“ Lão nhân gia, có vật này thì ông có thể giúp ta cùng với Ân Ly có thể trở về trong thân thể của chính mình có phải hay không?”

Linh Phi và Ân Ly đồng thời đều dùng ánh mắt trông đợi nhìn lão, thế nhưng lão đạo nhân lúc này lại lắc đầu nói: “ Ta không có quyền cũng sẽ không có khả năng nhúng tay vào việc này, Bích Thủy chỉ dẫn đường cho người có khả năng tìm được vị trí của ngươi, còn có thể hay không ta vẫn phải chờ xem số mệnh của ngươi.”

“ Nói như vậy ta chỉ có thể tiếp tục chờ?”

“ Không cần quá lo lắng, nếu ta đoán không nhầm thì…” Lão đạo nhân xem nét mặt thất vọng của Linh Phi thì lại mỉm cười: “ Đến rồi.”

“ Đến rồi?” Linh Phi vừa dứt lời thì trong tẩm điện lại đột nhiên nổi lên một cơn gió lớn, y ngạc nhiên nhìn xem trong gió từ từ cuộn lại rồi hiện lên hình dáng của một thiếu nữ.

Ở nơi này có thể ngoại trừ Linh Phi thì cũng chỉ có Ân Ly có thể nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp đột nhiên xuất hiện này, y ngạc nhiên đến nói ra tiếng: “ Một linh hồn sao?”

“ Nhị ca.” Thiếu nữ vừa nhìn thấy Ân Ly đã tỏ ra mừng rỡ: “ Cuối cùng cũng tìm được huynh rồi.”

“ Tam muội?”

“ Sao cơ?” Đan Na nghe thấy Linh phi gọi mới giật mình nhìn lại, người này mới là nhị ca của y?

Linh Phi không nghĩ tới sẽ gặp được Đan Na trong hình dáng này, y kinh sợ nhớ lại mình vì sao xuất hiện ở đây mới run giọng: “ Muội… không lẽ ngay cả muội đại tỷ cũng…”

“ Không phải, muội không biết nên giải thích như thế nào nhưng…” Đan Na vẫn không thôi ngạc nhiên vì vừa rồi còn nhận nhầm ca ca của mình, nếu Linh Phi không gọi tam muội thì có thể y cũng không có cách nào để phân biệt hai người: “ Nhị ca, hắn là…?”

Không đợi Linh Phi lên tiếng thì Ân Ly đã tự mình nói: “ Tên của ta là Cung Ân Ly.”

“ Ân Ly?” Đan Na không biết đây là nơi nào, y chẳng qua chỉ theo cảm nhận tồn tại của Linh Phi mà đến. Thế nhưng người giống y như nhị ca này thế nhưng lại dám dùng tên gọi Ân Ly, đây đã là điều cấm kỵ suốt mấy trăm năm không có ai dám phạm đến.

Không hiểu vì sao cả Linh Phi khi trước và cô nương này lúc nghe thấy tên mình đều ngạc nhiên như vậy, Ân Ly hơi nhíu mày khó chịu: “ Tên của ta có vấn đề gì sao?”

“ À không… chỉ là.” Đan Na sợ mình khiến người khác không vui, y ngập ngừng: “ Chỉ là… ta có chút ngạc nhiên vì ngươi và nhị ca lại giống nhau đến vậy.”

“ Người nên cảm thấy lạ là ta mới phải, có thật giống đến như vậy hay không thì ta cũng chỉ biết được qua lời nói của các ngươi mà thôi.”

“ Nhưng… a…”

Nhìn thấy Đan Na đột nhiên ôm lấy lòng ngực kêu đau một tiếng, Linh Phi lo lắng muốn xem thế nào thì cũng giống như tình trạng của Ân Ly, không thể chạm vào được: “ Tam muội, không sao chứ?”

“ Không sao.” Đan Na bỏ qua Ân Ly, y hướng Linh Phi mới nói vội: “ Không có thời gian cho những chuyện khác nữa. Nhị ca, huynh nhanh theo muội trở về đi.”

“ Trở về?” Linh Phi bối rối: “ Ta đương nhiên muốn, nhưng làm cách nào…”

“ Huynh uống cái này.” Đan Na đưa ra bình nhỏ mình mang theo mới nóng ruột: “ Huỳnh Hoa tỷ tỷ đã nói rất rõ, có sự chênh lệch thời gian. Cho dù muội xuất hiện ở nơi này chỉ một lúc hiện tại cũng có khả năng kéo dài qua nhiều ngày. Hoàng thượng vì huynh thật sự đã không thể kiềm chế rồi, nếu còn chậm trễ e rằng không thể cứu nổi bất kỳ ai.”

Gật đầu nhận lấy bình nhỏ kia cũng không có trở ngại như ngọc Bích Thủy, Linh Phi nhìn Ân Ly: “ Ân Ly, ta phải đi.”

Thấy Linh Phi nóng ruột như vậy vẫn không quên nói cùng mình, Ân Ly cũng không có cách lo lắng y đi rồi thì mình có trở vào được không mà gật đầu mỉm cười: “ Nếu có duyên sẽ gặp lại.”

Minh Hạo mỗi lúc càng nôn nóng, tên kia trong cơ thể Ân Ly cứ xem như những người ở đây không tồn tại mà tự mình nói chuyện không rõ đầu đuôi. Đột nhiên lại thấy y từ đâu lấy được một bình nhỏ lập tức uống vào, Minh Hạo không thể kiềm chế tức giận lại nắm lấy cổ tay Linh Phi siết chặt: “ Ngươi vừa mới uống thứ gì, người cho rằng đây là cơ thể của ai mà dám làm vậy?”

“ Ta…”

Lão đạo nhân vẫn luôn bình tĩnh mà không can thiệp vào lại bất ngờ lên tiếng: “ Thường Hy, ngươi phải sống thật tốt.”

Rất lâu mới nghe thấy có người gọi y với cái tên này, Linh Phi cảm thấy trước mắt mờ ảo, nghe thấy từ miệng lão Khang Dương có vài lời khó hiểu cũng không thể suy nghĩ được quá nhiều: “ Lão nhân gia, ông là…?”

Lão ta lại nói tiếp: “ Lịch sử đã thay đổi hầu như đều nhờ vào sự lựa chọn của ngươi, sự xuất hiện của ngươi không hề sai trái. Sống thật tốt, tương lai của chúng ta, phải dựa vào ngươi rồi.”

“ Ông…”

“ Ân Nhi.” Thân thể Ân Ly đổ xuống không báo trước, Minh Hao rất nhanh đã đỡ lấy được. Hắn gắt giọng với lão đạo nhân: “ Hắn cho Ân Ly uống thứ gì, ngươi còn không nhanh đến xem y làm sao?”

Ân Ly một bên nhìn xem mà cảm thấy lo lắng, y nhìn lão đạo nhân hy vọng có thể giúp được gì: “ Sư phụ?”

Lão Khang Dương vẫn bình tĩnh không có hành động gì, chỉ nhìn cả hai như vậy rồi lên tiếng: “ Điện hạ, đến lúc tỉnh lại rồi.”

“ Ta…” Ân Ly nhận ra mình đang bị kéo đi, cũng giống như ngày hôm đó khi linh hồn mình bị kéo ra ngoài. Y hoảng sợ khi mọi vật cứ như bị đảo lộn, chờ đến khi có thể thật sự nhìn thấy thật rõ ràng cũng là khi y nhận ra cái hơi ấm quen thuộc đang ôm lấy mình.

Minh Hạo vẫn không hề nhận ra người trong tay mình có lại ý thức, hắn vẫn lớn tiếng với lão đạo nhân: “ Trẫm nói ngươi còn không nghe thấy, Ân Ly….”

“ Phụ....” Ân Ly nắm lấy cánh tay hoàng đế gọi một tiếng: “ Phụ hoàng.”

Minh Hạo im lặng, hắn chừng chờ vẫn chưa dám tin rồi cúi đầu nhìn người đang trong vòng tay mình. Y đang mỉm cười nhìn hắn: “ Ân nhi?”

“ Là ta, phụ hoàng.”

- --------------------------------------------------------------------------

“ Phi nhi, ngươi còn muốn ngủ như vậy đến lúc nào?” Lại chờ thêm hai ngày mà Linh Phi vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Không quan tâm đến đám cung nhân vẫn còn quỳ trên đất, Kỳ Nguyên ngồi bên giường nhìn Linh Phi lại trầm giọng: “ Có phải vì ta đã quá yêu thương mới khiến ngươi xem nhẹ đến vậy?”

“ Không phải ngươi vẫn luôn lo sợ ta một ngày nào đó sẽ trở thành bạo quân khát máu trong mắt kẻ khác? Không phải ngươi vẫn luôn lo lắng ta sẽ tùy hứng giết người không chớp mắt, cũng sợ bạn thân sẽ không thể bảo vệ được ai cả?”

Kỳ Nguyên giọng nói chợt trở nên gay gắt hơn: “ Phi nhi, nếu như ngươi còn không chịu tỉnh lại. Ta sẽ từ từ giết chết từng người từng người một mà ngươi luôn muốn bảo vệ, bắt đầu từ những người ở gần bên cạnh ngươi nhất.”

Sa Lan cùng cả đám thái giám và cung nữ trước kia hầu hạ Linh Phi đều run lên sợ hãi như muốn ngất đi, có người nhát gan chịu không được nhìn thấy những người bị hoàng đế giết chết mấy ngày qua mà bật khóc.

“ Câm miệng.”

Hoàng đế quát một tiếng lớn khiến cung nữ vừa thút thít khóc phải nuốt lại tiếng nức vào cổ họng, cung nữ đau đớn khó thở cùng máu trong miệng cứ như vậy trào ra. Cảm giác cận kề cái chết khiến lòng người sợ hãi, cô run run tay đầy máu bám lấy Sa Lan như muốn cầu xin được cứu mà kêu không rõ tiếng: “ Ọc.. ư.. “

Sa Lan hai mắt trào lệ chỉ đành phải tàn nhẫn xoay mặt đi không dám lên tiếng, từ lúc thế tử trở thành một thân xác lạnh lẽo như vậy, cô đã thấy không biết bao nhiêu người đã phải chết đi trong đau đớn. Thế nhưng Sa Lan ngoài im lặng đứng nhìn lại không thể làm được gì, hiện tại đến cả bản thân cô cũng khó có thể tự cứu lấy mình, làm sao dám mở lời chọc giận đến hoàng đế.

“ Sa Lan, thế tử bình thường vẫn luôn trọng dụng ngươi nhất đúng chứ?”

Chợt nghe tiếng nói lạnh lẽo đến khiến cả người mình như muốn bị hóa băng, Sa Lan biết bản thân đã không thể tránh khỏi mà chỉ biết nhắm chặt mắt cúi thấp đầu: “ Nô… nô tỳ… là nô tỳ không thể bảo vệ cho thế tử, nô tỳ nguyện có thể theo sau hầu hạ chăm sóc cho thế tử ở bất cứ nơi nào.”

“ Nếu đã như vậy…” Đôi mắt lạnh lùng tỏa ra sát khí bắn đến trên người Sa Lan, nếu như y đã nhất định phải rời xa hắn, vậy thì tất cả bọn chúng đều không cần thiết phải giữ lại nữa.

“ Đừng… hoàng thượng.”

Đột nhiên cảm nhận thấy hơi ấm phủ lên bàn tay hắn rồi nắm lấy, hoàng đế sát khí trên người tựa như hoàn toàn bị tiêu biến không dấu tích.

Kỳ Nguyên chậm xoay đầu nhìn lại, đôi mắt vẫn luôn như say ngủ lại đang mở ra nhìn thẳng vào hắn: “ Phi nhi?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương