Sau khi Ninh Diệu lấy lại được tinh thần, mới dần cảm thấy chấn động.
Rõ ràng là y đang muốn thảo luận với Úc Lễ về vấn đề trẻ vị thành niên không được yêu sớm, vậy mà tại sao trí tưởng tượng của Úc Lễ bay vèo một cái đến tận chân trời luôn rồi?
Y nói nhỏ ở đây là tuổi nhỏ, chứ có phải là cái kia kia nhỏ đâu?
Ninh Diệu nghi rằng, do lúc vừa mới lộ dấu vết y đã lấp liếm dữ dội như thế, vờ như bản thân mình rất thích làm mấy chuyện đó đó, nên mỗi buổi tối đều mơ thấy.

Vậy nên mới khiến cho Úc Lễ sinh ra mấy tưởng tượng không bình thường thế này đây.
Những thứ đó tạo thành một áp lực vô hình lên người Úc Lễ, vì thế mấy lời tâm sự bình thường của y khi lọt vào tai hắn mới trở thành một ý khác.
Biểu cảm của Ninh Diệu vi diệu quá, khiến cho mày Úc Lễ cũng nhíu theo: “Lời ta nói có chỗ nào không đúng sao?”
Ninh Diệu cũng biết đây có lẽ là lý do duy nhất có thể thuyết phục được thiếu niên Úc Lễ, vì vậy chỉ có thể rưng rưng nước mắt thừa nhận: “Không có gì không đúng hết, ý ta đúng là như vậy.

Bây giờ huynh vẫn chưa được, không thể thỏa mãn được ta.

Cố lên, ta đợi huynh lớn.”
Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực như máu, Úc Lễ trịnh trọng gật đầu.
Ninh Diệu nước mắt lưng tròng, nắm ngược lấy tay Úc Lễ.
…Đợi đến khi bọn họ thoát khỏi tháp phong ấn này rồi, nếu như Úc Lễ nhớ đến mấy lời bọn họ nói khi nãy, chắc chắn sẽ làm y đến mức nhũn chân đứng dậy không nổi luôn.
Đừng mà! Làm ơn cho Úc Lễ quên mấy lời đó nhanh nhanh chút đi, nếu không thì y chịu không nổi đâu.
“Đợi đến sinh nhật mười tám tuổi của ta, chúng ta sẽ lập tức kết thành đạo lữ.” Giọng nói của Úc Lễ chứa đầy vui sướng.
Ninh Diệu đang muốn nói thêm gì đó, nhưng y vừa mới mở miệng ra, thì cảm giác ngưa ngứa quen thuộc trong cổ họng lại đột ngột xuất hiện.

Nhưng lúc này y không kịp nuốt nó lại, máu tươi trào ra khỏi miệng, bắn lên vạt áo của Úc Lễ.
Ninh Diệu cảm thấy mọi nơi trên cơ thể mình vẫn còn rất khỏe, nhưng y có thể thấy được toàn bộ thế giới trong tháp phong ấn đều trở nên vặn vẹo.

Tiếng kêu nôn nóng của Úc Lễ trước mặt cũng tựa như vang lên từ nơi xa, cứ mơ hồ không rõ.
Cả người Ninh Diệu bị Úc Lễ ôm trọn vào ngực, hai tay đang ôm lấy y vẫn đang run rẩy không ngừng.
“Ta không sao cả, ta…”
Ninh Diệu muốn nói Úc Lễ đừng lo lắng quá, sức khỏe của y không có vấn đề gì cả.

Nhưng y chỉ vừa mới mở miệng, thì máu tươi lại trào ra, bắn thẳng lên mặt cỏ xanh biếc.
Ninh Diệu nhíu mày, tháp phong ấn vẫn luôn ngăn cản y nói ra sự thật rằng sức khỏe y không hề có vấn đề gì cả.

Hơn nữa cho dù y có nói ra, thì chắc chắn Úc Lễ cũng sẽ không tin.
Ninh Diệu nhắm mắt lại nghỉ ngơi, đợi đến lúc chắc chắn rằng cơ thể mình sẽ không xảy ra chuyện gì bất thường nữa, y mới nhẹ nhàng vỗ lưng Úc Lễ, bảo hắn buông mình ra.
“Đừng lo.

Không phải ta đã nói rồi sao? Mấy năm nay ta sẽ không sao cả.

Xem kìa, ta dọa huynh sợ rồi.”
“Huynh đừng nói nữa!” Giọng nói của Úc Lễ tràn đầy áp lực, lúc này hắn hoàn toàn không muốn nghe Ninh Diệu nói nữa.


Hắn dùng tốc độ nhanh nhất của mình đưa Ninh Diệu rời khỏi hòn đảo nhỏ này, đi đến thành ở bên cạnh để tìm đại phu kiểm tra tình trạng sức khỏe cho Ninh Diệu.
Úc Lễ nhanh chóng tìm được một y quán, hắn bèn ôm Ninh Diệu bước thẳng vào đó.
Có một y giả râu dài mặc áo bào trắng ngồi giữa phòng.

Trên tay ông ta cầm một quyển sách cổ đã ố vàng, đọc say sưa.
“Đại phu, phiền ngài kiểm tra xem y thế nào rồi?” Úc Lễ vội vàng nói.
“Đừng vội, để ta bắt mạch thử xem.” Đại phu sờ sờ râu, đặt cuốn sách xuống.

Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Diệu đang được hắn ôm, sau đó ngẩng cả ra.
Trong ánh mắt kinh ngạc của đại phu còn có thêm một chút tò mò, khiến cho tim Ninh Diệu cũng theo đó mà sắp vọt ra ngoài.
Chẳng lẽ đại phu này là người đã từng biết chuyện của y do tháp phong ấn sắp đặt sẵn? Chắc sẽ không trùng hợp vậy đâu nhỉ?
Ninh Diệu dùng một tay ấn Úc Lễ xuống, cố gắng ổn định giọng nói của mình để trấn an Úc Lễ: “Huynh biết tình trạng của ta mà, không cần phải xem đại phu.

Chúng ta quay về đi.

Đợi đến khi huynh tìm được bảo bối giúp ta kéo dài tuổi thọ là ta có thể hoàn toàn khỏe lại rồi!”
Úc Lễ cau mày: “Không được, vẫn phải kiểm tra…”
Úc Lễ còn chưa nói xong thì giọng nói kinh ngạc của đại phu đã vang lên: “Ngài không phải là…tiểu thiếu gia Ninh gia đó sao? Không sai được, gương mặt này ta chỉ cần nhìn qua một lần là không thể quên được! Sức khỏe ngài thế nào rồi? Dựa theo lời mà đại năng lúc trước xem bói cho ngài, chỉ cần có thể tìm được…”
Nóc nhà ngay trên đầu Ninh Diệu và Úc Lễ bỗng xuất hiện một cái lỗ thủng, một tiếng ầm thật lớn vang lên, cắt ngang lời đại phu đang định nói.

Những mảnh gạch ngói vỡ nát rơi xuống lả tả, may mà Úc Lễ đã kịp thời ôm Ninh Diệu lùi lại, tránh được mấy viên gạch vụn rơi xuống người.

Mà trong nháy mắt khi bụi đất bay tán loạn, Ninh Diệu đã bấm tay bắn ra một luồng sức mạnh bí ẩn vào người đại phu.
Quả nhiên tháp phong ấn sẽ tận dụng tất cả mọi thứ để châm ngòi ly gián quan hệ giữa y và Úc Lễ.

Nhưng y tuyệt đối sẽ không cho nó cơ hội để làm vậy, cho dù là bất kỳ manh mối gì, cũng phải bóp chết từ trong trứng nước!
Sức mạnh của Ninh Diệu truyền thẳng vào mạch máu của đại phu.

Đợi đến khi Úc Lễ lại hỏi thêm lần nữa, thì vị đại phu kia đã ngoan ngoãn hơn nhiều.
“Ngài nhận ra y? Vậy đại năng kia nói chỉ cần tìm được thứ gì?” Úc Lễ lạnh lùng hỏi.
Trên trán đại phu bắt đầu toát mồ hôi lạnh, ông ta cười trả lời: “Đại năng nói, căn cứ vào quẻ tượng, thì chỉ cần tìm được…chỉ cần tìm được phương thuốc thích hợp, chắc chắn là có thể khỏe lại, vậy nên không cần lo lắng quá.”
Dưới ánh nhìn tha thiết của Ninh Diệu, nên tình hình phát triển không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả.

Đại phu kê cho Ninh Diệu một đơn thuốc, trên đó toàn là những loại dược liệu quý hiếm, có thể nói là trăm lợi nhưng không có một hại.

Sau đó đại phu lại đưa đơn thuốc ấy cho Úc Lễ, tuyên bố chắc nịch rằng chỉ cần tìm đủ các loại dược liệu trong đó, rồi đun lên uống, là có thể kéo dài thọ mệnh, nét mặt bừng sáng.”
Úc Lễ cẩn thật cất đơn thuốc ấy đi.


Sau khi thanh toán đầy đủ tiền nong, hắn lại đưa Ninh Diệu rời khỏi đó.
Lúc này bước chân Úc Lễ đã nhẹ nhàng hơn không ít.

Hắn thuê một gian phòng trong khách điếm, để Ninh Diệu có thể nghỉ ngơi trong chốc lát.
Úc Lễ rót cho Ninh Diệu một chén trà.

“Trước đây huynh có từng tìm những dược liệu trên đó chưa?”
Đương nhiên là Ninh Diệu sẽ lắc đầu: “Không tìm được huynh, đương nhiên là ta không có tâm trạng đi tìm những thứ đó.

Chỉ là phải để huynh phải vất vả đi tìm những thứ đó cùng ta.”
Úc Lễ yên lặng một lát, rồi đến ngồi bên cạnh Ninh Diệu, cúi đầu ôm lấy y.

Cái ôm này rất chặt, Úc Lễ cúi đầu ôm chặt bả vai Ninh Diệu, không để cho y thấy cảm xúc của mình lúc này.
Trong lòng Ninh Diệu cũng hiểu rõ, nên cho dù y có đau, cũng ngồi yên cho Úc Lễ ôm.

Y chỉ nhẹ giọng trấn an hắn: “Được, ta tin huynh có thể mạnh lên thật nhanh rồi tìm ra những thứ này, ta sẽ sống được lâu ơi là lâu, huynh đừng lo mà.”
Sau một lúc lâu, Úc Lễ mới lên tiếng, trong giọng nói của hắn còn xen chút giọng mũi: “Ngoại trừ tìm ra đan dược kéo dài tuổi thọ, ta còn giúp huynh tiến giai nữa, vậy thì huynh mới có thể đồng thọ với trời đất.

Thời gian của chúng ta vẫn còn rất dài…cho dù là lúc nào, hay là ở nơi nào, huynh cũng đừng nghĩ đến chuyện bỏ đi.”
Cho dù là lúc nào?
Ninh Diệu kinh ngạc, sau đó cười rạng rỡ: “Huynh nói đúng.”
Hàng mi dài đen nhánh của Ninh Diệu rũ xuống.

Úc Lễ nói những lời này ra chỉ là vô ý, nhưng lại khiến cho lòng Ninh Diệu âm thầm bất an.
Y chỉ nói dối thôi.

Cho dù có uống được đan dược trân quý nhất, thì ba năm sau, khi mọi chuyện kết thúc, y vẫn sẽ rời khỏi đây.
Nhưng chẳng qua đây chỉ là thế giới giả do tháp phong ấn tạo ta, đến khi quay lại thế giới thực rồi, thì y và Úc Lễ sẽ gặp được nhau thêm lần nữa.
Vậy sau đó thì sao? Sau khi Thiên Đạo đưa y rời khỏi thế giới này, liệu y và Úc Lễ có còn được gặp lại nhau nữa hay không? Trong lòng Thiên Đạo mang ác ý nặng nề với Úc Lễ như thế, chắc chắn sẽ không thể để Úc Lễ có thể dễ dàng tìm y về.
….Có lẽ lần này, chính là lần diễn tập cho ngày y thật sự rời khỏi.
*
Sau khi đã xác định rõ được mục tiêu, hành trình tìm kiếm của Úc Lễ cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Hắn không trì hoãn thêm nữa.

Sau khi Ninh Diệu nghỉ ngơi xong, hắn lập tức đưa y tiến vào hành trình tìm dược liệu.
Nhưng bỗng nhiên Ninh Diệu phát hiện ra rằng, Úc Lễ thích lo lắng đủ thứ chuyện mà y cực kỳ quen thuộc đã quay về rồi!
Thậm chí ngay cả hành động không cho y ăn vặt lúc ăn cơm cũng giống kinh khủng khiếp!

“Ta ăn tí thì có sao đâu chứ!” Ninh Diệu không phục.

“Việc của người lớn, huynh lo ít thôi!”
“Không được.” Úc Lễ lạnh lùng vô tình từ chối yêu cầu không hợp lý đó của Ninh Diệu, hắn cười lạnh: “Vâng, bây giờ ta còn nhỏ.

Nhưng đến khi ta lớn lên rồi, thì hiện giờ huynh sẽ không còn sức đi ăn những món khác nữa đâu.”
Ninh Diệu: “…”
Lại là vấn đề của y nữa hả? Tại sao Úc Lễ chỉ nói một câu trông có vẻ bình thường hết sức như vậy thôi, mà y lại có cảm giác như hắn đang ám chỉ điều gì đó ấy nhỉ?
Rõ ràng là Úc Lễ trước đây có như vậy đâu! Hắn sẽ không bao giờ suy nghĩ đến mấy chuyện đó nhanh như vậy đâu, thứ gì thay đổi hắn mất rồi!
“Huynh phiền quá!” Ninh Diệu nằm bẹp trong xe ngựa, kéo cái chăn che kín đỉnh đầu, giận dỗi nói: “Trong mười lăm phút tới, ta không muốn nói chuyện với huynh nữa!”
Tuy mười lăm phút rất ngắn, nhưng Úc Lễ lại không muốn chờ một giây nào.
Hắn ôm lấy Ninh Diệu qua lớp chăn, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ cố gắng tìm được dược liệu trước năm mười tám tuổi, rồi làm thành thuốc giải.

Sau khi huynh uống rồi thì chúng ta sẽ kết thành đạo lữ, được không?”
Ninh Diệu nằm trong chăn chỉ hừ nhẹ vài tiếng, sau đó xốc chăn lên.
“Được.” Ninh Diệu nghiêm túc nói.
*
Thời gian trôi qua thật nhanh, ba năm qua đi như một cái chớp mắt.
Úc Lễ thiên tư hơn người, hơn nữa còn muốn mạnh lên thật nhanh, vậy nên sức mạnh có thể nói là tăng lên mỗi ngày, tốc độ tiến giai của hắn khiến cho Ninh Diệu cảm thấy xem thế là đủ rồi.
Từ vực sâu vạn trượng đến đỉnh núi cao chót vớt, tất cả những dược liệu cần thiết đều đã được gom đủ.

Thế nhưng loại dược liệu cuối cùng, lại chính là thứ dược liệu được Ma tôn cất giấu được nhắc đến trong truyền thuyết.
Ở giai đoạn đầu, Ninh Diệu còn cần phải bỏ ra chút sức lực để tìm kiếm, nhưng sau này, sức mạnh của Úc Lễ ngày càng tăng lên, y bị Úc Lễ bắt ngồi yên, nếu hắn không cho thì không được dễ dàng xông lên, để tránh cho y bị thương trong lúc chiến đấu.
Vậy nên bây giờ, y đang ngồi chen chúc trên bảo tọa của Ma tôn, ăn trái cây và bánh trái do thủ hạ của Ma tôn dâng lên, vừa ăn vừa xem Úc Lễ đấu với gã ta.
Không thể không công nhận, Úc Lễ đúng thật là có thiên tư trác tuyệt, chỉ mới có ba năm mà đã tiến gần đế Nguyên Anh kỳ.

Tu sĩ Nguyên Anh kỳ bình thường đương nhiên không phải đối thủ của Ma tôn, nhưng bất ngờ rằng Úc Lễ có thể hấp thụ được ma khí, vậy nên khi chiến đấu với Ma tôn, hắn không hề rơi vào thế hạ phong một lần nào.
Ở thực tại, đối với chuyện mình có thể hấp thụ được ma khí suôn sẻ như thế, Úc Lễ cũng từng có những phút giây giãy giụa vì nghi ngờ bản thân.

Nhưng bây giờ, hắn lại lấy làm vui vẻ vì bản thân mình có được năng lực này.
Chỉ cần năng lực này có thể giúp hắn bảo vệ được người quan trọng nhất đời mình, thì nó mới trở nên có ý nghĩa.

Huống hồ gì Ninh Diệu cũng chấp nhận và tán dương năng lực này của hắn, vậy thì suy nghĩ của những người khác có gì đáng nhắc đến nữa?
Sự chấp nhận và tin tưởng của một người cũng đã đủ để hắn vượt qua toàn bộ nghi ngờ của thế giới này.
Sau khi so chiêu suốt mấy trăm hiệp, cuối cùng Úc Lễ cũng bắt được một sơ hở của Ma tôn, hắn nắm chặt lấy ma khí Ma tôn vừa ngưng kết khiến gã không thể tránh thoát, còn tay kia thì cầm kiếm đâm xuyên qua tim gã.
Đồng tử của Ma tôn co rụt lại, phun ra một vũng máu đen, sau đó khóe miệng gã bắt đầu trào máu tươi, nở một nụ cười nghẹn ngào.
“Có thể hấp thu được ma khí của ta mà không bị phản phệ, ta đã đoán được ngươi là ai rồi… Thật nực cười, ngươi liều mạng như vậy chỉ vì mộ kẻ muốn lấy mạng ngươi…”
Ninh Diệu đang nhàn nhã ngồi ở trên đó xem lập tức hoảng loạn, y muốn ra tay bịt miệng Ma tôn lại, thì Úc Lễ đã ra tay nhanh hơn y một bước, bóp chặt lấy yếu hầu Ma tôn.
Rất nhanh, giọng nói của Ma tôn đã hoàn toàn biến mất, ngã xuống mặt đất.
“Kế châm ngòi ly gián của kẻ sắp chết mà thôi, không cần quan tâm.” Úc Lễ nói.
Ninh Diệu lặng lẽ thở phào một hơi, sau đó vờ như không xảy ra chuyện gì mà gật đầu.
Sau khi giết chết Ma tôn, Úc Lễ bước ra khỏi Ma cung, nhưng chỉ trong chốc lát đã quay về, còn dẫn theo mấy tên Ma tộc đang vừa đi vừa run bần bật.
Suốt cả quá trình Ninh Diệu chỉ ngồi vừa ăn trái cây vừa xem.

Y nhìn Úc Lễ bình tĩnh nói chuyện với đám thuộc hạ bị dọa sợ mất mật của Ma tôn, bắt bọn họ lấy dược liệu tới, rồi lại bắt bọn họ đi tìm thầy luyện thuốc, đun thuốc lên.
Làm xong tất cả mọi chuyện rồi, Úc Lễ mới đi về phía Ninh Diệu.

Úc Lễ của hiện tại đã cao hơn nhiều so với năm mười lăm tuổi.

Ba năm trước hắn chỉ cao đến ngực Ninh Diệu, vậy mà bây giờ đã cao ngang với y, thậm chí còn cao hơn Ninh Diệu một chút.

Sự ngây ngô của tuổi thiếu niên trên mặt hắn dần rút đi, trở thành dáng vẻ mà Ninh Diệu quen thuộc nhất.
“Đợi dược sư nấu thuốc xong rồi, huynh có uống không?”
“Uống mà.” Ninh Diệu đồng ý rất nhẹ nhàng.
Bấm tay tính toán, thì thời hạn mà tháp phong ấn đưa ra đã gần hết.

Suốt ba năm qua y vất vả đề phòng, không cho người khác nói ra cái thứ được gọi là “chân tướng” cho Úc Lễ biết, bây giờ cuối cùng cũng có thể hạ màn được rồi.
Thần kinh luôn căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng, Ninh Diệu vừa chờ thuốc vừa nói chuyện phiếm với Úc Lễ.
“Ngày mai là huynh tròn mười tám rồi nhỉ? Hì hì, mong chờ lắm phải không nè?” Ninh Diệu nói.

Y nghĩ đến việc bây giờ mình có kinh nghiệm rất phong phú, còn Úc Lễ thì vẫn chưa biết cái gì hết.

Y nhịn không nổi nữa, bèn nở một nụ cười thần bí.
Tốc độ tu luyện của Úc Lễ nhanh đến mức chẳng cần y phải dạy nữa, nhưng cuối cùng thì cũng có một việc mà y có thể thành thầy của hắn rồi!
Nụ cười của Ninh Diệu quá kỳ lạ, nhưng Úc Lễ chỉ cần nhìn một cái là hiểu ngay y đang nghĩ gì trong đầu.
Úc Lễ vươn tay, ấn khóe miệng đang cong lên của y xuống, không cho y cười nữa.
Ninh Diệu kéo tay Úc Lễ ra, trừng mắt liếc hắn một cái: “Huynh còn dám niết mặt ta! To gan, dĩ hạ phạm thượng!”
“Chỉ vậy mà đã gọi là dĩ hạ phạm thượng?” Úc Lễ cười lạnh.

“Ngày mai ta còn có thể phạm thượng hơn thế này nhiều.”
Thuốc nấu xong cũng được dâng lên.

Úc Lễ kiểm tra qua một lần, sau khi chắc chắn rằng không xảy ra sai sót gì, mới đưa cho Ninh Diệu uống.
Ngoại trừ đắng khủng khiếp thì thuốc này không có vấn đề gì cả, Ninh Diệu nhăn mặt uống hết chén thuốc, sau đó liều mạng nhét điểm tâm vào miệng mình.
Úc Lễ hồi hộp hỏi: “Sao rồi?”
Ninh Diệu mở to mắt nói dối: “Tinh thần sảng khoái, vậy chắc là không có vấn đề gì đâu!”
Sau khi nghe câu trả lời, Úc Lễ lập tức nở một nụ cười nhẹ.

Hắn ôm Ninh Diệu vào ngực mình, sau đó cứ như là đã trút được gánh nặng mà thở phào một hơi.
Y vẫn luôn ở bên cạnh Úc Lễ, chưa từng để hắn có cơ hội hành động một mình bao giờ, vậy nên không ai có cơ hội nói xấu trước mặt hắn cả.

Hiện giờ thời gian còn lại đã rất ngắn ngủi, y không tin là sẽ xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn nữa.
*
Ngày cuối cùng trước khi Úc Lễ tròn mười tám tuổi, Ninh Diệu ôm lấy hắn, cùng hắn chìm vào giấc ngủ.
Đây chỉ là một buổi tối giống như những buổi tối bình thường khác mà thôi.

Nhưng Úc Lễ bỗng mở mắt ra, lặng lẽ ngồi dậy.
Cuối cùng cũng có thể cùng người mình tâm tâm niệm niệm suốt ba năm hòa thành một thể, nếu như nói rằng không hồi hộp, thì đó là chuyện không thể nào xảy ra.
Hắn phải tìm hiểu được một số kiến thức nhất định, cho dù thế nào, hắn cũng không được thua kém đạo lữ kia của Ninh Diệu.
Úc Lễ xoay người, một mình bước ra khỏi phòng.
————Hết chương 82———.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương