Nhàn Thê Tà Phu
-
Quyển 2 - Chương 201: Vì chàng, ta nguyện làm tiểu nhân bỉ ổi
Sau khi Cung chủ Ly Hận Cung giả rời địa lao, liền nói với nam tử áo xanh, "Trừ ép hỏi người bên cạnh nàng, còn phương pháp khác để có thể biết được người thiết lập cơ quan trong ngân khố của nàng ta hay không?"
Nam tử áo xanh nói: "Chuyện này, chỉ sợ người ngoài rất khó biết. Nhưng ta có một ý."
"Ý gì?"
"Người giống như Mộ Dung Vân Thư, khẳng định sẽ tìm người ưu tú nhất. Trên giang hồ đồn rằng Thạch Nhị tiên sinh là thiên hạ vô song về cơ quan. Thiết lập cơ quan cho ngân khố, nhất định nàng ta sẽ tìm Thạch Nhị tiên sinh. Lại nói, cho dù Thạch Nhị tiên sinh không phải là người thiết lập cơ quan, bằng tài nghệ cao siêu của hắn, nhất định cũng có thể phá giải cơ quan."
"Nói có lý!" Cung chủ Ly Hận Cung giả vỗ tay trầm trồ khen ngợi, lập tức lại trầm ngâm, nói: "Ngươi xác định tài nghệ của Thạch Nhị tiên sinh kia là tốt nhất trên giang hồ? Hắn có thể cũng là vây cánh của Mộ Dung Vân Thư không?"
"Cung chủ ít khi hành tẩu trên giang hồ, cho nên chuyện trên giang hồ không quá hiểu biết. Thạch Nhị tiên sinh kia cao ngạo, luôn luôn làm việc một mình, có làm bạn cũng sẽ không làm bạn với Mộ Dung Vân Thư. Vả lại, cho dù bọn họ cùng phe, bắt cả hai đến mà tra khảo, với chúng ta mà nói cũng không có tổn thất gì."
"Có lý." Chủ ý đã định, Cung chủ Ly Hận Cung giả liền lập tức phân phó thủ hạ đi tróc nã Thạch Nhị tiên sinh, sau đó nói với nam tử áo xanh: "Đợi bản đồ cơ quan tới tay, ta nhất định sẽ cảm tạ ngươi hậu hĩnh."
"Không dám hy vọng xa vời cung chủ sẽ đáp tạ. Chỉ cần ngài có thể để ta đi theo bên cạnh ngài, ta đã thấy đủ."
"Vậy phải xem sự trung thành của ngươi." Cung chủ Ly Hận Cung giả nói: "Tuy rằng ngươi giúp ta mượn đao giết người loại bỏ nàng ta, nhưng chung quy ngươi vẫn là người nàng ta tìm đến."
"Băn khoăn của Cung chủ ta có thể hiểu được. Xin ngài yên tâm, ta nhất định dùng hành động chứng minh ta trung thành và tận tâm với ngài."
"Tốt lắm." Cung chủ Ly Hận Cung giả vung tay lên, nói: "Ngươi tạm thời tiếp tục ở lại Trữ sắc cung trước, đợi sau khi ta tìm được Thạch Nhị tiên sinh lấy được bản đồ cơ quan, liền ban thưởng chức vị ‘hộ cung’ cho ngươi."
‘Hộ cung’ là chức vị lớn nhất sau cung chủ, cũng chính là chức vị trước đây của nàng ta. Ban thưởng chức vị ‘hộ cung’ cho hắn, là khẳng định địa vị của hắn ở Ly Hận Cung.
Nam tử áo xanh mừng rỡ, cảm động đến rơi nước mắt nói: "Đa tạ cung chủ."
Cùng lúc Cung chủ Ly Hận Cung phái người tìm kiếm Thạch Nhị tiên sinh, đám người Lý Vô Nại đang đau khổ tìm kiếm Ly Hận Cung. Nói tìm kiếm là uyển chuyển, kỳ thật chính là mèo mù quơ loạn, ý đồ bắt được chuột chết. Ly Hận Cung trước đây chưa bao giờ xuất hiện trên giang hồ, nghe nói danh tiếng cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, càng đừng nói tới vị trí của nó. Thấy sắc trời sắp tối, mặt trời buông xuống, mọi người dừng xe ngựa ở ven đường trong rừng cây nhỏ, tính nghỉ ngơi một đêm ngày hôm sau lại đi. Nhưng mà ngày hôm sau sắp đến, mọi người quyết định xác định một phương án tìm kiếm trước, không thể cứ đi không có mục đích như vậy.
"Đại sư, chuyện này phải dựa vào học thức uyên bác của ngươi rồi. Ngươi nói xem, chúng ta nên tìm kiếm giáo chủ cùng phu nhân như thế nào?" Đông hộ pháp hỏi Lý Vô Nại.
Lý Vô Nại lườm hắn một cái, "Ta chỉ niệm nhiều hơn các ngươi vài năm kinh Phật, không có học thức gì."
"Cũng không chỉ là niệm nhiều hơn vài năm, là niệm nhiều hơn vài thập niên. Ngay cả đời trước ta cũng chưa từng niệm." Đông hộ pháp trêu đùa.
"Đại Đông, chuyện đời trước sao ngươi có thể biết? Nói không chừng đời trước ngươi cũng giống đại sư, từ lúc sinh ra đến khi viên tịch đều là hòa thượng đầu bóng lưỡng thôi." Tây hộ pháp cười hớ hớ nói.
Khóe miệng Lý Vô Nại kéo lên, nói: "Trước kia ta là đệ tử tục gia, sau đó mới quy y."
Tây hộ pháp không quan tâm, khoát tay nói: "Dù sao cũng đều là hòa thượng, quản làm gì chuyện là tục gia hay là nhã gia."
"..." Đần độn thật sự là một loại sinh vật thần kỳ. Lý Vô Nại quyết định phát huy mạnh phong độ của người bình thường, không chấp nhặt với đần độn.
"Các ngươi ở đây nói đùa chọc cười, còn không bằng dùng chút đầu óc nghĩ cách cứu tiểu thư và cô gia thượng." Lục Nhi bĩu môi lạnh giọng, nói.
Đông hộ pháp lập tức giận dữ nói: "Chúng ta có nghĩ mà. Vấn đề là không nghĩ ra được. Lục Nhi cô nương ngươi có biện pháp gì hay, không ngại nói nghe một chút."
"Ặc." Lục Nhi đại 囧, "Ta không có."
"Aizzz ——" từng tiếng thở dài từ trong rừng liên tiếp truyền ra.
Bỗng nhiên, truyền đến vài tiếng vó ngựa, đồng thời còn có tiếng bánh xe mãnh liệt ma sát với mặt đường. Mọi người theo tiếng mà nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe ngựa cũ nát ngừng cách trước mặt năm mươi thước. Một muội tử chân dài thắt lưng tinh tế dáng người đầy đặn từ trên xe bước xuống. Mọi người mừng rỡ, chẳng lẽ là người của Ly Hận Cung?
Khi muội tử kia ngẩng đầu lên, mọi người nhất thời như cà tím ướt sương —— ủ rũ.
"Vân Tứ Nương, ngươi không làm đại nương cho tốt, học tiểu cô nương người ta giả vờ non nớt làm gì?" Lý Vô Nại là người đầu tiên oán giận. Còn tưởng rằng là tiểu cô nương trẻ trung xinh đẹp, không ngờ là người đẹp hết thời, biết là người đẹp hết thời, thực mất hứng.
Nghe Lý Vô Nại chế nhạo, Vân Tứ Nương không giận không phiền, xoay thắt lưng đánh mông – bộ dạng yểu điệu đi tới, lẳng lơ vuốt hai bên tóc mai, cười nói: "Lí đại sư, ngươi không làm hòa thượng cho tốt, học nam nhân người ta giả vờ phong lưu làm gì?"
Cái gì gọi là học nam nhân người ta?! Hắn vốn là nam nhân được chưa! Lý Vô Nại tức đến nội thương.
Vân Tứ Nương trương ra vẻ "Ngươi không tốt, ta tốt là được" đáng đánh, vỗ vỗ bụi trên tay, hỏi Lục Nhi: "Tổ tông nhà các ngươi đâu?"
Vẻ mặt Lục Nhi kì lạ, "Ngươi tìm tổ tông ta làm gì?"
Vân Tứ Nương trợn mắt liếc nàng một cái, "Ta hỏi không phải là tổ tông của ngươi, là tổ tông sống của Mộ Dung phủ."
"A, ngươi nói tiểu thư sao." Lục Nhi bừng tỉnh hiểu ra, lập tức lại cúi mặt, lắp bắp nói: "Tiểu thư... Tiểu thư bị cô gia bắt đi."
Vân Tứ Nương sửng sốt, "Bỏ trốn?"
"Không phải bỏ trốn, là bắt đi thật." Lục Nhi chùi dòng lệ chua xót, sau đó đem chuyện Mộ Dung Vân Thư bị Sở Trường Ca bắt đi cùng việc Ly Hận Cung đến cắt đứt giết hoàn toàn không bỏ sót kể cho Vân Tứ Nương nghe.
Nghe Lục Nhi kể xong, Vân Tứ Nương liền nói ba từ "ra là thế", vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra.
"Sao ngươi lại ở chỗ này? Thạch Nhị tiên sinh đâu? Không phải tiểu thư bảo ngươi mang Thạch Nhị tiên sinh tới sao?" Lục Nhi thân dài cổ nhìn trái ngó phải, không phát hiện bóng dáng của Thạch Nhị tiên sinh.
Vân Tứ Nương thở một hơi thật dài, nói: "Việc này kể ra thật dài." Lại hít vài cái, nàng mới nói: "Ngày ấy sau chia tay các ngươi ở Cửu Quẻ lâu, ta liền tìm được Tảng đá, thuyết phục hắn theo ta cùng đến ngân khố ở Núi Thiên Long. Mới đầu hắn sợ Mộ Dung Vân Thư giết hắn, nhất định không chịu, sau đó không biết tại sao, đột nhiên nghĩ thông suốt. Miệng còn thường xuyên lẩm bẩm, nói cái gì "Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, nhất định là có chỗ xảy ra vấn đề" linh tinh. Hỏi hắn đang nói cái gì, hắn cũng không chịu trả lời. Vẫn giục ta chạy đi. Vốn dĩ như vậy cũng thôi đi, một đường bình an vô sự, nhưng mấy ngày trước, hắn đột nhiên mất tích."
"Có thể là không chịu nổi quấy rầy của ngươi, tự mình chạy đi hay không." Lý Vô Nại hỏi.
Mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý với quan điểm này.
Vân Tứ Nương liếc mắt xem thường, tức giận nói: "Lão nương quấy rầy hắn là coi trọng hắn. Hắn mang ơn còn không kịp, sao lại chạy trốn? Ngươi cho là hắn không biết phải trái giống ngươi sao?" Nói xong, tay ngọc thon nhỏ đánh lên đầu vai Lý Vô Nại.
Lý Vô Nại nhất thời nổi da gà, vẻ mặt hoảng sợ rút lui ba bước, liên tục gật đầu, "Đúng, ta không biết phải trái. Ngươi vẫn nên đi quấy rối Thạch Nhị tiên sinh biết thương hương tiếc ngọc đi."
Vân Tứ Nương hừ lạnh một tiếng, nói: "Hắn ở đây thì ta còn nhìn đến ngươi sao?"
Lý Vô Nại phẫn nộ sờ sờ cái đầu bóng loáng, nói: "Sau khi hắn mất tích vẫn chưa có tin tức sao?"
"Có tin tức còn có thể gọi là mất tích sao?" Vân Tứ Nương dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc lườm hắn một cái, nói: "Bởi vì vẫn không có tin tức, ta mới ra roi thúc ngựa đuổi theo tụ họp với các ngươi, hy vọng Mộ Dung muội tử thông minh tuyệt đỉnh có thể hỗ trợ cho ý kiến. Không ngờ, nàng lại cũng mất tích." Vân Tứ Nương bất đắc dĩ thở dài một hơi, bỗng nhiên nháy mắt, nói: "Hai kiện sự này có thể có liên hệ gì hay không? Đầu tiên là Mộ Dung muội tử, sau là Tảng đá, nói không chừng kế tiếp sẽ là chúng ta."
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra ban ngày, vẻ mặt mọi người đều trầm trọng, trong lòng đều đồng ý với quan điểm của Vân Tứ Nương. Gió càng thổi càng lớn, ào ào, rất có khí thế gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Mọi người trầm mặc hồi lâu, Lý Vô Nại mở miệng trước nói: "Nếu hai kiện sự này có liên hệ, chỉ sợ Thạch Nhị tiên sinh cũng ở trong tay Ly Hận Cung."
"Các nàng bắt A Trường đần độn và Mộ Dung muội tử cũng thôi đi. Dù sao hai người bọn họ một thì tuấn mỹ giỏi võ, một thì túc trí đa mưu. Người trước có thể ra tay đối mặt, người sau có thể góp ý dự mưu. Nhưng Tảng đá lại là vật dư thừa, Ly Hận Cung bắt hắn làm gì?"
"Nói không chừng cung chủ Ly Hận Cung giống ngươi, khẩu vị nặng?" Lý Vô Nại trêu đùa.
Vân Tứ Nương liền đá hắn một cước, tức giận nói: "Cô nương ngươi coi trọng mới gọi là khẩu vị nặng!"
Lý Vô Nại lập tức phi thân trốn tránh, nhìn nàng cười đắc ý. Đang cười vui vẻ, bỗng nhiên, đầu óc lơ mơ, tựa hồ ngửi được mùi gì. "Các ngươi có ngửi thấy không?" Hắn hỏi mọi người.
"Ngửi được cái gì?"
"Mùi..." Lời còn chưa dứt, người đã ngã xuống, ngất đi.
Mọi người kinh hãi, đều chạy qua, mới đi một bước, nháy mắt liền giống như cả người bị rút hết khí lực, suy sụp ngã xuống.
Trong rừng cây nhỏ yên tĩnh, sương khói lượn lờ. Sâu trong làn mây khói, vài nữ tử áo vàng lững thững đi tới.
Ngày hôm sau.
Lý Vô Nại là người tỉnh lại đầu tiên, vừa mở mắt liền nhìn thấy bà chủ của hắn —— Mộ Dung Vân Thư.
"Là ngươi đã cứu chúng ta?" Lý Vô Nại vui mừng hỏi.
Thái dương Mộ Dung Vân Thư nhăn lại, thản nhiên nói: "Ta còn trông mong được các ngươi cứu."
Ặc. Lúc này Lý Vô Nại mới chú ý bố cục chung quanh không thích hợp, tương đối không phù hợp với phong cách của bà chủ. Mặt đất ướt sũng, bốn phía đều là song sắt. Thoạt nhìn, giống như nhà tù. Thứ lỗi cho hắn dùng hai chữ "Giống như", bởi vì hắn chưa từng ở tù, thật sự không biết nhà tù có dạng gì. "Ngươi thoạt nhìn cũng không tệ lắm." Lý Vô Nại cười gượng hai tiếng, bỗng nhiên nhìn thấy Sở Trường Ca vẫn nhắm nghiền hai mắt nằm trong lòng Mộ Dung Vân Thư, lúc này thần kinh đóng băng, hỏi: "Sở Trường Ca làm sao vậy?"
Tiếng của Lý Vô Nại làm những người mê man khác bừng tỉnh.
"Phu nhân? Giáo chủ!"
"Tiểu thư! Rốt cục em cũng tìm được người!"
"Mộ Dung muội tử? Sao ngươi lạo ở chỗ này? Đây là chỗ nào? Khí trời quá lạnh, thoạt nhìn một chút cũng không giống chỗ cho người ở."
Mộ Dung Vân Thư bình tĩnh từ từ đáp, "Nơi này là địa lao của Ly Hận Cung. Tối hôm qua các ngươi bị đưa tới, ta đã ở trong này hai ngày. Sở Trường Ca bị trọng thương, theo lời Cung chủ Ly Hận Cung nói, chỉ còn có thể sống năm ngày. Nếu trong năm không trị liệu, sẽ biến thành hoạt tử nhân."
Mọi người hút một ngụm lãnh khí! Tại sao có thể như vậy?
Bỗng nhiên, Lục Nhi oa một tiếng gào khóc, "Cô gia biến thành hoạt tử nhân, chẳng phải tiểu thư sẽ thành quả phụ... Ô ô... Ô ô..."
Vẻ mặt mọi người nhất thời đen thui, đây là trọng điểm sao?
"Muốn khóc tang cũng có trình tự trước sau được không? Chúng ta cũng chưa khóc tang cho giáo chủ, ngươi lại khóc cho phu nhân. Ngươi ném giáo chủ của chúng ta đi đâu?" Bắc hộ pháp mất hứng nói.
Lục Nhi trừng hắn liếc mắt một cái, một phen nước mắt một phen nước mũi kêu lên: "Hắn không chết cũng không sống còn so đo nhiều như vậy làm gì? Tiểu thư nhà ta tài năng vượt trội, tuổi còn trẻ lại phải làm quả phụ!"
"Đừng khóc." Mộ Dung Vân Thư nhíu nhíu mày, nói: "Em yên tâm, ta sẽ không làm quả phụ."
Ô, tiếng khóc lập tức im bặt. Lục Nhi hỏi: "Không phải người vừa mới nói cô gia phải biến thành hoạt tử nhân sao?"
Mộ Dung Vân Thư: "Chỉ là sắp, còn chưa thành. Hơn nữa, cho dù chàng thực biến thành hoạt tử nhân. Ta cũng có thể tái giá. Với giá thị trường của ta, không đến mức phải làm quả phụ."
Lục Nhi nháy mắt hóa đá, "Tiểu, tiểu thư, nhiều ngày không gập, người càng thêm bình tĩnh hơn trước."
Trong lòng bốn người Đông Nam Tây Bắc kêu rên, giáo chủ ơi giáo chủ, không sống không chết phải trả giá quá đắt, ngươi vẫn nên nhanh chóng sống lại đi. Nếu không thì sớm chết luôn đi, bằng không về sau mới chết cũng không còn mặt mũi thành quỷ.
Lý Vô Nại ngẩng đầu nguyện hy sinh, Sở huynh, ngươi yên tâm, ta sẽ thay ngươi giết tình địch, đến một người giết một người, đến hai người giết một đôi. Cho nên, ngươi an tâm đi chết đi, ở dưới âm phủ chờ tình địch của ngươi, tra tấn bọn họ phải sống lại.
Vân Tứ Nương khâm phục vỗ tay trầm trồ khen ngợi, "Mộ Dung muội tử, ta rất thích cá tính của ngươi, dù tình cảnh nào cũng luôn rất bình tính!"
Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nhìn nàng liếc mắt một cái, không mặn không nhạt nói: "Tốt nhất ngươi không nên thích ta. Ta không có hứng thú với nữ nhân."
"..." Vân Tứ Nương tím mặt, "Ngươi suy nghĩ quá nhiều. Ta cũng không có hứng thú với nữ nhân."
"Vậy là tốt nhất." Dứt lời, Mộ Dung Vân Thư dời tầm mắt từ trên người nàng ta, dừng lại trên người Lý Vô Nại, "Ngươi xem thử xem, có còn nội lực hay không."
Lý Vô Nại sửng sốt, "Đương nhiên..." Lời vừa nói ra khỏi miệng hắn liền phát hiện không thích hợp, hơi thở rời rạc, không có lực. Lại thử vài lần, vẫn y như cũ, lúc này nhướng mày, nói: "Bị hạ độc."
Đông Nam Tây Bắc và Vân Tứ Nương nghe vậy vội vàng vận khí, đều giống như Lý Vô Nại, nội lực tan rã.
Đối với kết quả này, Mộ Dung Vân Thư tuyệt không cảm thấy kỳ quái. Dù sao Cung chủ Ly Hận Cung giả kia cũng không phải kẻ ngốc, sẽ không đem Đông Nam Tây Bắc đầy nội lực nhốt cách vách nàng và Sở Trường Ca. Nếu dám làm như vậy, tất sẽ có phòng bị.
Ý thức được nội lực không còn, lúc này Đông Nam Tây Bắc liền hốt hoảng. Mới vừa rồi bọn họ có tâm tư vui đùa với Sở Trường Ca, là vì tự tin có thể thay hắn chữa thương. Bây giờ phát hiện nội lực mất hết, vẻ mặt lập tức ác liệt, rốt cuộc cười không nổi.
Lý Vô Nại cũng thầm kêu không tốt. Tuy nói hắn cũng không kỳ vọng gã họ Sở sống lâu trăm tuổi, nhưng cũng không muốn nhìn thấy hắn trẻ trung chết sớm. Tình hình hiện tại, thật sự rất khó giải quyết.
"Việc này, Mộ Dung muội tử." Vân Tứ Nương là người đánh vỡ trầm mặc trước, cười hớ hớ nói: "Giang hồ chính là như thế, ánh đao ánh kiếm, gió tanh mưa máu, lúc nào cũng chuẩn bị giết người, lúc nào cũng chuẩn bị bị giết. Có thể sống sót đã là mạnh mẽ. Sở Trường Ca làm ác nhiều, tội lỗi chồng chất, tội nghiệt sâu, người – trời trách phạt, nhưng không phải hắn vẫn sống được rất tốt sao? Ta vốn không tin số mệnh, nhưng có câu "Tai họa kéo đến ngàn năm", ta tin không hề nghi ngờ. Ngươi yên tâm, Sở Trường Ca là kẻ hơn người, không dễ chết như vậy."
"Đúng vậy. Tai họa đều do ông trời gián xuống khảo nghiệm cực hạn của con người. Cho nên hắn mới dám ở nhân gian hoành hành ngang ngược." Lý Vô Nại nói theo.
Tuy rằng rõ ràng là chuyện ma quỷ, nhưng vẫn khiến cho Mộ Dung Vân Thư cảm thấy một tia an ủi. Câu "Cám ơn" từ miệng sắp thốt ra, nhưng vẫn lại nuốt vào trong bụng. Rũ mắt sắp xếp lại suy nghĩ một chút, Mộ Dung Vân Thư hỏi, "Với kinh nghiệm giang hồ của các ngươi, có thể đoán ra là trúng độc gì không?"
Lý Vô Nại lắc đầu, "Ta rất ít trúng độc."
Đông Nam Tây Bắc cũng bất đắc dĩ, "Nói tới loại kinh nghiệm này, giáo chủ đứng đầu. Ngay cả giáo chủ cũng có thể trúng chiêu, chỉ sợ là loại độc hiếm thấy."
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy thở dài một hơi, nói: "Nói như thế, chỉ có thể chờ chết. Chỉ là có các ngươi chôn cùng, đường xuống suối vàng không khỏi hơi quá mức chật chội."
Mọi người nghe vậy, trong lòng lay động, quả nhiên là kỳ quặc trời sinh, không thay đổi được.
"Ta cảm thấy..." Vân Tứ Nương bỗng nhiên lắp bắp mở miệng, "Đây có thể là xuân dược."
"Hả?!" Mọi người đồng loạt kinh ngạc. Có thể thái quá hơn không?
Vân Tứ Nương hắc hắc cười gượng hai tiếng, nói: "Ta nói, các ngươi cũng không nên cười ta."
Mộ Dung Vân Thư vô cùng phối hợp gật đầu, nói: "Hoa lạ có nhiều. Nhiều thêm một đóa như ngươi không tính là nhiều. Ngươi nói đi."
Trên trán Vân Tứ Nương nhanh chóng đen thui, vẻ mặt ai oán nói, "Gật đầu là tốt rồi, đừng nói gì hay hơn. Không biết là lời nói tổn thương tim gan tổn thương cảm tình sao?"
Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
Được rồi. Đã biết, càng tổn thương nàng càng nói. Vân Tứ Nương đã có thể đoán được sau khi nói xong nguyên nhân sẽ bị cười nhạo thế nào, nhưng mà, mạng người quan trọng, không có biện pháp. Aizzz, làm vĩ nhân quả nhiên là một chuyện thực thương tâm! Hít sâu một hơi, Vân Tứ Nương bày ra vẻ mặt phẫn hận thấy chết không sờn, nói: "Khi ta chưa phải là quả phụ, kẻ đáng chết nhà ta thích ra ngoài lêu lổng, ba ngày hai bữa đều đến thanh lâu, trong cơn tức giận ta liền hạ xuân dược hắn, liều hơi nặng, là phân lượng gấp mười bình thường, tính làm cho hắn kiệt quệ mà chết ở thanh lâu. Kết quả hắn không bao giờ đi thanh lâu nữa, trực tiếp xem nhà là thanh lâu, bắt đầu chơi đùa lão nương!"
Vẻ mặt Vân Tứ Nương phẫn hận, mọi người nghe mà không ngừng đen mặt. Ngươi là nương tử của hắn, hắn chơi đùa ngươi thực bình thường đi chứ?
"Ta biết các ngươi sẽ như vậy." Vẻ mặt Vân Tứ Nương bị thương, rất nhanh lại tiến vào trạng thái phẫn hận, "Hắn bẩn như vậy, lão nương sẽ không để hắn chơi đùa. Cho nên liền vác dao tính thiến hắn. Kết quả, hấp hối luôn." Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Vân Tứ Nương xuất hiện một chút áy náy.
Mọi người sớm hỗn độn trong gió, thật lâu không nói nên lời. Vốn nghĩ rằng bỏ chồng đã ly kỳ, không nghĩ tới chuyện sau còn ly kỳ hơn chuyện trước, lại còn có thiến chồng.
Chỉ có Mộ Dung Vân Thư vẫn bình tĩnh như thần, gợn sóng không sợ hãi phun ra ba chữ, "Nói trọng điểm."
Vân Tứ Nương nói: "Aizzz, trọng điểm chính là, với võ công của hắn, vốn dĩ có thể trốn tránh, một đao kia của ta dù sao cũng không thể chạm đến người hắn. Nhưng khi đó ta không biết, kỳ thật võ công của hắn sớm mất hết, xem nhà là thanh lâu vì xuất hiện ảo giác. Ta vẫn hoài nghi nguyên nhân khiến hắn mất hết võ công, xuất hiện ảo giác, chính là xuân dược. Sau đó ta lại thí nghiệm rất nhiều lần, lần nào cũng đúng."
"Xin hỏi ngươi thí nghiệm thế nào?" Lý Vô Nại rốt cuộc vần quan tâm vấn đề này.
Vân Tứ Nương lườm hắn một cái, "Ngươi nghĩ rằng danh tiếng phong lưu quả phụ của ta là từ đâu mà có?"
Lý Vô Nại bừng tỉnh hiểu ra, "Vậy ngươi có thí nghiệm trên người Thạch Nhị tiên sinh không?"
Vân Tứ Nương: "Có, hắn là người duy nhất không xuất hiện ảo giác. Ta đoán là vì thuốc này có ảnh hưởng không lớn đến người không có nội lực."
Lúc này, Mộ Dung Vân Thư trầm mặc đã lâu mới nói: "Nếu ảnh hưởng không lớn đến người không có nội lực, vì sao ta cũng xuất hiện ảo giác?"
"Việc này... Việc này ta cũng không biết." Vân Tứ Nương nói.
Lý Vô Nại nói: "Có lẽ Thạch Nhị tiên sinh có sức chống cự với thuốc xuân dược."
"Ta cảm thấy hẳn là hắn có sức chống cự với nữ nhân." Đông hộ pháp bí hiểm nói.
Khóe miệng Vân Tứ Nương nhất thời hung hăng rút hai cái, trí nhớ bay lộn đến một đêm đầy sao vô cùng lãng mạn, người nào đó thờ ơ với yêu thương nhung nhớ của nàng... Hết hồn! Hay là hắn không phải nam nhân?! Khoảnh khắc, khóe miệng Vân Tứ Nương lại rút hai cái.
"Mấy người chúng ta, trừ Thạch Nhị tiên sinh, đều bị nhốt ở đây. Thạch Nhị tiên sinh rất có thể không trúng độc." Nói đến này, đáy lòng xiết chặt của Mộ Dung Vân Thư thoáng thở phào một chút, tuy rằng võ công của Thạch Nhị tiên sinh bình thường, nhưng đa mưu túc trí. Đối phương bắt hết mọi người bên cạnh nàng đến, chỉ quên một Thạch Nhị tiên sinh, nói vậy, Thạch Nhị tiên sinh đã tránh được một kiếp này. Chỉ mong, hắn có thể đem cứu binh tới.
Nghĩ đến cứu binh, suy nghĩ của Mộ Dung Vân Thư không khỏi chuyển tới trên người Phượng Thành. Hắn đi Vô Hoa cốc đã nhiều ngày, không biết tiến triển thế nào.
Cùng lúc đó, Phượng Thành cũng nghĩ đến Mộ Dung Vân Thư, nhưng không phải nhớ, mà là nguyền rủa. Hắn đã đóng quân ngoài Vô Hoa cốc gần một tháng, hơn nữa còn có xu thế tiếp tục đóng quân. Một tháng qua hắn dùng tất cả mọi thủ đoạn tồi tệ, ngay cả phóng hỏa đốt núi cũng dùng tới, mà một con chim trong Vô Hoa cốc cũng không kinh động. Đương nhiên, hắn cũng không biết bên trong có chim chóc hay không. Nếu lần này có thể thuận lợi gặp được Bạch Dạ Phong, hắn nhất định phải đề nghị người này sửa tên Vô Hoa cốc thành Vô Nhân cốc.
Đang nghĩ, bỗng nhiên một tiếng gió truyền đến, tinh thần Phượng Thành lập tức chấn động, một bóng người đã dừng trước mặt hắn. Bản lĩnh cao! Phượng Thành thầm khen trong lòng. Thấy rõ dung mạo người tới, Phượng Thành nhướng mày, mất hứng nói: "Ta canh chừng nhiều ngày như vậy, nhưng lại phái một nữ nhân tới đuổi ta. Cốc chủ của các ngươi ở đâu? Ta muốn gặp trực tiếp."
Người tới vẫn không nhúc nhích, thản nhiên nói: "Ta theo ngươi đi gặp Mộ Dung Vân Thư."
Vừa lên tiếng liền dọa Phượng Thành sợ. "Ngươi, ngươi, ngươi... Ngươi là nam nhân?" Hắn vẫn nghĩ đến mình đã là cực hạn nam nhân, không nghĩ tới, trên đời lại có người có bộ dạng càng âm nhu hơn hắn.
Đây không phải là lần đầu tiên Bạch Dạ Phong bị người nhận lầm là nữ tử, cho nên hắn cũng không tức giận, vẫn mang bộ dáng điềm đạm, gật gật đầu.
Trong lòng Phượng Thành nhất thời sinh ra ý thức cách mạng đồng bệnh tương liên nói với hắn,: "Tuy rằng Mộ Dung Vân Thư khiến người ta hận nghiến răng, nhưng nàng rất biết đúng mực, tuyệt đối sẽ không khiến ngươi tức chết, cho nên ngươi có thể yên tâm, lúc này rời núi tuyệt sẽ không có đi không có về."
Thái dương Bạch Dạ Phong khẽ nhảy hai cái, rốt cuộc là trấn an hắn, hay là cảnh báo hắn?
"Lại nói, sao ngươi đột nhiên thay đổi chủ ý?" Phượng Thành hỏi.
"Tập thể những người trong cốc tạo phản, đuổi ta chạy ra."
"Ặc. Vì sao?"
"Không chịu nổi ngoài cốc xuất hiện kẻ thường xuyên gào khóc thảm thiết không thôi."
Ngoài cốc xuất hiện kẻ thường xuyên gào khóc thảm thiết? Ngoài cốc gào khóc thảm thiết? Gào khóc thảm thiết? Trong khoảnh khắc, sắc mặt trắng bệch của Phượng Thành lại trắng vài phần, không thê lương vậy chứ?
Phượng Thành muốn mang Bạch Dạ Phong đến đất Thục, Bạch Dạ Phong lại kiên trì đi hướng Núi Thiên Long. Bởi vậy hai người đã xảy ra tranh chấp.
Phượng Thành: "Ta tìm ngươi, là muốn mang ngươi đi gặp Mộ Dung Vân Thư, không phải đi xem bạc của nàng."
Bạch Dạ Phong: "Bạc của nàng ở Núi Thiên Long?"
Phượng Thành: "..."
Bạch Dạ Phong: "Muốn đi đất Thục thì tự ngươi đi, ta muốn đến Núi Thiên Long."
"..." Phượng Thành rất muốn bắt cóc Bạch Dạ Phong, lại ngại lòng có dư mà lực không đủ, võ công không chỉ không bằng người, ngay cả mỹ mạo cũng không bằng, vừa không thể đánh lại cũng không thể sắc dụ, trừ đi theo sau làm cái đuôi không có lựa chọn nào khác. Chỉ mong sau khi hắn ta dạo Núi Thiên Long đủ, nguyện ý cùng hắn về đất Thục. Nếu không nữa thì, bảo Mộ Dung Vân Thư đến Núi Thiên Long. Dù sao bạc của nàng đều cất ở đó, còn có thể mượn cơ hội này kiểm kê tài sản một chút. Nhất cử lưỡng tiện.
Vì thế, Phượng Thành suốt đêm dùng bồ câu đưa tin cho Mộ Dung Vân Thư, nói với nàng, hắn đem mang Bạch Dạ Phong đến Núi Thiên Long.
Bên kia, đám người Mộ Dung Vân Thư bằng trực giác mà tính ngày, thấy đại nạn của Sở Trường Ca chỉ còn ba ngày, vẫn không thấy bóng dáng Thạch Nhị tiên sinh.
"Cầu người, không bằng cầu mình. Theo ta thấy, tên Tảng đá kia tám phần chui vào góc nào đó mà trốn rồi. Mộ Dung muội tử, ngươi vẫn nên ngẫm lại nên giải trừ độc dược trên người chúng ta thế nào đi." Vân Tứ Nương vô cùng táo bạo nói.
"Là xuân dược." Lý Vô Nại sửa chữa, sau đó nói: "Theo ta thấy, không có cách giải trừ xuân dược rồi. Chưa nói chúng ta không biết cách giải, cho dù biết, cũng không có dược liệu."
Mọi người nghe vậy thở dài, không thể hy vọng giải độc.
Lúc này, vẫn giữ thái độ trầm mặc với cuộc thảo luận, Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên lên tiếng, "Xuân dược không cần dược liệu để giải."
Mọi người ngơ ngốc, lập tức đại 囧. Nhất là bốn người Đông Nam Tây Bắc, hiếm khi đỏ mặt.
Thẳng thắn nhất là Vân Tứ Nương, nàng cười hớ hớ nói: "Ta còn chưa xấu hổ, bốn gã đàn ông các ngươi xấu hổ cái gì?"
Đông Nam Tây Bắc càng 囧, nhìn trời thăm hỏi thần linh, cuối cùng nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư ở nhà tù cách vách, phu nhân, chiêu này rất độc, nghĩ biện pháp khác đi.
Mộ Dung Vân Thư rũ mắt xuống, đương nhiên nàng biết chiêu này thực độc, nhưng nhất định dùng được. Dù sao Sở Trường Ca cũng từng ăn "Thuốc giải"... Bỗng nhiên, Mộ Dung Vân Thư nhớ lại, mới đầu tuy rằng Sở Trường Ca cũng xuất hiện ảo giác, nhưng vẫn chưa bị thương, sau là vì uống nước trà có bỏ xuân dược thì nội lực mới mất hết. Xem ra, hắn có sức chống cự với loại thuốc xuân dược liều cao này, chỉ là sau đó nước trà áp đảo vượt qua giới hạn cuối cùng của hắn.
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Vân Thư ảo não vô cùng, hận thời gian không thể quay ngược. Nếu có thể lặp lại một lần, nàng tình nguyện tự mình uống hết ấm trà kia, cũng không để hắn dính nửa giọt.
Thấy Mộ Dung Vân Thư không nói lời nào, mọi người nghĩ nàng thật sự đang lo nghĩ đến khả năng "Vận động giải độc", không khí nháy mắt trở nên quỷ dị. Nhất là chọn người có khả năng trở thành "Thuốc giải" nhất ở đây, Vân Tứ Nương cảm thấy rất áp lực.
"Việc này... Ta đem nói xấu nói trước, nếu ai trong các ngươi chạm đến lão nương, hoặc là sảng khoái làm thái giám, hoặc là xuất gia làm hòa thượng, nếu không cũng chỉ có thể bị lão nương thu vào hậu cung. Trừ ba loại đó ra, không có lựa chọn thứ tư."
"..." Nhóm nam đồng bào không nói gì nhìn trời. Suy tư một lát, Bắc hộ pháp yếu nhược hỏi: "Chết được không?"
Mày liễu của Vân Tứ Nương nhất thời dựng thẳng, "Ngươi tình nguyện chết cũng không chịu gia nhập hậu cung của lão nương?!" Trong giọng nói chứa đầy uy hiếp.
Mày của Bắc hộ pháp run rẩy, nói: "Không phải. Ta chỉ không chịu làm thái giám, cũng không chịu làm hòa thượng."
Nói cách khác lựa chọn thứ ba căn bản không hề nghĩ tới? Vân Tứ Nương chán nản, giá thị trường của nàng kém như vậy sao? Nàng nhớ rõ người ái mộ mình rất nhiều mà.
Lý Vô Nại: "Một khi đã như vậy, thì để cho ta. Dù sao ta vốn chính là hòa thượng."
"Đừng nói nữa." Mộ Dung Vân Thư nói: "Loại chuyện này không phải trò đùa. Tứ Nương, ngươi cũng đừng hào phóng ngoài miệng. Ta không thể có lỗi với Thạch Nhị tiên sinh."
Nghe vậy, hốc mắt Vân Tứ Nương bỗng nhiên nóng lên, không kềm chế được. Trầm ngâm thật lâu mới nói, "Ngươi có thể hiểu được ta, như vậy là đủ rồi. Về phần Tảng đá, có thể ở cùng nhau là vận may của ta, không thể, đó là mệnh. Nam nhân của ta không có còn có thể tìm, nhưng nam nhân này của Mộ Dung muội tử ngươi, một khi mất đi, rốt cuộc không thể tìm lại. Hai chuyện này không thể so sánh."
Mộ Dung Vân Thư: "Tình cảm của con người không phân nặng nhẹ, cảm tình của ta và Sở Trường Ca, không thể hơn quý trọng của ngươi và Thạch Nhị tiên sinh. Chuyện này đừng bàn nữa. Cùng lắm thì ta đi theo chàng, mười tám năm sau lại là một đôi."
"Mộ Dung muội tử..." Hai chữ "Muội tử" vừa thốt, Vân Tứ Nương đã rơi lệ đầy mặt.
"Tiểu thư." Ngồi xổm ở góc tường vẽ vòng tròn, Lục Nhi bỗng nhiên mở miệng, sau khi được mọi người chú ý, nàng liều chết mở miệng, "Mạng của em là tiểu thư cho. Vì hạnh phúc của tiểu thư, làm gì Lục Nhi cũng nguyện ý."
"Câm miệng!" Luôn luôn bình thản ung dung, Mộ Dung Vân Thư đột nhiên giận tái mặt, tức giận nói: "Tất cả đều câm miệng cho ta! Mộ Dung Vân Thư ta còn chưa sa sút đến tình trạng hy sinh trinh tiết người bên cạnh mà tìm giải thoát. Chuyện này ai cũng không được nhắc lại, nếu ai dám nhắc lại, kẻ đó liền cầu nguyện ta tốt nhất chết trong địa lao, nếu không, ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết."
"Tiểu thư..."
"Phu nhân..."
"Mộ Dung..."
"Mộ Dung muội tử..."
Mộ Dung Vân Thư không hề nhìn vẻ mặt cầu xin của mọi người, xoay người, hai hàng lệ nóng chậm rãi chảy xuống, làm hai gò má như bị đốt cháy. Với nàng mà nói, giờ này khắc này, là lúc bất lực nhất tựa như cực hình dùng mũi khoan mà đâm vào tim vào xương.
Lại qua hai ngày trăn trở. Phía Ly Hận Cung, ngoại trừ mỗi ngày có người đúng hạn đem đồ ăn đưa đến, không có động tĩnh khác. Thấy đại nạn sắp buông xuống, mọi người càng ngày càng thiếu kiên nhẫn.
"Phu nhân, chỉ còn một ngày..." Đông Nam Tây Bắc vài lần muốn nói lại thôi.
Mộ Dung Vân Thư không nói tiếp, sao nàng không biết chỉ còn một ngày. Kỳ hạn càng gần, nội tâm nàng càng giãy giụa mãnh liệt. Mà kỳ thật vào tối hôm qua, ngày cuối cùng đã tới, nàng đã quyết định trong lòng. Sau khi đưa ra quyết định, ngược lại càng bình tĩnh. Mặc kệ sắp đối mặt với hậu quả thế nào, nàng nguyện ý tự gánh vác.
Ầm một tiếng, âm thanh cửa đá mở ra. Như thường hay lui tới, chỉ có hai cung nữ, bưng điểm tâm. Đợi lúc các nàng đem cơm phân phối cho mọi xong định ròi đi, Mộ Dung Vân Thư gọi các nàng lại, "Phiền hai vị chuyển lời với quý cung chủ, ta nguyện ý giao bản đồ cơ quan."
Hai gã cung nữ nghe vậy dừng bước, quay lại gật gật đầu với nàng, sau đó rời đi.
Cung nữ vừa đi, trong địa lao liền như nổ tung.
Lục Nhi: "Tiểu thư, sao người có thể giao bản đồ cơ quan... Đó là... Đó là tôn nghiêm cuối cùng của Mộ Dung phủ."
"Phu nhân, xin cân nhắc. Thay vì giao bản đồ cơ quan, không bằng chúng ta..." Câu nói kế tiếp của Đông hộ pháp bị ánh mắt giết người của Mộ Dung Vân Thư bức lui.
"Mộ Dung muội tử, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?" Vân Tứ Nương là người duy nhất bình tĩnh hỏi. Bởi vì nàng có thể hiểu được tâm tình của Mộ Dung Vân Thư.
Lý Vô Nại thở dài: "Ngươi có thể quyết định như vậy, sợ là chúng ta có nói thêm cũng vô dụng."
Mặc kệ mọi người nói như thế nào, Mộ Dung Vân Thư vẫn không nói một lời. Miệng mồm nàng luôn lanh lợi, lúc này lại nói được một câu giải thích. Nàng vỗn nghĩ rằng mình có thể rất cao thượng, có thể vì an nguy của vạn dân hy sinh hạnh phúc chính mình, nhưng giờ phút này nàng lại phát hiện mình chính là một kẻ tầm thường, một kẻ tầm thường tình nguyện hy sinh toàn thế giới, cũng muốn bảo vệ người âu yếm.
Cao thượng là lời cao thượng khắc trên mộ, bỉ ổi là đường sống bỉ ổi.
Cho tới bây giờ nàng đều là một tiểu nhân bỉ ổi. Mặc dù vạn kiếp bất phục, cũng phải là trước nay chưa từng có.
Khiến Mộ Dung Vân Thư ngoài ý muốn là, nàng hoàn toàn đảo điên lý trí của mình mà quyết định, vẫn chưa mang đến hiệu quả như dự đoán. Giữa trưa khi đưa cơm đến, vẫn là hai cung nữ, hơn nữa giống như bình thường, đưa cơm xong liền bước đi, không nói được một lời.
Trong khoảnh khắc, Mộ Dung Vân Thư suy sụp rơi vào vực sâu tuyệt vọng, tâm như tro tàn.
"Tiểu thư..." Lục Nhi ghé vào song sắt giữa hai phòng giam, hai mắt đẫm lệ lưng tròng.
Đông Nam Tây Bắc không ngừng đấm vào song sắt, máu thịt trên mu bàn tay túa ra lại không thấy đau đớn, trong lòng âm thầm thề, một ngày kia nếu có thể còn sống rời chỗ này, nhất định sẽ khiến cả Ly Hận Cung phải chôn cùng!
Lý Vô Nại cùng Vân Tứ Nương xoay mặt qua một bên, thật sự không đành lòng nhìn xuống. Bộ dáng kia của Mộ Dung Vân Thư, càng khiến người ta lo lắng hơn Sở Trường Ca mê man bất tỉnh.
Mỗi người đều có tâm tư, không khí lâm vào trạng thái khẩn trương cực độ.
Bỗng nhiên, dường như Mộ Dung Vân Thư nghĩ tới cái gì, lập tức như sống lại, hai mắt nhấp nháy sáng lên, xé trung y trên người trãi trên mặt đất, cắn ngón tay, vẽ điên cuồng, cả người giống như ma, không ngừng vẽ, không ngừng vẽ...
Lục Nhi gấp đến độ khóc lên, vội vàng cắn ngón tay chính mình đưa qua, vừa khóc vừa kêu: "Tiểu thư, dùng máu của em, dùng máu của em..."
Vân Tứ Nương kéo ống tay áo của mình xuống giúp Lục Nhi băng bó ngón tay, thở dài, "Vào lúc này, nàng ấy không nghe thấy ngươi nói gì đâu." Cuối cùng lại nói, "Hỏi thế gian tình ái là chi, mà khiến đôi lứa thề nguyền sống chết. Dù là người bình tĩnh như Mộ Dung Vân Thư, cũng khó tránh được một chữ tình. Aizzz, lần này nếu không cứu được Sở Trường Ca, chỉ sợ ai cũng không ngăn được nàng tự tử."
Lục Nhi vừa nghe lời này, khóc càng thương tâm. Tê tâm liệt phế. Đột nhiên, nàng dừng khóc, xoay người sụp xuống quỳ gối trước mặt Lý Vô Nại, một mặt dập đầu một mặt cầu xin, "Đại sư, ta giúp ngươi giải độc, ngươi mau cứu cô gia, mau cứu cô gia."
"Lục Nhi cô nương..." Trong lòng Lý Vô Nại đau xót, cũng sụp xuống quỳ trước mặt nàng, "Lý mỗ vô năng."
Lục Nhi không nghe, tiếp tục không ngừng dập đầu, "Ngươi có thể, ta giải độc cho ngươi, giải độc cho ngươi."
"Ngươi đừng dập đầu, vô dụng thôi." Bắc hộ pháp bỗng nhiên đỡ nàng đứng lên, nói: "Chúng ta đã thử, đây không phải xuân dược bình thường, cho dù có mười ngươi đi nữa cũng không giải được, chỉ có thể chờ tác dụng của thuốc chậm rãi biến mất." Nửa tháng sau, bọn họ có thể khôi phục nội lực. Nhưng lúc này nửa tháng hay nửa năm cũng không khác gì. Trừ phi có biện pháp kéo dài thời gian của giáo chủ.
Lục Nhi nghe vậy cũng dừng khóc, lập tức mất đi sức sống, ánh mắt vô thần, cả người phải dựa vào tay của Bắc hộ pháp.
Vân Tứ Nương lại nghe ra bát quái, "Các ngươi đã thử? Thử thế nào?"
Mặt Bắc hộ pháp nhất thời đỏ lên, xoay đầu qua một bên, không buồn hé răng.
Bốn nam nhân còn lại cũng gục đầu xuống. Nếu không phải vô ích, đừng nói mất đi lễ nghĩa, cho dù mất đi tôn nghiêm, bọn họ cũng sẽ không chút do dự mà nghe theo.
Vân Tứ Nương: "Rốt cuộc các ngươi thử như thế nào?"
Lý Vô Nại: "Ngươi đừng hỏi. Dù sao xuân dược này một chốc không thể giải xong. Muốn cho Sở Trường Ca mạng sống, chỉ có thể kéo dài thời gian."
Vân Tứ Nương hồ nghi đầy bụng, bỗng nhiên, trong đầu chợt lóe, nàng kinh ngạc nói: "Khó trách tối hôm đó ta nghe được âm thanh kỳ quái, còn nghĩ rằng là nằm mơ..." Rồi sau đó nàng lại nói: "Các ngươi yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ giữ bí mật. Sẽ không để Mộ Dung Vân Thư biết. Cũng sẽ không truyền đi. Ra khỏi địa lao này, ta liền quên hết."
Bọn họ cũng có chút lo lắng. Nhưng việc đã đến nước này, truyền ra cũng không còn cách nào. Ôm tâm tính vỡ thùng đổ nước, năm người tiêu tan. Lý Vô Nại vô cùng bình tĩnh nói: "Không sao cả, ngươi cứ việc truyền, cùng lắm thì tương lai ta sẽ giết người diệt khẩu."
"..." Vậy mà nói là không sao cả sao? Vân Tứ Nương trừng hắn liếc mắt một cái, nói: "Giết người diệt khẩu thì để sau khi ra ngoài hãy tính. Trước mắt nên rướn cổ họng mà kêu đi. Ta không tin đám nữ nhân Ly Hận Cung kia có thể chịu nổi gào khóc thảm thiết cả ngày lẫn đêm."
"Đúng. Kêu, kêu lớn tiếng, kêu cho đến khi nào có người đến mới thôi." Lý Vô Nại dứt lời, vội vàng ghé vào song sắt hướng cửa kêu to.
Đông Nam Tây Bắc cũng gia nhập, ngửa cổ họng loạn kêu gọi bậy.
Toàn bộ, quả thực có thể dùng ma quỷ làm loạn để hình dung.
Ước chừng qua nửa nén hương, Cung chủ Ly Hận Cung giả đến, đi theo phía sau là tên nam tử áo xanh.
Cung chủ Ly Hận Cung giả cười lạnh nói: "Khóc tang trước sao?"
Mọi người nhịn tức giận xuống, cắn chặt răng không nói lời nào. Lúc này, Mộ Dung Vân Thư dùng ngón tay điên cuồng vẽ rốt cục cũng ngừng lại, vừa nhấc mắt, bộ dạng mặc dù chật vật, trong mắt cũng đã khôi phục bình tĩnh ngày xưa. "Đây là nữa bức bản đồ cơ quan, giữ lại một mạng cho Sở Trường Ca, sau khi tới Núi Thiên Long, ta sẽ cho ngươi nửa bản đồ cơ quan còn lại." Mộ Dung Vân Thư đem nửa bức bản đồ cơ quan vẽ bằng máu đưa cho nàng.
"Ta muốn bản đồ hoàn chỉnh." Cung chủ Ly Hận Cung giả không nhận.
Mộ Dung Vân Thư: "Trên đời này ngoài ta ra, không có người thứ hai biết bản đồ cơ quan của ngân khố."
Cung chủ Ly Hận Cung giả: "Ta nhớ rõ ngươi đã nói còn có một người thiết kế cơ quan."
"Kia chỉ là kế hoãn binh của ta." Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên cong môi cười, trong tươi cười kia tràn ngập tự tin, nếu không phải chính mắt thấy nàng vừa mới sụp đổ, rất khó tưởng tượng trước giờ phút này nàng điên cuồng cơ hồ mất lý trí. "Nếu là ngươi, ngươi còn có thể để cho người thiết kế cơ quan kia sống trên đời sao?"
Cung chủ Ly Hận Cung giả nghe vậy ngẩn ra, xác thực, đổi lại là nàng, nhất định sẽ không lưu lại người sống. Trầm ngâm giây lát, nàng nói: "Sao ta biết được bức bản đồ cơ quan trong tay ngươi có phải là thật hay không?"
Mộ Dung Vân Thư: "Ta sẽ không lấy tánh mạng của Sở Trường Ca ra nói giỡn."
Cung chủ Ly Hận Cung giả: "Ta không tin ngươi."
Mộ Dung Vân Thư suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Sau khi tới Núi Thiên Long, ta theo ngươi vào ngân khố. Nếu bản đồ cơ quan này sai nửa điểm, ngươi cứ giết ta."
Cung chủ Ly Hận Cung giả do dự một lát, cuối cùng nhận nửa bức bản đồ cơ quan, cũng giữ lại cho Sở Trường Ca bảy ngày sống sót.
Vừa ra khỏi địa lao, Cung chủ Ly Hận Cung giả liền ngửa mặt lên trời cười to, nói: "Ngươi nói quả nhiên không sai. Căn bản là không có người thiết kế cơ quan, chỉ có bản đồ cơ quan trên tay Mộ Dung Vân Thư! Lại nói, nếu ngươi sớm biết rằng kia chính là kế hoãn binh của Mộ Dung Vân Thư, sao không nói sớm, lại phải chờ tới một khắc cuối cùng mới nói?"
Nam tử áo xanh: "Vừa rồi ta mới nghĩ đến."
"Phải không?" Cung chủ Ly Hận Cung giả nhìn hắn liếc mắt một cái, thấy thần sắc hắn như thường, liền không tiếp tục truy vấn.
Hôm sau. Cung chủ Ly Hận Cung giả mang theo đám người Mộ Dung Vân Thư khởi hành đến Núi Thiên Long. Mộ Dung Vân Thư, Sở Trường Ca, Lục Nhi và với Vân Tứ Nương ngồi cùng một chiếc xe ngựa, Đông Nam Tây Bắc và Lý Vô Nại ngồi một chiếc xe ngựa, chín người đều bị trói gô. Phía trước là một chiếc xe ngựa do Cung chủ Ly Hận Cung tự mình lái, phía sau là một chiếc của nam tử áo xanh, cuối đoàn xe là mấy chục cung nữ áo hồng giục ngựa theo đuôi. Toàn bộ đội hình chậm rãi, vốn dĩ sẽ thu hút tầm nhìn.
Lúc giữa trưa, hai con tuấn mã đỏ thẫm chạy như bay cùng đến. "Hu ——" hai người trên lưng ngựa vội vàng kéo nhanh dây cương giữ ngựa chậm lại, nhưng vẫn khiến những con ngựa phía trước hoãn sợ, tiếng ngựa hí liên tiếp vang lên.
"Người nào quấy rối?" Cung chủ Ly Hận Cung giả lúc này đã cởi mặt nạ, ngữ khí không nhanh không chậm, thoạt nhìn giống như một tiểu thư khuê các.
"Tại hạ là Phượng Thành, vừa rồi giục ngựa quá nhanh, quấy nhiễu tiểu thư, mong tiểu thư bao dung."
Bên trong xe ngựa, nghe được hai chữ Phượng Thành, mọi người đều chấn động, lập tức mừng rỡ, nhưng tay chân bị trói không thể động đậy, lại bị điểm á huyệt không thể kêu. Quả nhiên là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay. Trong xe ngựa phía sau, các nam nhân trực tiếp lấy thân thể tông vào xe ngựa, phát ra âm thanh va chạm từng hồi.
Mặt Phượng Thành căng thẳng: "Tiếng gì vậy?"
Cung chủ Ly Hận Cung giả ôn nhu cười, nói: "Là chó nhà ta nuôi."
Phượng Thành hiểu được, than trong lòng: kẻ có tiền luôn khác người, ngay cả chó cũng có thể ngồi xe ngựa, lại là xe ngựa xa hoa, cái này bảo dân chúng nghèo khổ như hắn làm sao mà chịu nổi đây. Đương nhiên, Phượng Thành nghĩ tới một nữ nhân có tiền khác —— Mộ Dung Vân Thư. Bỗng nhiên, Phượng Thành nghi hoặc nhíu lông mi, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.
"Phượng huynh, làm sao vậy?" Bạch Dạ Phong hỏi.
Phượng Thành lại nhìn xung quanh trong chốc lát, mới thì thào giống như tự nói: "Ta cảm thấy Mộ Dung Vân Thư ở gần đây."
Lời vừa nói ra, Cung chủ Ly Hận Cung giả lập tức âm thầm vận khí, trên mặt lại không thay đổi.
Mà trong xe ngựa mọi người đều vui mừng không thôi, trong lòng không ngừng quát to, Phượng Thành, cảm giác của ngươi đúng đó, Mộ Dung Vân Thư ở trong này, ngay trước mắt ngươi.
Nam tử áo xanh nói: "Chuyện này, chỉ sợ người ngoài rất khó biết. Nhưng ta có một ý."
"Ý gì?"
"Người giống như Mộ Dung Vân Thư, khẳng định sẽ tìm người ưu tú nhất. Trên giang hồ đồn rằng Thạch Nhị tiên sinh là thiên hạ vô song về cơ quan. Thiết lập cơ quan cho ngân khố, nhất định nàng ta sẽ tìm Thạch Nhị tiên sinh. Lại nói, cho dù Thạch Nhị tiên sinh không phải là người thiết lập cơ quan, bằng tài nghệ cao siêu của hắn, nhất định cũng có thể phá giải cơ quan."
"Nói có lý!" Cung chủ Ly Hận Cung giả vỗ tay trầm trồ khen ngợi, lập tức lại trầm ngâm, nói: "Ngươi xác định tài nghệ của Thạch Nhị tiên sinh kia là tốt nhất trên giang hồ? Hắn có thể cũng là vây cánh của Mộ Dung Vân Thư không?"
"Cung chủ ít khi hành tẩu trên giang hồ, cho nên chuyện trên giang hồ không quá hiểu biết. Thạch Nhị tiên sinh kia cao ngạo, luôn luôn làm việc một mình, có làm bạn cũng sẽ không làm bạn với Mộ Dung Vân Thư. Vả lại, cho dù bọn họ cùng phe, bắt cả hai đến mà tra khảo, với chúng ta mà nói cũng không có tổn thất gì."
"Có lý." Chủ ý đã định, Cung chủ Ly Hận Cung giả liền lập tức phân phó thủ hạ đi tróc nã Thạch Nhị tiên sinh, sau đó nói với nam tử áo xanh: "Đợi bản đồ cơ quan tới tay, ta nhất định sẽ cảm tạ ngươi hậu hĩnh."
"Không dám hy vọng xa vời cung chủ sẽ đáp tạ. Chỉ cần ngài có thể để ta đi theo bên cạnh ngài, ta đã thấy đủ."
"Vậy phải xem sự trung thành của ngươi." Cung chủ Ly Hận Cung giả nói: "Tuy rằng ngươi giúp ta mượn đao giết người loại bỏ nàng ta, nhưng chung quy ngươi vẫn là người nàng ta tìm đến."
"Băn khoăn của Cung chủ ta có thể hiểu được. Xin ngài yên tâm, ta nhất định dùng hành động chứng minh ta trung thành và tận tâm với ngài."
"Tốt lắm." Cung chủ Ly Hận Cung giả vung tay lên, nói: "Ngươi tạm thời tiếp tục ở lại Trữ sắc cung trước, đợi sau khi ta tìm được Thạch Nhị tiên sinh lấy được bản đồ cơ quan, liền ban thưởng chức vị ‘hộ cung’ cho ngươi."
‘Hộ cung’ là chức vị lớn nhất sau cung chủ, cũng chính là chức vị trước đây của nàng ta. Ban thưởng chức vị ‘hộ cung’ cho hắn, là khẳng định địa vị của hắn ở Ly Hận Cung.
Nam tử áo xanh mừng rỡ, cảm động đến rơi nước mắt nói: "Đa tạ cung chủ."
Cùng lúc Cung chủ Ly Hận Cung phái người tìm kiếm Thạch Nhị tiên sinh, đám người Lý Vô Nại đang đau khổ tìm kiếm Ly Hận Cung. Nói tìm kiếm là uyển chuyển, kỳ thật chính là mèo mù quơ loạn, ý đồ bắt được chuột chết. Ly Hận Cung trước đây chưa bao giờ xuất hiện trên giang hồ, nghe nói danh tiếng cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, càng đừng nói tới vị trí của nó. Thấy sắc trời sắp tối, mặt trời buông xuống, mọi người dừng xe ngựa ở ven đường trong rừng cây nhỏ, tính nghỉ ngơi một đêm ngày hôm sau lại đi. Nhưng mà ngày hôm sau sắp đến, mọi người quyết định xác định một phương án tìm kiếm trước, không thể cứ đi không có mục đích như vậy.
"Đại sư, chuyện này phải dựa vào học thức uyên bác của ngươi rồi. Ngươi nói xem, chúng ta nên tìm kiếm giáo chủ cùng phu nhân như thế nào?" Đông hộ pháp hỏi Lý Vô Nại.
Lý Vô Nại lườm hắn một cái, "Ta chỉ niệm nhiều hơn các ngươi vài năm kinh Phật, không có học thức gì."
"Cũng không chỉ là niệm nhiều hơn vài năm, là niệm nhiều hơn vài thập niên. Ngay cả đời trước ta cũng chưa từng niệm." Đông hộ pháp trêu đùa.
"Đại Đông, chuyện đời trước sao ngươi có thể biết? Nói không chừng đời trước ngươi cũng giống đại sư, từ lúc sinh ra đến khi viên tịch đều là hòa thượng đầu bóng lưỡng thôi." Tây hộ pháp cười hớ hớ nói.
Khóe miệng Lý Vô Nại kéo lên, nói: "Trước kia ta là đệ tử tục gia, sau đó mới quy y."
Tây hộ pháp không quan tâm, khoát tay nói: "Dù sao cũng đều là hòa thượng, quản làm gì chuyện là tục gia hay là nhã gia."
"..." Đần độn thật sự là một loại sinh vật thần kỳ. Lý Vô Nại quyết định phát huy mạnh phong độ của người bình thường, không chấp nhặt với đần độn.
"Các ngươi ở đây nói đùa chọc cười, còn không bằng dùng chút đầu óc nghĩ cách cứu tiểu thư và cô gia thượng." Lục Nhi bĩu môi lạnh giọng, nói.
Đông hộ pháp lập tức giận dữ nói: "Chúng ta có nghĩ mà. Vấn đề là không nghĩ ra được. Lục Nhi cô nương ngươi có biện pháp gì hay, không ngại nói nghe một chút."
"Ặc." Lục Nhi đại 囧, "Ta không có."
"Aizzz ——" từng tiếng thở dài từ trong rừng liên tiếp truyền ra.
Bỗng nhiên, truyền đến vài tiếng vó ngựa, đồng thời còn có tiếng bánh xe mãnh liệt ma sát với mặt đường. Mọi người theo tiếng mà nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe ngựa cũ nát ngừng cách trước mặt năm mươi thước. Một muội tử chân dài thắt lưng tinh tế dáng người đầy đặn từ trên xe bước xuống. Mọi người mừng rỡ, chẳng lẽ là người của Ly Hận Cung?
Khi muội tử kia ngẩng đầu lên, mọi người nhất thời như cà tím ướt sương —— ủ rũ.
"Vân Tứ Nương, ngươi không làm đại nương cho tốt, học tiểu cô nương người ta giả vờ non nớt làm gì?" Lý Vô Nại là người đầu tiên oán giận. Còn tưởng rằng là tiểu cô nương trẻ trung xinh đẹp, không ngờ là người đẹp hết thời, biết là người đẹp hết thời, thực mất hứng.
Nghe Lý Vô Nại chế nhạo, Vân Tứ Nương không giận không phiền, xoay thắt lưng đánh mông – bộ dạng yểu điệu đi tới, lẳng lơ vuốt hai bên tóc mai, cười nói: "Lí đại sư, ngươi không làm hòa thượng cho tốt, học nam nhân người ta giả vờ phong lưu làm gì?"
Cái gì gọi là học nam nhân người ta?! Hắn vốn là nam nhân được chưa! Lý Vô Nại tức đến nội thương.
Vân Tứ Nương trương ra vẻ "Ngươi không tốt, ta tốt là được" đáng đánh, vỗ vỗ bụi trên tay, hỏi Lục Nhi: "Tổ tông nhà các ngươi đâu?"
Vẻ mặt Lục Nhi kì lạ, "Ngươi tìm tổ tông ta làm gì?"
Vân Tứ Nương trợn mắt liếc nàng một cái, "Ta hỏi không phải là tổ tông của ngươi, là tổ tông sống của Mộ Dung phủ."
"A, ngươi nói tiểu thư sao." Lục Nhi bừng tỉnh hiểu ra, lập tức lại cúi mặt, lắp bắp nói: "Tiểu thư... Tiểu thư bị cô gia bắt đi."
Vân Tứ Nương sửng sốt, "Bỏ trốn?"
"Không phải bỏ trốn, là bắt đi thật." Lục Nhi chùi dòng lệ chua xót, sau đó đem chuyện Mộ Dung Vân Thư bị Sở Trường Ca bắt đi cùng việc Ly Hận Cung đến cắt đứt giết hoàn toàn không bỏ sót kể cho Vân Tứ Nương nghe.
Nghe Lục Nhi kể xong, Vân Tứ Nương liền nói ba từ "ra là thế", vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra.
"Sao ngươi lại ở chỗ này? Thạch Nhị tiên sinh đâu? Không phải tiểu thư bảo ngươi mang Thạch Nhị tiên sinh tới sao?" Lục Nhi thân dài cổ nhìn trái ngó phải, không phát hiện bóng dáng của Thạch Nhị tiên sinh.
Vân Tứ Nương thở một hơi thật dài, nói: "Việc này kể ra thật dài." Lại hít vài cái, nàng mới nói: "Ngày ấy sau chia tay các ngươi ở Cửu Quẻ lâu, ta liền tìm được Tảng đá, thuyết phục hắn theo ta cùng đến ngân khố ở Núi Thiên Long. Mới đầu hắn sợ Mộ Dung Vân Thư giết hắn, nhất định không chịu, sau đó không biết tại sao, đột nhiên nghĩ thông suốt. Miệng còn thường xuyên lẩm bẩm, nói cái gì "Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, nhất định là có chỗ xảy ra vấn đề" linh tinh. Hỏi hắn đang nói cái gì, hắn cũng không chịu trả lời. Vẫn giục ta chạy đi. Vốn dĩ như vậy cũng thôi đi, một đường bình an vô sự, nhưng mấy ngày trước, hắn đột nhiên mất tích."
"Có thể là không chịu nổi quấy rầy của ngươi, tự mình chạy đi hay không." Lý Vô Nại hỏi.
Mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý với quan điểm này.
Vân Tứ Nương liếc mắt xem thường, tức giận nói: "Lão nương quấy rầy hắn là coi trọng hắn. Hắn mang ơn còn không kịp, sao lại chạy trốn? Ngươi cho là hắn không biết phải trái giống ngươi sao?" Nói xong, tay ngọc thon nhỏ đánh lên đầu vai Lý Vô Nại.
Lý Vô Nại nhất thời nổi da gà, vẻ mặt hoảng sợ rút lui ba bước, liên tục gật đầu, "Đúng, ta không biết phải trái. Ngươi vẫn nên đi quấy rối Thạch Nhị tiên sinh biết thương hương tiếc ngọc đi."
Vân Tứ Nương hừ lạnh một tiếng, nói: "Hắn ở đây thì ta còn nhìn đến ngươi sao?"
Lý Vô Nại phẫn nộ sờ sờ cái đầu bóng loáng, nói: "Sau khi hắn mất tích vẫn chưa có tin tức sao?"
"Có tin tức còn có thể gọi là mất tích sao?" Vân Tứ Nương dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc lườm hắn một cái, nói: "Bởi vì vẫn không có tin tức, ta mới ra roi thúc ngựa đuổi theo tụ họp với các ngươi, hy vọng Mộ Dung muội tử thông minh tuyệt đỉnh có thể hỗ trợ cho ý kiến. Không ngờ, nàng lại cũng mất tích." Vân Tứ Nương bất đắc dĩ thở dài một hơi, bỗng nhiên nháy mắt, nói: "Hai kiện sự này có thể có liên hệ gì hay không? Đầu tiên là Mộ Dung muội tử, sau là Tảng đá, nói không chừng kế tiếp sẽ là chúng ta."
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra ban ngày, vẻ mặt mọi người đều trầm trọng, trong lòng đều đồng ý với quan điểm của Vân Tứ Nương. Gió càng thổi càng lớn, ào ào, rất có khí thế gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Mọi người trầm mặc hồi lâu, Lý Vô Nại mở miệng trước nói: "Nếu hai kiện sự này có liên hệ, chỉ sợ Thạch Nhị tiên sinh cũng ở trong tay Ly Hận Cung."
"Các nàng bắt A Trường đần độn và Mộ Dung muội tử cũng thôi đi. Dù sao hai người bọn họ một thì tuấn mỹ giỏi võ, một thì túc trí đa mưu. Người trước có thể ra tay đối mặt, người sau có thể góp ý dự mưu. Nhưng Tảng đá lại là vật dư thừa, Ly Hận Cung bắt hắn làm gì?"
"Nói không chừng cung chủ Ly Hận Cung giống ngươi, khẩu vị nặng?" Lý Vô Nại trêu đùa.
Vân Tứ Nương liền đá hắn một cước, tức giận nói: "Cô nương ngươi coi trọng mới gọi là khẩu vị nặng!"
Lý Vô Nại lập tức phi thân trốn tránh, nhìn nàng cười đắc ý. Đang cười vui vẻ, bỗng nhiên, đầu óc lơ mơ, tựa hồ ngửi được mùi gì. "Các ngươi có ngửi thấy không?" Hắn hỏi mọi người.
"Ngửi được cái gì?"
"Mùi..." Lời còn chưa dứt, người đã ngã xuống, ngất đi.
Mọi người kinh hãi, đều chạy qua, mới đi một bước, nháy mắt liền giống như cả người bị rút hết khí lực, suy sụp ngã xuống.
Trong rừng cây nhỏ yên tĩnh, sương khói lượn lờ. Sâu trong làn mây khói, vài nữ tử áo vàng lững thững đi tới.
Ngày hôm sau.
Lý Vô Nại là người tỉnh lại đầu tiên, vừa mở mắt liền nhìn thấy bà chủ của hắn —— Mộ Dung Vân Thư.
"Là ngươi đã cứu chúng ta?" Lý Vô Nại vui mừng hỏi.
Thái dương Mộ Dung Vân Thư nhăn lại, thản nhiên nói: "Ta còn trông mong được các ngươi cứu."
Ặc. Lúc này Lý Vô Nại mới chú ý bố cục chung quanh không thích hợp, tương đối không phù hợp với phong cách của bà chủ. Mặt đất ướt sũng, bốn phía đều là song sắt. Thoạt nhìn, giống như nhà tù. Thứ lỗi cho hắn dùng hai chữ "Giống như", bởi vì hắn chưa từng ở tù, thật sự không biết nhà tù có dạng gì. "Ngươi thoạt nhìn cũng không tệ lắm." Lý Vô Nại cười gượng hai tiếng, bỗng nhiên nhìn thấy Sở Trường Ca vẫn nhắm nghiền hai mắt nằm trong lòng Mộ Dung Vân Thư, lúc này thần kinh đóng băng, hỏi: "Sở Trường Ca làm sao vậy?"
Tiếng của Lý Vô Nại làm những người mê man khác bừng tỉnh.
"Phu nhân? Giáo chủ!"
"Tiểu thư! Rốt cục em cũng tìm được người!"
"Mộ Dung muội tử? Sao ngươi lạo ở chỗ này? Đây là chỗ nào? Khí trời quá lạnh, thoạt nhìn một chút cũng không giống chỗ cho người ở."
Mộ Dung Vân Thư bình tĩnh từ từ đáp, "Nơi này là địa lao của Ly Hận Cung. Tối hôm qua các ngươi bị đưa tới, ta đã ở trong này hai ngày. Sở Trường Ca bị trọng thương, theo lời Cung chủ Ly Hận Cung nói, chỉ còn có thể sống năm ngày. Nếu trong năm không trị liệu, sẽ biến thành hoạt tử nhân."
Mọi người hút một ngụm lãnh khí! Tại sao có thể như vậy?
Bỗng nhiên, Lục Nhi oa một tiếng gào khóc, "Cô gia biến thành hoạt tử nhân, chẳng phải tiểu thư sẽ thành quả phụ... Ô ô... Ô ô..."
Vẻ mặt mọi người nhất thời đen thui, đây là trọng điểm sao?
"Muốn khóc tang cũng có trình tự trước sau được không? Chúng ta cũng chưa khóc tang cho giáo chủ, ngươi lại khóc cho phu nhân. Ngươi ném giáo chủ của chúng ta đi đâu?" Bắc hộ pháp mất hứng nói.
Lục Nhi trừng hắn liếc mắt một cái, một phen nước mắt một phen nước mũi kêu lên: "Hắn không chết cũng không sống còn so đo nhiều như vậy làm gì? Tiểu thư nhà ta tài năng vượt trội, tuổi còn trẻ lại phải làm quả phụ!"
"Đừng khóc." Mộ Dung Vân Thư nhíu nhíu mày, nói: "Em yên tâm, ta sẽ không làm quả phụ."
Ô, tiếng khóc lập tức im bặt. Lục Nhi hỏi: "Không phải người vừa mới nói cô gia phải biến thành hoạt tử nhân sao?"
Mộ Dung Vân Thư: "Chỉ là sắp, còn chưa thành. Hơn nữa, cho dù chàng thực biến thành hoạt tử nhân. Ta cũng có thể tái giá. Với giá thị trường của ta, không đến mức phải làm quả phụ."
Lục Nhi nháy mắt hóa đá, "Tiểu, tiểu thư, nhiều ngày không gập, người càng thêm bình tĩnh hơn trước."
Trong lòng bốn người Đông Nam Tây Bắc kêu rên, giáo chủ ơi giáo chủ, không sống không chết phải trả giá quá đắt, ngươi vẫn nên nhanh chóng sống lại đi. Nếu không thì sớm chết luôn đi, bằng không về sau mới chết cũng không còn mặt mũi thành quỷ.
Lý Vô Nại ngẩng đầu nguyện hy sinh, Sở huynh, ngươi yên tâm, ta sẽ thay ngươi giết tình địch, đến một người giết một người, đến hai người giết một đôi. Cho nên, ngươi an tâm đi chết đi, ở dưới âm phủ chờ tình địch của ngươi, tra tấn bọn họ phải sống lại.
Vân Tứ Nương khâm phục vỗ tay trầm trồ khen ngợi, "Mộ Dung muội tử, ta rất thích cá tính của ngươi, dù tình cảnh nào cũng luôn rất bình tính!"
Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nhìn nàng liếc mắt một cái, không mặn không nhạt nói: "Tốt nhất ngươi không nên thích ta. Ta không có hứng thú với nữ nhân."
"..." Vân Tứ Nương tím mặt, "Ngươi suy nghĩ quá nhiều. Ta cũng không có hứng thú với nữ nhân."
"Vậy là tốt nhất." Dứt lời, Mộ Dung Vân Thư dời tầm mắt từ trên người nàng ta, dừng lại trên người Lý Vô Nại, "Ngươi xem thử xem, có còn nội lực hay không."
Lý Vô Nại sửng sốt, "Đương nhiên..." Lời vừa nói ra khỏi miệng hắn liền phát hiện không thích hợp, hơi thở rời rạc, không có lực. Lại thử vài lần, vẫn y như cũ, lúc này nhướng mày, nói: "Bị hạ độc."
Đông Nam Tây Bắc và Vân Tứ Nương nghe vậy vội vàng vận khí, đều giống như Lý Vô Nại, nội lực tan rã.
Đối với kết quả này, Mộ Dung Vân Thư tuyệt không cảm thấy kỳ quái. Dù sao Cung chủ Ly Hận Cung giả kia cũng không phải kẻ ngốc, sẽ không đem Đông Nam Tây Bắc đầy nội lực nhốt cách vách nàng và Sở Trường Ca. Nếu dám làm như vậy, tất sẽ có phòng bị.
Ý thức được nội lực không còn, lúc này Đông Nam Tây Bắc liền hốt hoảng. Mới vừa rồi bọn họ có tâm tư vui đùa với Sở Trường Ca, là vì tự tin có thể thay hắn chữa thương. Bây giờ phát hiện nội lực mất hết, vẻ mặt lập tức ác liệt, rốt cuộc cười không nổi.
Lý Vô Nại cũng thầm kêu không tốt. Tuy nói hắn cũng không kỳ vọng gã họ Sở sống lâu trăm tuổi, nhưng cũng không muốn nhìn thấy hắn trẻ trung chết sớm. Tình hình hiện tại, thật sự rất khó giải quyết.
"Việc này, Mộ Dung muội tử." Vân Tứ Nương là người đánh vỡ trầm mặc trước, cười hớ hớ nói: "Giang hồ chính là như thế, ánh đao ánh kiếm, gió tanh mưa máu, lúc nào cũng chuẩn bị giết người, lúc nào cũng chuẩn bị bị giết. Có thể sống sót đã là mạnh mẽ. Sở Trường Ca làm ác nhiều, tội lỗi chồng chất, tội nghiệt sâu, người – trời trách phạt, nhưng không phải hắn vẫn sống được rất tốt sao? Ta vốn không tin số mệnh, nhưng có câu "Tai họa kéo đến ngàn năm", ta tin không hề nghi ngờ. Ngươi yên tâm, Sở Trường Ca là kẻ hơn người, không dễ chết như vậy."
"Đúng vậy. Tai họa đều do ông trời gián xuống khảo nghiệm cực hạn của con người. Cho nên hắn mới dám ở nhân gian hoành hành ngang ngược." Lý Vô Nại nói theo.
Tuy rằng rõ ràng là chuyện ma quỷ, nhưng vẫn khiến cho Mộ Dung Vân Thư cảm thấy một tia an ủi. Câu "Cám ơn" từ miệng sắp thốt ra, nhưng vẫn lại nuốt vào trong bụng. Rũ mắt sắp xếp lại suy nghĩ một chút, Mộ Dung Vân Thư hỏi, "Với kinh nghiệm giang hồ của các ngươi, có thể đoán ra là trúng độc gì không?"
Lý Vô Nại lắc đầu, "Ta rất ít trúng độc."
Đông Nam Tây Bắc cũng bất đắc dĩ, "Nói tới loại kinh nghiệm này, giáo chủ đứng đầu. Ngay cả giáo chủ cũng có thể trúng chiêu, chỉ sợ là loại độc hiếm thấy."
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy thở dài một hơi, nói: "Nói như thế, chỉ có thể chờ chết. Chỉ là có các ngươi chôn cùng, đường xuống suối vàng không khỏi hơi quá mức chật chội."
Mọi người nghe vậy, trong lòng lay động, quả nhiên là kỳ quặc trời sinh, không thay đổi được.
"Ta cảm thấy..." Vân Tứ Nương bỗng nhiên lắp bắp mở miệng, "Đây có thể là xuân dược."
"Hả?!" Mọi người đồng loạt kinh ngạc. Có thể thái quá hơn không?
Vân Tứ Nương hắc hắc cười gượng hai tiếng, nói: "Ta nói, các ngươi cũng không nên cười ta."
Mộ Dung Vân Thư vô cùng phối hợp gật đầu, nói: "Hoa lạ có nhiều. Nhiều thêm một đóa như ngươi không tính là nhiều. Ngươi nói đi."
Trên trán Vân Tứ Nương nhanh chóng đen thui, vẻ mặt ai oán nói, "Gật đầu là tốt rồi, đừng nói gì hay hơn. Không biết là lời nói tổn thương tim gan tổn thương cảm tình sao?"
Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
Được rồi. Đã biết, càng tổn thương nàng càng nói. Vân Tứ Nương đã có thể đoán được sau khi nói xong nguyên nhân sẽ bị cười nhạo thế nào, nhưng mà, mạng người quan trọng, không có biện pháp. Aizzz, làm vĩ nhân quả nhiên là một chuyện thực thương tâm! Hít sâu một hơi, Vân Tứ Nương bày ra vẻ mặt phẫn hận thấy chết không sờn, nói: "Khi ta chưa phải là quả phụ, kẻ đáng chết nhà ta thích ra ngoài lêu lổng, ba ngày hai bữa đều đến thanh lâu, trong cơn tức giận ta liền hạ xuân dược hắn, liều hơi nặng, là phân lượng gấp mười bình thường, tính làm cho hắn kiệt quệ mà chết ở thanh lâu. Kết quả hắn không bao giờ đi thanh lâu nữa, trực tiếp xem nhà là thanh lâu, bắt đầu chơi đùa lão nương!"
Vẻ mặt Vân Tứ Nương phẫn hận, mọi người nghe mà không ngừng đen mặt. Ngươi là nương tử của hắn, hắn chơi đùa ngươi thực bình thường đi chứ?
"Ta biết các ngươi sẽ như vậy." Vẻ mặt Vân Tứ Nương bị thương, rất nhanh lại tiến vào trạng thái phẫn hận, "Hắn bẩn như vậy, lão nương sẽ không để hắn chơi đùa. Cho nên liền vác dao tính thiến hắn. Kết quả, hấp hối luôn." Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Vân Tứ Nương xuất hiện một chút áy náy.
Mọi người sớm hỗn độn trong gió, thật lâu không nói nên lời. Vốn nghĩ rằng bỏ chồng đã ly kỳ, không nghĩ tới chuyện sau còn ly kỳ hơn chuyện trước, lại còn có thiến chồng.
Chỉ có Mộ Dung Vân Thư vẫn bình tĩnh như thần, gợn sóng không sợ hãi phun ra ba chữ, "Nói trọng điểm."
Vân Tứ Nương nói: "Aizzz, trọng điểm chính là, với võ công của hắn, vốn dĩ có thể trốn tránh, một đao kia của ta dù sao cũng không thể chạm đến người hắn. Nhưng khi đó ta không biết, kỳ thật võ công của hắn sớm mất hết, xem nhà là thanh lâu vì xuất hiện ảo giác. Ta vẫn hoài nghi nguyên nhân khiến hắn mất hết võ công, xuất hiện ảo giác, chính là xuân dược. Sau đó ta lại thí nghiệm rất nhiều lần, lần nào cũng đúng."
"Xin hỏi ngươi thí nghiệm thế nào?" Lý Vô Nại rốt cuộc vần quan tâm vấn đề này.
Vân Tứ Nương lườm hắn một cái, "Ngươi nghĩ rằng danh tiếng phong lưu quả phụ của ta là từ đâu mà có?"
Lý Vô Nại bừng tỉnh hiểu ra, "Vậy ngươi có thí nghiệm trên người Thạch Nhị tiên sinh không?"
Vân Tứ Nương: "Có, hắn là người duy nhất không xuất hiện ảo giác. Ta đoán là vì thuốc này có ảnh hưởng không lớn đến người không có nội lực."
Lúc này, Mộ Dung Vân Thư trầm mặc đã lâu mới nói: "Nếu ảnh hưởng không lớn đến người không có nội lực, vì sao ta cũng xuất hiện ảo giác?"
"Việc này... Việc này ta cũng không biết." Vân Tứ Nương nói.
Lý Vô Nại nói: "Có lẽ Thạch Nhị tiên sinh có sức chống cự với thuốc xuân dược."
"Ta cảm thấy hẳn là hắn có sức chống cự với nữ nhân." Đông hộ pháp bí hiểm nói.
Khóe miệng Vân Tứ Nương nhất thời hung hăng rút hai cái, trí nhớ bay lộn đến một đêm đầy sao vô cùng lãng mạn, người nào đó thờ ơ với yêu thương nhung nhớ của nàng... Hết hồn! Hay là hắn không phải nam nhân?! Khoảnh khắc, khóe miệng Vân Tứ Nương lại rút hai cái.
"Mấy người chúng ta, trừ Thạch Nhị tiên sinh, đều bị nhốt ở đây. Thạch Nhị tiên sinh rất có thể không trúng độc." Nói đến này, đáy lòng xiết chặt của Mộ Dung Vân Thư thoáng thở phào một chút, tuy rằng võ công của Thạch Nhị tiên sinh bình thường, nhưng đa mưu túc trí. Đối phương bắt hết mọi người bên cạnh nàng đến, chỉ quên một Thạch Nhị tiên sinh, nói vậy, Thạch Nhị tiên sinh đã tránh được một kiếp này. Chỉ mong, hắn có thể đem cứu binh tới.
Nghĩ đến cứu binh, suy nghĩ của Mộ Dung Vân Thư không khỏi chuyển tới trên người Phượng Thành. Hắn đi Vô Hoa cốc đã nhiều ngày, không biết tiến triển thế nào.
Cùng lúc đó, Phượng Thành cũng nghĩ đến Mộ Dung Vân Thư, nhưng không phải nhớ, mà là nguyền rủa. Hắn đã đóng quân ngoài Vô Hoa cốc gần một tháng, hơn nữa còn có xu thế tiếp tục đóng quân. Một tháng qua hắn dùng tất cả mọi thủ đoạn tồi tệ, ngay cả phóng hỏa đốt núi cũng dùng tới, mà một con chim trong Vô Hoa cốc cũng không kinh động. Đương nhiên, hắn cũng không biết bên trong có chim chóc hay không. Nếu lần này có thể thuận lợi gặp được Bạch Dạ Phong, hắn nhất định phải đề nghị người này sửa tên Vô Hoa cốc thành Vô Nhân cốc.
Đang nghĩ, bỗng nhiên một tiếng gió truyền đến, tinh thần Phượng Thành lập tức chấn động, một bóng người đã dừng trước mặt hắn. Bản lĩnh cao! Phượng Thành thầm khen trong lòng. Thấy rõ dung mạo người tới, Phượng Thành nhướng mày, mất hứng nói: "Ta canh chừng nhiều ngày như vậy, nhưng lại phái một nữ nhân tới đuổi ta. Cốc chủ của các ngươi ở đâu? Ta muốn gặp trực tiếp."
Người tới vẫn không nhúc nhích, thản nhiên nói: "Ta theo ngươi đi gặp Mộ Dung Vân Thư."
Vừa lên tiếng liền dọa Phượng Thành sợ. "Ngươi, ngươi, ngươi... Ngươi là nam nhân?" Hắn vẫn nghĩ đến mình đã là cực hạn nam nhân, không nghĩ tới, trên đời lại có người có bộ dạng càng âm nhu hơn hắn.
Đây không phải là lần đầu tiên Bạch Dạ Phong bị người nhận lầm là nữ tử, cho nên hắn cũng không tức giận, vẫn mang bộ dáng điềm đạm, gật gật đầu.
Trong lòng Phượng Thành nhất thời sinh ra ý thức cách mạng đồng bệnh tương liên nói với hắn,: "Tuy rằng Mộ Dung Vân Thư khiến người ta hận nghiến răng, nhưng nàng rất biết đúng mực, tuyệt đối sẽ không khiến ngươi tức chết, cho nên ngươi có thể yên tâm, lúc này rời núi tuyệt sẽ không có đi không có về."
Thái dương Bạch Dạ Phong khẽ nhảy hai cái, rốt cuộc là trấn an hắn, hay là cảnh báo hắn?
"Lại nói, sao ngươi đột nhiên thay đổi chủ ý?" Phượng Thành hỏi.
"Tập thể những người trong cốc tạo phản, đuổi ta chạy ra."
"Ặc. Vì sao?"
"Không chịu nổi ngoài cốc xuất hiện kẻ thường xuyên gào khóc thảm thiết không thôi."
Ngoài cốc xuất hiện kẻ thường xuyên gào khóc thảm thiết? Ngoài cốc gào khóc thảm thiết? Gào khóc thảm thiết? Trong khoảnh khắc, sắc mặt trắng bệch của Phượng Thành lại trắng vài phần, không thê lương vậy chứ?
Phượng Thành muốn mang Bạch Dạ Phong đến đất Thục, Bạch Dạ Phong lại kiên trì đi hướng Núi Thiên Long. Bởi vậy hai người đã xảy ra tranh chấp.
Phượng Thành: "Ta tìm ngươi, là muốn mang ngươi đi gặp Mộ Dung Vân Thư, không phải đi xem bạc của nàng."
Bạch Dạ Phong: "Bạc của nàng ở Núi Thiên Long?"
Phượng Thành: "..."
Bạch Dạ Phong: "Muốn đi đất Thục thì tự ngươi đi, ta muốn đến Núi Thiên Long."
"..." Phượng Thành rất muốn bắt cóc Bạch Dạ Phong, lại ngại lòng có dư mà lực không đủ, võ công không chỉ không bằng người, ngay cả mỹ mạo cũng không bằng, vừa không thể đánh lại cũng không thể sắc dụ, trừ đi theo sau làm cái đuôi không có lựa chọn nào khác. Chỉ mong sau khi hắn ta dạo Núi Thiên Long đủ, nguyện ý cùng hắn về đất Thục. Nếu không nữa thì, bảo Mộ Dung Vân Thư đến Núi Thiên Long. Dù sao bạc của nàng đều cất ở đó, còn có thể mượn cơ hội này kiểm kê tài sản một chút. Nhất cử lưỡng tiện.
Vì thế, Phượng Thành suốt đêm dùng bồ câu đưa tin cho Mộ Dung Vân Thư, nói với nàng, hắn đem mang Bạch Dạ Phong đến Núi Thiên Long.
Bên kia, đám người Mộ Dung Vân Thư bằng trực giác mà tính ngày, thấy đại nạn của Sở Trường Ca chỉ còn ba ngày, vẫn không thấy bóng dáng Thạch Nhị tiên sinh.
"Cầu người, không bằng cầu mình. Theo ta thấy, tên Tảng đá kia tám phần chui vào góc nào đó mà trốn rồi. Mộ Dung muội tử, ngươi vẫn nên ngẫm lại nên giải trừ độc dược trên người chúng ta thế nào đi." Vân Tứ Nương vô cùng táo bạo nói.
"Là xuân dược." Lý Vô Nại sửa chữa, sau đó nói: "Theo ta thấy, không có cách giải trừ xuân dược rồi. Chưa nói chúng ta không biết cách giải, cho dù biết, cũng không có dược liệu."
Mọi người nghe vậy thở dài, không thể hy vọng giải độc.
Lúc này, vẫn giữ thái độ trầm mặc với cuộc thảo luận, Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên lên tiếng, "Xuân dược không cần dược liệu để giải."
Mọi người ngơ ngốc, lập tức đại 囧. Nhất là bốn người Đông Nam Tây Bắc, hiếm khi đỏ mặt.
Thẳng thắn nhất là Vân Tứ Nương, nàng cười hớ hớ nói: "Ta còn chưa xấu hổ, bốn gã đàn ông các ngươi xấu hổ cái gì?"
Đông Nam Tây Bắc càng 囧, nhìn trời thăm hỏi thần linh, cuối cùng nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư ở nhà tù cách vách, phu nhân, chiêu này rất độc, nghĩ biện pháp khác đi.
Mộ Dung Vân Thư rũ mắt xuống, đương nhiên nàng biết chiêu này thực độc, nhưng nhất định dùng được. Dù sao Sở Trường Ca cũng từng ăn "Thuốc giải"... Bỗng nhiên, Mộ Dung Vân Thư nhớ lại, mới đầu tuy rằng Sở Trường Ca cũng xuất hiện ảo giác, nhưng vẫn chưa bị thương, sau là vì uống nước trà có bỏ xuân dược thì nội lực mới mất hết. Xem ra, hắn có sức chống cự với loại thuốc xuân dược liều cao này, chỉ là sau đó nước trà áp đảo vượt qua giới hạn cuối cùng của hắn.
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Vân Thư ảo não vô cùng, hận thời gian không thể quay ngược. Nếu có thể lặp lại một lần, nàng tình nguyện tự mình uống hết ấm trà kia, cũng không để hắn dính nửa giọt.
Thấy Mộ Dung Vân Thư không nói lời nào, mọi người nghĩ nàng thật sự đang lo nghĩ đến khả năng "Vận động giải độc", không khí nháy mắt trở nên quỷ dị. Nhất là chọn người có khả năng trở thành "Thuốc giải" nhất ở đây, Vân Tứ Nương cảm thấy rất áp lực.
"Việc này... Ta đem nói xấu nói trước, nếu ai trong các ngươi chạm đến lão nương, hoặc là sảng khoái làm thái giám, hoặc là xuất gia làm hòa thượng, nếu không cũng chỉ có thể bị lão nương thu vào hậu cung. Trừ ba loại đó ra, không có lựa chọn thứ tư."
"..." Nhóm nam đồng bào không nói gì nhìn trời. Suy tư một lát, Bắc hộ pháp yếu nhược hỏi: "Chết được không?"
Mày liễu của Vân Tứ Nương nhất thời dựng thẳng, "Ngươi tình nguyện chết cũng không chịu gia nhập hậu cung của lão nương?!" Trong giọng nói chứa đầy uy hiếp.
Mày của Bắc hộ pháp run rẩy, nói: "Không phải. Ta chỉ không chịu làm thái giám, cũng không chịu làm hòa thượng."
Nói cách khác lựa chọn thứ ba căn bản không hề nghĩ tới? Vân Tứ Nương chán nản, giá thị trường của nàng kém như vậy sao? Nàng nhớ rõ người ái mộ mình rất nhiều mà.
Lý Vô Nại: "Một khi đã như vậy, thì để cho ta. Dù sao ta vốn chính là hòa thượng."
"Đừng nói nữa." Mộ Dung Vân Thư nói: "Loại chuyện này không phải trò đùa. Tứ Nương, ngươi cũng đừng hào phóng ngoài miệng. Ta không thể có lỗi với Thạch Nhị tiên sinh."
Nghe vậy, hốc mắt Vân Tứ Nương bỗng nhiên nóng lên, không kềm chế được. Trầm ngâm thật lâu mới nói, "Ngươi có thể hiểu được ta, như vậy là đủ rồi. Về phần Tảng đá, có thể ở cùng nhau là vận may của ta, không thể, đó là mệnh. Nam nhân của ta không có còn có thể tìm, nhưng nam nhân này của Mộ Dung muội tử ngươi, một khi mất đi, rốt cuộc không thể tìm lại. Hai chuyện này không thể so sánh."
Mộ Dung Vân Thư: "Tình cảm của con người không phân nặng nhẹ, cảm tình của ta và Sở Trường Ca, không thể hơn quý trọng của ngươi và Thạch Nhị tiên sinh. Chuyện này đừng bàn nữa. Cùng lắm thì ta đi theo chàng, mười tám năm sau lại là một đôi."
"Mộ Dung muội tử..." Hai chữ "Muội tử" vừa thốt, Vân Tứ Nương đã rơi lệ đầy mặt.
"Tiểu thư." Ngồi xổm ở góc tường vẽ vòng tròn, Lục Nhi bỗng nhiên mở miệng, sau khi được mọi người chú ý, nàng liều chết mở miệng, "Mạng của em là tiểu thư cho. Vì hạnh phúc của tiểu thư, làm gì Lục Nhi cũng nguyện ý."
"Câm miệng!" Luôn luôn bình thản ung dung, Mộ Dung Vân Thư đột nhiên giận tái mặt, tức giận nói: "Tất cả đều câm miệng cho ta! Mộ Dung Vân Thư ta còn chưa sa sút đến tình trạng hy sinh trinh tiết người bên cạnh mà tìm giải thoát. Chuyện này ai cũng không được nhắc lại, nếu ai dám nhắc lại, kẻ đó liền cầu nguyện ta tốt nhất chết trong địa lao, nếu không, ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết."
"Tiểu thư..."
"Phu nhân..."
"Mộ Dung..."
"Mộ Dung muội tử..."
Mộ Dung Vân Thư không hề nhìn vẻ mặt cầu xin của mọi người, xoay người, hai hàng lệ nóng chậm rãi chảy xuống, làm hai gò má như bị đốt cháy. Với nàng mà nói, giờ này khắc này, là lúc bất lực nhất tựa như cực hình dùng mũi khoan mà đâm vào tim vào xương.
Lại qua hai ngày trăn trở. Phía Ly Hận Cung, ngoại trừ mỗi ngày có người đúng hạn đem đồ ăn đưa đến, không có động tĩnh khác. Thấy đại nạn sắp buông xuống, mọi người càng ngày càng thiếu kiên nhẫn.
"Phu nhân, chỉ còn một ngày..." Đông Nam Tây Bắc vài lần muốn nói lại thôi.
Mộ Dung Vân Thư không nói tiếp, sao nàng không biết chỉ còn một ngày. Kỳ hạn càng gần, nội tâm nàng càng giãy giụa mãnh liệt. Mà kỳ thật vào tối hôm qua, ngày cuối cùng đã tới, nàng đã quyết định trong lòng. Sau khi đưa ra quyết định, ngược lại càng bình tĩnh. Mặc kệ sắp đối mặt với hậu quả thế nào, nàng nguyện ý tự gánh vác.
Ầm một tiếng, âm thanh cửa đá mở ra. Như thường hay lui tới, chỉ có hai cung nữ, bưng điểm tâm. Đợi lúc các nàng đem cơm phân phối cho mọi xong định ròi đi, Mộ Dung Vân Thư gọi các nàng lại, "Phiền hai vị chuyển lời với quý cung chủ, ta nguyện ý giao bản đồ cơ quan."
Hai gã cung nữ nghe vậy dừng bước, quay lại gật gật đầu với nàng, sau đó rời đi.
Cung nữ vừa đi, trong địa lao liền như nổ tung.
Lục Nhi: "Tiểu thư, sao người có thể giao bản đồ cơ quan... Đó là... Đó là tôn nghiêm cuối cùng của Mộ Dung phủ."
"Phu nhân, xin cân nhắc. Thay vì giao bản đồ cơ quan, không bằng chúng ta..." Câu nói kế tiếp của Đông hộ pháp bị ánh mắt giết người của Mộ Dung Vân Thư bức lui.
"Mộ Dung muội tử, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?" Vân Tứ Nương là người duy nhất bình tĩnh hỏi. Bởi vì nàng có thể hiểu được tâm tình của Mộ Dung Vân Thư.
Lý Vô Nại thở dài: "Ngươi có thể quyết định như vậy, sợ là chúng ta có nói thêm cũng vô dụng."
Mặc kệ mọi người nói như thế nào, Mộ Dung Vân Thư vẫn không nói một lời. Miệng mồm nàng luôn lanh lợi, lúc này lại nói được một câu giải thích. Nàng vỗn nghĩ rằng mình có thể rất cao thượng, có thể vì an nguy của vạn dân hy sinh hạnh phúc chính mình, nhưng giờ phút này nàng lại phát hiện mình chính là một kẻ tầm thường, một kẻ tầm thường tình nguyện hy sinh toàn thế giới, cũng muốn bảo vệ người âu yếm.
Cao thượng là lời cao thượng khắc trên mộ, bỉ ổi là đường sống bỉ ổi.
Cho tới bây giờ nàng đều là một tiểu nhân bỉ ổi. Mặc dù vạn kiếp bất phục, cũng phải là trước nay chưa từng có.
Khiến Mộ Dung Vân Thư ngoài ý muốn là, nàng hoàn toàn đảo điên lý trí của mình mà quyết định, vẫn chưa mang đến hiệu quả như dự đoán. Giữa trưa khi đưa cơm đến, vẫn là hai cung nữ, hơn nữa giống như bình thường, đưa cơm xong liền bước đi, không nói được một lời.
Trong khoảnh khắc, Mộ Dung Vân Thư suy sụp rơi vào vực sâu tuyệt vọng, tâm như tro tàn.
"Tiểu thư..." Lục Nhi ghé vào song sắt giữa hai phòng giam, hai mắt đẫm lệ lưng tròng.
Đông Nam Tây Bắc không ngừng đấm vào song sắt, máu thịt trên mu bàn tay túa ra lại không thấy đau đớn, trong lòng âm thầm thề, một ngày kia nếu có thể còn sống rời chỗ này, nhất định sẽ khiến cả Ly Hận Cung phải chôn cùng!
Lý Vô Nại cùng Vân Tứ Nương xoay mặt qua một bên, thật sự không đành lòng nhìn xuống. Bộ dáng kia của Mộ Dung Vân Thư, càng khiến người ta lo lắng hơn Sở Trường Ca mê man bất tỉnh.
Mỗi người đều có tâm tư, không khí lâm vào trạng thái khẩn trương cực độ.
Bỗng nhiên, dường như Mộ Dung Vân Thư nghĩ tới cái gì, lập tức như sống lại, hai mắt nhấp nháy sáng lên, xé trung y trên người trãi trên mặt đất, cắn ngón tay, vẽ điên cuồng, cả người giống như ma, không ngừng vẽ, không ngừng vẽ...
Lục Nhi gấp đến độ khóc lên, vội vàng cắn ngón tay chính mình đưa qua, vừa khóc vừa kêu: "Tiểu thư, dùng máu của em, dùng máu của em..."
Vân Tứ Nương kéo ống tay áo của mình xuống giúp Lục Nhi băng bó ngón tay, thở dài, "Vào lúc này, nàng ấy không nghe thấy ngươi nói gì đâu." Cuối cùng lại nói, "Hỏi thế gian tình ái là chi, mà khiến đôi lứa thề nguyền sống chết. Dù là người bình tĩnh như Mộ Dung Vân Thư, cũng khó tránh được một chữ tình. Aizzz, lần này nếu không cứu được Sở Trường Ca, chỉ sợ ai cũng không ngăn được nàng tự tử."
Lục Nhi vừa nghe lời này, khóc càng thương tâm. Tê tâm liệt phế. Đột nhiên, nàng dừng khóc, xoay người sụp xuống quỳ gối trước mặt Lý Vô Nại, một mặt dập đầu một mặt cầu xin, "Đại sư, ta giúp ngươi giải độc, ngươi mau cứu cô gia, mau cứu cô gia."
"Lục Nhi cô nương..." Trong lòng Lý Vô Nại đau xót, cũng sụp xuống quỳ trước mặt nàng, "Lý mỗ vô năng."
Lục Nhi không nghe, tiếp tục không ngừng dập đầu, "Ngươi có thể, ta giải độc cho ngươi, giải độc cho ngươi."
"Ngươi đừng dập đầu, vô dụng thôi." Bắc hộ pháp bỗng nhiên đỡ nàng đứng lên, nói: "Chúng ta đã thử, đây không phải xuân dược bình thường, cho dù có mười ngươi đi nữa cũng không giải được, chỉ có thể chờ tác dụng của thuốc chậm rãi biến mất." Nửa tháng sau, bọn họ có thể khôi phục nội lực. Nhưng lúc này nửa tháng hay nửa năm cũng không khác gì. Trừ phi có biện pháp kéo dài thời gian của giáo chủ.
Lục Nhi nghe vậy cũng dừng khóc, lập tức mất đi sức sống, ánh mắt vô thần, cả người phải dựa vào tay của Bắc hộ pháp.
Vân Tứ Nương lại nghe ra bát quái, "Các ngươi đã thử? Thử thế nào?"
Mặt Bắc hộ pháp nhất thời đỏ lên, xoay đầu qua một bên, không buồn hé răng.
Bốn nam nhân còn lại cũng gục đầu xuống. Nếu không phải vô ích, đừng nói mất đi lễ nghĩa, cho dù mất đi tôn nghiêm, bọn họ cũng sẽ không chút do dự mà nghe theo.
Vân Tứ Nương: "Rốt cuộc các ngươi thử như thế nào?"
Lý Vô Nại: "Ngươi đừng hỏi. Dù sao xuân dược này một chốc không thể giải xong. Muốn cho Sở Trường Ca mạng sống, chỉ có thể kéo dài thời gian."
Vân Tứ Nương hồ nghi đầy bụng, bỗng nhiên, trong đầu chợt lóe, nàng kinh ngạc nói: "Khó trách tối hôm đó ta nghe được âm thanh kỳ quái, còn nghĩ rằng là nằm mơ..." Rồi sau đó nàng lại nói: "Các ngươi yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ giữ bí mật. Sẽ không để Mộ Dung Vân Thư biết. Cũng sẽ không truyền đi. Ra khỏi địa lao này, ta liền quên hết."
Bọn họ cũng có chút lo lắng. Nhưng việc đã đến nước này, truyền ra cũng không còn cách nào. Ôm tâm tính vỡ thùng đổ nước, năm người tiêu tan. Lý Vô Nại vô cùng bình tĩnh nói: "Không sao cả, ngươi cứ việc truyền, cùng lắm thì tương lai ta sẽ giết người diệt khẩu."
"..." Vậy mà nói là không sao cả sao? Vân Tứ Nương trừng hắn liếc mắt một cái, nói: "Giết người diệt khẩu thì để sau khi ra ngoài hãy tính. Trước mắt nên rướn cổ họng mà kêu đi. Ta không tin đám nữ nhân Ly Hận Cung kia có thể chịu nổi gào khóc thảm thiết cả ngày lẫn đêm."
"Đúng. Kêu, kêu lớn tiếng, kêu cho đến khi nào có người đến mới thôi." Lý Vô Nại dứt lời, vội vàng ghé vào song sắt hướng cửa kêu to.
Đông Nam Tây Bắc cũng gia nhập, ngửa cổ họng loạn kêu gọi bậy.
Toàn bộ, quả thực có thể dùng ma quỷ làm loạn để hình dung.
Ước chừng qua nửa nén hương, Cung chủ Ly Hận Cung giả đến, đi theo phía sau là tên nam tử áo xanh.
Cung chủ Ly Hận Cung giả cười lạnh nói: "Khóc tang trước sao?"
Mọi người nhịn tức giận xuống, cắn chặt răng không nói lời nào. Lúc này, Mộ Dung Vân Thư dùng ngón tay điên cuồng vẽ rốt cục cũng ngừng lại, vừa nhấc mắt, bộ dạng mặc dù chật vật, trong mắt cũng đã khôi phục bình tĩnh ngày xưa. "Đây là nữa bức bản đồ cơ quan, giữ lại một mạng cho Sở Trường Ca, sau khi tới Núi Thiên Long, ta sẽ cho ngươi nửa bản đồ cơ quan còn lại." Mộ Dung Vân Thư đem nửa bức bản đồ cơ quan vẽ bằng máu đưa cho nàng.
"Ta muốn bản đồ hoàn chỉnh." Cung chủ Ly Hận Cung giả không nhận.
Mộ Dung Vân Thư: "Trên đời này ngoài ta ra, không có người thứ hai biết bản đồ cơ quan của ngân khố."
Cung chủ Ly Hận Cung giả: "Ta nhớ rõ ngươi đã nói còn có một người thiết kế cơ quan."
"Kia chỉ là kế hoãn binh của ta." Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên cong môi cười, trong tươi cười kia tràn ngập tự tin, nếu không phải chính mắt thấy nàng vừa mới sụp đổ, rất khó tưởng tượng trước giờ phút này nàng điên cuồng cơ hồ mất lý trí. "Nếu là ngươi, ngươi còn có thể để cho người thiết kế cơ quan kia sống trên đời sao?"
Cung chủ Ly Hận Cung giả nghe vậy ngẩn ra, xác thực, đổi lại là nàng, nhất định sẽ không lưu lại người sống. Trầm ngâm giây lát, nàng nói: "Sao ta biết được bức bản đồ cơ quan trong tay ngươi có phải là thật hay không?"
Mộ Dung Vân Thư: "Ta sẽ không lấy tánh mạng của Sở Trường Ca ra nói giỡn."
Cung chủ Ly Hận Cung giả: "Ta không tin ngươi."
Mộ Dung Vân Thư suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Sau khi tới Núi Thiên Long, ta theo ngươi vào ngân khố. Nếu bản đồ cơ quan này sai nửa điểm, ngươi cứ giết ta."
Cung chủ Ly Hận Cung giả do dự một lát, cuối cùng nhận nửa bức bản đồ cơ quan, cũng giữ lại cho Sở Trường Ca bảy ngày sống sót.
Vừa ra khỏi địa lao, Cung chủ Ly Hận Cung giả liền ngửa mặt lên trời cười to, nói: "Ngươi nói quả nhiên không sai. Căn bản là không có người thiết kế cơ quan, chỉ có bản đồ cơ quan trên tay Mộ Dung Vân Thư! Lại nói, nếu ngươi sớm biết rằng kia chính là kế hoãn binh của Mộ Dung Vân Thư, sao không nói sớm, lại phải chờ tới một khắc cuối cùng mới nói?"
Nam tử áo xanh: "Vừa rồi ta mới nghĩ đến."
"Phải không?" Cung chủ Ly Hận Cung giả nhìn hắn liếc mắt một cái, thấy thần sắc hắn như thường, liền không tiếp tục truy vấn.
Hôm sau. Cung chủ Ly Hận Cung giả mang theo đám người Mộ Dung Vân Thư khởi hành đến Núi Thiên Long. Mộ Dung Vân Thư, Sở Trường Ca, Lục Nhi và với Vân Tứ Nương ngồi cùng một chiếc xe ngựa, Đông Nam Tây Bắc và Lý Vô Nại ngồi một chiếc xe ngựa, chín người đều bị trói gô. Phía trước là một chiếc xe ngựa do Cung chủ Ly Hận Cung tự mình lái, phía sau là một chiếc của nam tử áo xanh, cuối đoàn xe là mấy chục cung nữ áo hồng giục ngựa theo đuôi. Toàn bộ đội hình chậm rãi, vốn dĩ sẽ thu hút tầm nhìn.
Lúc giữa trưa, hai con tuấn mã đỏ thẫm chạy như bay cùng đến. "Hu ——" hai người trên lưng ngựa vội vàng kéo nhanh dây cương giữ ngựa chậm lại, nhưng vẫn khiến những con ngựa phía trước hoãn sợ, tiếng ngựa hí liên tiếp vang lên.
"Người nào quấy rối?" Cung chủ Ly Hận Cung giả lúc này đã cởi mặt nạ, ngữ khí không nhanh không chậm, thoạt nhìn giống như một tiểu thư khuê các.
"Tại hạ là Phượng Thành, vừa rồi giục ngựa quá nhanh, quấy nhiễu tiểu thư, mong tiểu thư bao dung."
Bên trong xe ngựa, nghe được hai chữ Phượng Thành, mọi người đều chấn động, lập tức mừng rỡ, nhưng tay chân bị trói không thể động đậy, lại bị điểm á huyệt không thể kêu. Quả nhiên là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay. Trong xe ngựa phía sau, các nam nhân trực tiếp lấy thân thể tông vào xe ngựa, phát ra âm thanh va chạm từng hồi.
Mặt Phượng Thành căng thẳng: "Tiếng gì vậy?"
Cung chủ Ly Hận Cung giả ôn nhu cười, nói: "Là chó nhà ta nuôi."
Phượng Thành hiểu được, than trong lòng: kẻ có tiền luôn khác người, ngay cả chó cũng có thể ngồi xe ngựa, lại là xe ngựa xa hoa, cái này bảo dân chúng nghèo khổ như hắn làm sao mà chịu nổi đây. Đương nhiên, Phượng Thành nghĩ tới một nữ nhân có tiền khác —— Mộ Dung Vân Thư. Bỗng nhiên, Phượng Thành nghi hoặc nhíu lông mi, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.
"Phượng huynh, làm sao vậy?" Bạch Dạ Phong hỏi.
Phượng Thành lại nhìn xung quanh trong chốc lát, mới thì thào giống như tự nói: "Ta cảm thấy Mộ Dung Vân Thư ở gần đây."
Lời vừa nói ra, Cung chủ Ly Hận Cung giả lập tức âm thầm vận khí, trên mặt lại không thay đổi.
Mà trong xe ngựa mọi người đều vui mừng không thôi, trong lòng không ngừng quát to, Phượng Thành, cảm giác của ngươi đúng đó, Mộ Dung Vân Thư ở trong này, ngay trước mắt ngươi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook