Nhân Vật Phản Diện Sao Lại Là Ta?
-
Chương 65
Nhất Thiên bước chân vào bên trong, cậu cứ đi đi lại lại chỗ bức tượng kia như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Vũ Thường đứng ngoài cửa, nhìn thấy cậu cứ hết nhìn lên bức tượng rồi lại nhìn xuống chân mình, không nhịn được cười đành đi đến bên chỗ cậu.
- Ngươi đang làm gì đấy?
- A…ta đang nghĩ xem vì sao bức tượng này lại giống ta đến vậy.
- Chứ đó không phải là ngươi sao?
- Không.
- ???
- Lúc nãy ta chỉ nói vậy để ả ta không đề phòng và kiếm cái cớ để dể bề hành động thôi.
- Vậy ngươi xem bước tượng này ta nên làm gì?
Nhất Thiên không thèm suy nghĩ, một roi của cậu đã khiến nó vỡ tan tành. Vũ Thường có chút nhíu mày, anh như đang nhớ ra chuyện gì đó.
- Ngươi nói xem vì sao các ngươi tiếp cận nơi này mà đám người của tộc trưởng không ai biết.
- Trước khi đến đây, ta đã cho người đem mấy hình nộm cao bằng đầu người đặt khắp nơi quanh trang viên này. Trong hình nộm ta đã bỏ chút thảo mộc, nên tên tộc trưởng kia mới không thể nào ngửi được mùi của chúng ta.
Vũ Thường gật đầu, anh nhìn quanh một lượt rồi nhìn thấy bên kia của hang động có một lối đi khác. Anh nhếch miệng rồi nắm chặt lấy tay cậu dẫn đi, mặc cậu có đồng ý hay không.
- Đi với ta, ta nghe nói trong hang động này có nơi khá đẹp.
- …
Vũ Thường dẫn cậu theo lối mòn, tiến sâu vào bên trong, đường đi khá tối nên anh có chút thận trọng. Nhưng hai người chỉ đi được nữa đường, anh bắt đầu cảm thấy cơ thể khó chịu, nóng lên một cách bất thường.
Nhất Thiên cảm nhận được anh có gì đó không ổn, bàn tay anh càng lúc càng siếc mạnh tay cậu hơn. Nhất Thiên có chút lo lắng giữ anh lại, xoay người anh lại đối diện mình lên tiếng hỏi.
- Vũ Thường, huynh không sao chứ? Có bị thương ở đâu sao?
- Ta…
- Huynh sao?
- Ta rất khó chịu, nóng…rất nóng.
- Nóng?
Nhất Thiên còn chưa hiểu anh đang nói gì thì anh đã đẩy cậu ra, xoay người bỏ chạy vào sâu bên trong. Nhất Thiên vì lo cho anh bên đã chạy theo, chạy được một đoạn thì cậu đã ra khỏi con đường tối kia.
Trước mặt cậu là một hồ nước trong xanh, xung quanh lại trồng khá nhiều sen. Ánh sáng từ bên trên chiếu xuống nhìn khung cảnh nơi đây không khác gò trong tranh
- Đẹp thật.
- …
- Vũ Thường…huynh ở đâu.
- …
- Vũ Thường.
Nhất Thiên cứ như vậy đi xung quanh hồ tìm anh, đi được một đoạn cậu nhìn thấy y phục anh đang nằm trên bờ.
Nhíu mày cố gắng nhìn xuống phía dưới hồ, cậu mới phát hiện ra anh đang ngâm mình dưới đó. Cơ thể rắn chắn, từng khối cơ trên người anh hiện hữu rõ trên da thịt.
Nhất Thiên có chút ngượng ngùng, da mặt cũng đỏ lên khi nhìn thấy cơ thể đó của anh. Cậu nuốt nước bọt, bước nhẹ nhàng đến bên cạnh hồ, ngồi xuống đó, tay chống cằm, đôi mắt vẫn sáng lên nhìn vể phía anh.
- Huynh muốn tắm đến vậy sao?
- Không phải.
- Vậy thì sao lại chạy nhanh vậy?
- Ta…ngươi mau đi khỏi nơi đây.
- Vì sao?
- Không vì sao cả, mau rời đi đi.
- Không đi.
Nhất Thiên có chút ủy khuất vì vô duyên vô cớ bị anh đuổi đi, cậu đứng bật dậy. Cởi bỏ y phục trên người mình xuống, để lộ một thân thể trắng trẻo nhưng không kém phần rắn chắn của mình trước mặt anh.
Vũ Thường nhìn thấy cơ thể của cậu liền lập tức quay đi, bên dưới của anh từ lâu đã ***** ****. Bây giờ nhìn thấy cậu như vậy nữa quả thật anh sợ sẽ không khống chế nổi được du͙ƈ vọиɠ bên trong con người mình.
Nhất Thiên bước từng bước xuống hồ, cậu cố di chuyển lại phía anh thì anh lại cố gắng tránh né. Cho đến khi cậu không cẩn thận bị hụt chân và chới với dưới nước, lúc đó anh mới hoảng sợ bơi lại ẵm cậu lên.
- Ngươi không sao chứ?
- Ta…
Nhất Thiên vuốt mặt định nói thì phát hiện bên dưới coa cái gì đó cứng cứng đang cạ vào mình. Cậu có chút ngạc nhiên và ngầm hiểu ra điều gì đó, đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn anh.
- Có phải lúc sáng A La đã cho huynh uống gì đúng không?
- Chuyện này…
- Trả lời ta có hay không?
- Sao ngươi biết, đúng là ả ta đã cho người ép ta uống hai viên thuốc, nhưng ta không rõ đó là thuốc gì.
Nhất Thiên có chút choáng ván, cậu không ngờ ả tiện nhân kia lại cho anh uống thứ đó, nhưng không phải một viên mà là hai.
Mãi mê suy nghĩ, cậu dường như quên mất con quái vất bên trong người anh đang dần hiện thân. Bàn tay anh vô thức mà di chuyển khắp cơ thể cậu, đến phía sao giữa hai đào liền nhẹ nhàng nắn bóp nó.
Anh cuối người bắt đầu ngặm nhấm phần cổ cuae cậu, Nhất Thiên vì nhột và có chút gì đó lạ lạ nên đã giật mình rùng mình một cái. Cũng là lúc đó cậu biết mình cần phải bỏ chạy, cậu đẩy anh ra, định chạy lên bờ nhưng đã bị anh nắm chặt lại.
- Đừng đi…
- Buông ta ra…
- Xin ngươi…cho ta…
Vũ Thường vừa nói vừa cuối người hôn xuống đôi môi kia của cậu, Nhất Thiên lúc đầu còn có chút chống đối. Nhưng rồi cậu cũng buông thả, ngược lại còn rất biết phối hợp với anh.
- Ưm…
Nhất Thiên há miệng để mặt cho anh lục lọi bên trong, cậu choàng tay ôm lấy cổ anh kéo anh lại sát mình hơn một chút.
Hai thân thể không một mảnh vải áp sát vào nhau, anh nhanh chóng rời khỏi đôi môi kia tiến xuông bên dưới.
Những nơi anh đi qua đều để lại dấu tích của mình, dừng lại chỗ hai đầu ngực, anh bắt đầu đùa giỡn với nó. Anh hết cắn lại ngặm nhấm, dùng đầu lưỡi chơi đùa nó kiến cậu lạc trong kɦoáı ƈảʍ ửng cả ngực lên tạo thành hình chữ s khá là đẹp.
Vũ Thường miệng thì vẫn miệt mài trên đầu ngực, nhưng tay của anh cũng không để không. Anh đã tách đôi quả đào, cố gắng tìm kiếm và khám phá bên trong nó xem nó khi chín ấm nóng đến chừng nào.
- Ưm…bên dưới…khó chịu…
- Bên dưới sao…muốn không?
- Muốn…rất muốn…
Nhất Thiên gương mặt ửng hồng, hơi thở dồn dập, nhìn anh đầy ủy khuất. Cậu như đã hoàn toàn chìm đắm bên trong kɦoáı ƈảʍ mà anh đã tạo ra.
Hai tay vẫn bám vào cổ anh, bên dưới thì cứ cọ sát vào chân anh, đầu ngực thì không ngừng ưởng lên khiến anh cũng không thể nào kiềm chế hơn được.
- Nhất Thiên, cho ta.
- Ưm…
Vũ Thường chỉ đợi cái gật đầu của cậu, anh vội bế cậu lên, đưa hai chân cậu vòng xong hông mình. Rồi tiếp tục trôi môi với nhau, nhưng bên dưới thì khác, anh đang tiến dần vào khe hỡ bên trong quả đào của cậu.
- Ưm…đau…hha…quá…
- Ngươi thả lỏng đi.
- Rách…mất…ưm…hha…ta không chịu được…huynh mau rút ra đi…
Nhất Thiên đâu đến nổi nước mắt cũng đã rơi, cậu liên tục lắc đầu không chiệu vì đau. Vũ Thường biết giờ mà rút ra cậu còn đau hơn nữa, hết cách anh ấp sát môi cậu, hôn cậu một cách điên cuồng.
Tay thì đánh mạnh vào đào của cậu, sau đó một phát thúc mạnh vào bên trong đến cán cũng không thấy đâu.
Anh im lặng, không cử động, anh muốn để cậu quên dần với kích thước của anh. Nhất Thiên thì cảm thấy khó chịu khi bên dưới bị lấp đầy nhưng không có động tĩnh.
Cậu đành cự quậy, Vũ Thường nhếch miệng, anh biết cậu đã sẵn sàng liền nhanh chóng chuyển động.
Làng nước trong hồ lúc đầu không có chút động tĩnh, lúc sau gợn sóng một lúc một nhiều kèm theo đó là tiếng rêи ɾỉ đầy ma mị.
Anh không ngừng thúc mạnh vào bên trong, cậu cũng vì kɦoáı ƈảʍ suиɠ sướиɠ liền bắn hết lên người anh.
- Ưm…xin lỗi…ta không cố ý…
- Chúng ta lên bờ thôi…dưới này lâu không tốt.
- …
Vũ Thường không nói gì thêm, cứ như vậy vừa đi vừa làn việc đến nỗi cậu muốn khóc đến nơi vì nó quá sâu.
Sau khi lên bờ, anh đặt cậu lên một tảng đá gần đó, đem bên dưới rút khỏi ra khe hở đào cậu. Vì đang trong cơn kɦoáı ƈảʍ lại bị rút ra bất ngờ, cậu có chút hụt hẫng và khó chịu.
Nhưng chưa để cậu lên tiếng, anh đã nhanh chóng lật úp cậu lại, đưa tay lên vỗ lên đào cậu khiến cậu đau đớn. Cũng chỉ chờ có vậy, anh lại tiếp tục thúc mạnh vào bên trong.
Hai người thân áp thân, người rêи ɾỉ khóc lóc, kẻ thích thú mạnh bạo. Hết hiệp này đến hiệp khác, hết dưới nước lại lên bờ, cho đến khi không biết cậu đã ngất rồi tỉnh dậy không biết bao nhiêu lần.
Bụng của cậu cũng đã chướng lên vì chất nhầy trắng đục của anh đã bắn không biết bao nhiêu lần vào bên trong. Đến khi anh phát tiết, dùng hết sức chạy nước rút, gầm lên một tiến rồi tống hết những thứ kiềm chế bao năm nay vào bên trong chiếc bụng nhỏ kia của cậu.
Còn cậu thì đã ngất tựa bao giờ, Vũ Thường lấy lại hô hấp, sau đó lấu khăn lau sơ qua cho người cậu. Rồi lại tiếp tực tách đào thúc mạnh vào bên trong, nhưng lần này anh không hề làm gì.
Chỉ im lặng nằm ôm cậu, dùng áo của mình đắp lên cậu cho khỏi lạnh, đem cậu bảo hộ trong lòng mình. Mặt cho thứ bên trong cậu đang to dần lên nhưng anh vẫn không di chuyển.
Đơn giản là anh cũng đã thấm mệt, cần phải nghỉ ngơi và anh không muốn thứ của mình lại chảy ra ngoài nhanh như vậy, anh dùng cái của mình để bịt kín khe hở kia của cậu. Muốn thứ của anh mãi mãi nằm ở bên trong chiếc bụng nhỏ nhắn kia của cậu.
Anh đưa tay mình đặt lên chiếc bụng có chút nhú ra vì bướng kia của cậu nhẹ nhàng xoa xoa nó. Nói anh ích kỷ cũng được, hay biếи ŧɦái bệnh hoạn cũng được, anh từ lâu đã rất muốn chiếc bụng nhỏ này có thể mang thai giọt máu của anh và cậu đó chính là ước muốn to lớn và cuối cùng của anh.
- Ngươi đang làm gì đấy?
- A…ta đang nghĩ xem vì sao bức tượng này lại giống ta đến vậy.
- Chứ đó không phải là ngươi sao?
- Không.
- ???
- Lúc nãy ta chỉ nói vậy để ả ta không đề phòng và kiếm cái cớ để dể bề hành động thôi.
- Vậy ngươi xem bước tượng này ta nên làm gì?
Nhất Thiên không thèm suy nghĩ, một roi của cậu đã khiến nó vỡ tan tành. Vũ Thường có chút nhíu mày, anh như đang nhớ ra chuyện gì đó.
- Ngươi nói xem vì sao các ngươi tiếp cận nơi này mà đám người của tộc trưởng không ai biết.
- Trước khi đến đây, ta đã cho người đem mấy hình nộm cao bằng đầu người đặt khắp nơi quanh trang viên này. Trong hình nộm ta đã bỏ chút thảo mộc, nên tên tộc trưởng kia mới không thể nào ngửi được mùi của chúng ta.
Vũ Thường gật đầu, anh nhìn quanh một lượt rồi nhìn thấy bên kia của hang động có một lối đi khác. Anh nhếch miệng rồi nắm chặt lấy tay cậu dẫn đi, mặc cậu có đồng ý hay không.
- Đi với ta, ta nghe nói trong hang động này có nơi khá đẹp.
- …
Vũ Thường dẫn cậu theo lối mòn, tiến sâu vào bên trong, đường đi khá tối nên anh có chút thận trọng. Nhưng hai người chỉ đi được nữa đường, anh bắt đầu cảm thấy cơ thể khó chịu, nóng lên một cách bất thường.
Nhất Thiên cảm nhận được anh có gì đó không ổn, bàn tay anh càng lúc càng siếc mạnh tay cậu hơn. Nhất Thiên có chút lo lắng giữ anh lại, xoay người anh lại đối diện mình lên tiếng hỏi.
- Vũ Thường, huynh không sao chứ? Có bị thương ở đâu sao?
- Ta…
- Huynh sao?
- Ta rất khó chịu, nóng…rất nóng.
- Nóng?
Nhất Thiên còn chưa hiểu anh đang nói gì thì anh đã đẩy cậu ra, xoay người bỏ chạy vào sâu bên trong. Nhất Thiên vì lo cho anh bên đã chạy theo, chạy được một đoạn thì cậu đã ra khỏi con đường tối kia.
Trước mặt cậu là một hồ nước trong xanh, xung quanh lại trồng khá nhiều sen. Ánh sáng từ bên trên chiếu xuống nhìn khung cảnh nơi đây không khác gò trong tranh
- Đẹp thật.
- …
- Vũ Thường…huynh ở đâu.
- …
- Vũ Thường.
Nhất Thiên cứ như vậy đi xung quanh hồ tìm anh, đi được một đoạn cậu nhìn thấy y phục anh đang nằm trên bờ.
Nhíu mày cố gắng nhìn xuống phía dưới hồ, cậu mới phát hiện ra anh đang ngâm mình dưới đó. Cơ thể rắn chắn, từng khối cơ trên người anh hiện hữu rõ trên da thịt.
Nhất Thiên có chút ngượng ngùng, da mặt cũng đỏ lên khi nhìn thấy cơ thể đó của anh. Cậu nuốt nước bọt, bước nhẹ nhàng đến bên cạnh hồ, ngồi xuống đó, tay chống cằm, đôi mắt vẫn sáng lên nhìn vể phía anh.
- Huynh muốn tắm đến vậy sao?
- Không phải.
- Vậy thì sao lại chạy nhanh vậy?
- Ta…ngươi mau đi khỏi nơi đây.
- Vì sao?
- Không vì sao cả, mau rời đi đi.
- Không đi.
Nhất Thiên có chút ủy khuất vì vô duyên vô cớ bị anh đuổi đi, cậu đứng bật dậy. Cởi bỏ y phục trên người mình xuống, để lộ một thân thể trắng trẻo nhưng không kém phần rắn chắn của mình trước mặt anh.
Vũ Thường nhìn thấy cơ thể của cậu liền lập tức quay đi, bên dưới của anh từ lâu đã ***** ****. Bây giờ nhìn thấy cậu như vậy nữa quả thật anh sợ sẽ không khống chế nổi được du͙ƈ vọиɠ bên trong con người mình.
Nhất Thiên bước từng bước xuống hồ, cậu cố di chuyển lại phía anh thì anh lại cố gắng tránh né. Cho đến khi cậu không cẩn thận bị hụt chân và chới với dưới nước, lúc đó anh mới hoảng sợ bơi lại ẵm cậu lên.
- Ngươi không sao chứ?
- Ta…
Nhất Thiên vuốt mặt định nói thì phát hiện bên dưới coa cái gì đó cứng cứng đang cạ vào mình. Cậu có chút ngạc nhiên và ngầm hiểu ra điều gì đó, đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn anh.
- Có phải lúc sáng A La đã cho huynh uống gì đúng không?
- Chuyện này…
- Trả lời ta có hay không?
- Sao ngươi biết, đúng là ả ta đã cho người ép ta uống hai viên thuốc, nhưng ta không rõ đó là thuốc gì.
Nhất Thiên có chút choáng ván, cậu không ngờ ả tiện nhân kia lại cho anh uống thứ đó, nhưng không phải một viên mà là hai.
Mãi mê suy nghĩ, cậu dường như quên mất con quái vất bên trong người anh đang dần hiện thân. Bàn tay anh vô thức mà di chuyển khắp cơ thể cậu, đến phía sao giữa hai đào liền nhẹ nhàng nắn bóp nó.
Anh cuối người bắt đầu ngặm nhấm phần cổ cuae cậu, Nhất Thiên vì nhột và có chút gì đó lạ lạ nên đã giật mình rùng mình một cái. Cũng là lúc đó cậu biết mình cần phải bỏ chạy, cậu đẩy anh ra, định chạy lên bờ nhưng đã bị anh nắm chặt lại.
- Đừng đi…
- Buông ta ra…
- Xin ngươi…cho ta…
Vũ Thường vừa nói vừa cuối người hôn xuống đôi môi kia của cậu, Nhất Thiên lúc đầu còn có chút chống đối. Nhưng rồi cậu cũng buông thả, ngược lại còn rất biết phối hợp với anh.
- Ưm…
Nhất Thiên há miệng để mặt cho anh lục lọi bên trong, cậu choàng tay ôm lấy cổ anh kéo anh lại sát mình hơn một chút.
Hai thân thể không một mảnh vải áp sát vào nhau, anh nhanh chóng rời khỏi đôi môi kia tiến xuông bên dưới.
Những nơi anh đi qua đều để lại dấu tích của mình, dừng lại chỗ hai đầu ngực, anh bắt đầu đùa giỡn với nó. Anh hết cắn lại ngặm nhấm, dùng đầu lưỡi chơi đùa nó kiến cậu lạc trong kɦoáı ƈảʍ ửng cả ngực lên tạo thành hình chữ s khá là đẹp.
Vũ Thường miệng thì vẫn miệt mài trên đầu ngực, nhưng tay của anh cũng không để không. Anh đã tách đôi quả đào, cố gắng tìm kiếm và khám phá bên trong nó xem nó khi chín ấm nóng đến chừng nào.
- Ưm…bên dưới…khó chịu…
- Bên dưới sao…muốn không?
- Muốn…rất muốn…
Nhất Thiên gương mặt ửng hồng, hơi thở dồn dập, nhìn anh đầy ủy khuất. Cậu như đã hoàn toàn chìm đắm bên trong kɦoáı ƈảʍ mà anh đã tạo ra.
Hai tay vẫn bám vào cổ anh, bên dưới thì cứ cọ sát vào chân anh, đầu ngực thì không ngừng ưởng lên khiến anh cũng không thể nào kiềm chế hơn được.
- Nhất Thiên, cho ta.
- Ưm…
Vũ Thường chỉ đợi cái gật đầu của cậu, anh vội bế cậu lên, đưa hai chân cậu vòng xong hông mình. Rồi tiếp tục trôi môi với nhau, nhưng bên dưới thì khác, anh đang tiến dần vào khe hỡ bên trong quả đào của cậu.
- Ưm…đau…hha…quá…
- Ngươi thả lỏng đi.
- Rách…mất…ưm…hha…ta không chịu được…huynh mau rút ra đi…
Nhất Thiên đâu đến nổi nước mắt cũng đã rơi, cậu liên tục lắc đầu không chiệu vì đau. Vũ Thường biết giờ mà rút ra cậu còn đau hơn nữa, hết cách anh ấp sát môi cậu, hôn cậu một cách điên cuồng.
Tay thì đánh mạnh vào đào của cậu, sau đó một phát thúc mạnh vào bên trong đến cán cũng không thấy đâu.
Anh im lặng, không cử động, anh muốn để cậu quên dần với kích thước của anh. Nhất Thiên thì cảm thấy khó chịu khi bên dưới bị lấp đầy nhưng không có động tĩnh.
Cậu đành cự quậy, Vũ Thường nhếch miệng, anh biết cậu đã sẵn sàng liền nhanh chóng chuyển động.
Làng nước trong hồ lúc đầu không có chút động tĩnh, lúc sau gợn sóng một lúc một nhiều kèm theo đó là tiếng rêи ɾỉ đầy ma mị.
Anh không ngừng thúc mạnh vào bên trong, cậu cũng vì kɦoáı ƈảʍ suиɠ sướиɠ liền bắn hết lên người anh.
- Ưm…xin lỗi…ta không cố ý…
- Chúng ta lên bờ thôi…dưới này lâu không tốt.
- …
Vũ Thường không nói gì thêm, cứ như vậy vừa đi vừa làn việc đến nỗi cậu muốn khóc đến nơi vì nó quá sâu.
Sau khi lên bờ, anh đặt cậu lên một tảng đá gần đó, đem bên dưới rút khỏi ra khe hở đào cậu. Vì đang trong cơn kɦoáı ƈảʍ lại bị rút ra bất ngờ, cậu có chút hụt hẫng và khó chịu.
Nhưng chưa để cậu lên tiếng, anh đã nhanh chóng lật úp cậu lại, đưa tay lên vỗ lên đào cậu khiến cậu đau đớn. Cũng chỉ chờ có vậy, anh lại tiếp tục thúc mạnh vào bên trong.
Hai người thân áp thân, người rêи ɾỉ khóc lóc, kẻ thích thú mạnh bạo. Hết hiệp này đến hiệp khác, hết dưới nước lại lên bờ, cho đến khi không biết cậu đã ngất rồi tỉnh dậy không biết bao nhiêu lần.
Bụng của cậu cũng đã chướng lên vì chất nhầy trắng đục của anh đã bắn không biết bao nhiêu lần vào bên trong. Đến khi anh phát tiết, dùng hết sức chạy nước rút, gầm lên một tiến rồi tống hết những thứ kiềm chế bao năm nay vào bên trong chiếc bụng nhỏ kia của cậu.
Còn cậu thì đã ngất tựa bao giờ, Vũ Thường lấy lại hô hấp, sau đó lấu khăn lau sơ qua cho người cậu. Rồi lại tiếp tực tách đào thúc mạnh vào bên trong, nhưng lần này anh không hề làm gì.
Chỉ im lặng nằm ôm cậu, dùng áo của mình đắp lên cậu cho khỏi lạnh, đem cậu bảo hộ trong lòng mình. Mặt cho thứ bên trong cậu đang to dần lên nhưng anh vẫn không di chuyển.
Đơn giản là anh cũng đã thấm mệt, cần phải nghỉ ngơi và anh không muốn thứ của mình lại chảy ra ngoài nhanh như vậy, anh dùng cái của mình để bịt kín khe hở kia của cậu. Muốn thứ của anh mãi mãi nằm ở bên trong chiếc bụng nhỏ nhắn kia của cậu.
Anh đưa tay mình đặt lên chiếc bụng có chút nhú ra vì bướng kia của cậu nhẹ nhàng xoa xoa nó. Nói anh ích kỷ cũng được, hay biếи ŧɦái bệnh hoạn cũng được, anh từ lâu đã rất muốn chiếc bụng nhỏ này có thể mang thai giọt máu của anh và cậu đó chính là ước muốn to lớn và cuối cùng của anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook