Nghe Hứa Nhan Du nói vậy, Tạ Hoằng Văn liền cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Chuyện tình của chúng ta?”
Hứa Nhan Du mỉm cười.

“Đúng, chuyện tình của chúng ta… ở kiếp sau.”
Kiếp sau, nghe thật là vô lý.

Nhưng nhớ những gì Hứa Nhan Du nói với hệ thống qua camera, Tạ Hoằng Văn lại gật đầu, nói với Hứa Nhan Du: “Cô kể đi.”
Thế là Hứa Nhan Du liền kể cho Tạ Hoằng Văn nghe.

Bắt đầu là chuyện cô gặp hỏa hoạn rồi xuyên sách, sau đó thay Tô Thấm Di thực hiện nhiệm vụ.
“Em đã giả trai, thay cô ta trở thành bạn cùng phòng của anh.

Lúc đầu anh bài xích em lắm, nhưng sau đó thái độ đối với em đã hòa hoãn hơn.

Rồi cứ dần dần, anh đã coi em là người bạn tốt nhất của anh.” Nói đến đây, trong mắt Hứa Nhan Du đong đầy ý cười.
Sau đó, cô lại kể cho Tạ Hoằng Văn về cuộc sống hằng ngày của mình và anh trong ký túc xá,
Tạ Hoằng Văn yên lặng lắng nghe.

Mà càng nghe, không hiểu sao anh lại càng cảm thấy những chuyện mà Hứa Nhan Du kể là thật.
Còn Hứa Nhan Du muốn Tạ Hoằng Văn tin mình nên cũng nói về những chuyện quan trọng mà cô biết trong sách.

Nhưng chủ yếu, cô vẫn kể về những chuyện vui vẻ của cô và anh.
“Chúng ta đã cùng đi công viên giải trí, thật sự rất vui luôn.

Nhưng mà sau khi đi về thì em đụng mặt Đàm Vũ Trạch, còn anh thì trùng hợp đi cứu Lý Kha Y.

Lý Kha Y vì vậy mà thích anh, lúc nào cũng tìm cách chia rẽ em và anh đó.” Hứa Nhan Du mách lẻo.
Tạ Hoằng Văn liền nhíu mày.

“Cô ta dám chia rẽ tôi và cô? Vậy lúc đó tôi làm gì? Tôi có xử lý cô ta ra trò không?”

Hứa Nhan Du nghe vậy thì phì cười.

“Lúc đó còn học cấp ba, anh cũng đâu có tiền có quyền như bây giờ, làm sao có thể xử lý Lý Kha Y được.

Anh chỉ mạnh mẽ bài xích cô ta, tỏ rõ thái độ khó chịu với cô ta, cảnh cáo cô ta tránh xa mình, nhưng mà cô ta vẫn còn chưa chết tâm đâu.”
Tạ Hoằng Văn nghe đến đây thì khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu, miệng lẩm bẩm: “Có một người phụ nữ cũng xử lý không xong, đúng là thứ đàn ông yếu kém.”
Anh thầm nghĩ: Bóp cổ cô ta rồi dọa bẻ gãy cổ, để xem cô ta có dám không chết tâm không.
Hứa Nhan Du lúc này lại không nhịn được cười.

“Người đàn ông đó chính là anh đấy, sao anh lại tự chửi mình?”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì sắc mặt lại tệ đi, sau đó nói với Hứa Nhan Du: “Tôi tốt hơn hắn ta nhiều.”
Hứa Nhan Du liền mỉm cười, vươn tay sờ má Tạ Hoằng Văn rồi dịu dàng hỏi: “Vậy là anh tin em rồi, phải không?”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì không nói gì, nhưng trong lòng anh thật ra đã bắt đầu tin cô rồi.

Cũng vì cô kể rất chi tiết những điều nhỏ nhặt về anh, về phòng ký túc xá.

Cả chuyện cửa phòng vệ sinh ở ký túc xá bị hỏng khóa, hay chuyện anh dùng loại dầu gội, sữa tắm gì ở ký túc xá thì cô cũng biết.
Không chỉ vậy, cô còn biết vô số điều khác nữa.

Nhưng quan trọng nhất là nghe cô kể về những điều vui vẻ giữa anh và cô, anh liền muốn tin rằng điều đó là thật.
Hứa Nhan Du lúc này lại kể tiếp: “Lần đó em vì đập con gián mà bị ngã trong phòng tắm, kết quả anh xông vào nên nhìn thấy hết của em.

Thật sự là xấu hổ chết đi được.”
Nghe thấy vậy, Tạ Hoằng Văn liền bật cười.

“Cô đúng là ngốc, đập gián mà cũng ngã được.”
“Đó là tại nền nhà trơn mà.” Hứa Nhan Du nói.

Sau đó, cô lại tiếp tục kể về những chuyện xảy ra giữa cô và anh.
Kể rất lâu, rất lâu, nhưng kể mãi mà vẫn chưa xong.


Miệng Hứa Nhan Du thật ra có hơi mỏi rồi, nhưng thấy Tạ Hoằng Văn vẫn chăm chú lắng nghe nên cô vẫn tiếp tục kể.
“Anh vì tưởng Tô Tấn Bằng là anh trai em mà lao vào cứu anh ấy.

Lúc biết được điều này, em thật sự vô cùng cảm động.

Em cũng cảm thấy mình cần phải trân trọng anh, vậy nên em đã nghe theo con tim mình, bày tỏ lòng mình với anh rồi chính thức trở thành người yêu của anh.”
Nghe thấy vậy, Tạ Hoằng Văn im lặng, không nói gì.

Thế nhưng ánh mắt anh lúc này lại không giấu nổi sự vui vẻ, hạnh phúc.
Hứa Nhan Du tiếp tục kể về chuyện anh xin chủ tịch Tô đào tạo mình, kể cả chuyện cô xin chủ tịch Tô cho anh ở biệt thự nhà họ Tô một buổi.
“Mà buổi tối hôm đó chính là buổi tối em lén sang phòng anh, sau đó bày tỏ với anh đấy.

Hôm đó chúng ta còn ôm hôn suốt, cuối cùng anh còn không nhịn được nên phải vào phòng tắm xử lý cơ.”
Nghe đến đây, hai tai Tạ Hoằng Văn thoáng đỏ lên.

Anh ôm chặt lấy Hứa Nhan Du, lừ mắt nhìn cô rồi nói.

“Không được nhắc đến những chuyện không trong sáng này.”
Hứa Nhan Du liền bật cười.

“Em cứ kể đấy! Em còn muốn nói cho anh biết chuyện chúng ta dọn ra ngoài sống chung với nhau nữa cơ.”
“Dọn ra sống chung?” Tạ Hoằng Văn nhíu mày.

“Vậy… giữa hai chúng ta không phải đã phát sinh quan hệ rồi đấy chứ?”
Hứa Nhan Du nhận được câu hỏi này thì khẽ né tránh ánh mắt của Tạ Hoằng Văn, sau đó nói: “Anh đoán xem.”
Kết quả, sắc mặt Tạ Hoằng Văn liền tối sầm lại, lớn tiếng: “Chúng ta đã làm chuyện đó rồi, phải không?”
Nghe thấy Tạ Hoằng Văn lớn tiếng, Hứa Nhan Du có hơi giật mình.


Sau đó, cô lại cau mày mà nói: “Anh hung dữ gì chứ? Em làm chuyện đó với anh chứ có phải với ai đâu.”
“Vậy là thật sự làm rồi?” Tạ Hoằng Văn cắn chặt răng.

“Cái tên khốn kiếp đó, vậy mà dám làm chuyện đó với cô!”
“Sao anh lại chửi mình nữa chứ?” Hứa Nhan Du không đồng tình mà bảo: “Cái chuyện đó… người chủ động là em mà.”
“Người chủ động là cô, nhưng cái tên khốn đó không khuyên bảo cô.” Tạ Hoằng Văn tức giận mà nói, “Lúc đó tôi và cô mới 19 tuổi, tôi - cũng chính là cái tên khốn đó chẳng có gì trong tay, cũng không chắc chắn 100% rằng tương lai có thể cho cô một cuộc sống tốt đẹp, vậy thì dựa vào đâu mà có quyền làm như vậy với cô? Cái tên khốn đó phải biết rằng có cô ở bên cạnh đã là điều may mắn lắm rồi, vậy mà hắn còn dám làm chuyện đó với cô.

Hắn xứng sao?”
Hứa Nhan Du nghe đến đây thì sững sờ mà nhìn Tạ Hoằng Văn.
Thông qua những lời anh nói lúc này, Hứa Nhan Du chợt phát hiện hóa ra trong lòng Tạ Hoằng Văn… Anh vẫn luôn không xứng với cô.
Nhưng rõ ràng là không phải thế mà.
“Anh xứng đáng.” Hứa Nhan Du ôm chặt lấy Tạ Hoằng Văn, vùi mặt vào lồng ngực anh mà nói.

“Anh vẫn luôn xứng đáng.

Dù là anh của hiện tại, hay là anh khi mười chín tuổi thì vẫn luôn xứng đáng.

Trong lòng em, anh vẫn luôn là người tốt nhất.”
Nghe thấy những lời này, Tạ Hoằng Văn liền ngây ngẩn.

Anh của hiện tại, hay là anh khi mười chín… thì vẫn luôn xứng đáng ư?
Tạ Hoằng Văn trầm mặc, trái tim trong lồng ngực lại không ngừng run rẩy.

Bàn tay lại bất giác đưa lên, dịu dàng xoa đầu Hứa Nhan Du.
Nhưng sau đó, anh lại nói: “Cô đúng là ngốc! Tôi của năm mười chín tuổi làm sao có thể xứng với cô? Hơn nữa khi đó tôi với cô cũng mới trở thành người yêu, sao cô lại…” Nói đến đây, Tạ Hoằng Văn lại im lặng.
Hứa Nhan Du lại khẽ nói: “Bởi vì em sợ.

Sợ rằng nếu mình phải rời đi, không gặp lại anh nữa, vậy thì sẽ rất hối tiếc.”
“Rời đi?” Tạ Hoằng Văn cau mày, “Sao lại rời đi?”
Hứa Nhan Du nhận được câu hỏi này thì nghẹn ngào đáp: “Bởi vì ban đầu đến thế giới này, em đã lựa chọn sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ quay về thế giới của mình.

Vì vậy, em rất sợ, sợ mình sẽ phải xa anh.

Mà đáng lẽ ra lúc này, em đã phải về thế giới của mình rồi.


Nhưng em không muốn.”
“Em muốn ở bên cạnh anh, cho nên em đã xin hệ thống tìm cách.

Hệ thống nói em phải làm một nhiệm vụ khác, yêu cầu của nhiệm vụ vẫn là thay đổi kết cục BE.

Nhiệm vụ hoàn thành thì em mới có thể ở bên anh, còn không hoàn thành thì em sẽ phải chết…”
Nghe đến đây, Tạ Hoằng Văn sững người lại.
Sau đó, anh hỏi Hứa Nhan Du: “Vậy là sau đó, hệ thống đã đưa cô đến đây.

Và yêu cầu của hệ thống là Đàm Vũ Trạch và Lý Kha Y phải sống, như vậy kết cục sẽ không BE?”
Hứa Nhan Du gật đầu.

“Đúng.

Vì vậy… anh có thể không giết hai người họ không? Nếu anh giết họ, em sẽ chết đó.”
Nghe thấy vậy, Tạ Hoằng Văn đương nhiên sẽ không ra tay giết Đàm Vũ Trạch và Lý Kha Y nữa.

Nhưng lúc này, anh lại hỏi cô: “Vậy nếu tôi không giết họ, cô sẽ… quay về với Tạ Hoằng Văn kia?”
Nhận được câu hỏi này, Hứa Nhan Du khựng người lại trong giây lát.

Sau đó, cô mới ngập ngừng mà đáp: “Ừm.

Em sẽ quay lại với anh ở kiếp sau.”
“Vậy…” Tạ Hoằng Văn lại hỏi: “Có cách nào để cô ở lại bên cạnh tôi của kiếp này không?”
Thế nhưng, Hứa Nhan Du lại ngậm ngùi đáp: “Không có cách nào cả.

Em chỉ có hai kết cục, một là quay về với anh ở kiếp sau, hai là chết mà thôi.”
Nghe đến đây, Tạ Hoằng Văn chết lặng, còn Hứa Nhan Du thì cũng không nói gì nữa.
Đêm hôm đó, hai người cứ như vậy mà ôm nhau ngủ.

Nhưng dù có ngủ thì trái tim hai người vẫn đau nhói, nhất là Tạ Hoằng Văn.
Sau khi Hứa Nhan Du nói rằng không có cách nào ở bên anh, trái tim anh giống như đã vỡ nát rồi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương