NHÂN SINH THIÊN HẠ DO NGƯƠI NẮM GIỮ
-
Chương 9
Nguyệt vương phi Thể Hà sinh hạ một đôi tỷ đệ song sinh cho Nguyệt Lân vương, sau ngày hôm đó Nguyệt Vương tiến thêm một bước cao hơn đối với địa vị của mình.
Đại nhi nữ của hắn được hoàng đế sắc phong quận chúa Nguyệt Tử Liên, chỉ hôn cùng với thái tử Đường Kỳ Nguyên làm thái tử phi. Không nghi ngờ tương lai của quận chúa chỉ vừa ra đời đã định, sau khi thái tử đăng cơ hoàng hậu không ai khác cũng chính là nàng.
Nguyệt vương được hoàng đế tín nhiệm, lại có muội muội là hoàng hậu Nguyệt Thiện. Thế lực của Nguyệt Lân vương gia đã ngày một lớn khi ngay cả nhi nữ cũng đã được chỉ định thành thái tử phi, nguyên do không khác hoàng hậu được sủng ái đứng đầu hậu cung, đương nhiên nàng sẽ muốn nâng đỡ thế lực phía sau mình để có chỗ dựa vững chắc.
Hoàng hậu Nguyệt Thiện từ khi nhập cung đối với tranh sủng không có tâm kế, cũng không có nhiều mưu mô tranh sủng như các phi tần khác. Nàng dựa vào nhan sắc mình có, vừa thị tẩm thì cấp bậc liên tục tăng, chỉ trong một năm trở thành quý phi.
Sau khi sinh hạ thái tử, Nguyệt Thiện liền được sắc phong hoàng hậu, con đường thuận lợi và bằng phẳng như vậy tất cả đều do hoàng đế quá si mê sắc đẹp của nàng. Nguyệt Thiên chưa từng nghĩ bản thân cũng sẽ có một ngày phải lo lắng không an, không thể không tranh thủ cho chính mình.
Cũng không lạ gì hoàng hậu Nguyệt Thiện phải lo lắng, hoàng đế si mê sắc đẹp mới yêu chiều sủng ái nàng hết mực. Chính vì như vậy càng đáng lo sợ, nàng dung mạo sắc nước hương trời lại không thể níu giữ tuổi thanh xuân. So với những tú nữ phi tần chỉ mới mười tám đôi mươi, chắc chắn so ra đành phải kém thua. Ai biết được hoàng đế khi nào trở mặt, kéo nàng xuống khỏi vị trí hoàng hậu này.
Hiện giờ thế lực Nguyệt vương lớn mạnh, nữ nhi lại là thái tử phi tương lai, nhưng quan trọng nhất chính là thái tử điện hạ hiện đã nắm chắc thái tử vị trong tay. Địa vị của hoàng hậu hiện tại xem như đã vô cùng vững chắc, quan lại bắt đầu hướng Nguyệt vương lấy lòng, tâm điểm chính là quận chúa Nguyệt Tử Liên.
Nguyệt Tử Liên ra đời đã có sự chiếu cố từ hoàng hậu, là thái tử phi tương lai do đích thân hoàng đế ban hôn có ai dám xem thường?
Trái lại vì quận chúa chiếm hết quan tâm yêu thương từ phụ mẫu và người xung quanh, thế tử Nguyệt Linh Phi vì thế mà cho dù là trưởng tử cũng mất đi vị thế so với tỷ tỷ song sinh. Thậm chí mỗi khi có người nhắc đến chuyện vui của Nguyệt Vương phủ, chỉ nghe đến quận chúa vừa ra đời có bao nhiêu hào quang, còn không biết đến thật ra thế tử được sinh ra cũng chỉ sau tỷ tỷ chưa đến nửa canh giờ.
Thân thể Nguyệt vương phi có yếu kém, không thể tự mình chăm sóc được một lúc hai oa nhi. Sợ rằng thê tử vất vả nên Nguyệt vương gia quyết định chỉ để lại Tử Liên ở Hà Tịnh cư cho nàng nuôi dưỡng, còn trưởng tử Linh phi sẽ đưa đến Thái Mộc Cư giao lại cho vú nuôi và hai a hoàn chăm sóc.
Một cặp song sinh vốn nên thân thiết hơn cả như vậy mà bị tách ra, trong một vương phủ thế nhưng thân phận của thế tử và quận chúa tự nhiên khiến hạ nhân thầm hiểu cách nhau quá xa.
Thường Hy bây giờ là Nguyệt Linh Phi dường như không có bất mãn gì với việc mình không thể thân cận cùng phụ mẫu, nói cho cùng y cũng chưa thể thừa nhận hai người xa lạ tự nhiên trở thành cha và mẹ mình. Linh Phi đã từng nghĩ liệu có cách trở về thế giới của mình hay không, thế nhưng thời gian cứ trôi qua y xem như chắc chắn mình không có khả năng quay về nữa, cơ thể trước kia sợ là đã sớm không còn đi.
Mỗi ngày hết dùng hầu hết thời gian để ngủ, Linh Phi ngoài mơ về cuộc sống buồn tẻ của mình sau khi ba mất cũng không phải ký ức vui vẻ gì, hầu hết còn lập đi lập lại giấc mơ về ngày tận thế kia.
Khi thức dậy liền nhận ra mình vẫn là Nguyệt Linh Phi thế tử mới vài ngày tuổi, y lại không khỏi rùng mình vì tương lai đáng sợ kia. Càng lo lắng hơn đó không còn chỉ là mơ hay trên trang sách sử nữa, chính là bản thân mình thực tế chắc mười mấy hai mươi năm nữa sẽ phải chứng kiến mà thôi.
Đôi mắt to tròn lặng nhìn trên trần nhà mà thất thần, trong lòng Linh Phi luôn có một thắc mắc mà y không thể nào hiểu được. Đó chính là những chuyện xảy ra trong hầm mộ, trước khi bản thân trở thành thế tử Nguyệt Linh Phi.
Lão Khang Dương nói: “ Trước khi đi vào giấc ngủ, Kỳ Nguyên hoàng đế đã ra lệnh những người còn sống sót cuối cùng, bọn họ vĩnh viễn không thể nhìn thấy lại ánh sáng. Luôn phải ở lại canh giữ hầm mộ cho đến khi người đó xuất hiện, nếu không vạn kiếp cũng không thể siêu sinh, mãi mãi tồn tại như những linh hồn không lối thoát.”
Đôi tay ôm lấy y từ phía sau, giọng nói truyền vào bên tai y: “ Đã tìm được ngươi rồi, lại không thể một lần nữa thoát khỏi tay ta.”
Nhớ lại mà không thể tránh đi nỗi sợ trong lòng, Linh Phi tự hỏi người lúc đó thật sự là Kỳ Nguyên hoàng đế tỉnh lại từ trong quan tài đá sao? Hắn biết y?
Linh Phi phủ nhận “ Không thể nào, đó là lần đầu tiên y bị kéo đến thế giới này, không có khả năng quen biết cùng hắn. Vậy thì tại sao?”
Y không thể giải thích, cho dù muốn tìm hiểu cũng không còn cơ hội. Quan trọng nhất người Linh Phi nên đối diện bây giờ phải là thái tử Đường Kỳ Nguyên, không phải hoàng đế diệt thế. Chỉ là từ lần đầu mở mắt ra đã trông thấy hắn, Kỳ Nguyên những ngày này y lại chưa từng gặp lại, bản thân muốn tìm hiểu nguyên do cũng không có khả năng.Trong cung thái Tử hôm nay lại có nhã hứng đến học viện, dọa cho lão thái phó và mấy vị hoàng tử sợ đến xanh mặt, thường thì hoàng tử và các công tử triều thần được hoàng đế đồng ý khi lên sáu đều có thể đến học viện hoàng cung nghe giảng bài.
Thế nhưng thái tử lại khác, hắn hai ngày đầu đến nghe giảng đã khiến cho bốn vị công tử thế gia bị dọa cho không dám đến nữa, từ đó cũng không thấy qua thái tử đến học viện, thế nên khi nhìn thấy hắn có người sợ đến phát ngất, có người lại chỉ thầm ganh ghét trong lòng.
Kỳ Nguyên nghe giảng chưa được nửa buổi thì đã buồn chán tự mình đứng lên rời đi mà không nói lời nào, hắn vốn cũng chỉ muốn xem xem ánh mắt của mỗi người sẽ nhìn hắn ra sao, thế nhưng bọn họ vẫn chưa từng thay đổi. Càng ở lại, chỉ càng nhìn rõ những biểu hiện sợ hãi hay khinh ghét trong mắt chúng, nhỏ bé đến đáng thương.
Đi qua một góc trong ngự hoa viên lại nhìn thấy một cô bé ngồi ở đó đang ngắm nhìn mấy nụ hoa chưa nở, hắn trầm mặt một hồi mới lên tiếng gọi: “ Tứ muội, muội làm gì ở đó?”“ Thái tử ca.” Cô bé vừa nghe tiếng đã xoay đầu nhìn người phía sau mình, cô không giống những người khác mỗi lần nhìn thấy Kỳ Nguyên đều né tránh hay tỏ ra sợ hãi. Đơn giản chỉ là ngưỡng mộ hắn mà tươi cười: “ Muội đang đợi hoa nở.”
Kỳ Nguyên trong số tất cả hoàng tử công chúa được xem là huynh đệ tỷ muội, cuối cùng hắn vẫn chỉ có thể thấy được một chút sự ngây thơ lại điềm tĩnh lại hiểu chuyện từ vị tứ muội thua mình hai tuổi này. Kỳ Nguyên đưa mắt nhìn nụ hoa kia, hắn lại lên tiếng: “ Hoa đã nở rồi.”
“ Nở rồi?” Huỳnh Hoa ngạc nhiên nhìn đóa hoa thật sự đã nở ra mang dáng vẻ xinh đẹp nhất, cô bé lại ngước đầu nhìn Kỳ Nguyên: “ Thái tử ca, là huynh làm đúng không? Nếu muội cũng có sức mạnh giống huynh như vậy thật tốt.”
“ Muội vẫn còn nhỏ, chờ khi lớn hơn một chút mới có thể biết được.” Kỳ Nguyên nói rồi lại đưa tay ra: “ Đứng lên, ta đưa muội đến An Thái cung.”
“ Đi gặp mẫu hậu sao ạ?”
“ Nếu không muốn ta sẽ đưa muội về Mai Chi cung.”
“ Không cần.” Huỳnh Hoa nhẹ lắc đầu: “ Mẫu phi hôm nay cùng với đại tỷ gặp ngoại công, muội không thích ở đó.”
“ Ngoại công?” Kỳ Nguyên lên tiếng: “ Lý thái úy hắn vào cung làm gì?”
Huynh Hoa nghe hỏi liền trả lời: “ Muội cũng không biết, muội hình như có nghe được gì đó liên quan đến thái tử phi. Thái tử ca, thái tử phi nghĩa là gì?”
“ Không là gì cả.” Kỳ Nguyên lạnh giọng chỉ nói một câu, hóa ra Lý phi đang lo lắng thế lực Nguyệt gia của hoàng hậu ngày càng lớn mới phải tìm tới lão thái úy kia. Hắn thế nhưng cũng không mang cái này để trong lòng, đột nhiên bản thân lại nhớ đến oa nhi kia bản thân đã từng bồng trên tay.
“ Văn Hiên.” Kỳ Nguyên bất chợt lên tiếng gọi.
Văn Hiên mười một tuổi là con trai của Văn đại học sĩ vào cung làm thư đồng cho thái tử, hắn từ lúc đầu luôn đi bên cạnh nhưng chưa từng nói gì. Sau khi nghe Kỳ Nguyên gọi đến tên mình mới lập tức trả lời: “ Vâng thưa thái tử.”
“ Ngươi thay ta đưa tứ công chúa đến An Thái cung của mẫu hậu.”
“ Thần tuân lệnh.” Vân Hiên nói xong lại nhìn sang Huỳnh Hoa, hắn dịu giọng: “ Thái tử điện hạ vẫn còn việc khác phải làm, để thần đưa công chúa đến chỗ của hoàng hậu nương nương.”
Huỳnh Hoa nhìn Văn Hiên lại nhìn Kỳ Nguyên, thấy ca ca không nói gì thì mới gật đầu đồng ý.
Đợi Văn Hiên đưa người đi rồi, Kỳ Nguyên tại hậu hoa viên vốn không hề có ai khác ngoài mình mới lên tiếng: “ Đi điều tra một chút Nguyệt vương phủ, báo cho ta biết thế tử vừa ra đời kia những ngày này thế nào rồi."
Đại nhi nữ của hắn được hoàng đế sắc phong quận chúa Nguyệt Tử Liên, chỉ hôn cùng với thái tử Đường Kỳ Nguyên làm thái tử phi. Không nghi ngờ tương lai của quận chúa chỉ vừa ra đời đã định, sau khi thái tử đăng cơ hoàng hậu không ai khác cũng chính là nàng.
Nguyệt vương được hoàng đế tín nhiệm, lại có muội muội là hoàng hậu Nguyệt Thiện. Thế lực của Nguyệt Lân vương gia đã ngày một lớn khi ngay cả nhi nữ cũng đã được chỉ định thành thái tử phi, nguyên do không khác hoàng hậu được sủng ái đứng đầu hậu cung, đương nhiên nàng sẽ muốn nâng đỡ thế lực phía sau mình để có chỗ dựa vững chắc.
Hoàng hậu Nguyệt Thiện từ khi nhập cung đối với tranh sủng không có tâm kế, cũng không có nhiều mưu mô tranh sủng như các phi tần khác. Nàng dựa vào nhan sắc mình có, vừa thị tẩm thì cấp bậc liên tục tăng, chỉ trong một năm trở thành quý phi.
Sau khi sinh hạ thái tử, Nguyệt Thiện liền được sắc phong hoàng hậu, con đường thuận lợi và bằng phẳng như vậy tất cả đều do hoàng đế quá si mê sắc đẹp của nàng. Nguyệt Thiên chưa từng nghĩ bản thân cũng sẽ có một ngày phải lo lắng không an, không thể không tranh thủ cho chính mình.
Cũng không lạ gì hoàng hậu Nguyệt Thiện phải lo lắng, hoàng đế si mê sắc đẹp mới yêu chiều sủng ái nàng hết mực. Chính vì như vậy càng đáng lo sợ, nàng dung mạo sắc nước hương trời lại không thể níu giữ tuổi thanh xuân. So với những tú nữ phi tần chỉ mới mười tám đôi mươi, chắc chắn so ra đành phải kém thua. Ai biết được hoàng đế khi nào trở mặt, kéo nàng xuống khỏi vị trí hoàng hậu này.
Hiện giờ thế lực Nguyệt vương lớn mạnh, nữ nhi lại là thái tử phi tương lai, nhưng quan trọng nhất chính là thái tử điện hạ hiện đã nắm chắc thái tử vị trong tay. Địa vị của hoàng hậu hiện tại xem như đã vô cùng vững chắc, quan lại bắt đầu hướng Nguyệt vương lấy lòng, tâm điểm chính là quận chúa Nguyệt Tử Liên.
Nguyệt Tử Liên ra đời đã có sự chiếu cố từ hoàng hậu, là thái tử phi tương lai do đích thân hoàng đế ban hôn có ai dám xem thường?
Trái lại vì quận chúa chiếm hết quan tâm yêu thương từ phụ mẫu và người xung quanh, thế tử Nguyệt Linh Phi vì thế mà cho dù là trưởng tử cũng mất đi vị thế so với tỷ tỷ song sinh. Thậm chí mỗi khi có người nhắc đến chuyện vui của Nguyệt Vương phủ, chỉ nghe đến quận chúa vừa ra đời có bao nhiêu hào quang, còn không biết đến thật ra thế tử được sinh ra cũng chỉ sau tỷ tỷ chưa đến nửa canh giờ.
Thân thể Nguyệt vương phi có yếu kém, không thể tự mình chăm sóc được một lúc hai oa nhi. Sợ rằng thê tử vất vả nên Nguyệt vương gia quyết định chỉ để lại Tử Liên ở Hà Tịnh cư cho nàng nuôi dưỡng, còn trưởng tử Linh phi sẽ đưa đến Thái Mộc Cư giao lại cho vú nuôi và hai a hoàn chăm sóc.
Một cặp song sinh vốn nên thân thiết hơn cả như vậy mà bị tách ra, trong một vương phủ thế nhưng thân phận của thế tử và quận chúa tự nhiên khiến hạ nhân thầm hiểu cách nhau quá xa.
Thường Hy bây giờ là Nguyệt Linh Phi dường như không có bất mãn gì với việc mình không thể thân cận cùng phụ mẫu, nói cho cùng y cũng chưa thể thừa nhận hai người xa lạ tự nhiên trở thành cha và mẹ mình. Linh Phi đã từng nghĩ liệu có cách trở về thế giới của mình hay không, thế nhưng thời gian cứ trôi qua y xem như chắc chắn mình không có khả năng quay về nữa, cơ thể trước kia sợ là đã sớm không còn đi.
Mỗi ngày hết dùng hầu hết thời gian để ngủ, Linh Phi ngoài mơ về cuộc sống buồn tẻ của mình sau khi ba mất cũng không phải ký ức vui vẻ gì, hầu hết còn lập đi lập lại giấc mơ về ngày tận thế kia.
Khi thức dậy liền nhận ra mình vẫn là Nguyệt Linh Phi thế tử mới vài ngày tuổi, y lại không khỏi rùng mình vì tương lai đáng sợ kia. Càng lo lắng hơn đó không còn chỉ là mơ hay trên trang sách sử nữa, chính là bản thân mình thực tế chắc mười mấy hai mươi năm nữa sẽ phải chứng kiến mà thôi.
Đôi mắt to tròn lặng nhìn trên trần nhà mà thất thần, trong lòng Linh Phi luôn có một thắc mắc mà y không thể nào hiểu được. Đó chính là những chuyện xảy ra trong hầm mộ, trước khi bản thân trở thành thế tử Nguyệt Linh Phi.
Lão Khang Dương nói: “ Trước khi đi vào giấc ngủ, Kỳ Nguyên hoàng đế đã ra lệnh những người còn sống sót cuối cùng, bọn họ vĩnh viễn không thể nhìn thấy lại ánh sáng. Luôn phải ở lại canh giữ hầm mộ cho đến khi người đó xuất hiện, nếu không vạn kiếp cũng không thể siêu sinh, mãi mãi tồn tại như những linh hồn không lối thoát.”
Đôi tay ôm lấy y từ phía sau, giọng nói truyền vào bên tai y: “ Đã tìm được ngươi rồi, lại không thể một lần nữa thoát khỏi tay ta.”
Nhớ lại mà không thể tránh đi nỗi sợ trong lòng, Linh Phi tự hỏi người lúc đó thật sự là Kỳ Nguyên hoàng đế tỉnh lại từ trong quan tài đá sao? Hắn biết y?
Linh Phi phủ nhận “ Không thể nào, đó là lần đầu tiên y bị kéo đến thế giới này, không có khả năng quen biết cùng hắn. Vậy thì tại sao?”
Y không thể giải thích, cho dù muốn tìm hiểu cũng không còn cơ hội. Quan trọng nhất người Linh Phi nên đối diện bây giờ phải là thái tử Đường Kỳ Nguyên, không phải hoàng đế diệt thế. Chỉ là từ lần đầu mở mắt ra đã trông thấy hắn, Kỳ Nguyên những ngày này y lại chưa từng gặp lại, bản thân muốn tìm hiểu nguyên do cũng không có khả năng.Trong cung thái Tử hôm nay lại có nhã hứng đến học viện, dọa cho lão thái phó và mấy vị hoàng tử sợ đến xanh mặt, thường thì hoàng tử và các công tử triều thần được hoàng đế đồng ý khi lên sáu đều có thể đến học viện hoàng cung nghe giảng bài.
Thế nhưng thái tử lại khác, hắn hai ngày đầu đến nghe giảng đã khiến cho bốn vị công tử thế gia bị dọa cho không dám đến nữa, từ đó cũng không thấy qua thái tử đến học viện, thế nên khi nhìn thấy hắn có người sợ đến phát ngất, có người lại chỉ thầm ganh ghét trong lòng.
Kỳ Nguyên nghe giảng chưa được nửa buổi thì đã buồn chán tự mình đứng lên rời đi mà không nói lời nào, hắn vốn cũng chỉ muốn xem xem ánh mắt của mỗi người sẽ nhìn hắn ra sao, thế nhưng bọn họ vẫn chưa từng thay đổi. Càng ở lại, chỉ càng nhìn rõ những biểu hiện sợ hãi hay khinh ghét trong mắt chúng, nhỏ bé đến đáng thương.
Đi qua một góc trong ngự hoa viên lại nhìn thấy một cô bé ngồi ở đó đang ngắm nhìn mấy nụ hoa chưa nở, hắn trầm mặt một hồi mới lên tiếng gọi: “ Tứ muội, muội làm gì ở đó?”“ Thái tử ca.” Cô bé vừa nghe tiếng đã xoay đầu nhìn người phía sau mình, cô không giống những người khác mỗi lần nhìn thấy Kỳ Nguyên đều né tránh hay tỏ ra sợ hãi. Đơn giản chỉ là ngưỡng mộ hắn mà tươi cười: “ Muội đang đợi hoa nở.”
Kỳ Nguyên trong số tất cả hoàng tử công chúa được xem là huynh đệ tỷ muội, cuối cùng hắn vẫn chỉ có thể thấy được một chút sự ngây thơ lại điềm tĩnh lại hiểu chuyện từ vị tứ muội thua mình hai tuổi này. Kỳ Nguyên đưa mắt nhìn nụ hoa kia, hắn lại lên tiếng: “ Hoa đã nở rồi.”
“ Nở rồi?” Huỳnh Hoa ngạc nhiên nhìn đóa hoa thật sự đã nở ra mang dáng vẻ xinh đẹp nhất, cô bé lại ngước đầu nhìn Kỳ Nguyên: “ Thái tử ca, là huynh làm đúng không? Nếu muội cũng có sức mạnh giống huynh như vậy thật tốt.”
“ Muội vẫn còn nhỏ, chờ khi lớn hơn một chút mới có thể biết được.” Kỳ Nguyên nói rồi lại đưa tay ra: “ Đứng lên, ta đưa muội đến An Thái cung.”
“ Đi gặp mẫu hậu sao ạ?”
“ Nếu không muốn ta sẽ đưa muội về Mai Chi cung.”
“ Không cần.” Huỳnh Hoa nhẹ lắc đầu: “ Mẫu phi hôm nay cùng với đại tỷ gặp ngoại công, muội không thích ở đó.”
“ Ngoại công?” Kỳ Nguyên lên tiếng: “ Lý thái úy hắn vào cung làm gì?”
Huynh Hoa nghe hỏi liền trả lời: “ Muội cũng không biết, muội hình như có nghe được gì đó liên quan đến thái tử phi. Thái tử ca, thái tử phi nghĩa là gì?”
“ Không là gì cả.” Kỳ Nguyên lạnh giọng chỉ nói một câu, hóa ra Lý phi đang lo lắng thế lực Nguyệt gia của hoàng hậu ngày càng lớn mới phải tìm tới lão thái úy kia. Hắn thế nhưng cũng không mang cái này để trong lòng, đột nhiên bản thân lại nhớ đến oa nhi kia bản thân đã từng bồng trên tay.
“ Văn Hiên.” Kỳ Nguyên bất chợt lên tiếng gọi.
Văn Hiên mười một tuổi là con trai của Văn đại học sĩ vào cung làm thư đồng cho thái tử, hắn từ lúc đầu luôn đi bên cạnh nhưng chưa từng nói gì. Sau khi nghe Kỳ Nguyên gọi đến tên mình mới lập tức trả lời: “ Vâng thưa thái tử.”
“ Ngươi thay ta đưa tứ công chúa đến An Thái cung của mẫu hậu.”
“ Thần tuân lệnh.” Vân Hiên nói xong lại nhìn sang Huỳnh Hoa, hắn dịu giọng: “ Thái tử điện hạ vẫn còn việc khác phải làm, để thần đưa công chúa đến chỗ của hoàng hậu nương nương.”
Huỳnh Hoa nhìn Văn Hiên lại nhìn Kỳ Nguyên, thấy ca ca không nói gì thì mới gật đầu đồng ý.
Đợi Văn Hiên đưa người đi rồi, Kỳ Nguyên tại hậu hoa viên vốn không hề có ai khác ngoài mình mới lên tiếng: “ Đi điều tra một chút Nguyệt vương phủ, báo cho ta biết thế tử vừa ra đời kia những ngày này thế nào rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook