Nhân vật phản diện biến thành bạch nguyệt quang
-
Chương 170
Khi tiến vào route thứ tư, Đỗ Yến đã xác nhận mục đích của Seus hay chủ nhân giấc mộng. Đó là bù đắp tiếc nuối và hóa giải chấp niệm, bổ sung những chi tiết vào các giấc mộng trước để nó trở nên thật hoàn hảo.
Đỗ Yến nghĩ vậy là bởi vì sẽ không có ai trên Trái Đất biết được nội dung các route ngoài cậu.
Cậu nhìn Tiếu Lang vừa bị đẩy ra đứng bên giường, đột nhiên âm thanh nhắc nhở vang lên.
“Người chơi sử dụng thẻ muốn gì được nấy, đạt được thực thể.”
Đỗ Yến chỉ im lặng chứ không tìm ra từ ngữ thích hợp nào để diễn tả tâm trạng hiện tại của mình. Ban đầu lúc ở trong mộng cảnh này, cậu đã bầu bạn với Tiếu Lang rất lâu.
Nhưng bởi vì nguyên nhân khách quan mà bọn họ vẫn không thể tiến hành tiếp xúc thân mật. Bây giờ nhờ tác dụng của thẻ muốn gì được nấy, Tiếu Lang có thể bù đắp nuối tiếc trước đó.
Mãi đến khi Tiếu Lang đè lên người cậu lần nữa, Đỗ Yến toan ngăn cản hắn. Dù sao kiếm tiền thông qua việc tham gia test game và ăn chia bằng cách hút máu người chơi có hơi vượt quá ranh giới cuối cùng của cậu.
May mà nhà sản xuất game cũng rất có nguyên tắc, xung quanh bỗng trở nên mờ mờ ảo ảo, một tấm CG khổng lồ hiện ra.
Đỗ Yến nhìn CG được bôi đầy mozaic kia, cảm thấy người Sakoru đúng là hiểu rất rõ về văn hóa Trung Quốc.
Lại kết thúc một route nữa. Đỗ Yến đoán mình đã nhận được hơn một triệu nhờ vào Seus điên cuồng nạp tiền để tăng độ hảo cảm, thay đổi nội dung vở kịch, mở khóa route bí mật.
Lần này Đỗ Yến không vội vã rời đi mà đứng trong hư không trầm mặc hồi lâu.
Âm thanh điện tử vang lên: “Nhân viên test game số 520, thân thể đang khó chịu à?”
Đỗ Yến ngẩng đầu, nói: “Seus, anh đi ra đây, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Âm thanh điện tử cứng nhắc kia như bị lỗi, phát ra tạp âm xèo xèo.
Đỗ Yến thấy mình đoán đúng: “Tôi biết người chơi đều là anh, bao gồm cả âm thanh điện tử vừa rồi.”
Đỗ Yến đã nói đến nước này, Seus cũng không tiếp tục che giấu nữa. Trên không trung xuất hiện hoa văn sóng điện tử hỗn loạn, sau đó là đến hắn.
Khuôn mặt Seus vẫn không có biểu cảm gì song hoa văn phát sáng lăn tăn đã thể hiện rõ nội tâm đầy bối rối của hắn.
“Xin lỗi, ta chỉ không thích người khác đến công lược em thôi. Ta biết như vậy là sai, em khoan hẵng xóa ta đi…”
Đỗ Yến day lông mày: “Anh đừng căng thẳng, tôi đang muốn hỏi anh mấy vấn đề này.”
Seus thấy Đỗ Yến không tức giận, bấy giờ mới đáp: “Có chuyện gì?”
“Tại sao anh lại xây dựng nhiều route kì lạ thế?”
Đỗ Yến là kiểu người vô cùng lý trí, khi làm việc đều sử dụng các phương pháp hữu hiệu và nhanh chóng.
Hiện tại cậu đã kiếm đủ một triệu, chẳng cần phải tiếp tục tham gia test game nữa. Người Sakoru còn là chủng tộc không biết nói dối, vì vậy cách đơn giản nhất chính là hỏi thẳng Seus.
Hắn suy nghĩ chốc lát, trả lời: “Ta cũng không biết. Sau khi gặp được em thì ta bắt đầu nằm mơ thấy những chuyện đó.”
“Trước đây ta đọc được tài liệu về việc đầu thai chuyển thế của văn hóa Trung Quốc.” Seus trúc trắc giải thích, “Ta nghĩ kiếp trước của ta hẳn là người Trái Đất, đồng thời vẫn luôn là bạn đời của em.”
“Đầu thai chuyển thế?” Đỗ Yến không thể tin hỏi, “Anh nghĩ những sự kiện bỗng dưng xuất hiện trong đầu anh một cách khó hiểu là chuyện kiếp trước ư? Hay là do dạo gần đây anh tìm hiểu quá nhiều tài liệu về văn hóa Trung Quốc nên mới nhầm lẫn?”
Seus lắc đầu: “Không, người Sakoru chưa bao giờ nằm mơ. Hơn nữa sóng não của em và ta phù hợp đã chứng tỏ chuyện này là thật.”
Đỗ Yến á khẩu, hiện tại chỉ có mỗi lý do này là hợp lý nhất. Cậu không thể nói cho Seus về việc ăn giấc mộng được.
Cậu chẳng biết mình có nên cảm ơn suy nghĩ của Seus hay không nữa, nhờ hắn mà mộng cảnh mới còn nguyên vẹn.
Việc người ngoài hành tinh tin vào cái gọi là đầu thai chuyển thế quả thật vừa kỳ quái vừa hợp lý.
Chứng tỏ Seus mới nhớ tới những gì xảy ra ở các mộng cảnh trước chứ không biết thế giới này cũng là mơ.
Tình hình vẫn nằm ở mức cứu vãn được. Đến thế giới thực, Thiệu Lăng Hằng sẽ không nhớ gì diễn ra tại đây nữa.
Đợi đến lúc mộng cảnh kết thúc, sau khi tìm Tiểu Bát để làm rõ vấn đề của Thiệu Lăng Hằng xong cậu sẽ quyết định từ chức hay tiếp tục.
Cậu nhìn Seus, lại nghĩ Thiệu Lăng Hằng giống hắn y như đúc, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
Đối với Thiệu Lăng Hằng tất cả chỉ là mơ mà thôi, chẳng có ý nghĩa gì hết.
Đỗ Yến tạm thời quẳng tâm tư ra sau đầu, giải quyết khốn cảnh trước mắt cái đã.
***
Đỗ Yến và La Nhược Tình hẹn gặp mặt ở một quán cafe tương đối vắng vẻ bên ngoài trường, rất thích hợp để nói chuyện, tránh bị người khác nghe thấy lại phát sinh thêm rắc rối.
Cậu ngồi ghế gần cửa sổ, nhìn La Nhược Tình khoan thai đến muộn.
Đỗ Yến không để bụng. Dù sao đối phương cũng chỉ là một đứa con gái mười mấy tuổi thôi, so đo với cô ta cũng chẳng được tích sự gì.
Đỗ Yến thấy La Nhược Tình ngồi xuống mà không nói nửa câu bèn lấy một tấm thẻ ngân hàng ra.
“Đây là một triệu, bao gồm cả lãi.”
La Nhược Tình nhướn mày: “Nhanh như vậy đã kiếm đủ tiền, anh nghĩ tôi ngu à?”
Đỗ Yến đáp: “Tôi lừa cổ để làm gì.”
La Nhược Tình nghĩ ngợi, không nhận lấy tấm thẻ kia: “Tiền này anh kiếm ở đâu ra?”
Đỗ Yến nhớ tới chuyện mình “bất cẩn” mở ứng dụng, biết hiện tại Seus đang im lặng quan sát.
“Kiểu học sinh không cha không mẹ, nghèo rớt mồng tơi như tôi chắc chỉ có mỗi khuôn mặt là đáng giá.”
La Nhược Tình không thể tin nổi: “Anh, anh.”
“Làm sao?” Đỗ Yến nở nụ cười, dáng vẻ vô cùng thản nhiên, “Tôi còn phải cảm ơn cô đấy, nếu không nhờ cô thì tôi cũng chẳng biết anh ta lại giàu đến thế.”
“Anh bị người ta bao dưỡng á!” La Nhược Tình kinh ngạc thốt lên, “Thật đúng là buồn nôn! Cái thứ tiền bẩn thỉu…”
Địa điểm Đỗ Yến lựa chọn bèn phát huy công dụng của nó, nằm ở sát đường lớn ồn ào, căn bản không có ai chú ý đến bọn họ.
“Nên?”
La Nhược Tình định bảo không thèm chút tiền bẩn của Đỗ Yến nhưng nghĩ tới nghĩ lui, thấy số tiền kia có thể dùng làm chứng cứ. Dù sao mục đích của cô ta là khiến Đỗ Yến biến khỏi tầm mắt mình.
Đỗ Yến nhìn La Nhược Tình cầm thẻ rồi vội vàng rời đi. Sau đó lấy điện thoại từ trong túi ra.
Quả nhiên đúng như cậu dự đoán, Seus đã biến mất.
***
Eddie có chút đứng ngồi không yên, y thật sự rất muốn ra ngoài gọi David tới.
Không đúng, chỉ David thôi thì chưa đủ. Y phải gọi toàn bộ đoàn tham mưu và thị vệ đến mới có thể phòng ngừa sự kiện điên cuồng sắp xảy ra.
Chú y đang uống nước ion hóa, loại nước có thể khiến người Sakoru mất lý trí, rơi vào cảm giác lâng lâng quên hết tất cả.
Sở dĩ Eddie hốt hoảng như vậy là vì y biết chú chưa bao giờ uống nước ion hóa, thậm chí nghiêm cấm bất kì thuộc hạ nào sử dụng thứ đồ này trong lúc làm việc. Dưới góc nhìn của hắn, người Sakoru mất lý trí không được coi là người Sakoru.
Cho nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể làm cho người Sakoru kiểu mẫu đáng tự hào này tạm thời từ bỏ ranh giới cuối cùng của mình.
Seus rốt cục cũng mở miệng, hoa văn màu vàng đậm trên mặt càng rõ hơn: “Em ấy nói mình bị tiền của ta hấp dẫn.”
Eddie vò đầu bứt tóc, suy nghĩ hồi lâu mà không biết phải khuyên chú thế nào.
“Nhưng, nhưng, chú từng bảo đối phương rất có mị lực mà?”
Cho dù lâm vào tình trạng này song Seus vẫn không hề phủ nhận: “Ừ.”
Eddie đang chuẩn bị tiếp tục khuyên can, bỗng thấy Seus đã thoát khỏi trạng thái ủ rũ.
Hắn vừa ngộ ra điều gì đó, hoa văn màu vàng đậm dần biến mất: “Cháu nói đúng. Em ấy quyến rũ như thế mà chỉ nhận tiền của ta, điều này chứng tỏ trong mắt em ấy ta là người đặc biệt nhất.”
Eddie: “?”
Y rất muốn hét lên hai chữ không phải! Ý của y là nếu đối phương quyến rũ đến thế thì có chút tính xấu hám tiền cũng chẳng sao.
Nhưng Seus đã bị chính logic của mình thuyết phục: “Em ấy cần tiền còn ta lại có tiền. Như vậy em ấy cũng sẽ thích ta nhỉ?”
Eddie chần chờ đáp: “Nghe có vẻ hơi kỳ kỳ.”
Seus không thèm quan tâm đến y, tiếp tục nói: “Đỗ Yến muốn bao nhiêu tiền ta có thể cho em ấy bấy nhiêu, hai ta quá đẹp đôi.”
Eddie: “…”
Đỗ Yến nghĩ vậy là bởi vì sẽ không có ai trên Trái Đất biết được nội dung các route ngoài cậu.
Cậu nhìn Tiếu Lang vừa bị đẩy ra đứng bên giường, đột nhiên âm thanh nhắc nhở vang lên.
“Người chơi sử dụng thẻ muốn gì được nấy, đạt được thực thể.”
Đỗ Yến chỉ im lặng chứ không tìm ra từ ngữ thích hợp nào để diễn tả tâm trạng hiện tại của mình. Ban đầu lúc ở trong mộng cảnh này, cậu đã bầu bạn với Tiếu Lang rất lâu.
Nhưng bởi vì nguyên nhân khách quan mà bọn họ vẫn không thể tiến hành tiếp xúc thân mật. Bây giờ nhờ tác dụng của thẻ muốn gì được nấy, Tiếu Lang có thể bù đắp nuối tiếc trước đó.
Mãi đến khi Tiếu Lang đè lên người cậu lần nữa, Đỗ Yến toan ngăn cản hắn. Dù sao kiếm tiền thông qua việc tham gia test game và ăn chia bằng cách hút máu người chơi có hơi vượt quá ranh giới cuối cùng của cậu.
May mà nhà sản xuất game cũng rất có nguyên tắc, xung quanh bỗng trở nên mờ mờ ảo ảo, một tấm CG khổng lồ hiện ra.
Đỗ Yến nhìn CG được bôi đầy mozaic kia, cảm thấy người Sakoru đúng là hiểu rất rõ về văn hóa Trung Quốc.
Lại kết thúc một route nữa. Đỗ Yến đoán mình đã nhận được hơn một triệu nhờ vào Seus điên cuồng nạp tiền để tăng độ hảo cảm, thay đổi nội dung vở kịch, mở khóa route bí mật.
Lần này Đỗ Yến không vội vã rời đi mà đứng trong hư không trầm mặc hồi lâu.
Âm thanh điện tử vang lên: “Nhân viên test game số 520, thân thể đang khó chịu à?”
Đỗ Yến ngẩng đầu, nói: “Seus, anh đi ra đây, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Âm thanh điện tử cứng nhắc kia như bị lỗi, phát ra tạp âm xèo xèo.
Đỗ Yến thấy mình đoán đúng: “Tôi biết người chơi đều là anh, bao gồm cả âm thanh điện tử vừa rồi.”
Đỗ Yến đã nói đến nước này, Seus cũng không tiếp tục che giấu nữa. Trên không trung xuất hiện hoa văn sóng điện tử hỗn loạn, sau đó là đến hắn.
Khuôn mặt Seus vẫn không có biểu cảm gì song hoa văn phát sáng lăn tăn đã thể hiện rõ nội tâm đầy bối rối của hắn.
“Xin lỗi, ta chỉ không thích người khác đến công lược em thôi. Ta biết như vậy là sai, em khoan hẵng xóa ta đi…”
Đỗ Yến day lông mày: “Anh đừng căng thẳng, tôi đang muốn hỏi anh mấy vấn đề này.”
Seus thấy Đỗ Yến không tức giận, bấy giờ mới đáp: “Có chuyện gì?”
“Tại sao anh lại xây dựng nhiều route kì lạ thế?”
Đỗ Yến là kiểu người vô cùng lý trí, khi làm việc đều sử dụng các phương pháp hữu hiệu và nhanh chóng.
Hiện tại cậu đã kiếm đủ một triệu, chẳng cần phải tiếp tục tham gia test game nữa. Người Sakoru còn là chủng tộc không biết nói dối, vì vậy cách đơn giản nhất chính là hỏi thẳng Seus.
Hắn suy nghĩ chốc lát, trả lời: “Ta cũng không biết. Sau khi gặp được em thì ta bắt đầu nằm mơ thấy những chuyện đó.”
“Trước đây ta đọc được tài liệu về việc đầu thai chuyển thế của văn hóa Trung Quốc.” Seus trúc trắc giải thích, “Ta nghĩ kiếp trước của ta hẳn là người Trái Đất, đồng thời vẫn luôn là bạn đời của em.”
“Đầu thai chuyển thế?” Đỗ Yến không thể tin hỏi, “Anh nghĩ những sự kiện bỗng dưng xuất hiện trong đầu anh một cách khó hiểu là chuyện kiếp trước ư? Hay là do dạo gần đây anh tìm hiểu quá nhiều tài liệu về văn hóa Trung Quốc nên mới nhầm lẫn?”
Seus lắc đầu: “Không, người Sakoru chưa bao giờ nằm mơ. Hơn nữa sóng não của em và ta phù hợp đã chứng tỏ chuyện này là thật.”
Đỗ Yến á khẩu, hiện tại chỉ có mỗi lý do này là hợp lý nhất. Cậu không thể nói cho Seus về việc ăn giấc mộng được.
Cậu chẳng biết mình có nên cảm ơn suy nghĩ của Seus hay không nữa, nhờ hắn mà mộng cảnh mới còn nguyên vẹn.
Việc người ngoài hành tinh tin vào cái gọi là đầu thai chuyển thế quả thật vừa kỳ quái vừa hợp lý.
Chứng tỏ Seus mới nhớ tới những gì xảy ra ở các mộng cảnh trước chứ không biết thế giới này cũng là mơ.
Tình hình vẫn nằm ở mức cứu vãn được. Đến thế giới thực, Thiệu Lăng Hằng sẽ không nhớ gì diễn ra tại đây nữa.
Đợi đến lúc mộng cảnh kết thúc, sau khi tìm Tiểu Bát để làm rõ vấn đề của Thiệu Lăng Hằng xong cậu sẽ quyết định từ chức hay tiếp tục.
Cậu nhìn Seus, lại nghĩ Thiệu Lăng Hằng giống hắn y như đúc, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
Đối với Thiệu Lăng Hằng tất cả chỉ là mơ mà thôi, chẳng có ý nghĩa gì hết.
Đỗ Yến tạm thời quẳng tâm tư ra sau đầu, giải quyết khốn cảnh trước mắt cái đã.
***
Đỗ Yến và La Nhược Tình hẹn gặp mặt ở một quán cafe tương đối vắng vẻ bên ngoài trường, rất thích hợp để nói chuyện, tránh bị người khác nghe thấy lại phát sinh thêm rắc rối.
Cậu ngồi ghế gần cửa sổ, nhìn La Nhược Tình khoan thai đến muộn.
Đỗ Yến không để bụng. Dù sao đối phương cũng chỉ là một đứa con gái mười mấy tuổi thôi, so đo với cô ta cũng chẳng được tích sự gì.
Đỗ Yến thấy La Nhược Tình ngồi xuống mà không nói nửa câu bèn lấy một tấm thẻ ngân hàng ra.
“Đây là một triệu, bao gồm cả lãi.”
La Nhược Tình nhướn mày: “Nhanh như vậy đã kiếm đủ tiền, anh nghĩ tôi ngu à?”
Đỗ Yến đáp: “Tôi lừa cổ để làm gì.”
La Nhược Tình nghĩ ngợi, không nhận lấy tấm thẻ kia: “Tiền này anh kiếm ở đâu ra?”
Đỗ Yến nhớ tới chuyện mình “bất cẩn” mở ứng dụng, biết hiện tại Seus đang im lặng quan sát.
“Kiểu học sinh không cha không mẹ, nghèo rớt mồng tơi như tôi chắc chỉ có mỗi khuôn mặt là đáng giá.”
La Nhược Tình không thể tin nổi: “Anh, anh.”
“Làm sao?” Đỗ Yến nở nụ cười, dáng vẻ vô cùng thản nhiên, “Tôi còn phải cảm ơn cô đấy, nếu không nhờ cô thì tôi cũng chẳng biết anh ta lại giàu đến thế.”
“Anh bị người ta bao dưỡng á!” La Nhược Tình kinh ngạc thốt lên, “Thật đúng là buồn nôn! Cái thứ tiền bẩn thỉu…”
Địa điểm Đỗ Yến lựa chọn bèn phát huy công dụng của nó, nằm ở sát đường lớn ồn ào, căn bản không có ai chú ý đến bọn họ.
“Nên?”
La Nhược Tình định bảo không thèm chút tiền bẩn của Đỗ Yến nhưng nghĩ tới nghĩ lui, thấy số tiền kia có thể dùng làm chứng cứ. Dù sao mục đích của cô ta là khiến Đỗ Yến biến khỏi tầm mắt mình.
Đỗ Yến nhìn La Nhược Tình cầm thẻ rồi vội vàng rời đi. Sau đó lấy điện thoại từ trong túi ra.
Quả nhiên đúng như cậu dự đoán, Seus đã biến mất.
***
Eddie có chút đứng ngồi không yên, y thật sự rất muốn ra ngoài gọi David tới.
Không đúng, chỉ David thôi thì chưa đủ. Y phải gọi toàn bộ đoàn tham mưu và thị vệ đến mới có thể phòng ngừa sự kiện điên cuồng sắp xảy ra.
Chú y đang uống nước ion hóa, loại nước có thể khiến người Sakoru mất lý trí, rơi vào cảm giác lâng lâng quên hết tất cả.
Sở dĩ Eddie hốt hoảng như vậy là vì y biết chú chưa bao giờ uống nước ion hóa, thậm chí nghiêm cấm bất kì thuộc hạ nào sử dụng thứ đồ này trong lúc làm việc. Dưới góc nhìn của hắn, người Sakoru mất lý trí không được coi là người Sakoru.
Cho nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể làm cho người Sakoru kiểu mẫu đáng tự hào này tạm thời từ bỏ ranh giới cuối cùng của mình.
Seus rốt cục cũng mở miệng, hoa văn màu vàng đậm trên mặt càng rõ hơn: “Em ấy nói mình bị tiền của ta hấp dẫn.”
Eddie vò đầu bứt tóc, suy nghĩ hồi lâu mà không biết phải khuyên chú thế nào.
“Nhưng, nhưng, chú từng bảo đối phương rất có mị lực mà?”
Cho dù lâm vào tình trạng này song Seus vẫn không hề phủ nhận: “Ừ.”
Eddie đang chuẩn bị tiếp tục khuyên can, bỗng thấy Seus đã thoát khỏi trạng thái ủ rũ.
Hắn vừa ngộ ra điều gì đó, hoa văn màu vàng đậm dần biến mất: “Cháu nói đúng. Em ấy quyến rũ như thế mà chỉ nhận tiền của ta, điều này chứng tỏ trong mắt em ấy ta là người đặc biệt nhất.”
Eddie: “?”
Y rất muốn hét lên hai chữ không phải! Ý của y là nếu đối phương quyến rũ đến thế thì có chút tính xấu hám tiền cũng chẳng sao.
Nhưng Seus đã bị chính logic của mình thuyết phục: “Em ấy cần tiền còn ta lại có tiền. Như vậy em ấy cũng sẽ thích ta nhỉ?”
Eddie chần chờ đáp: “Nghe có vẻ hơi kỳ kỳ.”
Seus không thèm quan tâm đến y, tiếp tục nói: “Đỗ Yến muốn bao nhiêu tiền ta có thể cho em ấy bấy nhiêu, hai ta quá đẹp đôi.”
Eddie: “…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook