Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi
-
90: Lấy Lòng
Năm giờ chiều, Tạ Hoằng Văn về nước.
Vệ sĩ đã nhanh chóng đến sân bay đón anh, chở anh về biệt thự.
Mà đến lúc Tạ Hoằng Văn về biệt thự rồi, Hứa Nhan Du vẫn chưa về.
Tạ Hoằng Văn suy nghĩ một lát, sau đó liền bảo mấy người làm trong biệt thự không nói với Hứa Nhan Du chuyện anh trở về.
Tiếp đó, anh liền cùng anh đầu đinh lên sân thượng, nói về mấy vấn đề liên quan đến chuyện làm ăn ở sòng bài.
Thế rồi một lúc sau, Hứa Nhan Du mới quay lại biệt thự.
Cô ung dung xuống xe rồi bước về phía biệt thự, mấy vệ sĩ khác thì ở phía sau xách đồ cho cô.
Còn anh vệ sĩ điển trai thì lại đi bên cạnh cô, vừa giúp cô xách một túi đồ lại vừa cùng cô nói chuyện.
Hai người nói chuyện khá hòa hợp.
Anh vệ sĩ điển trai nói chuyện rất thành thật, nghe lại có chút vui vui, cho nên Hứa Nhan Du nói chuyện với anh ấy khá thoải mái, còn nhìn anh ấy mà mỉm cười.
Chỉ là cảnh tượng cô sóng vai đi bên cạnh anh ấy mà cười đùa nói chuyện đã lọt vào mắt của Tạ Hoằng Văn ở trên sân thượng.
Ánh mắt anh thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, ghim chặt vào người anh vệ sĩ điển trai.
Anh đầu đinh ở bên cạnh thấy vậy thì không khỏi thay anh vệ sĩ điển trai toát mồ hôi hột.
Lúc này, Hứa Nhan Du lại vừa cười vừa nói gì đó.
Anh vệ sĩ điển trai nghe xong thì liền nhìn thẳng về phía cô mà bật cười.
Trông hai người giống như vô cùng vui vẻ.
Tạ Hoằng Văn nhìn mà trong lòng nổi lên lửa giận.
Vậy nhưng khóe môi anh lại cong lên, nở một nụ cười lạnh đến thấu xương mà nói với anh đầu đinh: “Khuôn mặt của tên vệ sĩ kia trông cũng khá ưa nhìn nhỉ!”
Anh đầu đinh trong lòng không khỏi lo lắng mà trả lời: “Thưa ông chủ, khuôn mặt của cậu ấy cũng chỉ bình thường thôi.”
“Anh ta là đàn em tốt của anh, cho nên anh rất căng thẳng đúng không?” Tạ Hoằng Văn đưa mắt nhìn về phía anh đầu đinh.
“Nhưng anh cũng phải thành thật chứ, khuôn mặt của anh ta thực sự ưa nhìn đấy.
Nếu không tại sao Hứa Nhan Du lại cứ nhìn anh ta rồi cười như vậy?”
Nghe đến đây, anh đầu đinh không còn dám lên tiếng nữa.
Trong đầu Tạ Hoằng Văn lại không ngừng nhớ đến khuôn mặt tươi cười của Hứa Nhan Du dành cho anh vệ sĩ.
Mà càng nhớ đến, lửa giận trong lòng anh lại càng dâng cao.
Anh siết chặt bàn tay, nghĩ đến anh vệ sĩ vừa nãy thì ánh mắt anh liền hung tàn đến đáng sợ, trong đầu anh cũng bắt đầu xuất hiện những suy nghĩ hung ác, man rợ.
Thế nhưng, anh cuối cùng vẫn kìm nén lại được.
Sau đó, anh liền ra lệnh cho anh đầu đinh: “Chuyển cái tên vệ sĩ đến làm việc ở nơi khác, đừng cho anh ta xuất hiện ở biệt thự này thêm một lần nào nữa.”
Nghe thấy vậy, anh đầu đinh liền đáp: “Vâng.”, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Còn Tạ Hoằng Văn lúc này lại quay người rời khỏi sân thượng, đi xuống phòng của mình.
Nhưng vào phòng rồi, Tạ Hoằng Văn lại ngay lập tức thấy hộp đựng nhẫn đặt trên bàn.
Anh vốn định trong hôm nay sẽ đưa nó cho Hứa Nhan Du, nhưng bây giờ thì không muốn đưa nữa.
Cứ nghĩ đến cái cảnh Hứa Nhan Du cùng anh vệ sĩ điển trai kia thân thiết nói chuyện, trong lòng Tạ Hoằng Văn lại không kìm được cơn tức.
Anh đi đến cầm hộp nhẫn, sau đó thô bạo mà nhét hộp nhẫn vào trong ngăn bàn, trong lòng thầm quyết hôm nay sẽ không đưa nhẫn cho Hứa Nhan Du nữa.
Sau đó, anh lại hậm hực mà đi xuống tầng.
Trùng hợp là lúc xuống đến tầng hai thì Hứa Nhan Du lại từ trong phòng đi ra.
Hai người tình cờ đụng mặt.
Nhưng Tạ Hoằng Văn thì lộ ra bộ mặt khó chịu, còn Hứa Nhan Du thì bất ngờ, hai mắt còn hơi sáng lên.
“Hoằng Văn, anh về rồi sao?”
Nói rồi Hứa Nhan Du liền chạy đến, ôm lấy Tạ Hoằng Văn rồi vui vẻ bảo: “Em nhớ anh quá! Mà anh anh bảo mấy hôm nữa mới về, sao bây giờ đã về rồi?”
Nghe thấy câu nhớ anh quá, cơn giận trong lòng Tạ Hoằng Văn vốn đã vơi đi chút chút.
Nhưng nghe thấy cái câu hỏi phía sau, anh lại nhíu mày, hỏi Hứa Nhan Du: “Sao? Tôi về bất ngờ khiến cho cô không vui?”
“Đương nhiên không phải rồi.” Hứa Nhan Du mỉm cười nhìn Tạ Hoằng Văn rồi nói.
“Nhìn thấy anh, em vui lắm.”
Nhưng Tạ Hoằng Văn lúc này lại lạnh lùng kéo cô ra khỏi người anh, sau đó lại lạnh lùng nhìn cô mà nói: “Tôi lại chẳng vui chút nào.
Cô chỉ biết khiến cho tôi bực mình thôi.”
Nói dứt lời, Tạ Hoằng Văn liền hậm hực đi xuống tầng, bỏ lại Hứa Nhan Du đang sững sờ trước thái độ của anh.
Hứa Nhan Du không hiểu, sao tự nhiên Tạ Hoằng Văn lại cọc cằn với cô thế chứ? Ở nước ngoài anh có chuyện gì không vui sao?
Nhưng anh không vui… thì có thể trút giận lên người cô sao?
Nghĩ như vậy, Hứa Nhan Du không khỏi bực mình.
Thế là cô liền giận dỗi đi vào phòng rồi đóng cửa lại, không muốn ngó ngàng đến Tạ Hoằng Văn nữa.
Đến tối, tới giờ ăn cơm, Hứa Nhan Du lại xuống tầng ăn chứ không lên sân thượng ăn cùng Tạ Hoằng Văn.
Mà Tạ Hoằng Văn ở sân thượng không thấy cô lên thì trong lòng cực kỳ không vui.
Anh mới nói nặng lời với cô một chút, vậy mà cô cũng giận anh luôn rồi? Chuyện này không phải ngay từ đầu là do cô sai trước sao?
Càng nghĩ, Tạ Hoằng Văn lại càng cảm thấy bực tức.
Đêm hôm đó, anh thử không tới phòng của Hứa Nhan Du xem cô có lên phòng tìm anh không.
Kết quả là không.
Tạ Hoằng Văn thức đến hơn ba giờ đêm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hứa Nhan Du đâu.
Vậy mà Hứa Nhan Du dám nói yêu anh, nhớ anh? Anh đã đi mấy ngày liền, hôm nay mới trở về mà cô còn không chủ động đến tìm anh?
Tạ Hoằng Văn nghĩ mà tức đến phát điên.
Thế là hơn ba giờ đêm, anh liền mang theo bộ dạng hung hãn mà đi xuống phòng của Hứa Nhan Du.
Trong lúc đó, Hứa Nhan Du ở trong phòng vẫn chưa ngủ, chưa ngủ vì ấm ức.
Tạ Hoằng Văn của kiếp sau không hung dữ như Tạ Hoằng Văn của bây giờ, cũng sẽ không bao giờ vì chuyện gì không vui mà trút giận lên cô.
Càng nghĩ, Hứa Nhan Du càng thấy tủi thân.
Đúng lúc này, cửa phòng lại mở “cạch” một cái, đèn điện cũng được bật lên sáng trưng.
Hứa Nhan Du có hơi chói mắt nên nhíu mày, nhìn ra bên ngoài thì lại thấy Tạ Hoằng Văn.
Mà Tạ Hoằng Văn thấy Hứa Nhan Du vẫn chưa ngủ thì trong lòng lại có chút thoải mái, hỏi: “Sao muộn vậy còn chưa ngủ?” Anh nghĩ có phải vì không nằm bên cạnh anh nên cô không ngủ được không.
Nhưng Hứa Nhan Du lại có chút giận dỗi mà nói: “Không ngủ vì không buồn ngủ thôi, anh hỏi làm gì chứ?”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy vậy thì cau mày, đóng sầm cửa vào rồi khóa lại.
Sau đó, anh lại tắt đèn đi.
Hứa Nhan Du đang định hỏi Tạ Hoằng Văn muốn làm gì thì anh đã xông đến, giống như một con thú săn mồi trong bóng tối mà vồ lấy cô.
Hứa Nhan Du lại như một bé thỏ yếu ớt, không thể nào thoát khỏi thú dữ, chỉ có thể nằm yên mà dâng cơ thể mình cho “dã thú Tạ Hoằng Văn”.
Mà lần này Tạ Hoằng Văn thật sự mạnh bạo.
Anh nhanh chóng cởi sạch mọi thứ trên người mình và Hứa Nhan Du.
Hai người hoàn toàn trần truồng mà dán sát vào nhau.
Hứa Nhan Du có chút hoảng, vội bảo Tạ Hoằng Văn: “Nếu anh muốn làm thì quay về phòng anh mà lấy XXXXX.” Nhưng thực ra cô đang thầm nghĩ, đợi Tạ Hoằng Văn về lấy XXXXX rồi thì cô sẽ khóa cửa lại, nhốt anh bên ngoài cho anh hết đường vào phòng cô.
Mà anh cũng đoán ra ý đồ của cô, thế là liền hung dữ mà hôn cô, ngấu nghiến đôi môi cô đến đáng thương.
Bàn tay thì lại vô cùng hư hỏng, sờ soạng vuốt ve cơ thể cô hết chỗ này lại đến chỗ khác.
Mà càng hư hơn là phần thân dưới kia cứ cọ vào nơi nhạy cảm của cô, khiến cho cô vừa bị kích thích lại vừa thấy hoang mang.
Đôi môi Hứa Nhan Du lại vẫn bị Tạ Hoằng Văn giày vò, cho nên lúc này cô chỉ có thể ú ớ mà nói: “Hoằng Văn… Đừng làm như thế… Bỏ cái đó ra…”
Tạ Hoằng Văn lại muốn dọa cô nên không nghe theo cô, ai bảo cô vừa làm sai lại còn giận anh.
Thế là anh liền dùng một tay cầm cái thứ cứng rắn của mình rồi chọc vào bên ngoài cửa động của cô.
Hứa Nhan Du hoảng hốt, vội vàng giãy giụa rồi nói: “Không được…”
Anh lại dùng đôi môi và lưỡi của mình để càn quấy cô, sau đó lại ghé vào tai cô rồi thủ thỉ: “Ướt rồi mà còn nói không được?”
“Không được…” Hứa Nhan Du vẫn kiên quyết nói.
Tạ Hoằng Văn lúc này lại bảo: “Nếu không muốn làm thì lấy lòng tôi đi, tôi sẽ tha cho cô.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì nhớ đến lần trước, Tạ Hoằng Văn bảo Đàm Vũ Trạch quỳ xuống lấy lòng anh.
Sau đó, anh cũng bảo Lý Kha Y lấy lòng anh rồi bắt cô ta quỳ xuống.
Vậy bây giờ… Tạ Hoằng Văn lại bảo cô lấy lòng anh là có ý gì?
Hứa Nhan Du nhíu mày, hỏi: “Anh… bắt em quỳ sao?”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì liền cắn vào môi cô một cái.
Cô khẽ rên đau, anh liền mắng cô: “Đồ ngốc! Tôi bảo cô dùng lời lẽ lấy lòng tôi.”
“Không phải cô hay nói mấy lời ngọt ngào lắm sao?” Giọng nói của Tạ Hoằng Văn giống như mê hoặc.
“Nào, bây giờ mở miệng ra, nói gì đó lấy lòng tôi đi.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook