Nhàn Rỗi Cùng Tiên Nhân Quét Hoa Rơi
-
3: Theo Ta
Giang Cố xách Ô Thác đi về phía trước chừng trăm dặm, sau khi hoa văn màu vàng trên nhẫn dịch chuyển một chút về phía Nam, đi thêm mấy chục dặm, xuyên qua một rừng thông, hắn nghe thấy tiếng thác nước chói tai.
Một cầu vồng trắng mọc lên từ thác nước và rơi xuống vực sâu rộng khoảng ba mươi mét, hơi nước lạnh ẩm trên hồ đầy sương mù khiến nó càng trở nên sâu lắng và tĩnh lặng hơn.
“Thạch lân sóng tịnh, nhưng lại đầy chướng khí, đây là chỗ quái nào vậy?” Giang Cố bất mãn xoay chiếc nhẫn lại, dòng chảy trên đó rung chuyển vài lần sau đó di chuyển về phía thác nước.
Lông của Ô Thác đã bị hơi nước làm ướt đẫm, ủ rũ cúi đầu liếm móng vuốt, “Chỗ này thật quỷ quái, chủ nhân đi thôi đi thôi.”
Giang Cố tạo ra một bong bóng khí nhỏ bằng linh khí dư thừa rồi cho nó vào lắc lư trôi nổi bên cạnh mình, Ô Thác vui vẻ lăn lộn trong bong bóng “Chủ nhân, bong bóng khí này có thể lớn hơn chút nữa không?
“Không thể.” Giang Cố lạnh lùng cự tuyệt nó, nhìn chằm chằm vực sâu dưới thác nước không nhúc nhích.
“Chủ nhân?” Ô Thác nghiêng đầu khó hiểu.
Giang Cố vung tay lên, dựng kết giới che giấu hai người, thấp giọng nói: “Có người tới.”
Có tới mấy chục tu sĩ đến, bọn họ đều mặc đồ luyện công có tay áo màu xanh ngọc, sau lưng đeo trường kiếm, tóc được búi gọn gàng bằng chiếc trâm hình lông chim màu bạc, vạt áo ngoài cũng được thêu bằng hoa văn tinh xảo và phức tạp, nhìn qua giống như một đám khổng tước xoè đuôi.
“Là đệ tử của Tước Diên tông.” Ô Thác ở trong kết giới tò mò mở to hai mắt “Chẳng lẽ bọn họ cũng muốn lấy vảy Thần Diên?
“Thứ tốt ai chả muốn.” Giang Cố nheo mắt lại.
Ô Thác đột nhiên có dự cảm không lành, mỗi khi Giang Cố lộ ra vẻ mặt như vậy kiểu gì cũng có người gặp xui xẻo.
Bên ngoài kết giới, các đệ tử của Tước Diên tông đang bố trí đội hình xung quanh hồ.
“Sư đệ, ngươi có chắc chắn vật đó có ở trong này không?” Một người đàn ông có ria mép nhìn về phía thanh niên đứng đối diện.
Chàng trai cầm la bàn, trong mắt hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn: “Ta bói toán liệu việc trước giờ đều vô cùng chuẩn xác, sư huynh tốt nhất vẫn nên nhanh chóng bố trí trận pháp đi.”
Các đệ tử khác đều nhìn nhau không dám nhiều lời, dù sao danh ngạch của Linh Long tông năm nay chỉ có một, mà thực lực của đại sư huynh và nhị sư huynh lại tương đương nhau, từ đầu năm hai người đã luôn ngoài sáng trong tối đối đầu không biết bao nhiêu lần.
Công Tôn Dương sờ râu cá trê của mình, cười lạnh nói: “Chỉ sợ lúc đấy vớt lên không phải Thần Diên mà là mấy con giao nhân vô dụng nào đó.”
“Sư huynh thiếu linh thạch, chỉ cần là giao nhân cũng có thể bán được mấy chục đồng, bổ sung thêm cho sư huynh.” Bốc Lập giọng điệu cứng nhắc nói, bắt đầu truyền linh lực vào trận pháp.
Trận pháp đã được mở, Công Tôn Dương dù có tức cũng chỉ có thể phối hợp trước, mặt nước yên tĩnh bắt đầu chấn động, vòng tròn gợn sóng từ trung tâm nhanh chóng lan ra, tiếng tụng kinh xa xa du dương nhàn nhã vang lên từ bốn phương tám hướng.
“Quả nhiên là Thần Diên giao nhân!” Một đệ tử mừng rỡ nói.
Bặc Lập lập tức đắc ý nhìn Công Tôn Dương một cái, nhưng Công Tôn Dương thần sắc ngưng trọng: “Không đúng, Thần Diên mới sinh ra không lâu không thể có linh lực hùng hậu như vậy, mọi người nên đề cao cảnh giác.”
“Phụ thân của Thần Diên là giao nhân tu vi Đại Thừa, mẫu thân là nhân ngư tu luyện đến hình người, tư chất nhất định xuất sắc, linh lực dồi dào có gì kỳ lạ?” Bặc Lập cao giọng nói: “Mọi người hãy đồng tâm hiệp lực truyền càng nhiều linh lực ép nó ra khỏi hồ!”
Nhóm người chăm chỉ làm pháp trước hồ nước, nhưng không ai để ý cách đó không xa có một kết giới ẩn giấu.
“Không phải nói vảy Thần Diên đã bị lột ra rồi sao?” Ô Thác bay trong bọt khí thắc mắc hỏi: “Vì sao bọn họ còn muốn tìm Thần Diên?”
Từ khi Thần Diên ra đời nửa năm trước đã gây ra hiện tượng kỳ quái trên toàn thiên địa, các đại gia tộc và môn phái ở đại lục Bình Trạch đều truy lùng và muốn giết chết Thần Diên.
Ba tháng trước cha mẹ của Thần Diên đã bị Chu gia và Linh Long tông hợp lực giết chết, Thần Diên lại hoàn toàn biến mất mất không rõ tung tích, ngay cả Giang gia cũng chỉ mới biết được tin tức về vảy Thần Diên vào nửa tháng trước.
Tình cờ là Giang Cố có được chiếc nhẫn cộng sinh với Thần Diên từ chưởng quầy nhà đấu giá Giao Long, sau đó mới truy tìm đến bí cảnh Triều Long.
“Chỉ có tin đồn vảy bị lột xuống chứ chưa có ai tận mắt nhìn thấy.” Giang Cố xoa xoa chiếc nhẫn đen.
“Sức mạnh và linh trí của Thần Diên tự nhiên đã mở, không dễ tìm như vậy đâu.”
Giang Cố vừa dứt lời, trên mặt hồ đột nhiên phát ra một tiếng nổ lớn, linh lực hùng hậu xô ngã các đệ tử Tước Diên tông đang dàn trận cách đó hàng chục thước.
Mọi người ngã xuống đất, một số tu sĩ cấp thấp nhất thậm chí còn nôn ra máu không thể đứng dậy được.
Phía trên hồ sâu, một giao nhân nam đang trôi nổi giữa làn hơi nước dưới cầu vồng trắng.
Chiếc đuôi cá bạc dài gần năm mét đang giận dữ đập xuống mặt nước, thân hình nó cường tráng, sắc mặt xanh đen, đôi tai hình vây dính chặt vào giữa mái tóc đen xoăn, con ngươi trắng dã đầy sát ý, những chiếc răng nanh sắc nhọn như răng cưa loé lên hàn quang, nó nói một cách trúc trắc: “Tu sĩ nhân loại, các người muốn tìm chết!”
“Mau tránh ra! Đây là một con giao nhân cấp cao, tu vi ít nhất là Nguyên Anh trung kỳ!” Công Tôn Dương vội vàng lùi lại mấy chục trượng, đệ tử bên cạnh không kịp chạy trốn đã trực tiếp bị giao nhân nhào tới cắn đầu, chỉ trong phút chốc máu bắn tung tóe khắp nơi, mùi máu tươi bay lên tận trời.
“Không được, nếu tách ra chắc chắn tất cả đều phải chết! Nó đang bị thương không thể dùng linh lực tấn công, chúng ta liên thủ có lẽ vẫn còn cơ hội sống sót!” Bốc Lập hét lên: “Sư huynh! Mau sắp xếp đội hình!”
Công Tôn Dương thấy thế cũng không do dự nữa: “Các đệ tử nghe mệnh lệnh của ta, U Tuyền Luyện Hồn Trận bát thức!”
Những chiếc móng tay dài màu đen của giao nhân đâm vào trái tim của thi thể, nó tức giận nhìn chằm chằm vào nhóm tu sĩ nhân loại, cái đuôi giao nhân khổng lồ quét về phía tu sĩ gần nhất, nhưng con người xảo quyệt đã nhanh chóng né tránh, linh lực nhưng tụ thành sợi không kịp đề phòng đâm xuyên bả vai nó.
Giao nhân lập tức phát lên tiếng kêu thảm thiết, tình thế cấp bách, nó bộc phát linh lực chặt đứt bả vai mình rồi sau đó hung hãn lao tới cắn vào cánh tay Bộc Lập.
Bộc Lập quyết định nhanh chóng, vung kiếm chặt đứt cánh tay của mình, Công Tôn Dương lập tức kéo hắn ra để tránh đòn tiếp theo của giao nhân.
Bên này Tước Diên tông cùng các tu sĩ chiến đấu kịch liệt.
Giang Cố trong kết giới nhìn hoa văn màu vàng nhạt trên nhẫn, có chút không vui nói: “Thần Diên ở xa hơn, Ô Thác.”
“Vâng!” Ô Thác hưng phấn lắc đuôi, nhảy ra khỏi bong bóng.
Trong khoảnh khắc con thú nhỏ cỡ lòng bàn tay xuyên qua kết giới, kích thước của nó đột nhiên tăng lên gấp trăm lần.
Bộ lông mềm mại màu vàng nhạt bỗng dưng bốc cháy, biến thành màu vàng đen, tứ chi vốn ngắn và dày của nó trở nên mảnh khảnh và cứng cáp, đôi mắt mèo tròn trịa biến thành dài, hẹp kỳ quái, cả khu rừng cũng rung chuyển khi nó đáp xuống.
Đệ tử Tước Diên tông cùng giao nhân đang chiến đấu khiếp sợ nhìn linh thú như hổ mà không phải hổ, như sư tử mà cũng không phải sư tử trước mặt.
Móng vuốt sắc bén cùng hàm răng khổng lồ của nó tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, dường như đã biết trước được số phận cuối cùng của bọn họ.
“Gầm——” Tiếng gầm phấn khích của con thú vang vọng khắp bầu trời.
一 Một khắc sau.
Giang Cố bước qua những cánh tay và tứ chi bị gãy trên mặt đất, vẻ mặt không chút thay đổi dừng lại trước cơ thể của con giao nhân vẫn còn sống.
Ô Thác to bằng lòng bàn tay đang nhảy qua nhảy lại trên bụng của đối phương, kiêu ngạo vung móng vuốt, vui vẻ nói: “Chủ nhân! Ta có lợi hại không? Ngài muốn giết nó không?”
“Nếu không phải nó đã bị trọng thương từ trước có khi mi cũng không giết nổi.” Giang Cố liếc nhìn con thú cưng đẫm máu nói: “Đi rửa sạch đi.”
“Vâng” Ô Thác chẹp môi, cái chân ngắn ngủn lạch bạch nhảy xuống hồ nước.
Giang Cố nhìn giao nhân đang hấp hối trên mặt đất, lấy tay làm ấn.
Một lát sau ấn ký Chu Tước đỏ liền lặng lẽ khắc vào sau gáy nó, sau đó hắn bình thản cầm đuôi giao nhân lên ném thẳng vào trong hồ nước.
Bùm!
Ô Thác đang rửa lông bị sóng lớn đánh dạt ra, lăn lộn hai vòng trên không cuối cùng bị Giang Cố xách cổ, nó hắt xì một cái, tức giận lắc lắc bộ lông: “Chủ nhân, ngài lại bắt nạt ta!”
“Ta không có.” Giang Cố dễ dàng chặn được đòn bắn nước của nó, bình tĩnh nhếch môi, “Đi thôi.”
Nỗi tức giận của Ô Thác qua đi nhanh chóng, nó bình tĩnh lại, nằm trong bong bóng tò mò hỏi: “Chủ nhân, sao ngài lại thả giao nhân đó về?”
“Có lẽ nó có thể giúp chúng ta tìm được vảy Thần Diên nhanh hơn chiếc nhẫn cộng sinh này.” Giang Cố không vội vàng đi về phía trước, kéo Ô Thác đang muốn lục lọi túi đựng đồ của tu sĩ lại: “Đừng nhặt rác.”
Nếu Công Tôn Dương và Bặc Lập nghe được những gì hắn nói, có lẽ sẽ tức giận muốn vùng dậy liều mạng.
Đáng tiếc hiện tại chỉ có thể làm xác chết, trơ mắt nhìn một người một thú rời đi.
Nửa giờ sau, bên bờ hồ vang lên tiếng thở dốc nặng nề, Vệ Phong trên người đầy máu, rách rưới nằm ở mép hồ uống mấy ngụm nước mới lấy lại bình tĩnh.
Kết quả ngẩng đầu liền thấy nửa cánh tay nổi lềnh bềnh trên mặt nước, bụng hắn đột nhiên quặn lên rồi lại nôn ra hết chỗ nước vừa uống ra.
Hắn khó khăn bám vào tảng đá bên cạnh hồ mà đứng dậy, mặt mày tái nhợt trong giây lát sau khi nhìn thấy những cánh tay và chân bị gãy nằm rải rác ở phía đối diện.
Nhưng đột nhiên mắt sáng lên, hắn bò tới và nắm lấy túi đựng đồ giữa vùng máu thịt be bét.
Nhìn có vẻ đều là túi của tu sĩ Kim Đan, bởi vì chủ nhân ngã xuống mà mất đi cấm chế, rất nhanh hắn liền phát hiện túi như vậy không chỉ có một.
Sau vài nén hương, hắn nhìn qua mấy chục túi đựng đồ, thiếu chút nữa cười ra tiếng, đầu tiên hắn nhặt và ném gần một nghìn viên linh thạch cao cấp vào túi đựng đồ, sau đó bỏ tất cả pháp khí và pháp y vào trong túi, thậm chí hắn còn tìm được vài bình thuốc bổ huyết cấp cao, sau khi ăn hết nửa bình như nhai đường đậu, rốt cuộc linh lực hắn cũng đã được khôi phục.
Vệ Phong uống nước rồi vui vẻ rửa mặt, vội vàng băng bó vết thương, đeo thanh kiếm gãy nhỏ vào, nhìn chằm chằm vào chấm trắng nhỏ cách mình không xa trên tấm biển gỗ mà nhướng mày.
Người này có thể xử lý một đám tu sĩ Kim Đan kỳ đến mức như thế này chắc chắn không phải là nhân vật dễ đối phó.
Ọc ọc!
Trong hồ nước vốn yên tĩnh bỗng nhiên nổi lên một bong bóng nước lớn khiến thanh niên mặc áo đỏ giật mình.
Hắn cảnh giác nhìn chằm chằm vào hồ nước một lúc, cố gắng cảm nhận nó bằng linh lực mỏng manh của mình, nhưng quả nhiên không cảm nhận được gì cả.
Không nên ở đây lâu.
Vệ Phong dứt khoát ném thanh kiếm gãy của mình ra, nhảy lên bỏ chạy, lảo đảo đứng vững trên mặt đất còn suýt tông vào một cành cây vì mất tập trung.
Hắn chạm vào chóp mũi sau đó khó khăn rẽ vào một góc di chuyển về phía chấm trắng nhỏ phía trước.
Hoàn toàn không chú ý đến đôi mắt trắng xám đang ló ra từ hồ nước phía sau.
Con giao nhân kiệt sức nhìn chằm chằm vào tấm lưng đang chạy đi và lẩm bẩm điều gì đó, nhưng rồi hoàn toàn mất đi sức lực từ từ chìm xuống nước.
——
“Chủ nhân, vết sẹo của ngài lại mờ đi rồi.” Ô Thác giẫm lên bong bóng, ngắm nhìn xương quai xanh y rồi tò mò hỏi: “Phong ấn sắp được giải rồi sao?”
Giang Cố chạm vào vết sẹo sau tai, nhớ lại tất cả những người và vật mà hắn đã gặp kể từ khi đi vào bí cảnh đến nay, nhưng không phát hiện ra điều gì đặc biệt.
Ô Thác có chút hưng phấn vẫy đuôi, “Chủ nhân, hay chúng ta đem cả bí cảnh Triều Long thu vào thức hải đi!”
Giang Cố nói: “Hay là ta cũng đem cả linh mạch Triều Long thu vào thức hải cho ngươi?
“Thật ạ? Ngài có thể thu được linh mạch cách xa ba vạn dặm? Chủ nhân, ngài thật lợi hại!” Ô Thác hưng phấn đến xù lông.
“...!Ta chỉ là Hóa thần, không phải là thần chân chính.” Giang Cố bình tĩnh nói: “Nếu ta lợi hại như vậy thì đã phi thăng từ lâu rồi.”
“À.” Ô Thác lập tức thất vọng cụp tai xuống.
Bàn tay Vệ Phong cầm tấm bảng gỗ giấu trong bóng tối hơi run rẩy.
Hóa thần, y đến cảnh giới Hóa Thần rồi sao!?
Hoá Thần là cấp độ gì, tông chủ Tước Diên tông là Hóa Thần trung kỳ, tông chủ Dương Hoa Tông của bọn họ là Hóa Thần đại viên mãn...!Vệ Phong nuốt nước bọt, chóp mũi đổ mồ hôi lạnh.
Hắn vốn tưởng đối thủ là đệ tử của môn phái nào đó, cùng lắm chỉ ở Kim Đan kỳ, dùng một chút thủ đoạn là có thể giết chết rồi lấy chiếc nhẫn.
Nhưng đến cảnh giới Hóa Thần, đè bẹp hắn có lẽ chỉ đơn giản như nghiền nát một con kiến.
Quên đi, không có chiếc nhẫn cũng chẳng sao.
Vệ Phong nhanh chóng thuyết phục bản thân, tuân thủ nguyên tắc không đánh được thì bỏ chạy, đang cất tấm biển gỗ định chạy đi, nhưng vừa quay người lại đã gặp phải một đôi mắt xanh lục.
Khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp của ả đã phủ đầy màu đen xám do dầu, mái tóc dài mượt mà bị cháy nát, quần áo khắp người rách rưới, so ra cũng không khá hơn hắn là bao.
Vệ Phong im lặng lùi lại hai bước, cười nói: “Này, tỷ còn sống à?”
“Tên nhãi ranh” Tầm Lục sắc mặt dữ tợn trừng mắt, năm ngón tay thành trảo đánh úp về phía yết hầu hắn.
Vệ Phong giật mình tránh né đòn tấn công của ả, vết thương trên lưng đột nhiên toạc ra đau đớn làm hắn oang oang mồm lên.
Tầm Lục nghe tiếng ồn của hắn càng bực bội, một chân đá vào bụng hắn, Vệ Phong bị đá ra vài chục trượng, Tầm Lục cầm trong tay một thanh trường kiếm làm bằng nhị hoa, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Vệ Phong: “Để xem ngươi muốn chạy đâu!”
Vệ Phong quỳ một gối trên mặt đất ho ra máu, ngẩng đầu đáng thương nói: “Tỷ tỷ, ngươi thật sự không muốn làm đạo lữ của ta sao?”
Tầm Lục sửng sốt một chút, sau đó càng tức giận hơn: “Ngươi đang nằm mơ!”
Bang——
Bụi bất chợt bay lên trong rừng khiến đàn chim giật mình.
Ô Thác lông xù nhìn thổ dân phía trước co thành một đoàn, kinh ngạc nói: “Bí cảnh này bị gì vậy? Sao lúc nào cũng có thứ rớt từ trên trời xuống.”
Giang Cố làm như không thấy đi ngang qua: “Người chết, không cần quan tâm.”
Ô Thác đi theo y, quay đầu nhìn lại: “Sao ta cứ thấy thứ này quen quen?”
Vệ Phong nghe một người một thú đánh giá mình, tức giận mở mắt ra liền nhìn thấy Tầm Lục tay cầm kiếm tiến về phía hắn.
Trong chốc lát hắn hạ quyết tâm, xoay tấm biển gỗ trong tay ra chỉ thẳng về phía Tầm Lục, ả bỗng dưng cảm thấy choáng váng một lúc, sau khi định thần lại, thanh kiếm trong tay ả đang lao thẳng về phía lưng của vị hòa thượng xa lạ.
Không đợi mũi kiếm đụng tới góc áo Giang Cố, toàn bộ Nhị Hoa Kiếm đã bị một linh lực khủng bố xoắn nát bấy.
Tầm Lục cùng Vệ Phong phía sau cũng bị quăng ra gần trăm trượng, Tầm Lục còn thảm hơn, nửa người đều trở thành một mớ thịt nát bét.
Giang Cố nhíu mày, giơ tay phủi bụi trên tay áo.
“Chủ nhân?” Ô Thác biết y đang tức giận, cẩn thận tránh xa một chút.
Nhưng vẫn vô dụng, trong nháy mắt nó đã cùng Giang Cố xuất hiện ở ngay trước mặt hai vị tu sĩ không biết trời cao đất rộng kia.
Tầm Lục bị áp lực kinh khủng đè nén đến không thể cử động, ả run rẩy không tự chủ được, căng thẳng nói: “Tiền bối, xin hãy bình tĩnh, ta không dám quấy rầy ngài, đều là do tiểu tử này dùng ám chiêu tính kế ta --”
Giang Cố luôn giấu tu vi của mình và sử dụng pháp khí thay đổi diện mạo ở bất cứ đâu, nhìn thế nào cũng trông giống như một hòa thượng bình thường.
Ả chưa bao giờ cảm nhận được tu vi bạo ngược của Giang Cố, đây là lý do tại sao ngay cả Vệ Phong cũng cảm thấy hắn có thể giết chết người này.
Bằng không dù có đánh chết Tầm Lục ả cũng sẽ không đến gần Vệ Phong đến mức để rơi vào cái bẫy như thế.
“Ngươi cho rằng tiền bối dễ bắt nạt muốn giết y đi?” Vệ Phong chật vật từ trên mặt đất bò lên, ôm lấy thân cây tức giận nói: “Tiền bối, ta có thể thấy rõ hoa linh này đang nhắm tới ngài!”
“Vệ Phong!” Tầm Lục trừng mắt nhìn hắn, sau lưng ả mọc ra mấy nụ hoa, quấn lấy Vệ Phong ném về phía Giang Cố.
Khoảnh khắc Vệ Phong chặn tầm nhìn của Giang Cố, ả biến thành hình dạng ban đầu lao xuống đất, hy vọng nhân cơ hội trốn thoát.
Không ngờ đầu ả bị một bàn chân nhỏ đầy lông giữ lại, chưa kịp làm gì thì đã bị nuốt chửng vào bụng.
Ô Thác ợ một tiếng, liếm móng vuốt.
Vệ Phong thậm chí còn chưa kịp thở ra hơi, hắn lại bị đập xuống đất.
Toàn bộ xương cốt trong cơ thể đều như gãy vụn, co giật hai lần rồi không cử động nữa.
“Không cần giả chết.” Giang Cố chọc ngón tay, từ trong túi đựng đồ lấy ra một tấm biển nhỏ bằng gỗ, nghiền ngẫm nói: “Đây là thứ ngươi dùng để điều khiển hoa linh kia tấn công ta?”
Pháp bảo dễ dàng bị người ta lấy đi, Vệ Phong trong lòng gào thét, chịu đựng đau đớn đứng lên quỳ trên mặt đất nói: “Là vãn bối có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, tu vi ta còn nông cạn thật sự không có năng lực gánh vác pháp bảo này, nó đặt ở chỗ ta sớm ngày cũng mai một, nếu ngài không chê xin cứ nhận lấy, chỉ xin tiền bối đại nhân rộng lượng tha cho vãn bối một mạng!”
Hắn nói một cách chân thành, còn muốn đem ngón tay đẫm máu lộ ra nửa khoảng xương trắng của mình chạm vào vạt áo Giang Cố.
Ngay lập tức một lưỡi kiếm lóe lên, nếu hắn không nhanh chóng né ra có lẽ toàn bộ lòng bàn tay đã rơi xuống xuống đất.
Vệ Phong run rẩy, lặng lẽ lùi lại hai bước, nuốt nước bọt cẩn thận ngẩng đầu lên xem biểu tình của đối phương.
Đáng tiếc, đối phương tựa hồ đã dùng loại pháp khí nào đó che giấu dung mạo của mình, căn bản không nhìn ra được đường nét khuôn mặt rõ ràng thế nào, chỉ có đường nét mơ hồ mà thôi.
Giang Cố dừng lại một chút, khi bắt gặp đôi mắt đẫm lệ đó, hắn có cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó rồi, vết sẹo trên cổ trong nháy mắt đột nhiên đau nhức.
Hắn và Ô Thác liếc nhau, Ô Thác truyền âm nói: “Chủ nhân, vết sẹo lại mờ đi.”
Giang Cố khẽ cau mày, cuối cùng cũng nhớ ra mình đã từng nhìn thấy đôi mắt này khi nào.
Chính là chàng trai trẻ mà hắn vô tình nhìn thấy trước khi bước vào truyền tống trận, cũng từ đó vết sẹo mới bắt đầu mờ dần.
Hắn liếc nhìn người dính đầy máu và rách nát đang quỳ trên mặt đất, ném lại tấm biển gỗ trên tay.
Vệ Phong vội vàng nhận lấy, xấu hổ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo đầy vẻ bối rối.
Giang Cố nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái rồi nói: “Theo ta.”
Vệ Phong ôm tấm bảng gỗ sửng sốt một lát, không có phản ứng gì cho đến khi Giang Cố quay người rời đi, sau đó bị bàn chân xù lông giẫm lên mặt, một con linh thú nhìn như mèo như chó tạo thành thúc giục hắn: “Với tu vi của ngươi vô bí cảnh này chính là đang tự mình tìm chết, mau đi theo y!”
Vô số suy đoán hiện lên trong đầu Vệ Phong, hắn đương nhiên sẽ không tin có chuyện tốt như vậy, nhưng cuối cùng lại bị chiếc nhẫn trong tay Giang Cố thuyết phục.
Để tìm được vảy Thần Diên, hắn phải mạo hiểm đến cùng.
Vệ Phong chống tay đứng dậy từ dưới đất rồi đi theo, trên môi nở nụ cười chân thành và rạng rỡ: “Cảm ơn tiền bối!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook