“Thuốc độc gì?” Bác sĩ hỏi Tạ Hoằng Văn.
Đúng lúc này, vệ sĩ lại lôi kẻ phản bội vào trong phòng bệnh.

Sau đó, Lý Kha Y cũng bị lôi vào.
Vừa rồi thấy Hứa Nhan Du xảy ra chuyện, Lý Kha Y vô cùng hoảng hốt.

Cô ta đã định chạy trốn, nhưng kết quả lại bị các vệ sĩ bắt lại rồi lôi vào đây,
Mà lúc này, Tạ Hoằng Văn nhìn thấy Lý Kha Y thì liền muốn băm vằm cô ta ra thành trăm mảnh.

Anh lao đến bóp chặt cổ cô ta, nghiến răng nghiến lợi mà hỏi cô ta: “Cô bỏ thuốc độc gì vào canh?”
Lý Kha Y đột nhiên bị bóp cổ thì hoảng sợ tột độ.

Hơn nữa lực tay của Tạ Hoằng Văn rất mạnh, cô ta cảm thấy bản thân sắp chết ngạt đến nơi.
Tạ Hoằng Văn lại hung tợn quát: “Nói! Cô bỏ độc gì vào canh?”
Lý Kha Y lúc này đã sợ chết khiếp, dù cổ họng bị bóp mạnh nhưng vẫn cố nói với Tạ Hoằng Văn: “Tôi không biết… Là vệ sĩ kia đưa cho tôi…”
Nghe vậy, Tạ Hoằng Văn liền hung hăng đẩy Lý Kha Y ra rồi đi đến chỗ kẻ phản bội.
Kẻ phản bội lúc này vô cùng kinh hãi.

Tạ Hoằng Văn lại hung hăng đạp vào ngực hắn ta rồi lớn tiếng: “Mày đưa cho cô ta thuốc độc gì?”
“Tôi không biết…” Kẻ phản bội sợ hãi nói, “Ông chủ, tôi thật sự không biết.

Tôi chỉ nghe theo lời Đàm Vũ Trạch… tôi thật sự không biết thứ thuốc đó là gì…”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Tạ Hoằng Văn liền tối sầm xuống, cả cơ thể anh giống như chỉ còn lại sự hung tợn và sát khí.


Giọng nói trầm thấp và u ám đến đáng sợ lại vang lên, hỏi kẻ phản bội: “Mày không biết?”
Kẻ phản bội liền hoảng hốt dập đầu, “Tôi thật sự không biết.” Sau đó, hắn ta muốn cầu xin Tạ Hoằng Văn tha cho mình.
Vậy mà không ngờ rằng lúc này, Tạ Hoằng Văn lại rút con dao trong người ra rồi dùng hết lực, đâm phập con dao thẳng vào cổ kẻ phản bội.
Máu tươi ngay lập tức phun ra, bắn tung tóe lên trên người Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn nhanh chóng đứng dậy, nhìn chằm chằm vào con dao vẫn còn đang cắm trên cổ kẻ phản bội.
Lý Kha Y nhìn thấy cảnh này thì kinh hoàng mà hét toáng lên.

Các bác sĩ và y tá trong phòng bệnh cũng kinh hãi, vội vàng nói: “Không biết thuốc độc gì cũng không sao… Bây giờ chúng tôi có thể kiểm tra cho cô ấy… kiểm tra rồi là sẽ biết ngay…”
Nói rồi, các bác sĩ và y tá liền vội vàng kiểm tra cho Hứa Nhan Du.

Trong khi đó, Tạ Hoằng Văn lại quay lại, ánh mắt tràn đầy căm hận và hung ác nhìn chằm chằm vào Lý Kha Y.
Lý Kha Y liền tái mét mặt mày.

Nhưng cô ta còn chưa kịp lên tiếng cầu xin Tạ Hoằng Văn thì anh đã lao đến, bóp chặt cổ cô ta rồi nhấc cô ta lên.
Lý Kha Y vì thế mà lơ lửng như đang bị treo cổ.

Nhưng so với bị treo cổ, cô ta càng thê thảm hơn.
Tạ Hoằng Văn siết chặt cổ cô ta, nghiến chặt răng mà nói với cô ta: “Mày phải chết.” Bất cứ ai làm hại Hứa Nhan Du đều phải chết!
Lúc này, Lý Kha Y bị bóp chặt cổ mà nhấc lơ lửng trên không thì chẳng có cách nào giãy giụa, vùng vẫy.

Mà vào giây phút này, nhìn khuôn mặt hung ác như một tên sát nhân máu lạnh của Tạ Hoằng Văn, Lý Kha Y cuối cùng cũng hiểu được rằng Tạ Hoằng Văn không hề thích cô ta.
Còn Tạ Hoằng Văn thì lại chuẩn bị dùng lực, bẻ gãy cổ cô ta.

Nhưng trước khi kịp làm điều đó, Hứa Nhan Du nằm trên giường bệnh lại yếu ớt lên tiếng: “Đừng… Đừng giết…”

Đừng giết Lý Kha Y, cô ta không thể chết.

Nếu không, kết cục của tiểu thuyết sẽ BE, Hứa Nhan Du không thể quay trở về với Tạ Hoằng Văn được.
Hứa Nhan Du vì vậy nên mới muốn xin cho Lý Kha Y.

Chỉ là giọng của cô quá nhỏ, cho nên Tạ Hoằng Văn không thể nghe thấy được.
May mà anh đầu đinh đã nghe thấy, vì vậy nên liền nói với Tạ Hoằng Văn: “Ông chủ, cô Hứa bảo đừng giết.”
Nghe thấy vậy, Tạ Hoằng Văn liền quay lại nhìn Hứa Nhan Du.

Hứa Nhan Du cũng đang nhìn anh, cố gắng nói: “Đừng… giết…”
Mặc dù không nghe thấy, nhưng nhìn khẩu hình miệng, Tạ Hoằng Văn liền biết được Hứa Nhan Du nói gì.
Cô muốn Tạ Hoằng Văn đừng giết Lý Kha Y.

Nhưng anh muốn giết cô ta, muốn cô ta phải chết thê thảm.
Chỉ là anh vẫn quyết định nghe theo Hứa Nhan Du.

Vì thế, anh liền hung hăng, dùng sức ném mạnh Lý Kha Y sang một bên.
Lý Kha Y bị ném thì cơ thể đã đập mạnh vào chiếc bàn kính ở gần đó.
Vì va đập mạnh, chiếc bàn kính vỡ tan tành.

Lý Kha Y đập đầu vào mặt bàn nên bất tỉnh ngay tại chỗ, cơ thể lại bị vô số mảnh thủy tinh đâm vào nên chảy đầy máu, máu của cô ta loang lổ trên sàn nhà.
Tạ Hoằng Văn liền sai người lôi cô ta và cái xác của kẻ phản bội ra ngoài.


Sau đó, anh liền vội vàng chạy đến đứng bên giường bệnh của Hứa Nhan Du.
Tuy nhiên một lúc sau, bác sĩ đã bảo anh phải ra ngoài để các bác sĩ và y tá tập trung tiến hành điều trị cho cô.
Anh không còn cách nào khác là phải ra ngoài, sau đó giống như một bức tượng mà ngồi chờ trước cửa phòng bệnh cả đêm với bộ quần áo dính đầy máu.

Anh không đi thay quần áo, anh không thể đi nổi.

Bởi vì lúc này, sự sợ hãi chưa từng có đã dâng lên trong lòng, trái tim anh đau đớn giống như không ngừng bị giày xéo một cách dã man.
Chỉ cần nghĩ đến cái cảnh vừa rồi Hứa Nhan Du đau khổ vì thuốc độc, miệng còn nôn ra đầy máu, anh lại càng đau lòng.
Chưa bao giờ anh đau đến thế này, chưa bao giờ cả.
Năm xưa bị người khác bắt nạt, đánh đập, thậm chí đã từng bị dao đâm, nhưng chưa bao giờ anh đau đớn như thế này.

Sự đau đớn của giờ phút này còn mang theo sự sợ hãi, hoảng loạn và ngột ngạt đến nỗi anh phải cảm thấy kinh hãi.
Anh như chìm vào một không gian đen tối, không có chút ánh sáng, cũng không có chút không khí.

Nguồn sống của anh giống như từ từ bị dập tắt, từ từ mà lụi tàn.
Cho đến khi bác sĩ mở cửa phòng bệnh ra, nói với anh rằng Hứa Nhan Du đã vượt qua cơn nguy hiểm, anh mới dần dần thấy được chút ánh sáng.
Cũng may là lượng thuốc độc Hứa Nhan Du uống phải không nhiều, thậm chí còn chưa đến nửa ngụm.

Chứ nếu uống nhiều hơn một chút thì với cơ thể của cô, e rằng không thể chống đỡ nổi.
Hơn nữa bây giờ cô đang hôn mê, chưa biết khi nào sẽ tỉnh.

Vì thế, Tạ Hoằng Văn gần như mất kiểm soát, trong lòng chỉ muốn róc xương Lý Kha Y và Đàm Vũ Trạch, cho hai người họ sống không bằng chết.
Nhưng nghĩ đến vừa này Hứa Nhan Du dù đau đớn vô cùng mà vẫn xin tha cho Lý Kha Y, Tạ Hoằng Văn đành phải nhịn lại.

Anh nhận ra cô phải có lý do nào đó nên mới xin tha cho Lý Kha Y, cho nên anh không thể làm trái ý cô.
Bây giờ các bác sĩ lại tiếp tục cam đoan với anh rằng Hứa Nhan Du sẽ không sao, cho nên anh mới bình tĩnh lại một chút.

Sau đó, anh vội vàng về phòng thay quần áo rồi đến phòng bệnh, ở bên giường bệnh trông cô cả đêm.

Chỉ là đến gần trưa ngày hôm sau, Hứa Nhan Du vẫn chưa tỉnh lại.
Tạ Hoằng Văn lại phát điên lên mà gọi bác sĩ đến, hỏi tại sao Hứa Nhan Du vẫn chưa tỉnh?
Bác sĩ nói rằng không thể xác định chính xác thời gian Hứa Nhan Du tỉnh, nhưng có thể bảo đảm rằng cô sẽ không chết.

Thế nhưng, Tạ Hoằng Văn vẫn phát điên lên.
Lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao?
Lỡ như Hứa Nhan Du không tỉnh lại thì sao?
Tạ Hoằng Văn vô cùng hoảng loạn, trái tim giống như bị bóp nghẹt lại, cơ thể không hiểu sao lại cảm thấy đau điếng, ngay cả việc hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Tại sao lại như vậy chứ?
Chỉ nghĩ đến việc lỡ như Hứa Nhan Du không tỉnh lại, Tạ Hoằng Văn đã sắp không chịu nổi rồi.
Vào giây phút này, anh có cảm giác nếu Hứa Nhan Du chết đi, anh thật sự sẽ không sống nổi.
Tại sao lại như vậy chứ?
Tại sao?
Anh ngồi xuống bên giường bệnh của Hứa Nhan Du, bàn tay anh run rẩy nắm lấy bàn tay cô.
Bàn tay cô thật lạnh, khuôn mặt cô thì lại tái nhợt, khiến cho trái tim anh lúc này đau như bị xé rách.

Anh lại cố kìm lại sự đau đớn, sau đó đe dọa cô: “Hứa Nhan Du, cô tuyệt đối không được có chuyện gì.

Cô phải mau tỉnh lại cho tôi, nếu không thì tôi sẽ giết chết Đàm Vũ Trạch, giết chết Lý Kha Y, giết chết hết tất cả.”
Tuy nhiên, sau khi Tạ Hoằng Văn đe dọa được một hồi, Hứa Nhan Du vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Tạ Hoằng Văn thì đã sợ hãi đến tột độ.
Cuối cùng cũng không nhịn được nữa, anh nắm chặt lấy bàn tay cô, hèn mọn mà cầu xin cô: “Tỉnh lại đi… Hứa Nhan Du… Tôi cầu xin cô, mau tỉnh lại đi…”
“Không phải cô nói rằng mình yêu tôi sao? Cô yêu tôi, vậy cô sẽ không nỡ khiến tôi đau khổ mà, phải không?”
“Bây giờ trái tim tôi đau lắm… đau lắm… Nếu cô không tỉnh lại, tôi thật sự sẽ không chịu nổi…”
“Là tôi sai… Tôi không nên giận cô, không nên nổi nóng với cô… Tôi không nên bắt cô chứng minh bất cứ điều gì cả… Là tôi sai rồi, cô tha lỗi cho tôi được không?”
“Cô tỉnh dậy rồi muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được… Chỉ cần cô tỉnh lại, cô muốn như thế nào tôi cũng đồng ý… “
“Tôi cầu xin cô, mau tỉnh lại đi… Tôi thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương