Dọc đường đi, vận may của họ cũng không phải tệ lắm. Tuy gặp phải vài tên ác quỷ lang thang nhưng có lẽ vì thấy bọn ba người Thành Chu quá yếu, cả du͙ƈ vọиɠ ăn thịt họ cũng không có nên chỉ lướt qua và bỏ đi.

Con quạ thấy dáng vẻ căng thẳng của Thành Chu thì phì cười, “Có ta ở đây, ngươi lo cái gì?”

“Ngươi là Tái Lang?” Lần đầu tiên Thành Chu nhìn thấy hồn ma biến thành những thứ khác.

“Kiến thức hạn hẹp.” Con quạ phì cười rồi dẫn họ đi vào sâu trong núi.

Khi đã vào phạm vi thật sâu bên trong, Thành Chu phát hiện trên đường bắt đầu vắng bóng lũ ác quỷ, anh bèn kể lại cho hắn nghe quan sát của mình.

“Đây là địa bàn của ta, có thứ ma quỷ nào đui mù dám tùy tiện lui tới chứ, hừ.” Quạ đen kiêu ngạo đáp.

Động phủ của Tái Lang quả thật là một sơn động nằm sâu trong núi, trước mặt có thác nước đã khô cạn, bên ngoài đầy những mỏm đá lởm chởm hình thù kỳ quái, cộng thêm rừng cây rậm rạp, nếu không có người dẫn đường quả thật rất khó để phát hiện.

Dù có phát hiện nhưng để mò mẫm đến được nơi ở của Tái Lang phải cần vận may, bởi vì cửa hang động không lớn nhưng đường đi quanh co khúc khuỷu, bên trong chẳng biết bao nhiêu lối rẽ. Thành Chu theo quạ đen quẹo trái rẽ phải vòng vèo bảy tám lần mới nhìn thấy một hang động như dành cho thế ngoại cao nhân sinh sống.

Không ngờ nơi có giường đá, bàn đá, ghế đá này vẫn chưa phải nơi ở thật của Tái Lang. Con quạ đen bay đến trên một băng ghế đá và vỗ cánh nhẹ một cái, ghế đá kèn kẹt chuyển động, giường đá dịch đi lộ ra thêm con đường mới.

Thành Chu thò đầu vào xem thử, may mà có bậc thang, anh bèn đốt đèn lồng rồi gọi Vương Phi cõng Diệp Tử cùng xuống.

Giường đá dời lại chỗ cũ.

Cầu thang này chỉ chừng ba mươi bậc, quạ đen đột nhiên phun ra một đốm lửa âm, những ngọn đèn nhỏ hai bên lập tức bừng lên lửa xanh lập lòe đủ để nhìn rõ mọi vật. Thành Chu tắt đèn lồng đi.

“Nơi này vốn là ngôi mộ lớn, chủ mộ biến thành cương thi, xem như là đồng loại với ngươi ở thời điểm hiện tại đó. Ta đánh bại hắn giành địa bàn.”

“Chủ mộ là hoàng thân quốc thích sao?” Thấy quy mô của ngôi mộ này, Thành Chu nhịn không được bèn hỏi.

“Ta không hỏi hắn nhưng chắc là phải. Đồ đạc chôn cùng hắn cũng khá lắm, nếu ngươi hứng thú ta có thể tặng ngươi vài món.”

“Thật á?” Thành Chu động lòng.

“Đương nhiên là thật, dù sao những thứ đó với ta cũng chả có tác dụng gì. Nhưng lũ người sống các ngươi đều thích muốn chết, trước đó ta dùng một chiếc cốc vàng đổi được một tế phẩm sống trên đường đi. Đáng tiếc tế phẩm đó chỉ là hạng xoàng, giữ đến hiện tại cũng chả giúp ta mạnh lên được bao nhiêu.”

Thành Chu hỏi với tâm trạng phức tạp, “Tế phẩm đó còn sống?”

“Ừ, ta đâu phải như lũ ngốc bên ngoài mà đi làm mấy chuyện gϊếŧ gà lấy trứng. Giữ lại tế phẩm đó có thể để hắn không ngừng cung cấp tinh khí cho ta, tuy chất lượng không cao nhưng xem như thuốc bổ cũng được. Chốc nữa ngươi sẽ nhìn thấy hắn.”

Cuối đường mộ lộ ra cánh cửa đá trông rất dày, mỗi bên cửa có một thị vệ đeo kiếm bằng đá đứng gác.

Có lẽ vì lâu ngày không tiếp xúc với ánh mặt trời, lớp vàng bạc dát trên mình thị vệ vẫn còn nguyên không thiếu miếng nào, hoa văn điêu khắc vô cùng tỉ mỉ, mặt mũi lại sống động như người thật.

Trên cửa mộ có cẩn cả trăm đỉnh vàng to bằng nắm tay, hình như không phải vàng ròng nên lâu dài bắt đầu biến màu và bớt sáng.

Ngoài ra phía trên cửa mộ dường như còn khắc thêm gì đó nhưng Thành Chu chưa kịp xem kỹ, bởi vì ánh mắt của anh hoàn toàn bị người mới xuất hiện thu hút.

Quạ đen đáp xuống đất, trong nháy mắt biến thành một thanh niên khoác áo bào tay rộng vô cùng nho nhã.

Thanh niên quay đầu lại cười với Thành Chu.

Thành Chu đờ ra.

Thanh niên có gương mặt cực kỳ xinh đẹp, giữa trán còn điểm thêm nốt ruồi đỏ như chu sa, dáng vóc thon thả phối với lớp áo khoác dài bằng lụa mỏng trắng tinh khôi trông chẳng khác nào thần tiên.

Đáng tiếc vị tiên này đừng nên mở miệng, hắn vừa mở miệng là hình tượng nãy giờ đều sụp đổ tan tành.

“Bảo bối, cưng thấy anh đây quá đẹp trai đúng không, nhưng người ta đã có chủ rồi nha, nhưng vì nghĩ cho hồn phách của ta, cưng đừng cứ nhỏ dãi nhìn ta như vậy. Có điều anh cho phép cưng thầm mến anh đó.”

Thành Chu 囧.

Thanh niên vừa cười đùa vừa phất tay mở cánh cửa đá nặng nề ra.

Ngoại hình cùng tính cách quá mức tương phản của Tái Lang khiến Thành Chu vẫn chưa hoàn hồn, đến nỗi dọc đường vào gian mộ anh chẳng còn tâm trạng đánh giá đó đây nữa. Vương Phi theo sau cũng giữ im lặng tuyệt đối, dường như sự thật Thành Chu vừa tiết lộ với gã ban nãy khiến gã chưa hết sốc.

“Đây là gian của chủ mộ, ta thích chiếc quan tài này nên giữ lại làm giường, nắp quan tài còn có thể dùng làm bàn… Ồ, tiểu quỷ ngươi là ai?” Tái Lang ngạc nhiên, dừng bước đứng lại và hỏi.

Thành Chu ngẩng đầu lên thì bắt gặp một đứa bé đang cúi đầu ngồi thiền trong quan tài.

“Con trai!” Thành Chu mừng rỡ kêu to, lập tức xông đến ôm chầm lấy Hồng Diệp.

“Sao con lại ở đây? Sao con biết ba ở chỗ này? Tư Đồ cùng Hà Sinh đâu?” Thành Chu cảm giác được cơ thể bé bỏng và hương xà bông mùi sữa bò của con trai thì mừng muốn khóc.

Con trai? Sắc mặt Tái Lang tỏ vẻ quái lạ.

Hồng Diệp lười biếng mở mắt ra, nhìn Thành Chu chốc lát, vung bàn tay be bé lên vuốt ve mặt anh rồi mới đáp: “Sao giờ này ba mới tới? Con đợi ba ở đây lâu lắm rồi.”

“Ba ba ba…” Thành Chu phấn khởi đến nói chẳng thành lời. Lần này không phải là giả nữa. Đây đúng là con trai cưng của anh.

“Được rồi, không còn nhiều thời gian, tên kia đàn áp con quá dữ dội. Con sẽ nói ngắn gọn với ba ba chuyện, ba phải nhớ cho thật kỹ.”

“Con nói đi. Con cưng, con không sao chứ?” Thấy dáng vẻ ủ rũ của con trai, Thành Chu vô cùng xót xa.

Hồng Diệp rúc vào lòng Thành Chu ngáp ngắn ngáp dài rồi ngọ nguậy cọ vào người anh như mèo con.

“Con không sao, đây là di chứng của việc lớn lên, đợi con hoàn toàn hợp nhất với tên kia sẽ bớt.”

“Hợp nhất? Con định hợp nhất với ai?” Bố Thành sốt ruột gặn hỏi.

Hồng Diệp không trả lời câu hỏi này mà đẩy ông già nó ra, nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói: “Ba chuyện. Thứ nhất, ba đến nơi đây một phần do bị kẻ khác hãm hại nhưng đồng thời cũng bởi con cố ý bỏ mặc ba. Khi ấy con đột nhiên có linh cảm, nếu để ba đi ba nhất định tìm thấy cặp song sinh.”

“Ra vậy, chả trách…” Thành Chu cười khổ, hóa ra mình bị thằng nhóc cho vào tròng? Mà thôi, anh lòng dạ rộng lượng, không thèm tính toán với thằng quỷ con nhà mình. Dù sao nó cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền, hy vọng anh cứu người mới làm vậy.

Hồng Diệp lại chẳng đoán được ông già nó đang nghĩ gì sao, nó liếc anh một cái rồi nói: “Ba phải nhớ cho kỹ. Sau khi tìm được cặp song sinh, nhất định phải cho chúng uống một giọt máu của ngón áp út trái, mỗi người một giọt, không nhiều không ít, và đừng nhầm tay.”

“Sao phải làm vậy?” Thành Chu lấy làm khó hiểu.

“Để đề phòng bất trắc.” Hồng Diệp trả lời ngắn gọn, ánh mắt đột nhiên dừng lại phía sau lưng Thành Chu.

“Thú vị, xem ra có người rất hiểu ba nha.”

“Hả?” Thành Chu bị câu nói không đầu không đuôi của con trai làm cho chẳng hiểu mô tê gì.

“Người đưa ba đến đây biết rõ con quỷ kia là bạn học của ba, cũng biết tên đó ở cõi dương đã mất tích hoặc chết rồi nên mới dám dùng cách này lừa ba.”

Hồng Diệp chú ý đến Diệp Tử đang được Vương Phi bế trong lòng. Đôi mày nhỏ của nó nhướng lên rồi phất tay với Vương Phi, “Ê, ngươi bồng người phụ nữ đó qua đây cho ta xem.”

Thành Chu quay đầu lại, Tái Lang cũng nhìn Vương Phi.

Vương Phi lấy làm khó hiểu nhưng xem thái độ của Thành Chu với thằng nhóc, gã do dự chốc lát nhưng cũng ôm vợ đến trước quan tài đá.

Hồng Diệp thò tay bắt lấy cổ tay của Diệp Tử, không đến hai giây đã buông ra, “Cảm giác của con không sai, ba quả nhiên tìm được rồi. Chẳng qua nếu còn trong bụng mẹ thì hơi phiền, xem ra phải chờ thêm một khoảng thời gian.”

Hồng Diệp thật ra muốn đơn giản hóa mọi chuyện nhưng nó biết nếu nó nói ra hoặc trực tiếp thực hiện, Thành Chu về sau biết được nhất định sẽ sinh ra chướng ngại tâm lý với nó. Tuy nó cũng có thể khiến cho quỷ không biết, thần không hay nhưng… Nếu đã có tên kia, cớ gì nó phải tự thân vận động?

Thành Chu cả kinh hỏi lại: “Con, ý con nói trong bụng Diệp Tử là cặp song sinh kia?”

Tái Lang đứng cạnh đó nghe vậy cũng chụp lấy cổ tay Diệp Tử, ngay sau đó, hắn thả tay ra với sắc mặt vô cùng khó coi. Hắn đúng là có để ý thấy Diệp Tử mang thai nhưng hắn không thích ăn thai nhi còn sống, vì vậy chả buồn quan sát tử tế, nào ngờ…

Vương Phi cảm thấy bầu không khí là lạ thì lo lắng hỏi: “Các người đang nói về chuyện gì vậy? Vợ tôi không sao chứ? Thành Chu?”

Thành Chu vỗ vai gã bảo gã đừng lo rồi quay đầu lại kích động nói với Hồng Diệp, “Con trai, nếu giờ mình đã tìm được người vậy hãy nhanh chóng đưa họ ra ngoài đi. Ba cũng muốn rời khỏi nơi này lắm rồi. À phải, Diệp Tử đã bị thương, ba lo cô ấy sẽ sinh non.”

Hiện tại Hồng Diệp trong lòng đã nghĩ gì không một ai biết, nó chỉ đáp rằng: “Con cũng muốn đưa hết mọi người ra ngoài, nhưng giờ có chút phiền toái nho nhỏ. Tên kia không muốn đi, tạm thời con lại không khống chế được hắn.”

Thấy Thành Chu mở miệng định hỏi tiếp, Hồng Diệp mất kiên nhẫn đánh vào tay ba nó cái bốp, “Đừng ngắt lời con, đã bảo không còn nhiều thời gian cơ mà!”

“Được được, con nói trước đi.” Bố Thành đang trên con đường cuồng con trai không có lối về, thấy thằng bé nổi giận bèn vội vã vuốt lông.

Hồng Diệp tỏ vẻ mệt mỏi nói: “Thứ nhì, nếu có kẻ dùng bà nội uy hiếp ba, ba cứ mặc kệ.”

“Cái gì?!” Thành Chu biến sắc, bắt lấy bàn tay nhỏ xíu của Hồng Diệp hỏi dồn: “Con nói thế là sao?”

“Ý là bà nội mất tích rồi, bà không đến tảo mộ như mình hẹn, Tư Đồ đi tìm bà nhưng không thấy. Con nghi ngờ rất có khả năng bà đã rơi vào tay kẻ nào đó.” Hồng Diệp nhíu tít đôi mày nhỏ, liếc nhìn bàn tay bị bóp đến đỏ lên của mình, hừ, tạm thời nhịn đấy.

“Sao lại như vậy? Bà nội con sao mất tích được? Người nhà bên đấy có biết bà nội con đi đâu không?” Thành Chu bắt đầu nôn nóng.

“Tư Đồ hỏi rồi, nhà bên kia bảo bà nội đã mang theo đồ đi tảo mộ ra khỏi nhà từ sớm.”

“Cũng tức là bà nội con mất tích trên đường đi tảo mộ?”

“Ừ.”

“Ai làm?” Mắt Thành Chu đỏ lên.

Hồng Diệp có manh mối nhưng lại không muốn nói cho Thành Chu biết, “Đang điều tra.”

Thành Chu đánh thót trong lòng, “Có khi nào nội con cũng đang ở đây không?” Tuy bên ngoài không nhìn thấy mẹ nhưng biết đâu…

Hồng Diệp trả lời hết sức mập mờ, “Có khả năng.”

“Vậy con có thể đi tìm…”

Hồng Diệp đột nhiên đau đớn rên lên một tiếng, nó siết chặt vị trí quần áo ngay ngực và nói nhanh: “Ba, con sắp khống chế được hắn rồi. Ở nơi này hắn mạnh hơn con. Dù sao ba phải nhớ kỹ, không bao giờ được làm chuyện ngu ngốc, con sẽ tìm cách cứu bà nội ra. Còn việc thứ ba, việc này quan trọng nhất, không được tin tưởng Quỷ Chủng, trước khi con hợp nhất với hắn, đừng theo hắn… A!!!”

Lời còn chưa dứt, Hồng Diệp trong lòng Thành Chu đã biến mất.

“Hồng Diệp!” Thành Chu chụp vào không khí, hoảng hốt gọi to.

Hồng Diệp đến và đi đều quá đột ngột, Thành Chu còn chưa kịp xác định đây là mơ hay thật.

Cuối cùng vẫn do Tái Lang đến gần vỗ anh một cái để anh tỉnh lại.

“Tên ban nãy là con của ngươi?” Tái Lang tỏ vẻ không dám tin.

Thành Chu ngơ ngác đáp: “Phải.”

“Làm sao vậy được, ta cảm thấy trên người nó có mùi của tên ma đầu kia…”

“Ý ngươi là người mặc áo choàng đen?” Thành Chu xoay sang Tái Lang.

“Đúng.”

Thành Chu vắt óc suy nghĩ.

Những lời Hồng Diệp để lại ẩn chứa quá nhiều câu đố.

Anh tin Hồng Diệp sẽ không hại mình, vì vậy… Anh nhất định sẽ làm theo lời dặn của con trai.

Vấn đề là nhỡ có kẻ dùng mẹ mình để uy hiếp, Hồng Diệp lại không đến kịp để giải cứu, anh có thể trơ mắt đứng nhìn mẹ mình bị hại không? Đương nhiên là không.

Còn có tên Quỷ Chủng mà Hồng Diệp nhắc đến là ai? Anh nhớ Hồng Diệp từng nói, tên đầy đủ của nó là Quỷ Chủng Hồng Diệp, có khi nào tên Quỷ Chủng kia là người thân bên nhà mẹ nó chăng?

Thành Chu càng thêm phiền muộn. Đừng nói sắp có kẻ muốn đến giành mất con anh đó nha?

Và chuyện hợp nhất Hồng Diệp nói là ý gì? Nó phải hợp nhất với ai?

Cuối cùng Hồng Diệp còn dặn anh không được theo Quỷ Chủng làm gì? Không được đi theo? Không được nói chuyện? Hay không được đi theo Quỷ Chủng làm bất cứ việc gì?

Trong lúc Thành Chu đang mải suy nghĩ, Tái Lang đã dắt Vương Phi và vợ gã đến gian mộ khác nghỉ ngơi.

Đợi Tái Lang quay về, thấy Thành Chu vẫn đang ngây ngẩn, hắn đột ngột đến gần Thành Chu và nói một câu: “Nếu ngươi thật sự muốn ngăn cản kẻ ở cõi dương không để hắn bày được trận pháp thì có một cách đơn giản nhất.”

Thành Chu bất giác hỏi: “Cách gì?”

“Gϊếŧ chết song sinh, để Diệp Tử sảy thai.”

***

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương