Nhận Sai Nam Thần, Tôi Bị Nhìn chằm Chằm
-
Chương 87: Thích à?
Edit: Minh An
Beta: E. Coli
Sự xuất hiện của Bách Ngạn như ném đá vào hồ làm mặt hồ dậy sóng. Các bạn đang ghé vào cửa hóng chuyện đều ngơ ngác, chẳng ai dám tin vào tai mình.
Ai tin được người như Bách Ngạn lại yêu sớm cơ chứ? Lại còn chính miệng bạn thủ khoa khối này nói ra chứ?
Đối mặt với vẻ mặt tím như màu gan lợn của thầy tổng phụ trách, Bách Ngạn hít hai cái thật sâu để ổn định lại. Vừa rồi cậu đi quá nhanh, tới văn phòng mới có thời gian thở.
Kiều Nam Gia sốc nặng. Cô mở to hai mắt nhìn Bách Ngạn, không hiểu sao cậu lại ở chỗ này.
Bách Ngạn nói: “Thật ra bạn học Bách trong miệng cậu ấy là em, mọi người nghĩ nhầm rồi. Tất cả các bạn ở câu lạc bộ kịch đều thấy Kiều Nam Gia đến tặng quà cho em, đó là quà em muốn cậu ấy tặng mình. Tất cả mọi chuyện5gb
đều liên quan đến em.”
Thầy tổng phụ trách không tin những gì mình vừa nghe, ông run rẩy hỏi lại: “Em nói lại lần nữa?”
Bách Ngạn trả lời vô cùng trôi chảy cứ như đang được kiểm tra bài cũ vậy, cậu cùng giọng nói trong trẻo của mình nói tiếp: “Tội yêu sớm này mọi người phạt nhầm người rồi.”
Kiều Nam Gia: “Nhưng…”
Bách Ngạn ngắt ngang lời cô. Cậu nhìn Kiều Nam Gia, giọng cậu dịu dàng: “Tớ xin lỗi, tớ mang phiền phức đến cho cậu rồi.”
Kiều Nam Gia muốn ngăn lời cậu lại nhưng Bách Ngạn lại dùng giọng nói dịu dàng cùng ánh mắt kiên định để an ủi cô, ý bảo cô không cần nói gì hết.
Kiều Nam Gia thà bị phạt còn hơn để Bách Ngạn phải chịu tai bay vạ gió như này. Bách Ngạn không nên xuất hiện ở đây để chịu trách nhiệm về chuyện này, Kiều Nam Gia không thể ngờ được cậu lại nhận hết tội chẳng phải của mình.
Đang lúc thầy tổng phụ trách muốn tìm hiểu rõ xem chuyện này là như nào thì thấy “ầm” một tiếng. Mấy bạn học sinh hóng chuyện đứng ở cửa văn phòng đứng nhiều quá nên cửa bị mở ra làm mấy bạn hét lên, ngã sóng soài ra đất. Tất cả mấy bạn đang đứng hóng chuyện bên ngoài cũng lộ hết.
Thầy tổng phụ trách sợ hãi, sau đó ông chỉ vào mấy bạn học sinh mà quát to: “Các em này là học sinh lớp nào? Đứng ở đó cho tôi! Sáng sớm không học tiết tự học đi mà tới đây làm gì?”
Mấy bạn học sinh đang đứng hóng chuyện lập tức giải tán. Ai cũng đi rất nhanh, chỉ sợ bị thầy chủ nhiệm bắt tại trận.
Bách Ngạn thở phào nhẹ nhõm, sau đó cậu hơi mỉm cười với thầy chủ nhiệm: “Thầy yên tâm, em có thể giải quyết hết mọi chuyện.”
“Thôi thôi, các em về suy nghĩ lại trước đi, chờ bao giờ thầy có thời gian thầy lại tìm hai đứa nói tiếp.”
Thầy tổng phụ trách đã mệt muốn chết rồi, thế mà còn có cả học trò cưng Bách Ngạn của thầy tham gia vào vụ này nữa chứ, đầu thầy đau hơn gấp ngàn lần, sầu thúi ruột không biết nên xử lý như nào.
Kiều Nam Gia đi theo Bách Ngạn ra khỏi cửa. Sau khi im lặng một lúc lâu, không chờ cô mở miệng hỏi, Bách Ngạn đã đánh đòn phủ đầu. Cậu giải thích: “Tớ đã đoán trước có nhiều bạn ở hội học sinh đứng nghe bên ngoài.”
“Vì thế cậu…”
“Tớ vào thẳng trong phòng để nói cho họ nghe rõ hơn.” Khóe môi Bách Ngạn mang theo ý cười, cậu hơi gật đầu, “Nghe được tin đó, chắc chắn bọn họ sẽ đi nói cho bốn phía. Đến lúc đó cả khối sẽ toàn tin đồn hai chúng ta yêu sớm.”
Kiều Nam Gia hiểu ra vấn đề.
Hai học sinh giỏi luôn tuân thủ nội quy nhà trường yêu sớm, dù cho đó có là Bách Ngạn đi chăng nữa thì cũng chẳng gây ra được sóng gió gì. Học sinh giỏi yêu đương với học sinh giỏi thì có cái gì để mà nói chứ? Mọi người chẳng thèm hóng chuyện nữa, thế là xong chuyện rồi!
Chỉ cần trong chuyện này không có sự xuất hiện của Bách Nhiên thì mọi khó khăn đều được giải quyết rồi.
“Chỉ là phải để cậu chịu thiệt một chút, phải mang tiếng yêu đương với tớ một thời gian rồi.” Bách Ngạn tự trách.
“Tớ làm gì có thiệt đâu?” Kiều Nam Gia buồn bã cúi đầu, “Ngược lại là tớ cứ phiền mấy cậu suốt, hết làm phiền Bách Nhiên rồi lại kéo cậu xuống nước. Tớ xin lỗi.”
“Không phải đâu, cậu đừng nói vậy.”
Bởi vì, nếu là Kiều Nam Gia thì…
Bách Ngạn rũ mắt, khóe môi hơi cong lên. Cậu vỗ bả vai Kiều Nam Gia động viên cô: “Cậu mau đi học đi, đừng lỡ dở việc học.”
Khung cảnh hai người nói nói cười cười, làm động tác thân mật với nhau bị một người đứng đằng xa xem từ đầu đến cuối. Cậu dựa người vào tường, khóe môi mím chặt, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm hai người kia không rời mắt.
Sau khi nói chuyện trên xe với Bách Quốc Minh xong, Bách Nhiên không rời xa chốn thị phi như ngày thường để về nhà ngủ vài ba ngày mà bảo tài xế lái xe tới cổng trường. Cậu chạy thục mạng về lớp.
Trong đầu cậu hiện lên rất nhiều khung cảnh. Nào là Kiều Nam Gia bị thầy cô mắng, Kiều Nam Gia bị bạn bè bắt nạt, Kiều Nam Gia bị ba mẹ trách móc, nói chung là tất cả những tình huống xấu có thể xảy ra. Cậu nghĩ ra xong cách để giải quyết thay cô luôn rồi.
Nhưng chỉ có duy nhất cảnh này là đến cả dũng khí tiến lên xen ngang cuộc trò chuyện Bách Nhiên cũng không có.
Cậu đứng trong góc, hòa mình làm một với ánh sáng tối tăm. Cái trán còn đang vã mồ hôi do vừa chạy thục mạng đọng lại thành từng giọt chảy xuống theo sườn mặt cậu.
……
Kiều Nam Gia cố gắng xốc lại tinh thần rồi về lớp.
Bách Nhiên không có trong lớp.
Cô nghĩ sau khi Bách Nhiên nói chuyện xong cậu sẽ về lớp, ai ngờ cậu bị nói lâu đến thế cơ chứ? Trong lòng Kiều Nam Gia có dự cảm không lành, cô nhắn tin cho Bách Nhiên nhưng Bách Nhiên chẳng trả lời câu nào.
Kiều Nam Gia mơ mơ màng màng ngồi về chỗ của mình, lực chú ý của cô vẫn dừng ở chỗ trống bên cạnh. Điều này làm cô mất tập trung, mới sáng sớm thôi mà đã không tập trung nổi rồi.
Kiều Nam Gia nghĩ, có lẽ mọi người nói không sai.
Còn chưa yêu sớm mà cô đã bị Bách Nhiên ảnh hưởng rồi. Cuộc sống của cô trở nên rối bời, hoàn toàn không thể sinh hoạt một cách bình thường.
Cô phải điều chỉnh trạng thái như nào để quên đi hết tất cả chúng nhỉ?
Chỉ một buổi sáng thôi mà tin đồn mới đã truyền khắp trường. So với tin Bách Nhiên yêu đương siêu hot thì tin này chắc được mấy người chú ý.
Sự thật là hai học sinh giỏi Bách Ngạn và Kiều Nam Gia yêu nhau, chẳng liên quan xíu nào đến Bách Nhiên.
Chính miệng Bách Ngạn thừa nhận, Kiều Nam Gia không phản bác, Bách Nhiên lại chẳng thèm để ý, bỏ Kiều Nam Gia lại một mình rồi về trước. Tất cả điều này đều chứng minh thật ra Kiều Nam Gia và Bách Ngạn yêu nhau.
Người tung tin đã bị Chu ngôn Quân tóm gọn. Ra là người trong đội bóng rổ lần trước bị khuyên rời đội nên ghi hận trong lòng. Người đó luôn đi tìm bằng chứng để tung tin đồn xấu hãm hại Bách Nhiên.
Cách giải quyết của Chu Ngôn Quân là chờ đến lúc tan học sẽ làm trò đánh người kia.
Chu Ngôn Quân mang biểu cảm ngoài cười nhưng trong không cười. Dáng vẻ đó trông vô cùng đáng sợ làm các bạn khác run rẩy, tất cả đều im lặng: “Thằng kia, mày muốn chết thì bảo bố mày một tiếng!”
Cậu không hề quan tâm việc mình có thể được học ở trường Nhất Trung không. Cậu chỉ quan tâm xem có ai làm cậu với Bách Nhiên khó chịu thôi.
Qua chuyện của Chu Ngôn Quân, chẳng ai dám nhắc tới chuyện này.
Lời đồn tới nhanh mà đi cũng nhanh. Có thêm không ít bạn nữ đồng cảm với “mối tình thầm kín” của Kiều Nam Gia mà cổ vũ cho cô. Giây trước còn xắn tay áo lên định đánh nhau, giây sau lại thành chị em tốt. Điều này làm Kiều Nam Gia dở khóc dở cười.
Chỉ là bây giờ Kiều Nam Gia chẳng còn tâm trạng để cười.
Cả ngày hôm nay Bách Nhiên không trả lời tin nhắn của cô.
Kiều Nam Gia không khỏi nghĩ: Có phải bên Bách Nhiên xảy ra chuyện rồi không? Nhưng sau khi chuyện kia xảy ra thì đến dũng khí hỏi cô cũng chẳng có.
Cứ vậy, Kiều Nam Gia ôm nỗi sầu mà tan học về nhà.
Hôm nay là thứ sáu. Cuối cùng thì cái tuần làm người ta khó chịu này cũng sắp trôi qua rồi. Kiều Nam Gia nhìn điện thoại còn chưa có ai nhắn tin, cô thở dài một cái.
“Haizz.”
……
Cùng lúc đó.
Mẹ Kiều tan làm. Bà mặc đồ công sở đẹp, trang điểm rất bắt mắt. Bà đang định xuống tầng lái xe thì lễ tân gọi điện cho bà, bảo có một người phụ nữ đang chờ bà.
Cụ thể chờ làm gì thì lễ tân không rõ lắm.
Vừa nghi ngờ vừa băn khoăn, có nghĩ nổ đầu mẹ Kiều cũng không nghĩ ra người nào lại tìm mình vào giờ này. Chẳng lẽ là bạn bà à? Bà đi thang máy xuống tầng, mở cửa ra thì thấy có một người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha. Người kia mặc một chiếc váy liền thân, trên cổ có ghim áo trang trí, tay cầm túi xách phiên bản giới hạn đắt đỏ, dáng người đẹp đẽ, nhìn qua trông giống thành phần trí thức thanh cao. Vừa nhìn là biết không phải người thường rồi.
Mẹ Kiều đi lên trước, do dự hỏi: “Bà là…”
“Chào bà. Tôi là mẹ Bách Nhiên.” Người phụ nữ kia khẽ cười.
“Dạ? Là mẹ của Bách Nhiên sao?”
Dáng ra chuyện yêu sớm ở trường sẽ bị báo với phụ huynh, nhưng do nhà họ Bách ép xuống nên ba Kiều và mẹ Kiều không rõ lắm. Trần phu nhân nghe thế thì cười cười, bảo: “Tôi vừa mới xuống máy bay được một lát, sốt ruột quá nên tới đây để nói chuyện với bà về vấn đề này. Làm phiền bà rồi, ai bảo con cái chẳng làm mình bớt lo chứ?”
“Bà nói đúng…” Vẻ mặt mẹ Kiều hơi khó xử, “Còn chuyện yêu sớm…”
“Không không.”
Trần phu nhân xua tay: “Tôi muốn thảo luận về vấn đề giáo dục con trẻ với bà, còn chuyện yêu sớm của bọn nhỏ thì đến đâu được thì cứ đến, tôi không ngăn cản.”
“Vấn đề giáo dục?”
“Tôi có khá nhiều nghiên cứu về phương diện giáo dục, hiện tại tôi đang định cư ở châu Úc viết mấy quyển sách. Có khi bà đọc rồi cũng nên.” Hai tay Trần phu nhân đan vào nhau, giọng điệu khách sáo tạo cho người ta cảm giác xa cách, “Bách Nhiên được tôi nuôi đến lớn, thằng bé rất xuất sắc, con gái bà cũng vậy.”
Mẹ Kiều được yêu quý mà lo sợ: “Bà khách sáo rồi.”
“Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì sau này Bách Nhiên sẽ học trường danh tiếng, học cách quản lý gia sản trăm tỷ nhà mình, trở thành một doanh nhân ưu tú như ba nó.”
Mẹ Kiều bắt đầu đánh hơi ra mùi thuốc súng. Bà nhăn mày lại, nụ cười cứng đờ: “Tôi hiểu rồi. Bà tới đây để khuyên con gái chúng tôi từ bỏ thằng bé đúng không?”
“Không, không, bà hiểu lầm rồi.”
Cả quá trình Trần phu nhân đều khách sáo đoan trang: “Tôi nói rồi, tôi sẽ không làm phiền chuyện yêu đương của bọn trẻ. Đây cũng là một phần trong quá trình trưởng thành của Bách Nhiên, có lợi với thằng bé. Tôi lo cho con gái bà sẽ bị ảnh hưởng bởi chuyện yêu đương. Sau khi thi đại học, cuộc sống của hai đứa trẻ sẽ là hai thế giới. Phải biết rằng trên đời này, điều công bằng nhất chính là giáo dục, nhưng địa vị xã hội lại không phải vậy.”
Nụ cười của mẹ Kiều ngày càng lạnh.
Người này tới đây để cầm gậy đánh uyên ương. Nhìn bên ngoài thì trông rất hiền lành, nhưng lời nói ra thì đúng là ối dồi ôi.
Mẹ Kiều cũng dùng từ “bà” một cách vô cùng khách sáo. Giọng bà nồng nặc mùi thuốc súng: “Chuyện của bọn nó tự bọn nó làm chủ, không cần bà quan tâm.”
“Nhưng nếu con bà không thi tốt thì phải làm sao bây giờ? Làm một người tầm thường có mức lương trung bình, cả đời phấn đấu lên tầng lớp trung lưu. Với con bé mà nói thì làm vậy cũng quá độc ác rồi.”
Mẹ Kiều giận tới đỏ mặt. Bà văng tục, giọng nói làm người ta khiếp sợ.
“Quản cái cục cứt!”
Trần phu nhân vẫn giữ phong thái ung dung như cũ. Cả quá trình bà luôn giữ nụ cười trên môi, không thèm để lời tục tĩu của mẹ Kiều trong lòng.
“Lời thật lòng thì khó nghe. Mong bà nghĩ lại cẩn thận.”
Mẹ Kiều tức phát cười.
“Tôi chỉ nghĩ nếu con gái mình đọc nhiều sách, học nhiều thứ mà phải ở chung với loại rác rưởi của xã hội như này thì chẳng bằng đi làm người phân loại rác cho rồi, sắp xếp cho bà một chỗ hợp lý, cũng coi như là cống hiến cho xã hội.”
Lúc này, nụ cười của Trần phu nhân cứng lại.
Mẹ Kiều không thèm nói lý với bà ta nữa, bà cao giọng gọi bảo vệ: “Sao mấy người lại làm ăn như này. Lần sau phải quản chặt vào, đừng để thứ gì cũng bay được vào trong công ty.”
Hai bên đều chứa dao trong lời nói, buổi nói chuyện kết thúc trong không vui.
Về đến nhà, việc đầu tiên mẹ Kiều làm là đùng đùng xông vào đẩy cửa phòng ngủ Kiều Nam Gia ra.
Kiều Nam Gia đang xem điện thoại, đột nhiên cô nghe thấy tiếng động ở cửa. Cô sợ hãi giật bắn người.
Mẹ Kiều vươn tay: “Đưa điện thoại đây!”
Kiều Nam Gia kinh ngạc mở to hai mắt: “Mẹ, sao thế mẹ?”
“Tịch thu, một năm tiếp theo không cho dùng nữa.”
“Sao mẹ lại tịch thu điện thoại của con?”
“Thế con có đưa cho mẹ không?” Hôm nay mẹ Kiều rất giận, sau khi gọi điện thoại cho chủ nhiệm, bà mới biết hôm nay Kiều Nam Gia gây ra chuyện lớn cỡ nào ở trường. Bà càng nghĩ càng giận, không hiểu sao con gái mình cứ như thay đổi hoàn toàn vậy.
Bà duỗi tay đòi lấy điện thoại nhưng Kiều Nam Gia cứng rắn, cô im lặng không đưa.
“Đưa mẹ!” Mẹ Kiều quát to hơn.
Ba Kiều vừa mới tan làm, vừa vào cửa, ông nghe được tiếng động. Đến cả giày ông cũng chưa kịp cởi mà vội chạy vào: “Sao thế? Có chuyện gì thế này? Trời ơi, hai người nói chuyện hẳn hoi đi!”
“Con gái anh làm mấy chuyện xấu hổ bên ngoài, người ta tìm tới tận cửa rồi, cả trường đều đồn ầm lên chuyện riêng của nó. Anh nói xem, em phải nói chuyện hẳn hoi với nó thế nào đây?”
Kiều Nam Gia bị mắng mà đau đớn.
Cô lập tức đỏ mắt: “Con không làm chuyện gì xấu hổ.”
“Con còn cãi à?”
“Con không làm, con không nhận.” Kiều Nam Gia đứng thẳng người, “Con làm ra chuyện gì mà mẹ phải dùng từ “xấu hổ” để nói về con? Cái gì mới được gọi là chuyện xấu hổ chứ? Con…”
“Bốp!”
Một cái bạt tai làm cả nhà yên tĩnh.
Ba người sứng sờ.
Mẹ Kiều chưa từng đánh Kiều Nam Gia bao giờ, hôm nay bà khó chịu, đây là lần đầu tiên trong đời bà đánh cô. Đánh xong, bà lập tức cảm thấy hối hận. Bà không biết nên xoa dịu mọi chuyện như nào, càng không thể cúi đầu chịu thua mà xin lỗi Kiều Nam Gia.
Ba Kiều kêu một tiếng, vội tiếng lên giữ Kiều Nam Gia định xem mặt cô.
Trên gương mặt trắng nõn của Kiều Nam Gia hiện ra một dấu tay đỏ rực.
Cô ngơ ngác đứng sững người mất hai giây. Chỗ bị đánh nóng bừng lên, nước mắt cô đầy trong hốc mắt. Kiều Nam Gia không thể tin được chuyện vừa xảy ra. Cô lùi về sau hai bước, không chờ ba mẹ mình cản, cô xoay người, chạy thẳng ra khỏi nhà.
“Nam Gia!” Ba Kiều vội ngăn cô lại.
Đáp lại hai người là tiếng đóng cửa rất mạnh.
Ba Kiều gấp đến phát khóc: “Em đó! Sao lại không chịu nói chuyện hẳn hoi với con bé cơ chứ?”
Giờ phút này, mẹ Kiều cũng thấy rất hối hận, nhưng bà vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Con bé chẳng đi đâu được đâu, chắc chắn nó chỉ đi loanh quanh chỗ này thôi, lát nữa là về ấy mà.”
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Kiều đáng thương bỏ nhà ra đi.
Beta: E. Coli
Sự xuất hiện của Bách Ngạn như ném đá vào hồ làm mặt hồ dậy sóng. Các bạn đang ghé vào cửa hóng chuyện đều ngơ ngác, chẳng ai dám tin vào tai mình.
Ai tin được người như Bách Ngạn lại yêu sớm cơ chứ? Lại còn chính miệng bạn thủ khoa khối này nói ra chứ?
Đối mặt với vẻ mặt tím như màu gan lợn của thầy tổng phụ trách, Bách Ngạn hít hai cái thật sâu để ổn định lại. Vừa rồi cậu đi quá nhanh, tới văn phòng mới có thời gian thở.
Kiều Nam Gia sốc nặng. Cô mở to hai mắt nhìn Bách Ngạn, không hiểu sao cậu lại ở chỗ này.
Bách Ngạn nói: “Thật ra bạn học Bách trong miệng cậu ấy là em, mọi người nghĩ nhầm rồi. Tất cả các bạn ở câu lạc bộ kịch đều thấy Kiều Nam Gia đến tặng quà cho em, đó là quà em muốn cậu ấy tặng mình. Tất cả mọi chuyện5gb
đều liên quan đến em.”
Thầy tổng phụ trách không tin những gì mình vừa nghe, ông run rẩy hỏi lại: “Em nói lại lần nữa?”
Bách Ngạn trả lời vô cùng trôi chảy cứ như đang được kiểm tra bài cũ vậy, cậu cùng giọng nói trong trẻo của mình nói tiếp: “Tội yêu sớm này mọi người phạt nhầm người rồi.”
Kiều Nam Gia: “Nhưng…”
Bách Ngạn ngắt ngang lời cô. Cậu nhìn Kiều Nam Gia, giọng cậu dịu dàng: “Tớ xin lỗi, tớ mang phiền phức đến cho cậu rồi.”
Kiều Nam Gia muốn ngăn lời cậu lại nhưng Bách Ngạn lại dùng giọng nói dịu dàng cùng ánh mắt kiên định để an ủi cô, ý bảo cô không cần nói gì hết.
Kiều Nam Gia thà bị phạt còn hơn để Bách Ngạn phải chịu tai bay vạ gió như này. Bách Ngạn không nên xuất hiện ở đây để chịu trách nhiệm về chuyện này, Kiều Nam Gia không thể ngờ được cậu lại nhận hết tội chẳng phải của mình.
Đang lúc thầy tổng phụ trách muốn tìm hiểu rõ xem chuyện này là như nào thì thấy “ầm” một tiếng. Mấy bạn học sinh hóng chuyện đứng ở cửa văn phòng đứng nhiều quá nên cửa bị mở ra làm mấy bạn hét lên, ngã sóng soài ra đất. Tất cả mấy bạn đang đứng hóng chuyện bên ngoài cũng lộ hết.
Thầy tổng phụ trách sợ hãi, sau đó ông chỉ vào mấy bạn học sinh mà quát to: “Các em này là học sinh lớp nào? Đứng ở đó cho tôi! Sáng sớm không học tiết tự học đi mà tới đây làm gì?”
Mấy bạn học sinh đang đứng hóng chuyện lập tức giải tán. Ai cũng đi rất nhanh, chỉ sợ bị thầy chủ nhiệm bắt tại trận.
Bách Ngạn thở phào nhẹ nhõm, sau đó cậu hơi mỉm cười với thầy chủ nhiệm: “Thầy yên tâm, em có thể giải quyết hết mọi chuyện.”
“Thôi thôi, các em về suy nghĩ lại trước đi, chờ bao giờ thầy có thời gian thầy lại tìm hai đứa nói tiếp.”
Thầy tổng phụ trách đã mệt muốn chết rồi, thế mà còn có cả học trò cưng Bách Ngạn của thầy tham gia vào vụ này nữa chứ, đầu thầy đau hơn gấp ngàn lần, sầu thúi ruột không biết nên xử lý như nào.
Kiều Nam Gia đi theo Bách Ngạn ra khỏi cửa. Sau khi im lặng một lúc lâu, không chờ cô mở miệng hỏi, Bách Ngạn đã đánh đòn phủ đầu. Cậu giải thích: “Tớ đã đoán trước có nhiều bạn ở hội học sinh đứng nghe bên ngoài.”
“Vì thế cậu…”
“Tớ vào thẳng trong phòng để nói cho họ nghe rõ hơn.” Khóe môi Bách Ngạn mang theo ý cười, cậu hơi gật đầu, “Nghe được tin đó, chắc chắn bọn họ sẽ đi nói cho bốn phía. Đến lúc đó cả khối sẽ toàn tin đồn hai chúng ta yêu sớm.”
Kiều Nam Gia hiểu ra vấn đề.
Hai học sinh giỏi luôn tuân thủ nội quy nhà trường yêu sớm, dù cho đó có là Bách Ngạn đi chăng nữa thì cũng chẳng gây ra được sóng gió gì. Học sinh giỏi yêu đương với học sinh giỏi thì có cái gì để mà nói chứ? Mọi người chẳng thèm hóng chuyện nữa, thế là xong chuyện rồi!
Chỉ cần trong chuyện này không có sự xuất hiện của Bách Nhiên thì mọi khó khăn đều được giải quyết rồi.
“Chỉ là phải để cậu chịu thiệt một chút, phải mang tiếng yêu đương với tớ một thời gian rồi.” Bách Ngạn tự trách.
“Tớ làm gì có thiệt đâu?” Kiều Nam Gia buồn bã cúi đầu, “Ngược lại là tớ cứ phiền mấy cậu suốt, hết làm phiền Bách Nhiên rồi lại kéo cậu xuống nước. Tớ xin lỗi.”
“Không phải đâu, cậu đừng nói vậy.”
Bởi vì, nếu là Kiều Nam Gia thì…
Bách Ngạn rũ mắt, khóe môi hơi cong lên. Cậu vỗ bả vai Kiều Nam Gia động viên cô: “Cậu mau đi học đi, đừng lỡ dở việc học.”
Khung cảnh hai người nói nói cười cười, làm động tác thân mật với nhau bị một người đứng đằng xa xem từ đầu đến cuối. Cậu dựa người vào tường, khóe môi mím chặt, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm hai người kia không rời mắt.
Sau khi nói chuyện trên xe với Bách Quốc Minh xong, Bách Nhiên không rời xa chốn thị phi như ngày thường để về nhà ngủ vài ba ngày mà bảo tài xế lái xe tới cổng trường. Cậu chạy thục mạng về lớp.
Trong đầu cậu hiện lên rất nhiều khung cảnh. Nào là Kiều Nam Gia bị thầy cô mắng, Kiều Nam Gia bị bạn bè bắt nạt, Kiều Nam Gia bị ba mẹ trách móc, nói chung là tất cả những tình huống xấu có thể xảy ra. Cậu nghĩ ra xong cách để giải quyết thay cô luôn rồi.
Nhưng chỉ có duy nhất cảnh này là đến cả dũng khí tiến lên xen ngang cuộc trò chuyện Bách Nhiên cũng không có.
Cậu đứng trong góc, hòa mình làm một với ánh sáng tối tăm. Cái trán còn đang vã mồ hôi do vừa chạy thục mạng đọng lại thành từng giọt chảy xuống theo sườn mặt cậu.
……
Kiều Nam Gia cố gắng xốc lại tinh thần rồi về lớp.
Bách Nhiên không có trong lớp.
Cô nghĩ sau khi Bách Nhiên nói chuyện xong cậu sẽ về lớp, ai ngờ cậu bị nói lâu đến thế cơ chứ? Trong lòng Kiều Nam Gia có dự cảm không lành, cô nhắn tin cho Bách Nhiên nhưng Bách Nhiên chẳng trả lời câu nào.
Kiều Nam Gia mơ mơ màng màng ngồi về chỗ của mình, lực chú ý của cô vẫn dừng ở chỗ trống bên cạnh. Điều này làm cô mất tập trung, mới sáng sớm thôi mà đã không tập trung nổi rồi.
Kiều Nam Gia nghĩ, có lẽ mọi người nói không sai.
Còn chưa yêu sớm mà cô đã bị Bách Nhiên ảnh hưởng rồi. Cuộc sống của cô trở nên rối bời, hoàn toàn không thể sinh hoạt một cách bình thường.
Cô phải điều chỉnh trạng thái như nào để quên đi hết tất cả chúng nhỉ?
Chỉ một buổi sáng thôi mà tin đồn mới đã truyền khắp trường. So với tin Bách Nhiên yêu đương siêu hot thì tin này chắc được mấy người chú ý.
Sự thật là hai học sinh giỏi Bách Ngạn và Kiều Nam Gia yêu nhau, chẳng liên quan xíu nào đến Bách Nhiên.
Chính miệng Bách Ngạn thừa nhận, Kiều Nam Gia không phản bác, Bách Nhiên lại chẳng thèm để ý, bỏ Kiều Nam Gia lại một mình rồi về trước. Tất cả điều này đều chứng minh thật ra Kiều Nam Gia và Bách Ngạn yêu nhau.
Người tung tin đã bị Chu ngôn Quân tóm gọn. Ra là người trong đội bóng rổ lần trước bị khuyên rời đội nên ghi hận trong lòng. Người đó luôn đi tìm bằng chứng để tung tin đồn xấu hãm hại Bách Nhiên.
Cách giải quyết của Chu Ngôn Quân là chờ đến lúc tan học sẽ làm trò đánh người kia.
Chu Ngôn Quân mang biểu cảm ngoài cười nhưng trong không cười. Dáng vẻ đó trông vô cùng đáng sợ làm các bạn khác run rẩy, tất cả đều im lặng: “Thằng kia, mày muốn chết thì bảo bố mày một tiếng!”
Cậu không hề quan tâm việc mình có thể được học ở trường Nhất Trung không. Cậu chỉ quan tâm xem có ai làm cậu với Bách Nhiên khó chịu thôi.
Qua chuyện của Chu Ngôn Quân, chẳng ai dám nhắc tới chuyện này.
Lời đồn tới nhanh mà đi cũng nhanh. Có thêm không ít bạn nữ đồng cảm với “mối tình thầm kín” của Kiều Nam Gia mà cổ vũ cho cô. Giây trước còn xắn tay áo lên định đánh nhau, giây sau lại thành chị em tốt. Điều này làm Kiều Nam Gia dở khóc dở cười.
Chỉ là bây giờ Kiều Nam Gia chẳng còn tâm trạng để cười.
Cả ngày hôm nay Bách Nhiên không trả lời tin nhắn của cô.
Kiều Nam Gia không khỏi nghĩ: Có phải bên Bách Nhiên xảy ra chuyện rồi không? Nhưng sau khi chuyện kia xảy ra thì đến dũng khí hỏi cô cũng chẳng có.
Cứ vậy, Kiều Nam Gia ôm nỗi sầu mà tan học về nhà.
Hôm nay là thứ sáu. Cuối cùng thì cái tuần làm người ta khó chịu này cũng sắp trôi qua rồi. Kiều Nam Gia nhìn điện thoại còn chưa có ai nhắn tin, cô thở dài một cái.
“Haizz.”
……
Cùng lúc đó.
Mẹ Kiều tan làm. Bà mặc đồ công sở đẹp, trang điểm rất bắt mắt. Bà đang định xuống tầng lái xe thì lễ tân gọi điện cho bà, bảo có một người phụ nữ đang chờ bà.
Cụ thể chờ làm gì thì lễ tân không rõ lắm.
Vừa nghi ngờ vừa băn khoăn, có nghĩ nổ đầu mẹ Kiều cũng không nghĩ ra người nào lại tìm mình vào giờ này. Chẳng lẽ là bạn bà à? Bà đi thang máy xuống tầng, mở cửa ra thì thấy có một người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha. Người kia mặc một chiếc váy liền thân, trên cổ có ghim áo trang trí, tay cầm túi xách phiên bản giới hạn đắt đỏ, dáng người đẹp đẽ, nhìn qua trông giống thành phần trí thức thanh cao. Vừa nhìn là biết không phải người thường rồi.
Mẹ Kiều đi lên trước, do dự hỏi: “Bà là…”
“Chào bà. Tôi là mẹ Bách Nhiên.” Người phụ nữ kia khẽ cười.
“Dạ? Là mẹ của Bách Nhiên sao?”
Dáng ra chuyện yêu sớm ở trường sẽ bị báo với phụ huynh, nhưng do nhà họ Bách ép xuống nên ba Kiều và mẹ Kiều không rõ lắm. Trần phu nhân nghe thế thì cười cười, bảo: “Tôi vừa mới xuống máy bay được một lát, sốt ruột quá nên tới đây để nói chuyện với bà về vấn đề này. Làm phiền bà rồi, ai bảo con cái chẳng làm mình bớt lo chứ?”
“Bà nói đúng…” Vẻ mặt mẹ Kiều hơi khó xử, “Còn chuyện yêu sớm…”
“Không không.”
Trần phu nhân xua tay: “Tôi muốn thảo luận về vấn đề giáo dục con trẻ với bà, còn chuyện yêu sớm của bọn nhỏ thì đến đâu được thì cứ đến, tôi không ngăn cản.”
“Vấn đề giáo dục?”
“Tôi có khá nhiều nghiên cứu về phương diện giáo dục, hiện tại tôi đang định cư ở châu Úc viết mấy quyển sách. Có khi bà đọc rồi cũng nên.” Hai tay Trần phu nhân đan vào nhau, giọng điệu khách sáo tạo cho người ta cảm giác xa cách, “Bách Nhiên được tôi nuôi đến lớn, thằng bé rất xuất sắc, con gái bà cũng vậy.”
Mẹ Kiều được yêu quý mà lo sợ: “Bà khách sáo rồi.”
“Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì sau này Bách Nhiên sẽ học trường danh tiếng, học cách quản lý gia sản trăm tỷ nhà mình, trở thành một doanh nhân ưu tú như ba nó.”
Mẹ Kiều bắt đầu đánh hơi ra mùi thuốc súng. Bà nhăn mày lại, nụ cười cứng đờ: “Tôi hiểu rồi. Bà tới đây để khuyên con gái chúng tôi từ bỏ thằng bé đúng không?”
“Không, không, bà hiểu lầm rồi.”
Cả quá trình Trần phu nhân đều khách sáo đoan trang: “Tôi nói rồi, tôi sẽ không làm phiền chuyện yêu đương của bọn trẻ. Đây cũng là một phần trong quá trình trưởng thành của Bách Nhiên, có lợi với thằng bé. Tôi lo cho con gái bà sẽ bị ảnh hưởng bởi chuyện yêu đương. Sau khi thi đại học, cuộc sống của hai đứa trẻ sẽ là hai thế giới. Phải biết rằng trên đời này, điều công bằng nhất chính là giáo dục, nhưng địa vị xã hội lại không phải vậy.”
Nụ cười của mẹ Kiều ngày càng lạnh.
Người này tới đây để cầm gậy đánh uyên ương. Nhìn bên ngoài thì trông rất hiền lành, nhưng lời nói ra thì đúng là ối dồi ôi.
Mẹ Kiều cũng dùng từ “bà” một cách vô cùng khách sáo. Giọng bà nồng nặc mùi thuốc súng: “Chuyện của bọn nó tự bọn nó làm chủ, không cần bà quan tâm.”
“Nhưng nếu con bà không thi tốt thì phải làm sao bây giờ? Làm một người tầm thường có mức lương trung bình, cả đời phấn đấu lên tầng lớp trung lưu. Với con bé mà nói thì làm vậy cũng quá độc ác rồi.”
Mẹ Kiều giận tới đỏ mặt. Bà văng tục, giọng nói làm người ta khiếp sợ.
“Quản cái cục cứt!”
Trần phu nhân vẫn giữ phong thái ung dung như cũ. Cả quá trình bà luôn giữ nụ cười trên môi, không thèm để lời tục tĩu của mẹ Kiều trong lòng.
“Lời thật lòng thì khó nghe. Mong bà nghĩ lại cẩn thận.”
Mẹ Kiều tức phát cười.
“Tôi chỉ nghĩ nếu con gái mình đọc nhiều sách, học nhiều thứ mà phải ở chung với loại rác rưởi của xã hội như này thì chẳng bằng đi làm người phân loại rác cho rồi, sắp xếp cho bà một chỗ hợp lý, cũng coi như là cống hiến cho xã hội.”
Lúc này, nụ cười của Trần phu nhân cứng lại.
Mẹ Kiều không thèm nói lý với bà ta nữa, bà cao giọng gọi bảo vệ: “Sao mấy người lại làm ăn như này. Lần sau phải quản chặt vào, đừng để thứ gì cũng bay được vào trong công ty.”
Hai bên đều chứa dao trong lời nói, buổi nói chuyện kết thúc trong không vui.
Về đến nhà, việc đầu tiên mẹ Kiều làm là đùng đùng xông vào đẩy cửa phòng ngủ Kiều Nam Gia ra.
Kiều Nam Gia đang xem điện thoại, đột nhiên cô nghe thấy tiếng động ở cửa. Cô sợ hãi giật bắn người.
Mẹ Kiều vươn tay: “Đưa điện thoại đây!”
Kiều Nam Gia kinh ngạc mở to hai mắt: “Mẹ, sao thế mẹ?”
“Tịch thu, một năm tiếp theo không cho dùng nữa.”
“Sao mẹ lại tịch thu điện thoại của con?”
“Thế con có đưa cho mẹ không?” Hôm nay mẹ Kiều rất giận, sau khi gọi điện thoại cho chủ nhiệm, bà mới biết hôm nay Kiều Nam Gia gây ra chuyện lớn cỡ nào ở trường. Bà càng nghĩ càng giận, không hiểu sao con gái mình cứ như thay đổi hoàn toàn vậy.
Bà duỗi tay đòi lấy điện thoại nhưng Kiều Nam Gia cứng rắn, cô im lặng không đưa.
“Đưa mẹ!” Mẹ Kiều quát to hơn.
Ba Kiều vừa mới tan làm, vừa vào cửa, ông nghe được tiếng động. Đến cả giày ông cũng chưa kịp cởi mà vội chạy vào: “Sao thế? Có chuyện gì thế này? Trời ơi, hai người nói chuyện hẳn hoi đi!”
“Con gái anh làm mấy chuyện xấu hổ bên ngoài, người ta tìm tới tận cửa rồi, cả trường đều đồn ầm lên chuyện riêng của nó. Anh nói xem, em phải nói chuyện hẳn hoi với nó thế nào đây?”
Kiều Nam Gia bị mắng mà đau đớn.
Cô lập tức đỏ mắt: “Con không làm chuyện gì xấu hổ.”
“Con còn cãi à?”
“Con không làm, con không nhận.” Kiều Nam Gia đứng thẳng người, “Con làm ra chuyện gì mà mẹ phải dùng từ “xấu hổ” để nói về con? Cái gì mới được gọi là chuyện xấu hổ chứ? Con…”
“Bốp!”
Một cái bạt tai làm cả nhà yên tĩnh.
Ba người sứng sờ.
Mẹ Kiều chưa từng đánh Kiều Nam Gia bao giờ, hôm nay bà khó chịu, đây là lần đầu tiên trong đời bà đánh cô. Đánh xong, bà lập tức cảm thấy hối hận. Bà không biết nên xoa dịu mọi chuyện như nào, càng không thể cúi đầu chịu thua mà xin lỗi Kiều Nam Gia.
Ba Kiều kêu một tiếng, vội tiếng lên giữ Kiều Nam Gia định xem mặt cô.
Trên gương mặt trắng nõn của Kiều Nam Gia hiện ra một dấu tay đỏ rực.
Cô ngơ ngác đứng sững người mất hai giây. Chỗ bị đánh nóng bừng lên, nước mắt cô đầy trong hốc mắt. Kiều Nam Gia không thể tin được chuyện vừa xảy ra. Cô lùi về sau hai bước, không chờ ba mẹ mình cản, cô xoay người, chạy thẳng ra khỏi nhà.
“Nam Gia!” Ba Kiều vội ngăn cô lại.
Đáp lại hai người là tiếng đóng cửa rất mạnh.
Ba Kiều gấp đến phát khóc: “Em đó! Sao lại không chịu nói chuyện hẳn hoi với con bé cơ chứ?”
Giờ phút này, mẹ Kiều cũng thấy rất hối hận, nhưng bà vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Con bé chẳng đi đâu được đâu, chắc chắn nó chỉ đi loanh quanh chỗ này thôi, lát nữa là về ấy mà.”
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Kiều đáng thương bỏ nhà ra đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook