Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi
Chương 136: Đại sư huynh đừng sợ nhé

- Tốc độ của bọn chúng rất nhanh.

Trong sự yên tĩnh quỷ dị, một tu sĩ vừa mới trốn thoát nhẹ giọng nói, nhưng chỉ một tiếng nhẹ nhàng này khiến tất cả các quái vật dường như tìm được mục tiêu công kích trong nháy mắt, mà cuối cùng chúng tu sĩ cũng hiểu, hóa ra người tu sĩ kia đã bất chấp nguy hiểm bị công kích để nhắc nhở mọi người một câu như thế.

Tốc độ của những sinh vật kỳ lạ hình người đã không thể dùng từ nhanh để hình dung, có cả những quái vật như dịch chuyển tức thời trong mắt các tu sĩ, động tác không thể nắm bắt, hình như bởi vì hàng năm sống trong hang động dưới lòng đất, nên chúng nó cực kỳ am hiểu leo lên, địa thế phức tạp của Sơn mạch Hằng Đoạn không gây ra trở ngại gì cho bọn chúng cả.

Nhờ được người tu sĩ kia nhắc nhở, tất cả mọi người có đề phòng trước, nhưng vẫn như cũ bị tốc độ này đánh cho trở tay không kịp, có vài tu sĩ bị một kích đánh bị thương, trong lúc các tu sĩ kinh hồn táng đảm thì một ngọn lửa diễm lệ đỏ rực sôi nổi bùng cháy, nhiệt độ nóng rực trong chớp mắt đã bức lui đám quái vật vây quanh.

Mọi người nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện bé tử điệp yêu kia, một ngọn lửa rực rỡ trong nháy mắt đã quay quanh mọi người hình thành một vòng tròn bảo vệ, rất khó tưởng tượng, thân thể nho nhỏ kia thế nhưng lại bộc phát ra năng lượng kinh khủng như thế.

Long Tiểu Chi phát hiện trước tiên, đám quái dị này rất sợ lửa, vì bị Phượng Hoàng hỏa của Phượng Linh Cửu bức ép mới rút khỏi sào huyệt, nhưng không ngờ tốc độ của chúng nó nhanh như vậy, chỉ sợ dưới hóa thần kỳ thì không có chút phòng bị nào. Bỗng chốc sử dụng nhiều Chu Tước thần hỏa như vậy, linh lực trong cơ thể Long Tiểu Chi gần bị hao hết, cũng may ngoài nàng ra, còn có đoàn người Phượng Trì.

Bởi vì quái vật bị bức lui, đoàn người Phượng Trì cũng phản ứng lại, ào ào sử dụng Phượng Hoàng hỏa, ánh lửa trong nháy mắt đã chiếu sáng một mảnh Sơn mạch Hằng Đoạn, màu đen nhánh của màn đêm thối lui, quái vật thối lui đến bên ngoài ánh lửa, bò tới tới lui lui, không muốn rời đi.

- Cứ thế mãi không được, những quái vật này không cần tiêu hao linh lực, nhưng Phượng Hoàng hỏa thì sẽ có lúc hao hết, chúng ta không thể ngồi chờ chết.

Phát hiện những quái vật này cứ đi quanh quẩn không tiêu tan, rõ ràng đã bày tư thế không chết không ngừng, Phượng Vãn Tang nhíu mày lại nhắc nhở, những quái vật này rất khó giải quyết, một nhóm Phượng Trì hơn mười người khó khăn lắm mới bao tất cả tu sĩ ở trung tâm, không thể có bất kỳ ai xuất hiện lỗ hổng, nếu không lấy tốc độ của những quái vật này, nhất định sẽ chọc thủng Phượng Hoàng hỏa, tiến vào giữa đám người đại khai sát giới, trước đó nàng ta cũng thấy rõ, sự bén nhạy và tốc độ của những quái vật này lấy tu vi của nàng ta cũng rất khó ứng phó, hơn nữa móng vuốt còn vô cùng bén nhọn, có thể đơn giản phá vỡ phòng ngự của tu sĩ .

- Có bao nhiêu tu sĩ Hỏa linh căn ?

Phượng Linh Cửu lên tiếng đưa ra câu hỏi, vì sinh mạng, chỉ có chậm rãi lui về phía sau, có lẽ rời khỏi sào huyệt của những quái vật này thì chúng sẽ không tiếp tục đuổi theo bọn họ không buông. Trong lòng Phượng Linh Cửu thầm mắng, đến tột cùng là đây là thứ gì? Thật không ngờ lại khó dây dưa như vậy, hình như còn có trí khôn nhất định, rất mang thù, không biết có phải ảo giác không, những con mắt màu xanh trắng kia dường như phân biệt được là ai phá hư sào huyệt của chúng, lúc nào cũng như có như không quét tới chỗ mình.

Nhưng mà rất nhanh, mọi người phát hiện, tình huống khó khăn hơn bọn họ tưởng rất nhiều, bởi vì những quái vật này không sợ hãi ngọn lửa của tu sĩ hỏa linh căn, chỉ sợ hãi Phượng Hoàng hỏa và ngọn lửa của tiểu tử điệp yêu kia, hơn nữa một khi thế lửa có dấu hiệu yếu xuống, chúng nó sẽ lập tức theo sát lên.

Bởi vì Phượng Trì phải chuyên tâm khống chế Phượng Hoàng hỏa, trách nhiệm chỉ đường lại rơi xuống đầu Vân Kiếm tông, bởi vì trước khi vào núi, Vân Kiếm tông đã nghiên cứu con đường đi xuyên qua, cho nên ngược lại không có xuất hiện đều tình huống lạc hướng, cũng coi như may mắn trong bất hạnh, nên biết, nếu như lạc đường trong Sơn mạch Hằng Đoạn không giới hạn, không gặp mặt trời này, hy vọng sống sót tới Bắc Cảnh của bọn họ sẽ trở nên cực kỳ bé nhỏ.

Đoàn người cứ thế cẩn thận chậm rãi lui về phía trung tâm dãy núi, trong quá trình đi chuyển không dám buông lỏng chút nào, mà trình độ chấp nhất của những quái vật này quả thực đáng sợ, liên tục năm ngày, bọn họ đã cách sào huyệt chừng ngàn dặm, những quái vật này vẫn còn sít sao đi theo, không có dấu hiệu rời đi.

Thời gian năm ngày , cho dù là thần điểu trời sinh nắm giữ Phượng Hoàng hỏa cũng có phần chống đỡ không nổi, trong lúc đó, Long Tiểu Chi sẽ ngẫu nhiên thay thế người của Phượng Trì một chút, nhưng cuối cùng mồi lửa không phải trời sinh, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ vài canh giờ, cũng không thể như Phượng Trì, từ trình độ này cũng nói lên sự khác biệt giữa tiên thiên và hậu thiên, vạn vật trong thế gian cũng có cân bằng, mặc dù thần hỏa của Long Tiểu Chi có thể áp chế Phượng Hoàng hỏa, nhưng bởi vì do dung hợp sau này nên khả năng sử dụng cuối cùng vẫn kém Phượng Trì.

Trải qua chuyện này, Long Tiểu Chi cũng ý thức được, có một số việc không phải là quen tay hay việc thì có thể giải quyết, tỷ như khống chế ngọn lửa, tiêu hao của thần hỏa, nàng vẫn kém hơn một chút, cũng bởi vì vậy, Long Tiểu Chi âm thầm quyết định, lần sau lên cấp, thiên phú ngụy trang hoàn mỹ sẽ dùng để luyện hóa Chu Tước thần hỏa, khiến Chu Tước hỏa hoàn toàn dung hợp vào mình.

- Căn cứ theo bản đồ trên ngọc giản, phía trước chính là Hằng Đoạn Liệt cốc, cũng là điểm trung tâm của Sơn mạch Hằng Đoạn, vượt qua Liệt cốc này có là nghĩa tiến vào cánh bắc của Sơn mạch Hằng Đoạn, lệ thuộc phạm vi của đại lục Bắc Cảnh.

Tông chủ Vân Kiếm tông Mục Thừa Bách lần nữa tìm đọc một ngọc giản khác, xác định vị trí trước mắt của bọn họ.

Mọi người nghe vậy thì tinh thần nhanh chóng vui vẻ hơn, mặc dù biết sau khi vượt qua trung tâm, bình thường mà nói bọn họ còn phỉa đi lên chừng một hai tháng mới có thể đi ra khỏi Sơn mạch Hằng Đoạn, nhưng đến phạm vi Bắc Cảnh, nói không chừng những quái vật này sẽ rời đi.

Bởi vì ôm chờ đợi như thế, tốc độ của mọi người ăn ý tăng nhanh một chút, nhưng mà hiển nhiên, bọn họ đã quên, cái gọi là Hằng Đoạn Liệt cốc, đúng là nguyên nhân căn bản khiến Sơn mạch Hằng Đoạn thành vùng đất không thể vượt qua, vài ngàn năm trước, Sơn mạch Hằng Đoạn của Hoàn Thần xuất hiện địa chấn vô cùng nghiêm trọng, từ đó khiến Sơn mạch Hằng Đoạn bị chia ra từ chính giữa, Hằng Đoạn Liệt cốc cũng xuất hiện như thế, cũng bắt đầu từ khi đó, Sơn mạch Hằng Đoạn bắt đầu xuất hiện dị biến, người tiến vào cửu tử nhất sinh, từ đây hai cảnh Nam Bắc chậm rãi không còn liên lạc nữa.

Đây là những gì mà tu sĩ biết về Hằng Đoạn Liệt cốc, nhưng mà Nam Cảnh đại lục không ghi lại nhiều về Sơn mạch Hằng Đoạn, đối với Hằng Đoạn Liệt cốc, đương nhiên bọn họ cũng không thể nào có hiểu rõ cặn kẽ.

Ngược lại là Long Tiểu Chi, nghe thấy Hằng Đoạn Liệt cốc thì thoáng nhíu mày mày, nếu như nàng suy đoán không sai, Nam Cảnh đại lục ít có ghi chép về Hoành Đoạn Sơn Mạch, nguyên nhân căn bản chắc chắn là vì Cổ Mạch vương thành.

Tam đại thế lực diệt tộc, khi đó thế lực thượng tầng Nam Cảnh gạt bỏ đoạn lịch sử này, bởi vậy nên tu sĩ Nam Cảnh không hiểu gì về Cổ Mạch trong Sơn mạch Hằng Đoạn và Linh Tịch trong Quy Khư đầm lầy. Bởi vì lúc trước Thương Lan tông diệt môn nên tu sĩ Nam Cảnh biết rõ tộc Linh Tịch có tồn tại, nhưng đối với Cổ Mạch và Hiên Khâu thì vẫn hoàn toàn không biết gì cả.

Mà rất lâu trước kia, Hiên Khâu Thiên Giác đã từng nói, Cổ Mạch là một chủng tộc leo ra từ chỗ sâu trong Hằng Đoạn Liệt cốc, bọn họ lập quốc ngay tại Sơn mạch Hằng Đoạn, cường hãn dị thường, cầm giữ Sơn mạch Hằng Đoạn, kết cấu hai thế lực của Hoàn Thần đại lục cũng bởi vì vậy mà mơ hồ xuất hiện thế lực cường đại thứ ba.

Lại liên tưởng đến ảo giác từng thấy trong thành Cổ Mạch, trẻ con trong bộ tộc Cổ Mạch đều bị ngọn lửa đốt chết, ngọn lửa kia! Hiện thời nhớ tới hình như đúng là Phượng Hoàng hỏa? !

Người phá thành dưới sự hướng dẫn của kẻ phản bội là Y Vũ tiến vào đàn tế, dùng Phượng Hoàng hỏa thiêu chết trẻ con của Cổ Mạch tộc, tại sao nàng ta phải làm như thế? Có rất nhiều phương pháp nhanh nhẹn đơn giản giết chết những đứa bé kia, tại sao phải tốn công tốn sức dùng Phượng Hoàng hỏa thiêu chết?

Mà bây giờ, những quái vật trước mặt cũng sợ hãi Phượng Hoàng hỏa, ngược lại không có phản ứng với lửa của tu sĩ hỏa linh căn, cho dù cách sào huyệt đã có ngàn dặm, vẫn không chết không ngừng.

Đột nhiên, Long Tiểu Chi có một suy đoán kinh hãi, Cổ Mạch bộ tộc và quái vật vây công bọn họ trước mặt có phải có cùng một mạch không? Trời sinh sợ hãi Phượng Hoàng hỏa, hay là trời sinh đối lập với Phượng Hoàng? Nếu như suy đoán này là thật , vậy bọn họ này lúc đi Hằng Đoạn Liệt cốc, chẳng phải là hành động chịu chết sao?

- Tiểu Chi đừng sợ.

Lúc Long Tiểu Chi kinh hãi, bên tai vang lên giọng nói an ủi dịu dàng, Long Tiểu Chi nghiêng đầu, nhìn thấy nét ấm áp trong mắt Hiên Khâu Thiên Giác, cảm giác hoảng hốt chậm rãi biến mất, cơ thể bé nhỏ nghiêng một cái, tựa trên cổ Hiên Khâu Thiên Giác. 

- Sư phụ cũng nghĩ đến sao?

Bởi vì là tựa gần tai Hiên Khâu Thiên Giác, nên giọng của Long Tiểu Chi cực thấp, còn Hiên Khâu Thiên Giác thì vẫn nhẹ nhàng trước sau như một, nghe không ra tâm trạng có thay đổi gì quá lớn. 

- Đúng vậy, nếu như năm đó trong Hằng Đoạn Liệt cốc hạ không chỉ có một chủng tộc là Cổ Mạch bò lên và lập quốc ngay tại Sơn mạch Hằng Đoạn, trở thành một trong tam đại thế lực, mà nếu như còn có một loại tộc khác không thể bò ra được, vài ngàn năm đã qua, bọn họ, không, hiện thời bọn chúng là thứ gì vậy?

Lời này Hiên Khâu Thiên Giác cũng hạ giọng xuống, bởi vậy nên chỉ có Long Tiểu Chi và Mặc Bạch bên cạnh nghe thấy, gương mặt Mặc Bạch vẫn bị liệt như cũ, vẻ mặt không dãn ra chút nào.

Có điều Long Tiểu Chi cảm thấy, hình như từ vài ngày trước tâm trạng của sư huynh nhà mình đã khá nặng nề, Long Tiểu Chi đột nhiên cả kinh, lập tức vỗ cánh nhỏ của mình bay về phía Mặc Bạch, vừa mới bay lên, lại bị Hiên Khâu Thiên Giác dùng tay kéo về, Long Tiểu Chi kinh ngạc quay đầu lại, nhìn về phía Hiên Khâu Thiên Giác cũng đang có ánh mắt nặng nề, bỗng nhiên không nhúc nhích nữa, ngoan ngoãn ngồi trong lòng bàn tay Hiên Khâu Thiên Giác, cánh sau lưng chậm rãi hạ xuống.

- Đại sư huynh sao rồi?

Rất lâu sau, Long Tiểu Chi mới nhẹ nhàng hỏi.

Nhìn thấy trong hai mắt trắng đen rõ ràng của Long Tiểu Chi mang chút khủng hoảng, khóe môi Mặc Bạch nhúc nhích, hai chữ không sao làm thế nào cũng không thể nói nên lời, đột nhiên, Mặc Bạch cảm thấy, lừa gạt là một chuyện rất tàn nhẫn với Long Tiểu Chi, vì vậy sau khi im lặng một lúc thì chậm rãi mở miệng.

- Ta cảm nhận được trên người những quái vật có hơi thở quen thuộc, khí đen liên tục bị áp chế trong cơ thể vốn không có có phản ứng gì lúc gặp đám quái vật đó thì trở nên vô cùng sinh động, ta có thể nhận ra, trong cơ thể những quái vật kia cũng có khí đen giống vậy.

Nói đến đây, Mặc Bạch liền không lên tiếng nữa, bởi vì suy đoán và kết luận tiếp theo sẽ không tốt lắm, nếu như bọn họ không thể tìm thấy cách giải quyết khí đen trong người Mặc Bạch, những quái vật trước mặt này rất có thể chính là vẻ ngoài sau cùng của Mặc Bạch.

Nước mắt chậm rãi ngưng tụ trong mắt Long Tiểu Chi, đôi mắt to láp lánh ánh nước mông lung, giọng nói cũng nhiễm lên vài phân nức nở. 

- Sao lại đột nhiên biến thành thế này?

Nhưng tâm trạng này cũng chỉ là ngắn ngủi trong một cái chớp mắt, nháy mắt tiếp theo Long Tiểu Chi lập tức hít hít mũi nhỏ của mình, cứng rắn ép nước mắt trở về, siết chặt quả đấm nhỏ, giọng nói dị thường kiên định. 

- Muội nhất định sẽ tìm ra cách!

Nói xong, nàng leo ra khỏi bàn tay của Hiên Khâu Thiên Giác, bay đến trên đầu Mặc Bạch dùng tay mập của mình an ủi vỗ vỗ. 

- Đại sư huynh đừng sợ nha.

Mặc Bạch "..." Sợ là cái gì? Hắn chẳng qua chỉ cảm thấy những quái vật kia trắng xanh thật là khó coi, còn có, thế nhưng không mặc quần áo, quả thực không thể nhẫn nhịn!

Long Tiểu Chi biết rõ, sở dĩ Mặc Bạch thẳng thắn, là vì không muốn gạt mình, Mặc Bạch cũng không cần nước mắt và đồng tình, Long Tiểu Chi tin rằng, từ lúc Mặc Bạch phát hiện dị thường trong cơ thể thì đã bắt đầu lên kế hoạch tìm kiếm phương pháp giải quyết. Trong Vân Khuyết tông không có kẻ yếu, bọn họ vĩnh viễn tỉnh táo suy nghĩ, giống như việc tông chủ và thực lực chủ yếu mất tích trăm năm, Vân Khuyết tông có thể nhanh chóng tỉnh táo lại, chậm rãi ẩn lui khỏi Nam Cảnh đang rung chuyển, bảo toàn chính mình, hơn nữa trong vòng trăm năm chưa bao giờ buông tha cho việc tìm kiếm.

Nếu luồng khí đen kì lạ kia và đám quái vật này đều đến từ Hằng Đoạn Liệt cốc, vậy xem ra dù thế nào mình cũng phải vào Hằng Đoạn Liệt cốc một phen. Nhưng Long Tiểu Chi còn nhớ rõ, bất kể là Long Phong Triệt hay là Hiên Khâu Thiên Giác đều từng dặn dò mình, không thể giao thiệp với Hằng Đoạn Liệt cốc quá sớm, vậy đến tột thời cơ lúc nào mới thích hợp đây?

Không chỉ có mình Long Tiểu Chi lén lén lút lút lên kế hoạch tiến vào Hằng Đoạn Liệt cốc, Mặc Bạch cũng có dự định giống vậy, dự định sau hành trình Bắc Cảnh lần này, sẽ một mình xâm nhập vào Hằng Đoạn Liệt cốc, đi tìm xem trong Hằng Đoạn Liệt cốc này có gì kì lạ.

- Hiện thời còn chưa đi Hằng Đoạn Liệt cốc được, đợi thêm mấy ngày nữa, tìm được Thanh Tuyết hãy nói.

Sao Hiên Khâu Thiên Giác đoán không được hai tên đồ đệ nhà mình đang nghĩ gì, nhưng thời cơ hiện thời quả thực không đúng, cường giả luôn có cảm ứng đặc biệt với một vài nguy cơ lớn, hiện giờ còn chưa phải lúc.

Tác giả có lời muốn nói: 

Về Cổ Mạch xem, ở chương 29 , phục bút chôn được có hơi sớm, lão Hiên đổi mới lại hơi chậm, sợ các thiên sứ nhỏ quên mất rồi. Trong ngoại truyện Nhan Như Liệt cũng có đề cập đơn giản đó ~~

_hết chương 136_

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương