Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu
-
Chương 638: Một ngày của Trọng Lâm (3)
Rõ ràng, đến hậu bản của trò chơi từng một thời "gây bão" trong cộng đồng Trọng Lâm còn chẳng muốn làm, vậy thì càng khỏi cần bàn đến phiên bản sao chép lỗi. Thế là sau cái ngày không nắng không mưa ấy, anh nhanh chóng cầm lại giấy bút lên tiến hành bù đắp thiếu sót mới phát hiện ra. Và cũng không mất quá nhiều thời gian để nhà chế tác trò chơi đẳng cấp bốn sao tìm được phương án giải quyết vấn đề hợp tình hợp lý.
Điều khiển nhân vật chạy nhảy không có áp lực gì ngoài bấm nút né tránh chướng ngại vật hả? Vậy thì bổ sung thêm kẻ truy đuổi phía sau nữa là xong. Người chạy kẻ đuổi áp lực cứ phải gọi là nặng nghìn cân luôn!
Tất nhiên, phương án giải quyết vấn đề của Trọng Lâm không chỉ đơn giản là nhồi nhét thêm hình ảnh kẻ truy đuổi vào trong "Run". Lối chơi phải thiết kế lại là điều không thể tránh khỏi, trải qua nhiều phen cân nhắc anh quyết định bổ sung thêm một "kiểu chết" nữa mà người chơi trò chơi có thể gặp phải: đó là nhân vật bị kẻ truy đuổi phía sau bắt được. Hai bên sẽ khởi đầu cuộc chơi ngay sát nhau, và trên đường chạy sẽ có những gờ giảm tốc độ được trí tuệ nhân tạo tự động bố trí, chỉ cần nhân vật người chơi điều khiển đạp phải là coi như "xong phim". Không những thế, anh còn chỉnh sửa vách lối đi sao cho nó có khả năng giảm tốc nhân vật mỗi lần chẳng may chạm vào, khiến những pha lạng lách đánh võng hay rẽ ngoặt nếu thực hiện thiếu chuẩn xác cũng sẽ mang đến nguy cơ không nhỏ cho người chơi.
Hiệu quả phương án đem lại là khá tốt, thậm chí là tốt ngoài mức tưởng tượng khi Trọng Lâm áp dụng nó vào mô hình tự thân xây dựng thử. Đến độ ngay sau đó anh phải thiết lập thêm yếu tố "tha thứ" nho nhỏ bù đắp, để người chơi không phải sống lại những phút giây đau khổ hồi còn vui đùa cùng con "chim xệ cánh", sắp sửa phá kỷ lục đến nơi rồi mà chẳng may nhỡ tay một cái dẫn đến công sức biến thành "dã tràng xe cát". Giờ đây, vận tốc chạy của nhân vật người chơi điều khiển sẽ nhanh hơn kẻ truy đuổi chút xíu, chỉ cần người chơi thao tác chuẩn xác tuyệt đối trong một khoảng thời gian nhất định thì khoảng cách giữa đôi bên sẽ được kéo ra. Sau này không may run rủi thế nào điều khiển nhân vật va phải vách tường thì cũng chưa chết được ngay.
Cuối cùng, có gờ giảm tốc mà không có gờ tăng tốc nghe nó hơi bị vô lý quá. Đã làm thì làm cho đến nơi đến chốn, Trọng Lâm vung tay bổ sung thêm gờ tăng tốc vào trong "Run" với công dụng cực kỳ tuyệt vời: giúp nhân vật ngay lập tức kéo ra khoảng cách tối đa với kẻ truy đuổi lẫn tự động né tránh chướng ngại vật trong khoảng thời gian hiệu lực. Chỉ là để duy trì thứ áp lực khó khăn lắm mới tạo dựng nên thì anh thiết lập tần suất xuất hiện của gờ tăng tốc chỉ bằng một nửa so với gờ giảm tốc, đồng thời nhân vật phải chạy được một đoạn nhất định mới mong bắt gặp nó xuất hiện trên đường. Cuộc chơi thời điểm những giây đầu tiên vẫn cứ khó khăn như thường, các tín đồ thế giới ảo đừng hy vọng trò chơi của anh sẽ đối xử nhẹ tay với những sai lầm của người mới chơi.
Hoàn thiện mớ chi tiết vụn vặt còn sót lại, kiểm tra thêm vài lần nữa để chắc chắn rằng không có vấn đề gì đáng quan tâm nữa, đợi cho mọi thứ đâu vào đấy Trọng Lâm mới chính thức kết thúc công việc xây dựng bản thảo ý tưởng trò chơi "Run". Bỏ lại ám ảnh thời còn làm việc tại TLC ở phía sau, anh lấy hết can đảm đệ trình dự án lên cho Dương Khoa - thành viên đứng đầu Ninja Entertainment và cũng là người có con mắt nhìn "hàng" tinh tường bậc nhất công ty xem xét. Dẫu vậy thì, với tính cách rụt rè e ngại đã ăn sâu vào máu Trọng Lâm vẫn không quá tự tin về việc "Run" có thể lọt vào mắt xanh sếp lớn. Thậm chí anh còn dự tính sẵn rằng trò chơi của mình sẽ chỉ nhận được cái lắc đầu phủ quyết và trong trường hợp xấu nhất ấy nên làm gì tiếp theo rồi.
Khi đó Trọng Lâm anh sẽ gặp riêng Dương Khoa cố gắng năn nỉ để dự án được thông qua như bình thường, chỉ là không cần công ty phải bận tâm chính anh sẽ tự mình làm hết mọi thứ từ A đến Z vào những lúc rảnh rỗi. Dạng này công ty sẽ chẳng thiệt gì và công việc thường ngày đảm bảo diễn ra trơn tru không bị xáo trộn, đợi khi nào sản phẩm hoàn thành xong mọi người sẽ tiến hành kiểm nghiệm chất lượng của nó, trước khi quyết định cho nó một chỗ cắm dùi trên nền tảng "Nexus" hoặc là quẳng nó vào sọt rác. Dù kết quả là gì đi nữa thì anh cũng sẽ thản nhiên chấp nhận, coi như đã cố gắng hết sức theo đuổi dự án tâm huyết của cá nhân.
Ấy thế mà, cuộc đời mấy ai đoán được chữ ngờ.
Bản thảo vừa mới trình lên một cái, chưa gì chàng thanh niên thiên tài trong mắt Trọng Lâm đã oai phong vỗ bàn phê duyệt thông qua, vẻ mặt cứ như là cầm trong tay cả đống vàng chứ chẳng phải mớ giấy lộn viết tạp nham. Tiếp đến là Trọng Lâm anh nghiễm nhiên nắm giữ vai trò đứng đầu dự án và có toàn quyền điều động nhân lực tài lực hỗ trợ, chỉ cần anh mở miệng phân phó là những người khác phải theo vào phối hợp ngay. Bản thân sếp lớn Dương Khoa định kỳ cũng sẽ tìm đến anh hỏi thăm tình hình triển khai dự án lẫn đóng góp một số ý kiến cải tiến nho nhỏ, nhằm mục đích phát huy hết giá trị tiềm ẩn bên trong trò chơi đến chính anh lúc đầu cũng không nhận ra.
Một đãi ngộ đến nằm mơ Trọng Lâm cũng không dám mơ. Giờ nhớ lại cảm giác hoang đường trong anh vẫn cứ hết sức mới mẻ, tựa như câu chuyện nó chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua.
"... Lại nói chú Khoa kinh khủng thật, chỉ nhìn mỗi dàn khung mà cho ra được bao nhiêu là ý tưởng cải tiến hay ho. Khứu giác đánh hơi nhạy bén hơn cả cha đẻ trò chơi là mình đây, quá ghê gớm!"
Ứng dụng làm việc khởi động xong xuôi, tức thì bố cục bản đồ trong "Run" - thứ đang được Trọng Lâm lên kế hoạch hoàn thiện trong mấy ngày nay lần lượt hiển thị trên màn hình các máy tính. Một tổ hợp đường gấp khúc to lớn khéo léo nối liền với nhau, xếp chồng lên nhau tạo thành một vòng khép kín, trên các đường gấp khúc to lớn ấy lại tồn tại hằng hà sa số nhánh rẽ dẫn đến đủ mọi nơi trong vòng. Chỉ nhìn qua thôi đã thấy hoa mắt chóng mặt, không phải dân chuyên đố ai nhận ra đây là bố cục bản đồ của một trò chơi.
Bàn tay phải theo thói quen cầm chuột nhấn nút chạy thử, chứng kiến trên các con đường xuất hiện thêm vô vàn biểu tượng xanh đỏ liên tục nhấp nháy Trọng Lâm không kìm được chép miệng cảm khái, trong đầu bất giác nhớ lại một trong số mấy lời góp ý vàng ngọc từng được nghe từ phía Dương Khoa. Làm một trò chơi vô tận giống "Flappy Bird", nguyên bản anh định rập khuôn cách thức thiết kế bản đồ của chính sản phẩm đàn anh, để trí tuệ nhân tạo của "Run" tự động "vẽ" ra toàn bộ đường đi còn anh chỉ cần xây dựng thuật toán cốt lõi là xong. Về cơ bản cách làm này chẳng có vấn đề gì hết, nhưng rồi không hiểu sao trong lần hỏi thăm đầu tiên khi nghe anh thuật lại tình hình triển khai dự án Dương Khoa chỉ bình thản nói làm vậy đơn giản quá. Kế đến, giữa lúc anh lên cơn lo lắng thấp thỏm người sếp lớn Ninja Entertainment đột nhiên gợi ý sao anh không tự thử thách bản thân bằng cách xây dựng bản đồ theo kiểu mê cung khép kín xem.
Mê cung? Lại còn khép kín?
Thú thực, lúc mới nghe mấy từ nêu trên Trọng Lâm anh chẳng hiểu Dương Khoa muốn nói cái cóc khô gì hết, đồng thời trong lòng không khỏi cảm thấy phiền muộn khi bị đổ thêm công việc lên người. Chẳng qua nể nang sếp lớn nên những ngày sau đó anh vẫn thử tự mình mày mò làm theo lời gợi ý, để rồi càng ngày anh càng phát hiện ra bố cục mê cung khép kín thực sự là thứ không thể tuyệt vời hơn đối với kiểu trò chơi vô tận bản thân đang vùi đầu chế tác.
Nói đơn giản dễ hiểu thì bản đồ mê cung khép kín là một không gian không có lối thoát, tuy có vô số con đường kết nối các khu vực với nhau song không có bất cứ con đường nào đưa người ta ra đến không gian bên ngoài cả. Và cái hay của kiểu bản đồ này là khi áp dụng vào trò chơi trí tuệ nhân tạo không cần phải nhọc công "vẽ" đường đi mới, chỉ cần đảm bảo tính ngẫu nhiên xuất hiện trong không gian sẵn có là đủ để tạo nên những cuộc chơi không hồi kết. Điều này dẫn đến hệ quả tuyệt vời là trò chơi khi chạy sẽ không chiếm dụng quá nhiều tài nguyên máy móc, đổi lại nhà thiết kế chỉ phải cáng đáng thêm một chút khối lượng công việc mà thôi. Một cái giá không hề cao.
Đầu óc phải có sành có sỏi thế nào mới nghĩ ra được trò hay ấy chứ? Cứ việc thời buổi công nghệ hiện đại, các đời máy móc tối tân liên tục ra lò con người ta thực ra không cần lo lắng quá nhiều đến chuyện chiếm dụng tài nguyên, song khuyết điểm bớt đi được chừng nào vẫn cứ là đáng khen chừng ấy a.
"Anh Lâm đến rồi đó à. Em chỉnh xong khuôn mặt model (mẫu) nhân vật chính rồi đó, anh mở hòm thư xem xem có ưng không nhá."
"Ừ, Hảo đợi anh tý anh đang mở rồi đây." Giọng nói của cô nhân viên cá tính bất thình lình vang lên tại khu vực lân cận. Hít sâu một hơi, Trọng Lâm vừa trả lời vừa đảo tay gõ phím tạm thoát khỏi bố cục bản đồ để chuyển sang kiểm tra hòm thư. Chỉ trong chốc lát, thân ảnh một chàng trai mặt mũi nhọn hoắt, ăn vận quần áo khảo cổ tiêu chuẩn tay ôm khư khư một bức tượng vàng, dáng vẻ kinh hoảng nhảy ra chiếm toàn bộ khung hình máy tính lớn. Nom thiết kế đặc biệt có thần, xứng danh nhân vật đại diện cho một trò chơi và tin chắc rằng những người khác khi trông thấy cũng sẽ có cùng cảm nhận giống như anh.
Mà thuận tiện nói đến, trùng hợp thay cái nhân vật này cũng giống như bố cục bản đồ trò chơi kia, chẳng phải sản phẩm nguyên gốc do một tay anh tạo nên.
Nguyên bản trong "Run" không có sự góp mặt của chàng trai mặc đồ khảo cổ đâu, đứng ở vị trí nhân vật chính vốn là một người nhân viên cứu hộ bãi biển đẹp trai cơ bắp, mình trần mặc độc một chiếc quần bơi màu đỏ tươi cơ. Thế nhưng trong lần thảo luận gần đây nhất Dương Khoa đã cùng Trọng Lâm anh đập đi xây lại toàn bộ bối cảnh của trò chơi - thứ thường bị coi là tối kỵ đối với các dự án đang trên đà triển khai thuận lợi. Vỏn vẹn có mười phút đồng hồ mà anh đã hoàn toàn bị thuyết phục rằng cuộc chạy trốn trên bãi biển chẳng có gì gọi là thú vị hết, không bằng đổi thành hành trình đào thoát với báu vật mang theo bên mình nghe hấp dẫn hơn nhiều.
Rồi thì chuyện gì phải đến cũng đến, Trọng Lâm lại trằn trọc thêm mấy đêm nữa để cho ra đời chàng trai mặt nhọn trước mắt, kèm theo khung cảnh xung quanh cũng bị thay đổi từ bãi biển rực rỡ nắng hè thành rừng rậm u ám tối tăm. Đấy là còn chưa kể đến kẻ truy đuổi nhân vật chính cũng phải thay đổi hình tượng cho phù hợp, chẳng qua khi động đến đối tượng này anh hiếm thấy dấy lên dũng khí đối nghịch sếp lớn một lần. Cho rằng nếu cứ một điều nghe Dương Khoa hai điều nghe Dương Khoa thì còn gì là niềm tự tôn của cha đẻ trò chơi nữa, cộng thêm đã chơi thì chơi cho lớn thế là Trọng Lâm thẳng thừng bác bỏ hình tượng lính đánh thuê tầm thường đến từ sếp lớn. Thay vào đó, anh quyết chí đưa một con khỉ đột siêu cấp khổng lồ, tay chân lẫn mặt mũi vặn vẹo tựa ma quỷ vào truy đuổi kẻ cắp báu vật linh thiêng trong trò chơi.
Tuy hơi có nét ma huyễn và nhiều khả năng sẽ khiến họa phong tổng thể bị lệch tông nhưng thôi nào, chuyện quái gì mà chẳng có thể xảy ra trong thế giới ảo chứ? Chỉ cần gây được ấn tượng mạnh trong mắt người chơi thì đừng nói khỉ đột khổng lồ lai quỷ, cần thiết anh đưa cả quỷ thật vào luôn cho mà xem!
Điều khiển nhân vật chạy nhảy không có áp lực gì ngoài bấm nút né tránh chướng ngại vật hả? Vậy thì bổ sung thêm kẻ truy đuổi phía sau nữa là xong. Người chạy kẻ đuổi áp lực cứ phải gọi là nặng nghìn cân luôn!
Tất nhiên, phương án giải quyết vấn đề của Trọng Lâm không chỉ đơn giản là nhồi nhét thêm hình ảnh kẻ truy đuổi vào trong "Run". Lối chơi phải thiết kế lại là điều không thể tránh khỏi, trải qua nhiều phen cân nhắc anh quyết định bổ sung thêm một "kiểu chết" nữa mà người chơi trò chơi có thể gặp phải: đó là nhân vật bị kẻ truy đuổi phía sau bắt được. Hai bên sẽ khởi đầu cuộc chơi ngay sát nhau, và trên đường chạy sẽ có những gờ giảm tốc độ được trí tuệ nhân tạo tự động bố trí, chỉ cần nhân vật người chơi điều khiển đạp phải là coi như "xong phim". Không những thế, anh còn chỉnh sửa vách lối đi sao cho nó có khả năng giảm tốc nhân vật mỗi lần chẳng may chạm vào, khiến những pha lạng lách đánh võng hay rẽ ngoặt nếu thực hiện thiếu chuẩn xác cũng sẽ mang đến nguy cơ không nhỏ cho người chơi.
Hiệu quả phương án đem lại là khá tốt, thậm chí là tốt ngoài mức tưởng tượng khi Trọng Lâm áp dụng nó vào mô hình tự thân xây dựng thử. Đến độ ngay sau đó anh phải thiết lập thêm yếu tố "tha thứ" nho nhỏ bù đắp, để người chơi không phải sống lại những phút giây đau khổ hồi còn vui đùa cùng con "chim xệ cánh", sắp sửa phá kỷ lục đến nơi rồi mà chẳng may nhỡ tay một cái dẫn đến công sức biến thành "dã tràng xe cát". Giờ đây, vận tốc chạy của nhân vật người chơi điều khiển sẽ nhanh hơn kẻ truy đuổi chút xíu, chỉ cần người chơi thao tác chuẩn xác tuyệt đối trong một khoảng thời gian nhất định thì khoảng cách giữa đôi bên sẽ được kéo ra. Sau này không may run rủi thế nào điều khiển nhân vật va phải vách tường thì cũng chưa chết được ngay.
Cuối cùng, có gờ giảm tốc mà không có gờ tăng tốc nghe nó hơi bị vô lý quá. Đã làm thì làm cho đến nơi đến chốn, Trọng Lâm vung tay bổ sung thêm gờ tăng tốc vào trong "Run" với công dụng cực kỳ tuyệt vời: giúp nhân vật ngay lập tức kéo ra khoảng cách tối đa với kẻ truy đuổi lẫn tự động né tránh chướng ngại vật trong khoảng thời gian hiệu lực. Chỉ là để duy trì thứ áp lực khó khăn lắm mới tạo dựng nên thì anh thiết lập tần suất xuất hiện của gờ tăng tốc chỉ bằng một nửa so với gờ giảm tốc, đồng thời nhân vật phải chạy được một đoạn nhất định mới mong bắt gặp nó xuất hiện trên đường. Cuộc chơi thời điểm những giây đầu tiên vẫn cứ khó khăn như thường, các tín đồ thế giới ảo đừng hy vọng trò chơi của anh sẽ đối xử nhẹ tay với những sai lầm của người mới chơi.
Hoàn thiện mớ chi tiết vụn vặt còn sót lại, kiểm tra thêm vài lần nữa để chắc chắn rằng không có vấn đề gì đáng quan tâm nữa, đợi cho mọi thứ đâu vào đấy Trọng Lâm mới chính thức kết thúc công việc xây dựng bản thảo ý tưởng trò chơi "Run". Bỏ lại ám ảnh thời còn làm việc tại TLC ở phía sau, anh lấy hết can đảm đệ trình dự án lên cho Dương Khoa - thành viên đứng đầu Ninja Entertainment và cũng là người có con mắt nhìn "hàng" tinh tường bậc nhất công ty xem xét. Dẫu vậy thì, với tính cách rụt rè e ngại đã ăn sâu vào máu Trọng Lâm vẫn không quá tự tin về việc "Run" có thể lọt vào mắt xanh sếp lớn. Thậm chí anh còn dự tính sẵn rằng trò chơi của mình sẽ chỉ nhận được cái lắc đầu phủ quyết và trong trường hợp xấu nhất ấy nên làm gì tiếp theo rồi.
Khi đó Trọng Lâm anh sẽ gặp riêng Dương Khoa cố gắng năn nỉ để dự án được thông qua như bình thường, chỉ là không cần công ty phải bận tâm chính anh sẽ tự mình làm hết mọi thứ từ A đến Z vào những lúc rảnh rỗi. Dạng này công ty sẽ chẳng thiệt gì và công việc thường ngày đảm bảo diễn ra trơn tru không bị xáo trộn, đợi khi nào sản phẩm hoàn thành xong mọi người sẽ tiến hành kiểm nghiệm chất lượng của nó, trước khi quyết định cho nó một chỗ cắm dùi trên nền tảng "Nexus" hoặc là quẳng nó vào sọt rác. Dù kết quả là gì đi nữa thì anh cũng sẽ thản nhiên chấp nhận, coi như đã cố gắng hết sức theo đuổi dự án tâm huyết của cá nhân.
Ấy thế mà, cuộc đời mấy ai đoán được chữ ngờ.
Bản thảo vừa mới trình lên một cái, chưa gì chàng thanh niên thiên tài trong mắt Trọng Lâm đã oai phong vỗ bàn phê duyệt thông qua, vẻ mặt cứ như là cầm trong tay cả đống vàng chứ chẳng phải mớ giấy lộn viết tạp nham. Tiếp đến là Trọng Lâm anh nghiễm nhiên nắm giữ vai trò đứng đầu dự án và có toàn quyền điều động nhân lực tài lực hỗ trợ, chỉ cần anh mở miệng phân phó là những người khác phải theo vào phối hợp ngay. Bản thân sếp lớn Dương Khoa định kỳ cũng sẽ tìm đến anh hỏi thăm tình hình triển khai dự án lẫn đóng góp một số ý kiến cải tiến nho nhỏ, nhằm mục đích phát huy hết giá trị tiềm ẩn bên trong trò chơi đến chính anh lúc đầu cũng không nhận ra.
Một đãi ngộ đến nằm mơ Trọng Lâm cũng không dám mơ. Giờ nhớ lại cảm giác hoang đường trong anh vẫn cứ hết sức mới mẻ, tựa như câu chuyện nó chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua.
"... Lại nói chú Khoa kinh khủng thật, chỉ nhìn mỗi dàn khung mà cho ra được bao nhiêu là ý tưởng cải tiến hay ho. Khứu giác đánh hơi nhạy bén hơn cả cha đẻ trò chơi là mình đây, quá ghê gớm!"
Ứng dụng làm việc khởi động xong xuôi, tức thì bố cục bản đồ trong "Run" - thứ đang được Trọng Lâm lên kế hoạch hoàn thiện trong mấy ngày nay lần lượt hiển thị trên màn hình các máy tính. Một tổ hợp đường gấp khúc to lớn khéo léo nối liền với nhau, xếp chồng lên nhau tạo thành một vòng khép kín, trên các đường gấp khúc to lớn ấy lại tồn tại hằng hà sa số nhánh rẽ dẫn đến đủ mọi nơi trong vòng. Chỉ nhìn qua thôi đã thấy hoa mắt chóng mặt, không phải dân chuyên đố ai nhận ra đây là bố cục bản đồ của một trò chơi.
Bàn tay phải theo thói quen cầm chuột nhấn nút chạy thử, chứng kiến trên các con đường xuất hiện thêm vô vàn biểu tượng xanh đỏ liên tục nhấp nháy Trọng Lâm không kìm được chép miệng cảm khái, trong đầu bất giác nhớ lại một trong số mấy lời góp ý vàng ngọc từng được nghe từ phía Dương Khoa. Làm một trò chơi vô tận giống "Flappy Bird", nguyên bản anh định rập khuôn cách thức thiết kế bản đồ của chính sản phẩm đàn anh, để trí tuệ nhân tạo của "Run" tự động "vẽ" ra toàn bộ đường đi còn anh chỉ cần xây dựng thuật toán cốt lõi là xong. Về cơ bản cách làm này chẳng có vấn đề gì hết, nhưng rồi không hiểu sao trong lần hỏi thăm đầu tiên khi nghe anh thuật lại tình hình triển khai dự án Dương Khoa chỉ bình thản nói làm vậy đơn giản quá. Kế đến, giữa lúc anh lên cơn lo lắng thấp thỏm người sếp lớn Ninja Entertainment đột nhiên gợi ý sao anh không tự thử thách bản thân bằng cách xây dựng bản đồ theo kiểu mê cung khép kín xem.
Mê cung? Lại còn khép kín?
Thú thực, lúc mới nghe mấy từ nêu trên Trọng Lâm anh chẳng hiểu Dương Khoa muốn nói cái cóc khô gì hết, đồng thời trong lòng không khỏi cảm thấy phiền muộn khi bị đổ thêm công việc lên người. Chẳng qua nể nang sếp lớn nên những ngày sau đó anh vẫn thử tự mình mày mò làm theo lời gợi ý, để rồi càng ngày anh càng phát hiện ra bố cục mê cung khép kín thực sự là thứ không thể tuyệt vời hơn đối với kiểu trò chơi vô tận bản thân đang vùi đầu chế tác.
Nói đơn giản dễ hiểu thì bản đồ mê cung khép kín là một không gian không có lối thoát, tuy có vô số con đường kết nối các khu vực với nhau song không có bất cứ con đường nào đưa người ta ra đến không gian bên ngoài cả. Và cái hay của kiểu bản đồ này là khi áp dụng vào trò chơi trí tuệ nhân tạo không cần phải nhọc công "vẽ" đường đi mới, chỉ cần đảm bảo tính ngẫu nhiên xuất hiện trong không gian sẵn có là đủ để tạo nên những cuộc chơi không hồi kết. Điều này dẫn đến hệ quả tuyệt vời là trò chơi khi chạy sẽ không chiếm dụng quá nhiều tài nguyên máy móc, đổi lại nhà thiết kế chỉ phải cáng đáng thêm một chút khối lượng công việc mà thôi. Một cái giá không hề cao.
Đầu óc phải có sành có sỏi thế nào mới nghĩ ra được trò hay ấy chứ? Cứ việc thời buổi công nghệ hiện đại, các đời máy móc tối tân liên tục ra lò con người ta thực ra không cần lo lắng quá nhiều đến chuyện chiếm dụng tài nguyên, song khuyết điểm bớt đi được chừng nào vẫn cứ là đáng khen chừng ấy a.
"Anh Lâm đến rồi đó à. Em chỉnh xong khuôn mặt model (mẫu) nhân vật chính rồi đó, anh mở hòm thư xem xem có ưng không nhá."
"Ừ, Hảo đợi anh tý anh đang mở rồi đây." Giọng nói của cô nhân viên cá tính bất thình lình vang lên tại khu vực lân cận. Hít sâu một hơi, Trọng Lâm vừa trả lời vừa đảo tay gõ phím tạm thoát khỏi bố cục bản đồ để chuyển sang kiểm tra hòm thư. Chỉ trong chốc lát, thân ảnh một chàng trai mặt mũi nhọn hoắt, ăn vận quần áo khảo cổ tiêu chuẩn tay ôm khư khư một bức tượng vàng, dáng vẻ kinh hoảng nhảy ra chiếm toàn bộ khung hình máy tính lớn. Nom thiết kế đặc biệt có thần, xứng danh nhân vật đại diện cho một trò chơi và tin chắc rằng những người khác khi trông thấy cũng sẽ có cùng cảm nhận giống như anh.
Mà thuận tiện nói đến, trùng hợp thay cái nhân vật này cũng giống như bố cục bản đồ trò chơi kia, chẳng phải sản phẩm nguyên gốc do một tay anh tạo nên.
Nguyên bản trong "Run" không có sự góp mặt của chàng trai mặc đồ khảo cổ đâu, đứng ở vị trí nhân vật chính vốn là một người nhân viên cứu hộ bãi biển đẹp trai cơ bắp, mình trần mặc độc một chiếc quần bơi màu đỏ tươi cơ. Thế nhưng trong lần thảo luận gần đây nhất Dương Khoa đã cùng Trọng Lâm anh đập đi xây lại toàn bộ bối cảnh của trò chơi - thứ thường bị coi là tối kỵ đối với các dự án đang trên đà triển khai thuận lợi. Vỏn vẹn có mười phút đồng hồ mà anh đã hoàn toàn bị thuyết phục rằng cuộc chạy trốn trên bãi biển chẳng có gì gọi là thú vị hết, không bằng đổi thành hành trình đào thoát với báu vật mang theo bên mình nghe hấp dẫn hơn nhiều.
Rồi thì chuyện gì phải đến cũng đến, Trọng Lâm lại trằn trọc thêm mấy đêm nữa để cho ra đời chàng trai mặt nhọn trước mắt, kèm theo khung cảnh xung quanh cũng bị thay đổi từ bãi biển rực rỡ nắng hè thành rừng rậm u ám tối tăm. Đấy là còn chưa kể đến kẻ truy đuổi nhân vật chính cũng phải thay đổi hình tượng cho phù hợp, chẳng qua khi động đến đối tượng này anh hiếm thấy dấy lên dũng khí đối nghịch sếp lớn một lần. Cho rằng nếu cứ một điều nghe Dương Khoa hai điều nghe Dương Khoa thì còn gì là niềm tự tôn của cha đẻ trò chơi nữa, cộng thêm đã chơi thì chơi cho lớn thế là Trọng Lâm thẳng thừng bác bỏ hình tượng lính đánh thuê tầm thường đến từ sếp lớn. Thay vào đó, anh quyết chí đưa một con khỉ đột siêu cấp khổng lồ, tay chân lẫn mặt mũi vặn vẹo tựa ma quỷ vào truy đuổi kẻ cắp báu vật linh thiêng trong trò chơi.
Tuy hơi có nét ma huyễn và nhiều khả năng sẽ khiến họa phong tổng thể bị lệch tông nhưng thôi nào, chuyện quái gì mà chẳng có thể xảy ra trong thế giới ảo chứ? Chỉ cần gây được ấn tượng mạnh trong mắt người chơi thì đừng nói khỉ đột khổng lồ lai quỷ, cần thiết anh đưa cả quỷ thật vào luôn cho mà xem!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook