Nhàn Rỗi Cùng Tiên Nhân Quét Hoa Rơi
-
19: Giang Trưởng Lão Đích Thân Tới Đón Ngươi
Sau khi được sư phụ đeo bay tay cho, Vệ Phong vui vẻ ngắm nhìn một lúc, chờ đến khi tỉnh táo lại Giang Cố đã biến mất không thấy tăm hơi.
Vì thế hắn liền chạy đi tìm Huyền Chi Diễn.
Đám tiểu đệ tử kia còn chưa đi.
“Vệ Phong.” Huyền Chi Diễn nhìn thấy Vệ Phong trở về mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi nhắc đến bao tay có vài sư đệ nói là các sư huynh đã buộc giúp bọn họ, mà Huyền Chi Diễn thấy Vệ Phong chỉ cúi đầu nhìn tay áo của mình một lúc rồi lẻn ra ngoài, chờ cậu kịp đuổi theo thì người đã không còn bóng dáng làm cậu lo lắng nửa ngày trời.
Kết quả giờ tên này lại vui vẻ trở lại, trên tay còn có thêm hai bao tay bạc.
“Nhìn này, sư phụ vừa mới đeo cho ta.” Vệ Phong đắc ý lắc cổ tay với bọn họ, trong mắt hiện lên tia gian xảo.
Hắn không có sư huynh thân thiết, việc này đương nhiên phải để sư phụ làm thay, hắn chỉ dùng chút thủ đoạn thay đổi cách nói, nhìn phản ứng của sư phụ thì xem ra y cũng không hiểu cái này.
Vệ Phong nghịch sợi dây hồng trên bao tay, Giang Cố buộc cho hắn rất cẩn thận, ngay cả những nút thắt thừa cũng không lộ ra ngoài, rất chỉnh tề.
“Vệ sư huynh, bao tay ngươi làm bằng huyền tinh bạc đúng không, đẹp thật đó.” Một tiểu đệ tử nói.
Vệ Phong cười nói: “Đúng vậy, huyền tinh bạc mềm mại dễ dùng nhưng lại rất khó bị đao thương đâm xuyên, trong nhà kho ta còn một khối lớn, nếu muốn cứ đi tìm ta mà lấy.”
“Thật sao? Vậy cảm ơn Vệ sư huynh trước!” Tiểu đệ tử kia ngọt ngào nói: “Không ngờ Vệ sư huynh lại hào phóng như vậy, ta tên là Liễu Hiến, sư huynh ngàn vạn lần đừng quên.”
Tâm tình Vệ Phong rất tốt, “Chỉ là vật nhỏ không đáng nhắc tới thôi.”
Huyền Chi Diễn lén đánh hắn một cái, Vệ Phong trừng mắt nhìn lại.
“Đúng rồi, các sư huynh nghe nói gì chưa? Hình như ngày hôm qua một vị sư huynh tu vi Trúc Cơ đại viên mãn đã chết ở Tà Vũ Phong, hình như là bị người khác giết.” Liễu Hiến thấp giọng nói: “Là sư huynh Tân Văn lúc trước nghênh đón chúng ta ở đỉnh Xuân Phong, có người nói là do đệ tử trong tông làm.”
Vài người lập tức kinh hoàng kêu lên, chỉ có trên mặt Vệ Phong là hiện lên vẻ kỳ quái.
“Trong tông môn cấm đánh nhau ẩu đả gây hại đến tính mạng đồng tông, người vi phạm giới luật sẽ phải chịu phạt ba trăm gậy và tự hủy đan điền” Huyền Chi Diễn đã ở Dương Hoa tông từ nhỏ, quen thuộc với giới luật hơn bọn họ, “Hẳn là không phải đệ tử đồng tông làm.”
Thông thường nội đấu bị nghiêm cấm ở các đại tông môn, đây cũng là để bảo vệ số lượng thế hệ mới, tự hủy đan điền mới là hình phạt nghiêm khắc nhất đối với người tu luyện, đệ tử Dương Hoa tông mỗi ngày đều được nhắc nhở, chẳng ai lại đi tự hại mình vậy cả.
Lòng bàn tay Vệ Phong đổ mồ hôi trơn mịn, mặc dù lúc đó là do lão biến thái ép buộc hắn nhưng đúng thật là hắn đã giết Tân Văn.
Chỉ là sau đó bị ném ra khỏi Vân Trì, cũng không biết lão biến thái đó có tiêu hủy dấu vết còn lại hay không.
Nhớ tới thủ đoạn lưu loát tàn nhẫn của đối phương ở bí cảnh Triều Long, Vệ Phong cảm thấy đối phương không thể suy nghĩ cẩn thận cho hắn như vậy được, nếu bị tra ra Tân Văn do mình giết...
Thần sắc Vệ Phong lo sợ, nhưng lại đột nhiên nhớ ra Giang Cố cũng biết chuyện này, lập tức cảm thấy yên tâm hơn nửa.
Có sư phụ ở đây, ít nhất những người đó có thể cho hắn cơ hội để giải thích.
Chỉ là đợi đến khi yến tiệc tan, Vệ Phong vẫn không thể tìm được Giang Cố.
“Sư phụ chỉ nói với ta giờ Mão một khắc ngày mai đi Thanh Bình Phong.” Vệ Phong nằm trên chiếc ghế mềm mại của phi thuyền, uống linh tửu đến có chút say, hắn hừ cười một tiếng: “Y khẳng định không biết ta ngày thường giờ Mão canh ba mới ngủ.”
“Sau đó ngủ luôn đến giờ Mùi canh ba.” Huyền Chi Diễn ôm gối mềm cười, cậu cũng uống không ít, chỉ vào Vệ Phong lớn tiếng nói: “Bây giờ ngươi đã có sư phụ, về sau không thể như vậy bằng không sư phụ ngươi sẽ không cần ngươi nữa.”
“Sư phụ ngươi mới không cần ngươi!” Vệ Phong nhấc chân đạp Huyền Chi Diễn, kết quả phi thuyền lắc lư làm hắn đạp hụt vào không khí.
Huyền Chi Diễn cười ha ha hai tiếng, ôm gối rũ đầu xuống, mơ hồ nói: “Sư phụ ta...!Sư phụ ta đã chết, ngài đã sớm không cần ta, Vệ Phong, Vệ Phong ngươi nói thử xem, tu vi ngài ấy cao như vậy, từng vào bí cảnh Triều Long nhiều lần, làm sao lại chết trong đó? Ngài rõ ràng lợi hại như vậy, ta...!Ta bây giờ cực kì hối hận tại sao lại không cùng ngài trở về, lần đầu tiên ngài dẫn ta vào bí cảnh, trước khi đi còn nói muốn rèn luyện ta, chê ta sống quá an nhàn....!Lúc này thì tốt rồi, ngài chết ta cũng chẳng sống an nhàn nổi nữa....”
Cậu nói năng lộn xộn, cuối cùng ôm gối khóc nức nở, “Ta nhớ sư phụ ta.”
Vệ Phong nghe tiếng khóc của Huyền Chi Diễn, chậm rãi mở mắt.
Huyền Chi Diễn được Kỳ Phượng Nguyên nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, cậu lại là người nhỏ tuổi nhất trong đám đệ tử, Kỳ Phượng Nguyên tuy nghiêm khắc không có nhân tình nhưng đối xử với cậu có thể nói là cưng chiều, gọi là sư phụ hay cha ruột cũng không có gì khác biệt.
Cảnh tượng đẫm máu Kỳ Phượng Nguyên bị xẻ làm hai nửa hiện lên trước mắt Vệ Phong, phi thuyền lắc lư làm hắn có chút buồn nôn.
Đến nay hắn vẫn chưa nghĩ ra vì sao Kỳ Phượng Nguyên muốn lấy mạng mình, cũng không nghĩ ra vì sao lão biến thái kia lại thả hắn đi.
Huyền Chi Diễn khụt khịt một tiếng dài, như là mượn hơi rượi mà trút hết những đau đớn tích tụ nửa năm trời, ôm Vệ Phong gào khóc.
“Hôm nay ngươi đã bái Thẩm Dữu Tín, sau này y sẽ là sư phụ ngươi.” Vệ Phong thấp giọng nói: “Chi Diễn, những lời này để ta nghe còn được, chứ nếu Thẩm trưởng lão nghe thấy, sợ rằng y sẽ không vui.
“
“...!Ta hiểu.” Huyền Chi Diễn ôm đầu gối tựa vào giường, “Chỉ là ta cảm thấy khó chịu trong lòng.”
Sau khi yên tĩnh một lúc lâu, Huyền Chi Diễn lại lên tiếng nói: “Hôm nay ngươi có hơi phô trương quá rồi, lúc ngươi đưa đống đồ đó cho sư phụ ngươi, mặt phó tông chủ tái xanh luôn.”
“Ta muốn phô trương chút.” Vệ Phong nhắm mắt lại, ngửi mùi rượu quanh người nhếch miệng cười nói: “Tức chết bọn họ.”
Huyền Chi Diễn nói: “Trong khoảng thời gian này ngươi phải cẩn thận vào, cố gắng ở bên cạnh sư phụ ngươi tu luyện cho tốt.”
“Giờ Mão một khắc à.” Vệ Phong than thở một tiếng,“Còn không bằng trực tiếp giết ta đi.”
Hắn nhớ tới vẻ mặt chăm chú của Giang Cố khi cúi đầu đeo bao tay cho hắn, giơ cánh tay lên che mặt.
Chiếc phi thuyền lảo đảo đáp xuống đỉnh Liên Vân Phong.
Phía bên kia.
Ô Thác nằm trên cái tổ cỏ nhỏ do chính mình dựng lên, nhìn chủ nhân nhà mình đang biến ảo thân hình, nghi hoặc nói: “Chủ nhân, sao ngài không mang Vệ Phong về?”
Dựa vào sự hiểu biết của nó đối với Giang Cố, y tuyệt đối sẽ không đợi đến ngày mai mới bắt đầu dạy dỗ đồ đệ.
Giang Cố thay sang y phục đen: “Không thể ép người quá chặt.”
“Chẳng lẽ bái sư không thành công?” Ô Thác làm ra vẻ mặt quả nhiên thế, “Quả nhiên không dỗ được đúng không?”
Nó biết thừa loại đầu gỗ lạnh như băng Giang Cố sẽ không thể nào có đạo lữ.
Giang Cố thản nhiên nhìn nó một cái: “Dỗ xong rồi.”
“Ta biết ngay— Hả?” Ô Thác có chút kinh ngạc nghiêng đầu.
Giang Cố ngoắc tay nắm lấy gáy nó, “Nghỉ ngơi đủ chưa?
Ô Thác lập tức kinh hãi nói, “Không không không, chủ nhân, ta vì ngài mà liều chết một trận với đám người Linh Long tông kia, vết thương trên người vẫn rất nghiêm trọng!”
“Bị thương cũng tốt.” Giang Cố ném nó vào túi linh sủng, “Xử lý lông mi sạch sẽ một chút.”
Ô Thác bỗng nhiên có loại cảm giác nguy hiểm như sắp bị bán.
Nhưng Giang Cố không cho nó cơ hội, y che kín người và mặt rồi rời Thanh Bình Phong.
Bóng đêm dày đặc, trong phòng Vệ Phong vẫn còn sáng đèn.
Hắn ngửa mặt nằm ở trên giường, chân trần đặt trên thành giường, mặt bị che bởi một quyển sách, đó là bản tu luyện công pháp cơ bản của Dương Hoa tông, thường ngày hắn xem không tới ba trang đã có thể ngủ, nhưng hôm nay đã xem được ước chừng tầm chín trang, đầu óc càng ngày càng tỉnh táo.
Lão biến thái kia rốt cuộc trốn ở đâu trong Dương Hoa tông?
Ngộ tính của hắn thật sự bình thường, những trưởng lão kia giảng bài nhiều lần hắn đều nghe không hiểu.
Nếu như sư phụ biết thể chất của hắn không thích hợp tu luyện, liệu có không cần hắn nữa không?
Vệ Phong nghĩ đến từng thứ một, chỗ xương bả vai lại chợt cảm thấy cực kỳ ngứa ngáy, cảm giác này cũng không xa lạ gì, trước khi đi bí cảnh Triều Long hắn vẫn luôn bị cơn ngứa ngáy kinh khủng này tra tấn, nhưng từ khi có thể biến thành giao nhân thì đã tốt hơn rất nhiều, nếu thật sự không chịu được hắn có thể biến thành giao nhân rồi tự ngâm mình trong nước mấy canh giờ, nhưng trong khoảng thời gian gần đây các cơn ngứa ngáy sau lưng càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, có đôi khi ngâm cả đêm cũng không có tác dụng gì.
Vệ Phong dùng sức gãi, bực bội ngồi dậy cởi áo lót, chuẩn bị ngâm mình trong bồn tắm một lúc.
Giang Cố vừa bước vào cửa, đập vào mắt y chính là tấm lưng trắng nõn gầy gò của thiếu niên, trên bả vai có vài vết đỏ dài, Vệ Phong đang khom lưng chuẩn bị đứng lên, quần dài lỏng lẻo buộc ở bên hông, mơ hồ có thể nhìn thấy lớp vảy lam bạc sau eo.
Lớp vảy kia lạnh lẽo lại mềm mại, mang theo sự trơn nhẵn đặc trưng của cá, Giang Cố nhớ tới xúc cảm kia không nhịn được mà nhíu mày.
Vệ Phong từ trên giường tiện vươn tay chộp lấy cái áo khoác, quay người lại liền đối diện với cái bóng đen như mực, hắn sợ đến mức ngồi phịch xuống giường, “Ai!?”
Giang Cố lạnh lùng cười một tiếng.
Âm thanh quen thuộc này lập tức làm lông tơ Vệ Phong dựng đứng, hắn cơ hồ theo bản năng túm lấy quần áo che chắn trước người, “Lão— ngươi muốn làm gì?”
Hắn nhớ lão biến thái này từng tuyên bố muốn biến hắn thành lô đỉnh!
“...!“ Cảnh tượng và cuộc đối thoại trước mắt khiến Giang Cố trầm mặc một cách lạ lùng, y rũ mắt chọn cái ghế cách Vệ Phong xa nhất rồi ngồi xuống.
“Ta nói cho ngươi biết, sư phụ ta chính là Giang Cố! Y bây giờ là Hóa Thần hậu kỳ, nếu ngươi dám giết ta, y tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi!” Vệ Phong hung tợn nhìn chằm chằm người trước mặt, tay kia giấu ở phía sau lưng lặng lẽ đi lấy mộc bài dưới gối.
“Pháp bảo trong kết giới này không có tác dụng.” Giang Cố ung dung nhìn hắn, “Nếu ta muốn giết ngươi không cần đợi đến bây giờ.”
Đây cũng là vấn đề mà Vệ Phong vẫn luôn nghi hoặc, hắn cảnh giác nhìn bóng người tối đen như mực trước mặt, cân nhắc nói: “Vậy ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Nếu ngươi muốn pháp bảo mà cha ta để lại, chính ta cũng không giải được khế ước nhận chủ, ngươi có bản lĩnh thì cứ đi lấy.”
“Đây là cách ngươi bàn điều kiện với người khác?” Giang cố hỏi.
Vệ Phong giống như con nhím nhỏ cả người dựng đầy gai nhọn, hắn cắn răng nói: “Ngươi đã nhổ vảy hộ tâm của ta ra rồi, trên người ta không còn bảo vật gì nữa.”
Giang Cố cảm thấy bộ dáng này của Vệ Phong trông cực kỳ thú vị, rõ ràng ở trước mặt “Giang Cố” hắn ngoan ngoãn đáng yêu, động một chút là đỏ mắt rơi dạ minh châu, không có lấy một tia hung ác nào, vậy mà hiện tại trong mắt hắn lại tràn đầy ác ý cùng đề phòng, không có chút tư thế nào trông như muốn khóc.
“Nếu là ngươi là Thần Diên, làm sao có thể chỉ có mỗi bảo vật là vảy hộ tâm? “Giang Cố đứng lên liền thấy Vệ Phong sợ tới mức lui vào trong góc, “Yên tâm, trước khi cánh của ngươi mọc ra ta sẽ không giết ngươi.”
“Cánh gì?” Vệ Phong sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới xương bả vai luôn ngứa ngáy mấy ngày nay, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
“Mặc dù tộc Diên Điểu là loại chim cấp thấp, phần lớn được tu sĩ dùng để làm dược hoặc tọa kỵ, nhưng trong cơ thể Diên Điểu đã tu luyện ra hình người lại có ly hỏa đan.” Giang Cố nói: “Ly hỏa đan có thể mở rộng kinh mạch, khiến cho dù tu ít vẫn đạt được hiệu quả gấp đôi.”
Vệ Phong nắm chặt mộc bài trong tay.
“Đợi đến khi ngươi mọc ra hai cánh, ly hỏa đan cũng sẽ xuất hiện, đến lúc đó ngươi căn bản không thể che giấu được khí tức trên người, ngươi đoán xem có bao nhiêu người sẽ đến tranh giành nó?”
Sắc mặt Vệ Phong trắng bệch, “Sư phụ ta–”
“Sư phụ ngươi là người của Giang gia, lúc trước Giang gia cũng có một tay trong vụ cướp Thần Diên, ngươi cảm thấy y sẽ chọn thế nào?” Giang Cố khẽ cười một tiếng: “Ngươi cũng không hoàn toàn tin tưởng y, nếu không tại sao lại đi lấy hơn nửa tài sản của mình để thăm dò?”
Ngụy Phong kinh ngạc nhìn người trước mặt.
Những món đồ giá trị xa xỉ mà hắn tặng trong lễ bái sư kia, ba phần là vì hắn thật lòng thích vị sư phụ Giang Cố này, nhưng khó tránh khỏi có chút ý tứ muốn thăm dò, nếu Giang Cố thật sự ham muốn những bảo vật kia nên mới thu hắn làm đồ đệ, vậy trong lòng Vệ Phong cũng sẽ có tính toán khác.
Đây là kỹ xảo thử người mà hắn quen dùng, cho tới nay cũng chỉ có một mình Huyền Chi Diễn là không dao động, cho nên bọn họ mới trở thành bạn thân.
Giang Cố đương nhiên biết thủ đoạn nhỏ này của Vệ Phong nhưng hắn không thèm để ý, bởi vì trong mắt hắn còn có nhiều hơn mấy thứ này, ngay cả Vệ Phong cũng đã là của hắn rồi, mấy thứ khác ít nhiều cũng không quan trọng lắm.
Tâm tư của Vệ Phong đều viết hết ở trên mặt, Giang Cố mất đi hứng thú đàm phán cùng hắn, thẳng thắn nói: “Ngươi cho ta ly hỏa đan, ta bảo vệ ngươi một mạng, như thế nào?”
“Ta dựa vào đâu mà tin tưởng ngươi?” Vệ Phong thấy hắn càng đến gần, mồ hôi lạnh đều đã toát ra sau lưng, ký ức đau đớn khi bị nhổ vảy hộ tâm vẫn còn hiện rõ trong đầu.
Giang Cố giơ tay kết khế ước giữa không trung, ngón tay khẽ cử động, trên bả vai Vệ Phong liền hiện lên hoa văn do khế ước tạo thành.
“Thần chú khế ước là được Thiên Đạo chứng kiến, ta không thể lừa gạt Thiên Đạo.” Giang Cố nghiêm nghị nói.
Vệ Phong sờ bả vai mình, kết quả sờ được chút xương hơi nhô lên, mặt trên còn phủ một lớp lông mềm mại, hắn ngạc nhiên nói: “Đây là cái gì?”
“Ngươi sắp mọc cánh rồi.” Giang Cố chậm rãi nói: “Ta không còn nhiều thời gian nữa, ta sẽ dùng chút thủ đoạn thúc đẩy ly hỏa đan trong cơ thể ngươi.”
“Ngươi có ý gì?” Vệ Phong nhất thời có loại dự cảm không tốt.
“Phượng hoàng sắp chết sẽ tái sinh, ngươi thuộc tộc Diên Điểu là họ hàng gần với chúng, cái chết sẽ kích thích tiềm năng trong người ngươi.” Giang Cố vung tay áo, gian phòng xa hoa hoa lệ xung quanh liền hóa thành Vân Trì trên đỉnh núi Dương Hoa tông, “Ta sẽ áp chế tu vi đến Luyện Khí tầng một.”
“Khoan, đợi đã! Ý ngươi là gì, ta chưa đồng ý đâu -” Vệ Phong nhìn thấy trong tay mình bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, chân trần hắn lùi về phía sau, ai ngờ chân trượt một cái, lập tức ngã xuống Vân Trì.
Sương mù ướt át từ trước mắt hắn nhanh chóng bay nhanh xẹt qua, một thanh trường kiếm đâm xuyên qua vai, đau đớn kịch liệt khiến Vệ Phong gần như không nói nổi nên lời.
Giang Cố không nương tay, “Nếu ngươi chết trong ảo cảnh, trong hiện thực sẽ chỉ còn lại một hơi tàn chẳng khác nào một kẻ phế nhân, ta cũng không bị tính là trái với khế ước.”
Vệ Phong gắt gao nắm lấy thân kiếm, trong thoáng chốc máu tươi từ mười ngón tay văng khắp nơi, hắn cắn răng phẫn nộ trừng mắt nhìn khuôn mặt mơ hồ trước mắt, “Ta biết ngay...!ngươi sẽ chẳng tốt như vậy! Ngươi cái...!đồ chó đẻ! Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi thực hiện được”
Giang Cố nhếch miệng nói: “Vậy gắng mà sống sót đi.”
Thình thịch!
Sau tiếng rơi xuống nước nặng nề, máu loãng trong Vân Trì chậm rãi tản ra.
Giang Cố nhìn Vệ Phong hóa thành giao nhân, y rút kiếm ra khỏi vai hắn, một cước đá người xuống thẳng dưới đáy ao, không cho Vệ Phong cơ hội thở dốc, nhát kiếm thứ hai trực tiếp nhắm ngay ngực hắn.
Vệ Phong trong sát ý nồng đậm từ hỗn loạn chuyển sang thanh tỉnh, cũng may lão biến thái kia có áp chế tu vi lại, trước khi kiếm thứ hai đâm đến, hắn đã vung mạnh cái đuôi giao nhân để né kịp kiếm thứ hai, toàn bộ thân thể bị đập vào vách đá mà run rẩy.
Giang Cố không giỏi bơi lội, cho dù tu vi chỉ có luyện khí tầng một nhưng vẫn mạnh hơn Vệ Phong rất nhiều, Vệ Phong ỷ vào có đuôi mà trốn khắp nơi trong nước, nhưng thể chất của hắn quá kém, không bao lâu sau đuôi đã mỏi nhừ, cánh tay cũng không nhấc lên được.
Nhưng Giang Cố không hề có chút mệt mỏi, y thừa dịp Vệ Phong ngoi lên thở dốc mà túm cổ hắn ném vào trong bùn cát, lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ biết chạy sao? Huyết mạch giao nhân đối với ngươi chẳng có nổi hữu dụng gì à?
Vệ Phong yếu ớt vung đuôi, đầu óc hỗn loạn, bàn tay siết cổ hắn càng ngày càng chặt, trong lúc hắn sắp bất tỉnh, lòng bàn tay vô lực buông thõng hai bên đột nhiên hóa thành trảo, móng tay đen dài sắc bén đâm về phía Giang Cố.
Tay còn lại của Giang Cố dễ dàng bẻ gãy cổ tay hắn, nhưng sau đó một sợi long tiêu trắng như tuyết mềm mại quấn quanh mắt y.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
Độc giao nhân nhanh chóng khuếch tán, động tác của Giang Cố chậm chạp trong chốc lát, Vệ Phong vung đuôi dài lên nhảy ra ngoài, chưa hoàn hồn nhìn long tiêu lần nữa sinh ra trong tay, mặt trên quấn quanh bởi sương độc ở trong nước mà không tan, lại có vài phần đẹp quỷ dị.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía lão biến thái đang bị long tiêu quấn quanh mắt, trước mắt lại bỗng nhiên hoa lên.
Sau một lúc cơn choáng váng qua đi, hắn liền ngã ở trên chiếc giường mềm mại của mình.
Vệ Phong kinh ngạc nhìn gian phòng quen thuộc, lão biến thái kia đã biến mất không thấy nữa, nhưng vết thương đau đớn trên vai nhắc nhở hắn mới vừa rồi không phải nằm mơ, hắn ở trong ảo cảnh Vân Trì chạy trối chết đến cùng kiệt sức lực, trong hiện thực cánh tay cùng hai chân cũng đau nhức kinh khủng, còn chưa kể đến vô số vết thương trên khắp cơ thể.
Hắn tựa vào thành giường thở hổn hển, nâng bàn tay run rẩy lên, cẩn thận hồi tưởng lại cách làm vừa rồi ở trong Vân Trì, tâm niệm vừa động, móng tay đột nhiên dài vọt lên mấy tấc trông sắc bén vô cùng, một đoạn long tiêu trắng tuyết mềm mại hiện ra từ lòng bàn tay hắn, cắt đứt bức màn bên giường, sương độc màu đen tràn ngập cả gian phòng.
Mà hai chân của hắn không bị biến thành đuôi giao nhân.
Vệ Phong đầu tiên là có chút không biết phải làm sao, ngay sau đó lại nhịn không được nở nụ cười, có một chiêu này, ít nhất khi gặp phải nguy hiểm hắn có thể chủ động công kích mà không phải chỉ có thể dựa vào tiểu mộc bài của mình để chạy trốn.
Nhưng nhớ tới lão biến thái dù đã áp chế tu vi xuống bằng hắn nhưng vẫn mạnh đến đáng sợ kia, tâm trạng của Vệ Phong không khỏi trở nên nặng nề.
Ẩn nấp bên trong kết giới, Ô Thác nhìn Vệ Phong đang nghiên cứu long tiêu, lại quay đầu nhìn Giang Cố đang lau kiếm, tâm tình phức tạp nói: “Chủ nhân, ta không hiểu.”
Giang Cố lau khô máu người trên thân kiếm, bởi vì sương độc mà đuôi mắt mơ hồ hiện ra tơ máu đáng sợ, nghe vậy thờ ơ nhìn nó một cái.
Ô Thác bị Giang Cố nhìn đến run rẩy, cẩn thận nói: “Ngài để Vệ Phong biết Giang gia cũng đang tìm Thần Diên không sợ hắn sinh khúc mắc đối với thân phận thật của ngài sao?”
Vệ Phong xem ra không có ý định đem thân phận Thần Diên của mình nói cho sư phụ hắn, nếu cứ như vậy còn khó khăn hơn.
“Ngay từ đầu hắn đã không tín nhiệm ta lắm.” Giang Cố thu trường kiếm lại, ánh mắt nhìn Vệ Phong đang mệt mỏi bất tỉnh, “Hắn sẽ cam tâm tình nguyện nói cho ta.”
Ô Thác cái hiểu cái không, “Hắn bị thân phận này của ngài làm cho mỗi ngày run sợ muốn sống sót, sớm muộn gì cũng không chịu nổi, đến lúc đó chỉ có thể xin giúp đỡ từ sư phụ mình...”
Giang Cố từ chối cho ý kiến, tiện tay ném khăn nhuốm máu xuống, ánh mắt nhìn về phía Vệ Phong giống như nhìn con mồi đã sớm bước vào cạm bẫy bất lực không thể xoay chuyển trời đất.
Da đầu Ô Thác tê dại, “Vậy ly hỏa đan–”
“Đương nhiên là của ta.”
Ngữ khí Giang Cố chắc chắn, không có nửa phần do dự.
Ô Thác nhìn thiếu niên đầy vết thương trên giường, lại sinh ra vài phần đồng cảm.
Này phải xui xẻo mấy đời mới gặp phải một tên sư phụ vô liêm sỉ như Giang Cố chứ.
Vệ Phong ngủ trối chết còn không biết gì, ở trong mộng hắn vẫn phải liều mạng chạy trốn, chỉ là chạy chưa được bao lâu đã bị người khác lắc lắc bả vai, tức thì đau đến gào lên.
Hạ Lĩnh bị hắn làm cho hoảng sợ, “Công tử, đến giờ Mão rồi, ngài nên xuất phát đi Thanh Bình Phong thôi.”
Toàn thân Vệ Phong như bị người ta vung gậy đánh tám trăm lần, mí mắt nặng trĩu hơi thở mong manh mà bắt lấy Hạ Lĩnh, “Không được...!Ta sợ là không đi được...!Ngươi không biết đâu tối hôm qua ta thiếu chút nữa đã chết...!Lấy truyền âm phù ra ta xin sư phụ nghỉ...”
“Nhưng mà–” Hạ Lĩnh có chút khó xử: “Giang trưởng lão tự mình tới đón ngươi.”
Vệ Phong lập tức giật mình tỉnh táo lại.
“Ngươi nói cái gì?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook