Nhận Sai Nam Thần, Tôi Bị Nhìn chằm Chằm
-
Chương 4
Là nhân vật nổi tiếng của giới thượng lưu, cổ hủ nghiêm túc, mặc tây trang đi giày da.
Đây là hình tượng khi đi xã giao của Bách Quốc Minh.
Theo lời đồn, Bách Quốc Minh dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, một tay sáng lập nên đế quốc thương nghiệp, không để lộ cảm xúc trên khuôn mặt, lòng dạ thâm trầm, độc ác lão luyện, là đại lão làm mỗi người sợ hãi trên thương trường.
Hiện giờ mới hơn 50, lại anh khí bức người, phong độ như những thanh niên trai tráng.
“……”
Ai có thể nghĩ đến hiện thực lại như thế này.
Bách Nhiên vác cặp sách, mặt vô biểu tình đứng ở cửa biệt thự, chẳng nói chẳng rằng đi vào.
Lần trước nói muốn dọn dẹp mấy chiếc xe, cuối cùng không dọn dẹp lại mua thêm mấy chiếc xe thể thao, làm gara vốn dĩ không lớn lại đầy ắp. Xe thể thao màu lam như đá quý phản chiếu ánh mặt trời nóng bỏng rạng rỡ, chiếu vào trong mắt làm đôi mắt Bách Nhiên cảm thấy đau. Cậu dùng mu bàn tay che khuất đôi mắt đen nhánh, lửa giận bùng lên trong lòng.
Nếu không phải cậu sợ Bách Quốc Minh lại giống như lần trước đến tận cổng trường bắt cậu thì Bách Nhiên thà rằng ở tiệm net qua đêm cũng không thèm trở về.
Từ sau khi Bách Quốc Minh ly hôn với vợ thì để lại biệt thự ban đầu cho vợ cũ, còn mình mang theo con trai mua một căn biệt thự mới.
Có lẽ vì chỉ có hai người nên sinh hoạt khá cô độc nên ông mua phòng nhỏ hơn lúc trước rất nhiều.
Biệt thự có thuê người đến quét tước định kỳ cùng nấu cơm, có bảo vệ. Đây đều là những người đã gắn bó với mình lâu rồi nên có bọn họ ở đây Bách Quốc Minh vô cùng an tâm.
Bách Nhiên đẩy cửa ra, quả nhiên nghe được một tiếng ho khan.
“Con đã về rồi à?”
Bách Quốc Minh ngồi nghiêm trang trước bàn ăn biểu tình nghiêm túc nhìn cậu đứng ở phía xa. Bách Nhiên ném cặp sách lên sô pha, mặt vô cảm kéo ghế ngồi xuống.
Ông mặc tây trang đi giày da, phun keo xịt tóc. Khuôn mặt anh tuấn nho nhã, môi mím thành đường thẳng tắp vô cùng nghiêm túc.
Trên bàn bày đầy đồ ăn, có ngọt có mặn, có thịt có canh, nhìn trông không tồi.
Bách Nhiên không nói một lời nhìn bàn đồ ăn trước mắt.
“Nếu về rồi thì ngồi xuống ăn cơm trước đi.”
“……”
Bách Quốc Minh cầm lấy đũa lên, nghiêm túc hỏi: “Sao con còn chưa ăn?”
Không biết bắt đầu từ khi nào, vì để thể hiện tình thương của cha, mỗi lần tới thăm cậu Bách Quốc Minh liền làm cho cậu một bàn đồ ăn. Rốt cuộc thì một năm Bách Quốc Minh cũng chỉ về nhà được mấy lần.
Thể hiện tình thương của cha vốn là chuyện tốt. Chỉ là, đồ ăn ông làm rất khó ăn.
Tuy rằng bề ngoài được trang trí khá đẹp, nhưng lại vô cùng khó ăn.
Mà Bách Quốc Minh còn cố tình không biết, dùng ánh mắt từ ái nhìn chằm chằm Bách Nhiên.
【 Ăn đi! 】
【 Thật ra con rất thích ăn đúng không? 】
Ánh mắt của ông nói như vậy.
Bách Nhiên buông mí mắt xuống, trầm mặc một lát rồi cầm đũa lên, chầm chậm gắp một miếng tôm bóc vỏ nhập khẩu. Chỉ là cắn nhẹ một miếng, tanh, cứng, vị đắng vương trên đầu lưỡi, hình như còn có vị ngọt ngọt.
…… Hình như cho thêm cam thảo*.
*cam thảo: có vị ngọt và mùi thơm nhẹ.
Mặt Bách Nhiên đen thui.
Bách Quốc Minh nhìn con mình cắn một miếng to ăn vô cùng ngon, ông lại không hề lộ ra bất cứ biểu tình gì, vẫn là bộ dáng nghiêm túc cũ kỹ như bình thường, nhưng trong lòng lại đang vô cùng vui sướng.
Hai cha con cúi đầu ăn cơm, sau một hồi trầm mặc thì cuối cùng bữa cơm cũng kết thúc.
Bách Nhiên đứng dậy đi về phòng.
Bỗng nhiên Bách Quốc Minh gọi cậu lại, biểu tình nghiêm túc: “Con ơi!”
Bách Nhiên dừng lại, đưa lưng về phía ông, đứng tại chỗ.
Ánh mắt Bách Quốc Minh thâm trầm mà sâu kín.
“Con…… có yêu ba không?”
Bách Nhiên không thể nhịn được nữa.
“Có phải ba muốn cho con chết không?”
Có người mặt ngoài là bá đạo tổng tài, thật ra lại là một thẳng nam không giỏi biểu đạt tình cảm.
Bách Nhiên nghĩ cũng không cần nghĩ, khẳng định nếu giờ phút này cậu quay đầu lại nhất định sẽ thấy Bách Quốc Minh đang ngồi ở sô pha phòng khách đưa lưng về phía hoàng hôn với biểu cảm “Con trai phản nghịch làm đau đớn trái tim ta”, rớt nước mắt.
“……”
Cậu một tay đút túi quần chuẩn bị lên tầng.
Bách Quốc Minh ở sau lại gọi cậu một lần nữa.
“Con ơi.”
Một tay Bách Nhiên đút túi quần, đường cong trên sườn mặt thanh tú ngày càng căng chặt, rõ ràng là đang chuẩn bị bùng nổ.
Lúc cậu cho rằng Bách Quốc Minh còn nói thêm điều gì rác rưởi nữa thì đột nhiên Bách Quốc Minh mở miệng, ngữ khí có chút cẩn thận.
“Hôm nay mẹ con gọi điện thoại.”
Cậu dừng lại một chút, lạnh lùng hỏi.
“Cho nên?”
“Mẹ con hỏi học kỳ này con có muốn……”
Ông còn chưa nói hết lời đã bị Bách Nhiên tức giận đánh gãy, vẻ mặt cậu khó nén bực bội.
“Muốn con nói bao nhiêu lần mới đủ? Ba muốn đi thì ba cứ đi đi, không cần hỏi lại con.”
Nói xong cậu xoay người lên tầng.
***
Giờ phút này, trong nhà Kiều Nam Gia vô cùng náo nhiệt.
Một nhà ba người ngồi ăn cơm trên bàn. Nói là ăn cơm nhưng chỉ có một mình Kiều Nam Gia yên lặng bưng bát cơm lên ăn.
Thời gian ăn cơm chiều ở nhà họ Kiều thường là thời gian diễn ra đại hội phê bình của mẹ Kiều. Mẹ Kiều vốn là một người bán hàng, miệng lưỡi sắc bén, một khi mắng chửi người thì hay hơn cả hát.
Ba Kiều tính cách ôn hòa, là người hiền lành. Trong công ty ông thuộc về tuýp người yên lặng làm việc.
Đơn hàng lớn trong tháng khó khăn lắm mới lấy được lại bị người khác đoạt nổi bật, cơ hội thăng chức cũng bị cướp đi. Sau khi mẹ Kiều biết được liền tức giận sôi máu, làm tư thế hận sắt không thành thép, phê bình ba Kiều.
“Không phải em dạy anh rồi sao? Như thế nào anh còn bị người ta hố một cái?”
Ba Kiều ấp úng: “Không phải là anh ngại không muốn vạch trần anh ta thôi sao?”
Lời này vừa nói ra làm mẹ Kiều tức giận không nói nên lời.
Bà nổi giận đùng đùng chỉ vào Kiều Nam Gia nói: “Anh dạy hư con gái rồi đấy, làm nó giống anh, vô cùng ngốc nghếch!”
“Khụ khụ khụ……”
Vẻ mặt Kiều Nam Gia oan uổng: “Ơ mẹ ơi sao lại nói đến con rồi? Con vô tội.”
“Con đừng cho là mẹ đã quên lúc trước con bị người ta hố một lần. Ba con là người thành thật, con cũng thế. Mẹ đã nói là mọi việc không cần quá phải để ý đến người khác. Anh với con cứ cho rằng đối xử với người khác tốt là người ta đối xử tốt lại với mình à? Tưởng bở!”
Hai cha con bị giáo huấn một đòn đau đớn.
Kiều Nam Gia tự nhận xui xẻo, cơm nước xong liền yên lặng chủ động đi rửa bát rửa đũa, lại bị mẹ Kiều ngăn lại.
“Đi đi đi, hiện tại đôi tay này của con là dùng để làm bài tập. Về sau mà thi không đỗ thì có rất nhiều cơ hội để rửa nồi nấu cơm. Mau đi làm bài tập đi.”
Tuy mẹ Kiều nói không dễ nghe nhưng cũng là quan tâm cô. Chờ Kiều Nam Gia về phòng thì ba Kiều vô cùng thức thời chủ động bưng mâm đi vào phòng bếp.
Mẹ Kiều dựa vào cửa phòng bếp thở dài.
“Anh nói xem, có nhà ai giống như Gia Gia nhà ta kỳ nghỉ còn vừa học vừa làm. Con bé còn vừa ngoan vừa nghe lời, đi học chưa bao giờ làm người ta phải lo lắng. Không hiểu đời trước chúng ta tích đức như thế nào mới có được cô con gái như vậy.”
Ba Kiều nghe vậy nhếch miệng cười một chút: “Con gái của lão Lý đồng nghiệp anh yêu sớm, cứ hai ba ngày lại được gọi lên. Ông ấy hâm mộ anh lắm.”
Ông vừa nói ra thì hai người trầm mặc một lát.
Mẹ Kiều khoanh tay, đôi lông mày thon dài hơi nhếch lên, ánh mắt không chắc chắn nhìn chồng mình.
“Anh nói, nhà chúng ta……”
Tay ba Kiều run lên làm cái đĩa rơi xuống bồn nước, “ùm” một tiếng. Nước trong bồn bị bắn đầy trên gạch men cạnh đó.
“Không có khả năng không có khả năng, đứa con gái ngoan nhất của chúng ta nhất định sẽ không yêu sớm!”
“Đúng rồi, tuyệt đối không có khả năng yêu sớm!”
……
Con gái ngoan Kiều Nam Gia vừa làm bài xong khép lại quyển sách luyện tập rồi duỗi người, nhào lên trên giường.
Cô trở mình, nằm lên chiếc gối đầu mềm mại.
Hôm nay là một ngày nam thần không có đăng Weibo.
Hình ảnh lọ thuốc hôm trước đã bị cậu ấy xóa đi, sạch sẽ phảng phất như chưa từng tồn tại. Kiều Nam Gia cũng không vì vậy mà từ bỏ, an an tĩnh tĩnh lướt lại Weibo của cậu một lần, tựa hồ là muốn dùng vài dòng ngắn ngủi trên điện thoại để hiểu biết về quá khứ của cậu.
Tháng mười năm trước, Mộc Bạch Phiền đăng một bài trên Weibo.
【 Như thi đấu cùng một đám tay tàn ngu ngốc. 】
Kiều Nam Gia tính tính thời gian thì khoảng thời gian đó của năm trước nam thần đang tham gia cuộc thi sáng tạo khoa học kỹ thuật AI của thanh thiếu niên. Về phương diện trí tuệ nhân tạo thì Kiều Nam Gia không hiểu lắm nhưng cô nhớ rõ là trường trung học phổ thông Nhất Trung lấy được thành tích đứng đầu.
Người chiến thắng thì châm chọc phun tào một chút mấy kẻ thua cuộc cũng là bình thường.
Weibo của Mộc Bạch Phiền rất đơn giản, chỉ có mấy câu phun tào ngắn gọn để biểu đạt tâm trạng của mình.
Weibo của cậu đều chú ý mấy thứ linh tinh, người theo dõi của cậu cũng là mấy cương thi phấn*.
*cương thi phấn: có thể hiểu như acc clone nha các nàng.
Kiều Nam Gia: “……”
Thuận tay lướt hết các bài đăng, cô cứ lướt lướt rồi đến bài đầu tiên. Bài này được đăng từ 4 – 5 năm trước, tính tính thì khi đó nam thần vừa mới lên cấp hai.
Bài đăng thứ nhất trên Weibo là một câu thơ.
【 Trời thu thật lạnh. 】
Cô không hiểu tại sao.
Kiều Nam Gia làm mới Weibo sau đó nhìn thoáng qua thời gian, thấy không còn sớm.
Cô lại theo thói quen gửi tin nhắn đi:
Nam Gia Có Cá: Ngủ ngon ~ [ánh trăng] [ánh trăng]
Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng rọi.
Bách Nhiên vừa đánh xong một ván trò chơi, đánh giá xong rồi nhận được thông báo. Quả nhiên, mỗi ngày người này đều giống như người máy sáng tối đúng giờ thăm hỏi cậu.
Giọng nói đồng đội truyền đến, hỏi: “Nhiên thần, rớt mạng hả?”
Mặt Bách Nhiên không biểu tình, ánh mắt dừng lại trên giao diện tin nhắn một lát.
“Ừ.”
Đây là hình tượng khi đi xã giao của Bách Quốc Minh.
Theo lời đồn, Bách Quốc Minh dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, một tay sáng lập nên đế quốc thương nghiệp, không để lộ cảm xúc trên khuôn mặt, lòng dạ thâm trầm, độc ác lão luyện, là đại lão làm mỗi người sợ hãi trên thương trường.
Hiện giờ mới hơn 50, lại anh khí bức người, phong độ như những thanh niên trai tráng.
“……”
Ai có thể nghĩ đến hiện thực lại như thế này.
Bách Nhiên vác cặp sách, mặt vô biểu tình đứng ở cửa biệt thự, chẳng nói chẳng rằng đi vào.
Lần trước nói muốn dọn dẹp mấy chiếc xe, cuối cùng không dọn dẹp lại mua thêm mấy chiếc xe thể thao, làm gara vốn dĩ không lớn lại đầy ắp. Xe thể thao màu lam như đá quý phản chiếu ánh mặt trời nóng bỏng rạng rỡ, chiếu vào trong mắt làm đôi mắt Bách Nhiên cảm thấy đau. Cậu dùng mu bàn tay che khuất đôi mắt đen nhánh, lửa giận bùng lên trong lòng.
Nếu không phải cậu sợ Bách Quốc Minh lại giống như lần trước đến tận cổng trường bắt cậu thì Bách Nhiên thà rằng ở tiệm net qua đêm cũng không thèm trở về.
Từ sau khi Bách Quốc Minh ly hôn với vợ thì để lại biệt thự ban đầu cho vợ cũ, còn mình mang theo con trai mua một căn biệt thự mới.
Có lẽ vì chỉ có hai người nên sinh hoạt khá cô độc nên ông mua phòng nhỏ hơn lúc trước rất nhiều.
Biệt thự có thuê người đến quét tước định kỳ cùng nấu cơm, có bảo vệ. Đây đều là những người đã gắn bó với mình lâu rồi nên có bọn họ ở đây Bách Quốc Minh vô cùng an tâm.
Bách Nhiên đẩy cửa ra, quả nhiên nghe được một tiếng ho khan.
“Con đã về rồi à?”
Bách Quốc Minh ngồi nghiêm trang trước bàn ăn biểu tình nghiêm túc nhìn cậu đứng ở phía xa. Bách Nhiên ném cặp sách lên sô pha, mặt vô cảm kéo ghế ngồi xuống.
Ông mặc tây trang đi giày da, phun keo xịt tóc. Khuôn mặt anh tuấn nho nhã, môi mím thành đường thẳng tắp vô cùng nghiêm túc.
Trên bàn bày đầy đồ ăn, có ngọt có mặn, có thịt có canh, nhìn trông không tồi.
Bách Nhiên không nói một lời nhìn bàn đồ ăn trước mắt.
“Nếu về rồi thì ngồi xuống ăn cơm trước đi.”
“……”
Bách Quốc Minh cầm lấy đũa lên, nghiêm túc hỏi: “Sao con còn chưa ăn?”
Không biết bắt đầu từ khi nào, vì để thể hiện tình thương của cha, mỗi lần tới thăm cậu Bách Quốc Minh liền làm cho cậu một bàn đồ ăn. Rốt cuộc thì một năm Bách Quốc Minh cũng chỉ về nhà được mấy lần.
Thể hiện tình thương của cha vốn là chuyện tốt. Chỉ là, đồ ăn ông làm rất khó ăn.
Tuy rằng bề ngoài được trang trí khá đẹp, nhưng lại vô cùng khó ăn.
Mà Bách Quốc Minh còn cố tình không biết, dùng ánh mắt từ ái nhìn chằm chằm Bách Nhiên.
【 Ăn đi! 】
【 Thật ra con rất thích ăn đúng không? 】
Ánh mắt của ông nói như vậy.
Bách Nhiên buông mí mắt xuống, trầm mặc một lát rồi cầm đũa lên, chầm chậm gắp một miếng tôm bóc vỏ nhập khẩu. Chỉ là cắn nhẹ một miếng, tanh, cứng, vị đắng vương trên đầu lưỡi, hình như còn có vị ngọt ngọt.
…… Hình như cho thêm cam thảo*.
*cam thảo: có vị ngọt và mùi thơm nhẹ.
Mặt Bách Nhiên đen thui.
Bách Quốc Minh nhìn con mình cắn một miếng to ăn vô cùng ngon, ông lại không hề lộ ra bất cứ biểu tình gì, vẫn là bộ dáng nghiêm túc cũ kỹ như bình thường, nhưng trong lòng lại đang vô cùng vui sướng.
Hai cha con cúi đầu ăn cơm, sau một hồi trầm mặc thì cuối cùng bữa cơm cũng kết thúc.
Bách Nhiên đứng dậy đi về phòng.
Bỗng nhiên Bách Quốc Minh gọi cậu lại, biểu tình nghiêm túc: “Con ơi!”
Bách Nhiên dừng lại, đưa lưng về phía ông, đứng tại chỗ.
Ánh mắt Bách Quốc Minh thâm trầm mà sâu kín.
“Con…… có yêu ba không?”
Bách Nhiên không thể nhịn được nữa.
“Có phải ba muốn cho con chết không?”
Có người mặt ngoài là bá đạo tổng tài, thật ra lại là một thẳng nam không giỏi biểu đạt tình cảm.
Bách Nhiên nghĩ cũng không cần nghĩ, khẳng định nếu giờ phút này cậu quay đầu lại nhất định sẽ thấy Bách Quốc Minh đang ngồi ở sô pha phòng khách đưa lưng về phía hoàng hôn với biểu cảm “Con trai phản nghịch làm đau đớn trái tim ta”, rớt nước mắt.
“……”
Cậu một tay đút túi quần chuẩn bị lên tầng.
Bách Quốc Minh ở sau lại gọi cậu một lần nữa.
“Con ơi.”
Một tay Bách Nhiên đút túi quần, đường cong trên sườn mặt thanh tú ngày càng căng chặt, rõ ràng là đang chuẩn bị bùng nổ.
Lúc cậu cho rằng Bách Quốc Minh còn nói thêm điều gì rác rưởi nữa thì đột nhiên Bách Quốc Minh mở miệng, ngữ khí có chút cẩn thận.
“Hôm nay mẹ con gọi điện thoại.”
Cậu dừng lại một chút, lạnh lùng hỏi.
“Cho nên?”
“Mẹ con hỏi học kỳ này con có muốn……”
Ông còn chưa nói hết lời đã bị Bách Nhiên tức giận đánh gãy, vẻ mặt cậu khó nén bực bội.
“Muốn con nói bao nhiêu lần mới đủ? Ba muốn đi thì ba cứ đi đi, không cần hỏi lại con.”
Nói xong cậu xoay người lên tầng.
***
Giờ phút này, trong nhà Kiều Nam Gia vô cùng náo nhiệt.
Một nhà ba người ngồi ăn cơm trên bàn. Nói là ăn cơm nhưng chỉ có một mình Kiều Nam Gia yên lặng bưng bát cơm lên ăn.
Thời gian ăn cơm chiều ở nhà họ Kiều thường là thời gian diễn ra đại hội phê bình của mẹ Kiều. Mẹ Kiều vốn là một người bán hàng, miệng lưỡi sắc bén, một khi mắng chửi người thì hay hơn cả hát.
Ba Kiều tính cách ôn hòa, là người hiền lành. Trong công ty ông thuộc về tuýp người yên lặng làm việc.
Đơn hàng lớn trong tháng khó khăn lắm mới lấy được lại bị người khác đoạt nổi bật, cơ hội thăng chức cũng bị cướp đi. Sau khi mẹ Kiều biết được liền tức giận sôi máu, làm tư thế hận sắt không thành thép, phê bình ba Kiều.
“Không phải em dạy anh rồi sao? Như thế nào anh còn bị người ta hố một cái?”
Ba Kiều ấp úng: “Không phải là anh ngại không muốn vạch trần anh ta thôi sao?”
Lời này vừa nói ra làm mẹ Kiều tức giận không nói nên lời.
Bà nổi giận đùng đùng chỉ vào Kiều Nam Gia nói: “Anh dạy hư con gái rồi đấy, làm nó giống anh, vô cùng ngốc nghếch!”
“Khụ khụ khụ……”
Vẻ mặt Kiều Nam Gia oan uổng: “Ơ mẹ ơi sao lại nói đến con rồi? Con vô tội.”
“Con đừng cho là mẹ đã quên lúc trước con bị người ta hố một lần. Ba con là người thành thật, con cũng thế. Mẹ đã nói là mọi việc không cần quá phải để ý đến người khác. Anh với con cứ cho rằng đối xử với người khác tốt là người ta đối xử tốt lại với mình à? Tưởng bở!”
Hai cha con bị giáo huấn một đòn đau đớn.
Kiều Nam Gia tự nhận xui xẻo, cơm nước xong liền yên lặng chủ động đi rửa bát rửa đũa, lại bị mẹ Kiều ngăn lại.
“Đi đi đi, hiện tại đôi tay này của con là dùng để làm bài tập. Về sau mà thi không đỗ thì có rất nhiều cơ hội để rửa nồi nấu cơm. Mau đi làm bài tập đi.”
Tuy mẹ Kiều nói không dễ nghe nhưng cũng là quan tâm cô. Chờ Kiều Nam Gia về phòng thì ba Kiều vô cùng thức thời chủ động bưng mâm đi vào phòng bếp.
Mẹ Kiều dựa vào cửa phòng bếp thở dài.
“Anh nói xem, có nhà ai giống như Gia Gia nhà ta kỳ nghỉ còn vừa học vừa làm. Con bé còn vừa ngoan vừa nghe lời, đi học chưa bao giờ làm người ta phải lo lắng. Không hiểu đời trước chúng ta tích đức như thế nào mới có được cô con gái như vậy.”
Ba Kiều nghe vậy nhếch miệng cười một chút: “Con gái của lão Lý đồng nghiệp anh yêu sớm, cứ hai ba ngày lại được gọi lên. Ông ấy hâm mộ anh lắm.”
Ông vừa nói ra thì hai người trầm mặc một lát.
Mẹ Kiều khoanh tay, đôi lông mày thon dài hơi nhếch lên, ánh mắt không chắc chắn nhìn chồng mình.
“Anh nói, nhà chúng ta……”
Tay ba Kiều run lên làm cái đĩa rơi xuống bồn nước, “ùm” một tiếng. Nước trong bồn bị bắn đầy trên gạch men cạnh đó.
“Không có khả năng không có khả năng, đứa con gái ngoan nhất của chúng ta nhất định sẽ không yêu sớm!”
“Đúng rồi, tuyệt đối không có khả năng yêu sớm!”
……
Con gái ngoan Kiều Nam Gia vừa làm bài xong khép lại quyển sách luyện tập rồi duỗi người, nhào lên trên giường.
Cô trở mình, nằm lên chiếc gối đầu mềm mại.
Hôm nay là một ngày nam thần không có đăng Weibo.
Hình ảnh lọ thuốc hôm trước đã bị cậu ấy xóa đi, sạch sẽ phảng phất như chưa từng tồn tại. Kiều Nam Gia cũng không vì vậy mà từ bỏ, an an tĩnh tĩnh lướt lại Weibo của cậu một lần, tựa hồ là muốn dùng vài dòng ngắn ngủi trên điện thoại để hiểu biết về quá khứ của cậu.
Tháng mười năm trước, Mộc Bạch Phiền đăng một bài trên Weibo.
【 Như thi đấu cùng một đám tay tàn ngu ngốc. 】
Kiều Nam Gia tính tính thời gian thì khoảng thời gian đó của năm trước nam thần đang tham gia cuộc thi sáng tạo khoa học kỹ thuật AI của thanh thiếu niên. Về phương diện trí tuệ nhân tạo thì Kiều Nam Gia không hiểu lắm nhưng cô nhớ rõ là trường trung học phổ thông Nhất Trung lấy được thành tích đứng đầu.
Người chiến thắng thì châm chọc phun tào một chút mấy kẻ thua cuộc cũng là bình thường.
Weibo của Mộc Bạch Phiền rất đơn giản, chỉ có mấy câu phun tào ngắn gọn để biểu đạt tâm trạng của mình.
Weibo của cậu đều chú ý mấy thứ linh tinh, người theo dõi của cậu cũng là mấy cương thi phấn*.
*cương thi phấn: có thể hiểu như acc clone nha các nàng.
Kiều Nam Gia: “……”
Thuận tay lướt hết các bài đăng, cô cứ lướt lướt rồi đến bài đầu tiên. Bài này được đăng từ 4 – 5 năm trước, tính tính thì khi đó nam thần vừa mới lên cấp hai.
Bài đăng thứ nhất trên Weibo là một câu thơ.
【 Trời thu thật lạnh. 】
Cô không hiểu tại sao.
Kiều Nam Gia làm mới Weibo sau đó nhìn thoáng qua thời gian, thấy không còn sớm.
Cô lại theo thói quen gửi tin nhắn đi:
Nam Gia Có Cá: Ngủ ngon ~ [ánh trăng] [ánh trăng]
Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng rọi.
Bách Nhiên vừa đánh xong một ván trò chơi, đánh giá xong rồi nhận được thông báo. Quả nhiên, mỗi ngày người này đều giống như người máy sáng tối đúng giờ thăm hỏi cậu.
Giọng nói đồng đội truyền đến, hỏi: “Nhiên thần, rớt mạng hả?”
Mặt Bách Nhiên không biểu tình, ánh mắt dừng lại trên giao diện tin nhắn một lát.
“Ừ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook