Vị trí Liên Hoa giáo cực kỳ hẻo lánh, tuy ma giáo này xung quanh có rất nhiều phân đàn nhưng vị trí tổng đàn chính là một bí ẩn. Tần Khai Dịch đi theo Tử Dương Bội tới Liên Hoa giáo mới hiểu được vì cái gì tổng đàn Liên Hoa giáo lại không có người phát hiện.

Nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, cái tà giáo bị chính đạo phỉ nhổ này ở dưới một cái khe sâu không thấy đáy. Cho dù với thực lực của Tử Dương Bội mang Tần Khai Dịch đi xuống cũng mất tới nửa ngày.

Tần Khai Dịch không biết vì cái gì Liên Hoa giáo lại xây dựng ở dưới này. Trong ký ức của hắn, ấn tượng về ma giáo không quá sâu sắc.

Tử Dương Bội như là nhìn thấu cảm xúc của Tần Khai Dịch. Hắn cũng không thấy kỳ quái, ngược lại nhoẻn miệng cười: “Ngươi đừng nhìn cái khe sâu này hẻo lánh. Đây chính nơi linh huyệt tụ tập, Linh Sơn phái không thể so với nơi này. Nếu không thấy ngươi trời sinh ma thể, ta sao lại mang ngươi tới đây?”

“Thật không?” Tần Khai Dịch như có điều suy nghĩ. Hắn đúng là có cảm giác linh khí càng ngày càng đậm, loại linh khí này hình như so với linh khí thiên địa tự sản sinh càng thuần túy hơn một ít.

“Đương nhiên.” Tử Dương Bội thần tình ngạo nghễ.

Vài canh giờ sau, bọn họ rốt cục bay xuống tới đáy cốc. Tử Dương Bội lúc này mới thả tay Tần Khai Dịch ra, hẳn chỉnh lý lại quần áo trên mặt như đeo lên một cái mặt nạ tươi cười, dẫn Tần Khai Dịch hướng vào sâu bên trong.

Tần Khai Dịch biết hiện nay Tử Dương Bội không có tâm tư đi hại hắn, cho nên cũng không cảnh giác. Ngược lại tràn đầy hứng thú quan sát cảnh sắc xa lạ chung quanh.

Trong sơn cốc này toàn là những quái thạch lởm chởm, giống như trải qua gió mưa năm tháng phong hóa. Một mảnh đất vàng trên vách đá bao phủ những hòn đá kỳ quái. Có hình dạng như hùng sư gào thét, cái thì giống hùng ưng giương cánh … Rõ ràng đây không phải tự nhiên mà thành, cảnh tượng trên con đường hẹp lại làm Tần Khai Dịch không hiểu sao cảm giác được một cỗ chiến ý bén nhọn.

“Nơi đây là bên cạnh chiến trường thượng cổ.” Tử Dương Bội chú ý tới biểu tình mất tự nhiên của Tần Khai Dịch, chậm rãi giải thích: “Những cột đá này chính là kiếm ý do tiên nhân thượng cổ lưu lại vạn năm trước, rất tốt cho việc tu luyện.”

Tần Khai Dịch nghe thế liền kinh ngạc. Hắn không ngờ Tử Dương Bội ngay cả nơi này cũng có thể tìm được.

Tử Dương Bội lần này không đi quản nghi hoặc của Tần Khai Dịch nữa, mà trầm mặc xuống.

“Đến.” Không biết đi bao lâu, Tử Dương Bội đột nhiên dừng lại trước một mảnh thạch bích. Hắn vung tay lên, giống như kéo màn sân khấu. Tổng đà Liên Hoa giáo đột nhiên hiện ra trước mắt Tần Khai Dịch.

Đó là một mảnh kiến trúc khiến người nhìn không thể tìm ra ngôn ngữ để hình dung. Tường cột chạm trổ cùng mái hiên *** xảo rất giống phong cách Giang Nam, Tô Châu. Toàn bộ kiến trúc giống như thạch bích treo trên bầu trời, nhưng nhìn kiến trúc như vậy lại xuất hiện ở trong thâm cốc. Sự tương phản này làm Tần Khai Dịch rung động không thể dùng từ ngữ nào để hình dung.

Tử Dương Bội nhìn bộ dạng nhà quê của Tần Khai Dịch, không có phản ứng gì. Hắn bay thẳng đến trước kiến trúc kia, Tần Khai Dịch sửng sốt một lát rồi mới nối gót theo sau.

Đi đến cách kiến trúc chừng trăm mét, Tần Khai Dịch cảm giác được như có lực lượng nào đó trực tiếp lơ lửng trên không hướng thẳng vào bên trong bay đến.

Địa vị Tử Dương Bội trong Liên Hoa giáo hiển nhiên vô cùng cao quý, từ quy cách các đệ tử ra đón tiếp hắn là có thể thấy được. Tần Khai Dịch bước vào Liên Hoa giáo, liền nhìn thấy vô số đệ tử mặc giáo phục quỳ xuống trên mặt đất. Những người này nhìn thấy Tử Dương Bội liền mở miệng: “Cung nghênh Tử Dương hộ pháp trở về.”

“Ân.” Tử Dương Bội không có thái độ gì, giống như đã thành thói quen, ngay cả lời khách sáo cũng lười nói. Hắn trực tiếp phất tay áo, ý bảo những đệ tử đó đứng lên.

“Sư phụ.” Một thiếu niên bước lên, rõ ràng là đệ tử Tử Dương Bội chắp tay: “Giáo chủ chờ người đã lâu.”

“Hắn ở đâu?” Tử Dương Bội nhìn đệ tử mình một cái: “Ngươi sắp kết đan?”

“Vâng.” Đệ tử kia hơi cúi đầu: “Nhờ ơn sư phụ dạy bảo, khoảng cách Đào Du kết đan chỉ còn một bước.”

“Không tồi.” Tâm tình Tử Dương Bội hiển nhiên rất tốt, hắn vỗ vỗ bả vai đệ tử kia: “Mang ta đi gặp giáo chủ. Tần Thạch, đi theo ta.”

Chưa từng gặp qua đại trận tiếp đón rầm rộ như vậy, Tần Khai Dịch đơ người. Thật sự khi mới đến Liên Hoa giáo, hắn bắt đầu thấy hối hận. Từthái độ của những người ở đây đối với Tử Dương Bội có thể thấy địa vị Tử Dương Bội cao bao nhiêu. Còn có, từ những hành động từ nãy đến giờ có thể thấy giáo quy nghiêm khắc bao nhiêu … Từ khi bắt đầu đến giờ, không có bất kỳ người nào đối với sự xuất hiện của hắn tỏ vẻ tò mò hoặc những cảm xúc khác. Những đệ tử trẻ tuổi này ở Liên Hoa giáo giống nhau những cỗ máy *** vi, ngoại trừ tuân thủ mệnh lệnh hình như không còn có ý tưởng nào khác.

Đi theo sau Tử Dương Bội, Tần Khai Dịch tiến vào một kiến trúc xa hoa nhất trong Liên Hoa giáo. Sàn nhà ở đây không giống với bất kì địa phương khác, dùng gỗ mà dùng bạch ngọc. Ánh sáng mặt trời phản chiếu ánh sáng ôn nhuận.

Đối diện, cửa chính không biết dùng vật liệu gì để điêu khắc thành một đóa hoa sen *** xảo. So với những đóa hoa sen khác, đóa hoa này có thêm vài phần yêu dã mị hoặc, tương tự với khí chất trên người Tử Dương Bội.

Sắc mặt Tử Dương Bội như thường bước lên sàn nhà trân quý. Ngược lại với Tần Khai Dịch rối rắm một lúc mới cẩn thận đi vào … Đi cùng với nhà giàu quả nhiên quá tổn thương ( gào thét —ing).

Đi theo Tử Dương Bội, Tần Khai Dịch bước vào kiến trúc xa hoa này. Nhưng khi bước chân vào cửa, Tần Khai Dịch liền choáng váng. Hắn ngơ ngác nhìn mỹ nữ ngồi trên cao, vô cùng mất mặt mà nuốt nuốt nước miếng.

Omeoi, nhìn muội tử này này! Đứng phía sau Tử Dương Bội, Tần Khai Dịch kích động cảm thán. Nhìn mái tóc đen kia, đôi chân thon dài kia, còn nụ cười diễm lệ hơn hoa kia! Ngô! Trừ ngực có chút phẳng hết thảy đều hoàn mỹ a.

Nghĩ đến đây, Tần Khai Dịch âm thầm nắm tay – nếu đem giáo chủ này rước về nhầ, đời này chết cũng đáng!

“Ca, ngươi trở lại?” Ngay lúc giáo chủ mở miệng. Tần Khai Dịch ngây ngốc – a? Giọng nói thật sự … rất trung tính a. Còn có, nàng gọi Tử Dương Bội là ca? Chẳng lẽ … nàng chính là cái kia, người mà Tử Dương Bội muốn gả cho Thẩm Phi Tiếu – Tử Dương Thi Thi?

“Sao vậy? Tiểu Thi, không chào đón ta?” Tử Dương Bội đưa lưng về phía Tần Khai Dịch, tất nhiên không biết biểu tình mất mặt của Tần Khai Dịch. Thái độ hắn đối với cái người tên Thi này có chút là lạ.

“Tất nhiên là không rồi. Làm đệ đệ sao có thể không chào đón huynh trưởng đại nhân đây?” Tử Dương Thi so với nữ tử còn muốn xinh đẹp, cười như không cười: “Không biết lần này ra ngoài, ca ca ngươi có mang thứ tốt gì về cho ta không?”

Kế tiếp, Tần Khai Dịch hoàn toàn không nghe được họ nó cái gì. Lỗ tai hắn đang không ngừng lặp đi lặp lại: làm đệ đệ, làm đệ đệ, làm đệ đệ — mẫu thân nó, đúng là có mắt như mù mà. Muội tử mà hắn cảm thấy đẹp nhất từ trước đến nay lại không phải là muội tử mà là một đại hán!

Cái Tử Dương Thi Thi kia đâu? Sao lại mạc danh kỳ diệu biến thành cái Tử Dương Thi trước mắt?

“A, đệ đệ của ta. Ngươi sẽ không cho rằng ngươi thật sự có tư cách để ý đến ta?” Giọng Tử Dương Bội châm chọc làm linh hồn Tần Khai Dịch đang bay lên trời lại về thân thể. Tần Khai Dịch chết lặng nhìn hai người, lại phát hiện cả hai đang lớn tiếng khắc khẩu.

Không khí chung quanh hiển nhiên đang sôi sục đến cực điểm. Không biết bị cái gì kích thích, Tử Dương Bội không còn vẻ lạnh nhạt thường ngày, hắn mở miệng ra là độc mồm độc miệng, châm chọc, khiêu khích người ngồi trên cao.

“Ta đương nhiên biết.” Tử Dương Thi mặt lớn lên như nữ nhân nhưng tính cách so với Tử Dương Bội cũng không kém hơn chút nào. Hắn cười lạnh nhìn vị huynh trưởng mới trở về, dường như muốn bóp nát tay vịn: “Nhưng mà chỉ cần một ngày ngươi còn ở Liên Hoa giáo, cũng đừng quên ước định giữa chúng ta – ngươi muốn đưa người nào về ta không quan tâm. Nhưng ngươi nên rõ, Liên Hoa giáo cũng không phải Câu Lan Viện, không phải nam sủng kỹ nữ gì cũng đều có thể mang về!”

“… Thẹn quá hóa giận sao?” Tử Dương Bội cười lạnh nói: “Trên người của ngươi ngoại trừ khuôn mặt kia, cũng không có gì hay ho. Tử Dương Thi, ta không muốn cùng ngươi đôi co nhiều lời, cứ như vậy đi.”

“Ngươi!” Tử Dương Thi bị Tử Dương Bội chọc giận tới mức mặt mũi trắng bệch. Hắn không có mặc giáo phục Liên Hoa giáo mà là một thân y phục tràn ngập phong tình Tây Vực. Áo ống, quần đùi, trên cổ tay còn đeo một chuỗi chuông bạc. Vì phẫn nộ đứng dậy, chuông kêu đinh linh linh, vỗn dĩ âm thanh thanh thúy dễ nghe nhưng Tần Khai Dịch lại sinh ra cảm giác không thoải mái – cái gì mà nam sủng kỹ nữ, người nọ đang nói hắn?

“…” Thấy biểu tình Tần Khai Dịch khó coi. Tử Dương Bội lại càng không coi Tử Dương Thi ra gì, trực tiếp kéo tay Tần Khai Dịch rời đi, cũng không quản đến tiếng kêu tức giận của Tử Dương Thi.

“Gia môn bất hạnh.” Phun ra vài từ, Tử Dương Bội phi thường thất thố oán giận: “Thật không biết do ai di truyền, cứ bộ dạng ấu trĩ như vậy.”

“…” Tần Khai Dịch mắt xem mũi, mũi xem tâm … Tử Dương Bội còn đang nổi nóng, hắn làm sao có thể còn ngây ngốc đi tìm chết.

Mà lúc này lôi kéo Tần Khai Dịch đi đến đại sảnh, Tử Dương Bội như đột nhiên nhớ ra chuyện gì. Ánh mắt quỷ dị đánh giá Tần Khai Dịch, nửa ngày sau mới nói: “Ngươi kêu Viêm Cốt ra đây, ta có chuyện muốn nói với hắn.”

|Tà Mị| Chương 59

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương