Nhân Sinh Trong Sách
-
Chương 12: Khí tràng bất hoà?
Khi Tu Diệp Vân cùng Lãnh Quân Bạch tới phòng Số 1, vừa lúc thi thể Sổ 1 bị bọn thị vệ mang ra, Lãnh Quân Bạch phất phất tay, ý bảo thị vệ buông thi thể xuống. Tu Diệp Vân theo Lãnh Quân Bạch đến cạnh thi thể, nhìn biểu cảm cuối cùng của Số 1 khi còn sống. Ánh mắt Số 1mở rất lớn, không phải vì sợ hãi, mà là không thể tin.
Tu Diệp Vân không khỏi nhăn lại mi, Số 1 đang kinh ngạc vì cái gì? Là vì Lãnh Quân Bạch mắng hay không nghĩ mình lại làm chuyện đó? Hoặc là, kinh ngạc vì kẻ giết mình… Có điều, suy đoán của Tu Diệp Vân rất nhanh đã bị một câu của Lãnh Quân Bạch đạp đổ.
“Xem ra, hắn tự sát.” Lãnh Quân Bạch nói, “Ngươi xem.” Lãnh Quân Bạch chỉ tay vào vị trí tim Số 1, chỗ ấy có ba vệt nước nhỏ tạo thành vết thương, thoạt nhìn rất giống một đóa hoa. “Vết thương ma pháp Thủy hệ trung cấp, trong những người này, học Thủy hệ mà đạt tới trung cấp chỉ có hắn, những người khác hoặc là vì không có người giám hộ, nên không thể đến trường, hoặc là chỉ dừng lại ở giai đoạn sơ cấp.”
“Có điều Quân Bạch, ta cảm thấy sự tình là lạ.” Tu Diệp Vân nói, “Số 1 khi dùng cơm có hành vi dị thường khiến ta không thể lấy phương pháp bình thường phán đoán cái chết của hắn.”
“Không chừng do hắn ghen tị ta đối với ngươi quá tốt.” Lãnh Quân Bạch bình tĩnh nói, có điều trong thanh âm lại lộ ra chút bi thương, dù sao… người này cùng từng cùng mình nằm chung một cái giường.
“Nhưng mà… Hắn…”
“Van cầu các ngươi đừng nói nữa.” Đang lúc Tu Diệp Vân định nói gì đó, Doãn Phàm đã mở miệng, “Tuy rằng Số 1 bình thường tính đố kỵ cố chấp khiến người khác sợ hãi, nhưng hắn đã chết, chủ nhân, người để hắn an tâm đi đi, được không?”
Nghe Doãn Phàm nói, Tu Diệp Vân yên lặng phân tích. Lời Doãn Phàm truyền đạt một tin tức, chính là Số 1 có tính đố kỵ thập phần cố chấp, vì ghen tị mà làm chuyện quá phận với mình cũng là bình thường, nhưng… Tu Diệp Vân lắc đầu, hiện tại đầu óc hắn thập phần hỗn loạn, cái gì cũng không nghĩ ra được. Đúng rồi… Trước khi Số 1 công kích mình, mình đã thấy Doãn Phàm… Nghĩ đến đây, Tu Diệp Vân ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Phàm, kết quả làm hắn hoảng sợ, Doãn Phàm lại khóc! Nương của ta! Tu Diệp Vân hò hét trong lòng, người ta khóc thì thật bình thường, mà Doãn Phàm khóc khiến cả người hắn sản sinh một cảm giác, không hợp chút nào.
Chung quanh không ai khóc… Ai… Tu Diệp Vân thở dài, có lẽ Doãn Phàm thuộc loại nội tâm cực kỳ thiện lương đi! Hoặc là… Là người chung quanh đều quá lạnh nhạt. Nghĩ đến đây, Tu Diệp Vân không khỏi nhìn lại Doãn Phàm, mà… Cái nhìn này, lại khiến Tu Diệp Vân sản sinh một loại cảm giác thực kỳ quái.
Tu Diệp Vân đột nhiên cảm thấy, nếu như mình xem Doãn Phàm khóc, người chung quanh sẽ đều biến thành màu xám, hoặc có thể là không tồn tại, nếu như mình nhận định người chung quanh là tồn tại, vậy Doãn Phàm sẽ biến mất. Hắn có một loại cảm giác… Không thể hòa chung Doãn Phàm cùng những người khác thành một thể, giống như trước kia Mai Ngạn từng nói… Khí tràng bất hoà? (nghĩa đúng là hơi thở khác biệt, có thể hiểu tương tự như hạc giữa bầy gà)
Nhưng mà… ‘Khí tràng bất hoà’ chẳng qua cũng chỉ là người ta nói đùa với nhau, thật sự có người như vậy sao? Hơn nữa… Tu Diệp Vân lấy tay quơ quơ trước mắt mình, hắn có thể thấy rõ tay mình, đồng thời chú ý tới Doãn Phàm, nếu dựa theo ‘lý luận khí tràng’ quái dị, chẳng lẽ, mình và Doãn Phàm cùng ‘khí tràng’ sao?
Không xong… Đầu óc càng thêm hỗn loạn.
“Tốt lắm, đem hắn đi đi, cha mẹ Số 1 mấy năm trước đã qua đời, trong nhà hắn đã không có thân nhân, đem hắn táng ở mộ viên, hảo hảo dàn xếp.” Nghe Doãn Phàm nói, Lãnh Quân Bạch cũng cho rằng nói thêm nữa sẽ là bất kính với người chết, mọi chuyện cần thiết, chờ an táng Số 1 rồi nói sau.”Diệp Vân, chúng ta trở về phòng.”
Tu Diệp Vân liếc nhìn thi thể Số 1 lần cuối, sau đó thầm chúc Số 1 kiếp sau… có thể sống lâu lâu dài dài, thật vui vẻ. Trở lại phòng, Tu Diệp Vân nằm trên giường, Lãnh Quân Bạch ngồi bên giường.
“Diệp Vân, ngươi vẫn cảm thấy rất kỳ quái đúng không?” Lãnh Quân Bạch nói.
“Ân.” Tu Diệp Vân nhẹ ứng thanh. “Cái kia… Doãn Phàm trước kia từng khóc chưa?” Tu Diệp Vân đột nhiên hỏi.
“Trước đây… Lúc hắn còn nhỏ là một con quỷ thích khóc.” Lãnh Quân Bạch nghĩ nghĩ nói.
“Lúc nhỏ các ngươi đã quen biết sao?”
“Là ta biết hắn lúc còn nhỏ được không!” Lãnh Quân Bạch nói, “Có điều… Khi đó ta cũng không lớn hơn hắn nhiều lắm, Doãn Phàm không phải xuất thân quý tộc, bởi vậy nên bị đưa đến nhà quý tộc làm thị vệ hoặc người hầu. Khi đó không ít đứa nhỏ đến đây, hắn khi đó rất giản dị, hơn nữa ít nói, cho nên, ta luôn giữ hắn bên người. Nhưng… sau đó cha mẹ hắn qua đời, từ đó về sau, hắn càng im lặng.” Lãnh Quân Bạch nhún nhún vai.
“Này…” Tu Diệp Vân đột nhiên ngồi xuống ôm lấy Lãnh Quân Bạch, “Ngươi sẽ không phải là thừa dịp phụ mẫu người ta cần người an ủi mà dụ dỗ người ta đó chứ.” Nói xong còn đặc biệt thê lương nói, “Ai… Ta chỉ biết ngươi không thương ta…”
“Ngươi vừa nói cái gì chứ!” Lãnh Quân Bạch liếc Tu Diệp Vân một cái, “Là chính hắn tới tìm ta, kỳ thật ta cũng cảm thấy kỳ quái, một tên hiền như khúc gỗ như thế, thế nào lại làm cái chuyện như thế?”
“Là hắn tới tìm ngươi?” Nghe Lãnh Quân Bạch nói như vậy, Tu Diệp Vân cực kỳ kinh ngạc.
“Phải… Hắn nói hắn tự nguyện làm thị vệ của ta, đồng thời cũng tự nguyện làm nam sủng của ta, còn nói hắn cũng không phải yêu ta, hắn chỉ muốn tìm một nơi an thân, nếu như là nam sủng, có thể hưởng thụ đãi ngộ của nam sủng, nếu như là thị vệ, đồng thời có thể lấy tiền công thị vệ. Cũng chẳng thiệt thòi.” Nói xong, Lãnh Quân Bạch nhíu mi, “Nói thật, đó là câu dài nhất ta từng nghe hắn nói.”
“Nha… Đây chính là nguyên nhân hắn luôn ở bên ngươi a…”
“Đúng vậy…” Lãnh Quân Bạch đột nhiên nắm y phục, túm túm vò vò, “Cho nên… Người ta không phải không yêu ngươi… Ngươi đừng nghi ngờ một mảnh thiệt tình của người ta…”
“Hí…” Tu Diệp Vân buông Lãnh Quân Bạch ra, “Thực lạnh…”
“Ha ha… Người ta nhiệt tình như lửa thế này, sao lại lạnh?” Nói xong, Lãnh Quân Bạch còn đặc biệt ‘lo lắng’ nhìn Tu Diệp Vân, “Diệp Vân ngươi lạnh sao? Ta có thể dùng thân thể sưởi ấm cho ngươi.”
“Ai…” Nhìn Lãnh Quân Bạch không ngừng làm bộ, Tu Diệp Vân không khỏi thở dài, “Quân Bạch, ngươi cũng đừng chọc ta cười.”
“Ta chỉ không muốn ngươi nghĩ mãi chuyện Số 1, ta không thích… nhìn ngươi cứ cau mày như vậy.” Lần này, trên mặt Lãnh Quân Bạch thật sự lộ ra vẻ lo lắng.
“Ta…”
“Chủ nhân! Chủ nhân!” Tu Diệp Vân vừa định nói chuyện, lại bị Đản Đản ở trên cổ chặt lại, Tu Diệp Vân bỏ Đản Đản xuống, Đản Đản lập tức hiện nguyên hình, nhảy lên nhảy xuống trên tay Tu Diệp Vân, “Chủ nhân chủ nhân!”
“Ngươi câm miệng, ta đang rất phiền đây!” Tu Diệp Vân dùng sức ấn xuống đầu Đản Đản một cái, “An tĩnh chút đi!” Nói xong, Tu Diệp Vân còn trừng mắt nhìn Đản Đản.
“Ô… Chủ nhân hung ác…” Đản Đản lăn qua lăn lại trên tay Tu Diệp Vân, nức nở, tựa như một đứa bé đang khóc.
“Ngươi!” Khóe miệng Tu Diệp Vân co quắp, quả trứng này, lại còn có thể giả bộ đáng thương! Trừ bỏ buổi tối ôm ngủ có chút ấm áp, cũng chẳng thấy có tác dụng gì.
“Ô… Nhưng mà… Nhưng mà chủ nhân không thèm nghe Đản Đản nói hết lời.”
“Ngươi nói!” Tu Diệp Vân hét lớn, Đản Đản bị hù co lại, nhảy lên giường trốn vào trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu, Tu Diệp Vân nhìn không nói gì, Lãnh Quân Bạch thì ở một bên cười.
“Đản Đản biết Số 1 kia chết như thế nào a…” Đản Đản nhỏ giọng nói.
“Là việc này? Chỉ vậy mà ngươi làm phiền ta? Không phải chỉ là biết Số 1… Cái gì?” Tu Diệp Vân lẩm bẩm một lúc, đột nhiên kịp phản ứng lời Đản Đản nói, “Ngươi biết?”
“Vâng.” Đản Đản bò ra, “Đôi mắt ta có công năng thấu thị (như tia X-quang), ta mới rồi phát hiện máu của người kia đều đông lại, một người vừa chết, máu chắc chắn sẽ không đông lại nhanh như vậy, hơn nữa, ta còn phát hiện trong mắt người kia có một ấn ký lục giác tinh hồng sắc.”
“Này… Nói lên điều gì?” Nghe Đản Đản nói, Tu Diệp Vân đột nhiên phát hiện Đản Đản không phải vô dụng, mà là bản thân chưa từng dùng đến nó.
“Điều này chứng minh, Số 1 trước khi chết bị người thao túng.” Lãnh Quân Bạch ở một bên tiếp lời, “Theo Đản Đản miêu tả thì giống như một người bị điều khiển trong thời gian ngắn, nếu như là người sống, ấn ký kia sẽ biến mất sau nửa giờ, máu cũng sẽ một lần nữa lưu động, nếu là người chết, sẽ giống như Số 1.”
“Thao túng?” Tu Diệp Vân há to miệng, “Kia hẳn là… ma pháp rất cao đi.”
“Đúng vậy, thuật thao túng là môn cơ bản trong Hư vô ma pháp, trong đó lại chia thành khôi lỗi (hình nhân) khống chế thuật cùng linh hồn khống chế thuật. Hai loại ma pháp này rất khó, kỳ thật, thông thường thành tích học tập phải đặc biệt xuất sắc mới được đi học hai loại ma pháp này, học thành, nghĩa là ngươi khẳng định có được năng lực Hư vô, học không thành, một là ngươi chỉ là thành tích xuất sắc mà thôi, không có năng lực Hư vô, hoặc là có năng lực Hư vô nhưng uổng phí, bởi ngay cả thuật cơ bản cùng học không nổi, vậy cũng đừng nói tới trung cấp cao cấp gì nữa! Nhưng mà, cũng có một loại người tự phát ra năng lực Hư vô, có điều, rất ít.” Lãnh Quân Bạch kiên nhẫn giải thích.
“Nói cách khác, nhà ngươi không ai có thể được học thuật thao túng sao?” Tu Diệp Vân cau mày, “Vậy là ai? Ai lại nhàm chán như vậy đi thao túng một tên nam sủng té nước vào ta? Chẳng lẽ là Tu Trạch Vũ?” Những kẻ có thể dùng Hư vô ma pháp lại có thành kiến thật lớn với mình cũng chỉ có gã.
“Không thể, nếu là hắn, vậy việc Số 1 tự sát phải giải thích thế nào?” Lãnh Quân Bạch bắt đầu cỡi y phục, nói, “Huống hồ, cũng không phải chỉ có hắn có Hư vô ma pháp, người sinh ra trong Hoàng gia hay có huyết thống thuần nhất đều có thể có năng lực Hư vô.” Lãnh Quân Bạch cởi xong y phục, ngay cả áo ngủ cũng không mặc liền chui vào chăn, “Diệp Vân, nghỉ ngơi đi, mệt muốn chết.”
“Chẳng lẽ là Minh Tuyết?” Tu Diệp Vân còn đắm chìm đang suy tư, “Không thể nào, Minh Tuyết đáng yêu như thế, nhìn chỉ muốn ôm vào lòng, tuy rằng Tu Trạch Vũ từng nói…”
“Tu Diệp Vân!”
“A?” Tu Diệp Vân bị Lãnh Quân Bạch rống một tiếng kéo lại suy nghĩ, “Sao vậy?”
“Ta mệt, ngủ!”
“Biết… Đã biết.” Tu Diệp Vân đáp ứng, nhưng mà, sao lại cảm thấy Lãnh Quân Bạch có chút tức giận nhỉ? Mình chỉ là muốn giải quyết vấn đề mà thôi a. Nhưng mà, nhìn Lãnh Quân Bạch hai mí mắt đánh nhau kịch liệt, Tu Diệp Vân cũng không ép y tiếp tục suy nghĩ cái gì nữa, vì thế cũng cởi y phục nằm xuống, đại khái do mệt mỏi, Tu Diệp Vân vừa nằm xuống không bao lâu đã bắt đầu mơ mơ màng màng, xoay người, bắt lấy một vật mềm mềm kéo vào lòng, chép chép miệng, ngủ.
Vốn đang ngủ an ổn Lãnh Quân Bạch cảm thấy mình bị người ôm, sau đó gối lên một vật hết sức thoải mái, vật kia lành lạnh, trơn bóng, Lãnh Quân Bạch kìm lòng không đậu cọ cọ, sau đó mơ mơ màng màng mở mắt ra, muốn nhìn một chút xem mình đang gối lên cái gì, mà, Thụy thần (thần ngủ = Chu Công) đã tới thì ngươi đừng hòng thanh tỉnh, vì thế, vài giây sau, Lãnh Quân Bạch lại nhắm mắt lại, lần này… Thật sự chìm vào giấc ngủ.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chạm rỗng khắc hoa, chiếu lên mắt, lên môi hai người trên giường, cùng với… phần thân thể chưa bị chăn che khuất, tuy rằng mơ hồ thấy bóng dáng hai người, lại giống như tiên cảnh.
Có điều, hai người trên giường đại khái có hẹn với Chu Công, bởi vậy đã bỏ qua một khắc thập phần tuyệt vời này.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Tu Diệp Vân đi loanh quanh trong Ma Pháp Học Viện, hắn đang ở chờ Bạch Kim Ngọc tan học, sau đó cùng tới tòa lâu vứt đi luyện tập, không nghĩ tới đi lại đi lại lại nhớ tới Lãnh Quân Bạch. Sáng sớm hôm nay khi tỉnh lại… lại phát hiện mình gắt gao ôm lấy Lãnh Quân Bạch trong ngực, giống như sợ Lãnh Quân Bạch sẽ bị ai đó cướp đi vậy. Vốn định lay Lãnh Quân Bạch dậy, lại thoáng thấy khóe môi Lãnh Quân Bạch hơi hơi gợi lên. Y đang cười, hơn nữa nụ cười hạnh phúc kia! Quân Bạch như vậy, khiến Tu Diệp Vân không đành lòng quấy rầy, bởi vậy, đợi khi Lãnh Quân Bạch tỉnh lại, tự nhiên lại là một trận xấu hổ.
May mắn, hắn và Lãnh Quân Bạch đều không quá để tâm, xấu hổ rất nhanh được hóa giải.
“Diệp Vân ——!”
Tu Diệp Vân đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, thanh âm này… là Minh Tuyết. Tu Diệp Vân đột nhiên hưng phấn lên, xoay người, còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy một bóng dáng lam sắc nhào vào trong ngực mình. Bởi vì lực lao vào có chút lớn, Tu Diệp Vân ôm lấy người trong lòng có chút chao đảo. Đợi đứng vững, Tu Diệp Vân cúi đầu, lại phát hiện người trong lòng đang nâng đầu cười khanh khách nhìn mình.
“Diệp Vân.”
“Ách… Minh Tuyết…” Tu Diệp Vân muốn đẩy Minh Tuyết ra, nhưng hai tay Minh Tuyết lại gắt gao quấn lấy eo mình, dưới tình thế cấp bách, Tu Diệp Vân đành phải mở miệng, “Cái kia, có thể buông ra trước không?”
Minh Tuyết vừa nghe lời này, khóe môi đang giương lên lập tức chuyển hướng, nhanh như ô tô chạy trên đường cao tốc, nhanh khủng khiếp. Y trơ mắt nhìn Tu Diệp Vân, qua một lát, thấy Tu Diệp Vân không nói lời nào, Minh Tuyết lại bĩu môi, bộ dạng ủy khuất, trong đôi mắt thật to còn nổi lên sương mù.
Minh Tuyết, nếu ngày nào đó ngươi muốn giết ta, cứ nhìn ta như vậy đi! Thiên, đây quả thực là đòn sát thủ! Tu Diệp Vân trong lòng hò hét, bất đắc dĩ mở miệng, “Hảo hảo hảo, ngươi ôm, tiếp tục ôm.” Nói xong, tính an ủi xoa xoa đầu Minh Tuyết, mái tóc thực mềm mại.
Nghe Tu Diệp Vân nói, Minh Tuyết lại lần nữa lộ ra tươi cười, sau đó đem mặt dán vào ngực Tu Diệp Vân, “Ta và ngươi thân mật tiếp xúc một chút thôi!”
“Thân mật tiếp xúc? Vì sao?” Tu Diệp Vân khó hiểu hỏi.
“Bởi vì ta cùng ngươi sẽ trở thành hảo hữu trong hảo hữu! Ta ôm ngươi rồi, quan hệ của chúng ta chính là siêu cấp hảo!” Nói xong, Minh Tuyết bày ra nụ cười càng thêm sáng lạn.
“Phải… Quan hệ chúng ta là tốt nhất rồi.” Tu Diệp Vân bị lời ngây thơ của Minh Tuyết làm cho tức cười, nhìn gương mặt cỡ bàn tay trước mắt, Tu Diệp Vân nhịn không được nâng tay nhéo nhéo, “Ngươi không chỉ có quan hệ tốt nhất với ta, còn là đáng yêu nhất, được không?”
“Khụ khụ… Diệp Vân, để ta phát hiện ra a!”
Tu Diệp Vân kinh ngạc quay đầu lại, thấy Bạch Kim Ngọc cười cười xấu xa đứng ở phía sau mình, trong ánh mắt như lóe lên gì đó. “Ngươi đến đây lúc nào?”
“Mới đến a!” Bạch Kim Ngọc cười đến gần Tu Diệp Vân, “Nhìn ngươi khẩn trương như vậy, không phải là, ta vừa bỏ lỡ vở kịch nào hay chứ!”
“Không có.” Tu Diệp Vân còn chưa kịp nói, Minh Tuyết đã mở miệng trước, y buông tay khỏi thắt lưng Tu Diệp Vân, hai má đỏ bừng trốn sau Tu Diệp Vân, lâu sau mới nhỏ giọng nói một câu, “Ngươi không cần nói bừa.”
Tu Diệp Vân quay đầu lại sờ sờ đầu Minh Tuyết chấn an, sau đó chuyển qua Bạch Kim Ngọc, phát hiện hắn đỏ mặt, cơ thể căng chặt, vừa nhìn đã biết là kết quả do nén cười lâu lắm. Tu Diệp Vân trừng mắt nhìn Bạch Kim Ngọc, “Bạch Kim Ngọc!”
“A —— ha ha ha ha!” Bạch Kim Ngọc ôm bụng ngồi xụp xuống đất cười một trận, sau đó đứng lên, cố để mặt nghiêm túc, “Diệp Vân, chúng ta tới phòng bỏ hoang đi.” Nói xong lại ôm bụng bắt đầu cười.
Tu Diệp Vân kéo Minh Tuyết ở phía sau lên, “Chúng ta đi thôi.” Minh Tuyết gật gật đầu, nhưng mặt vẫn thực hồng. Tu Diệp Vân nhìn thấy, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Minh Tuyết, sau đó ôm, “Đừng để ý tới Bạch Kim Ngọc, hắn chỉ đùa giỡn với chúng ta thôi!”
“Tu Diệp Vân ngươi trọng sắc khinh hữu.” Bạch Kim Ngọc bĩu môi.
“Ta nói đúng sự thật, chẳng lẽ ngươi không phải nói giỡn sao?” Nói xong, cười ôm Minh Tuyết hướng tới tòa lâu bỏ hoang, Bạch Kim Ngọc nhìn bóng lưng Tu Diệp Vân cùng Minh Tuyết, cúi đầu, cam chịu bất hạnh đuổi theo.
Nhưng mà, khi bọn hắn vừa tới tòa lâu, Tu Diệp Vân không khỏi đại thán nhân sinh bi ai, bởi vì, hắn lại nhìn thấy người cha trên danh nghĩa mà mình khinh bỉ —— diện mạo hoa lệ lóe kim quang —— Tu Trạch Vũ.
Tu Diệp Vân không khỏi nhăn lại mi, Số 1 đang kinh ngạc vì cái gì? Là vì Lãnh Quân Bạch mắng hay không nghĩ mình lại làm chuyện đó? Hoặc là, kinh ngạc vì kẻ giết mình… Có điều, suy đoán của Tu Diệp Vân rất nhanh đã bị một câu của Lãnh Quân Bạch đạp đổ.
“Xem ra, hắn tự sát.” Lãnh Quân Bạch nói, “Ngươi xem.” Lãnh Quân Bạch chỉ tay vào vị trí tim Số 1, chỗ ấy có ba vệt nước nhỏ tạo thành vết thương, thoạt nhìn rất giống một đóa hoa. “Vết thương ma pháp Thủy hệ trung cấp, trong những người này, học Thủy hệ mà đạt tới trung cấp chỉ có hắn, những người khác hoặc là vì không có người giám hộ, nên không thể đến trường, hoặc là chỉ dừng lại ở giai đoạn sơ cấp.”
“Có điều Quân Bạch, ta cảm thấy sự tình là lạ.” Tu Diệp Vân nói, “Số 1 khi dùng cơm có hành vi dị thường khiến ta không thể lấy phương pháp bình thường phán đoán cái chết của hắn.”
“Không chừng do hắn ghen tị ta đối với ngươi quá tốt.” Lãnh Quân Bạch bình tĩnh nói, có điều trong thanh âm lại lộ ra chút bi thương, dù sao… người này cùng từng cùng mình nằm chung một cái giường.
“Nhưng mà… Hắn…”
“Van cầu các ngươi đừng nói nữa.” Đang lúc Tu Diệp Vân định nói gì đó, Doãn Phàm đã mở miệng, “Tuy rằng Số 1 bình thường tính đố kỵ cố chấp khiến người khác sợ hãi, nhưng hắn đã chết, chủ nhân, người để hắn an tâm đi đi, được không?”
Nghe Doãn Phàm nói, Tu Diệp Vân yên lặng phân tích. Lời Doãn Phàm truyền đạt một tin tức, chính là Số 1 có tính đố kỵ thập phần cố chấp, vì ghen tị mà làm chuyện quá phận với mình cũng là bình thường, nhưng… Tu Diệp Vân lắc đầu, hiện tại đầu óc hắn thập phần hỗn loạn, cái gì cũng không nghĩ ra được. Đúng rồi… Trước khi Số 1 công kích mình, mình đã thấy Doãn Phàm… Nghĩ đến đây, Tu Diệp Vân ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Phàm, kết quả làm hắn hoảng sợ, Doãn Phàm lại khóc! Nương của ta! Tu Diệp Vân hò hét trong lòng, người ta khóc thì thật bình thường, mà Doãn Phàm khóc khiến cả người hắn sản sinh một cảm giác, không hợp chút nào.
Chung quanh không ai khóc… Ai… Tu Diệp Vân thở dài, có lẽ Doãn Phàm thuộc loại nội tâm cực kỳ thiện lương đi! Hoặc là… Là người chung quanh đều quá lạnh nhạt. Nghĩ đến đây, Tu Diệp Vân không khỏi nhìn lại Doãn Phàm, mà… Cái nhìn này, lại khiến Tu Diệp Vân sản sinh một loại cảm giác thực kỳ quái.
Tu Diệp Vân đột nhiên cảm thấy, nếu như mình xem Doãn Phàm khóc, người chung quanh sẽ đều biến thành màu xám, hoặc có thể là không tồn tại, nếu như mình nhận định người chung quanh là tồn tại, vậy Doãn Phàm sẽ biến mất. Hắn có một loại cảm giác… Không thể hòa chung Doãn Phàm cùng những người khác thành một thể, giống như trước kia Mai Ngạn từng nói… Khí tràng bất hoà? (nghĩa đúng là hơi thở khác biệt, có thể hiểu tương tự như hạc giữa bầy gà)
Nhưng mà… ‘Khí tràng bất hoà’ chẳng qua cũng chỉ là người ta nói đùa với nhau, thật sự có người như vậy sao? Hơn nữa… Tu Diệp Vân lấy tay quơ quơ trước mắt mình, hắn có thể thấy rõ tay mình, đồng thời chú ý tới Doãn Phàm, nếu dựa theo ‘lý luận khí tràng’ quái dị, chẳng lẽ, mình và Doãn Phàm cùng ‘khí tràng’ sao?
Không xong… Đầu óc càng thêm hỗn loạn.
“Tốt lắm, đem hắn đi đi, cha mẹ Số 1 mấy năm trước đã qua đời, trong nhà hắn đã không có thân nhân, đem hắn táng ở mộ viên, hảo hảo dàn xếp.” Nghe Doãn Phàm nói, Lãnh Quân Bạch cũng cho rằng nói thêm nữa sẽ là bất kính với người chết, mọi chuyện cần thiết, chờ an táng Số 1 rồi nói sau.”Diệp Vân, chúng ta trở về phòng.”
Tu Diệp Vân liếc nhìn thi thể Số 1 lần cuối, sau đó thầm chúc Số 1 kiếp sau… có thể sống lâu lâu dài dài, thật vui vẻ. Trở lại phòng, Tu Diệp Vân nằm trên giường, Lãnh Quân Bạch ngồi bên giường.
“Diệp Vân, ngươi vẫn cảm thấy rất kỳ quái đúng không?” Lãnh Quân Bạch nói.
“Ân.” Tu Diệp Vân nhẹ ứng thanh. “Cái kia… Doãn Phàm trước kia từng khóc chưa?” Tu Diệp Vân đột nhiên hỏi.
“Trước đây… Lúc hắn còn nhỏ là một con quỷ thích khóc.” Lãnh Quân Bạch nghĩ nghĩ nói.
“Lúc nhỏ các ngươi đã quen biết sao?”
“Là ta biết hắn lúc còn nhỏ được không!” Lãnh Quân Bạch nói, “Có điều… Khi đó ta cũng không lớn hơn hắn nhiều lắm, Doãn Phàm không phải xuất thân quý tộc, bởi vậy nên bị đưa đến nhà quý tộc làm thị vệ hoặc người hầu. Khi đó không ít đứa nhỏ đến đây, hắn khi đó rất giản dị, hơn nữa ít nói, cho nên, ta luôn giữ hắn bên người. Nhưng… sau đó cha mẹ hắn qua đời, từ đó về sau, hắn càng im lặng.” Lãnh Quân Bạch nhún nhún vai.
“Này…” Tu Diệp Vân đột nhiên ngồi xuống ôm lấy Lãnh Quân Bạch, “Ngươi sẽ không phải là thừa dịp phụ mẫu người ta cần người an ủi mà dụ dỗ người ta đó chứ.” Nói xong còn đặc biệt thê lương nói, “Ai… Ta chỉ biết ngươi không thương ta…”
“Ngươi vừa nói cái gì chứ!” Lãnh Quân Bạch liếc Tu Diệp Vân một cái, “Là chính hắn tới tìm ta, kỳ thật ta cũng cảm thấy kỳ quái, một tên hiền như khúc gỗ như thế, thế nào lại làm cái chuyện như thế?”
“Là hắn tới tìm ngươi?” Nghe Lãnh Quân Bạch nói như vậy, Tu Diệp Vân cực kỳ kinh ngạc.
“Phải… Hắn nói hắn tự nguyện làm thị vệ của ta, đồng thời cũng tự nguyện làm nam sủng của ta, còn nói hắn cũng không phải yêu ta, hắn chỉ muốn tìm một nơi an thân, nếu như là nam sủng, có thể hưởng thụ đãi ngộ của nam sủng, nếu như là thị vệ, đồng thời có thể lấy tiền công thị vệ. Cũng chẳng thiệt thòi.” Nói xong, Lãnh Quân Bạch nhíu mi, “Nói thật, đó là câu dài nhất ta từng nghe hắn nói.”
“Nha… Đây chính là nguyên nhân hắn luôn ở bên ngươi a…”
“Đúng vậy…” Lãnh Quân Bạch đột nhiên nắm y phục, túm túm vò vò, “Cho nên… Người ta không phải không yêu ngươi… Ngươi đừng nghi ngờ một mảnh thiệt tình của người ta…”
“Hí…” Tu Diệp Vân buông Lãnh Quân Bạch ra, “Thực lạnh…”
“Ha ha… Người ta nhiệt tình như lửa thế này, sao lại lạnh?” Nói xong, Lãnh Quân Bạch còn đặc biệt ‘lo lắng’ nhìn Tu Diệp Vân, “Diệp Vân ngươi lạnh sao? Ta có thể dùng thân thể sưởi ấm cho ngươi.”
“Ai…” Nhìn Lãnh Quân Bạch không ngừng làm bộ, Tu Diệp Vân không khỏi thở dài, “Quân Bạch, ngươi cũng đừng chọc ta cười.”
“Ta chỉ không muốn ngươi nghĩ mãi chuyện Số 1, ta không thích… nhìn ngươi cứ cau mày như vậy.” Lần này, trên mặt Lãnh Quân Bạch thật sự lộ ra vẻ lo lắng.
“Ta…”
“Chủ nhân! Chủ nhân!” Tu Diệp Vân vừa định nói chuyện, lại bị Đản Đản ở trên cổ chặt lại, Tu Diệp Vân bỏ Đản Đản xuống, Đản Đản lập tức hiện nguyên hình, nhảy lên nhảy xuống trên tay Tu Diệp Vân, “Chủ nhân chủ nhân!”
“Ngươi câm miệng, ta đang rất phiền đây!” Tu Diệp Vân dùng sức ấn xuống đầu Đản Đản một cái, “An tĩnh chút đi!” Nói xong, Tu Diệp Vân còn trừng mắt nhìn Đản Đản.
“Ô… Chủ nhân hung ác…” Đản Đản lăn qua lăn lại trên tay Tu Diệp Vân, nức nở, tựa như một đứa bé đang khóc.
“Ngươi!” Khóe miệng Tu Diệp Vân co quắp, quả trứng này, lại còn có thể giả bộ đáng thương! Trừ bỏ buổi tối ôm ngủ có chút ấm áp, cũng chẳng thấy có tác dụng gì.
“Ô… Nhưng mà… Nhưng mà chủ nhân không thèm nghe Đản Đản nói hết lời.”
“Ngươi nói!” Tu Diệp Vân hét lớn, Đản Đản bị hù co lại, nhảy lên giường trốn vào trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu, Tu Diệp Vân nhìn không nói gì, Lãnh Quân Bạch thì ở một bên cười.
“Đản Đản biết Số 1 kia chết như thế nào a…” Đản Đản nhỏ giọng nói.
“Là việc này? Chỉ vậy mà ngươi làm phiền ta? Không phải chỉ là biết Số 1… Cái gì?” Tu Diệp Vân lẩm bẩm một lúc, đột nhiên kịp phản ứng lời Đản Đản nói, “Ngươi biết?”
“Vâng.” Đản Đản bò ra, “Đôi mắt ta có công năng thấu thị (như tia X-quang), ta mới rồi phát hiện máu của người kia đều đông lại, một người vừa chết, máu chắc chắn sẽ không đông lại nhanh như vậy, hơn nữa, ta còn phát hiện trong mắt người kia có một ấn ký lục giác tinh hồng sắc.”
“Này… Nói lên điều gì?” Nghe Đản Đản nói, Tu Diệp Vân đột nhiên phát hiện Đản Đản không phải vô dụng, mà là bản thân chưa từng dùng đến nó.
“Điều này chứng minh, Số 1 trước khi chết bị người thao túng.” Lãnh Quân Bạch ở một bên tiếp lời, “Theo Đản Đản miêu tả thì giống như một người bị điều khiển trong thời gian ngắn, nếu như là người sống, ấn ký kia sẽ biến mất sau nửa giờ, máu cũng sẽ một lần nữa lưu động, nếu là người chết, sẽ giống như Số 1.”
“Thao túng?” Tu Diệp Vân há to miệng, “Kia hẳn là… ma pháp rất cao đi.”
“Đúng vậy, thuật thao túng là môn cơ bản trong Hư vô ma pháp, trong đó lại chia thành khôi lỗi (hình nhân) khống chế thuật cùng linh hồn khống chế thuật. Hai loại ma pháp này rất khó, kỳ thật, thông thường thành tích học tập phải đặc biệt xuất sắc mới được đi học hai loại ma pháp này, học thành, nghĩa là ngươi khẳng định có được năng lực Hư vô, học không thành, một là ngươi chỉ là thành tích xuất sắc mà thôi, không có năng lực Hư vô, hoặc là có năng lực Hư vô nhưng uổng phí, bởi ngay cả thuật cơ bản cùng học không nổi, vậy cũng đừng nói tới trung cấp cao cấp gì nữa! Nhưng mà, cũng có một loại người tự phát ra năng lực Hư vô, có điều, rất ít.” Lãnh Quân Bạch kiên nhẫn giải thích.
“Nói cách khác, nhà ngươi không ai có thể được học thuật thao túng sao?” Tu Diệp Vân cau mày, “Vậy là ai? Ai lại nhàm chán như vậy đi thao túng một tên nam sủng té nước vào ta? Chẳng lẽ là Tu Trạch Vũ?” Những kẻ có thể dùng Hư vô ma pháp lại có thành kiến thật lớn với mình cũng chỉ có gã.
“Không thể, nếu là hắn, vậy việc Số 1 tự sát phải giải thích thế nào?” Lãnh Quân Bạch bắt đầu cỡi y phục, nói, “Huống hồ, cũng không phải chỉ có hắn có Hư vô ma pháp, người sinh ra trong Hoàng gia hay có huyết thống thuần nhất đều có thể có năng lực Hư vô.” Lãnh Quân Bạch cởi xong y phục, ngay cả áo ngủ cũng không mặc liền chui vào chăn, “Diệp Vân, nghỉ ngơi đi, mệt muốn chết.”
“Chẳng lẽ là Minh Tuyết?” Tu Diệp Vân còn đắm chìm đang suy tư, “Không thể nào, Minh Tuyết đáng yêu như thế, nhìn chỉ muốn ôm vào lòng, tuy rằng Tu Trạch Vũ từng nói…”
“Tu Diệp Vân!”
“A?” Tu Diệp Vân bị Lãnh Quân Bạch rống một tiếng kéo lại suy nghĩ, “Sao vậy?”
“Ta mệt, ngủ!”
“Biết… Đã biết.” Tu Diệp Vân đáp ứng, nhưng mà, sao lại cảm thấy Lãnh Quân Bạch có chút tức giận nhỉ? Mình chỉ là muốn giải quyết vấn đề mà thôi a. Nhưng mà, nhìn Lãnh Quân Bạch hai mí mắt đánh nhau kịch liệt, Tu Diệp Vân cũng không ép y tiếp tục suy nghĩ cái gì nữa, vì thế cũng cởi y phục nằm xuống, đại khái do mệt mỏi, Tu Diệp Vân vừa nằm xuống không bao lâu đã bắt đầu mơ mơ màng màng, xoay người, bắt lấy một vật mềm mềm kéo vào lòng, chép chép miệng, ngủ.
Vốn đang ngủ an ổn Lãnh Quân Bạch cảm thấy mình bị người ôm, sau đó gối lên một vật hết sức thoải mái, vật kia lành lạnh, trơn bóng, Lãnh Quân Bạch kìm lòng không đậu cọ cọ, sau đó mơ mơ màng màng mở mắt ra, muốn nhìn một chút xem mình đang gối lên cái gì, mà, Thụy thần (thần ngủ = Chu Công) đã tới thì ngươi đừng hòng thanh tỉnh, vì thế, vài giây sau, Lãnh Quân Bạch lại nhắm mắt lại, lần này… Thật sự chìm vào giấc ngủ.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chạm rỗng khắc hoa, chiếu lên mắt, lên môi hai người trên giường, cùng với… phần thân thể chưa bị chăn che khuất, tuy rằng mơ hồ thấy bóng dáng hai người, lại giống như tiên cảnh.
Có điều, hai người trên giường đại khái có hẹn với Chu Công, bởi vậy đã bỏ qua một khắc thập phần tuyệt vời này.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Tu Diệp Vân đi loanh quanh trong Ma Pháp Học Viện, hắn đang ở chờ Bạch Kim Ngọc tan học, sau đó cùng tới tòa lâu vứt đi luyện tập, không nghĩ tới đi lại đi lại lại nhớ tới Lãnh Quân Bạch. Sáng sớm hôm nay khi tỉnh lại… lại phát hiện mình gắt gao ôm lấy Lãnh Quân Bạch trong ngực, giống như sợ Lãnh Quân Bạch sẽ bị ai đó cướp đi vậy. Vốn định lay Lãnh Quân Bạch dậy, lại thoáng thấy khóe môi Lãnh Quân Bạch hơi hơi gợi lên. Y đang cười, hơn nữa nụ cười hạnh phúc kia! Quân Bạch như vậy, khiến Tu Diệp Vân không đành lòng quấy rầy, bởi vậy, đợi khi Lãnh Quân Bạch tỉnh lại, tự nhiên lại là một trận xấu hổ.
May mắn, hắn và Lãnh Quân Bạch đều không quá để tâm, xấu hổ rất nhanh được hóa giải.
“Diệp Vân ——!”
Tu Diệp Vân đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, thanh âm này… là Minh Tuyết. Tu Diệp Vân đột nhiên hưng phấn lên, xoay người, còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy một bóng dáng lam sắc nhào vào trong ngực mình. Bởi vì lực lao vào có chút lớn, Tu Diệp Vân ôm lấy người trong lòng có chút chao đảo. Đợi đứng vững, Tu Diệp Vân cúi đầu, lại phát hiện người trong lòng đang nâng đầu cười khanh khách nhìn mình.
“Diệp Vân.”
“Ách… Minh Tuyết…” Tu Diệp Vân muốn đẩy Minh Tuyết ra, nhưng hai tay Minh Tuyết lại gắt gao quấn lấy eo mình, dưới tình thế cấp bách, Tu Diệp Vân đành phải mở miệng, “Cái kia, có thể buông ra trước không?”
Minh Tuyết vừa nghe lời này, khóe môi đang giương lên lập tức chuyển hướng, nhanh như ô tô chạy trên đường cao tốc, nhanh khủng khiếp. Y trơ mắt nhìn Tu Diệp Vân, qua một lát, thấy Tu Diệp Vân không nói lời nào, Minh Tuyết lại bĩu môi, bộ dạng ủy khuất, trong đôi mắt thật to còn nổi lên sương mù.
Minh Tuyết, nếu ngày nào đó ngươi muốn giết ta, cứ nhìn ta như vậy đi! Thiên, đây quả thực là đòn sát thủ! Tu Diệp Vân trong lòng hò hét, bất đắc dĩ mở miệng, “Hảo hảo hảo, ngươi ôm, tiếp tục ôm.” Nói xong, tính an ủi xoa xoa đầu Minh Tuyết, mái tóc thực mềm mại.
Nghe Tu Diệp Vân nói, Minh Tuyết lại lần nữa lộ ra tươi cười, sau đó đem mặt dán vào ngực Tu Diệp Vân, “Ta và ngươi thân mật tiếp xúc một chút thôi!”
“Thân mật tiếp xúc? Vì sao?” Tu Diệp Vân khó hiểu hỏi.
“Bởi vì ta cùng ngươi sẽ trở thành hảo hữu trong hảo hữu! Ta ôm ngươi rồi, quan hệ của chúng ta chính là siêu cấp hảo!” Nói xong, Minh Tuyết bày ra nụ cười càng thêm sáng lạn.
“Phải… Quan hệ chúng ta là tốt nhất rồi.” Tu Diệp Vân bị lời ngây thơ của Minh Tuyết làm cho tức cười, nhìn gương mặt cỡ bàn tay trước mắt, Tu Diệp Vân nhịn không được nâng tay nhéo nhéo, “Ngươi không chỉ có quan hệ tốt nhất với ta, còn là đáng yêu nhất, được không?”
“Khụ khụ… Diệp Vân, để ta phát hiện ra a!”
Tu Diệp Vân kinh ngạc quay đầu lại, thấy Bạch Kim Ngọc cười cười xấu xa đứng ở phía sau mình, trong ánh mắt như lóe lên gì đó. “Ngươi đến đây lúc nào?”
“Mới đến a!” Bạch Kim Ngọc cười đến gần Tu Diệp Vân, “Nhìn ngươi khẩn trương như vậy, không phải là, ta vừa bỏ lỡ vở kịch nào hay chứ!”
“Không có.” Tu Diệp Vân còn chưa kịp nói, Minh Tuyết đã mở miệng trước, y buông tay khỏi thắt lưng Tu Diệp Vân, hai má đỏ bừng trốn sau Tu Diệp Vân, lâu sau mới nhỏ giọng nói một câu, “Ngươi không cần nói bừa.”
Tu Diệp Vân quay đầu lại sờ sờ đầu Minh Tuyết chấn an, sau đó chuyển qua Bạch Kim Ngọc, phát hiện hắn đỏ mặt, cơ thể căng chặt, vừa nhìn đã biết là kết quả do nén cười lâu lắm. Tu Diệp Vân trừng mắt nhìn Bạch Kim Ngọc, “Bạch Kim Ngọc!”
“A —— ha ha ha ha!” Bạch Kim Ngọc ôm bụng ngồi xụp xuống đất cười một trận, sau đó đứng lên, cố để mặt nghiêm túc, “Diệp Vân, chúng ta tới phòng bỏ hoang đi.” Nói xong lại ôm bụng bắt đầu cười.
Tu Diệp Vân kéo Minh Tuyết ở phía sau lên, “Chúng ta đi thôi.” Minh Tuyết gật gật đầu, nhưng mặt vẫn thực hồng. Tu Diệp Vân nhìn thấy, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Minh Tuyết, sau đó ôm, “Đừng để ý tới Bạch Kim Ngọc, hắn chỉ đùa giỡn với chúng ta thôi!”
“Tu Diệp Vân ngươi trọng sắc khinh hữu.” Bạch Kim Ngọc bĩu môi.
“Ta nói đúng sự thật, chẳng lẽ ngươi không phải nói giỡn sao?” Nói xong, cười ôm Minh Tuyết hướng tới tòa lâu bỏ hoang, Bạch Kim Ngọc nhìn bóng lưng Tu Diệp Vân cùng Minh Tuyết, cúi đầu, cam chịu bất hạnh đuổi theo.
Nhưng mà, khi bọn hắn vừa tới tòa lâu, Tu Diệp Vân không khỏi đại thán nhân sinh bi ai, bởi vì, hắn lại nhìn thấy người cha trên danh nghĩa mà mình khinh bỉ —— diện mạo hoa lệ lóe kim quang —— Tu Trạch Vũ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook