Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi
-
Chương 132: Phượng Trì
Không đợi Long Tiểu Chi và Phàm Tâm nói chuyện xong, mọi người tụ tập ở trấn Tiên Lâm đã chuẩn bị xuất phát, do tông chủ Vân Kiếm tông Mục Thừa Bách ra mặt, giải thích rõ tuyến đường phải đi trong chuyến này."Con đường này là con đường qua lại giữa hai cảnh Nam Bắc, đạt được từ trong tay một gia tộc tu chân lấy thương nghiệp làm gốc, chúng ta sẽ xem Tiên Lâm trấn là điểm khởi đầu, đỉ thẳng về hướng bắc, xâm nhập trung tâm của dãy núi Hằng Đoạn, trước khi đến trung tâm, nếu ai cảm thấy nguy hiểm có thể trở về bất cứ lúc nào, nhưng một khi đã tiến vào trung tâm dãy núi, chỉ sợ sẽ thân bất do kỷ."
Mục Thừa Bách nói thế là đang nhắc nhở những đê giai tu sĩ muốn nhân cơ hội này vào dãy núi Hằng Đoạn tìm kiếm vật tư, trong trấn nhỏ, có người nghe vậy trầm tư, có người lại thấp giọng oán hận."Ai mà không biết vào càng sâu, thì linh vật hiếm quý lại càng là hiếm có hơn, Mặc Đan Môn cũng không lên tiếng, Vân Kiếm tông này lại nhảy lên khoa tay múa chân."
"Hắn nói cũng có đạo lý, chỗ sâu trong dãy núi Hằng Đoạn đến tột cùng như thế nào, chúng ta cũng không biết, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn, nếu có gì không đúng, lập tức quay về."
"Sợ cái gì, nhiều đại tông môn đồng hành như thế, nếu chúng ta xảy ra chuyện, bọn họ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn."
Có người cẩn thận, đương nhiên cũng có người không có sợ hãi, ở hiện trường, rất nhiều người có tu vi cao, xì xào bàn tán của những người này chạy không thoát bọn họ lỗ tai, nhưng mà lòng người khó dò, bọn họ cũng không thể nói gì.
Hiển nhiên Mục Thừa Bách cũng nghe thấy tiếng nghị luận, lông mày thoáng nhíu lại, giọng nói lạnh lẽo hơn vài phân."Đối với dãy núi Hằng Đoạn, có rất nhiều người chỉ nghe qua truyền thuyết của nó thôi, một khi xâm nhập vào trung tâm, nếu có người tự tiện hành động, khiến mọi người sa vào hiểm cảnh, Vân Kiếm tông sẽ đánh chết tại chỗ, Vân Kiếm tông ta nói được là làm được, nếu như không phục, hiện tại có thể rút ngay!"
Nghe thấy câu cuối cùng này, các tu sĩ vốn là bất mãn trong lòng cũng ngưng lại khẩu chiến, không dám nói gì nữa.
"Nếu không có ai phản đối, vậy thì hiện tại lập tức lên đường." Trang phục của Vân Kiếm tông lấy màu lam nhạt làm chủ, nơi ngực có thêu hoa văn phức tạp gấm hoa màu trắng, nhìn qua có vẻ trong sạch mà tùy tính.
"Chờ một chút!" Lúc mọi người chuẩn bị lên đường, một cái giọng nữ đột nhiên vang lên, giọng nói không cao, lại truyền rõ ràng vào màng nhĩ của mọi người, mọi người kinh ngạc nghiêng đầu, chỉ thấy một nữ tử y phục rực rỡ đứng trên một tảng đá, động tác nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống, hai mắt màu cam bắt mắt.
Nữ nhân này là một cái yêu tu, hơn nữa còn là một yêu tu dáng người xinh đẹp, dung mạo diễm lệ thành niên kỳ, đơn độc xuất hiện như thế, giải thích rõ nếu nữ tử không phải là tu vi bản thân cực cao, thì là nàng có tông môn cậy vào, mọi người cũng không có tùy tiện mở miệng, nhưng Mục Thừa Bách không mở miệng thì không được.
"Vị đạo hữu này còn có chuyện gì vậy?"
Nữ tử lười biếng đứng ở tại chỗ, loay hoay móng tay sơn đỏ tươi của mình, tùy ý mở miệng."Không có việc gì, chính là bảo các ngươi chờ một chút, trấn nhỏ này xa xôi quái gở, tìm kiếm không dễ, gia tộc của ta còn ở trên đường."
Nữ tử nói xong, không chỉ có Vân Kiếm tông, sắc mặt những tu sĩ khác cũng không đẹp mắt, thần thái nữ nhân này nói chuyện khiến người ta thấy rất không thoải mái, rõ ràng hẳn là lời thỉnh cầu, lại nói giống như bố thí, dường như bảo bọn họ chờ thêm một chút là ban ân lớn lao cho bọn họ.
Mục Thừa Bách trầm giọng nói."Mặc dù trấn Tiên Lâm hẻo lánh, nhưng cả Nam Cảnh đều biết, sao lại nói là khó tìm, nếu quý gia tộc đến chậm, không đi cũng được, lên đường, khởi hành." Mọi người nghe vậy thì hiếm khi ăn ý một lần, ào ào xoay người muốn đi.
Nữ tử lại đột nhiên giễu cợt một tiếng."Một thôn trấn tồi tàn như vậy còn dám nói cả Nam Cảnh đều biết? Nam Cảnh thật sự không được rồi sao? Ngươi cho là gia tộc của ta bằng lòng rời núi hả? Nếu không phải Khổ Hàn Băng Hải rung chuyển, ta thèm quản các ngươi nhóm sống hay chết, chỉ bằng chút tạp chủng như các ngươi, đi cũng chỉ khiến Nam Cảnh mất mặt, còn vọng tưởng giao thiệp với cực bắc bắc cảnh?"
Bị nhục nhã liên tiếp như thế, tu sĩ tính tình nóng nảy tự nhiên nhịn không nổi, một tán tu trung niên mở miệng."Đã hẹn sẵn ngày là sớm lên đường, khoan thai đến chậm chẳng những không áy náy mà còn ăn nói ngông cuồng, chê bai người khác, thứ cho tại hạ đi trước một bước, cáo từ!"
Có khối người không muốn chờ đợi, cộng thêm thái độ của nữ tử này, lập tức có người muốn cất bước đi theo.
Nhưng khiến người ta không đoán được là, nữ tử hừ nhẹ một tiếng, ánh lửa chợt lóe trên tay, động tác cực nhanh, chỉ trong nháy mắt, tán tu kia đã bị ngọn lửa bao trùm, tiếng kêu thê lương thảm thiết khiến người ta giật mình, sau đó im lặng rất nhanh.
Bởi vì hành động của nữ tử quá mức đột nhiên mà lại quá nhanh, nên khi có tu sĩ thủy linh căn phản ứng lại thì trên mặt đất chỉ còn lại một đống tro hình người.
Nữ tử dương dương tự đắc, vừa loay hoay ngón tay, vừa nói."Đi trước một bước, được chứ, ta tiễn ngươi một đoạn đường, có điều bị phượng hoàng hỏa đốt cháy, sợ là sẽ tan thành mây khói, còn có người muốn đi sao?"
Hiện trường một mảnh tĩnh mịch, không ai mở miệng, bọn họ một là bị thủ đoạn tàn nhẫn của nữ tử kinh sợ, hai là tin tức trong lời nói của nữ tử, phượng hoàng hỏa? Có ý gì? Phượng hoàng thần điểu?
"Xin hỏi quý gia tộc đến tột cùng là?" Cuối cùng Mục Thừa Bách mở miệng hỏi.
Nữ tử trừng mắt lên."Hoàn Thần chi ngoại, tiên giới Phượng Trì."
Khắp nơi lập tức vang lên tiếng than, tu sĩ tuổi nhỏ mặt mũi tràn đầy mờ mịt, tu sĩ lớn tuổi lại khó nén kinh ngạc, Phượng Trì thế nhưng thật sự tồn tại, đến tột cùng Phượng Trì ở đâu, không ai biết cả, chỉ là nghe nói nơi đó là chỗ ở của thần điểu phượng hoàng, không phải nơi người phàm đặt chân đến, bởi vậy nên mới có cách nói Hoàn Thần chi ngoại, tiên giới Phượng Trì.
Vài ngàn năm qua, đại lục Hoàn Thần hiếm khi có thần thú ra mắt, huống chi là vua của muôn điểu - phượng hoàng, bởi vì vậy, sự tồn tại của Phượng Trì dần dần bị phai nhạt.
Trong mắt Long Tiểu Chi cũng xẹt qua một tia hiểu rõ, nữ tử này quả nhiên là phượng hoàng, xem ra vị trí của Phượng Trì thật sự ở nơi nào đó của đại lục Nam Cảnh, lần này Khổ Hàn Băng Hải rung chuyển, Phượng Trì cũng nhận được tin tức, mới có thể hiện thân trên đại lục Hoàn Thần.
Nhưng Mục Thừa Bách không biết là phượng hoàng thân là con cưng của bầu trời có đi theo lần xuất hành này hay không, cái gọi là chờ đợi rất có thể chỉ là một đòn đánh phủ đầu mà Phượng Trì dành cho rất nhiều thế lực Nam Cảnh, cũng là tín hiệu muốn thay mặt Vân Kiếm tông, dẫn dắt các thế lực của Nam Cảnh.
Phượng hoàng cao ngạo, không thể nào cam tâm nghe người khác sai khiến, lần này thế lực của Nam Cảnh, sợ là phải lấy Phượng Trì cầm đầu, hơn nữa phượng hoàng thần điểu đều nắm giữ phượng hoàng hỏa, bản thân có khả năng chống cự giá lạnh của bắc cảnh, so sánh với tu sĩ mà nói, chiếm cứ ưu thế trời sinh.
Mọi người của Vân Kiếm tông hiển nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này, nhưng lại không dám đối chọi gay gắt với Phượng Trì, cho nên không nhắc lại chuyện rời đi, cũng coi như cam chịu địa vị của Phượng Trì.
Như thế, tiếng nghị luận lúc đoàn người cúi đầu nói nhỏ, thời gian xuất phát bị hoãn lại, mà một lần chờ này chờ đến lúc mặt trời lên cao đến đỉnh đầu, mọi người kiễng chân mà đợi mới thấy bóng dáng của Phượng Trì, quần áo của đoàn người Phượng Trì vô cùng rực rỡ bắt mắt, có vẻ như là phượng vũ của bọn họ biến thành, cho người ta một cảm giác hoa lệ mà không hỗn độn.
Đoàn người Phượng Trì hơn mười người, lấy một cô gái trẻ tuổi cầm đầu, hai mắt nữ tử là màu đỏ rực thuần túy, đến sau đó biểu đạt áy náy với mọi người."Bởi vì Phượng Trì biết được tin tức muộn, làm lỡ thời gian Phượng Trì đến, mới có thể sai phái xá muội đi đến đây trước, tính tình xá muội không tốt, nếu có chỗ đắc tội, còn mong chư vị thứ lỗi."
Ngay sau đó, nữ tử lại giảng giải mình một chút thân phận của đoàn người Phượng Trì, cũng nói chút chuyện về dãy núi Hằng Đoạn. Cử chỉ hào phóng, trong cũng không có cảm giác cao ngạo, mặc kệ những lời này là thật hay giả, ít nhất thái độ của Phượng Trì khiến cho mọi người thư thái không ít, xem ra người của Phượng Trì cũng không phải ai cũng kiêu ngạo như thế.
Nữ tử tên là Phượng Vãn Tang, người lúc trước lấy phượng hoàng hỏa đốt người là muội muội của nàng, Phượng Hoa Trọng. Người dẫn đầu Phượng Trì lần này là Phượng Vãn Tang, về phần tại sao, mặc dù Phượng Trì không nói, lại không trở ngại mọi người suy đoán một hai, trong đội ngũ này, người lớn tuổi hơn cũng có, lại nghe Phượng Vãn Tang sai khiến, giải thích rõ huyết mạch và địa vị của bản thân Phượng Vãn Tang cũng rất cao, ở Phượng Trì có một chút căn bản đặt chân, chỉ là phân bố cụ thể của thế lực trong Phượng Trì là thế nào thì không ai biết.
Sau khi Phượng Trì đuổi tới, cuối cùng quả nhiên do Phượng Trì dẫn đầu, đoàn người bước vào dãy núi Hằng Đoạn, rừng rậm che khuất bầu trời khiến bên trong dãy núi Hằng Đoạn luôn mang cảm giác mát mẻ. Xuyên qua dãy núi Hằng Đoạn, lấy tốc độ của bọn họ nếu như thuận lợi cũng cần chừng ba tháng, sau khi tiến vào dãy núi Hằng Đoạn, bởi vì có Phượng Trì mở đường, tốc độ của đoàn người rất nhanh, đương nhiên, đây cũng là bởi vì còn ở bên ngoài dãy núi Hằng Đoạn.
Người đi theo Phượng Trì tiến vào dãy núi không dưới ngàn người, nhưng bởi vì đều là người tu chân, hành động nhanh chóng, nửa tháng sau, bọn họ đã xâm nhập đến trung tâm dãy núi Hằng Đoạn, đến nơi này, nếu như càng đi vào trong, sẽ có yêu cầu rất cao với tu vi của tu sĩ, thời gian nửa tháng, đã đủ cho các tu sĩ làm ra phán đoán, mình nên lùi hay nên tiếng.
Trong nửa tháng này vẫn luôn có người lục tục rời đi, hôm nay là ngày có số người rời đi nhiều nhất, đội ngũ ngàn người cuối cùng chỉ còn lại hơn trăm người, trừ tông môn danh vọng của Nam Cảnh, còn có tán tu tu vi ít nhất ở Nguyên Anh kỳ, yêu tu và linh tu cường đại, đương nhiên, còn có một đám người tham lam tu vi thấp lại không muốn buông tha cho vật tư trước mắt.
Mặc dù nhân số giảm mạnh, nhưng thực lực những người còn lại phần lớn đều không kém, cho nên sau khi tách ra, tốc độ của đoàn người ngược lại tăng nhanh vài phân.
Xâm nhập vào vùng trung tâm, cây cối cao ngất cắm thẳng vào bầu trời, không nhìn thấy một tia xanh thẳm, mặt đất tràn đầy màu xanh lá cây đậm đặc, trong hơi thở tràn ngập mùi hương của cỏ cây bùn đất, dưới chân không có đường nhỏ, rễ cây tráng kiện trên mặt đất dây mơ rễ má lẫn lộn, dây dưa lẫn nhau. Tương ứng với nguy hiểm, vật tư bên trong phong phú hơn, ngay cả linh khí cũng càng ngày càng nồng nặc.
"Lại vào trong nữa, ta hy vọng chư vị có thể nghe theo sắp xếp của Phượng Trì, còn như thu hoạch dọc đường, Phượng Trì sẽ không nhúng tay, nhưng quyết không vì nhỏ mất lớn, tự tiện rời đi khỏi đường chính." Trong giọng nói của Phượng Vãn Tang dẫn theo vài phân bén nhọn.
Phượng Hoa Trọng bất mãn bĩu môi."Quản như vậy nhiều làm gì, chết là do thực lực không đủ, cho dù đến bắc cảnh, cũng chỉ là khiến cho chúng ta mất mặt mà thôi, không bằng chết ở chỗ này cho sạch sẽ."
"Hoa Trọng câm miệng!" Phượng Vãn Tang chưa mở miệng, một ci nam tử lớn tuổi hơn không kiên nhẫn mở miệng.
Phượng Hoa Trọng hừ một tiếng, lại thành thật không nói thêm gì nữa.
Đoàn người Hiên Khâu Thiên Giác không nhanh không chậm đi theo phía sau, dọc đường đi mặc dù gặp một chút nguy cơ, nhưng đều bị Phượng Trì giải quyết, Phượng Trì xứng đáng với tên thần điểu, thực lực rất mạnh, nhất là mà họ phượng hoàng hỏa nắm giữ, phẩm chất đều từ chân hỏa trở lên.
_hết chương 132_
Mục Thừa Bách nói thế là đang nhắc nhở những đê giai tu sĩ muốn nhân cơ hội này vào dãy núi Hằng Đoạn tìm kiếm vật tư, trong trấn nhỏ, có người nghe vậy trầm tư, có người lại thấp giọng oán hận."Ai mà không biết vào càng sâu, thì linh vật hiếm quý lại càng là hiếm có hơn, Mặc Đan Môn cũng không lên tiếng, Vân Kiếm tông này lại nhảy lên khoa tay múa chân."
"Hắn nói cũng có đạo lý, chỗ sâu trong dãy núi Hằng Đoạn đến tột cùng như thế nào, chúng ta cũng không biết, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn, nếu có gì không đúng, lập tức quay về."
"Sợ cái gì, nhiều đại tông môn đồng hành như thế, nếu chúng ta xảy ra chuyện, bọn họ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn."
Có người cẩn thận, đương nhiên cũng có người không có sợ hãi, ở hiện trường, rất nhiều người có tu vi cao, xì xào bàn tán của những người này chạy không thoát bọn họ lỗ tai, nhưng mà lòng người khó dò, bọn họ cũng không thể nói gì.
Hiển nhiên Mục Thừa Bách cũng nghe thấy tiếng nghị luận, lông mày thoáng nhíu lại, giọng nói lạnh lẽo hơn vài phân."Đối với dãy núi Hằng Đoạn, có rất nhiều người chỉ nghe qua truyền thuyết của nó thôi, một khi xâm nhập vào trung tâm, nếu có người tự tiện hành động, khiến mọi người sa vào hiểm cảnh, Vân Kiếm tông sẽ đánh chết tại chỗ, Vân Kiếm tông ta nói được là làm được, nếu như không phục, hiện tại có thể rút ngay!"
Nghe thấy câu cuối cùng này, các tu sĩ vốn là bất mãn trong lòng cũng ngưng lại khẩu chiến, không dám nói gì nữa.
"Nếu không có ai phản đối, vậy thì hiện tại lập tức lên đường." Trang phục của Vân Kiếm tông lấy màu lam nhạt làm chủ, nơi ngực có thêu hoa văn phức tạp gấm hoa màu trắng, nhìn qua có vẻ trong sạch mà tùy tính.
"Chờ một chút!" Lúc mọi người chuẩn bị lên đường, một cái giọng nữ đột nhiên vang lên, giọng nói không cao, lại truyền rõ ràng vào màng nhĩ của mọi người, mọi người kinh ngạc nghiêng đầu, chỉ thấy một nữ tử y phục rực rỡ đứng trên một tảng đá, động tác nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống, hai mắt màu cam bắt mắt.
Nữ nhân này là một cái yêu tu, hơn nữa còn là một yêu tu dáng người xinh đẹp, dung mạo diễm lệ thành niên kỳ, đơn độc xuất hiện như thế, giải thích rõ nếu nữ tử không phải là tu vi bản thân cực cao, thì là nàng có tông môn cậy vào, mọi người cũng không có tùy tiện mở miệng, nhưng Mục Thừa Bách không mở miệng thì không được.
"Vị đạo hữu này còn có chuyện gì vậy?"
Nữ tử lười biếng đứng ở tại chỗ, loay hoay móng tay sơn đỏ tươi của mình, tùy ý mở miệng."Không có việc gì, chính là bảo các ngươi chờ một chút, trấn nhỏ này xa xôi quái gở, tìm kiếm không dễ, gia tộc của ta còn ở trên đường."
Nữ tử nói xong, không chỉ có Vân Kiếm tông, sắc mặt những tu sĩ khác cũng không đẹp mắt, thần thái nữ nhân này nói chuyện khiến người ta thấy rất không thoải mái, rõ ràng hẳn là lời thỉnh cầu, lại nói giống như bố thí, dường như bảo bọn họ chờ thêm một chút là ban ân lớn lao cho bọn họ.
Mục Thừa Bách trầm giọng nói."Mặc dù trấn Tiên Lâm hẻo lánh, nhưng cả Nam Cảnh đều biết, sao lại nói là khó tìm, nếu quý gia tộc đến chậm, không đi cũng được, lên đường, khởi hành." Mọi người nghe vậy thì hiếm khi ăn ý một lần, ào ào xoay người muốn đi.
Nữ tử lại đột nhiên giễu cợt một tiếng."Một thôn trấn tồi tàn như vậy còn dám nói cả Nam Cảnh đều biết? Nam Cảnh thật sự không được rồi sao? Ngươi cho là gia tộc của ta bằng lòng rời núi hả? Nếu không phải Khổ Hàn Băng Hải rung chuyển, ta thèm quản các ngươi nhóm sống hay chết, chỉ bằng chút tạp chủng như các ngươi, đi cũng chỉ khiến Nam Cảnh mất mặt, còn vọng tưởng giao thiệp với cực bắc bắc cảnh?"
Bị nhục nhã liên tiếp như thế, tu sĩ tính tình nóng nảy tự nhiên nhịn không nổi, một tán tu trung niên mở miệng."Đã hẹn sẵn ngày là sớm lên đường, khoan thai đến chậm chẳng những không áy náy mà còn ăn nói ngông cuồng, chê bai người khác, thứ cho tại hạ đi trước một bước, cáo từ!"
Có khối người không muốn chờ đợi, cộng thêm thái độ của nữ tử này, lập tức có người muốn cất bước đi theo.
Nhưng khiến người ta không đoán được là, nữ tử hừ nhẹ một tiếng, ánh lửa chợt lóe trên tay, động tác cực nhanh, chỉ trong nháy mắt, tán tu kia đã bị ngọn lửa bao trùm, tiếng kêu thê lương thảm thiết khiến người ta giật mình, sau đó im lặng rất nhanh.
Bởi vì hành động của nữ tử quá mức đột nhiên mà lại quá nhanh, nên khi có tu sĩ thủy linh căn phản ứng lại thì trên mặt đất chỉ còn lại một đống tro hình người.
Nữ tử dương dương tự đắc, vừa loay hoay ngón tay, vừa nói."Đi trước một bước, được chứ, ta tiễn ngươi một đoạn đường, có điều bị phượng hoàng hỏa đốt cháy, sợ là sẽ tan thành mây khói, còn có người muốn đi sao?"
Hiện trường một mảnh tĩnh mịch, không ai mở miệng, bọn họ một là bị thủ đoạn tàn nhẫn của nữ tử kinh sợ, hai là tin tức trong lời nói của nữ tử, phượng hoàng hỏa? Có ý gì? Phượng hoàng thần điểu?
"Xin hỏi quý gia tộc đến tột cùng là?" Cuối cùng Mục Thừa Bách mở miệng hỏi.
Nữ tử trừng mắt lên."Hoàn Thần chi ngoại, tiên giới Phượng Trì."
Khắp nơi lập tức vang lên tiếng than, tu sĩ tuổi nhỏ mặt mũi tràn đầy mờ mịt, tu sĩ lớn tuổi lại khó nén kinh ngạc, Phượng Trì thế nhưng thật sự tồn tại, đến tột cùng Phượng Trì ở đâu, không ai biết cả, chỉ là nghe nói nơi đó là chỗ ở của thần điểu phượng hoàng, không phải nơi người phàm đặt chân đến, bởi vậy nên mới có cách nói Hoàn Thần chi ngoại, tiên giới Phượng Trì.
Vài ngàn năm qua, đại lục Hoàn Thần hiếm khi có thần thú ra mắt, huống chi là vua của muôn điểu - phượng hoàng, bởi vì vậy, sự tồn tại của Phượng Trì dần dần bị phai nhạt.
Trong mắt Long Tiểu Chi cũng xẹt qua một tia hiểu rõ, nữ tử này quả nhiên là phượng hoàng, xem ra vị trí của Phượng Trì thật sự ở nơi nào đó của đại lục Nam Cảnh, lần này Khổ Hàn Băng Hải rung chuyển, Phượng Trì cũng nhận được tin tức, mới có thể hiện thân trên đại lục Hoàn Thần.
Nhưng Mục Thừa Bách không biết là phượng hoàng thân là con cưng của bầu trời có đi theo lần xuất hành này hay không, cái gọi là chờ đợi rất có thể chỉ là một đòn đánh phủ đầu mà Phượng Trì dành cho rất nhiều thế lực Nam Cảnh, cũng là tín hiệu muốn thay mặt Vân Kiếm tông, dẫn dắt các thế lực của Nam Cảnh.
Phượng hoàng cao ngạo, không thể nào cam tâm nghe người khác sai khiến, lần này thế lực của Nam Cảnh, sợ là phải lấy Phượng Trì cầm đầu, hơn nữa phượng hoàng thần điểu đều nắm giữ phượng hoàng hỏa, bản thân có khả năng chống cự giá lạnh của bắc cảnh, so sánh với tu sĩ mà nói, chiếm cứ ưu thế trời sinh.
Mọi người của Vân Kiếm tông hiển nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này, nhưng lại không dám đối chọi gay gắt với Phượng Trì, cho nên không nhắc lại chuyện rời đi, cũng coi như cam chịu địa vị của Phượng Trì.
Như thế, tiếng nghị luận lúc đoàn người cúi đầu nói nhỏ, thời gian xuất phát bị hoãn lại, mà một lần chờ này chờ đến lúc mặt trời lên cao đến đỉnh đầu, mọi người kiễng chân mà đợi mới thấy bóng dáng của Phượng Trì, quần áo của đoàn người Phượng Trì vô cùng rực rỡ bắt mắt, có vẻ như là phượng vũ của bọn họ biến thành, cho người ta một cảm giác hoa lệ mà không hỗn độn.
Đoàn người Phượng Trì hơn mười người, lấy một cô gái trẻ tuổi cầm đầu, hai mắt nữ tử là màu đỏ rực thuần túy, đến sau đó biểu đạt áy náy với mọi người."Bởi vì Phượng Trì biết được tin tức muộn, làm lỡ thời gian Phượng Trì đến, mới có thể sai phái xá muội đi đến đây trước, tính tình xá muội không tốt, nếu có chỗ đắc tội, còn mong chư vị thứ lỗi."
Ngay sau đó, nữ tử lại giảng giải mình một chút thân phận của đoàn người Phượng Trì, cũng nói chút chuyện về dãy núi Hằng Đoạn. Cử chỉ hào phóng, trong cũng không có cảm giác cao ngạo, mặc kệ những lời này là thật hay giả, ít nhất thái độ của Phượng Trì khiến cho mọi người thư thái không ít, xem ra người của Phượng Trì cũng không phải ai cũng kiêu ngạo như thế.
Nữ tử tên là Phượng Vãn Tang, người lúc trước lấy phượng hoàng hỏa đốt người là muội muội của nàng, Phượng Hoa Trọng. Người dẫn đầu Phượng Trì lần này là Phượng Vãn Tang, về phần tại sao, mặc dù Phượng Trì không nói, lại không trở ngại mọi người suy đoán một hai, trong đội ngũ này, người lớn tuổi hơn cũng có, lại nghe Phượng Vãn Tang sai khiến, giải thích rõ huyết mạch và địa vị của bản thân Phượng Vãn Tang cũng rất cao, ở Phượng Trì có một chút căn bản đặt chân, chỉ là phân bố cụ thể của thế lực trong Phượng Trì là thế nào thì không ai biết.
Sau khi Phượng Trì đuổi tới, cuối cùng quả nhiên do Phượng Trì dẫn đầu, đoàn người bước vào dãy núi Hằng Đoạn, rừng rậm che khuất bầu trời khiến bên trong dãy núi Hằng Đoạn luôn mang cảm giác mát mẻ. Xuyên qua dãy núi Hằng Đoạn, lấy tốc độ của bọn họ nếu như thuận lợi cũng cần chừng ba tháng, sau khi tiến vào dãy núi Hằng Đoạn, bởi vì có Phượng Trì mở đường, tốc độ của đoàn người rất nhanh, đương nhiên, đây cũng là bởi vì còn ở bên ngoài dãy núi Hằng Đoạn.
Người đi theo Phượng Trì tiến vào dãy núi không dưới ngàn người, nhưng bởi vì đều là người tu chân, hành động nhanh chóng, nửa tháng sau, bọn họ đã xâm nhập đến trung tâm dãy núi Hằng Đoạn, đến nơi này, nếu như càng đi vào trong, sẽ có yêu cầu rất cao với tu vi của tu sĩ, thời gian nửa tháng, đã đủ cho các tu sĩ làm ra phán đoán, mình nên lùi hay nên tiếng.
Trong nửa tháng này vẫn luôn có người lục tục rời đi, hôm nay là ngày có số người rời đi nhiều nhất, đội ngũ ngàn người cuối cùng chỉ còn lại hơn trăm người, trừ tông môn danh vọng của Nam Cảnh, còn có tán tu tu vi ít nhất ở Nguyên Anh kỳ, yêu tu và linh tu cường đại, đương nhiên, còn có một đám người tham lam tu vi thấp lại không muốn buông tha cho vật tư trước mắt.
Mặc dù nhân số giảm mạnh, nhưng thực lực những người còn lại phần lớn đều không kém, cho nên sau khi tách ra, tốc độ của đoàn người ngược lại tăng nhanh vài phân.
Xâm nhập vào vùng trung tâm, cây cối cao ngất cắm thẳng vào bầu trời, không nhìn thấy một tia xanh thẳm, mặt đất tràn đầy màu xanh lá cây đậm đặc, trong hơi thở tràn ngập mùi hương của cỏ cây bùn đất, dưới chân không có đường nhỏ, rễ cây tráng kiện trên mặt đất dây mơ rễ má lẫn lộn, dây dưa lẫn nhau. Tương ứng với nguy hiểm, vật tư bên trong phong phú hơn, ngay cả linh khí cũng càng ngày càng nồng nặc.
"Lại vào trong nữa, ta hy vọng chư vị có thể nghe theo sắp xếp của Phượng Trì, còn như thu hoạch dọc đường, Phượng Trì sẽ không nhúng tay, nhưng quyết không vì nhỏ mất lớn, tự tiện rời đi khỏi đường chính." Trong giọng nói của Phượng Vãn Tang dẫn theo vài phân bén nhọn.
Phượng Hoa Trọng bất mãn bĩu môi."Quản như vậy nhiều làm gì, chết là do thực lực không đủ, cho dù đến bắc cảnh, cũng chỉ là khiến cho chúng ta mất mặt mà thôi, không bằng chết ở chỗ này cho sạch sẽ."
"Hoa Trọng câm miệng!" Phượng Vãn Tang chưa mở miệng, một ci nam tử lớn tuổi hơn không kiên nhẫn mở miệng.
Phượng Hoa Trọng hừ một tiếng, lại thành thật không nói thêm gì nữa.
Đoàn người Hiên Khâu Thiên Giác không nhanh không chậm đi theo phía sau, dọc đường đi mặc dù gặp một chút nguy cơ, nhưng đều bị Phượng Trì giải quyết, Phượng Trì xứng đáng với tên thần điểu, thực lực rất mạnh, nhất là mà họ phượng hoàng hỏa nắm giữ, phẩm chất đều từ chân hỏa trở lên.
_hết chương 132_
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook