Nhân Vật Phản Diện Bị Tôi Hôn Cho Ngu Người
-
5: Hai Phần Đồ Ăn Sáng
Khương Ninh vấp phải trở ngại ở chỗ Yến Nhất Tạ nhưng cô cũng không quan tâm lắm.
Cô vội vàng chạy tới trường, suýt chút nữa thì đã quên lớp mình ở tầng nào, hỏi hai người bạn cùng trường, được chỉ đường cho thì mới chạy vào lớp 8-3 đúng lúc chuông reo.
Cảm giác được sống lại một đời thật sự quá tốt, mọi thứ đều có cơ hội lần thứ hai.
Tâm trạng Khương Ninh vô cùng sung sướng, hai mắt chớp như vầng trăng khuyết, không hề có sự nổi loạn và bạo lực như kiếp trước.
Thế nên khi giáo viên đứng trên bục giảng và các học sinh của lớp ba nhìn về phía cô thì rất lâu sau cũng chưa hoàn hồn được.
“…Khương Ninh?” Lan Trân Trân nhìn cô vẫy tay với vẻ mặt không dám tin.
Khương Ninh nhanh chóng xách cặp cúi gập người chạy nhanh như chớp tới chỗ trống cạnh Lan Trân Trân rồi ngồi xuống, may mà cô vẫn còn nhớ Lan Trân Trân là bạn cùng bàn thời cấp hai của cô.
“Cậu như biến thành một người khác vậy!” Trong mắt Lan Trân Trân là sự choáng ngợp không thể che giấu, cô ấy nhìn trái rồi lại ngó phải, cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Đám con trai trong lớp cũng mở to mắt nhiều lần nhìn sang phía bên này.
“Chỉ là cắt tóc thôi.” Khương Ninh vừa lấy sách giáo khoa trong cặp ra, vừa thấp giọng nói.
Cô cũng hiểu được cái ngoại hình nhẹ nhàng tươi tắn vốn có của mình như này vui tai vui mắt hơn hẳn.
Chỉ là kiếp trước thời thiếu nữ cô quá ‘smart’, luôn bôi trét lên mặt đến mức người không ra người quỷ không ra quỷ.
Bây giờ Khương Ninh mới mười bốn tuổi, đường nét khuôn mặt vẫn còn nét mập mạp của trẻ con, chưa nảy nở hoàn toàn.
Kiếp trước bắt đầu từ năm 15 tuổi, chiều cao của cô chợt phát triển, mất đi vẻ mập mạp, đường nét khuôn mặt trở nên tinh tế, còn có những người tìm kiếm tài năng liên tục tới tìm cô.
Khi đó cô mới tỏa ra vầng hào quang mà không ai có thể sánh bằng.
Khi người tìm kiếm tài năng tìm tới cô, thì Hồ Kỳ Kỳ của lớp năm còn không dám tin, làm loạn muốn đi thử vai cùng.
Kết quả sự thật chứng minh, ánh mắt của người tìm kiếm tài năng đã đúng.
Người đẹp ở cốt cách chứ không phải ở ngoại hình, cốt cách của Khương Ninh vượt trội hơn những người khác rất nhiều.
Khương Ninh đã từng là người nổi tiếng, sớm đã quen với ánh đèn flash của cánh truyền thông, nhưng giờ phút này bị Lan Trân Trân ghé sát nhìn chằm chằm như thế thì cô vẫn không nhịn được run rẩy: “Cậu sao thế, không học à?”
“Sao trước đây mình lại không phát hiện da cậu trắng mịn thế này nhỉ, tất cả mọi người đều nói Chung Từ Sương của lớp một là người đẹp da trắng như sứ trong veo như nước, nhưng mình cảm thấy cậu tẩy trang xong hình như còn đẹp hơn cả cậu ta nữa.”
Lan Trân Trân không nhịn được giơ tay lên sờ, trên khuôn mặt là vẻ hâm mộ không thể che giấu, “Cậu cắt tóc ở đâu thế? Dùng sản phẩm dưỡng da nào vậy?”
Khương Ninh nghe thấy cái tên Chung Từ Sương này thì một vài kí ức không tốt bỗng chốc trồi lên.
Nhưng cô khống chế được bản thân, vẻ mặt không thay đổi, viết địa chỉ tiệm cắt tóc ra giấy rồi hào phóng đưa cho Lan Trân Trân: “Cái tiệm chỗ bờ biển ấy, đi đi pikachu.”
“Cậu tốt quá, lúc trước có bạn ở lớp mình đi hỏi Hồ Kỳ Kỳ bên lớp năm, cậu ta căn bản không thèm để ý tới người ta nữa.” Lan Trân Trân vui vẻ cực kì, quyết định đi cắt kiểu tóc giống như Khương Ninh.
Tuy rằng cô ấy có cắt cũng chưa chắc sẽ có được hiệu quả như Khương Ninh, nhưng thử xem cũng được.
Kiếp trước Khương Ninh căn bản chẳng có chút kí ức gì về Chung Từ Sương.
Chỉ biết Chung Từ Sương chuyển trường từ nông thôn tới, trầm lặng kiệm lời, hàng năm đi giày vải, khiến người đồng cảm, cũng là tuyển thủ cờ vây và khách quen trong các cuộc thi như Hứa Minh Dực, thành tích đứng đầu.
Nhưng bởi vì không học cùng một lớp, nhà không cùng một nơi, nên Hứa Minh Dực cũng không thường nhắc tới Chung Từ Sương.
Hơn nữa cho tới bây giờ Khương Ninh không có hứng thú với mấy cái kiểu ghen tuông như thế này, vì vậy cô và Chung Từ Sương căn bản chẳng có giao thoa gì.
Cô cho rằng người này chỉ là một người bạn học cùng lớp bình thường của Hứa Minh Dực mà thôi.
Đến vụ tai nạn xe cộ đó, cô mới ý thức được sự “bình thường” này lại “không bình thường” một chút nào.
Có thể từ thời niên thiếu Hứa Minh Dực đã có sự đồng cảm, tâm linh tương thông với Chung Từ Sương.
Chỉ là mình không biết mà thôi.
“Thôi vậy, không nghĩ chuyện này nữa.” Khương Ninh nói thầm, tuy cô vẫn có chút khó chịu trong lòng, nhưng nghĩ nhiều cũng vô ích, coi như vứt sự mến mộ trong mấy năm thanh xuân của kiếp trước đó cho chó ăn vậy.
Hai tay Khương Ninh để trên bàn, chăm chỉ nghe xong một tiết học, rất nhanh thì cô đã phát hiện chương trình học của bậc trung học cơ sở hiện tại rất đơn giản với mình.
Toàn học cái gì ấy nhỉ, định lý Pytago, hình tứ giác, hình thang.
Tuy cô đã không còn nhớ được toán cao cấp của đại học nữa, nhưng để đối phó với kiến thức của bậc trung học cơ sở thì quả thực chính là người chơi max cấp quay lại thôn tân thủ đánh quái.
Cô lấy sách vật lý và toán học ra, giở đại mấy đề bài, hầu như tất cả đều có hướng giải.
“Bây giờ lớp một đang học gì vậy?” Sau khi tan học cô hỏi Lan Trân Trân.
Lan Trân Trân sửng sốt một chút, rồi đáp: “Lớp một là lớp chọn giỏi nhất của trường cấp hai Hằng, nổi tiếng toàn quốc, liên kết với lớp Thanh Hoa của trường cấp ba Hằng, tiến độ hiện tại chắc chắn đã vượt qua lớp mười rồi, cậu hỏi cái này làm gì vậy? Nói ra thì, hôm nay Hứa Minh Dực cũng đi tham gia thi…”
“Đừng nhắc tới cậu ta.” Khương Ninh nói.
Lan Trân Trân cực kì ngạc nhiên liếc Khương Ninh một cái.
Rất nhanh thì Khương Ninh đã quyết định, cô phải chuyển lớp, cô phải chuyển tới lớp một.
Kiếp trước sau khi cô ra mắt, antifan thường xuyên dùng thành tích thời trung học của cô để chửi bới cô, nói thời trung học cô không học vấn không nghề nghiệp, là một cô nữ sinh lông bông*, bình hoa ngu ngốc.
(*) 小太妹 /Tiểu thái muội/: là một từ của Đài Loan, vốn dùng để chỉ những cô gái khiêu vũ thoát y, sau này thì chỉ những cô nữ sinh lông bông (lưu manh, vô lại) hoặc là những cô nữ sinh chơi chung với bọn lưu manh vô lại.
(Nguồn: nammeonho.wordpress.com)
Bất kể đời này cô có đi theo con đường diễn xuất hay không, cô đều muốn cố gắng học tập, làm những người đó phải im miệng.
Huống hồ, cô vẫn luôn cảm thấy việc Trịnh Nhược Nam mất sớm không phải không liên quan gì tới sự nổi loạn của mình và Khương Phàm.
Đời này cô nhất định phải làm một đứa con gái khiến Trịnh Nhược Nam đỡ phiền lòng.
Cô chuyển tới lớp 8-1 coi như là làm gương tốt cho Khương Phàm.
Lớp một có Hứa Minh Dực cũng chẳng sao, bây giờ cậu đã không còn là một phần trong sinh mệnh của mình nữa, Yến Nhất Tạ cũng ở lớp một, tuy anh không hay đến trường, nhưng nếu mình chuyển tới lớp một thì ít nhất có thể tăng cơ hội gặp mặt.
Vì thế vừa tan học thì Khương Ninh đã lẻn ngay vào văn phòng như con thỏ.
“Với thành tích này của em mà cũng muốn chuyển lớp ấy hả?”
Chủ nhiệm lớp 8-3 phun ngụm trà trong miệng ra, khó tin nói: “Khương Ninh à, em đã theo kịp tiến độ của lớp chúng ta chưa đó? Nếu em muốn chạy tới lớp một đuổi theo Hứa Minh Dực, thì thầy khuyên em nên sớm hết hi vọng đi! Cấm yêu sớm!”
Nếu là Khương Ninh của kiếp trước, lòng tự trọng cao, lại bướng bỉnh, nghe lời này không biết chừng đã làm căng với chủ nhiệm lớp rồi.
Nhưng sau khi Khương Ninh sống lại một đời thì…Cô “Òa” một tiếng, đôi mắt đỏ lên.
Chủ nhiệm lớp đang còn định phê bình thêm mấy câu: “…”
“Hứa Minh Dực là ai, trong mắt em chỉ có học tập thôi.” Khương Ninh khóc nức nở nói: “Chẳng lẽ tiến bộ là chuyện xấu xa gì sao? Em chỉ muốn cố gắng học tập, cống hiến cho đất nước thôi mà!”
Chủ nhiệm lớp: “…” Đây vẫn còn là Khương Ninh đó sao, ông tin cô mới lạ đó.
Khương Ninh đứng chặn ở đây như đứa mít ướt, chủ nhiệm lớp thấy mắt cô đỏ như con thỏ thì cũng không đành lòng, nói không chừng đứa trẻ này thật sự thay đổi rồi thì sao?
Ông nói: “Chuyển lớp trong trường cũng không khó đến thế, nhưng vấn đề là, trong lớp một tất cả đều là học sinh hàng đầu, dùng thực lực để nói chuyện.
Lần thi tháng sau ít nhất em phải nằm trong top 40 toàn khối thì mới có tư cách nói tới chuyện này.”
“Nếu em nằm trong top 40, thì thầy và giáo viên lớp một sẽ ký tên chứ ạ?”
“Ký chứ.” Chủ nhiệm lớp nói.
Chủ nhiệm lớp nghĩ thầm, khối tám có hơn 800 người, dù sao ngay cả top 400 em cũng không lọt vào nổi.
Trong khoảng thời gian ngắn như này, dù em có tìm gia sư thần tiên gì, thì cũng không thể lên mấy trăm hạng được đâu.
Cửa văn phòng bị đẩy ra, giọng của một cô gái truyền tới: “Thưa thầy Vương, chủ nhiệm lớp của bọn em bảo em đưa xấp bài thi này cho thầy ạ.”
Chủ nhiệm lớp nói: “Vào đi.”
Khương Ninh cảm thấy âm thanh này rất quen, cô quay đầu lại.
Đối phương cũng nhìn cô một cái, không kiêu ngạo không tự ti.
Là Chung Từ Sương tham gia thi xong rồi về trường tới đây sao?
Khương Ninh nhanh chóng quay đi.
Nếu là kiếp trước thì cô còn muốn so bì với ánh trăng sáng của Hứa Minh Dực một chút, nhưng kiếp này, chẳng liên quan gì tới cô.
Nhưng ánh mắt của Chung Từ Sương vẫn luôn dừng trên người cô.
Đây là cô nàng thanh mai của Hứa Minh Dực sao?
…Dường như cũng chỉ đến thế.
Dáng vẻ rất xinh đẹp, thu hút ánh nhìn của người khác, nhưng trong đầu ngoài nước ra thì còn gì khác không? Cả khối hơn 800 người, hình như lần nào thứ hạng của cô cũng hơn bảy trăm? Nghe nói lớp vũ đạo cũng đi bữa đực bữa cái* …Bây giờ không hiểu sao lại còn muốn chuyển tới lớp một theo đuổi Hứa Minh Dực.
(*) 三天打鱼两天晒网 :/Ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới/: không bền lòng, không kiên trì (Nguồn: facebook)
Chủ nhiệm lớp của Khương Ninh thấy ánh mắt của Chung Từ Sương thì lạ lùng liếc Chung Từ Sương một cái: “Còn có việc gì sao?”
Lúc này Chung Từ Sương mới nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
“Em ra ngoài đây ạ.” Cô ta vội nói.
Sau khi Chung Từ Sương đi, chủ nhiệm lớp lại vô cùng đau đớn nói với Khương Ninh: “Em xem người ta kìa, tuy là học sinh nghèo, nhưng độc lập cố gắng, thành tích tốt, nhiều lần lên báo.
Em nhìn lại bản thân em xem!”
Khương Ninh căn bản không tiếp lời thầy chủ nhiệm, mà lại nhắc tới một chuyện khác: “Thưa thầy Vương, Âu Dương Bác là đàn anh của thầy phải không ạ, thầy có thể cho em phương thức liên lạc với thầy ấy không ạ?”
Kiếp trước khi Âu Dương Bác ra nước ngoài làm điều tra nghiên cứu, Khương Ninh và anh ta đã quen biết, hai người vừa là thầy vừa là bạn, là những người bạn rất thân thiết.
Tối qua Khương Ninh đã nghĩ có lẽ cách có thể giải quyết chuyện chuyển trường của Khương Phàm chính là xin Âu Dương Bác giúp đỡ.
Nếu nhớ không lầm thì, năm ngoái anh ta vẫn còn giữ chức ở bộ giáo dục, sẽ có một vài quan hệ.
Đương nhiên ở kiếp này bây giờ Âu Dương Bác chắc chắn không biết cô, nhưng thử một lần cũng không tệ.
“Làm gì vậy? Một đứa trẻ như em, cần số điện thoại của một giáo sư từ nước ngoài về làm gì?”
Khương Ninh nói: “Thật sự là em không dám giấu, em trai em muốn chuyển trường, nó là một hạt giống tốt, nếu tiếp tục học ở Nam Mạnh thì sẽ bị hủy hoại.”
Chủ nhiệm lớp có chút ngạc nhiên nhìn Khương Ninh, ông không ngờ là Khương Ninh chỉ mới có từng nấy tuổi mà đã biết lo cho việc giáo dục em trai, ấn tượng mà Khương Ninh để lại cho ông trước đây và hiện tại có chút chênh lệch.
Khương Ninh của bây giờ nhẹ nhàng lại lễ phép…còn vô cùng khiến người ta phải thương yêu.
“Thầy đưa địa chỉ cho em luôn, em bảo người nhà em đến chào hỏi xem.” Chủ nhiệm lớp mở ngăn kéo ra, tìm kiếm trong đống thư từ.
Rất nhiều thư từ, chủ nhiệm lớp tìm hồi lâu cũng không tìm thấy.
Khương Ninh tinh mắt, cô nói: “Tờ bên phải trong cùng ấy ạ, tên trường đại học bên trên.”
“Vẫn là đám trẻ có thị lực tốt.” Chủ nhiệm lớp nói rồi chép địa chỉ cho Khương Ninh.
Chờ Khương Ninh đi rồi, chủ nhiệm lớp uống một ngụm trà, đóng ngăn kéo lại.
Ông chợt cảm thấy có chỗ nào sai sai…
Không phải chứ, đây đều là đống thư từ tiếng Anh được gửi tới từ nước ngoài, có rất nhiều từ không thông dụng, sao Khương Ninh với thành tích tiếng Anh đếm ngược từ dưới lên toàn khối lại có thể đọc hiểu trong vòng vài giây được?
***
Tối nay khi về đến nhà Khương Ninh lập tức nói chuyện của Âu Dương Bác cho Trịnh Nhược Nam.
Trịnh Nhược Nam vừa nghe vừa đọc tài liệu, rồi không nhịn được mỉm cười: “Ninh Ninh à, không phải mẹ nói con đâu, con lo cho em con là chuyện tốt, nhưng suy nghĩ của con cũng ngây thơ quá rồi, giáo sư người ta giữ chức ở bộ giáo dục, cũng coi như là lãnh đạo, vô duyên vô cớ làm sao sẽ giúp chúng ta được?”
Tuy Trịnh Nhược Nam cũng được coi là một người phụ nữ thành đạt, nhưng dù sao bà cũng là người thuộc thế hệ cũ, tư tưởng vẫn rất bảo thủ.
Trong mắt bà Khương Ninh chỉ là một con nhóc mười bốn tuổi, nói cái gì cũng như đang đùa.
“Bọn em nói Âu Dương Bác ấy hả?” Bố Khương đẩy cửa phòng ngủ ra đi vào.
Khương Ninh vốn đang nói riêng với Trịnh Nhược Nam chuyện này, nhưng không ngờ lại đúng lúc bị bố Khương nghe thấy.
Cô quay mặt đi.
Vẫn chưa liên lạc được với luật sư, nên cô không quá bằng lòng liếc bố Khương lấy một cái.
“Sao bọn em lại biết anh ta vậy?” Bố Khương ngạc nhiên nói: “Công trình kiến trúc ở trường học bên cạnh qua tay anh gần đây đúng lúc cần anh ta ký tên, nhưng anh bảo cấp dưới chạy năm sáu tráo mà vẫn luôn không được phê duyệt, gần đây vì chuyện này mà sứt đầu mẻ trán, cơm cũng ăn không vào! Mọi người dưới trướng anh không xử lý được, sao bọn em làm được thế?”
Bố Khương làm việc ở công ty kiến trúc, bảo là nhân viên chủ quản, nhưng đó là công ty mà năm đó ông dựa vào ông ngoại Khương Ninh để vào.
Sau khi ông ngoại của Khương Ninh mất, bố Khương làm chủ quản lại tràn ngập nguy cơ, hai năm này ông không muốn thất nghiệp khi đang tuổi trung niên, càng bị cười nhạo là bám váy vợ, nên vẫn luôn nghĩ cách bò lên trên.
Chuyện chưa ổn thỏa, Khương Ninh không muốn nói quá nhiều với bố Khương, huống hồ cả nhà cũng không có một ai tin mình có thể làm được.
“Không có gì, con chỉ hỏi một chút thôi ạ.”
Nói xong cô xoay người đi ra.
“Gần đây con bé này rốt cuộc bị sao vậy?” Bố Khương nhìn bóng dáng của Khương Ninh thì không hiểu gì, ông cứ cảm thấy gần đây Khương Ninh luôn lạnh nhạt với mình.
“Còn chẳng phải bởi vì anh thiên vị đứa con gái của chiến hữu đó sao?” Trịnh Nhược Nam cũng không có thái độ tốt với bố Khương, bà xoay người đi nằm ngủ.
Nguyên nhân của nhà họ Khương bên này là bởi vì sự thay đổi của Khương Ninh nên bầu không khí trở nên vi diệu, còn cách mấy con phố Hứa Minh Dực lại nhận được sủi cảo mà Khương Phàm đưa sang.
Gia đình hai bên quen biết, có qua có lại, sẽ luôn tặng nhau một ít sủi cảo làm thừa nhiều quá vân vân.
“Sao em lại đến?” Hứa Minh Dực nhìn ra phía sau Khương Phàm, nhíu mày lại: “Chị em đâu? Sáng nay cậu ấy đi đâu thế?”
“Sao em biết được? Mới sáng sớm chị ấy đã dậy làm hai phần đồ ăn sáng rồi ra ngoài…anh mẹ nó còn không nhận à? Gãy tay rồi hả?” Khương Phàm đặt khay sủi cảo vào tay Hứa Minh Dực, mất kiên nhẫn nói: “Em cũng có phải là GPS của chị em đâu.”
Khương Phàm cũng không có ác ý gì với Hứa Minh Dực, chỉ là do tuổi trẻ nổi loạn, nhìn đứa con trai nào cũng không vừa mắt.
Cậu tự xưng là ông trời con của Nam Mạnh, Hứa Minh Dực là hot boy số một của trường cấp hai Hằng, lại còn là ‘con nhà người ta’ nữa.
Hai năm nay cậu vẫn luôn coi Hứa Minh Dực là kẻ địch trong giả tưởng của mình.
Hứa Minh Dực không chấp nhặt với trẻ con, mày nhíu chặt hơn: “Hai phần đồ ăn sáng ư???”
“Đúng vậy.” Khương Phàm chợt nhớ tới điều gì đó, rồi nói với Hứa Minh Dực: “Có phải đưa cho anh không? Vậy thì có lẽ chị ấy đã dứt tình* với anh rồi đó.
Hề hề, lúc em vừa ra ngoài còn nhìn thấy chị ấy chuẩn bị bữa sáng tình yêu trong bếp nữa đó.
Hi hi hi hi.”
(*) 移情别恋 /Di tình biệt luyến/: Yêu một người, sau đó không yêu người đó nữa mà có người yêu mới.
Hứa Minh Dực: “…”
Hứa Minh Dực tuyệt đối không tin chuyện dứt tình, nhưng cậu ta thật sự muốn đập chết Khương Phàm.
Hứa Minh Dực cãi nhau với Khương Ninh một trận, vốn định chiến tranh lạnh với Khương Ninh mấy ngày, nhưng vì chuyện hai phần đồ ăn sáng này, không hiểu sao cậu lại vô cùng lo lắng.
Tựa như có một cái gai đâm vào thịt vậy.
Ngày mai cậu ta định ẽ đi theo Khương Ninh xem rốt cuộc Khương Ninh tặng đồ ăn sáng cho ai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook