Nhân Vật Phản Diện Kéo Ta Thành Bạch Phú Mỹ
-
Chương 1
Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Lúc Hứa Mân tỉnh lại, cảm giác đầu tiên chính là từng đợt đau nhức kéo đến, cô duỗi tay sờ một cái, cái ót sưng lên một cục lớn, đau đến mức cô phải hút một ngụm khí lạnh.
"Ba, con thật sự không sao cả."
Thanh âm đột nhiên xuất hiện dọa cho Hứa Mân giật cả mình, lần theo âm thanh nhìn sang, ở nơi cách cô hai, ba mét, một cô gái mười tám mười chín tuổi cũng đang ngã trên mặt đất, ôm đầu, thần sắc thống khổ.
Người đàn ông trung niên cao lớn đang cẩn thận từng li từng tí đỡ cô gái đứng dậy, giống như đang đối đãi với châu báu trân quý nhất thế giới, chỉ sợ bị vỡ: "Tiểu Lang, con chậm một chút, tuyệt đối đừng để đụng nữa, nếu con xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì chẳng phải là muốn cái mạng già này của ba sao?"
Hứa Mân chớp mắt nhìn, nhìn thấy trên mặt đất có một cái bàn xiêu vẹo, một khối bánh sinh nhật bị nện xuống đất, bơ và hoa quả văng tứ phía.
Hứa Lang thuận theo Hứa Trọng Á đỡ đứng lên, nhẹ nhàng đẩy ông ta, giọng yếu đuối.
"Ba, con thật sự không sao, ba đi xem em gái một chút đi."
Em gái?
Hứa Mân vẫn duy trì tư thế sờ đầu không nhúc nhích.
Hứa Trọng Á một cước giẫm nát bảng hiệu viết dòng chữ "sinh nhật vui vẻ" trên mặt đất, đi đến trước mặt Hứa Mân, từ trên cao nhìn cô, trong ánh mắt chứa đầy vẻ chán ghét.
"Diễn đủ rồi thì đứng lên đi."
Đầu Hứa Mân giật giật đau đớn, cô nghiêng đầu nhìn đối phương, vẫn không nhúc nhích.
Cái đồ hỗn trướng này!
Lửa giận trong mắt Hứa Trọng Á tỏa ra, không khống chế được dùng mũi chân đá Hứa Mân.
"Giả vờ giả vịt, còn muốn để tao dìu mày à!"
Hứa Mân muốn tránh nhưng không được, bắp chân truyền đến đau đớn khiến cô nhíu mày. Đúng lúc này, trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên một đoạn hình ảnh, hai cô gái không biết vì sao lại xảy ra cãi vã, một cô gái trong đó đẩy một cô gái khác, cô gái bị đẩy không đứng vững, ngã ngào trên đất. Người đàn ông trung niên gấp gáp bước tới, bắt lấy bả vai cô gái kia ném một cái, cả người cô gái đều nện trên vách tường, phát ra tiếng vang thật lớn.
"Ầm!"
Vết thương ở ót theo tiếng kêu đau lên, Hứa Mân: "..."
Cô lại ngẩng đầu lần nữa, nghiêm túc nhìn Hứa Trọng Á một chút.
Tiểu Lang, sinh nhật, bị ngã... Những tình tiết này quen thuộc như thế, Hứa Mân nhớ lại, đây chẳng phải là tình tiết trong một quyển tiểu thuyết mà cô từng xem sao?
Quyển tiểu thuyết đó tên là: Nữ chính là đóa Bạch Liên Hoa.
Nữ chính trong sách là Hứa Lang, là một cô nàng Bạch Liên Hoa vô cùng đơn thuần. Cô ấy có một người em gái cùng cha khác mẹ tên là Hứa Mân, Hứa Mân là nữ phụ ác độc trong sách, từ trước đến nay vẫn luôn đối đầu tranh gia tài với nữ chính, cuối cùng có kết cục thảm thương.
Hứa Mân nhìn ngắm bốn phía, lại dừng ở trên mặt Hứa Lang yếu đuối vô tội mấy giây, hiểu được cô đã xuyên sách, xuyên thành nữ phụ ác độc Hứa Mân.
Hứa Mân: "..."
Cô chống đất muốn đứng dậy, Hứa Lang bỗng nhiên đi tới, đưa tay muốn dìu cô: "Em gái..."
Hứa Mân vô thức hất cái tay kia ra, Hứa Lang "a" một tiếng, bị đụng ngã lui về phía sau.
Một giây sau, một bàn tay vỗ xuống, cho dù Hứa Mân nghiêng đầu kịp thời thì bên mặt cũng bị lướt qua một chút, nóng bỏng đau rát.
Trong nháy mắt, ánh mắt của cô lạnh xuống.
Liên tục đánh hai lần, thật sự coi cô là tượng đất à!
"Đúng là cho mặt mũi mà lại không cần! Đây là thái độ nên có của mày đối với chị mày à?"
Hứa Trọng Á lớn tiếng quát lớn.
"Hứa Mân, tao nói cho mày biết! Trước kia tao dung túng cho mày là vì thấy mày còn nhỏ tuổi, lại nhớ tới tình cảm của mẹ mày nên mới không đành lòng trách móc mày quá nặng nề. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu như cứ tiếp tục như vậy, mày lớn lên cũng chỉ gây tai họa, cũng không được kết quả tốt gì, tao không thể để mày coi trời bằng vung như thế nữa..."
"Ha..."
Hứa Mân cười lạnh một tiếng, đánh gãy tiếng gào thét như chó điên của ông ta.
"Ba thân yêu, xin hỏi tôi đã gây ra tai họa gì rồi?"
Cô vén tóc lên, lộ ra một cục sưng lớn.
"Ngài nhìn cho kỹ một chút, là ai gây tại họa cho ai? Một cú ném này của ngài cũng không có ném chết tôi, có phải là cảm thấy rất tiếc nuối hay không?"
Hứa Trọng Á bỗng nhiên bị đình trệ, không dám tin nhìn về phía Hứa Mân, ngay sau đó liền nổi giận.
"Mày lại dám ngỗ ngược với tao! Tao là ba của mày, tao dạy dỗ mày là điều hiển nhiên... Mày đẩy chị của mày, hại con bé té ngã bị thương, mày chẳng những không hối lỗi mà còn có một bộ bọn tao nợ mày như thế à. Vậy hôm nay tao cần phải đánh chết mày mới được!"
"Ba, ba, ngài đừng tức giận, cẩn thận tổn hại sức khỏe."
Hứa Lang giữ chặt Hứa Trọng Á, trong mắt rưng rưng.
"Em gái cũng không phải là cố ý."
Sau đó cô ta lại nhìn Hứa Mân nói.
"Em gái, nhanh chóng xin lỗi ba ba, sao em có thể nói chuyện với ba ba như vậy? Chị không sao, chị không trách em, ba ba cũng sẽ không trách em..."
"Nó không phải cố ý? Nó chính là cố ý, đây là lần thứ bao nhiêu rồi?"
Đối mặt với Hứa Lang, thanh âm của Hứa Trọng Á trong nháy mắt trở nên nhu hòa, giống như sợ hù tới con gái bảo bối của ông ta.
"Tiểu Lang, con quá lương thiện. Ba đã nói với con bao nhiên lần rồi, như thế sẽ bị thiệt thòi. Thiện lương là chuyện tốt nhưng lại không biết chọn đúng người, con cần phải học bảo vệ tốt chính mình trước đã..."
Hứa Mân mắt lạnh nhìn, lui lại hai bước, bị buồn nôn!
Theo như trong sách miêu tả, một màn trước mắt này là Hứa Trọng Á và Hứa Lang qua tổ chức sinh nhật mười tám tuổi cho nguyên chủ.
Nguyên chủ và Hứa Lang vẫn luôn không hợp nhau, hôm nay gặp mặt, nhịn không được khiêu khích một phen, Hứa Lang đều nhịn.
Mãi đến khi nguyên chủ nói mẹ của Hứa Lang là tiểu tam, Hứa Lang mới trả lời: "Ai là tiểu tam còn khó nói được..."
Câu nói này chọc giận nguyên chủ, nguyên chủ đẩy Hứa Lang một chút, sau đó mình bị Hứa Trọng Á ném té xuống đất.
Thật đúng là một vị cha tốt, Hứa Mân trào phúng hừ một tiếng.
Theo như kịch bản trong sách viết, tiếp theo Hứa Trọng Á sẽ đuổi nguyên chủ ra khỏi ra.
Với tình cảnh trước mắt thì cô thật sự phải rời đi. Cô là con gái, Hứa Trọng Á lại là đàn ông trưởng thành, nếu như thật sự động thủ thì cô không phải đối thủ của ông ta.
Hứa Mân cố ý cười ra tiếng, làm cho hai cha con Hứa Trọng Á nhìn qua, cô cong đôi mắt, gằn từng chữ nói.
"Ngài đối xử với con gái ruột thịt như kẻ thù, nói ra hai chữ "thiện lương" này, lương tâm ngài có đau không?"
Cơn tức mà Hứa Trọng Á vất vả lắm mới đè xuống được lại cuồn cuộn nổi lên, dường như lại muốn động thủ. Hứa Lang nhìn Hứa Mân, đè xuống nghi ngờ trong lòng, ôm chặt cánh tay ông ta.
Hứa Trọng Á sợ làm con gái bảo bối bị thương, vội rút tay về, còn kéo con gái lớn đến bên cạnh.
"Cách xa nó một chút."
"Đúng vậy, nên cách xa tôi ra một chút."
Hứa Mân tán đồng gật đầu.
"Tôi sợ nếu tôi mà hung ác lên thì lần sau không phải chỉ là đẩy thôi đây."
Cô mỉm cười chỉ về phía Hứa Lang.
"Mày..."
Hứa Trọng Á tức đến xanh mét mặt mày, ngón tay chỉ vào Hứa Mân cũng đều run rẩy.
"Cút, lập tức cút ra ngoài cho tao!"
Hứa Lang lo lắng khuyên nhủ.
"Em gái, em đừng nói nữa, nhanh chóng xin lỗi ba ba..."
Hứa Mân ngắt lời cô ta, nhìn thẳng vào Hứa Trọng Á, ôn hòa nhã nhặn nói.
"Muốn tôi cút cũng được, phần tài sản thuộc về tôi đâu?"
"Mày còn có mặt mũi đòi tài sản? Tuổi nhỏ không học cho tốt, trong mắt chỉ có tiền!"
Hứa Trọng Á không tức giận nhưng thần sắc vô cùng lạnh lùng.
"Không phải mày vẫn luôn ồn ào muốn dọn ra ngoài ở sao? Vừa lúc, hôm nay mày tròn mười tám tuổi, đã trưởng thành rồi. Tao đồng ý cho mày dọn ra ngoài, ngôi biệt thự này cho một mình mày ở, sau này cách xa chị của mày ra một chút!"
Ông ta ném cho Hứa Mân một chuỗi chìa khóa, giống như đang vứt bỏ một thứ rác rưởi gì đó.
"Ngôi biệt thự này lúc trước mua tốn hai trăm vạn, cũng không tính là mày thiệt thòi."
Hứa Mân hỏi: "Là biệt thự Bạch Hạc Tháp à?"
Một vấn đề vô cùng đơn giản nhưng Hứa Trọng Á lại bắt đầu nổi giận, che giấu sự chột dạ của mình.
"Hai trăm vạn mà còn chê ít? Mày đã kiếm ra được chút tiền nào chưa? Lớn đến mười tám tuổi, nuôi không tốn tiền à? Của hồi môn của mẹ mày cộng lại cũng không tới hai trăm vạn..."
Xem ra trong sách nói rõ, biệt thự Bạch Hạc Tháp nằm ở ngoại ô phía Tây, non xanh nước biết, phong cảnh rất đẹp.
Đáng tiếc không biết vì sao hai năm gần đây vẫn luôn có quỷ nháo. Hiện tại biệt thự bên kia cũng là giá cải trắng nhưng vẫn không bán được. Cái này là trước kia Hứa Trọng Á mua nhưng vẫn luôn vô ích, đã sớm hối hận.
Hứa Mân đã xem qua sách, biết qua mấy năm nữa, ngoại ô phía Tây sẽ bị quy hoạch làm khu vực mới, giá phòng tăng vọt.
Nếu như cái mà Hứa Trọng Á tặng chính là cái trong sách viết thì đến lúc đó giá trị ít nhất cũng hơn ngàn vạn.
Dựa theo trong sách viết, hiện tại nguyên chủ rất có cốt khí cự tuyệt, không muốn ngôi biệt thự này, về sau ngôi biệt thự này đến trên danh nghĩa của Hứa Lang. Lúc nguyên chủ nghèo rớt mùng tơi, nhớ lại một màn này, dù ngoài miệng không thừa nhận nhưng trong lòng lại hối hận không thôi.
Không đợi Hứa Trọng Á nói xong, Hứa Mân nhặt chìa khóa trên mặt đất lên, sảng khoái đáp ứng.
"Được, tôi chuyển đi."
Cô sảng khoái như thế lại khiến cho Hứa Trọng Á sửng sốt, một lời tức giận không biết nên vung vào đâu, chỉ biết trừng Hứa Mân, nửa ngày không nói ra lời.
"Ba ba."
Vẫn là Hứa Lang kịp phản ứng trước.
"Sao có thể để có em gái ở ngoài một mình được? Em ấy vừa mới trưởng thành, cũng không biết sẽ giao thiệp với loại người nào, không chăm sóc tốt cho mình, như vậy tuyệt đối không được."
Hứa Trọng Á không có lên tiếng, Hứa Mân dứt khoát quay người lên lầu thu thập hành lý.
May là cô đã đọc qua sách, trong sách có miêu tả không ít về nguyên chủ nên rất nhanh đã tìm được phòng của nguyên chủ.
Hứa Mân vừa mở rương hành lý ra, thân ảnh Hứa Lang đã xuất hiên ở cửa.
"Em gái."
Hứa Lang tội nghiệp đứng ở cửa ra vào, dáng vẻ muốn vào nhưng lại không dám.
Hứa Mân liếc nhìn cô ta một cái, gật đầu, ra hiệu cô ta bước vào.
"Đừng đi có được không?"
Hứa Lang hỏi, mang theo một tia lấy lòng.
Hứa Mân lắc đầu: "Không được."
Hốc mắt Hứa Lang lập tức đỏ lên.
"Vì sao chứ?"
"Bởi vì nhìn thấy chị, trong lòng tôi sẽ khó chịu."
Hứa Mân xoa xoa cánh tay đã nổi da gà, gằn từng chữ nói.
"Nếu không phải tại chị, mẹ tôi sẽ không phải chết."
Nước mắt của Hứa Lang giọt lớn giọt nhỏ rơi xuống, khóc đến lê hoa đái vũ.
"Thật xin lỗi, chị biết trong lòng em hận chị, nếu như có thể, chị cũng hi vọng người chết là chị. Nhưng chuyện cũng đã xảy ra, chị vẫn luôn rất áy náy, em có thể ở lại hay không, để chị chăm sóc em..."
"Chị buông tha cho tôi, về sau chúng ta tự sống tốt phần mình, đây chính là phần chiếu cố tốt nhất đối với tôi."
Hứa Mân vừa thu thập hành lý vừa nói.
Hứa Lang nghe thấy thái độ kiên quyết của cô, lập tức khóc lợi hại hơn, nức nở lên tiếng.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó hiện ra thân ảnh cao lớn của Hứa Trọng Á.
Tới cũng nhanh thật đấy, Hứa Mân lãnh đạm liếc qua, trong lòng tuôn ra mấy phần khó chịu.
Đây không phải cảm nhận của cô, là của nguyên chủ.
Cô âm thầm thở dài một cái, trong lòng Hứa Mân yên lặng nói: "Yên tâm đi, tôi nhất định trở lại báo thù cho cô."
"Nói với nó chuyện này làm gì. Tiểu Lang đừng khóc, có ba ba ở đây, sẽ không ai khi dễ con."
Hứa Trọng Á đau lòng ôm Hứa Lang, sau đó chuyển hướng sang Hứa Mân, trong một khắc từ ôn nhu biến thành dữ tợn.
"Đem theo đồ của mày cút đi, đồ trong nhà và cả đồ của chị mày đều không được đụng vào!"
*
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Lúc Hứa Mân tỉnh lại, cảm giác đầu tiên chính là từng đợt đau nhức kéo đến, cô duỗi tay sờ một cái, cái ót sưng lên một cục lớn, đau đến mức cô phải hút một ngụm khí lạnh.
"Ba, con thật sự không sao cả."
Thanh âm đột nhiên xuất hiện dọa cho Hứa Mân giật cả mình, lần theo âm thanh nhìn sang, ở nơi cách cô hai, ba mét, một cô gái mười tám mười chín tuổi cũng đang ngã trên mặt đất, ôm đầu, thần sắc thống khổ.
Người đàn ông trung niên cao lớn đang cẩn thận từng li từng tí đỡ cô gái đứng dậy, giống như đang đối đãi với châu báu trân quý nhất thế giới, chỉ sợ bị vỡ: "Tiểu Lang, con chậm một chút, tuyệt đối đừng để đụng nữa, nếu con xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì chẳng phải là muốn cái mạng già này của ba sao?"
Hứa Mân chớp mắt nhìn, nhìn thấy trên mặt đất có một cái bàn xiêu vẹo, một khối bánh sinh nhật bị nện xuống đất, bơ và hoa quả văng tứ phía.
Hứa Lang thuận theo Hứa Trọng Á đỡ đứng lên, nhẹ nhàng đẩy ông ta, giọng yếu đuối.
"Ba, con thật sự không sao, ba đi xem em gái một chút đi."
Em gái?
Hứa Mân vẫn duy trì tư thế sờ đầu không nhúc nhích.
Hứa Trọng Á một cước giẫm nát bảng hiệu viết dòng chữ "sinh nhật vui vẻ" trên mặt đất, đi đến trước mặt Hứa Mân, từ trên cao nhìn cô, trong ánh mắt chứa đầy vẻ chán ghét.
"Diễn đủ rồi thì đứng lên đi."
Đầu Hứa Mân giật giật đau đớn, cô nghiêng đầu nhìn đối phương, vẫn không nhúc nhích.
Cái đồ hỗn trướng này!
Lửa giận trong mắt Hứa Trọng Á tỏa ra, không khống chế được dùng mũi chân đá Hứa Mân.
"Giả vờ giả vịt, còn muốn để tao dìu mày à!"
Hứa Mân muốn tránh nhưng không được, bắp chân truyền đến đau đớn khiến cô nhíu mày. Đúng lúc này, trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên một đoạn hình ảnh, hai cô gái không biết vì sao lại xảy ra cãi vã, một cô gái trong đó đẩy một cô gái khác, cô gái bị đẩy không đứng vững, ngã ngào trên đất. Người đàn ông trung niên gấp gáp bước tới, bắt lấy bả vai cô gái kia ném một cái, cả người cô gái đều nện trên vách tường, phát ra tiếng vang thật lớn.
"Ầm!"
Vết thương ở ót theo tiếng kêu đau lên, Hứa Mân: "..."
Cô lại ngẩng đầu lần nữa, nghiêm túc nhìn Hứa Trọng Á một chút.
Tiểu Lang, sinh nhật, bị ngã... Những tình tiết này quen thuộc như thế, Hứa Mân nhớ lại, đây chẳng phải là tình tiết trong một quyển tiểu thuyết mà cô từng xem sao?
Quyển tiểu thuyết đó tên là: Nữ chính là đóa Bạch Liên Hoa.
Nữ chính trong sách là Hứa Lang, là một cô nàng Bạch Liên Hoa vô cùng đơn thuần. Cô ấy có một người em gái cùng cha khác mẹ tên là Hứa Mân, Hứa Mân là nữ phụ ác độc trong sách, từ trước đến nay vẫn luôn đối đầu tranh gia tài với nữ chính, cuối cùng có kết cục thảm thương.
Hứa Mân nhìn ngắm bốn phía, lại dừng ở trên mặt Hứa Lang yếu đuối vô tội mấy giây, hiểu được cô đã xuyên sách, xuyên thành nữ phụ ác độc Hứa Mân.
Hứa Mân: "..."
Cô chống đất muốn đứng dậy, Hứa Lang bỗng nhiên đi tới, đưa tay muốn dìu cô: "Em gái..."
Hứa Mân vô thức hất cái tay kia ra, Hứa Lang "a" một tiếng, bị đụng ngã lui về phía sau.
Một giây sau, một bàn tay vỗ xuống, cho dù Hứa Mân nghiêng đầu kịp thời thì bên mặt cũng bị lướt qua một chút, nóng bỏng đau rát.
Trong nháy mắt, ánh mắt của cô lạnh xuống.
Liên tục đánh hai lần, thật sự coi cô là tượng đất à!
"Đúng là cho mặt mũi mà lại không cần! Đây là thái độ nên có của mày đối với chị mày à?"
Hứa Trọng Á lớn tiếng quát lớn.
"Hứa Mân, tao nói cho mày biết! Trước kia tao dung túng cho mày là vì thấy mày còn nhỏ tuổi, lại nhớ tới tình cảm của mẹ mày nên mới không đành lòng trách móc mày quá nặng nề. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu như cứ tiếp tục như vậy, mày lớn lên cũng chỉ gây tai họa, cũng không được kết quả tốt gì, tao không thể để mày coi trời bằng vung như thế nữa..."
"Ha..."
Hứa Mân cười lạnh một tiếng, đánh gãy tiếng gào thét như chó điên của ông ta.
"Ba thân yêu, xin hỏi tôi đã gây ra tai họa gì rồi?"
Cô vén tóc lên, lộ ra một cục sưng lớn.
"Ngài nhìn cho kỹ một chút, là ai gây tại họa cho ai? Một cú ném này của ngài cũng không có ném chết tôi, có phải là cảm thấy rất tiếc nuối hay không?"
Hứa Trọng Á bỗng nhiên bị đình trệ, không dám tin nhìn về phía Hứa Mân, ngay sau đó liền nổi giận.
"Mày lại dám ngỗ ngược với tao! Tao là ba của mày, tao dạy dỗ mày là điều hiển nhiên... Mày đẩy chị của mày, hại con bé té ngã bị thương, mày chẳng những không hối lỗi mà còn có một bộ bọn tao nợ mày như thế à. Vậy hôm nay tao cần phải đánh chết mày mới được!"
"Ba, ba, ngài đừng tức giận, cẩn thận tổn hại sức khỏe."
Hứa Lang giữ chặt Hứa Trọng Á, trong mắt rưng rưng.
"Em gái cũng không phải là cố ý."
Sau đó cô ta lại nhìn Hứa Mân nói.
"Em gái, nhanh chóng xin lỗi ba ba, sao em có thể nói chuyện với ba ba như vậy? Chị không sao, chị không trách em, ba ba cũng sẽ không trách em..."
"Nó không phải cố ý? Nó chính là cố ý, đây là lần thứ bao nhiêu rồi?"
Đối mặt với Hứa Lang, thanh âm của Hứa Trọng Á trong nháy mắt trở nên nhu hòa, giống như sợ hù tới con gái bảo bối của ông ta.
"Tiểu Lang, con quá lương thiện. Ba đã nói với con bao nhiên lần rồi, như thế sẽ bị thiệt thòi. Thiện lương là chuyện tốt nhưng lại không biết chọn đúng người, con cần phải học bảo vệ tốt chính mình trước đã..."
Hứa Mân mắt lạnh nhìn, lui lại hai bước, bị buồn nôn!
Theo như trong sách miêu tả, một màn trước mắt này là Hứa Trọng Á và Hứa Lang qua tổ chức sinh nhật mười tám tuổi cho nguyên chủ.
Nguyên chủ và Hứa Lang vẫn luôn không hợp nhau, hôm nay gặp mặt, nhịn không được khiêu khích một phen, Hứa Lang đều nhịn.
Mãi đến khi nguyên chủ nói mẹ của Hứa Lang là tiểu tam, Hứa Lang mới trả lời: "Ai là tiểu tam còn khó nói được..."
Câu nói này chọc giận nguyên chủ, nguyên chủ đẩy Hứa Lang một chút, sau đó mình bị Hứa Trọng Á ném té xuống đất.
Thật đúng là một vị cha tốt, Hứa Mân trào phúng hừ một tiếng.
Theo như kịch bản trong sách viết, tiếp theo Hứa Trọng Á sẽ đuổi nguyên chủ ra khỏi ra.
Với tình cảnh trước mắt thì cô thật sự phải rời đi. Cô là con gái, Hứa Trọng Á lại là đàn ông trưởng thành, nếu như thật sự động thủ thì cô không phải đối thủ của ông ta.
Hứa Mân cố ý cười ra tiếng, làm cho hai cha con Hứa Trọng Á nhìn qua, cô cong đôi mắt, gằn từng chữ nói.
"Ngài đối xử với con gái ruột thịt như kẻ thù, nói ra hai chữ "thiện lương" này, lương tâm ngài có đau không?"
Cơn tức mà Hứa Trọng Á vất vả lắm mới đè xuống được lại cuồn cuộn nổi lên, dường như lại muốn động thủ. Hứa Lang nhìn Hứa Mân, đè xuống nghi ngờ trong lòng, ôm chặt cánh tay ông ta.
Hứa Trọng Á sợ làm con gái bảo bối bị thương, vội rút tay về, còn kéo con gái lớn đến bên cạnh.
"Cách xa nó một chút."
"Đúng vậy, nên cách xa tôi ra một chút."
Hứa Mân tán đồng gật đầu.
"Tôi sợ nếu tôi mà hung ác lên thì lần sau không phải chỉ là đẩy thôi đây."
Cô mỉm cười chỉ về phía Hứa Lang.
"Mày..."
Hứa Trọng Á tức đến xanh mét mặt mày, ngón tay chỉ vào Hứa Mân cũng đều run rẩy.
"Cút, lập tức cút ra ngoài cho tao!"
Hứa Lang lo lắng khuyên nhủ.
"Em gái, em đừng nói nữa, nhanh chóng xin lỗi ba ba..."
Hứa Mân ngắt lời cô ta, nhìn thẳng vào Hứa Trọng Á, ôn hòa nhã nhặn nói.
"Muốn tôi cút cũng được, phần tài sản thuộc về tôi đâu?"
"Mày còn có mặt mũi đòi tài sản? Tuổi nhỏ không học cho tốt, trong mắt chỉ có tiền!"
Hứa Trọng Á không tức giận nhưng thần sắc vô cùng lạnh lùng.
"Không phải mày vẫn luôn ồn ào muốn dọn ra ngoài ở sao? Vừa lúc, hôm nay mày tròn mười tám tuổi, đã trưởng thành rồi. Tao đồng ý cho mày dọn ra ngoài, ngôi biệt thự này cho một mình mày ở, sau này cách xa chị của mày ra một chút!"
Ông ta ném cho Hứa Mân một chuỗi chìa khóa, giống như đang vứt bỏ một thứ rác rưởi gì đó.
"Ngôi biệt thự này lúc trước mua tốn hai trăm vạn, cũng không tính là mày thiệt thòi."
Hứa Mân hỏi: "Là biệt thự Bạch Hạc Tháp à?"
Một vấn đề vô cùng đơn giản nhưng Hứa Trọng Á lại bắt đầu nổi giận, che giấu sự chột dạ của mình.
"Hai trăm vạn mà còn chê ít? Mày đã kiếm ra được chút tiền nào chưa? Lớn đến mười tám tuổi, nuôi không tốn tiền à? Của hồi môn của mẹ mày cộng lại cũng không tới hai trăm vạn..."
Xem ra trong sách nói rõ, biệt thự Bạch Hạc Tháp nằm ở ngoại ô phía Tây, non xanh nước biết, phong cảnh rất đẹp.
Đáng tiếc không biết vì sao hai năm gần đây vẫn luôn có quỷ nháo. Hiện tại biệt thự bên kia cũng là giá cải trắng nhưng vẫn không bán được. Cái này là trước kia Hứa Trọng Á mua nhưng vẫn luôn vô ích, đã sớm hối hận.
Hứa Mân đã xem qua sách, biết qua mấy năm nữa, ngoại ô phía Tây sẽ bị quy hoạch làm khu vực mới, giá phòng tăng vọt.
Nếu như cái mà Hứa Trọng Á tặng chính là cái trong sách viết thì đến lúc đó giá trị ít nhất cũng hơn ngàn vạn.
Dựa theo trong sách viết, hiện tại nguyên chủ rất có cốt khí cự tuyệt, không muốn ngôi biệt thự này, về sau ngôi biệt thự này đến trên danh nghĩa của Hứa Lang. Lúc nguyên chủ nghèo rớt mùng tơi, nhớ lại một màn này, dù ngoài miệng không thừa nhận nhưng trong lòng lại hối hận không thôi.
Không đợi Hứa Trọng Á nói xong, Hứa Mân nhặt chìa khóa trên mặt đất lên, sảng khoái đáp ứng.
"Được, tôi chuyển đi."
Cô sảng khoái như thế lại khiến cho Hứa Trọng Á sửng sốt, một lời tức giận không biết nên vung vào đâu, chỉ biết trừng Hứa Mân, nửa ngày không nói ra lời.
"Ba ba."
Vẫn là Hứa Lang kịp phản ứng trước.
"Sao có thể để có em gái ở ngoài một mình được? Em ấy vừa mới trưởng thành, cũng không biết sẽ giao thiệp với loại người nào, không chăm sóc tốt cho mình, như vậy tuyệt đối không được."
Hứa Trọng Á không có lên tiếng, Hứa Mân dứt khoát quay người lên lầu thu thập hành lý.
May là cô đã đọc qua sách, trong sách có miêu tả không ít về nguyên chủ nên rất nhanh đã tìm được phòng của nguyên chủ.
Hứa Mân vừa mở rương hành lý ra, thân ảnh Hứa Lang đã xuất hiên ở cửa.
"Em gái."
Hứa Lang tội nghiệp đứng ở cửa ra vào, dáng vẻ muốn vào nhưng lại không dám.
Hứa Mân liếc nhìn cô ta một cái, gật đầu, ra hiệu cô ta bước vào.
"Đừng đi có được không?"
Hứa Lang hỏi, mang theo một tia lấy lòng.
Hứa Mân lắc đầu: "Không được."
Hốc mắt Hứa Lang lập tức đỏ lên.
"Vì sao chứ?"
"Bởi vì nhìn thấy chị, trong lòng tôi sẽ khó chịu."
Hứa Mân xoa xoa cánh tay đã nổi da gà, gằn từng chữ nói.
"Nếu không phải tại chị, mẹ tôi sẽ không phải chết."
Nước mắt của Hứa Lang giọt lớn giọt nhỏ rơi xuống, khóc đến lê hoa đái vũ.
"Thật xin lỗi, chị biết trong lòng em hận chị, nếu như có thể, chị cũng hi vọng người chết là chị. Nhưng chuyện cũng đã xảy ra, chị vẫn luôn rất áy náy, em có thể ở lại hay không, để chị chăm sóc em..."
"Chị buông tha cho tôi, về sau chúng ta tự sống tốt phần mình, đây chính là phần chiếu cố tốt nhất đối với tôi."
Hứa Mân vừa thu thập hành lý vừa nói.
Hứa Lang nghe thấy thái độ kiên quyết của cô, lập tức khóc lợi hại hơn, nức nở lên tiếng.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó hiện ra thân ảnh cao lớn của Hứa Trọng Á.
Tới cũng nhanh thật đấy, Hứa Mân lãnh đạm liếc qua, trong lòng tuôn ra mấy phần khó chịu.
Đây không phải cảm nhận của cô, là của nguyên chủ.
Cô âm thầm thở dài một cái, trong lòng Hứa Mân yên lặng nói: "Yên tâm đi, tôi nhất định trở lại báo thù cho cô."
"Nói với nó chuyện này làm gì. Tiểu Lang đừng khóc, có ba ba ở đây, sẽ không ai khi dễ con."
Hứa Trọng Á đau lòng ôm Hứa Lang, sau đó chuyển hướng sang Hứa Mân, trong một khắc từ ôn nhu biến thành dữ tợn.
"Đem theo đồ của mày cút đi, đồ trong nhà và cả đồ của chị mày đều không được đụng vào!"
*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook