Nhân Vật Phản Diện Là Một Gã Cố Chấp Cuồng Em Gái
-
Chương 29: Chương 29
Về cơ bản sau khi công khai xác định quan hệ với Sở Tuấn An, tất cả các hoạt động tụ họp, tiệc tùng của các quý phu nhân trong thành phố, Bạch Mộng Lam đều sẽ có mặt.
Hoạt động mở rộng quan hệ, mưu cầu lợi ích này nhìn chung chỉ có lợi không có hại.
Mỗi lần xuất hiện cô đều trang bị đầy đủ vũ trang nói thẳng ra chính là dát càng nhiều hàng hiệu lên người càng tốt.
Theo lý luận thanh tao thoát tục của Bạch Mộng Lam thì bản thân cô ta chẳng hề yêu thích những thứ đồ thô tục này, nhưng thân phận, mặt mũi của hai nhà Sở, Bạch đều đặt hết vào đó, nếu ăn mặc quá mộc mạc sẽ làm mất mặt Sở Tuấn An.
Sở Tuấn An cảm thấy có lỗi trước sự hy sinh bản thân của cô người yêu thiên tiên không dính bụi trần nhà mình, lại đau lòng người phụ nữ luôn biết suy nghĩ thấu đáo cho anh vì vậy càng vung tiền không tiếc mua cho cô thật nhiều món đồ hàng hiệu đắt đỏ.
Bữa tiệc lần này Bạch Mộng Lan mang theo một chiếc túi Gucci phiên bản giới hạn, cả thế giới chỉ có duy nhất 5 chiếc.
Đây là thứ không phải có tiền là mua được mà phải có quan hệ nhất định trong giới thượng lưu.
Cô vừa mang chiếc túi này đến lập tức sự chú ý của hàng trăm con mắt.
Bạch Mộng Lam khiêm tốn chào hỏi mọi người, đối với những câu hỏi liên quan đến chiếc túi này, cô đều giả bộ chẳng mấy để ý nói:
“Đây là món quà Tuấn An tặng tôi, tôi cũng không biết cụ thể giá cả ra sao.
Hơn nữa chỉ là một chiếc túi xách thôi, cảm thấy hợp thì chọn đại mang theo.”
Một lời nói không những triệt để khoe khoang bản thân còn phô trương tối đa cho thiên hạ biết cô được người đàn ông của mình yêu thương, trân trọng đến mức nào.
Nhưng mà đáng tiếc chiếm trọn spotlight của buổi tiệc hôm nay lại chẳng phải Bạch Mộng Lam.
Điều này khiến cô ta cực kỳ khó chịu, đồng thời cũng hiếm kỳ không kém, vì thế liền tìm một phu nhân quan hệ thân thiết hỏi cho rõ ngọn ngành.
“À, người đó chính là thiên kim nhà họ Chu, Chu Khả Nhi.
Là người kế thừa duy nhất của Chu thị, tháng trước cô ấy mới vừa về nước.
Là một vị tiểu thư chân chính ngậm thìa vàng mà lớn lên, vừa sinh ra đã ngồi ở vạch đích.”
Vị phu nhân kia vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tị nói.
Bạch Mộng Lam “A” một tiếng:
“Nhìn cô ấy khá mộc mạc.”
Vị phu nhân kia gật đầu:
“Ừ trang phục quả là mộc mạc, đều là đồ thuộc bộ sưu tập mùa trước, nhưng cô hãy nhìn chiếc đồng hồ trên tay cô ta đi, đồng hồ vàng nguyên khối, đính kim cương của Rolex (1), phiên bản giới hạn, ước chừng cũng phải hơn 2 triệu đô.
Còn cái túi xách kia 100% là thiết kế riêng, chỉ có duy nhất một chiếc.”
Vị phu nhân nói xong lập tức cảm khải:
“Đúng là khiến người khác đỏ mắt.”
Bạch Mộng Lam lập tức cảm thấy chiếc túi xách mình mang theo hôm nay quá mức tầm thường, không chút lưu tình ghét bỏ nhét vào sau lưng.
Vị phu nhân kia hình như lại nhớ ra dưa gì đó, gương mặt hóng chuyện, nhỏ giọng thì thầm:
“Tôi nghe chồng nói, gần đây Chu thị đang hợp tác với Hạ thị, hình như là một hạng mục rất lớn, tất cả những người trong giới làm ăn đều vô cùng chú ý đến vụ làm ăn này.
Để đảm bảo hợp tác thành công và phát triển lâu dài, đoán chừng Chu thị sẽ đưa ra đề nghị thông gia, đây cũng là lý do Chu Khả Nhi đột nhiên về nước.”
“Hạ thị?”
Bạch Mộng Lam nhíu mày:
“Hạ Văn Xuyên???”
Vị phu nhân kia gật đầu lia lịa:
“Hạ gia và người yêu cô trước nay không hợp nhau, đã là người làm ăn trong Bản thành không ai không biết điều này.
Cô nói xem nếu hai nhà Chu, Hạ liên hôn, hợp tác thành công, có ảnh hưởng đến sự nghiệp của nhà chồng tương lai của cô không?”
Khóe miệng Bạch Mộng Lam cong lên, nhắc nhở đối phương:
“Mới chỉ là bạn trai, chưa phải chồng.”
Vị phu nhân kia trêu chọc nói:
“Nhìn vào mức độ nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, bao bọc hết mực của Sở tổng với cô, chỉ cần cô gật đầu một cái thì bạn trai chẳng phải lập tức hóa thành chồng hay sao?”
Bạch Mộng Lam rũ mắt, thoáng ngượng ngùng, khẽ cười, xem như ngầm thừa nhận.
Nghĩ nghĩ một lát, cô ta lại nói thêm:
“Theo tôi việc thông gia giữa hai gia tộc này không phải chuyện dễ dàng đâu.
Lần trước chẳng phải Địch gia cũng muốn liên hôn với Hạ gia sao? Sau đó không những không thành, Địch Tiêu Ngọc còn bị phong sát đến thảm thương, đến giờ còn chưa quay lại được giới giải trí kìa.”
“Địch gia so được với Chu gia chắc, mà Địch thị hiện tại hoàn toàn dựa vào sự chống đỡ của Địch lão gia.
Nhà họ Địch vẫn chưa tìm được người thừa kế.
Hậu bối Địch gia toàn kẻ bất tài.
Chu thị thì không giống thế, Chu Khả Nhi tuy ít tuổi nhưng dù là dã tâm hay năng lực đều khiến mấy vị cáo già phải kiêng dè, tương lai có thể phát triển đến đâu chẳng ai dám đoán trước.”
“ Nếu như hai gia tộc đó thực sự liên minh nhất định sẽ hùng bá một cõi, sau này các nhà khác muốn kiếm chác kiếm ăn có khi còn phải chờ họ định đoạt cuộc chơi đó.”
Được bà bạn tốt phân tích cho một hồi, sắc mặt Bạch Mộng Lam bắt đầu trở nên xám xịt, Hạ Văn Xuyên luôn cố tình nhắm vào Sở gia là việc ai cũng biết, trước mắt hai nhà thực lực tương đương, cũng coi như ngang tài ngang sức, nhưng nếu Hạ gia thực sự liên thủ với Chu gia, vậy Sở thị làm gì còn đường sống nữa? Không biết Sở Tuấn
Ai đã hay tin chưa, bình thường ở nhà anh rất ít khi nhắc đến chuyện công việc.
Hai người bận bịu to nhỏ bàn tán về Chu Khả Nhi, ngước mắt đã thấy cô ta đi đến bên này chào hỏi.
Dáng người cô gái này rất cao, ước chừng cũng phải hơn 1m7, thân hình mảnh mai, giống hệt người mẫu, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo chính là điển hình của mỹ nhân đẹp hiện đại, sắc sảo.
“Vị này hẳn là Bạch tiểu Thư, ngưỡng mộ đã lâu.”
Chu Khả Nhi thân thiện hướng tay về phía Bạch Mông Lam.
Bạch Lâm Lam dịu dàng mỉm cười, vươn tay ra sau đó rất nhanh đã thu lại.
“Chào Chu tiểu thư.”
“Nếu hai người không ngại tôi ngồi đây luôn được không?”
Khi hỏi thái độ của Chu Khả Nhi cực kỳ lịch sự, nhẹ nhàng, khuôn mặt luôn toát ra nụ cười khiêm tốn, hữu lễ, không có nửa điểm kênh kiệu, kiêu ngạo của quý tiểu thư nhà quyền quý.
Vị phu nhân kia liên tục nói không ngại không ngại sau đó kéo Bạch Mộng Lam ngồi dịch sang một bên nhường chỗ cho Chu Khả Nhi.
“Bạch tiểu thư có lẽ cảm thấy tôi hơi đường đột, nhưng thực sự đã biết cô từ trước, cho nên nhìn thấy cô không cảm thấy lạ lẫm chút nào.”
Bạch Mộng Lam ngẩn người hỏi:
“Cô biết tôi?”
“Chắc cô không biết, trước khi xuất ngoại tôi thường xuyên ghé Sở gia chơi vì vậy khá thân thiết với anh em anh Tuấn An, xem như là một nửa thanh mai trúc mã, chỉ tiếc đến sơ trung gia đình sắp xếp tôi ra nước ngoài du học, sau đó cũng không còn giữ liên lạc thường xuyên với anh Tuấn An và Tuấn Hưng nữa.”
Chu Khả Nhi nói xong câu cuối, nét mặt thể hiện rõ sự tiếc nuối.
“Sau khi về nước, tôi vẫn luôn muốn ghé Sở gia thăm mọi người, nhưng công việc bận rộn không dứt ra được nên vẫn chưa có cơ hội.
Bạch tiểu thư không để ý tôi ghé nhà chơi chứ?”
Bạch Mộng Lam cười nói:
“Đương nhiên, luôn luôn hoan nghênh cô đến làm khách.”
“Thật sao, vậy thì tốt quá, Bạch tiểu thư chị không ngại nếu em gọi chị là chị Bạch chứ.
Hình như chị lớn hơn em mấy tuổi đúng không?”
Nụ cười trên mặt Bạch Mộng Lam thoáng cứng lại, nhưng vẫn gật đầu.
Chu Khả Nhi vừa gặp đã tỏ ra vô cùng thân thiết, nhanh chóng lôi kéo tay cô nói:
“Bạch tỷ tỷ khí chất của chị thật tuyệt không hổ là nữ chủ nhân Sở gia.”
Bạch Mông Lam lắc đầu nói: “Quá khen, nhưng em cũng đừng hiểu lầm, hiện tại chi còn chưa phải là nữ chủ nhân nhà họ Sở.” Chu Khả Nhi lập tức ngẩn cười, cười khan nói:
“Không phải chứ, chẳng phải chị đã đính hôn với anh Tuấn An rồi sao?”
Bạch Mông Lam thoáng xấu hổ, có mặt tại đây toàn người quen biết, đều hiểu rõ quan hệ của cô và Sở Tuấn An, cho nên cũng không dám nói láo, liền cười đáp:
“Anh chị chỉ là quan hệ bạn trai bạn gái thôi.”
Chu Khả Nhi nhíu mày:
“Thì ra là thế.”
Vừa rồi Bạch Mộng Lam chỉ cảm thấy có chút khó chịu, hiện tại rõ ràng thấy phản cảm.
Cô nghĩ thầm đến cùng con ranh này đang toan tính chuyện gì? Không phải cô ta muốn thông gia với nhà họ Hạ à? Sao lại nhắc đến Tuấn An của cô, con ranh này định làm gì chứ? …
Rời khỏi CLB quyền anh, lúc đi ngang qua một tiệm bán hoa tươi, Hạ Văn Xuyên thoáng do dự vài giây cuối cùng vẫn cho lái xe dừng lại, một mình vào trong tiệm.
Vừa nhìn người đàn ông cao lãnh, quần áo hàng hiệu bước từ một con xe sang trọng đặt tiền xuống, nhân viên lập tức tươi cười đến hỏi thăm anh muốn mua hoa gì.
Hạ Văn Xuyên liếc nhìn đám hoa trăm tía nghìn hồng, nhíu mày hỏi:
“Tặng… tặng đối tượng… tặng người yêu thì chọn loại nào? Hoa hồng?”
Nhân viên cửa hàng cười ngọt ngào đáp:
“Đúng vậy.
Hoa hồng đại biểu cho tình yêu.
Hôm qua cửa hàng vừa vặn đặt một ít hoa hồng nhập khẩu, vừa đưa đến sang nay, tặng bạn gái cực kỳ thích hợp.”
Đối với hoa tươi, Hạ Văn Xuyên chỉ biết duy nhất một loại là hoa hồng, ban đầu anh chẳng cảm thấy gì đặc biệt nhưng vừa nghe đến hai chữ “bạn gai” lại thấy cô cùng dễ nghe, thế là dứt khoát nói với nhân viên:
“Lấy một bó hồng đi.”
Nhân viên cửa hàng vội vã hỏi:
“Vâng, Anh muốn chọn màu gì, lấy bó lớn hay bó nhỏ?”
Hạ Văn Xuyên bắt đầu nhói mày không ngờ mua hoa thôi mà cũng phiền phức đến vậy.
“Vậy chọn hoa hồng đỏ nhé? Mày này đại diện cho tình yêu mãnh liệt, bạn gái anh nhận được chắc chắn sẽ vô cùng hạnh phúc.”
Cuối cùng Hạ ác ma rời khỏi tiệm hoa với một bó hồng đỏ lớn.
Trở lại xe, Hạ Văn Xuyên nhìn bó hồng đỏ chói mắt, cảm thấy không tài nào tưởng tượng nổi, lần này đi đập cho Mạc Nhất Uy một trận, cuối cùng lại bị tên hâm này tẩy não? Còn mua một bó hoa hồng về nữa chứ.
Haizzz….
Giờ ném đi còn kịp không.
Nhưng mà, đến khi xe dừng trước cửa biệt thự, bó hồng khổng lồ vẫn chễm chệ nằm trên ghế da.
Nhưng lúc Hạ Văn Xuyên xuống xe lại tận lực không thèm để ý đến bó hoa kia, tay không đi vào nhà.
Trong phòng, Hạ Miên Miên đang nằm trên sofa nghịch điện thoại.
Mặc dù cô bị hạn chế tự do, nhưng vẫn có thể dùng di động và các thiết bị điện tử khác để giải trí.
kiểu giam cầm này đúng là quá nhẹ nhàng rồi, không hề giống những gì Hạ Miên Miên tưởng tượng.
Nếu sớm biết trình độ bắt giam của Hạ ác ma chỉ dừng lại ở mức độ cấm túc trẻ con thế cô đã không cần mất công chạy trốn làm liên lụy biết bao người.
Thấy Hạ Văn Xuyên bước vào, cô thản nhiên đặt điện thoại xuống, nhìn anh nói
“Anh hai, anh mà về chậm thêm chút nữa có lẽ em đã chết đói rồi.”
Hạ Văn Xuyên phát hiện sau lần chạy trốn này thái độ của cô bé thay đổi không nhỏ.
Từ sau khi hai người phát sinh quan hệ đến nay mỗi lần Hạ Miên Miên đối mặt với anh đều sẽ có gì đó mất tự nhiên, xấu hổ, lảng tránh.
Nhưng hiện giờ chẳng còn thấy bóng dáng của chú thỏ nhỏ nhút nhát kia đâu nữa, cô bé con của anh lại trở về dáng vẻ sáng sủa, hoạt bát, gần gũi không sợ hãi anh trước kia.
Mặc dù không rõ nguyên nhân khiến cô đột nhiên thay đổi nhưng chuyển biến này khiến Hạ Văn Xuyên rất hài lòng, chỉ có duy nhất một điểm khiến anh không vui cho lắm, chính là cô nhóc này sau khi thẳng thắn đối mặt với anh thì cũng chẳng còn sợ anh nữa, nhiều lúc còn thách thức quyền uy của anh một cách ngang nhiên nhất có thể.
Tỉ như hiện giờ, nhóc con này cực kỳ hiên ngang, trắng trợn gọi điện thoại bắt anh về nấu cơm.
“Ăn trước ít bánh quy đi.”
Hạ Văn Xuyên thay giày, cởϊ áσ khoác đi vào phòng khách.
Sau khi anh trở về, đám vệ sĩ ẩn nấp chung quanh biệt thự cũng lần lượt rời đi, Hạ Miên Miên mơ hồ nghe thấy tiếng từng chiếc xe hơi lẳng lặng rời khỏi đây.
Cô nghĩ nghĩ một lúc sau đó đề xuất:
“Em cảm thấy anh nên để dì Liên đến đây.
Đồ ăn dì làm hợp khẩu vị em hơn, mà thôi anh mời đầu bếp nào đó qua cũng được.”
Hạ Văn Xuyên cười lạnh:
“Em cho là mình đang du lịch sao?”
Hạ Miên Miên có sao nói vậy:
“Nơi này không khí trong lành, quang cảnh thoáng đãng, nội thất đẹp đẽ, đầy đủ tiện nghi.
Chẳng cần học cũng chẳng cần làm gì, còn không có ai quản em nghịch điện thoại.
Em cảm thấy rất thoải mái.
Đúng là môi trường sống lý tưởng.”
Hạ Văn Xuyên: …
Phản ứng này của cô hoàn toàn khác xa tưởng tượng của anh.
Đến cùng khâu nào xảy ra sai sót? Hạ Văn Xuyên thay quần áo ở nhà, xắn tay áo, quay người đi vào bếp, vừa đi vừa nói:
“Lấy ipad ra, download app hướng dẫn nấu ăn đi.”
Hạ Miên Miên không nói hai lời cầm ipad trên bàn chậm rãi chạy theo Hạ Văn Xuyên.
Hai người vừa đi tới cửa phòng bếp, ngoài đại sảnh truyền đến tiếng lái xe riêng:
“Hạ tổng bó hoa này để ở đâu ạ?”
Hạ Văn Xuyên: …
Hạ Miên Miên: ???
Hạ Miên Miên tò mò quay người nhìn về phía cửa, thấy chú lái xe cố sức khiêng một bó hoa hồng lớn đứng trước cửa, bó hoa thực sự rất to, che khuất hết nửa người trên của chú tài xế.
Hạ Văn Xuyên nhíu mày, lạnh nhạt nói:
“Cứ vứt ở hộc tủ trước cửa đi.”
“Vâng.”
Lái xe nhận mệnh, nhanh chóng đặt xuống, sau đó vội vã rời đi.
Hạ Miên Miên cầm ipad chạy qua tò mò nhìn bó hồng đỏ khổng lồ, hỏi:
“Anh hai, anh mua à, hay được tặng vậy?”
Dù sao cũng bị phát hiện rồi, Hạ Văn Xuyên không giấu diếm thẳng thắn nói:
“Mua tặng em.” Hạ Miên Miên ngẩn ra, không hiểu hỏi:
“Sao đột nhiên lại tặng em hoa?”
Hạ Văn Xuyên hắng giọng, đi đến trước mặt Hạ Miên Miên một tay chống lên tủ, cúi đầu nhìn cô, nghiêm túc nói:
“Không phải em muốn yêu sao? Vậy hãy làm cùng nhau đi.”
Hạ Miên Miên: …
Anh đang tỏ tình hay phát thông báo cho cấp dưới vậy???
“Tình yêu không phải chuyện cứ tùy tiện tìm bừa một người đâu.”
Hạ Miên Miên nhỏ giọng lầu bầu, tròng mắt khẽ đảo lén nhìn Hạ Văn Xuyên lại nhìn sang bó hồng khổng lồ.
Hạ Văn Xuyên nghĩ nghĩ, nói:
“Vậy trước tiên cứ thử đã, rồi tính tiếp,”
Hạ Miên Miên: ….
Thấy cô không cự tuyệt, Hạ Văn Xuyên nhanh chóng bổ sung:
“Hoa này nhận thì nhận không nhận thì ném đi.”
Hạ Miên Miên sợ anh ta định đáp bó hoa đắt tiền này đi thật, vội vàng đáp:
“Nhận, đương nhiên nhận.”
Bó hoa lớn thế này quả thực có thể thỏa mãn tâm lý hư vinh của phụ nữ vô cùng hữu hiệu.
Hạ Văn Xuyên không muốn tiếp tục đề tài xấu hổ này nữa, lảng sang chuyện khác:
“Down xong app chưa?”
Hạ Miên Miên vội vàng gật đầu giơ ipad lên:
“Cái này có nhiều hướng dẫn tương đối đơn giản dễ làm.”
“Ừm.”
Hạ Văn Xuyên đáp, quay người đi vào nhà bếp, Hạ Miên Miên thấy vậy cũng bám theo sau nói:
“Anh đừng hiểu lầm, em chỉ nhận hoa, không nhận lời yêu đương với anh đâu.” Hạ Văn Xuyên nhíu mày, quay đầu nhìn cô: “Vậy như thế nào mới chấp nhận?”
“Cái đó phải xem thái độ của anh đã, theo đuổi phụ nữ là bộ môn đàn ông các anh bắt buộc phải học, anh dỗ dành em tốt, em cảm thấy vui vẻ, thì sẽ thích anh thôi.”
“Em không thích tôi?”
Hạ Văn Xuyên híp mắt, sắc mặt trầm xuống thấy rõ.
Hạ Miên Miên dừng lại, chuyên chú giải thích:
“Hiện tại tình cảm của em với anh là tình cảm thích của anh em trong nhà, nhưng tình yêu nam nữ đó là một vấn đề hoàn toàn khác.”
“Tình yêu nam nữ?? Tức là loại có thể lên giường cùng nhau?”
Hạ Miên Miên: …
“Ra cũng tính là thuộc phạm trù tình yêu nam nữ.”
Làʍ ŧìиɦ cùng nhau chưa hẳn đã cần tình yêu, nhưng khi yêu nhau rồi nhất định sẽ làm chuyện đó, cho nên anh ta nói như vậy, cũng không phải không đúng.
“Thử một chút.”
Anh nói.
Hạ Miên Miên:
??? Hạ Văn Xuyên nói xong liền vươn tay giữ chắc cái ót của Hạ Miên Miên, sau đó cúi đầu ôm eo cô, vô cùng chuẩn xác, thành thục hôn xuống.
Khi hai cánh môi chạm nhau, anh thuần thục mút lấy môi dưới, không nặng không nhẹ mơn trớn môi cô, cuối cùng đưa đầu lưỡi tách mở khóe miệng Hạ Miên Miên, si mê tiến vào bên trong.
Không thể không nói kỹ thuật hôn của người này tiến bộ thần tốc, chỉ một nụ hôn cũng khiến toàn thân cô không tự chủ tim đập, chân run, toàn thân vô lực.
“Thích không?”
Anh kéo giãn khoảng cách giữa hai người, trầm thấp thì thầm.
“Cũng… tạm được.”
Hạ Miên Miên lắp bắp đáp.
“Vậy thử lại lần nữa.”
Nói xong lại một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, lần này tham lam và cuồng dã hơn nhiều.
Hạ Miên Miên có chút không đứng vững, người lảo đảo như bị những đợt sóng biển liên tiếp đánh lên, theo bản năng níu chặt quần áo anh.
Nụ hôn kết thúc, anh lại hỏi lại câu kia, chỉ là giọng nói trầm hơn rất nhiều:
“Thích không?”
Hơi thở ấm áp phả lên mặt cô, khiến Hạ Miên Miên nhịn không nổi ửng hồng hai má, hô hấp dồn dập, lần này cô phát hiện giọng nói của mình như nghẹn lại, miễn cưỡng mới phát được ra một tiếng “Ừ” đầy ái muội.
Thanh âm ngọt ngào, nũng nĩu này như một bàn tay vô hình xoa nắn trái tim Hạ Văn Xuyên khiến cảm xúc của anh lần nữa vỡ òa khó kiểm soát.
Nhịp tim tăng nhanh đến độ muốn thoát ra khỏi lồng ngực, một tay cố định gáy cô, lần nữa vội vàng cúi xuống lần tìm lại bờ môi mềm mại, rồi lại một cơn mưa hôn vồ vập đổ xuống.
Lần này, cảm xúc của cả hai đều bị đốt lên, hai người đứng ngay trong bếp mải mê quấn lấy nhau, cho đến tận lúc Hạ Miên Miên cảm không thở nổi mới miễn cưỡng đẩy anh ra.
Những nụ hôn liên tiếp ập đến như rút sạch sức lực của Hạ Miên Miên, đầu óc cô choáng váng, toàn thân bủn rủn, hô hấp dồn dập, cuối cùng quá thực đuối đến không chống cự nổi nữa, Hạ Miên Miên giãy dụa phun ra một câu cực kỳ sát phong cảnh:
“Em đói.”
Hạ Văn Xuyên: …
Về sau, hai người đều ôm mớ tâm tình vi diệu riêng nhưng cùng ăn ý không nhắc đến nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi, chuyên tâm nấu cơm.
Đương nhiên đầu bếp chính là Hạ Văn Xuyên, Hạ Miên Miên chỉ đứng bên cạnh phụ việc.
Trước khi xuyên qua, Hạ Miên Miên sống một mình mấy năm, việc nấu nướng không làm khó được cô, nhưng hiện tại cô là một vị tiểu thư kiều sinh quán dưỡng (2) không biết nấu ăn là việc hết sức bình thường, hơn nữa Hạ Miên Miên cố tình muốn làm khó Hạ Văn Xuyên, chẳng ngờ người đàn ông này thật sự gọi là đến, còn tự mình nấu ăn cho cô.
Có app hướng dẫn, Hạ Văn Xuyên cực kỳ ra dáng một người “Thông thạo nấu nước” làm ra hai phần bít tết không tệ, miễn cưỡng vẫn có thể ăn được.
Hạ Miên Miên ăn xong, không quên thảo mai khen ngợi, để tạo động lực cho anh ngày mai tiếp tục cố gắng trên con đường nội trợ.
“Anh, mai em muốn ăn sườn xào chua ngọt.”
Hạ Miên Miên được một tấc lại muốn tiến một thước, bắt đầu lên giọng đòi hỏi.
Hạ Văn Xuyên cười lạnh:
“Sống thoải mái dễ chịu quá, bắt đầu học thói hạch sách rồi đó.”
Hạ Miên Miên che miệng cười:
“Nào có.
Chẳng qua em thấy anh có thể làm được món bò bít tết hoàn hảo đến vậy thì sườn xào chua ngọt khẳng định không thể làm khó anh.”
Hạ Văn Xuyên không thèm để ý đến chiêu trò thảo mai của cô, chỉ vào phòng bếp:
“Đi rửa chén đi.”
“Không phải có máy rửa bát sao?”
Hạ Miên Miên nhíu mày.
“Đi đi.” Hạ Văn Xuyên không dễ dàng bỏ qua, cường điệu nói:
“Không được dùng máy rửa bát đâu đấy.”
Ồ lão hổ thẹn quá hóa giận, bắt đầu lên giọng rồi đây.
Hạ Miên Miên lè lưỡi, bưng bát đĩa vào nhà bếp.
Hạ Văn Xuyên dù mới là một tay chơi hệ tân thủ trong làng nấu nướng nhưng cũng giống như mọi vị đầu bếp tại gia khác, đều có một nhược điểm chung đó là làm xong đồ ăn thì cũng thành công biến nhà bếp thành bãi chiến trường, chi nên rửa chén xong, Hạ Miên Miên cẩn thận lau dọn lại nhà bếp một chút.
Hạ Văn Xuyên ngồi bên ngoài chờ hồi lâu không thấy cô đi ra, cho là nhóc con này không rửa nổi mấy cái chén, cho nên nhịn không được chạy vào quan sát tình hình.
Nhìn xong thoáng giật mình, dưới bàn tay thu dọn của ai đó nhà bếp sáng sủa, sạch sẽ hơn hẳn.
Anh chậm rãi, ung dung đi đến phía sau nói:
“Dọn sạch sẽ đó.”
Hạ Miên Miên vừa lau khô bát đĩa, vừa ngẩng đầu đáp:
“Em có thể không biết nấu cơm nhưng dọn dẹp thì không thành vấn đề.”
Cô cúi đầu xả nước, lộ ra một đoạn cần cổ trắng nõn nà, ánh mắt Hạ Văn Xuyên như bị điểm thần chú, lẳng lặng dán chặt vào nơi đó, còn không có tiền đồ mê mẩn ngắm nhìn.
Anh nuốt một ngụm nước bọt, tiến lên một bước dán lấy lưng cô, sau đó cúi đầu hôn lên ót Hạ Miên Miên.
Toàn thân Hạ Miên Miên cứng lại:
“Làm gì thế, đừng quấy rầy em.
Đi ra.”
Hạ Văn Xuyên hít thở sâu, hơi ấm nhẹ nhẹ chạm vào gáy cô, nháy mắt khiến cả cơ thể Hạ Miên Miên khẽ run lên.
“Đừng nhúc nhích.”
Giọng mũi khàn đặc vang lên phía sau.
Hạ Miên Miên đứng im tại trận, không dám cử động, bởi vì cô phát hiện thân thể người phía sau bắt đầu biến hóa rồi.
“Anh, bình tĩnh chút đi, em đang cần mẫn rửa bát, trêu chọc anh chỗ nào chứ?”
Hạ Văn Xuyên cũng cảm thấy khó giải thích, anh không biết tại sao cô gái này có sức hấp dẫn với mình đến thế, cho dù cô chỉ đứng một chỗ không làm gì cũng đủ khiến anh bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ
“Cho anh sờ một chút thôi.”
Anh khàn giọng đáp.
Hạ Miên Miên thở sâu:
“Nè anh đang định nhảy cóc qua trình tự một phát đến đích đó hả? Bộ mặt thật của anh đây đúng không!! Nói muốn thử yêu đương với tôi, kỳ thực chỉ muốn làʍ ŧìиɦ với tôi chứ gì?”
Hạ Văn Xuyên nhíu mày, tự động giải thích mấy lời này của cô chính là : Không cho sờ.
Vậy là anh lập tức đổi chiến lược, đi thẳng vào trọng tâm nói:
“Chỉ sờ một chút thôi, nhất định không vào bên trong.” (3)
Hạ Miên Miên:!!!!
Anh ta học đâu được câu dụ dỗ kinh điển của mấy thằng choai choai cặn bã vậy.
“Sờ cái rắm, bỏ ra.”
Hạ Miên Miên thở phì phò quay đầu trừng anh ta.
Sau đó dùng hết sức bình sinh đẩy Hạ Văn Xuyên, ba chân bốn cẳng chạy thoát thân.
Đúng là quá kinh khủng, còn dây dưa tiếp ở đây chắc chắn sẽ phát sinh chuyện không nên xảy ra nhất, huống hồ cô càng ngày càng lực bất tòng tâm với sự dụ dỗ của ông anh này.
Nam sắc hại thân.
Nam sắc hại thân a.
Không may cho cô đối thủ chân dài, thần kinh vận động mạnh, chưa đầy vài giây đã đuổi kịp Hạ Miên Miên.
Anh không nói hai lời, dùng lực thoải mái ôm ngang hông cô, bước nhanh lên lầu.
Hạ Miên Miên bị dọa sợ, thầm nghĩ tên khốn này lại định dùng sức mạnh cưỡng ép cô sao?
Nhưng mà anh không ôm cô vào thẳng phòng ngủ mà đi lên đến tận cùng hành lang tầng 2, dừng lại nhấc chân đá văng cánh cửa, bước vào phòng.
Hạ Miên Miên tò mò nhìn gian phòng, chỉ thấy xung quanh tối đen như mực, chẳng thấy gì.
Hiện tại đang là chạng vạng tối, theo lý bên ngoài vẫn còn vương lại chút ánh sáng yếu ớt.
Nhưng căn phòng này tối đen không ánh sáng như vậy chắc chắn không có cửa sổ.
Không có cửa sổ???
Hạ Miên Miên đột nhiên có dự cảm không lành, giọng nói thoáng run rẩy:
“Anh, anh đưa em đến đây làm gì? Gian phòng này là sao? Sao tối vậy?”
Hạ Văn Xuyên trầm thấp cười, nói:
“Không phải em nói bị giam ở căn biệt thự này rất thoải mái sao? Thật ra, đây mới là nguyên nhân đưa em đến đây.”
Nói xong “Ba” một tiếng, đèn phòng bật sáng.
Chờ khi thấy rõ bài trí trong căn phòng, Hạ Miên Miên mới hoàn toàn tỉnh táo, lắp bắp nói:
“Anh… anh… chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện được không, em cảm thấy không khí trong phòng này quá ngột ngạt.
Ra ngoài rồi nói nhé.”
Hạ Văn Xuyên không để ý đến cô, bế cô ngồi xuống một chiếc ghế tạo hình kỳ quái, sau đó trói tay cô vào dây da gắn trên tường.
“Anh… Hạ Văn Xuyên… bình tĩnh nói chuyện đã.
Tôi sợ.” Hạ Miên Miên tội nghiệp nhìn anh:
“Anh làm tôi sợ, tôi sẽ khóc đó.”
Hạ Văn Xuyên khẽ mỉm cười, dỗ dành:
“Đừng sợ, anh sẽ không làm em đau đâu.”
Nói rồi, anh thuận tay trói chân cô vào thành ghế.
“Tôi không quan tâm, cũng không muốn quan tâm.
Mau thả tôi ra ngoài.”
Hạ Miên Miên dùng tất cả sức lực vùng vẫy.
Hạ Văn Xuyên ngồi xổm trước mặt cô, ngửa đầu, ánh mắt vô cùng ôn nhu nhìn cô, dịu dàng hỏi:
“Em muốn yêu đương, tôi chiều em, em nói không muốn làʍ ŧìиɦ, tôi chịu đựng.
Tôi thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của em, có phải em cũng nên phối hợp một chút, dỗ dành tôi một chút?”
Hạ Miên Miên ngẩn ra, thôi giãy dụa, cúi đầu nhìn anh:
“Cái … dỗ dành cái gì???”
Hạ Văn Xuyên nhướn mày, gằn từng chữ:
“Anh chỉ cọ bên ngoài, không tiến vào.”
Hạ Miên Miên tức đến độ khuôn mặt đỏ lên, hổn hển nói:
“Mẹ nó, không.
Đừng chạm vào tôi.
Anh mau buông ra.”
“Ừm.
Ngoan.”
Hạ Miên Miên: …
Đầu óc cô nhanh chóng nghĩ đối sách, dựa theo tính cách của Hạ Văn Xuyên chỉ cần chiều theo tâm ý của anh, chắc chắn anh sẽ cởi trói cho cô, Hạ Miên Miên cố ép mình bĩnh tĩnh nói:
“Đừng ở đây, em không thích chỗ này.
Chúng ta về phòng, được không?”
Hạ Văn Xuyên không chút nghi ngờ, sảng khoái đáp ứng:
“Được.”
Không đợi anh kịp trở tay, tháo xong dây trói, Hạ Miên Miên lập tức phi ra ngoài, đóng chặt cửa phòng lại.
Bởi vì thiết kế đặc thù, cho nên cánh cửa này chỉ có thể khóa từ bên ngoài.
Thế là Hạ Văn Xuyên chưa kịp phản ứng đã bị cô nhóc nhốt lại bên trong.
Hạ Miên Miên đứng ngoài cửa, nói vọng vào:
“Anh tự ngồi vào ghế đó mà giải quyết.”
Hạ Văn Xuyên: ....
-----------------
1.
Rolex với tên gọi chính xác là Rolex SA là một hãng sản xuất đồng hồ Thụy Sỹ với phân khúc từ cao cấp đến xa xỉ và sang trọng.
Rolex SA bao gồm hai thương hiệu là Rolex và Montres Tudor SA chuyên thiết kế, sản xuất, phân phối đồng hồ đeo tay dưới thương hiệu Rolex và Tudor.
Hãng sản xuất Rolex được thành lập bởi Hans Wilsdorf và Alfred Davis tại London nước Anh vào năm 1905, sau đó đến năm 1919, Rolex đã chuyển toàn bộ hoạt động, cũng như cơ sở sản xuất đồng hồ sang Geneva Thụy Sỹ.
Năm 2016, Rolex được tạp chí Forbes xếp hạng thứ 64 trong số tất cả những thương hiệu phát triển và sức ảnh hưởng nhất trên thế giới.
Hãng Rolex được xem là thương hiệu cao cấp xa xỉ duy nhất trên thế giới sản xuất khoảng 2000 chiếc đồng hồ mỗi ngày thuộc nhiều phân khúc khác nhau.
2.
Kiều sinh quán dưỡng: được nuông chiều, thể chất yếu ớt.
3.
Cái này phải giải thích một tí.
Ý ở đây là khi 1 tên đàn ông muốn lên giường với bạn thường sẽ nói anh sẽ chỉ ôm nhau nói chuyện thôi, không làm gì cả.
Sau đó là chỉ sờ thôi không vào, rồi sau đó là… Thế là mọi người hiểu rồi nha.
Vì khi dịch sẽ không toát được hết ý nghĩa câu này, nhưng đây kiểu là câu mở đầu bài của đám con trai ấy..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook