Vệ Phong chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, sau đó bị gió biển mặn chát thổi vào mặt.

Trước mắt hắn là một hang động đá lớn, những cây thủy thảo xanh biếc quấn quanh các vách đá phía trên hang động, một gốc cây cao gần trăm mét màu đỏ san hô đứng sừng sững trước cửa hang, những con cá nhỏ màu xanh bạc đang bơi qua lại giữa nó, phía trên hang còn có mấy văn tự hình thù kỳ quái phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt.

“Vệ Phong, ngươi tới đây làm gì?” Đột nhiên có người cá xuất hiện trước mặt hắn.

Một mái tóc xoăn đỏ diễm lệ xõa tung trên bả vai trần, đôi mắt phượng hếch lên, mũi thẳng môi mỏng, đôi tai to nhưng mỏng dán chặt đằng sau khuôn mặt giống như một loại vây cá độc đáo nào đó.

Còn chưa kịp định thần, người này đã giơ tay về phía hắn, lòng bàn tay to hơn người thường gần một nửa, khe hở giữa các ngón tay còn có màng lưới trong suốt nối liền, móng tay đen dài lại còn sắc nhọn, đôi bàn tay ấy sắp sửa chạm vào cánh tay Vệ Phong.

Vệ Phong đột nhiên bơi về phía sau hai bước.

Từ từ, bơi?
Hắn chậm rãi cúi đầu, liền nhìn thấy trong nước có một cái đuôi cá lớn thon dài được bao phủ bởi lớp vảy cá xanh nhạt, Vệ Phong không thích ứng được mà vẫy vẫy cái đuôi, vẻ mặt ngơ ngác: “Đây là cái gì!?”
“Nói cái gì đấy, đây là đuôi của ngươi.” Đối phương cười rồi đấm vào vai hắn một cái, “Đừng ngây ngốc ra đó nữa, nghe nói tộc trưởng mang theo vài nhân loại trở về, mọi người đều đi xem rồi chúng ta cùng đi đi.”
Trực giác của Vệ Phong thấy không đúng lắm, hắn nhìn xuống lớp vảy kéo dài từ cánh tay xuống mu bàn tay cùng với lớp màng dính dính nhớp nhớp kia, móng tay sắc nhọn của hắn cào lên trong nước hai lần một cách quái dị, trong đầu như bị úng nước đến bất động “Ta không muốn đi.”
“Phụ mẫu ngươi đang đợi.” Giao nhân tóc đỏ tiến đến nói nhỏ vào tai hắn: “Ngươi chẳng lẽ không muốn gặp bọn họ sao?”
“Phụ mẫu...” Vệ Phong trong lòng khẽ động, ngay sau đó đã bị giao nhân tóc đỏ kia tóm lấy cánh tay bơi vào trong hang.

Tiếng cười ồn ào từ xa truyền đến, Vệ Phong bị kéo về phía trước, xuyên qua từng dãy đá được xếp thành phòng ốc, đến trước một quảng trường rộng lớn.

Trên quảng trường đã tụ tập rất nhiều giao nhân, chúng tụ tập lại với nhau khe khẽ thì thầm.

Ánh mắt Vệ Phong rơi vào hai giao nhân đứng gần mình nhất, một nam một nữ tựa vào nhau trông rất thân mật, dự cảm mãnh liệt nói với hắn rằng đây chính là phụ mẫu của mình.

“Phụ thân...” Vệ Phong kích động kêu lên, nhưng còn chưa kịp kêu thêm tiếng “Mẫu thân” đuôi hắn liền đột nhiên đau nhức.


Toàn thân Vệ Phong như bị ai đó xách ngược đuôi lên, dòng nước xung quanh di chuyển mạnh mẽ, hắn mở mắt trong cơn choáng váng.

“Ta không có nhi tử ngu xuẩn như ngươi.” Giọng nói lạnh lùng khiến Vệ Phong giật mình.

Hắn vừa hoàn hồn liền nhìn thấy vạt áo đen thẳng tắp ở bắp chân thon dài, ngay sau đó khí huyết chợt dâng lên làm máu từ mũi hắn chảy ngược lên trán.

Sau đó từ bắp chân kia ngước lên, nhìn thấy Giang Cố.

Giang Cố xách theo thiếu niên chỉ còn nửa hơi thở, đang do dự xem nên ném người xuống hay vứt đi, dù sao hắn cũng tính giữ lại mạng của tiểu tử này để luyện chế pháp khí.

Cả khóe mắt lẫn lỗ tai Vệ Phong đều chảy máu, cơ thể cũng không khống chế được lạnh buốt.

Sau khi bị Giang Cố đặt xuống, hắn nhìn cánh cửa hang động quen thuộc trước mặt mà có chút không phân biệt được ảo ảnh hay hiện thực, “Tiền bối?”
“Vừa rồi ngươi bị thanh âm của giao nhân mê hoặc.” Giang Cố cúi ​​đầu nhìn ống tay áo đang bị nắm chặt “Buông ra.”
Vệ Phong há miệng thở dốc, hốc mắt cùng chóp mũi đều có chút đỏ: “Nhưng ta giống như đã thật sự nhìn thấy phụ mẫu ta.”
Giang Cố cũng lười nói nhảm với hắn, hất tay hắn ra rồi đi thẳng vào hang đá.

Vệ Phong trong tay trống không, loạng choạng đi theo y: “Tiền bối, chờ ta!”
Giang Cố sải bước dài, Vệ Phong bị thương nặng nên đuổi theo rất vất vả, nhưng hắn cũng biết nếu không đi theo với tu vi hiện tại của mình chính là đang chờ chết, mặc dù người này có thể có ác ý với hắn nhưng không thể phủ nhận y quả thật đã cứu mạng hắn mấy lần.

Vệ Phong xoa cái mũi sưng tấy, có chút chột dạ liếc nhìn xiêm y sau lưng Giang Cố, không biết trên đó có dính máu hay không.

Giang Cố nhìn những ngôi nhà đá có hình dáng kỳ lạ bên đường rồi bước chân dần chậm lại, tất cả các ô cửa sổ ở những nhà đá này đều đóng chặt, trước cửa phe phẩy những cây thủy thảo dài, dạ minh châu trước cửa sổ phát ra ánh sáng huỳnh quang mờ ảo làm nơi đây giống như một khu chợ quỷ về đêm.

Ô Thác ở trong bong bóng khí đi vòng vèo rồi lại trở về.

“Chủ nhân, chỗ di tích này không có hơi thở của bất cứ sinh vật sống nào.” Ô Thác tự giác đi theo sau y nửa bước “Nhưng ta luôn cảm thấy như có thứ gì đó đang nhìn mình.”

“Vịnh giao nhân đã sớm bị phá hủy từ lâu.” Giang Cố xoay người, quay đầu nhìn Vệ Phong: “Theo ta.”
Vệ Phong sờ cái mũi đau nhức.

“Cái này ta biết, tộc giao nhân trước đây không có thảm như vậy, dù sao cũng có vài đại năng Kim Tiên và Thái Ất trong tộc bảo kê, các môn phái cũng chỉ dám bí mật săn giết.

Nhưng hơn mười năm trước những người đó lần lượt thất thủ, lại có Dương Hoa Tước Diên tông cùng ba tông phái khác liên thủ tàn sát toàn bộ.

Kể từ đó địa vị của giao nhân tuột dốc không phanh, bây giờ thậm chí còn không đáng giá bằng linh thú trong Tu chân giới.” Ô Thác lắc đầu thở dài, “Chỉ có thể nói Thần Diên này sinh nhầm thời rồi.”
Vệ Phong nhéo đầu ngón tay đang nóng lên của mình, “Nếu Thần Diên còn sống, liệu nó có báo thù cho tộc giao nhân không?”
Hắn đối với việc Dương Hoa tông tham gia tàn sát giao nhân cũng không để tâm mấy, dẫu sao trong Tu chân giới cá lớn nuốt cá bé, cả tộc diệt vong là chuyện bình thường.

“Thần Diên hiện tại tự lo cho bản thân còn không nổi, làm sao còn có thể đi trả thù” Ô Thác đi xuyên qua bong bóng giẫm lên cát mềm, để lại hai dấu chân nhỏ, rất nhanh đã bị dòng nước ngầm dưới đáy hòa tan đi, nó kiêu ngạo nói: “Nó mà rơi vào tay chủ nhân thì chết chắc rồi.”
Giang Cố đi phía trước đột nhiên dừng bước: “Có thứ gì đó tới, mau trốn đi.”
Ô Thác nhanh chóng nhảy vào không gian dành cho linh sủng bên hông y, Giang Cố liếc mắt nhìn Vệ Phong - người đang đầu óc quay cuồng muốn trốn sau tảng đá, y nắm gáy hắn xách vào nhà đá hẹp bên cạnh, một tia sáng nhẹ lóe lên, kết giới ẩn thân đã được thiết lập.

Lực tay Giang Cố rất lớn, Vệ Phong xoa cổ đã đau đến mức nghiến răng, khi Giang Cố quay lại nhìn về phía hắn lại ngượng ngùng cười một chút.

Không biết có phải là ảo giác của Vệ Phong hay không, nhưng hắn luôn có cảm giác kể từ khi hắn “vô tình” làm rơi quả bóng nước vào tay Giang Cố, đối phương luôn cố ý hoặc vô ý chạm vào hắn.

Quả nhiên là tên đạo đức giả!
Giang Cố lặng lẽ đẩy cửa sổ đá ra, nghe tiếng ma sát từ xa truyền đến, âm thanh giống như vảy cứng cọ xát trên cát, cảnh tượng trước mắt rất nhanh đã xác nhận suy đoán này.

Vệ Phong nhìn thấy một giao nhân giống đực trưởng thành cong đuôi lướt về phía trước, mái tóc dài màu đỏ như tảo bồng bềnh trong nước, tay phải giữ tư thế cầm nắm kì lạ ngửa đầu hướng lên trên, đôi mắt được che bởi một mảnh tơ rồng mỏng, tròng mắt xám trắng dưới lớp tơ như ẩn như hiện, quỷ dị đến cực điểm.

“Tên giao nhân ta thấy trong ảo giác chính là hắn.” Vệ Phong cũng đứng ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài, trong giọng nói có chút hưng phấn khó hiểu: “Tiền bối, chẳng lẽ hắn chính là Thần Diên?”
“Không phải.” Giang Cố nhìn nửa người như sắp ngã ra của hắn, đưa tay túm gáy kéo người lại, lạnh lùng nói: “Còn lộn xộn nữa ta ném ngươi ra ngoài cho cá ăn.”

Vệ Phong ngây thơ chớp mắt, ngoan ngoãn núp sau lưng Giang Cố, tuy vậy khi Giang Cố không để ý, sợi tơ trong suốt đã âm thầm quấn lấy chiếc nhẫn đen trên ngón giữa của y, chẳng mấy chốc sợi tơ dường như tan ra trong nước rồi biến mất không dấu vết, mà bản thân Giang Cố không hề phát hiện điều đó.

Làm xong tất cả những điều này khóe miệng Vệ Phong hơi nhếch lên, nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Giang Cố, hắn theo ánh mắt y nhìn qua, da đầu lập tức tê dại.

Chỉ thấy phía sau giao nhân tóc đỏ kia là vô số giao nhân đi theo, con giống đực cao lớn cường trắng, giống cái nhỏ nhắn xinh đẹp, những giao nhân già đầu tóc hoa râm, giao nhân nhỏ đang gào khóc chờ thức ăn, nhìn qua không thấy được điểm cuối.

Mà tư thế bọn họ đều giống như tên giao nhân tóc đỏ, đôi mắt được che đi bằng tơ rồng dài, đầu ngẩng lên và cong tay phải, thậm chí còn đang khóc, cát trên đường được phủ kín bởi các viên dạ minh châu lớn nhỏ.

“Bọn họ nhất định muốn qua quảng trường bên kia.” Vệ Phong thấp giọng nói: “Ta vừa nghe tên giao nhân tóc đỏ trong ảo giác nói tộc trưởng của bọn họ đã mang về vài nhân loại.”
Giang Cố nói: “Tộc giao nhân đã sớm không còn, chúng chỉ là oán niệm của những giao nhân đã chết, đừng nhìn vào mắt bọn nó, nếu không sẽ bị đồng hóa thành-”
“Thành giao nhân giống bọn họ ư?” Giọng nói run rẩy của Vệ Phong vang lên sau lưng y.

Giang Cố hít một hơi thật sâu, chậm rãi quay người quay lại.

Bộ hồng y đỏ rách nát của Vệ Phong đã không cánh mà bay, mái tóc đen dài biến thành tóc xoăn xanh bạc xõa trên phần thân trên trần trụi trắng nõn, hai chân biến thành đuôi giao nhân phủ đầy vảy cùng màu với tóc, có lẽ vì tuổi còn nhỏ nên những chiếc răng nanh sắc nhọn ở khóe miệng chỉ lộ ra một chút, nhìn giống răng nanh, sợi tơ rồng mềm mại gần như trong suốt rơi xuống trước mũi Vệ Phong, che đi đôi mắt đang đầy vẻ kinh hoàng kia đi.

“Tiền bối, hình như ta không khống chế được đuôi của mình.” Vệ Phong ở trước cửa khóc không ra nước mắt, hai móng vuốt sắc bén nắm lấy khung cửa sổ, “Tiền bối, cứu ta! Ta không muốn biến thành cá đâu!”
Hai viên dạ minh châu nhỏ tròn trượt xuống má hắn, lục cục lăn đến trước chân Giang Cố.

“...” Giang Cố cảm thấy sự kiên nhẫn cả đời của mình sắp bị tiểu quỷ này vắt cạn kiệt, y nóng nảy nắm lấy chiếc đuôi cá kéo về phía mình, thô bạo dán định thân phù lên lưng hắn.

Vệ Phong chỉ cảm thấy sau lưng như bị ai đó dùng búa đập mạnh vào, hắn lắc lư qua lại nhổ ra cả máu, sau đó phát hiện mình chỉ có thể cử động mỗi đầu, cái đuôi bị Giang Cố kéo bỗng thấy tê dại lạ thường.

Đột nhiên cảm giác ngứa ngáy thấu tim từ trước đó lại từ đan điền bùng phát, hắn nhe cái răng nhỏ không mấy sắc bén của mình về phía Giang Cố.

Kết quả liền bị Giang Cố vừa vặn quay đầu lại nhìn thẳng vào.

Khí thế kiêu ngạo của Vệ Phong lập tức giảm đi một nửa, hắn giả vờ không có việc gì mà quay đầu đi, làm bộ như đang cố gắng vứt bỏ tơ rồng bịt mắt kia đi.

Giang Cố bây giờ vô cùng hối hận vì sao lúc trước mình không tinh luyện thứ phiền phức này.

“Ngươi ở trong kết giới chờ” Y xoay người đi ra khỏi kết giới, không thèm nhìn Vệ Phong thêm một cái.


Ô Thác từ bên không gian linh sủng nhảy ra, móng vuốt nhỏ bé ôm lấy hai viên dạ châu của Vệ Phong vừa mới rớt ra.

Vệ Phong tức giận nói: “Này đó là của ta!”
Đáng tiếc Ô Thác mặc kệ hắn, đem hai viên viên dạ châu sáng loáng giấu trong bộ lông nó, làm xong việc mới lót tót đuổi theo Giang Cố.

“Những oán niệm này rất nhạy cảm, cứ đơn thuần ẩn nấp thì sẽ bị phát hiện.” Ô Thác lắc mình biến hoá một quả trứng giao nhân, “Chủ nhân, chúng ta biến thành hình dáng giao nhân rồi lẻn vào xem bọn họ đang giở trò quỷ gì đi.”
Giang Cố một lời khó nói hết mà nhìn quả trứng giao nhân trắng vàng dưới chân mình, sau đó biến thành một giao nhân giống đực trưởng thành trà trộn vào đám giao nhân kia.

Ô Thác thấp giọng kêu lên: “Chủ nhân! Chủ nhân sao ngài lại bỏ ta lại phía sau, sao không ôm ta!”
“Tự mình lăn đi.” Giang Cố nói: “Không có giao nhân đực nào đi ôm trứng.”
Ô Thác lo lắng đến mức nhảy dựng lên tại chỗ, đang chuẩn bị chịu nhục lăn đến chỗ chủ nhân nó thì đã bị một đôi bàn tay mềm mại bế lên.

Bế nó lên là một giao nhân cái có mái tóc vàng nhạt dài mượt xõa tung che phủ hết phần thân trên, tuy đầu nàng đang ngẩng lên nhưng lại cố hết sức cúi cổ xuống dụi cằm vào quả trứng do Ô Thác biến thành, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó nghe không rõ nhưng Ô Thác vẫn cảm nhận được sự dịu dàng của đối phương.

Sau đó nó được giao nhân cái ôm tiến vào trong đội ngũ.

Vệ Phong bị nhốt trong kết giới ở nhà đá trơ mắt nhìn Giang Cố và Ô Thác tiến vào đàn giao nhân rời đi, hắn liều mạng vẫy đuôi nhưng vẫn không thể cử động.

Đôi mắt ẩn sau tấm lụa rồng đảo quanh hai vòng, dù sao chiếc nhẫn của Giang Cố đã bị cuốn bởi sợi dây truy hồn, hắn có thể tìm thấy y bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, mặc kệ Giang Cố có mục đích gì, y chậm chạp không giết mình chắc chắn là có mưu đồ khác, ở lại thêm nữa sẽ càng thêm nguy hiểm.

Bây giờ không chạy còn muốn chờ đến khi nào.

Những móng vuốt đông cứng của Vệ Phong dùng sức nhúc nhích một chút, móng tay dài đen khẽ run lên.

Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy vui sướng, sau mấy lần cố gắng cuối cùng hắn cũng móc được tấm biển gỗ nhỏ quanh eo mình, bên trong kết giới một luồng ánh sáng trắng lóe lên, thiếu niên giao nhân nằm trong đó cứ thế liền biến mất tại chỗ.

Giang Cố xen lẫn trong đám giao nhân đang đi về phía trước hơi nheo mắt lại.

Quả nhiên là không thành thật..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương