Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
-
30: Yêu Thành
Đi thêm một đoạn đường là Ninh Diệu đã trông thấy căn nhà gỗ mà Úc Lễ nói tới.
Nhà gỗ khác hoàn toàn với tưởng tượng của Ninh Diệu.
Nó không hề cũ nát và phủ đầy bụi bặm vì thời gian dài không có người ở mà lại sạch sẽ cứ như vừa mới được dựng lên vậy.
Trong nhà bài trí đơn giản với một chiếc bàn, trong hai gian phòng riêng thì có thêm hai chiếc giường, ngoài ra thì không còn gì nữa.
Ninh Diệu trải tấm nệm êm ái vạn năng của mình lên giường gỗ xong thì vòng sang phòng còn lại, thấy chiếc giường trống trợn của Úc Lễ bèn đưa ra đề nghị: “Huynh có muốn ngủ chung với ta không? Chúng ta ghép hai cái giường lại rồi trải chung cái nệm kia lên, như thế huynh cũng có thể ngủ thoải mái hơn.”
Úc Lễ không do dự mà từ chối thẳng.
Đêm nay y sẽ không ở lại đây, càng ở gần Ninh Diệu sẽ càng dễ bị phát hiện y biến mất tăm mất tích.
“Vậy thôi.” Ninh Diệu cũng không ép.
Hắn tìm ở trong nhẫn trữ vật lấy một chiếc mền khác đưa cho Úc Lễ để y cũng có thể ngủ một giấc thật thoải mái.
Chiếc mền này vốn là hắn chuẩn bị cho chính mình để trong chuyến đi được thoải mái dễ chịu hơn.
Mặt trời gần như đã lặn hẳn, là khoảng thời gian các gia đình bình thường bắt đầu ăn tối sau một ngày lao động.
Mặc dù Ninh Diệu đã ăn không ít đồ ăn vặt nhưng vẫn chưa ăn tối đàng hoàng, vậy nên dù hắn nói rằng mình không đói thì Úc Lễ vẫn nhăn mày đi tìm đồ về nướng ăn.
Bóng dáng Úc Lễ biến mất khỏi tầm mắt, Ninh Diệu xúc động vô ngần đi dạo xung quanh căn nhà gỗ một lát.
Xung quanh đều là rừng rậm, Ninh Diệu đi ra khỏi căn nhà chưa được bao lâu đã thu hút rất nhiều loài chim bay đến gần hắn.
Ninh Diệu thầm nghĩ chuyện gì đó rồi chậm rãi đi đến phía dưới một gốc cây, ngẩng đầu nhìn một con cú mèo đang đậu ở trên cành.
“Mày ăn tối chưa?” Ninh Diệu hỏi.
Con cú mèo chỉ là loài chim bình thường chứ không phải yêu tộc nên nó không biết nói chuyện chỉ biết kêu mấy tiếng cúc cu.
“Tao cũng chưa ăn, nhưng mà đã có đại ma vương nấu cơm giúp tao rồi, tao không cần tự mình nấu.” Ninh Diệu lại nói thêm.
Cú mèo ngốc nghếch nghiêng đầu nhìn Ninh Diệu rồi lại kêu thêm vài tiếng nữa.
Ninh Diệu đưa tay ra, con cú mèo mập ú nhảy từ trên cành xuống đậu lên lòng bàn tay Ninh Diệu.
“Huynh ấy đã làm nhiều việc vậy rồi, tao cũng phải làm gì đó mới được, không thể để một mình huynh ấy lo toan hết thế được.” Ninh Diệu nhỏ giọng thì thầm, tay còn lại vuốt ve lớp lông trên người con cú mèo.
“Có phải ban đêm mày không ngủ không? Nếu như không ngủ, lúc nào phát hiện ra cái gì bất thường có thể đến gõ cửa sổ gọi tao dậy không? Tao lấy đồ ăn ra trao đổi với mày nhé.”
Nơi này rất gần Yêu giới, Úc Lễ lại là người sở hữu Đạo cốt, nói không chừng sẽ có nhóm yêu tộc xấu xa nghe phong thanh mà tìm đến.
Thế nên hắn vẫn cần cẩn thận chút.
Nếu hắn giải quyết được việc này thì Úc Lễ có thể ngủ thêm một lát rồi.
Cú mèo cái hiểu cái không, vỗ cánh mấy cái, ưỡn cao lồng ngực.
Ninh Diệu bèn cười cười lấy đồ ăn vặt nhỏ nhỏ mà chim có thể ăn được cùng thịt khô ở trong nhẫn trữ vật ra chia cho con cú mèo.
Úc Lễ trở về trông thấy Ninh Diệu đang cho chim ăn cũng không nói gì, y tự mình xử lý đồ ở trên tay.
Ninh Diệu để con chim bay đi thì muốn chạy qua phụ giúp nấu cơm nhưng lại bị đuổi sang một bên.
Thế là hắn bèn lắc la lắc lư ở bên cạnh, tranh thủ nêu ý kiến: “Nơi này hoang vu lại không có thủ vệ này nọ, đêm đến có khi nào không được an toàn không? Tạo một cái kết giới có phải sẽ an tâm hơn không?”
“Khi đi ngủ ta sẽ dựng kết giới bảo vệ, người ngoài không thể đi vào, người ở trong cũng không thể đi ra.” Úc Lễ nhìn Ninh Diệu, mỗi câu mỗi chữ đều nói cực rõ ràng.
“Kết giới đó một khi chạm vào thì người tiếp xúc sẽ ngay lập tức thấy đau đớn vô cùng, cả người giống như bị dao cắt vậy.”
“Sợ thế cơ á?” Ninh Diệu đực mặt ra.
Úc Lễ châm lửa, gác thịt lên nướng: “Không đáng sợ, chỉ cần ở yên trong phòng qua một đêm, đến khi trời sáng chúng ta muốn tiếp tục lên đường kết giới sẽ biến mất.
Chúng ta có thể an tâm ngủ tới sáng mai.”
Nói cũng đúng.
Bọn họ không ra khỏi cửa thì sẽ không chạm vào kết giới.
Kết giới này chỉ đáng sợ đối với kẻ muốn nhân lúc đêm hôm xông vào đánh lén thôi.
Ninh Diệu hết lo lắng còn có tâm trạng để chỉ đạo Úc Lễ nướng thịt.
“Thoa thêm ít mật ong đi, cả ớt nữa.
Không quết thêm nước sốt sao mà ngon được? Huynh lật thêm mấy lần nữa đi không là không nóng đều đâu, nó cháy rồi kia kìa.”
Ninh Diệu nói liến thoắng liên hồi không ngơi miệng.
Úc Lễ tạm dừng động tác, làm bộ cười cười liếc Ninh Diệu một cái: “Chỉ đạo bon mồm bon miệng quá nhỉ?”
Sức đe dọa của Úc Lễ vẫn còn đó, Ninh Diệu bèn rụt cổ lại im mồm chờ ăn.
Món Úc Lễ nướng đủ cả hương cả sắc, Ninh Diệu ăn vô cùng vừa ý, ăn xong thì vuốt bụng về phòng.
“Ngủ ngon, mai gặp lại.” Trước khi đóng cửa phòng, Ninh Diệu dụi dụi mắt, nói với Úc Lễ: “Chúc huynh mơ đẹp.”
Úc Lễ không đáp lại lời chúc này mà chỉ cong khóe môi.
“Ngủ đi.”
*
Cửa phòng đóng lại, xung quanh chìm vào yên tĩnh.
Úc Lễ đã tắt nến, ánh sáng duy nhất lúc này chỉ còn lại gian phòng ngủ của Ninh Diệu.
Đêm nay Ninh Diệu vẫn chìm vào giấc ngủ trong ánh sáng ngời ngời như bao đêm khác.
Y đã cố tình nói rất rõ điểm không hay của kết giới, thiếu gia nhỏ sợ đau như vậy chắc hẳn đêm nay sẽ không mò ra khỏi cửa nữa.
Dù rằng để phòng ngừa Ninh Diệu vô ý đụng trúng nên kết giới sẽ không mang đến đau đớn, nhưng nó thật sự có thể phòng ngừa người ngoài tiến vào cũng có thể ngăn người ở trong bước ra.
Nếu như có người muốn xông vào, y ở nơi xa cũng sẽ biết ngay.
Mọi chuyện đã được chuẩn bị chu toàn, tuyệt đối không có sai sót nào.
Đợi đến khi trời sáng, y cũng trở về.
Còn Ninh Diệu ở trong mơ cũng sẽ không hay biết gì hết.
Úc Lễ đứng dậy, biến mất dạng trong bóng đêm.
*
Chất lượng giấc ngủ của Ninh Diêu xưa giờ luôn rất tốt, chỉ cần không bị quấy rầy hắn có thể ngủ thẳng tới hửng đông.
Nhưng đêm nay vẫn có chút khác, mặc dù có kết giới bảo vệ nhưng trên vai gánh vác trách nhiệm Ninh Diệu không dám ngủ say như chết giống mọi ngày.
Đang lúc lơ mơ ngủ, Ninh Diệu chợt nghe thấy tiếng sỏi đá đập vào cửa sổ khẽ vang tiếng lộp cộp.
Ninh Diệu mở choàng mắt ra, ngồi dậy.
Hắn nhìn sang thì thấy một hòn đá nhỏ bị ném lên cửa sổ.
Có chuyện gì thế?
Ninh Diệu khoác qua áo ngoài rồi chầm chậm cẩn thận nhích từng chút một tới trước cửa sổ.
Hắn hé nửa gương mặt nhìn ra bên ngoài xem thử thì thấy một con chim cũng xem là chỗ quen biết.
Chính là con cú mèo được hắn dặn dò rằng nếu như phát hiện có gì bất thường thì mau chóng tới báo cho hắn biết.
Cú mèo không thể tiến vào trong kết giới nên nó chỉ có thể bay ở bên ngoài rồi ném từng hòn từng hòn đá nhỏ lên cửa sổ.
Ninh Diệu vừa ló mặt ra con cú mèo bèn dừng động tác lại, kêu cúc cu hai tiếng về phía hắn.
“Sao thế?” Ninh Diệu mở cửa sổ ra: “Mày có chuyện muốn báo cho tao hả?”
“Cúc cu cúc cu!” Cú mèo kêu lên, xoay đầu về một hướng: “Cúc cu!”
Ninh Diệu không hiểu lắm bèn nhìn theo hướng nhìn của cú mèo.
Phía đó là cửa phòng của Úc Lễ.
Cửa phòng hoàn hảo không sứt mẻ gì, đóng chặt, bên trong hoàn toàn yêu tĩnh, không nhìn ra là có chuyện gì lạ.
Nhưng mà cú mèo sẽ không vô duyên vô cớ tới gọi hắn.
Ninh Diệu nhòm ra ngoài cửa sổ nhìn thử, sau khi xác định được hướng cú mèo chỉ đúng là phòng Úc Lễ chứ không hề thấy dấu hiệu có người đột nhập, hắn bèn ra mở cửa phòng.
Cách cửa khoảng một cánh tay chính là kết giới Úc Lễ dựng lên ở quanh phòng hắn.
Phòng Úc Lễ ở cách đó không xa nhưng nếu như không đi qua kết giới thì hắn không thể đến gõ cửa phòng hay mở cửa được.
Giữa đêm khuya vắng này, một tầng kết giới mỏng manh lại ngăn cách hắn và cả thế giới.
Ninh Diệu sốt ruột gọi về phía cửa phòng Úc Lễ: “Úc Lễ! Úc Lễ! Huynh có nghe thấy không?”
Đáng lý ra với tu vi của Úc Lễ cho dù có đang ngủ say thì khi bị gọi thẳng tên chắc chắn sẽ tỉnh dậy ngay.
Thế nhưng bây giờ Ninh Diệu gọi tên Úc Lễ mấy lần cũng không thấy tiếng đáp lại, cửa phòng Úc Lễ cũng không hề mở ra.
Kết giới ở trước mặt tỏa ra một tầng ánh sáng tím nhạt.
Thỉnh thoảng trong ánh sáng ấy sẽ lóe lên thứ gì đó giống như tia sét, cảnh cáo bất cứ người nào trông thấy nó để bọn họ có thể ý thức được sự nguy hiểm của kết giới này.
Ninh Diệu đứng trước kết giới, vươn tay ra nhưng lại vô thức thấy sợ hãi.
Với năng lực hiện giờ của hắn đương nhiên có thể phá bỏ kết giới do Úc Lễ dựng lên, nhưng trước đấy Úc Lẽ đã nói là người nào chạm vào kết giới này đều sẽ cảm nhận được nỗi đau như bị dao cắt.
Thế nhưng nếu như không vượt qua kết giới này thì hắn không thể mở cửa phòng Úc Lễ ra xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được.
Ninh Diệu khẽ cắn môi, nhắm mắt vươn cánh tay ra bên ngoài.
Kết giới Quang Lôi ở trong truyền thuyết chỉ cần người làm phép đủ mạnh là có thể giam cầm vạn vật trên thế gian.
Giờ phút này lại có một cánh tay thon dài tới gần nó, chạm vào nó, cuối cùng còn xuyên qua nó.
Kết giới Quang Lôi không ngừng lập lòe, cuối cùng vẫn khôi phục lại trạng thái vốn có của mình.
Người bước qua nó...!không ở trong Tam giới, không ở trong ngũ hành, nó tất nhiên cũng không có năng lực hạn chế hành động của hắn.
Ninh Diệu kinh ngạc nhận ra mình không thấy đau chút nào song hắn không rảnh bận tâm, sau khi vượt qua kết giới là chạy thẳng tới cửa phòng Úc Lễ.
Đầu tiên Ninh Diệu còn kiềm chế mà gõ cửa, thấy không ai đáp lại tiếng gõ cửa càng lúc càng to.
Cuối cùng hắn dồn sức đẩy thẳng cánh cửa đang khóa ra.
Bên trong độc một màu đen kịt.
Ninh Diệu lấy đèn để chiếu sáng, chỉ thấy trong phòng không một bóng người.
Chiếc mền hắn đưa cho Úc Lễ vẫn để ngay ngắn trên giường, chưa hề có ai dùng đến nó.
Sao lại thế này?
Đầu óc Ninh Diệu trống rỗng, hắn nhìn gian phòng ngủ không bóng người, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Úc Lễ...!Úc Lễ bị kẻ xấu bắt đi rồi! Chỗ này gần Yêu tộc như vậy, chắc chắn là bị yêu tộc ghê gớm nào đó bắt đi rồi! Hắn phải mau đi cứu Úc Lễ mới được!
Chuyện này không thể kéo dài thêm nữa, Ninh Diệu lập tức hành động.
Hắn không có bội kiếm, hiện giờ Úc Lễ lại không ở đây nên không thể dùng kiếm của Úc Lễ để ngự kiếm phi hành được, chỉ có thể nghĩ cách khác.
Liệu cành cây có thay kiếm được không?
Ninh Diệu bẻ gãy một cành cây, dựa theo cách lần trước ngự kiếm phi hành ném cành cây ra giữa không trung.
Cành cây lại rơi thẳng xuống đất, không lơ lửng được chút nào.
Ninh Diệu thử lại mấy lần đều cùng một kết quả, rõ ràng là không thể bay được.
Không được, hắn phải đổi cách khác.
Bay thì không bay được, ngồi xe ngựa thì quá chậm, chạy thì càng không thực tế.
Ninh Diệu vội đến túa mồ hôi, Thần tích đã cho hắn sức mạnh rồi tại sao hắn lại không thể dịch chuyển tức thời được? Mấy nhân vật lớn mạnh không phải cũng có thể di chuyển tới nơi xa trong chớp mắt, ngã một cái là có thể nhảy ra xa cả vạn dặm hay sao? Sao hắn lại không được?
Hắn muốn di chuyển nhanh tới nơi Úc Lễ có khả năng sẽ xuất hiện!
“Hệ thống, mày có ở đó không? Có thể phát huy ít công dụng đi được không? Mày nhìn mày xem từ đầu tới giờ có làm được cái gì không hả cái đồ bỏ đi này!” Ninh Diệu đang hoảng loạn, nghĩ được cái gì đều thử hết(1), tức giận quát mắng.
Ninh Diệu chợt cảm thấy hoa hết cả mắt.
Đến khi hắn có thể nhìn rõ khung cảnh trước mặt thì trong tầm mắt đã không phải căn nhà gỗ nhỏ bọn hắn nghỉ ngơi tối nay nữa mà là một nơi hoàn toàn xa lạ với hắn.
Đằng sau là dòng sông nước chảy róc rách, giữa đêm khuya không tiếng động rất thích hợp để nghỉ ngơi, thi thoảng chỉ vang lên tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc xào xạc.
Đây...!là đâu?
Hắn vừa nghĩ trong đầu là thực sự có thể dịch chuyển tức thời được rồi à?
Ninh Diệu chẳng hiểu rõ là chuyện gì, hắn sờ đầu, đánh giá quang cảnh xung quanh đồng thời cố gắng xem xét hết lượng thông tin có trong đầu mình.
Trước khi tới đây thì hắn đã nghĩ là: “tới nơi Úc Lễ có khả năng sẽ xuất hiện”, chính là nơi này sao?
“Hệ thống? Hệ thống?” Ninh Diệu gọi hai lần trong đầu nhưng không lần nào được đáp lại.
Hắn chỉ có thể tiếp tục tự mày mò.
Xung quanh không có bất cứ cây cối hay kiến trúc gì đặc trưng, may mà địa thế rộng rãi nên ánh trăng không bị thứ gì che chắn cả, có thể chiếu rọi nơi này không đến mức đen thui một vùng.
Mặc dù cảm thấy sợ nhưng lúc này an toàn của Úc Lễ càng quan trọng hơn, dẫu có sợ cũng phải tiếp tục tìm.
Ninh Diệu nghĩ ngợi chốc lát rồi quyết định chờ ở đây một lúc xem xem Úc Lễ có xuất hiện thật không.
Cân nhắc đến vấn đề ẩn náu, Ninh Diệu bèn trốn vào phía sau một cái cây để tránh phải tranh chấp không cần thiết với yêu tộc khác đi ngang qua.
Sau khi trốn xong Ninh Diệu mới phát hiện ngay cạnh chỗ mình ngồi có một món đồ chạm trổ nhìn như ngọc thạch, được gia công vô cùng tinh tế đang nằm trên đất.
Nhìn qua hình như là một cái thước trắc tinh(2), bên trên có mấy hình vẽ huyền bí và chữ viết, cho dù là người không hiểu gì cũng nhìn ra nó không phải là một đồ vật tầm thường.
Đây là gì thế?
Ninh Diệu thấy tò mò nhưng hắn cũng hiểu được, có rất nhiều con tốt thí tự tìm đường chết bắt nguồn từ việc nhặt đồ linh tinh sau đó bị rơi vào bẫy.
Hắn không thể phạm phải sai lầm như thế được.
Vì an toàn của bản thân, hắn chắc chắn sẽ không chủ động dây vào.
Ninh Diệu vừa nghĩ thế lại thấy cái thước trắc tinh kia đột nhiên dựng đứng lên.
Ninh Diệu: “?”
Thước trắc tinh thuận theo gió, nhanh như chớp, mạnh như sấm lao về phía Ninh Diệu.
Ninh Diệu: “!!!”
Chuyện gì xảy ra vậy? Sao hắn còn đụng phải kiểu ăn vạ giữa đường(3) thế!
(1) 病急乱投医: nghĩa đen: vì đang bị bệnh nặng nên chạy chữa khắp nơi mong cho qua khỏi.
Nghĩa bóng: đang trong tình huống cấp bách, cùng đường nên tìm đủ mọi cách để vượt qua, cách gì cũng có thể thử.
(2) 星盘 (tinh bàn): Thước trắc tinh là một dụng cụ đo độ nghiêng phức tạp, được các nhà thiên văn và nhà định vị sử dụng trong lịch sử, để đo lường vị trí nghiêng trên bầu trời của thiên thể, ban đêm hay ban ngày.
Nó có thể sử dụng để xác định vì sao và hành tinh, vĩ độ nơi đang ở khi cho biết thời gian địa phương và ngược lại, để khảo sát hoặc để đo đạc tam giác.
(theo wikipedia)
(3) 碰瓷 (bính từ): bính là va, đụng; từ là đồ sứ.
Từ này để chỉ những tai nạn được dàn dựng nhằm để ăn vạ lấy khoản tiền bồi thường chứ thực chất không phải tai nạn thật.
*
Úc Lễ đặt chân lên phạm vi lãnh thổ của Yêu tộc.
Dưới tác dụng của phép ẩn thân, lính gác cổng thành không hề nhìn thấy Úc Lễ, Úc Lễ cũng xem như chốn không người mà tiến về phía trước.
Bắt giặc phải bắt vua trước, Úc Lễ không hứng thú gì với mấy binh tôm lính tép, y định bụng khai đao luôn với con yêu đang ngồi ở vị trí cao nhất kia.
Đối với y thì chốn này cũng coi như khá quen thuộc.
Kiếp trước y từng ở lại đây một khoảng thời gian.
Bỗng nhiên, Úc Lễ nhớ lại khoảng thời gian không thoải mái ấy.
Y đến đây là vì chuyện giải trừ phong ấn, nhưng vì không có được manh mối nào, mà năng lực của y khi ấy còn khuya mới đủ để y đánh thẳng vào trong.
Vậy nên y đã ẩn núp trong Yêu Thành trước để thu thập thêm manh mối.
Vì để thu thập manh mối, y đã đi qua rất nhiều nơi trong Yêu tộc.
Trong đó có một lần khi đi ngang qua một chốn, y bắt gặp một con yêu thú tuổi còn rất nhỏ máu me đầy người đang vô cùng nguy kịch.
Con yêu thú ấy dù sắp mất mạng vẫn cố hết sức hô hấp, không từ bỏ một tia hi vọng sống nào.
Úc Lễ nhìn nó lại giống như thấy chính mình lúc trước, cả người đầy vết thương vẫn liều mình muốn sống sót.
Cuối cùng y đã động lòng trắc ẩn.
Con yêu này còn nhỏ như thế, còn chưa hiểu rất nhiều thứ.
Sau khi y cứu nó một mạng bèn rời đi để tránh cho lại gặp kẻ lấy oán báo ơn, âm thầm đâm một dao sau lưng mình.
Úc Lễ nghĩ như thế song sự thật chứng minh, y đã lầm.
Lúc yêu tộc nhỏ tuổi tỉnh dậy, tính mạng còn chưa qua cơn nguy hiểm.
Trước tình cảnh thương tích còn chưa khép lại, nó bèn thể hiện rằng mình vô cùng cảm kích Úc Lễ.
Nó cảm kích Úc Lễ cứu mạng nó, còn nói muốn đưa kho tàng trong nhà cất giấu cho Úc Lễ.
Úc Lễ không hứng thú gì với kho tàng kia nhưng lại hứng thú với nơi thần kì cất giấu bảo vật mà yêu tộc nhỏ tuổi kia nói tới.
Dù sao cho tới giờ y vẫn chưa tìm được manh mối nào hữu dụng cả.
Sau khi yêu tu nhỏ tuổi kia dưỡng thương được một thời gian, Úc Lễ đi theo nó đến nơi thần bí cất giấu bảo vật kia.
Nhưng rồi nơi Úc Lễ tới không phải là chỗ cất giấu bảo vật nào cả mà là chốn nguy hiểm giăng đầy cạm bẫy đủ khiến người thường có mọc cánh cũng khó thoát.
Chờ đợi y ở bên trong chính là Yêu vương cùng rất nhiều yêu tộc đang mặt mày hưng phấn cùng điên cuồng, thảo luận xem sau khi bắt được y thì nên chia phần như thế nào.
Sự kinh ngạc qua đi là con tim buốt giá đến tột cùng, Úc Lễ quay đầu nhìn yêu tộc tuổi nhỏ kia, mọi cảm kích trên mặt nó đều đã mất sạch, trên đó chỉ còn lại sự tham lam và điên cuồng.
Ở trong trận pháp, Yêu vương cười như điên nói: “Đại yêu thời thượng cổ bói quả là chính xác tuyệt vời, chút thủ đoạn nhỏ nhoi như thế đã có thể khiến người ta tự chui đầu vào lưới.
Loài người đúng thật là ngây thơ!”
Về sau, khi Úc Lễ qua phen cửu tử nhất sinh, chật vật chạy thoát rồi giẫm được Yêu vương kia ở dưới chân thì y mới biết chân tướng mọi chuyện.
Trong Yêu tộc có một Đại yêu có khả năng xem bói.
Đại yêu đó từng bói được một quẻ rằng người sở hữu Đạo cốt sẽ đi ngang qua nơi nào ở Yêu tộc, đồng thời y sẽ bị sinh vật sống nào đó đúng lúc xuất hiện ở nơi đấy mê hoặc tất cả tâm trí.
Chính vì vậy mà Yêu tộc đã bày bố Thần khí của mình tại nơi kia.
Thần khí này cũng không phải là loại Thần khí công kích, sức mạnh của nó nằm ở chỗ bất kể là người hay yêu chạm vào nó đều sẽ bị biến thành yêu tộc trong một thời gian, đồng thời sẽ quên hết những chuyện trong quá khứ.
Kẻ đó sẽ đinh ninh rằng mình là yêu, cũng chỉ trung thành với Yêu tộc.
Với đủ loại dụ dỗ mà Yêu vương cố tình đưa ra thì muốn xúi giục kẻ kia đụng vào Thần khí quả thực dễ như trở bàn tay.
Yêu tộc còn nhỏ kia bèn không cẩn thận đụng vào Thần khí.
Kẻ mà Úc Lễ cứu giúp ngay từ đầu đã luôn là tên vong ơn bội nghĩa ăn cháo đá bát.
Đáng ra y sớm hiểu rõ mới phải.
Từ trước đến giờ y làm việc tốt có khi nào nhận được một kết quả tốt đâu.
*
Khoác trên mình bóng đêm tăm tối, Úc Lễ lần nữa ngang qua khu rừng nhỏ kia.
Ở kiếp trước, chính tại khu rừng này Úc Lễ từng cứu một con yêu, cũng giết rất nhiều yêu.
Hiện giờ trong lòng Úc Lễ đã không còn lăn tăn cái gì nữa.
Lần này y sẽ không động lòng trắc ẩn với kẻ yếu nữa, giả như có gặp lại cũng chỉ có đưa nó lên đường sớm hơn mà thôi.
Nếu làm người tốt không hợp với y, vậy thì y sẽ làm kẻ ác.
Úc Lễ đang muốn cất bước đi qua chợt có một con chim non béo mập lông xù tròn vo màu vàng nhạt không khống chế được cơ thể của mình lăn đến bên chân y.
Úc Lễ chẳng ngờ tới dù có khác thời gian nhưng cùng một địa điểm lại có thể gặp phải con yêu chặn đường y giống như lúc trước.
Úc Lễ lạnh lùng rút kiếm ra.
Trường kiếm sắc bén chuẩn bị vung xuống, con chim non trông như quả cầu kia bị dọa cho mở to hai mắt, ngay sau đó vừa nhắm tịt mắt lại đã khóc thành tiếng.
“Chiếp chiếp chiếp!”
Nước mắt chảy ra biến thành bảo thạch lấp lánh.
Đường kiếm đang đưa chợt chững lại.
Đôi đồng tử của Úc Lễ co lại, y cũng không duy trì được dáng vẻ bình tĩnh nữa..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook