NHÂN SINH THIÊN HẠ DO NGƯƠI NẮM GIỮ
-
Chương 73
Sau khi Linh Phi tỉnh lại thì phải chờ thêm một ngày một đêm sau Đan Na mới tỉnh, Huỳnh Hoa vì không muốn để Linh Phi lo lắng nên đã không nói chuyện này mà để Đan Na ở Lan Hoa cung của mình tiện chăm sóc.
Mang đến bên giường chén thuốc vừa mới được cung nữ đưa đến, Huỳnh Hoa lại mỉm cười mới nói: “ Muội cảm thấy thế nào rồi, cơ thể đã tốt hơn nhiều chưa?”
“ Muội không sao rồi, cơ thể cũng khỏe hơn rất nhiều.” Đan Na không còn yếu ớt như lúc mới tỉnh lại, còn phải để cho Huỳnh Hoa tự bón thuốc cho mình. Y tự mình ngồi dậy, nhận chén thuốc trên tay rồi thật nhanh uống hết.
“ Ta đã bảo người làm một chút điểm tâm ngọt, lát nữa mang đến cho muội.” Nhìn xem chân mày hơi nhăn lại vì uống thuốc đắng của Đan Na khiến Huỳnh Hoa phì cười, nàng ngồi xuống bên giường lại ôn hòa nói: “ Ta bảo này Đan Na, muội cùng với Quỳnh đại công tử có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
“ Khụ…” Vừa mới uống hết chén thuốc lại bị dọa cho sặc một tiếng, Đan Na một tay lại nhẹ lau trên môi mình mới nói vội: “ Sao đột nhiên tỷ lại hỏi như vậy?”
“ Ta không phải vô cớ mới hỏi chuyện này.” Huỳnh Hoa che miệng cười lại nói: “ Suốt từ lúc muội bất tỉnh thì Quỳnh đại công tử chẳng khác nào đang ngồi trên đống lửa, so với ta còn muốn lo lắng hơn.”
“ Tỷ nói…?”
“ Hắn tuy không dám vào trong này, nhưng mấy ngày qua đều ở bên ngoài Lan Hoa cung không có rời đi, sau khi biết muội tỉnh lại rồi mới có thể an tâm trở về phủ. Muội nói xem hắn quan tâm đến muội như vậy, ta còn không cảm thấy lạ hay sao?”
“ Tỷ đừng hiểu lầm, không có chuyện gì đâu.” Đan Na tuy rằng cũng bất ngờ khi nghe Huỳnh Hoa nói như vậy, thế nhưng y lại không nghĩ tời giữa bọn họ có xảy ra chuyện gì: “ Muội lúc chạy khỏi Nguyệt phủ lại bị người của đại tỷ truy tìm khắp nơi, lúc đó chỉ có cách muốn tìm gặp được hoàng thượng trước khi người về cung để nói rõ chuyện này.”
Đan Na nghĩ lại thì lại càng cảm thấy hổ thẹn, y cúi đầu không dám nhìn thẳng mà nhỏ giọng: “ Không ngờ muội lại vẫn vô dụng như vậy, từ đầu đến cuối vẫn không thể làm được chuyện gì, còn mang phiền phức đến cho Thiên Vũ đại ca. Trên đường đi không những làm phiền huynh ấy chăm sóc, cơ thể lại yếu ớt hay bệnh khiến chậm trễ trở về.”
“ Đan Na.”
“ Nếu không phải vì muội cứ vô dụng… thì đã không có nhiều người chết đến như vậy…”
“ Ngu ngốc cái gì?” Huỳnh Hoa xoa đầu an ủi Đan Na rồi lại nói: “ Nếu không có muội thì chúng ta không có cách cứu được Nguyệt thế tử, nếu như muội thật sự vô dụng đến như vậy thì thiên hạ này, đến một người chúng ta cũng không thể cứu nổi.”
Đan Na im lặng không nói, y biết nếu không chỉ vì mình cùng nhị ca có quan hệ huyết thống, căn bản sẽ không làm được chuyện gì hữu ích. Lúc này lại chợt nhớ ra một chuyện, Đan Na nói vội: “ Huỳnh Hoa tỷ tỷ, không biết có liên quan đến lý do vì sao nhị ca không bị hoán đổi cùng với đại tỷ hay không. Lúc đó muội tìm thấy huynh ấy, bên cạnh thế nhưng còn phát hiện một người có ngoại hình rất giống với nhị ca.”
“ Giống sao?”
“ Vâng.” Đan Na vội gật đầu: “ Muội cảm thấy người này ngoài trang phục đang bận trên người ra, hầu như không có điểm khác nào, chính muội cũng khó có thể phân biệt được.”
Huỳnh Hoa trầm mặt suy nghĩ, người mà Đan Na nói rất giống với Linh Phi kia, liệu có liên quan gì đến bí mật của y mà nàng tình cờ phát hiện được hay không?
“ Huỳnh Hoa tỷ tỷ?”
“ À…” Huỳnh Hoa suy nghĩ hiện tại đã không còn chuyện gì nữa, vì vậy sẽ không nói ra chuyện này với bất kỳ ai. Nàng lại nhẹ mỉm cười nói: “ Đợi lần sau tỷ sẽ hỏi rõ chuyện này với nhị ca của muội, muội cứ an tâm nghỉ ngơi cho tốt là được.”
Đan Na gật đầu lại nói: “ Nhị ca huynh ấy thế nào rồi, muội có thể đến gặp nhị ca có được không?”
“ Nhị ca của muội không sao cả, hiện tại không có khả năng gặp được. Chờ vài ngày nữa khỏe hơn rồi mới đưa muội đến gặp y có được không?”
“ Vâng.”
“ À phải rồi.” Huỳnh Hoa lúc này lại chợt nhớ ra mới lấy đến một mảnh ngọc bội thường dùng để phối với y phục: “ Quỳnh đại công tử trước khi đi có nhờ ta giao vật này lại cho muội, nhìn thử xem.”
“ Cái này…” Đan Na ngạc nhiên nhận lấy liền có thể xác định đây là vật của mình, ngọc bội này trước kia là Linh Phi tặng cho y, nhưng sau đó vì muốn giúp đỡ một đứa trẻ có tiền trị bệnh cho mẫu thân mới mang cho đi.
Huỳnh Hoa lại khẽ cười nói: “ Muội xem ngay cả ngọc bội mà trước kia muội rất thích mang theo bên người, sau thời gian biến mất lâu như vậy không ngờ lại ở trong tay của công tử nhà người ta. Muội còn dám nói giữa hai người không có xảy ra chuyện gì?”
“ Không phải như tỷ nghĩ đâu.” Đan Na lo lắng lại vội muốn giải thích: “ Vật này lúc trước là muội đã đưa cho một cậu bé cần tiền trị bệnh cho mẫu thân, nhưng không hiểu vì sao lại ở trong tay của Thiên Vũ đại ca. Hơn nữa…”
“ Hơn nữa?”
Đan Na giọng nói nhỏ hơn không muốn để người nào khác nghe thấy: “ Hơn nữa… huynh ấy cũng đã biết được thân phận của muội.”
“ Muội nói cái gì?” Huỳnh Hoa lúc này lại có chút lo lắng: “ Hắn đã biết rồi?”
Đan Na nhẹ gật đầu: “ Lúc đó muội bị phát hiện cũng không thể tiếp tục giấu nữa, chỉ còn cách nói thật thôi.”
“ Ra vậy.” Nghiêm mặt suy nghĩ một chút lại thở ra một hơi, Huỳnh Hoa xoa đầu Đan Na nói: “ Không sao đâu, việc muội là nam nhân dù sao cũng có lúc sẽ bị bại lộ. Hiện tại Nguyệt gia như vậy cũng không lo lắng sẽ bị mọi người bàn tán chuyện xấu, hơn nữa ta cũng không tin có kẻ dám ở sau lưng ta nói xấu đến muội.”
“ Muội hiểu.” Đan Na từ khi ra đời đã được nuôi dưỡng như nữ nhi, hiện tại ngay cả tính cách cũng dè dặt như vậy không giống nam nhân hảo hán. Nếu thật sự trở lại thân phận nam nhân, y cũng không cho rằng mọi người sẽ cho mình cái nhìn tốt.
“ Nghĩ lại thì…” Huỳnh Hoa tỏ ra luyến tiếc: “ Từ trước đến nay vẫn luôn xem muội như muội muội để yêu thương chăm sóc, Đan Na của ta xinh đẹp đáng yêu như vậy, đột nhiên lại phải xem là đệ đệ… đúng là có chút không quen.”
“ Đúng… đúng là có chút không quen…” Đừng nói là Huỳnh Hoa, ngay cả bản thân Đan Na cũng khó có thể thích ứng được.
Mắt nhìn đến ngọc bội trên tay Đan Na, Huỳnh Hoa lại nhớ đến Quỳnh Thiên Vũ đã lo lắng như thế nào suốt mấy ngày liền. Nàng ban đầu còn lo nghĩ hắn vì không biết thân phận thật của Đan Na mới có hành động như vậy, nhưng nếu đã biết mà vẫn quan tâm đến y như thế…
“ Huỳnh Hoa tỷ tỷ?”
“ Đan Na ngoan.” Huỳnh Hoa đột nhiên cảm thấy vui vẻ, nàng nắm lấy tay Đan Na, lại vỗ vỗ nhẹ trên mu bàn tay y: “ Người tốt như vậy thì không nên bỏ lỡ, tỷ lần này nhận người cho muội. An tâm, tỷ nhất định không để Đan Na của chúng ta phải chịu thiệt.”
Đan Na ngây ngốc không hiểu ý của Huỳnh Hoa là gì, thế nhưng từ trước đến nay tất cả những điều nàng làm đều là muốn tốt cho y. Đan Na không suy nghĩ nhiều lại ngây thơ gật đầu: “ Cảm ơn Huỳnh Hoa tỷ tỷ.”
Đợi Đan Na ngủ một chút rồi mới rời khỏi, vừa trở ra đã nhìn thấy có người bên ngoài cửa từ trước. Huỳnh Hoa nhìn hắn lại tỏ vẻ xa cách mà bước qua: “ Huynh có biết tự ý đến điện công chúa, còn ở ngoài nghe lén thì đáng tội gì hay không?”
“ Tội gì sao?” Văn Hiên một bước đi theo bên cạnh, hắn lại thật nhanh nắm lấy cổ tay Huỳnh Hoa mà kéo người lại.
Bị kéo tựa vào người Văn Hiên, bên eo cũng bị hắn giữ lấy. Huỳnh Hoa nhíu chân mày nghiêm giọng cũng lập tức đẩy người ra: “ Làm càn.”
“ Ta nói muội mới chính là làm việc không suy nghĩ.” Cảm thấy có chút luyến tiếc cũng không dám tiếp tục quá phận, Văn Hiên chậm bước theo bên cạnh nàng: “ Ân Ly quốc ta ngoại trừ hoàng thượng thì ai mới là nam nhân toàn tài nhất?”
“ Quỳnh đại công tử chính là lang quân như ý trong mắt của hầu hết cách vị cô nương, ngay cả đại công chúa cũng không ngoại lệ, muội lại có ý nghĩ muốn tác thành hắn với tam Nguyệt tiểu thư. Làm như vậy chưa chắc đã là chuyện tốt, thậm chí còn mang đến rắc rối không nên có.”
“ Đại tỷ sao?” Huỳnh Hoa cho dù là thân tỷ muội ruột thịt, thế nhưng lại không muốn cho Đường Chi Linh một chút mặt mũi. Nàng hiển nhiên không cần che giấu nói: “ Cho dù đại tỷ vừa ý cũng chưa chắc người ta sẽ muốn tiếp nhận.”
Văn Hiên thật sự không thể ngăn được ý cười trên khóe môi, hắn chính là đang cảm thấy thông cảm cho Quỳnh Chấn đại tướng quân.
Nếu không phải hôn sự của hai huynh đệ Quỳnh gia đều phải chờ đến hoàng đế định đoạt, thì có thể Quỳnh đại tướng quân đã dùng dây trói nhi tử ép thành thân với tiểu thư nhà nào rồi. Nếu cứ theo tình hình hiện giờ, chỉ e vấn đề hậu nhân của Quỳnh gia cũng thật khó xử lý.
Mang đến bên giường chén thuốc vừa mới được cung nữ đưa đến, Huỳnh Hoa lại mỉm cười mới nói: “ Muội cảm thấy thế nào rồi, cơ thể đã tốt hơn nhiều chưa?”
“ Muội không sao rồi, cơ thể cũng khỏe hơn rất nhiều.” Đan Na không còn yếu ớt như lúc mới tỉnh lại, còn phải để cho Huỳnh Hoa tự bón thuốc cho mình. Y tự mình ngồi dậy, nhận chén thuốc trên tay rồi thật nhanh uống hết.
“ Ta đã bảo người làm một chút điểm tâm ngọt, lát nữa mang đến cho muội.” Nhìn xem chân mày hơi nhăn lại vì uống thuốc đắng của Đan Na khiến Huỳnh Hoa phì cười, nàng ngồi xuống bên giường lại ôn hòa nói: “ Ta bảo này Đan Na, muội cùng với Quỳnh đại công tử có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
“ Khụ…” Vừa mới uống hết chén thuốc lại bị dọa cho sặc một tiếng, Đan Na một tay lại nhẹ lau trên môi mình mới nói vội: “ Sao đột nhiên tỷ lại hỏi như vậy?”
“ Ta không phải vô cớ mới hỏi chuyện này.” Huỳnh Hoa che miệng cười lại nói: “ Suốt từ lúc muội bất tỉnh thì Quỳnh đại công tử chẳng khác nào đang ngồi trên đống lửa, so với ta còn muốn lo lắng hơn.”
“ Tỷ nói…?”
“ Hắn tuy không dám vào trong này, nhưng mấy ngày qua đều ở bên ngoài Lan Hoa cung không có rời đi, sau khi biết muội tỉnh lại rồi mới có thể an tâm trở về phủ. Muội nói xem hắn quan tâm đến muội như vậy, ta còn không cảm thấy lạ hay sao?”
“ Tỷ đừng hiểu lầm, không có chuyện gì đâu.” Đan Na tuy rằng cũng bất ngờ khi nghe Huỳnh Hoa nói như vậy, thế nhưng y lại không nghĩ tời giữa bọn họ có xảy ra chuyện gì: “ Muội lúc chạy khỏi Nguyệt phủ lại bị người của đại tỷ truy tìm khắp nơi, lúc đó chỉ có cách muốn tìm gặp được hoàng thượng trước khi người về cung để nói rõ chuyện này.”
Đan Na nghĩ lại thì lại càng cảm thấy hổ thẹn, y cúi đầu không dám nhìn thẳng mà nhỏ giọng: “ Không ngờ muội lại vẫn vô dụng như vậy, từ đầu đến cuối vẫn không thể làm được chuyện gì, còn mang phiền phức đến cho Thiên Vũ đại ca. Trên đường đi không những làm phiền huynh ấy chăm sóc, cơ thể lại yếu ớt hay bệnh khiến chậm trễ trở về.”
“ Đan Na.”
“ Nếu không phải vì muội cứ vô dụng… thì đã không có nhiều người chết đến như vậy…”
“ Ngu ngốc cái gì?” Huỳnh Hoa xoa đầu an ủi Đan Na rồi lại nói: “ Nếu không có muội thì chúng ta không có cách cứu được Nguyệt thế tử, nếu như muội thật sự vô dụng đến như vậy thì thiên hạ này, đến một người chúng ta cũng không thể cứu nổi.”
Đan Na im lặng không nói, y biết nếu không chỉ vì mình cùng nhị ca có quan hệ huyết thống, căn bản sẽ không làm được chuyện gì hữu ích. Lúc này lại chợt nhớ ra một chuyện, Đan Na nói vội: “ Huỳnh Hoa tỷ tỷ, không biết có liên quan đến lý do vì sao nhị ca không bị hoán đổi cùng với đại tỷ hay không. Lúc đó muội tìm thấy huynh ấy, bên cạnh thế nhưng còn phát hiện một người có ngoại hình rất giống với nhị ca.”
“ Giống sao?”
“ Vâng.” Đan Na vội gật đầu: “ Muội cảm thấy người này ngoài trang phục đang bận trên người ra, hầu như không có điểm khác nào, chính muội cũng khó có thể phân biệt được.”
Huỳnh Hoa trầm mặt suy nghĩ, người mà Đan Na nói rất giống với Linh Phi kia, liệu có liên quan gì đến bí mật của y mà nàng tình cờ phát hiện được hay không?
“ Huỳnh Hoa tỷ tỷ?”
“ À…” Huỳnh Hoa suy nghĩ hiện tại đã không còn chuyện gì nữa, vì vậy sẽ không nói ra chuyện này với bất kỳ ai. Nàng lại nhẹ mỉm cười nói: “ Đợi lần sau tỷ sẽ hỏi rõ chuyện này với nhị ca của muội, muội cứ an tâm nghỉ ngơi cho tốt là được.”
Đan Na gật đầu lại nói: “ Nhị ca huynh ấy thế nào rồi, muội có thể đến gặp nhị ca có được không?”
“ Nhị ca của muội không sao cả, hiện tại không có khả năng gặp được. Chờ vài ngày nữa khỏe hơn rồi mới đưa muội đến gặp y có được không?”
“ Vâng.”
“ À phải rồi.” Huỳnh Hoa lúc này lại chợt nhớ ra mới lấy đến một mảnh ngọc bội thường dùng để phối với y phục: “ Quỳnh đại công tử trước khi đi có nhờ ta giao vật này lại cho muội, nhìn thử xem.”
“ Cái này…” Đan Na ngạc nhiên nhận lấy liền có thể xác định đây là vật của mình, ngọc bội này trước kia là Linh Phi tặng cho y, nhưng sau đó vì muốn giúp đỡ một đứa trẻ có tiền trị bệnh cho mẫu thân mới mang cho đi.
Huỳnh Hoa lại khẽ cười nói: “ Muội xem ngay cả ngọc bội mà trước kia muội rất thích mang theo bên người, sau thời gian biến mất lâu như vậy không ngờ lại ở trong tay của công tử nhà người ta. Muội còn dám nói giữa hai người không có xảy ra chuyện gì?”
“ Không phải như tỷ nghĩ đâu.” Đan Na lo lắng lại vội muốn giải thích: “ Vật này lúc trước là muội đã đưa cho một cậu bé cần tiền trị bệnh cho mẫu thân, nhưng không hiểu vì sao lại ở trong tay của Thiên Vũ đại ca. Hơn nữa…”
“ Hơn nữa?”
Đan Na giọng nói nhỏ hơn không muốn để người nào khác nghe thấy: “ Hơn nữa… huynh ấy cũng đã biết được thân phận của muội.”
“ Muội nói cái gì?” Huỳnh Hoa lúc này lại có chút lo lắng: “ Hắn đã biết rồi?”
Đan Na nhẹ gật đầu: “ Lúc đó muội bị phát hiện cũng không thể tiếp tục giấu nữa, chỉ còn cách nói thật thôi.”
“ Ra vậy.” Nghiêm mặt suy nghĩ một chút lại thở ra một hơi, Huỳnh Hoa xoa đầu Đan Na nói: “ Không sao đâu, việc muội là nam nhân dù sao cũng có lúc sẽ bị bại lộ. Hiện tại Nguyệt gia như vậy cũng không lo lắng sẽ bị mọi người bàn tán chuyện xấu, hơn nữa ta cũng không tin có kẻ dám ở sau lưng ta nói xấu đến muội.”
“ Muội hiểu.” Đan Na từ khi ra đời đã được nuôi dưỡng như nữ nhi, hiện tại ngay cả tính cách cũng dè dặt như vậy không giống nam nhân hảo hán. Nếu thật sự trở lại thân phận nam nhân, y cũng không cho rằng mọi người sẽ cho mình cái nhìn tốt.
“ Nghĩ lại thì…” Huỳnh Hoa tỏ ra luyến tiếc: “ Từ trước đến nay vẫn luôn xem muội như muội muội để yêu thương chăm sóc, Đan Na của ta xinh đẹp đáng yêu như vậy, đột nhiên lại phải xem là đệ đệ… đúng là có chút không quen.”
“ Đúng… đúng là có chút không quen…” Đừng nói là Huỳnh Hoa, ngay cả bản thân Đan Na cũng khó có thể thích ứng được.
Mắt nhìn đến ngọc bội trên tay Đan Na, Huỳnh Hoa lại nhớ đến Quỳnh Thiên Vũ đã lo lắng như thế nào suốt mấy ngày liền. Nàng ban đầu còn lo nghĩ hắn vì không biết thân phận thật của Đan Na mới có hành động như vậy, nhưng nếu đã biết mà vẫn quan tâm đến y như thế…
“ Huỳnh Hoa tỷ tỷ?”
“ Đan Na ngoan.” Huỳnh Hoa đột nhiên cảm thấy vui vẻ, nàng nắm lấy tay Đan Na, lại vỗ vỗ nhẹ trên mu bàn tay y: “ Người tốt như vậy thì không nên bỏ lỡ, tỷ lần này nhận người cho muội. An tâm, tỷ nhất định không để Đan Na của chúng ta phải chịu thiệt.”
Đan Na ngây ngốc không hiểu ý của Huỳnh Hoa là gì, thế nhưng từ trước đến nay tất cả những điều nàng làm đều là muốn tốt cho y. Đan Na không suy nghĩ nhiều lại ngây thơ gật đầu: “ Cảm ơn Huỳnh Hoa tỷ tỷ.”
Đợi Đan Na ngủ một chút rồi mới rời khỏi, vừa trở ra đã nhìn thấy có người bên ngoài cửa từ trước. Huỳnh Hoa nhìn hắn lại tỏ vẻ xa cách mà bước qua: “ Huynh có biết tự ý đến điện công chúa, còn ở ngoài nghe lén thì đáng tội gì hay không?”
“ Tội gì sao?” Văn Hiên một bước đi theo bên cạnh, hắn lại thật nhanh nắm lấy cổ tay Huỳnh Hoa mà kéo người lại.
Bị kéo tựa vào người Văn Hiên, bên eo cũng bị hắn giữ lấy. Huỳnh Hoa nhíu chân mày nghiêm giọng cũng lập tức đẩy người ra: “ Làm càn.”
“ Ta nói muội mới chính là làm việc không suy nghĩ.” Cảm thấy có chút luyến tiếc cũng không dám tiếp tục quá phận, Văn Hiên chậm bước theo bên cạnh nàng: “ Ân Ly quốc ta ngoại trừ hoàng thượng thì ai mới là nam nhân toàn tài nhất?”
“ Quỳnh đại công tử chính là lang quân như ý trong mắt của hầu hết cách vị cô nương, ngay cả đại công chúa cũng không ngoại lệ, muội lại có ý nghĩ muốn tác thành hắn với tam Nguyệt tiểu thư. Làm như vậy chưa chắc đã là chuyện tốt, thậm chí còn mang đến rắc rối không nên có.”
“ Đại tỷ sao?” Huỳnh Hoa cho dù là thân tỷ muội ruột thịt, thế nhưng lại không muốn cho Đường Chi Linh một chút mặt mũi. Nàng hiển nhiên không cần che giấu nói: “ Cho dù đại tỷ vừa ý cũng chưa chắc người ta sẽ muốn tiếp nhận.”
Văn Hiên thật sự không thể ngăn được ý cười trên khóe môi, hắn chính là đang cảm thấy thông cảm cho Quỳnh Chấn đại tướng quân.
Nếu không phải hôn sự của hai huynh đệ Quỳnh gia đều phải chờ đến hoàng đế định đoạt, thì có thể Quỳnh đại tướng quân đã dùng dây trói nhi tử ép thành thân với tiểu thư nhà nào rồi. Nếu cứ theo tình hình hiện giờ, chỉ e vấn đề hậu nhân của Quỳnh gia cũng thật khó xử lý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook