Rời khỏi ngự thư phòng, Kỳ Nguyên theo phản ứng từ vân ấn của mình trên người Linh Phi để bước đến. Hắn từ xa nhìn lại dáng người xinh đẹp nhỏ nhắn bên dưới bóng cây đào đầy cánh hoa rơi rụng, thiếu niên bận y phục trắng đang mỉm cười đùa nghịch những cánh hoa rơi xung quanh mình. Cơn gió nhẹ lướt qua trên làn da trắng nõn, khiến vài sợi tóc đen bay bay nhẹ nhàng trơn trượt trên gò má.

Chỉ mới ngày nào y vẫn còn là một tiểu oa nhi được hắn bồng trên tay, cứ như vậy hiện tại đã trở thành thiếu niên mười tám tuổi xinh đẹp tuyệt mỹ. Thời gian càng trôi qua càng thay đổi, nhìn y ngày một trưởng thành làm hắn lo sợ.

“ Hoàng thượng?” Linh Phi nghiêng đầu một chút, đưa tay muốn kéo mấy sợi tóc vì gió thổi bay ra sau vành tai, y tình cờ mới phát hiện Kỳ Nguyên đã đến từ lúc nào.

Chỉ cần nhìn thấy hắn liền không suy nghĩ đã cảm thấy vô cùng vui vẻ, đôi môi cũng vì vậy hiện lên nụ cười tươi mà lớn tiếng gọi: " Hoàng thượng."

Kỳ Nguyên bỏ đi suy nghĩ trong lòng, hắn bước chân lại gần hơn, đến trước mặt Linh Phi rồi mới ngừng lại.

Vật nhỏ này tuy rằng đã sắp tròn mười tám tuổi, nhưng vẻ ngoài của y thật sự cũng không có bao nhiêu thay đổi. Ngoại trừ trông như có vẻ trưởng thành hơn thế chiều cao chỉ mới tới ngực hắn mà thôi, cả bờ má cũng nộn nộn đầy thịt trắng hồng, chẳng khác gì tiểu hài tử mặt non đáng yêu.

Đưa tay chạm nhẹ trên gò má mềm mại của y, Kỳ Nguyên lúc này mới lên tiếng hỏi: “ Ngươi vì sao lại chạy đến nơi này?”

“ Thật ra cũng không phải cố ý.” Nơi này mà Kỳ Nguyên nói chính là Uyễn Đào Viên, đây đã từng là điền viện của thái tử, nơi ở trước khi Kỳ Nguyên đăng cơ làm hoàng đế: “ Hôm nay Phi nhi tình cờ nhìn thấy mấy cánh hoa đào bị gió thổi tới, cảm thấy rất hoài niềm nên mới đến nhìn một chút. Người xem vườn hoa đào này so với trước kia không thay đổi, chỉ đáng tiếc không thể mỗi lần thức dậy đều sẽ nhìn thấy nữa.”

“ Kể từ ngày ta đăng cơ cũng đã hơn mười năm, đúng như ngươi nói thật sự không có bao nhiêu thay đổi.” Kỳ Nguyên nhìn Linh Phi lại trầm giọng: “ Nếu ngươi cảm thấy luyến tiếc như vậy, chỉ cần nói một tiếng sai người dọn từ Thái Dương cung qua đây.”

“ Ấy… việc này thì không cần.” Linh Phi vừa nghe đã vội vàng xua tay từ chối, không cần nghĩ cũng biết nếu y đi thì hoàng đế cũng chắc chắn sẽ dọn theo đến. Tuy rằng Linh Phi thật sự thích Uyễn Đảo Viên, nhưng đời đời đế vương Ân Ly quốc đều ở tại Thái Dương điện, làm sao chỉ vì sở thích của y mà thay đổi như vậy.

Linh Phi suy nghĩ một chút hoàng đế chỉ vừa bãi triều thường sẽ ở ngự thư phòng xử lý chính vụ, Kỳ Nguyên bây giờ lại ở đây mới khiến Linh Phi làm lạ kéo góc y phục hắn: “ Hoàng thượng, người tìm Phi nhi có việc gì sao?”

“ Đúng là có chuyện tìm ngươi.” Kỳ Nguyên vừa nói đã cúi người ôm lấy Linh Phi hoàn toàn nhất bổng lên, cho dù y đã gần mười tám nhưng cơ thể phát triển không đủ, so với Kỳ Nguyên sức lực lớn lại càng thêm nhỏ bé mới để hắn dễ dàng ôm lên như vậy: “ Ngươi từ trước đến nay ngoại trừ Nguyệt vương phủ và hoàng cung thì chưa từng đi đâu, ngay cả ta nhìn thấy cũng không đành lòng. Vừa hay lần này có lễ đăng cơ của hoàng đế Thái Lân quốc, đưa ngươi ra ngoài một chuyến.”

“ Thái Lân quốc?” Linh Phi tỏ ra ngạc nhiên, nhất thời không biết phải nói thế nào. Kỳ Nguyên là hoàng đế của cường đại Ân Ly quốc, đừng nói địa vị hiện tại của hắn đã là chí cao vô thượng, chỉ xét theo tính cách của Kỳ Nguyên cũng chẳng có kẻ nào đáng để hắn tự mình đến chúc mừng.

Xem như hiểu rõ trong cái đầu nhỏ của y đang suy nghĩ cái gì, Kỳ Nguyên mỉm cười lại nói: “ Hoàng đế Thái Lân quốc chính là Triệu Khiêm, ngươi chắc vẫn còn nhớ đi.”

“ Triệu Khiêm?” Linh Phi suy nghĩ một chút lại giật mình nhớ ra: “ Triệu Khiêm thái tử?”

“ Chính là hắn.”

Lần đầu tiên Linh Phi gặp Triệu Khiêm là ngày đầu y đến học viện lúc mới lên sáu tuổi, cũng là ngày hôm đó Linh Phi quen biết với huynh đệ Quỳnh gia cùng lục hoàng tử Đường Vân Tịnh. Thế nhưng không giống với Vân Tịnh, Linh Phi không có nhiều cơ hội nói chuyện hay tiếp xúc với Triệu Khiêm, thời gian sau lại nghe nói hắn đã được trả về Thái Lân quốc.

“ Hắn năm đó tuy là thái tử Thái Lân quốc, thật chất cũng chỉ là một vật hy sinh bị đưa đến Ân Ly làm con tin khi mới năm tuổi.” Kỳ Nguyên thế nhưng lại chủ động lên tiếng nói: “ Hoàng đế Thái Lân đưa Triệu Khiêm đến Ân Ly làm chất tử vốn không nghĩ hắn sẽ có ngày sống sót trở về, địa vị thái tử hữu danh vô thực kia lại chẳng đáng một xu. Không có sự ủng hộ của hoàng đế, càng không có thế lực của riêng mình, đến hôm nay hắn có thể đăng cơ cũng thật đáng khâm phục.”

“ Hoàng thượng…” Linh Phi cảm thấy Kỳ Nguyên phản ứng gay gắt như vậy chắc là đang cảm thấy rất khó chịu, dù sao hắn cũng là bị chính phụ hoàng mình âm mưu sát hại mà vẫn an toàn lớn lên, có thể chính vì vậy mới khiến hắn cùng với Triệu Khiêm thái tử xem như tri kỷ.

Linh Phi vòng hai tay ôm lấy cổ hoàng đế, y nhỏ giọng: “ Phi nhi luôn ở đây với người.”

Kỳ Nguyên tựa như không ngạc nhiên lắm vì những lời của Linh Phi, hắn thế nhưng khóe môi vẫn nhếch lên ý cười mới nói: “ Lần này đi không phải chỉ để chúc mừng lễ đăng ngôi của hắn, còn là để ngươi có thời gian tự do, chuẩn bị tinh thần cho sau này.”

“ Chuẩn bị tinh thần… tự do?” Linh Phi làm lạ: “ Hoàng thượng nói vậy nghĩa là gì?”

Kỳ Nguyên đưa tay nhẹ nhéo mũi vật nhỏ lại nói: “ Ngươi có phải đã quên bốn tháng nữa là tới sinh thần của mình rồi hay không?”

“ Sinh thần?” Linh Phi suy nghĩ một chút liền nhớ ra chuyện quan trọng, chỉ còn bốn tháng nữa là y đã tròn mười tám tuổi. Như vậy có nghĩa là…

Im lặng quan sát biểu hiện của Linh Phi, nhìn thấy y hiểu được xong mặt lại từ từ ửng đỏ, lời muốn nói cũng nghẹn thành một bụng rồi cứ như vậy ôm cứng lấy cổ của Kỳ Nguyên, cứ úp mặt mình trên vai hắn cố tình giấu đi.

Nhìn thấy rõ vành tai của vật nhỏ cũng đỏ lên, Kỳ Nguyên trầm giọng: “ Phi nhi, ta chờ cũng đủ lâu rồi. Dù ngươi muốn tiếp tục trốn tránh, ta cũng không thể lại kiên nhẫn chờ đợi.”

Linh Phi không đáp ứng cũng không lên tiếng phản đối, cơ thể chỉ như vậy cứng lại một chút tựa như vô cùng căng thẳng. Kỳ Nguyên thế nhưng lại không cho y một con đường để rút lui, hắn bên tai Linh Phi tiếp tục khẽ giọng: “ Trở thành người của ta, có hiểu hay không?”

“ Ân…” Linh Phi hai tay đang ôm cứng lấy cổ Kỳ Nguyên lại siết chặt hơn một chút, y một hồi giảm bớt căng thẳng mới thả lỏng ra. Lời hứa trước kia của Kỳ Nguyên cũng không phải y chưa từng để tâm đến, y xem như cũng đủ thời gian chuẩn bị tinh thần đón nhận chuyện này mới nhẹ gật đầu: “ Phi nhi hiểu rõ.”

Thái Lân quốc cận ngày tân hoàng đăng cơ, ở mỗi ngóc ngách hoàng thành đâu đâu cũng tấp nập người qua lại, trên đường thường hay nhìn thấy nhiều người ngoại quốc đến chúc mừng ngày lễ lớn.

Thái Lân quốc là quốc gia có khí hậu khá nóng bức, thế nhưng mặc hàng phát triển nhất ở đất nước của họ chính là nuôi trồng hoa. Ở nơi này rất thường hay nhìn thấy những loài hoa chỉ nảy nở ở vùng khô nóng, đương nhiên loại hoa quý hiếm được nhiều người quan tâm chú ý nhất vẫn là loài hoa đặc trưng của Thái Lân quốc, hoa quỳnh ( kadupul, ý nghĩa của loài hòa này rất hay, mọi người có thể tra xem thử.).

Xuân Miên là cửa hàng hoa lớn nhất Thái Lân quốc, đúng vào dịp lễ đăng cơ của tân đế lại càng thu hút được nhiều khách nhân ngoại quốc. Hàng hoa mấy hôm nay đều buôn bán rất thuận lợi, thế nhưng lúc này lại có chút ồn ào tiếng cãi vả vì xuất hiện vị khách tính cách vô cùng phiền phức.

“ Các ngươi hay lắm, thế nhưng còn dám lừa gạt cả ta.” Tiếng nói non nớt phát ra từ vị khách ồn ào thu hút ánh nhìn của mọi người.

Linh Phi vừa hay cũng xuất hiện ở nơi này mà bị cuốn vào, y nhìn xem bên kia cho dù trên người bận tử y nhạt che kín cả cơ thể, thêm cả trên đầu đội một chiếc mũ có mạng che đi gương mặt, cũng khiến kẻ khác nhìn ra đối phương chỉ là một tiểu hài tử mới độ mười tuổi hơn.

Ông chủ cửa hàng bị chất vấn thì có chút lúng túng: “ Khách quan, ta thật sự không có lừa gạt. Đây quả thật chính là hoa mà ngươi muốn mua, là hoa quỳnh.”

“ Còn nói không lừa gạt.” Hài tử kia lớn tiếng lại tức giận chỉ tay vào chậu hoa mà ông chủ mang đến cho mình: “ Ta đã bảo muốn mua hoa, thế nhưng ngươi chỉ mang ra mấy nhánh cây có búp hoa chưa nở này, có phải là khinh thường ta sẽ không có tiền trả cho các ngươi hay không?”

“ Khách quan có điều không biết rồi.” Ông chủ thấy bản thân bị hiểu lầm mới vội vàng giải thích: “ Hoa quỳnh này vừa xinh đẹp lại mang mùi hương thơm ngọt ngào, vô cùng quý hiếm. Quan trọng nhất hoa chỉ nở vào ban đêm, thời gian nở cũng vô cùng ngắn ngủi…”

“ Đủ rồi.” Vị khách khó tính không cần nghe lý do là gì, y lớn tiếng ngắt lời ông chủ lại nói: “ Không cần biết ngươi làm cách nào, ta lập tức muốn nhìn xem hoa nở, không làm được ta liền phá luôn cái cửa hàng này của ngươi.”

“ Cái này… cái này, khách quan thật sự là đang làm khó ta a…”

Linh Phi nhìn xem tình cảnh này liền cảm thấy tiểu hài tử kia thật sự quá vô lý, đây chắc chắn cũng phải là công tử có gia cảnh không tồi mới có thể nuôi dưỡng ra được tính cách như vậy. Y vốn định đi qua nói lý lẽ một chút, đúng lúc lại bị kẻ khác nắm lấy cổ tay.

“ Làm sao vậy?”

Xoay đầu mới phát hiện Kỳ Nguyên chờ mình bên ngoài cũng đã vào trong này, Linh Phi chợt nhớ ra nơi này vốn không phải Ân Ly quốc, y tốt hơn hết vẫn là không nên gây rắc rối gì mới lắc đầu: “ Không có gì.”

Kỳ Nguyên liếc mắt nhìn xem một tên nhóc ồn ào trong cửa hàng, hắn lại trầm giọng: “ Không phải nói muốn xem hoa một chút, bây giờ lại là hứng thú xem tên nhóc ấy tranh cãi sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương