Nhàn Rỗi Cùng Tiên Nhân Quét Hoa Rơi
-
9: Lột Vảy Róc Xương
Vệ Phong cảm thấy mình sắp chết đuối rồi.
Hắn mơ mơ màng màng mở to đôi mắt trong nước, bên tai nghe thấy tiếng giao nhân kêu ngắt quãng, tuy chưa từng học qua ngôn ngữ giao nhân nhưng bằng cách khó hiểu nào đó mà Vệ Phong vẫn hiểu được ý của đối phương.
“Nguy hiểm...!Mau tới tìm ta.”
Vệ Phong sờ cằm, miệng ùng ục phun ra một chuỗi bong bóng dài, trong lòng thầm nghĩ ngươi là ai mà dám bảo ta đích thân đi tìm ngươi chứ.
Hắn bị oán niệm chết tiệt kia đồng hóa đến ngay cả ngôn ngữ giao nhân nghe cũng hiểu.
Tuy hắn thích ăn cá nhưng không muốn biến thành cá đâu.
Trong lúc hắn ngủ vạn cổ tiêu âm linh đã chìm vào bùn cát, Vệ Phong cúi đầu cầm lấy chiếc lục lạp, thông âm phù trên tai bỗng nhiên lóe ra ánh hồng quang.
“Vệ Phong, hiện tại ngươi đang ở đâu? Ta tới tìm ngươi.” Là giọng của Huyền Chi Diễn, nghe có chút căng thẳng, giống như đang có người nói chuyện bên ngoài.
Vệ Phong cất lục lạp trở lại túi đồ, tốn chút công sức điều chỉnh lại tư thế, nhìn ra khe hở bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy Huyền Chi Diễn mặc bộ đồ đỏ son của đệ tử, hắn lập tức vui mừng khôn xiết: “Huyền Chi Diễn!”
Vệ Phong hét lớn, nhưng đầu của đối phương vẫn quay qua quay lại như không nhìn thấy hắn.
Vệ Phong cau mày, hắn không thiết lập bất cứ trận pháp ẩn thân nào cả, nghĩ đến lão biến thái kia am hiểu kết giới, hắn đột nhiên cảm thấy không ổn, bèn lắc lư đuôi cá bơi ra khỏi khe hở: “Chi Diễn! “
“Vệ Phong!” Lần này Huyền Chi Diễn cuối cùng cũng nhìn thấy Vệ Phong, cậu hưng phấn chạy tới nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng giao nhân của đối phương liền dừng chân lại, kinh ngạc nói: “Tổ tông, sao ngươi lại biến thành giao nhân rồi?!”
“Chuyện dài lắm.” Vệ Phong không để ý, “Đã hỏi khẩu quyết chưa?”
“Đã hỏi đã hỏi.” Huyền Chi Diễn nhắc lại khẩu quyết cho Vệ Phong, nắm lấy cánh tay đầy vảy của hắn nói: “Không được, ngươi ở đây một mình quá nguy hiểm, mau đi theo ta.”
“Ta không đi.” Vệ Phong tặc lưỡi: “Thần Diên còn chưa tìm được, hơn nữa so với Kỳ Phượng Nguyên thì ta thà đi với lão biến thái kia còn hơn.”
Huyền Chi Diễn đau đầu nói: “Cho dù ngươi với sư phụ ta có không thuận mắt nhau đi chăng nữa thì ngươi vẫn là người của Dương Hoa tông, ngài ấy không thể phớt lờ ngươi được.
Vệ Phong, đây không phải là chuyện vặt vãnh, ở trên núi các sư huynh sự đệ không dám chọc ngươi nhưng ở trong bí cảnh này ngươi chỉ cần hơi vô ý sẽ lập tức mất mạng ngay.”
Vệ Phong bực bội vỗ đuôi hai cái, vừa muốn mở miệng phản bác thì tiếng rít chói tai của giao nhân lại xuất hiện, một chiếc đuôi cá trắng lớn gấp ba bốn lần đuôi của Vệ Phong đang quấn quanh eo hắn kéo người về phía sau.
“Tiểu chủ nhân!” Giao nhân tóc đen khàn giọng nói: “Nguy hiểm!”
“Vệ Phong!” Huyền Chi Diễn kinh hãi, lúc cậu kịp ý thức được tình hình thì Vệ Phong đã bị giao nhân kia kéo lên không trung, đang vội vàng muốn đuổi theo lại đột nhiên bị người nào đó giữ lại vai từ phía sau.
“Tên giao nhân đó ít nhất cũng là Nguyên Anh, ngươi không phải là đối thủ của hắn.” Kỳ Phượng Nguyên không biết đã xuất hiện từ lúc nào, hắn nhìn thoáng qua Huyền Chi Diễn: “Trở về tìm đồng môn của ngươi, bảo bọn họ trốn vào thạch ốc không được ra ngoài.”
Huyền Chi Diễn vẫn có chút lo lắng: “Nhưng Vệ Phong——”
“Còn không mau đi!” Kỳ Phượng Nguyên quát lớn: “Đứng chỗ này chỉ tổ vướng tay vướng chân!”
Huyền Chi Diễn nhìn về phía Vệ Phong bị cuốn đi, cắn răng xoay người chạy về phía trước.
“Thanh Độ, thả hắn ra!” Kỳ Phượng Nguyên trong nháy mắt đã đứng ở trước mặt gã giao nhân tóc đen.
Sắc mặt Thanh Độ sau khi nhìn thấy Kỳ Phượng Nguyên liền trở nên hung ác, “Kỳ Phượng Nguyên, tên phản đồ!”
“Năm đó chuyện xảy ra có nguyên nhân, người tố giác cũng chẳng phải ta” Ánh mắt Kỳ Phượng Nguyên nhìn vào Vệ Phong - người đang bị bắt cóc.
“Đứa nhỏ này không tính là hậu duệ tộc trưởng các ngươi, ngươi không thể mang nó đi.”
“Ngươi trời sinh xảo trá, đừng mong ta sẽ lại tin tưởng mọi điều ngươi nói nữa!” Thanh Độ một tay nắm chặt bả vai Vệ Phong, tay kia hóa thành trảo nhắm về phía Kỳ Phượng Nguyên.
“Vậy đừng trách ta không khách khí!” Sắc mặt Kỳ Phượng Nguyên trầm xuống.
Một người một giao nhân rất nhanh đã giao chiến, Kỳ Phượng Nguyên đã đạt tới tu vi Hóa Thần mà Thanh Độ còn đang bị trọng thương chưa lành, rất nhanh đã có chút không phản kháng nổi.
Vệ Phong bị mang theo bay đến ngất đi rồi tỉnh lại, mỗi một tấc da trên người đều vừa đau nhức vừa ngứa ngáy.
Hắn ho ra máu, đưa tay sờ bảng gỗ nhỏ trong túi, vừa định nhanh tay truyền ít linh lực vào thì đã có người còn nhanh hơn hắn.
Một lực hút cực lớn kéo hắn ra khỏi đuôi cá của Thanh Độ, Thanh Độ không kịp phản ứng, móng vuốt sắc nhọn đặt trên vai của Vệ Phong cũng không thể rút lại, móng tay sắc bén kéo qua bả vai hắn khiến da thịt lật cả ra ngoài, lộ ra xương trắng bên trong.
Vệ Phong đau đến kêu rên một tiếng, sau đó liền ngã vào một vòng tay lạnh lẽo.
Giang Cố một tay ôm eo thiếu niên giao nhân, từ trên cao nhìn xuống Kỳ Phượng Nguyên và Thanh Độ, lạnh lùng cười nói: “Xin lỗi hai vị, Thần Diên là của ta.”
Vệ Phong ngơ ngác ngẩng đầu nhìn y, “Thần Diên gì? Thần Diên ở đâu?”
Giang Cố không để ý đến hắn, tay kia nhanh chóng kết ấn biến mất tại chỗ ngay trước khi Kỳ Phượng Nguyên và Thanh Độ cùng lao đến.
Sắc mặt Kỳ Phượng Nguyên lập tức trở nên vô cùng khó coi, “Thanh Độ, ngươi còn muốn đánh với ta sao? Còn đánh nữa Vệ Phong sẽ bị người ta lột vảy róc xương!”
Sắc mặt Thanh Độ thay đổi, hung hăng trừng hắn một cái rồi đuổi theo hướng Giang Cố rời đi, Kỳ Phượng Nguyên cũng theo sát phía sau.
Nửa người trên của Vệ Phong trần trụi, nửa người dưới là đuôi cá dài hơn một mét, vảy bên eo trơn trượt khó mà ôm chắc được.
Tay Giang Cố đặt trên eo hắn di chuyển lên, ấn chặt cánh tay hắn vào lưng mình, tay còn lại ôm sau gáy ấn vào vai.
Hơi thở yếu ớt và run rẩy của Vệ Phong xuyên qua lớp vải, toát ra cảm giác nóng rực.
Giang Cố nhẫn nhịn không ném Vệ Phong đi, ôm chặt người hơn một chút, Kỳ Phượng Nguyên và Thanh Độ phía sau đuổi theo rất sát, mà khí tức giao nhân của Vệ Phong quá rõ ràng, rất khó để cắt đuôi hai tên kia.
“Tiền bối...” Vệ Phong khó nhọc ngẩng đầu lên: “Ta sắp bị siết cổ chết rồi.”
“Ngươi cho rằng ta muốn ôm một con cá?” Giang Cố lạnh lùng liếc hắn một cái.
Vệ Phong khó chịu ngẩng đầu trừng mắt nhìn y, nhưng thân thể Giang Cố lại lạnh lẽo dễ chịu, làm giảm đi cảm giác đau nhức và ngứa ngáy trên da hắn rất nhiều.
Vệ Phong nhìn chằm chằm y một lát, người như mất đi xương sống cúi đầu tựa vào vai Giang Cố, đuôi cá dài và mềm mại lặng lẽ quấn quanh mắt cá chân y.
“Bỏ ra.” Giang Cố ghét bỏ nói.
Vệ Phong giả vờ như không nghe thấy, càng cuốn chặt hơn, Giang Cố đang định đá văng cái đuôi cá nhớp nháp kia đi thì sau lưng chợt cảm thấy lạnh.
Y mang theo Vệ Phong nhanh chóng né đi, Vệ Phong tò mò nhô đầu ra nhìn, một nhũ băng sắc bén lướt qua mái tóc vụn trên trán Vệ Phong, cắt đứt một sợi tóc nhỏ của hắn.
“Kỳ Phượng Nguyên, ta biết ngay ngươi muốn giết ta!” Vệ Phong cả giận nói: “Ngươi quả nhiên đã có mưu đồ này từ lâu!?”
“Thứ hỗn trướng!” Kỳ Phượng Nguyên phía sau vừa đuổi theo vừa quát lớn: “Cho ngươi đóng cửa ăn năn thế mà ngươi lại tự tiện xuống núi, chờ trở về xem ta sẽ xử lý ngươi như thế nào!”
“Lão già, ta đây cóc sợ ngươi!” Vệ Phong bám vào vai Giang Cố kiêu ngạo nói: “Tiền bối đây có tu vi Hóa Thần trung kỳ, tuy rằng y sợ nước nhưng chắc chắn vẫn có thể đánh thắng ngươi như thường!”
Sắc mặt Giang Cố khẽ thay đổi, ngay sau đó phương thức công kích của Kỳ Phượng Nguyên liền thay đổi theo.
Dòng nước dày đặc nặng nề từ bốn phương tám hướng đè tới y, lồng khí quanh người càng ngày càng mỏng hơn, mơ hồ xuất hiện những vết nứt như mạng nhện, dòng nước mặn xuyên qua khe hở mà thấm vào bên trong, khiến linh lực của Giang Cố ngưng trệ trong nháy mắt.
Kỳ Phượng Nguyên nhân lúc này liền lợi dụng thời cơ, biết y là Hóa Thần trung kỳ cũng không định nương tay nữa, điều khiển dòng nước quanh thân thể Giang Cố thành một quả cầu nước hình bầu dục, nước này so với nước trong hồ càng đặc hơn, đập vào trong bùn cát triệt để hút đi hết không khí bên trong.
“Toái tinh nhược thủy.” Ngữ khí Giang Cố trầm xuống, “Vậy mà có người tu luyện loại pháp bảo bản mạng này.”
Đôi mắt trắng xám của Kỳ Phượng Nguyên gắt gao nhìn chằm chằm hắn “Nếu ngươi thả Vệ Phong đi, ta có thể tha mạng cho ngươi.”
Trên mặt Giang Cố lộ ra một nụ cười lạnh lùng “Ai lột vảy chẳng như nhau, rơi vào tay ta thì ít ra ta có thể cho hắn một chút thống khoái.”
Vệ Phong nghe xong da đầu liền tê dại, “Tiền bối, ta đây là bị oán niệm đồng hóa, ta căn bản không phải là...”
Hắn còn chưa nói xong đã bị Giang Cố đưa tay bịt miệng lại, y không để tâm đến hổ khẩu bị răng nanh đâm thủng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Vệ Phong: “Nói thêm một chữ nữa, ta rút lưỡi ngươi trước.”
Vệ Phong bị y bịt miệng dùng sức gật đầu.
Giang Cố buông lỏng bàn tay ra, lật tay bắt lấy trường kiếm xuất hiện hiện từ hư không, linh lực trong cơ thể dâng trào mãnh liệt, lưỡi kiếm rạch trên dòng nước phát ra một tiếng chói tai khiến toái tinh nhược thủy vốn kín không kẽ hở rung chuyển dữ dội, một ít nước hồ và không khí liền ngay sau đó tràn vào.
Kỳ Phượng Nguyên điều khiển dòng nước cố gắng tu bổ lại khe hở kia, ai ngờ một tia sét đột nhiên chui qua khe hở tiến thẳng đến phía Giang Cố.
Nếu tia sét này nổ tung trong không gian nước chật hẹp này, ngay cả thân thể Giang Cố chỉ sợ cũng không còn.
Vào thời khắc mấu chốt, Giang Cố tóm lấy Vệ Phong trong tay lao về phía trước chặn nó, tia sét đột nhiên đổi phương hướng, Giang Cố nhân cơ hội này dẫn lôi nhập kiếm, lợi dụng linh lực mạnh mẽ của nó mà phá vỡ dòng nước yếu ớt thành một khe hở, tóm lấy Vệ Phong gần như bị thiêu rụi mà trốn thoát.
“Ha, ngươi cũng thông minh đấy.” thân ảnh Chu Tu Diễn chậm rãi xuất hiện cách đó không xa, xung quanh có những sấm chớp bay lượn, ánh mắt nhìn vào phía Vệ Phong “Nhưng tốt nhất ngươi nên để Thần Diên ở lại phía sau --”
Chu Tu Diễn và Kỳ Phượng Nguyên cùng đồng thời xông về phía Giang Cố, mà tên giao nhân tóc đen đột nhiên xuất hiện phía sau Giang Cố cũng há hàm răng sắc nhọn của gã ra.
Đòn tấn công của hai cao thủ Hóa Thần hậu kì và giao nhân Nguyên Anh cộng lại có uy lực vô cùng mạnh mẽ, toàn bộ đáy hồ trong nháy mắt bị xé toạc, những tảng đá trên mặt hồ cũng bị linh lực đánh bay thành từng mảnh.
Trong không gian nhược thủy, Vệ Phong nắm chặt tấm bảng gỗ trong tay nhanh chóng niệm khẩu quyết, hắn thừa dịp Giang Cố liều chết phản kháng, vẫy đuôi đẩy y ra, cả người liền chui vào trong hư không do tấm bảng gỗ tạo thành.
Ngay khi hắn sắp thành công, một bàn tay trắng nõn lạnh lẽo đột nhiên tóm lấy đuôi hắn.
Vảy toàn thân Vệ Phong đều đã bị bóp đến nổ tung.
Cùng lúc đó, những tu sĩ đang tu luyện trong bí cảnh Triều Long đều bị tiếng động lớn hấp dẫn, hàng chục đạo thần thức tràn ra hướng về phía này, thậm chí còn có một cái Hóa Thần đại viên mãn.
Bùn đất tràn ngập trong hồ từ từ rơi xuống, trong mắt Chu Tú Viễn hiện lên một tia hưng phấn, hắn nóng lòng muốn chiêm ngưỡng bộ dáng trọng thương của Giang Cố, nhưng lại phát hiện không có bất cứ bóng dáng nào trong khe núi sâu rách nát dưới đáy hồ.
Càng đừng nói đến Thần Diên.
“Người đâu!?” Chu Tu Viễn biến sắc.
Kỳ Phượng Nguyên và Thanh Độ bên cạnh hắn phản ứng nhanh hơn, đã đuổi theo trước khi những thần thức kia kịp đến.
Nửa canh giờ sau.
Giang Cố từ trong hồ sâu bò ra, toàn bộ huyền y trên người đã bị thấm ướt, từng giọt máu đen bẩn thỉu từ vạt áo nhỏ xuống đất, sắc mặt y tái nhợt, loạng choạng tiến về phía trước xoay người đối diện với hồ sâu, đưa tay túm lên nửa chiếc đuôi cá màu xanh bạc.
Mà con cá kia vẫn ngoan cố chống cự không chịu đi ra ngoài.
Máu loãng từ hàm dưới Giang Cố lặng lẽ chảy xuống, tay hắn đột nhiên dùng sức, trực tiếp lôi thiếu niên giao nhân từ trong nước ra ném xuống đất.
Vệ Phong đau đớn cuộn tròn thành quả bóng.
Giang Cố cả người đầy máu, nửa quỳ trên mặt đất bóp chặt cổ Vệ Phong, nhấc cả người con cá này lên, cười như không cười nói: “Xem ra ngươi cũng không ngốc như vẻ bề ngoài.”
Cũng không biết tên oắt con này phát hiện ra điểm yếu của hắn là nước từ khi nào.
Vệ Phong có chút áy náy nhìn nhũ băng vẫn đang rỉ máu trên eo y, chiếc nhũ băng này đâm vào Giang Cố sau khi hắn đẩy y ra, vốn muốn nhân cơ hội kéo dài chút thời gian nhưng ai ngờ vẫn bị tóm lấy đuôi.
Vẻ mặt Giang Cố lạnh lùng, bàn tay giữ cổ hắn cũng dần siết chặt lại, Vệ Phong giãy giụa yếu ớt hai lần liền ngừng cử động, bàn tay mềm oặt rũ xuống bên hông.
Giang Cố cười khẽ một tiếng, tay kia lấy túi đồ trong tay Vệ Phong ra, “Khả năng giả chết của ngươi đúng là trông như thật vậy.”
Chờ thêm một lúc, con cá nhỏ đang giả chết kia lén lút nheo mắt một chút, nở ra một nụ cười vô hại, yếu ớt nói: “Tiền bối, ta thật sự không có ý làm ngài bị thương, nhưng ngài nói muốn lột vảy róc xương ta, ta sợ.”
Giang Cố buông lỏng bàn tay đang bóp cổ Vệ Phong ra, dùng ngón út niệm thần chú giữa hai hàng lông mày hắn, đuôi cá và vây tai xuất hiện trên cơ thể Vệ Phong sau khi bị oán niệm đồng hóa dần dần biến mất, mùi giao nhân cũng hoàn toàn tiêu tán.
Vệ Phong có chút kinh ngạc nhìn y.
“Lột vảy róc xương.” Mặt Giang Cố không chút thay đổi mà lặp lại một lần, sau đó vươn tay cầm nhũ băng đã đâm xuyên qua eo mình rút ra.
Máu ấm bắn lên cằm Vệ Phong, sắc mặt hắn trắng bệch tay chân muốn lùi lại, nhưng lại bị tay Giang Cố giữ chặt sau gáy, giọng nói tàn nhẫn của đối phương vang lên sát tai hắn, “Đâu chỉ lột vảy róc xương, ta còn muốn luyện sống ngươi thành con rối, vĩnh viễn bị ta điều khiển.”
Giang Cố nhìn thiếu niên không biết là bị bóp hay bị dọa mà ngất đi trước mặt, đưa tay kéo vạt áo rách nát của hắn ra, lộ ra bộ ngực trắng nõn bên trong.
Ở vị trí ngực trái, quả nhiên có nửa mảnh vảy giao nhân màu xanh bạc, vùng da xung quanh có màu đỏ nhạt.
Ngón tay nhuốm máu chạm vào chiếc vảy, cái chạm lạnh lẽo khiến Vệ Phong run lên trong vô thức.
Giang Cố quay đầu quét qua vài vòng thần thức đang thăm dò về phía này, bế người lên biến mất tại chỗ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook