Nhân Vật Phản Diện Kéo Ta Thành Bạch Phú Mỹ
-
Chương 33
Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Nghiêm Bành chịu đựng đầu đầy máu tươi xin lỗi Kim Tịch, lại làm sáng tỏ trước mặt mọi người, hắn ta và Kim Tịch không phải người yêu, hắn ta chỉ muốn chiếm tiện nghi của cô ấy, trên mông có nốt ruồi gì đó cũng đều là nói linh tinh.
Có người không nhìn nổi, dội cho hắn ta một ly cà phê. Đáy mắt Nghiêm Bành hiện lên một tia hung ác nhưng cũng không phản kháng.
Phó Thư Dạng gọi phục vụ tính tiền tổn thất, bắt Nghiêm Bành trả tiền rồi một đám người mới ra khỏi quán cà phê.
"Đi thôi." Hứa Trạc nói: "Theo quy tắc, mấy đứa đánh nhau đều phải theo tôi tới đồn công an một chuyến."
Hứa Mân và Phó Thư Dạng nhìn về phía Kim Tịch. Đến bây giờ, bọn họ vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Hứa Mân..." Sắc mặt hơi đổi một chút, Kim Tịch kéo ống tay áo của Hứa Mân, ý tứ không muốn đến đồn công an đã quá rõ ràng.
"Cậu." Hứa Mân quay đầu nhìn Hứa Trạc, nũng nịu: "Bọn cháu không đánh nhau, chỉ là chút trò đùa trẻ con giữa bạn học với nhau mà thôi, có hơi quá mức một chút. Bọn cháu đều biết sai rồi, đến đồn công an cũng sẽ chỉ phê bình giáo dục, cậu muốn phê bình giáo dục thế nào cũng được, bọn cháu đều nghe theo, chắc chắn sẽ không mạnh miệng. Cậu đừng bắt bọn cháu đến đồn công an, được không?"
Cái này mà gọi là trò đùa trẻ con à? Nghiêm Bành đã sắp khóc rồi, nhưng hắn ta không dám nói lời nào.
Nhìn ra Kim Tịch có khó khăn khó nói, Hứa Trạc hơi dừng một chút, rất nghiêm túc nói: "Không được có lần sau nữa, biết không?"
"Dạ biết, cảm ơn cậu." Hứa Mân lập tức nói.
Kim Tịch cũng rất biết điều: "Cảm ơn cậu."
Phó Thư Dạng liếc Hứa Trạc một cái: "Cảm ơn... cậu?"
Hứa Trạc: "... Cậu đừng gọi như vậy. Còn cậu, có ý kiến gì không?"
Vế sau là hỏi Nghiêm Bành.
Nghiêm Bành nào dám có ý kiến? Liên tục lắc đầu không ngừng.
Hứa Trạc lại dạy dỗ bọn họ vài câu. Sau khi dặn dò bọn họ đưa Nghiêm Bành đi băng bó vết thương, hắn cáo từ rời đi.
"Đưa cậu đi bệnh viện?" Phó Thư Dạng nói với Nghiêm Bành: "Tiền thuốc men, tôi chịu."
"Không cần, không cần." Nghiêm Bành vội lắc đầu: "Tự tôi, tự tôi đi..."
Vừa nói vừa quay người chạy trốn.
Kim Tịch oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn ta nhưng không mở miệng gọi hắn lại. Phó Thư Dạng cũng không ngăn cản.
Nhưng anh chú ý tới hướng Nghiêm Bành rời đi. Rất nhanh, lại có một bóng người đi tới, hình như là Hứa Trạc.
Cảnh sát Hứa rốt cuộc vẫn là cảnh sát Hứa, gặp phải chuyện bất bình cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.
"Tôi mời mọi người ăn cơm." Phó Thư Dạng quay lại, nói với hai cô gái.
Kim Tịch thoáng do dự một chút, nói: "Phải là em mời hai người, cảm ơn hai người đã cứu em."
Phó Thư Dạng không nói nhiều: "Muốn ăn cái gì?"
Bọn họ đổi sang một nhà hàng Trung Quốc khác, yêu cầu một phòng nhỏ.
Kim Tịch chờ bọn họ hỏi chuyện, kết quả là Phó Thư Dạng và Hứa Mân đều không ai nhắc tới chuyện vừa rồi. Chính cô ấy cũng không nhịn được, chủ động nói: "Tôi không yêu đương với Nghiêm Bành, cũng không phải tới chơi với hắn."
Hứa Mân vỗ vỗ lưng cô ấy: "Tôi đã đoán được cô không thích loại người kia. Là không cẩn thận đụng phải à?"
"Đúng vậy." Kim Tịch vẫn rất uất ức, giọng điệu cũng nâng cao một chút: "Nghiêm Bành cũng đã từng là học sinh của cha tôi, cha tôi xem hắn như con ruột. Phó sư huynh cũng biết."
Hứa Mân lo lắng nhìn Phó Thư Dạng.
Phó Thư Dạng đang gắp rau củ. Cảm giác được ánh mắt của cô, anh nhẹ nhàng cười với cô một cái.
Miệng chỉ nhếch lên một đường cong nhỏ mà Hứa Mân đã nhìn tới ngây người. Phó Thư Dạng cười lên thật sự chết người.
Kim Tịch cúi đầu, không chú ý tới động tác nhỏ giữa hai người, còn đang tức giận bất bình: "Nhưng Nghiêm Bành chính là một tên súc sinh. Cha tôi giới thiệu công việc cho hắn, hắn không chỉ không cảm ơn mà còn trộm đồ của cha tôi. Hôm nay tôi đụng phải hắn, không nhịn được muốn chất vấn mấy câu, muốn bảo hắn trả lại đồ, không ngờ hắn lại không biết xấu hổ như vậy, muốn bảo tôi cùng hắn..."
Cô ấy không nói được nữa. Hứa Mân ôm cô ấy, trong đầu bỗng hiện lên một ý nghĩ: "Không sao, đừng để loại người cặn bã này chọc tức. Nhưng sao cô lại không nói sớm? Nói sớm, chúng tôi đã không thả hắn đi, trực tiếp tiễn hắn vào cục cảnh sát luôn."
"Thôi quên đi." Kim Tịch lắc đầu: "Cha tôi không muốn người khác biết."
Hứa Mân nhìn Phó Thư Dạng một cái: "Vì sao chứ? Ăn trộm thì nên bị mọi người kêu đánh mới đúng."
"Dù sao cũng là học sinh tự tay cha tôi đào tạo, ông ấy vẫn không đành lòng, muốn cho hắn một cơ hội sửa đổi." Kim Tịch nói.
Hứa Mân lại cảm thấy không hề đơn giản như vậy: "Nhưng vừa rồi, ý cô là đồ vẫn chưa được trả về? Hắn trộm cái gì?"
"Cụ thể là gì thì tôi không biết." Kim Tịch còn chưa nhận ra mình bị Hứa Mân chỉ dẫn: "Đại khái, cha tôi có một số thành quả thiết kế ấy? Cha tôi nói hắn có trộm cũng vô dụng, không có kỹ thuật của cha tôi thì hắn không dùng được, không cần truy cứu."
Trái tim đập nhanh hơn, Hứa Mân cố ý nói: "Nhưng cứ buông tha như thế thì quá lợi cho hắn rồi! Không phải hắn là học sinh của cha cô sao? Vậy chúng ta đem việc này công bố cho trường học đi, để mọi người cùng phỉ nhổ hắn."
"Đừng, nói vậy thì tâm sức vất vả của cha tôi cũng đều uổng phí hết rồi. Không có chứng cứ, còn dễ bị hắn trả đũa, huống chi hắn cũng đã tốt nghiệp." Kim Tịch vội ngăn cản: "Hai người đừng nói việc này với ai, cha tôi từng dặn tôi là không được nói cho bất kỳ ai cả. Hôm nay tôi... Ôi, không nên nói."
"Yên tâm, bọn tôi sẽ không nói cho ai cả." Hứa Mân hứa hẹn ngoài miệng nhưng trong lòng lại không tin Kim Mẫu là loại người rộng lượng tha thứ cho người khác.
Cô cảm thấy Kim Mẫu không phải đang bảo vệ Nghiêm Bành mà là kiêng kị Nghiêm Bành.
Liệu thứ gì đó mà Kim Bành trộm đi, chắc chắn là nhược điểm của Kim Mẫu, có thể có liên quan với thiết kế của Phó Thư Dạng không?
Hứa Mân nhìn về phía Phó Thư Dạng lần nữa. Phó Thư Dạng khẽ lắc đầu, ra hiệu cô đừng hấp tấp.
"Vậy chuyện hôm nay em cũng không có ý định nói với ông ấy à?" Phó Thư Dạng hỏi.
Kim Tịch trầm mặc hai giây, lắc đầu.
Hứa Mân càng nghi hoặc. Không người cha nào có thể chịu được khi con gái mình bị ức hiếp như vậy. Mọi người đều nói Kim Mẫu rất cưng Kim Tịch, vậy chẳng phải Kim Tịch nên nũng nịu tố cáo việc này với Kim Mẫu, để ông ta báo thù cho mình sao?
Vì sao Kim Tịch giống như không dám nói việc này với Kim Mẫu?
Chẳng lẽ cưng chiều con gái cũng chỉ là biểu hiện giả dối? Hoặc nói Kim Tịch quá mức hiểu chuyện?
Nhưng Hứa Mân cũng không hỏi gì cả.
Sau bữa ăn, Phó Thư Dạng hỏi Hứa Mân: "Ban đêm em về đâu?"
Bọn họ ăn cơm ở trung tâm thành phố, cách trường học và tiểu khu Bạch Hạc Tháp rất xa.
Trong lòng Hứa Mân muốn về tiểu khu với Phó Thư Dạng nhưng ngày mai còn phải lên lớp, hơn nữa còn phải đưa Kim Tịch về trước, quá phiền phức, cuối cùng cô đành phải nói: "Tôi về trường học vậy."
Phó Thư Dạng gọi xe giúp hai người, nói: "Đi đường chú ý an toàn."
Cũng không có ý muốn đưa bọn họ đi.
Hứa Mân thò đầu ra cửa sổ, dặn dò Phó Thư Dạng: "Anh ra ngoài nhớ mang theo điện thoại. Đến trường học, tôi sẽ gửi Wechat cho anh."
Cô nghĩ tới chuyện tối nay gặp mặt Hứa Trạc bị cắt ngang giữa đường, sau khi trở về phải gọi điện thoại cho hắn. Cho dù thế nào thì vẫn phải nhờ hắn hỗ trợ, cuối cùng truyền đạt kết quả cho Phó Thư Dạng. Chỉ sợ Phó Thư Dạng lại không đem theo điện thoại, còn ra ngoài uống rượu nên cô mới nói như thế.
Phó Thư Dạng hơi rũ mắt, gật đầu một cái.
Hứa Mân hài lòng. Vừa quay đầu lại, cô thấy Kim Tịch đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt là lạ.
"Sao vậy?" Hứa Mân không hiểu gì cả.
"Cô thậm chí còn có cả Wechat của Phó sư huynh." Kim Tịch nói.
Hứa Mân chợt nhớ, trước đó Phó Thư Dạng nói anh không thêm Wechat của nữ sinh, Hứa Mân còn nửa tin nửa ngờ.
Chẳng lẽ là thật à? Ngay cả Kim Tịch mà anh cũng không thêm?
"Cô không có à?" Hứa Mân không nhịn được, hỏi.
Kim Tịch chua chát lắc đầu: "Không có, Phó sư huynh chưa từng thêm Wechat của nữ sinh."
Hứa Mân bắt đầu nghi hoặc. Vậy vì sao Phó Thư Dạng lại thêm Wechat của cô?
"Nói đi, có phải hai người đang bên nhau không?" Kim Tịch chợt xích lại gần, ép hỏi.
Hứa Mân giật mình, lấy lại tinh thần, vội lắc đầu: "Nói gì đó... Không đúng, chờ một chút, cô để ý như vậy là vì cô thích anh ấy à?"
Cô che điện thoại theo bản năng: "Không được sự đồng ý của anh ấy, tôi không thể cho cô Wechat của anh ấy được."
"Xem ra vẫn chưa bên nhau." Kim Tịch cười một tiếng, ngồi trở về: "Yên tâm, tôi không thích loại người đó, cũng không cần Wechat của anh ấy."
Hứa Mân thở phào nhẹ nhõm, lại có chút tò mò: "Người như anh ấy mà cô còn không nhìn trúng à? Vậy cô thích mẫu người thế nào?"
"Không phải là không nhìn trúng. Anh ấy lợi hại như vậy, tôi cũng rất sùng bái anh ấy. Nhưng anh ấy giống với cha tôi, năng lực cá nhân rất mạnh, yêu cầu đối với mình và người khác đều rất nghiêm khắc. Yêu đương với mẫu người như vậy, quá mệt mỏi." Kim Tịch xác định rõ mục tiêu: "Tôi muốn tìm một người bạn trai chung thủy tuyệt đối với tôi."
Hứa Mân giật mình, thử thăm dò: "Tôi nghe mọi người nói cha cô rất cưng cô, ông ấy cũng nỡ nghiêm khắc với cô à?"
"Sao lại không nỡ?" Kim Tịch nói thầm: "Lần này thi vào học viện điện ảnh, nếu không có sư công, tôi đã bị ông ấy... Dù sao yêu cầu nghiêm khắc và cưng chiều cũng không mâu thuẫn với nhau."
Hứa Mân không hỏi nữa. Cô đã hiểu, Kim Mẫu không cưng Kim Tịch như vậy, còn Kim Tịch đối với Kim Mẫu là vừa sợ vừa kính.
Cho nên, muốn tìm chứng cứ thông qua Kim Tịch là không thể được.
"Rốt cuộc quan hệ của cô và Hứa Lang là thế nào vậy?" Kim Tịch không muốn nói về mình nữa, chủ động hỏi ngược lại Hứa Mân: "Tôi nghe bọn Chu Nhị nói... rất nhiều."
Thứ đồ chơi như thân thế không có gì hay mà giấu diếm, cũng không thể hoàn toàn che giấu hết được nên Hứa Mân nói thẳng với Kim Tịch.
"Cmn! Nếu tôi là cô thì nhìn Hứa Lang cũng cảm thấy chán ghét đấy." Trước đó, Kim Tịch có thành kiến với Hứa Mân, bây giờ nghe thấy thân thế của cô như vậy mới chính thức buông bỏ thành kiến: "Nhưng cô thật can đảm, vậy mà thật sự có thể đoạn tuyệt quan hệ với cha ruột."
"Tôi cũng không muốn." Hứa Mân thở dài: "Nhưng tôi không đi, không chừng ngay cả mạng cũng không còn."
Kim Tịch ôm lấy Hứa Mân: "Tôi ủng hộ cô."
Lúc gần đến cổng trường, điện thoại Hứa Mân vang lên một tiếng.
Cô lấy ra xem. Là Phó Thư Dạng gửi Wechat tới.
【 Nghiêm Bành bị cậu của cô bắt rồi. 】
Hứa Mân giật mình, vội gọi điện thoại tới.
Ở bên Phó Thư Dạng vô cùng ầm ĩ. Giọng anh cũng cao hơn hai lần so với bình thường: "Nghiêm Bành nhịn một bụng tức, vừa đi ra đã xảy ra cãi vã với người khác, sau đó đánh nhau. Cậu của em vừa lúc đi ngang qua nên bắt toàn bộ vào đồn công an."
Trong lúc nói chuyện, xe đã đến cổng trường. Sau khi xác định Hứa Trạc và Phó Thư Dạng không sao cả, Hứa Mân mới cúp điện thoại.
Hai người xuống xe, Kim Tịch chào hỏi một tiếng rồi vội vã về nhà.
Hứa Mân nhìn bóng lưng vội vã của cô ấy, chợt phản ứng kịp một chuyện.
Vừa rồi Kim Tịch ngồi bên cạnh cô, chắc chắn nghe được Phó Thư Dạng nói. Cô ấy sốt ruột về nhà, có phải là muốn nói chuyện này với Kim Mẫu không?
Thứ mà Nghiêm Bành trộm, rốt cuộc có liên quan tới chuyện của Phó Thư Dạng không?
Nếu Kim Mẫu biết được thì có thể đánh rắn động cỏ không?
Ngón tay Hứa Mân dừng trên tên Phó Thư Dạng hai giây rồi lại rút về.
Thời gian mà Phó Thư Dạng và Hứa Trạc rời đi cách nhau lâu như vậy, sao có thể vừa lúc đụng phải?
Nghiêm Bành bị đánh tới đầu rơi máu chảy, đã sợ vỡ mật, sao có thể mồm mép với người khác được nữa?
Coi như Nghiêm Bành có ý kiếm chuyện thì người bình thường thấy hắn ta như thế cũng đều sẽ tránh đi mới phải chứ?
Hứa Mân gọi điện thoại cho Hứa Trạc.
Hứa Trạc nhận điện thoại. Bên kia rất yên tĩnh: "Mân Mân, sao vậy?"
"Lo lắng cậu của cháu có an toàn hay không." Hứa Mân mềm giọng nói: "Cháu vừa an toàn về tới trường học, nói với cậu một tiếng."
Dường như Hứa Trạc có chút bất đắc dĩ: "Đã sớm về nhà rồi, vô sự hiến ân cần*... Muốn hỏi chuyện của Phó Thư Dạng à?"
*vô sự hiến ân cần: không có bữa ăn trưa miễn phí, không có lợi ích mà không có lý do
"Không phải mà." Hứa Mân chân thành nói: "Cháu chỉ đơn thuần quan tâm một chút, hôm nay thả bọn cháu đi có ảnh hưởng tới công việc của cậu không?"
"Không đâu." Hứa Trạc nói: "Nhiều người đánh nhau như thế, có phải đều tóm được hết đâu?"
"Vậy cháu yên tâm rồi." Hứa Mân dặn dò: "Cậu ở một mình nhớ phải ăn cơm tối, chú ý thân thể."
Cô thật sự không nhắc tới chuyện nhờ Hứa Trạc tra án giúp Phó Thư Dạng. Đến lúc tắt điện thoại, Hứa Trạc cũng có phần không dám tin.
Cúp điện thoại xong, Hứa Mân hưng phấn không thôi. Rất rõ ràng, Hứa Trạc không bắt Nghiêm Bành.
Cho nên, Phó Thư Dạng đã nói dối.
Xe về trường học là do Phó Thư Dạng gọi. Anh có thể nhìn thấy xe đến đâu rồi, biết khi nào bọn họ xuống xe.
Anh nắm bắt thời gian gọi điện thoại nói dối, đương nhiên không phải vì lừa gạt Hứa Mân mà là cố ý nói cho Kim Tịch nghe.
Phó Thư Dạng hiểu rõ Kim Tịch, biết cô ấy sẽ nói chuyện này cho Kim Mẫu.
Nếu thứ Nghiêm Bành trộm đi thật sự có liên quan tới chuyện của Phó Thư Dạng, Kim Mẫu nhất định sẽ không yên lòng, rất có khả năng sẽ lộ ra sơ hở.
Cho nên, rốt cuộc trùm phản diện đã không còn sa sút tinh thần, bắt đầu muốn thể hiện năng lực của anh à?
Hứa Mân hưng phấn xoa xoa tay.
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Nghiêm Bành chịu đựng đầu đầy máu tươi xin lỗi Kim Tịch, lại làm sáng tỏ trước mặt mọi người, hắn ta và Kim Tịch không phải người yêu, hắn ta chỉ muốn chiếm tiện nghi của cô ấy, trên mông có nốt ruồi gì đó cũng đều là nói linh tinh.
Có người không nhìn nổi, dội cho hắn ta một ly cà phê. Đáy mắt Nghiêm Bành hiện lên một tia hung ác nhưng cũng không phản kháng.
Phó Thư Dạng gọi phục vụ tính tiền tổn thất, bắt Nghiêm Bành trả tiền rồi một đám người mới ra khỏi quán cà phê.
"Đi thôi." Hứa Trạc nói: "Theo quy tắc, mấy đứa đánh nhau đều phải theo tôi tới đồn công an một chuyến."
Hứa Mân và Phó Thư Dạng nhìn về phía Kim Tịch. Đến bây giờ, bọn họ vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Hứa Mân..." Sắc mặt hơi đổi một chút, Kim Tịch kéo ống tay áo của Hứa Mân, ý tứ không muốn đến đồn công an đã quá rõ ràng.
"Cậu." Hứa Mân quay đầu nhìn Hứa Trạc, nũng nịu: "Bọn cháu không đánh nhau, chỉ là chút trò đùa trẻ con giữa bạn học với nhau mà thôi, có hơi quá mức một chút. Bọn cháu đều biết sai rồi, đến đồn công an cũng sẽ chỉ phê bình giáo dục, cậu muốn phê bình giáo dục thế nào cũng được, bọn cháu đều nghe theo, chắc chắn sẽ không mạnh miệng. Cậu đừng bắt bọn cháu đến đồn công an, được không?"
Cái này mà gọi là trò đùa trẻ con à? Nghiêm Bành đã sắp khóc rồi, nhưng hắn ta không dám nói lời nào.
Nhìn ra Kim Tịch có khó khăn khó nói, Hứa Trạc hơi dừng một chút, rất nghiêm túc nói: "Không được có lần sau nữa, biết không?"
"Dạ biết, cảm ơn cậu." Hứa Mân lập tức nói.
Kim Tịch cũng rất biết điều: "Cảm ơn cậu."
Phó Thư Dạng liếc Hứa Trạc một cái: "Cảm ơn... cậu?"
Hứa Trạc: "... Cậu đừng gọi như vậy. Còn cậu, có ý kiến gì không?"
Vế sau là hỏi Nghiêm Bành.
Nghiêm Bành nào dám có ý kiến? Liên tục lắc đầu không ngừng.
Hứa Trạc lại dạy dỗ bọn họ vài câu. Sau khi dặn dò bọn họ đưa Nghiêm Bành đi băng bó vết thương, hắn cáo từ rời đi.
"Đưa cậu đi bệnh viện?" Phó Thư Dạng nói với Nghiêm Bành: "Tiền thuốc men, tôi chịu."
"Không cần, không cần." Nghiêm Bành vội lắc đầu: "Tự tôi, tự tôi đi..."
Vừa nói vừa quay người chạy trốn.
Kim Tịch oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn ta nhưng không mở miệng gọi hắn lại. Phó Thư Dạng cũng không ngăn cản.
Nhưng anh chú ý tới hướng Nghiêm Bành rời đi. Rất nhanh, lại có một bóng người đi tới, hình như là Hứa Trạc.
Cảnh sát Hứa rốt cuộc vẫn là cảnh sát Hứa, gặp phải chuyện bất bình cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.
"Tôi mời mọi người ăn cơm." Phó Thư Dạng quay lại, nói với hai cô gái.
Kim Tịch thoáng do dự một chút, nói: "Phải là em mời hai người, cảm ơn hai người đã cứu em."
Phó Thư Dạng không nói nhiều: "Muốn ăn cái gì?"
Bọn họ đổi sang một nhà hàng Trung Quốc khác, yêu cầu một phòng nhỏ.
Kim Tịch chờ bọn họ hỏi chuyện, kết quả là Phó Thư Dạng và Hứa Mân đều không ai nhắc tới chuyện vừa rồi. Chính cô ấy cũng không nhịn được, chủ động nói: "Tôi không yêu đương với Nghiêm Bành, cũng không phải tới chơi với hắn."
Hứa Mân vỗ vỗ lưng cô ấy: "Tôi đã đoán được cô không thích loại người kia. Là không cẩn thận đụng phải à?"
"Đúng vậy." Kim Tịch vẫn rất uất ức, giọng điệu cũng nâng cao một chút: "Nghiêm Bành cũng đã từng là học sinh của cha tôi, cha tôi xem hắn như con ruột. Phó sư huynh cũng biết."
Hứa Mân lo lắng nhìn Phó Thư Dạng.
Phó Thư Dạng đang gắp rau củ. Cảm giác được ánh mắt của cô, anh nhẹ nhàng cười với cô một cái.
Miệng chỉ nhếch lên một đường cong nhỏ mà Hứa Mân đã nhìn tới ngây người. Phó Thư Dạng cười lên thật sự chết người.
Kim Tịch cúi đầu, không chú ý tới động tác nhỏ giữa hai người, còn đang tức giận bất bình: "Nhưng Nghiêm Bành chính là một tên súc sinh. Cha tôi giới thiệu công việc cho hắn, hắn không chỉ không cảm ơn mà còn trộm đồ của cha tôi. Hôm nay tôi đụng phải hắn, không nhịn được muốn chất vấn mấy câu, muốn bảo hắn trả lại đồ, không ngờ hắn lại không biết xấu hổ như vậy, muốn bảo tôi cùng hắn..."
Cô ấy không nói được nữa. Hứa Mân ôm cô ấy, trong đầu bỗng hiện lên một ý nghĩ: "Không sao, đừng để loại người cặn bã này chọc tức. Nhưng sao cô lại không nói sớm? Nói sớm, chúng tôi đã không thả hắn đi, trực tiếp tiễn hắn vào cục cảnh sát luôn."
"Thôi quên đi." Kim Tịch lắc đầu: "Cha tôi không muốn người khác biết."
Hứa Mân nhìn Phó Thư Dạng một cái: "Vì sao chứ? Ăn trộm thì nên bị mọi người kêu đánh mới đúng."
"Dù sao cũng là học sinh tự tay cha tôi đào tạo, ông ấy vẫn không đành lòng, muốn cho hắn một cơ hội sửa đổi." Kim Tịch nói.
Hứa Mân lại cảm thấy không hề đơn giản như vậy: "Nhưng vừa rồi, ý cô là đồ vẫn chưa được trả về? Hắn trộm cái gì?"
"Cụ thể là gì thì tôi không biết." Kim Tịch còn chưa nhận ra mình bị Hứa Mân chỉ dẫn: "Đại khái, cha tôi có một số thành quả thiết kế ấy? Cha tôi nói hắn có trộm cũng vô dụng, không có kỹ thuật của cha tôi thì hắn không dùng được, không cần truy cứu."
Trái tim đập nhanh hơn, Hứa Mân cố ý nói: "Nhưng cứ buông tha như thế thì quá lợi cho hắn rồi! Không phải hắn là học sinh của cha cô sao? Vậy chúng ta đem việc này công bố cho trường học đi, để mọi người cùng phỉ nhổ hắn."
"Đừng, nói vậy thì tâm sức vất vả của cha tôi cũng đều uổng phí hết rồi. Không có chứng cứ, còn dễ bị hắn trả đũa, huống chi hắn cũng đã tốt nghiệp." Kim Tịch vội ngăn cản: "Hai người đừng nói việc này với ai, cha tôi từng dặn tôi là không được nói cho bất kỳ ai cả. Hôm nay tôi... Ôi, không nên nói."
"Yên tâm, bọn tôi sẽ không nói cho ai cả." Hứa Mân hứa hẹn ngoài miệng nhưng trong lòng lại không tin Kim Mẫu là loại người rộng lượng tha thứ cho người khác.
Cô cảm thấy Kim Mẫu không phải đang bảo vệ Nghiêm Bành mà là kiêng kị Nghiêm Bành.
Liệu thứ gì đó mà Kim Bành trộm đi, chắc chắn là nhược điểm của Kim Mẫu, có thể có liên quan với thiết kế của Phó Thư Dạng không?
Hứa Mân nhìn về phía Phó Thư Dạng lần nữa. Phó Thư Dạng khẽ lắc đầu, ra hiệu cô đừng hấp tấp.
"Vậy chuyện hôm nay em cũng không có ý định nói với ông ấy à?" Phó Thư Dạng hỏi.
Kim Tịch trầm mặc hai giây, lắc đầu.
Hứa Mân càng nghi hoặc. Không người cha nào có thể chịu được khi con gái mình bị ức hiếp như vậy. Mọi người đều nói Kim Mẫu rất cưng Kim Tịch, vậy chẳng phải Kim Tịch nên nũng nịu tố cáo việc này với Kim Mẫu, để ông ta báo thù cho mình sao?
Vì sao Kim Tịch giống như không dám nói việc này với Kim Mẫu?
Chẳng lẽ cưng chiều con gái cũng chỉ là biểu hiện giả dối? Hoặc nói Kim Tịch quá mức hiểu chuyện?
Nhưng Hứa Mân cũng không hỏi gì cả.
Sau bữa ăn, Phó Thư Dạng hỏi Hứa Mân: "Ban đêm em về đâu?"
Bọn họ ăn cơm ở trung tâm thành phố, cách trường học và tiểu khu Bạch Hạc Tháp rất xa.
Trong lòng Hứa Mân muốn về tiểu khu với Phó Thư Dạng nhưng ngày mai còn phải lên lớp, hơn nữa còn phải đưa Kim Tịch về trước, quá phiền phức, cuối cùng cô đành phải nói: "Tôi về trường học vậy."
Phó Thư Dạng gọi xe giúp hai người, nói: "Đi đường chú ý an toàn."
Cũng không có ý muốn đưa bọn họ đi.
Hứa Mân thò đầu ra cửa sổ, dặn dò Phó Thư Dạng: "Anh ra ngoài nhớ mang theo điện thoại. Đến trường học, tôi sẽ gửi Wechat cho anh."
Cô nghĩ tới chuyện tối nay gặp mặt Hứa Trạc bị cắt ngang giữa đường, sau khi trở về phải gọi điện thoại cho hắn. Cho dù thế nào thì vẫn phải nhờ hắn hỗ trợ, cuối cùng truyền đạt kết quả cho Phó Thư Dạng. Chỉ sợ Phó Thư Dạng lại không đem theo điện thoại, còn ra ngoài uống rượu nên cô mới nói như thế.
Phó Thư Dạng hơi rũ mắt, gật đầu một cái.
Hứa Mân hài lòng. Vừa quay đầu lại, cô thấy Kim Tịch đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt là lạ.
"Sao vậy?" Hứa Mân không hiểu gì cả.
"Cô thậm chí còn có cả Wechat của Phó sư huynh." Kim Tịch nói.
Hứa Mân chợt nhớ, trước đó Phó Thư Dạng nói anh không thêm Wechat của nữ sinh, Hứa Mân còn nửa tin nửa ngờ.
Chẳng lẽ là thật à? Ngay cả Kim Tịch mà anh cũng không thêm?
"Cô không có à?" Hứa Mân không nhịn được, hỏi.
Kim Tịch chua chát lắc đầu: "Không có, Phó sư huynh chưa từng thêm Wechat của nữ sinh."
Hứa Mân bắt đầu nghi hoặc. Vậy vì sao Phó Thư Dạng lại thêm Wechat của cô?
"Nói đi, có phải hai người đang bên nhau không?" Kim Tịch chợt xích lại gần, ép hỏi.
Hứa Mân giật mình, lấy lại tinh thần, vội lắc đầu: "Nói gì đó... Không đúng, chờ một chút, cô để ý như vậy là vì cô thích anh ấy à?"
Cô che điện thoại theo bản năng: "Không được sự đồng ý của anh ấy, tôi không thể cho cô Wechat của anh ấy được."
"Xem ra vẫn chưa bên nhau." Kim Tịch cười một tiếng, ngồi trở về: "Yên tâm, tôi không thích loại người đó, cũng không cần Wechat của anh ấy."
Hứa Mân thở phào nhẹ nhõm, lại có chút tò mò: "Người như anh ấy mà cô còn không nhìn trúng à? Vậy cô thích mẫu người thế nào?"
"Không phải là không nhìn trúng. Anh ấy lợi hại như vậy, tôi cũng rất sùng bái anh ấy. Nhưng anh ấy giống với cha tôi, năng lực cá nhân rất mạnh, yêu cầu đối với mình và người khác đều rất nghiêm khắc. Yêu đương với mẫu người như vậy, quá mệt mỏi." Kim Tịch xác định rõ mục tiêu: "Tôi muốn tìm một người bạn trai chung thủy tuyệt đối với tôi."
Hứa Mân giật mình, thử thăm dò: "Tôi nghe mọi người nói cha cô rất cưng cô, ông ấy cũng nỡ nghiêm khắc với cô à?"
"Sao lại không nỡ?" Kim Tịch nói thầm: "Lần này thi vào học viện điện ảnh, nếu không có sư công, tôi đã bị ông ấy... Dù sao yêu cầu nghiêm khắc và cưng chiều cũng không mâu thuẫn với nhau."
Hứa Mân không hỏi nữa. Cô đã hiểu, Kim Mẫu không cưng Kim Tịch như vậy, còn Kim Tịch đối với Kim Mẫu là vừa sợ vừa kính.
Cho nên, muốn tìm chứng cứ thông qua Kim Tịch là không thể được.
"Rốt cuộc quan hệ của cô và Hứa Lang là thế nào vậy?" Kim Tịch không muốn nói về mình nữa, chủ động hỏi ngược lại Hứa Mân: "Tôi nghe bọn Chu Nhị nói... rất nhiều."
Thứ đồ chơi như thân thế không có gì hay mà giấu diếm, cũng không thể hoàn toàn che giấu hết được nên Hứa Mân nói thẳng với Kim Tịch.
"Cmn! Nếu tôi là cô thì nhìn Hứa Lang cũng cảm thấy chán ghét đấy." Trước đó, Kim Tịch có thành kiến với Hứa Mân, bây giờ nghe thấy thân thế của cô như vậy mới chính thức buông bỏ thành kiến: "Nhưng cô thật can đảm, vậy mà thật sự có thể đoạn tuyệt quan hệ với cha ruột."
"Tôi cũng không muốn." Hứa Mân thở dài: "Nhưng tôi không đi, không chừng ngay cả mạng cũng không còn."
Kim Tịch ôm lấy Hứa Mân: "Tôi ủng hộ cô."
Lúc gần đến cổng trường, điện thoại Hứa Mân vang lên một tiếng.
Cô lấy ra xem. Là Phó Thư Dạng gửi Wechat tới.
【 Nghiêm Bành bị cậu của cô bắt rồi. 】
Hứa Mân giật mình, vội gọi điện thoại tới.
Ở bên Phó Thư Dạng vô cùng ầm ĩ. Giọng anh cũng cao hơn hai lần so với bình thường: "Nghiêm Bành nhịn một bụng tức, vừa đi ra đã xảy ra cãi vã với người khác, sau đó đánh nhau. Cậu của em vừa lúc đi ngang qua nên bắt toàn bộ vào đồn công an."
Trong lúc nói chuyện, xe đã đến cổng trường. Sau khi xác định Hứa Trạc và Phó Thư Dạng không sao cả, Hứa Mân mới cúp điện thoại.
Hai người xuống xe, Kim Tịch chào hỏi một tiếng rồi vội vã về nhà.
Hứa Mân nhìn bóng lưng vội vã của cô ấy, chợt phản ứng kịp một chuyện.
Vừa rồi Kim Tịch ngồi bên cạnh cô, chắc chắn nghe được Phó Thư Dạng nói. Cô ấy sốt ruột về nhà, có phải là muốn nói chuyện này với Kim Mẫu không?
Thứ mà Nghiêm Bành trộm, rốt cuộc có liên quan tới chuyện của Phó Thư Dạng không?
Nếu Kim Mẫu biết được thì có thể đánh rắn động cỏ không?
Ngón tay Hứa Mân dừng trên tên Phó Thư Dạng hai giây rồi lại rút về.
Thời gian mà Phó Thư Dạng và Hứa Trạc rời đi cách nhau lâu như vậy, sao có thể vừa lúc đụng phải?
Nghiêm Bành bị đánh tới đầu rơi máu chảy, đã sợ vỡ mật, sao có thể mồm mép với người khác được nữa?
Coi như Nghiêm Bành có ý kiếm chuyện thì người bình thường thấy hắn ta như thế cũng đều sẽ tránh đi mới phải chứ?
Hứa Mân gọi điện thoại cho Hứa Trạc.
Hứa Trạc nhận điện thoại. Bên kia rất yên tĩnh: "Mân Mân, sao vậy?"
"Lo lắng cậu của cháu có an toàn hay không." Hứa Mân mềm giọng nói: "Cháu vừa an toàn về tới trường học, nói với cậu một tiếng."
Dường như Hứa Trạc có chút bất đắc dĩ: "Đã sớm về nhà rồi, vô sự hiến ân cần*... Muốn hỏi chuyện của Phó Thư Dạng à?"
*vô sự hiến ân cần: không có bữa ăn trưa miễn phí, không có lợi ích mà không có lý do
"Không phải mà." Hứa Mân chân thành nói: "Cháu chỉ đơn thuần quan tâm một chút, hôm nay thả bọn cháu đi có ảnh hưởng tới công việc của cậu không?"
"Không đâu." Hứa Trạc nói: "Nhiều người đánh nhau như thế, có phải đều tóm được hết đâu?"
"Vậy cháu yên tâm rồi." Hứa Mân dặn dò: "Cậu ở một mình nhớ phải ăn cơm tối, chú ý thân thể."
Cô thật sự không nhắc tới chuyện nhờ Hứa Trạc tra án giúp Phó Thư Dạng. Đến lúc tắt điện thoại, Hứa Trạc cũng có phần không dám tin.
Cúp điện thoại xong, Hứa Mân hưng phấn không thôi. Rất rõ ràng, Hứa Trạc không bắt Nghiêm Bành.
Cho nên, Phó Thư Dạng đã nói dối.
Xe về trường học là do Phó Thư Dạng gọi. Anh có thể nhìn thấy xe đến đâu rồi, biết khi nào bọn họ xuống xe.
Anh nắm bắt thời gian gọi điện thoại nói dối, đương nhiên không phải vì lừa gạt Hứa Mân mà là cố ý nói cho Kim Tịch nghe.
Phó Thư Dạng hiểu rõ Kim Tịch, biết cô ấy sẽ nói chuyện này cho Kim Mẫu.
Nếu thứ Nghiêm Bành trộm đi thật sự có liên quan tới chuyện của Phó Thư Dạng, Kim Mẫu nhất định sẽ không yên lòng, rất có khả năng sẽ lộ ra sơ hở.
Cho nên, rốt cuộc trùm phản diện đã không còn sa sút tinh thần, bắt đầu muốn thể hiện năng lực của anh à?
Hứa Mân hưng phấn xoa xoa tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook