Nhân Vật Phản Diện Công Lược
-
Chương 01: Kẻ nhát gan
"Cút mẹ mày đi, có vài đồng tiền bọ mà mày lải nhải dài dòng nãy giờ, mày cho rằng dăm ba đồng tiền này của mày có người thèm chắc?!" Tên to con đang chặn trước mặt vừa nói vừa nhét 30 đồng tiền mới cướp được vào trong túi áo đồng phục.
Miệng nói không cần, nhưng thân thể lại rất thành thật.
Ôn Trĩ Sơ bị chặn trong góc tường rụt cổ lại, nhìn chằm chằm ba mươi đồng mới bị cướp đi, đó là tiền ăn trưa cậu tiết kiệm suốt hai ngày nay, để dành mua quà sinh nhật cho em họ.
Người gầy gò hơn đứng bên cạnh tên to con kia có vẻ không vừa ý: "Mẹ nó, sao mày chỉ có mấy đồng như vậy chứ, có khác quái gì ăn mày không?!"
Ôn Trĩ Sơ: "Ừ."
Gương mặt tên gầy vặn vẹo: "Mày nói gì cơ?!"
Ôn Trĩ Sơ bị dọa, vội vàng lắc đầu: "Không có..."
Tên to con nhìn từ đầu đến chân Ôn Trĩ Sơ một chút, giơ tay vỗ vỗ mặt cậu: "Hôm nay coi như mày gặp may, lần sau nhớ mang thêm chút tiền đến cho anh mày nhé, biết chưa?"
"Cậu... cậu..." trái tim trong lồng ngực Ôn Trĩ Sơ đập loạn xạ, "Cậu không sợ tôi sẽ báo với thầy cô sao?"
Cậu vừa nói xong, hai người trước mặt giống như nghe thấy một câu chuyện rất buồn cười nào đó.
Âm thanh cười nhạo châm chọc vang lên trong phòng dụng cụ yên tĩnh, ngông cuồng lan tràn khắp mọi ngóc ngách.
Tên to con cười đến đau cả mặt, "Chỉ dựa vào mày?"
Một câu chế giễu này hung tợn giẫm lên lòng tự trọng của Ôn Trĩ Sơ.
Cậu cắn răng, cố ưỡn lồng ngực gầy gò của mình, nói: "Phải".
Tên to con cười nhạo, "Mày dám sao?"
Có thể nói cậu ta hoàn toàn không coi lời uy hiếp vừa rồi của Ôn Trĩ Sơ ra gì, một lần nữa giơ tay vỗ vào má cậu.
"Giờ này ngày mai mang 500 đồng đến đây, đừng quên đấy".
Nói xong cậu ta và tên gầy gò cùng nhau rời đi.
Ôn Trĩ Sơ đứng im tại chỗ, hai tay nắm thành nắm đấm, lồng ngực gầy yếu phập phồng.
Bắt nạt người quá đáng!
Họ đều là học sinh cùng khối, đám người đó không có, sao cậu có thể có?
Há miệng đã đòi năm trăm!!!
Cậu tự biết tính tình mình dễ bị bắt nạt, nhưng con thỏ nóng nảy cũng có thể cắn chết người!
Sống lưng nãy giờ vẫn khom lại của Ôn Trĩ Sơ thẳng tắp lên, gọi họ: "Chờ một chút!".
Thời tiết mùa hè nóng bức, tên to con kia đã cởϊ áσ đồng phục bên ngoài, lộ ra cánh tay đầy cơ bắp: "Sao?"
Ôn Trĩ Sơ lấy hết can đảm: "...Đằng trước có bậc cửa, nhớ nhấc cao chân."
To con: "Ông mày không bị mù".
Mặc dù không quan tâm cho lắm, nhưng lời lúc nãy của Ôn Trĩ Sơ vẫn khiến người ta hơi lo ngại. Tên gầy đi bên cạnh mở miệng nói: "Ngày mai chúng ta cướp tiền của tên mập lớp hai kia đi".
To con không hiểu: "Tại sao?"
"Mày không sợ nó báo giáo viên thật à?"
"Nó á?" Lại châm chọc, "Nó là cái loại đàn bà nhát gan, ông đây cho nó thêm tám lá gan nó cũng không dám".
Tiếng bước chân của hai người càng lúc càng xa, nhưng tiếng cười chế nhạo vẫn lặp đi lặp lại trong đầu Ôn Trĩ Sơ.
Không còn mấy tên đầu gấu trong trường, phòng dụng cụ sau khi tan học yên tĩnh không ít.
Không biết bao lâu sau, một âm thanh nhỏ bé yếu ớt đột ngột vang lên trong không gian yên tĩnh.
"Tôi không phải người nhát gan..."
Ôn Trĩ Sơ lủi thủi đi trên sân trường, sau khi bố mẹ qua đời cậu được người thân thay nhau nuôi dưỡng, nhưng mười mấy năm qua, cậu không khác gì một quả bóng da, bị từng nhà đá qua đá lại.
Cậu biết mình là kẻ ăn nhờ ở đậu, biết người thân chê mình phiền phức, cũng vì muốn người thân nhìn mình thuận mắt hơn chút nên cậu chưa bao giờ dám làm loạn, từ nhỏ đã rèn cho chính mình phải biết nén giận, làm việc gì cũng cẩn thận từng li từng tí.
Hiện tại cậu đang sống nhờ nhà cô mình, hôm nay là sinh nhật em họ nên cậu muốn bày tỏ một chút gì đó, thế nhưng vừa rồi, vài đồng bạc ít ỏi cậu dành dụm để mua quà cho em cũng đã bị cướp mất.
Ôn Trĩ Sơ buồn bã đứng ở đầu phố, trong lúc nhất thời không biết nên về nhà thế nào.
Bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói rất khoa trương, kết hợp với sự non nớt của chủ nhân giọng nói ấy khiến nó càng thêm màu mè: "Cái gì? Nó dám đoạt phụ nữ của tao sao?!"
"Chúng ta làm gì đây, đại ca?!"
"Nó dám chuyền giấy cho Trương Giai Ninh, đi, chúng ta quay lại chặn đường nó!".
"Đại ca, anh đừng nóng giận".
Ai ngờ học sinh tiểu học kia giơ tay lên, nói: "Tao hắc hóa rồi".
"..."
Ôn Trĩ Sơ yên lặng nghiêng đầu, nhìn yêu hận tình thù của học sinh tiểu học.
Cậu lắc đầu.
Tuổi còn nhỏ đã học được cách đánh nhau vì thứ mình thích.
Ai ngờ hai cậu học sinh tiểu học vừa hắc hóa kia nhấc chân muốn đi sang đường ngay.
Lông mày Ôn Trĩ Sơ giật nảy một cái, tiến lên ngăn cản theo bản năng: "Đang đèn đỏ".
Giọng nói của cậu không lớn lắm, thậm chí có thể nói là rất nhỏ nhẹ dịu dàng.
Nhưng hai cậu học sinh tiểu học bị người ta dạy dỗ chắc chắn không vui vẻ: "Anh thì biết gì chứ!"
Bên đầu Ôn Trĩ Sơ chậm rãi hiện lên dấu hỏi chấm.
Cậu học sinh tiểu học được gọi là 'Đại ca' nói: "Anh hùng là kẻ làm điều khác người!"
"..."
Nói xong, nhân lúc Ôn Trĩ Sơ không chú ý, hai cậu nhóc chui qua cánh tay Ôn Trĩ Sơ.
"Này!" Cậu bị hù dọa vội vàng quay người lại xem, ai ngờ hai học sinh tiểu học cũng thừa dịp cậu xoay người chạy thẳng xuống lòng đường.
"Mau quay lại!".
Ôn Trĩ Sơ nhất thời luống cuống tay chân, muốn giơ tay kéo cậu nhóc gần nhất quay lại, nhưng bàn tay chỉ sượt qua được cặp sách in hình siêu nhân điện quang.
Đèn đỏ chói mắt treo trên cao, xe cộ vun vút lao trên đường cái, hai cậu học sinh đeo cặp sách bỗng nhiên nhảy ra giữa đường, làm tài xế trở tay không kịp.
Chỉ thấy hai thân thể nhỏ bé chạy xuyên qua đường, khiến người ta nơm nớp lo sợ, da đầu tê rần.
"Ôi! Trẻ con nhà ai đang chạy trên đường thế kia!!"
Có mấy người đứng bên đường ý thức được chuyện gì đó nên cao giọng gọi, sau đó tiếng còi chói tai vang lên.
Chỉ thấy một chiếc xe tải chở hàng hóa mất kiểm soát lao về phía hai học sinh tiểu học, bởi vì hai đứa trẻ lao ra quá bất ngờ nên tài xế không kịp phanh lại.
Con ngươi Ôn Trĩ Sơ co lại, tiếng còi chói tai và giọng nói của mọi người từ bốn phương tám hướng truyền tới khiến đầu cậu như muốn nổ tung.
Không được...
Câu nói không được này không biết là cậu đang muốn nói với hai học sinh tiểu học trên đường kia hay là với chính mình.
Những ý nghĩ mâu thuẫn nhau không ngừng kêu gào trong đầu cậu, thời gian của đèn đỏ không ngừng đếm ngược, nhưng khoảng thời gian đấy lại khiến cậu cảm thấy vô cùng dài, cậu cũng không biết mình đã suy nghĩ bao nhiêu lâu, cứ thế mà phi xuống lòng đường.
Hình ảnh phản chiếu của đèn đỏ chợt lóe lên trên gương mặt trắng như ngọc của thiếu niên.
"Cậu học sinh kia! Mau quay lại! Quay lại!".
Người ở phía sau đang gào thét cái gì, Ôn Trĩ Sơ cũng không nghe rõ, thiếu niên đón lấy ánh sáng hoàng hôn, sợi tóc tung bay theo gió, bóng lưng vững chãi đầy quyết tâm.
Chân của cậu thế mà lại không bị dọa đến mức run rẩy như cậu tưởng tượng.
Nhưng nếu hỏi cậu có sợ không?
Ôn Trĩ Sơ có thể khẳng định ngay.
Đờ mờ, cậu sợ muốn chết!
Hành động chạy ra này có lẽ đã dùng hết tất cả dũng khí cả đời của cậu.
Bánh xe ma sát với mặt đường, tiếng thét chói tai của mọi người xung quanh, còn cả tiếng khóc lóc không xa của mấy đứa trẻ.
Ôn Trĩ Sơ ngã xuống đất, không còn nghe được bất cứ thứ gì nữa, máu tươi dần nhuộm đỏ lên bộ đồng phục đã bị tẩy đến trắng bệch của thiếu niên, không ngừng lan tràn, cuối cùng lớp vải mỏng manh đó không thể thấm nổi dòng máu đỏ sậm, đành để mặc cho chúng rơi xuống đường nhựa, chuyển thành màu đen.
Toàn thân Ôn Trĩ Sơ đau đến chết lặng, không thể động đậy cũng không thể nói thành tiếng, đôi mắt rõ ràng mở to nhưng lại chỉ nhìn thấy một màu đen kịt, không còn thấy được bất cứ sự vật nào.
Nếu như cậu có thể nhìn thấy, có lẽ cậu sẽ biết được rằng, thời gian suy nghĩ mà cậu cho rằng là dài dằng dặc ấy, chẳng qua chỉ có một giây.
Có phải cậu đã trở thành anh hùng một lần rồi hay không.
Cậu có thể nói mình không phải là kẻ nhát gan được rồi chứ.
Thiếu niên chỉ cảm thấy không khí trong lồng ngực mình ngày càng ít, rên một tiếng cũng làm cậu đau đến muốn chết đi.
Cuối cùng không thể chịu nổi đau đớn như ác quỷ tra tấn, thiếu niên nhắm mắt lại.
Ôn Trĩ Sơ, mày rất dũng cảm...
[Hôm nay trên đường lớn ở thành phố chúng ta đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông, hai học sinh tiểu học không có ý thức an toàn, chạy ra đường khi đèn đỏ đang bật, suýt bị xe tải đâm vào. Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc được một học sinh cấp 3 cứu].
[Học sinh cứu người, Ôn Trĩ Sơ, tử vong tại chỗ]
——
Ôn Trĩ Sơ mở to mắt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, chớp mắt hai cái.
Đây chính là Thiên đường sao?
Xem chừng thiên đường trang trí cũng chẳng ra sao, bức tường kia còn bị tróc sơn rồi kìa.
Một âm thanh máy móc bỗng nhiên vang lên trong đầu [Đây không phải Thiên đường].
Ôn Trĩ Sơ đang định hoạt động thân thể, cứng đờ trong nháy mắt.
Địa ngục sẽ có tường tróc sơn sao?
Không, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là cậu đã cứu người mà còn phải xuống địa ngục!
[Hệ thống: Nơi này cũng không phải Địa Ngục]
Ôn Trĩ Sơ bị hù dọa, bật dậy từ trên giường, "Ai... ai đang nói thế?!"
[Hệ thống: Tôi]
Ôn Trĩ Sơ nhìn khắp bốn phía, một nửa người cũng chẳng thấy đâu.
Nhưng cũng may là không có, nếu có nửa người thật chắc cậu đã bị dọa chết rồi.
Ôn Trĩ Sơ như một con heo xoay người trên giường, nuốt nước miếng, hơi sợ hãi bắt đầu tìm kiếm người thứ 2 trong căn phòng.
Dưới chăn, sau cửa, tìm một vòng vẫn không thấy ai, còn đang định đi tìm trong thùng rác.
[Hệ thống: . . .]
Thấy không có người nào, Ôn Trĩ Sơ mới nhẹ nhàng thở phào ngồi lại trên giường, hóa ra là cậu nghe nhầm.
[Hệ thống: Cậu không nghe nhầm, là tôi đang nói].
Ôn Trĩ Sơ sững sờ, sau đó sắc mặt thay đổi nhanh chóng, "Chấn động não!"
[Hệ thống: Cậu mới bị chấn động não ấy! Tôi là hệ thống!]
Vì ngăn không cho thiếu niên mở miệng tiếp tục xúc phạm nó, hệ thống dứt khoát giới thiệu toàn bộ về mình.
[Hệ thống: Tôi là hệ thống trói định của cậu tại thế giới này, cậu ở thế giới ban đầu đã chết, Chủ Thần thấy cậu đáng thương nên chọn cậu đến đây làm nhiệm vụ]
Sau khi Ôn Trĩ Sơ hết ngạc nhiên, vẫn không quên nghi ngờ hỏi: "Nhiệm vụ gì?"
[Hệ thống: nhiệm vụ của nhân vật phản diện, bây giờ cậu chính là nhân vật phản diện của thế giới này, nhiệm vụ của cậu là phải khiến cho nhân vật chính gặp khó khăn, cậu chính là chướng ngại vật ngăn cản nhân vật chính đến với thành công, là một con ốc trong kịch bản, cuối cùng bị nhân vật chính giẫm đạp lên lưng để bước qua...]
Ôn Trĩ Sơ giơ tay cắt đứt, "Tôi có một câu hỏi".
[Hệ thống: Câu hỏi gì?]
Vẻ mặt Ôn Trĩ Sơ rất thật thà: "Đúng là Chủ Thần thấy tôi đáng thương chứ không phải đáng hận chứ?"
[...]
[Hệ thống: chuyện này không quan trọng, quan trọng chính là cậu phải hoàn thành nhiệm vụ của nhân vật phản diện, sau đó nhận được kết cục phải ra đường cái mà ngủ]
Ôn Trĩ Sơ từ nhỏ đã được mẹ dặn dò thân thể con yếu đuối không được ngủ trên đường cái: !
"Vậy. . . Vậy tôi không làm nhiệm vụ của nhân vật phản diện nữa."
[Hệ thống: Vậy cậu sẽ bị mất hết tiền tài, ra đường cái ngủ sớm hơn dự định]
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Cho dù thế nào cũng phải ra đường cái ngủ, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Âm thanh máy móc của hệ thống vừa dứt, trí nhớ không thuộc về cậu bắt đầu nối đuôi nhau đi vào đầu.
Nhân vật phản diện cậu xuyên vào trong cuốn sách này cùng tên cùng họ với cậu, bởi vì thầm mến hoa khôi khối dưới mà người ta lại thích nhân vật chính Tần Gia Thụ nên ngày nào cũng tính toán giở trò với nhân vật chính.
Nhân vật phản diện này vốn là con trai của một nhà giàu mới nổi, tốn không ít tiền mới cho con mình vào học Nhất Trung, nhưng bởi vì là con trai một nhà giàu mới nổi, nên cậu ta luôn dùng mắt chó coi thường người khác, mình không học nhưng lại coi thường các bạn học cùng lớp, tính cách xấu xa lại còn đáng khinh, lúc nào cũng có câu cửa miệng: "Học giỏi thì để làm gì, về sau cũng chỉ có thể làm công nhân cho bố tao thôi".
Có thể nói đây là một người rất giỏi khiến cho người khác ghét bỏ, nhưng nào ngờ nửa tháng trước bố mẹ cậu ta gặp tai nạn xe cộ, người cũng đã mất, nhưng tai nạn này là do họ gây ra, làm cho người khác bị thương. Vì thế phần lớn tài sản đều phải mang đi bồi thường, số tiền ít ỏi còn lại cũng đã tiêu hết trong tuần trước.
Ôn Trĩ Sơ đứng dậy đi một vòng trong phòng, trong phòng khách đầy rác rưởi, trên bàn trà còn có không ít vỏ gói mì tôm.
Lúc này trên người cậu không còn một đồng nào cả.
Bắt đầu lúc trời đã sập.
[Hệ thống: Thiếu niên, cậu sẵn sàng nhận nhiệm vụ chưa?]
Ôn Trĩ Sơ cẩn thận từng li từng tí đặt câu hỏi, "Tôi có thể thoát khỏi trói buộc không?"
[Hệ thống: Không thể! Tôi khuyên cậu nhanh chóng thu hồi ngay suy nghĩ nguy hiểm này!]
Ôn Trĩ Sơ hơi suy sụp ngồi xuống sofa, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, lo lắng không yên trong lòng ngày càng lan rộng, cuộc sống không quen thuộc nơi này khiến người ta sợ hãi.
"Ôi..."
[Hệ thống: người trẻ than thở gì chứ].
Ôn Trĩ Sơ: . . .
[Hệ thống: Ký chủ thường hay đặt một cái tên dễ gọi cho hệ thống của mình, tôi đem phần vinh hạnh đặc biệt này giao cho cậu đấy]
Ôn Trĩ Sơ không thèm suy nghĩ: "Chấn động não".
[Hệ thống: ... Cậu có biết lịch sự là gì không hả?]
Sau đó hệ thống mới cố kìm nén tâm trạng của mình.
[Hệ thống: Tôi rộng lượng cho cậu thêm một cơ hội, mong là cậu biết quý trọng nó]
Ôn Trĩ Sơ không nghĩ ra được, mở miệng hỏi thăm ý của đối phương: "Thế cậu muốn tên thế nào?"
[Hệ thống: Có phong cách quốc tế chẳng hạn, khiến ai nghe thấy cũng phải ồ à vài tiếng. Cậu cũng có thể coi tôi là người bạn tri kỷ, trước kia cậu thường nói chuyện với ai? Có thể dùng tên họ là nguồn gốc cho tên của tôi, nhưng quan trọng là đừng quên ý chính ban đầu, phải vừa thời thượng lại vừa gần gũi]
Ôn Trĩ Sơ im lặng một hồi, sau đó một cái tên rời khỏi miệng.
"Thiên Miêu tinh linh". (*)
(*) Ban đầu tác giả để là Thiên Miêu tinh linh (天猫精灵) nghĩa là Tmall Genie: loa thông minh được phát triển bởi tập đoàn thương mại điện tử Alibaba. Nhưng sau đó vì sợ dính bản quyền tên nên đổi thành 天喵精灵, 喵 là meo - tiếng kêu của mèo (Hán Việt cũng là Miêu).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook