Nhàn Rỗi Cùng Tiên Nhân Quét Hoa Rơi
-
15: Sư Phụ Đồ Nhi Nguyện Ý!
Dương Hoa tông nằm trong vùng núi cách thành Giao Long năm ngàn dặm về phía đông, khác với linh mạch hình dải của Linh Long tông, linh mạch các ngọn núi ở đây quấn lấy nhau thành một vòng tròn.
Những ngọn núi phía bắc cao có nhiều linh mạch hơn do Dương Hoa tông chiếm giữ, trong khi phía nam thì do Tước Diên tông chiếm cứ.
“Mười mấy năm trước Tước Diên tông và Dương Hoa tông vốn là một nhà, chỉ là sau khi tông chủ tiền nhiệm ngã xuống mới chia ra làm hai.
Tước Diên tông trước nay vẫn luôn mâu thuẫn với chúng ta, nếu chư vị có gặp phải người của Tước Diên tông không cần khách khí với họ” Người đang nói là một nữ tu sĩ dáng người đầy đặn, nàng mặc áo bào trưởng lão đỏ thẫm của Dương Hoa tông, ngữ khí ôn hòa, cười rộ lên trông gương mặt có chút hiền từ.
Người này chính là Giải Phất Tuyết - phó tông chủ của Dương Hoa tông.
Trên tường đại điện treo cây thông phủ đầy tuyết đón khách, khói bay lơ lửng trong lư hương.
Nàng nhìn về phía mọi người ngồi ngay ngắn, ngoại trừ trưởng lão đang bế quan tu luyện vẫn chưa về ra, toàn bộ 236 vị trưởng lão Dương Hoa tông đã đến đông đủ, cộng thêm 18 vị trưởng lão được mời tới, tu vi thấp nhất cũng là Nguyên Anh đại viên mãn.
Giải Phất Tuyết trong lúc nói chuyện ánh mắt dừng ở hàng ghế trên, cười nói: “Giang công tử, ngài có thể nhận lời mời ta mà đến đây quả thật là vinh hạnh lớn lao của Dương Hoa tông.”
Thanh niên mặc bạch y nhàn nhạt gật đầu, không có chút khách sáo nào.
Giải Phất Tuyết nhất thời có chút nhức đầu.
Đúng là Dương Hoa tông có gửi thiệp mời cho các đại gia tộc và tông môn để chiêu khách, nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu rõ đây chỉ là hình thức cho qua, tu sĩ đến từ các đại tông, đại tộc tâm cao khí ngạo kia căn bản sẽ không tới loại địa phương nhỏ bé này của bọn họ.
Hay cho dù có thực sự đến Dương Hoa tông cũng không chiêu đãi nổi, phát thiệp mời chỉ là phép lịch sự tối thiểu.
Ai ngờ được là Giang gia thực sự có người tới.
Người tới là vị thất công tử Giang Cố trong truyền thuyết, dù có tứ linh căn tuổi lại trẻ nhưng đã tu tới Hóa Thần, nghe nói người này trời sinh tính tình tàn bạo ham giết chóc.
Khi Giang Cố cầm thiệp mời đi lên, một vị trưởng môn còn thở hổn hển đến suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma, lúc này vẫn còn đang ho khan phải điều tức ở hậu sảnh.
Trên thực tế, phần lớn người ở đây đều đang nhìn Giang Cố.
Về tu vi, Giang Cố không phải là người có tu vi cao nhất trong số nhóm trưởng lão, nhưng phía sau lại là Giang gia mà không ai muốn trêu vào, nghe nói gần đây Giang gia đang rất coi trọng y, chẳng ai lại đi tìm phiền toái cả.
Giang Cố tùy ý để bọn họ đánh giá.
Phần lớn những tu sĩ ở bí cảnh Triều Long biết Giang Cố có vảy Thần Diên đều đã bị giết sạch trong ảo cảnh, còn sót lại đều là vô danh tiểu tốt, cho dù truyền ra cũng chỉ có thể thành lời đồn, dù sao vảy đã bị y hoàn toàn luyện hóa không còn chứng cứ.
Trước đó không lâu Giang Cố tu luyện xong xuất quan, thành công đột phá thêm một tầng thành Hóa Thần hậu kỳ, vịnh giao nhân cũng đã bị y hoàn toàn thu phục và luyện hóa.
Chỉ là không ngờ quá trình độ kiếp xảy ra chút trục trặc, trực tiếp san bằng ba ngọn núi của Linh Long tông, Giang Cố dùng chút thủ đoạn buộc Giang gia phải ra mặt giải quyết hộ, cái giá phải trả là Giang gia giao cho y nhiệm vụ phải đến một giáo phái không được ưa chuộng như Dương Hoa tông làm hình phạt.
Nhưng lại không biết đó đúng ý Giang Cố.
“May mắn là trước đó Vệ Phong chưa nhìn thấy mặt của ngài, nếu không hắn chắc chắn không chịu làm đồ đệ của ngài đâu.” Ô Thác đã thành công tu ra chân thân, chẳng qua huyết mạch nó đã quay trở lại với tổ tiên, bây giờ biến thành một con mèo sữa lông đỏ rực.
“Thấy cũng không sao.” Giang Cố ở trong thức hải nói chuyện với nó, “Ta sẽ đánh hắn đến khi phục.”
“...!“ Ô Thác hồi tưởng lại cảnh ngộ bi thảm của mình, lấy móng vuốt nhỏ che đi những giọt nước mắt đồng cảm, “Cũng đúng.”
Nhưng không thấy thì hành sự càng thêm thuận tiện, dù sao Giang Cố muốn độ tình kiếp thì phải yêu nhau thành đôi rồi kết đạo lữ, không nên làm mọi chuyện quá mức khó coi.
Cho nên chuyện xảy ra ở bí cảnh Triều Long vẫn nên để nó thối rữa trong bụng thì hơn.
Ô Thác biết ý đồ của Giang Cố, nghiêm túc nói: “Chủ nhân, ngài nhất định phải kiềm chế bản thân, các đệ tử khác đều có sư phụ ôn hòa yêu thương bọn họ, tiểu tử kia ở Dương Hoa tông không có người thân, cho nên ngài nhất định phải ôn nhu một chút.”
Giang Cố lạnh lùng ngạo mạn nhìn lướt qua đám tu sĩ trong đại điện, cười lạnh nói: “Ta không ôn nhu?”
Ô Thác dùng sức gặm móng vuốt của mình, nhớ lại sự tình thương tâm nhất đời nó mới miễn cưỡng không phản bác lại.
Bên ngoài đại điện của đỉnh Xuân Phong đã có dòng người chen chúc xô đẩy.
Vệ Phong và Huyền Chi Diễn từ trên phi thuyền nhảy xuống chỗ đám đệ tử tân binh gây ra chấn động mạnh, bọn họ đều nhìn hai người với ánh mắt tò mò và hâm mộ.
“Đồng phục đệ tử màu đỏ thẫm, bọn họ là đệ tử nội môn.”
“Phi thuyền này thật hoa lệ, lúc trước ta ở phòng đấu giá đã thấy qua, giá khởi điểm trăm vạn thượng phẩm linh thạch đấy...”
“Ngọc bội bên hông vị sư huynh kia là pháp khí cao cấp, cha ta cũng có một cái còn không nỡ đeo nữa...!”
“Chẳng lẽ đệ tử mới nhập môn đều được nhận phi thuyền sao?”
“Không thể nào.”
Mọi người bàn tán sôi nổi, một thiếu niên mặc đồng phục đệ tử đỏ thắm cười tươi nói: “Phi thuyền kia là do chính hắn mua.”
Rất nhiều đệ tử trẻ tuổi tức khắc trong mắt lộ ra vẻ thất vọng, nhưng nghĩ lại làm sao có thể vừa vào nội môn đã được nhận phi thuyền.
“Nhưng ta khuyên các ngươi nên tránh xa hắn một chút.” Đệ tử nội môn lộ ra vẻ khinh thường, “Đây là Vệ sư huynh vừa ngu dốt lại không có tư chất, hắn đã tu luyện mười sáu năm nhưng vẫn dừng ở Luyện Khí tầng một, lại thích nhiều thiếu niên thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, nếu bị lời ngon tiếng ngọt của hắn lừa gạt thì con đường tu luyện sẽ lập tức chấm dứt tại đây.”
Những tiểu đệ tử mới nhập môn nhất thời lộ ra biểu tình vừa hoảng sợ vừa chán ghét.
“Tu luyện coi trọng nhất là tâm tính tư chất, đừng có mà bị những thứ bên ngoài này làm cho mù quáng” Đệ tử nội môn thấy Vệ Phong và Huyền Chi Diễn đi về phía mình, ôm tay chế nhạo nói: “Nếu không thì khác gì phàm nhân chỉ biết hưởng niềm vui nhất thời?”
Vệ Phong túm lấy Huyền Chi Diễn đang tức giận muốn đáp trả lại, vẻ mặt không thay đổi đi tới trước mặt tên tu sĩ nội môn kia, đi qua được vài bước hắn đột nhiên quay người cười nói: “Sư huynh Tân Văn, ta nhớ mang máng hình như sư phụ ngươi còn đang nợ ta một ngàn vạn linh thạch trung cấp, gần đây ta đang cần tiền gấp, phiền ngươi giục giúp ta với.”
Những tiểu đệ tử xung quanh nghe được lượng linh thạch khổng lồ này lập tức kinh hãi mà hô lên thành tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tân Văn trở nên phức tạp, trên mặt Tân Văn xanh trắng đan xen, hắn lạnh lùng nói: “Không nên tùy tiện đi lại, trở về hàng đứng đi, các trưởng lão sẽ lập tức đi ra!”
Lúc này mọi người mới khôi phục lại an tĩnh.
Vệ Phong và Huyền Chi Diễn đi tới bậc thang trước đại điện, Huyền Chi Diễn vẫn còn tức giận, ôm kiếm nói: “Ngươi xem vẻ mặt đắc chí của hắn kìa, Nguyễn Khắc Kỷ mượn mười vạn linh thạch trung cấp của ngươi đã mấy năm rồi còn chưa định trả nữa.”
“Hắn gọi là mượn sao?” Vệ Phong hừ cười nói: “Ngươi gặp tên cướp nào giựt tiền xong quay lại trả đồ chưa?”
Huyền Chi Diễn muốn nói lại thôi nhìn Vệ Phong.
“Được rồi được rồi, ngày trọng đại này chúng ta không nói những chuyện phiền toái này nữa.” Vệ Phong vỗ vai cậu, “Chỉ cần chọn sư phụ --”
“Im lặng.” Một giọng nói trầm ấm và uy nghiêm vang lên từ đại điện, ngoài điện cãi cọ ầm ĩ trong nháy mắt im lặng như tờ.
Giải Phất Tuyết nhanh chóng dẫn các vị trưởng lão ra, bắt đầu cử hành nghi thức nhập môn cho đệ tử mới của Dương Hoa tông.
Phía trước đại điện rộng lớn có 3000 đệ tử mới xếp hàng ngay ngắn ở trung tâm, trước đó là hai vạn đệ tử ngoại môn, đằng trước còn có hơn 5000 đệ tử nội môn, ba nhóm người mặc hồng y từ nhạt đến đậm, Vệ Phong và Huyền Chi Diễn vì là đệ tử thâm niên nên đứng rất gần phía trước.
Tuy nhiên, vì hai người luôn xung đột với nhóm người tu vi ưu tú mắt cao hơn đầu kia nên vị trí của bọn họ có hơi xa, cũng không mấy bắt mắt.
Giải Phất Tuyết đứng trước cửa đại điện phát biểu thấm thía “Mọi người đều đã trải qua nhiều tầng tuyển chọn mới có thể đứng ở đây, một đường tu hành...”
Vệ Phong nheo mắt cũng không thấy rõ bộ dáng của những trưởng lão phía sau Giải Phất Tuyết, hắn mệt nhọc ngáp một cái, lặng lẽ dùng khủy tay huých Huyền Chi Diễn bên cạnh.
Huyền Chi Diễn vốn đang thẳng lưng nhìn chăm chú về phía trước, vì động tác của Vệ Phong mà liếc ngang nhìn hắn.
Vệ Phong nhướng mày nhìn bóng dáng người ngồi chéo mình trước mặt, ra hiệu cho Huyền Chi Duyễn cùng nhìn.
Huyền Chi Diễn theo ánh mắt của Vệ Phong nhìn qua, phát hiện là vị sư huynh nội môn vô cùng khắc nghiệt với chính mình, người này là một kẻ cuồng tu luyện, cả ngày ngoài tu luyện ra thì không làm gì khác, cũng không kết giao với đồng môn, hoàn toàn là một kẻ lập dị, mà hiện tại tay hắn đang để đằng sau người tập luyện niệm thần chú.
Huyền Chi Diễn từng may mắn bị vị sư huynh này chỉ điểm, hai ngày đó quả thực sống không bằng chết, để chữa thương hắn còn phải chạy tới chỗ Vệ Phong phóng túng một thời gian mới trở lại trạng thái bình thường.
Huyền Chi Diễn bĩu môi lắc đầu, vẻ mặt như nuốt phải ruồi, Vệ Phong nghẹn cười đến bả vai đều run rẩy, dùng ngón tay gấp một con diều nhỏ làm bằng giấy bùa, Huyền Chi Diễn lắc đầu ý bảo hắn không nên làm vậy.
Vệ Phong nháy mắt vài cái, con diều trong tay hắn vỗ cánh đậu lên vai vị sư huynh xa lạ kia, đối phương đại khái cho rằng bị tập kích, liền tát thẳng xuống.
Đùng đùng!
Quả pháo hoa nhỏ ở giữa đám người nổ tung, nháy mắt tạo nên một trận xôn xao.
Giọng nói của Giải Phất Tuyết dừng lại một chút, không hài lòng nhìn bọn họ sau đó tiếp tục nói.
Giang Cố đứng sau lưng nàng rũ mắt nhìn sang, quả nhiên thấy được Vệ Phong.
Thiếu niên tuấn tú dù đang mặc đồng phục đệ tử cũng rất nổi bật, kiêu ngạo khoanh tay cười bỡn cợt như sợ người khác không biết đầu sỏ gây tội là hắn, lại còn không biết xấu hổ mà thè lưỡi về phía người đằng trước.
Trên chiếc cổ trắng nõn mềm mại của Vệ Phong có một sợi dây đỏ được làm từ máu đầu tim của Giang Cố, lúc đấy hắn buộc hơi vội, dây còn để lại một đoạn dài rũ xuống, như đang chờ người dắt đi dạy dỗ lại.
Đáng tiếc không ai có thể nhìn thấy ngoại trừ chủ nhân của sợi dây này.
Giang Cố nhàn nhạt nhìn Vệ Phong một cái, thu hồi ánh mắt.
“Sao vậy?” Huyền Chi Diễn thấy Vệ Phong cau mày gãi cổ, có chút lo lắng, “Không thoải mái à?”
“Ừ, có chút nóng.” Vệ Phong nghiêng cổ thấp giọng nói: “Đồng phục tông môn phát chất liệu thô quá.”
“...!“ Khóe miệng Huyền Chi Diễn giật giật “Nhất định là do ngươi đã lâu không phơi nắng.”
Vệ Phong lại làm thêm một con diều nhỏ đặt trên đầu ngón tay, cười nói “Vậy không bằng để mọi người cùng nhau phơi nắng.”
“Tổ tông, ngươi dừng lại đi!” Huyền Chi Diễn chợt cảm thấy không ổn, đang muốn giơ tay ngăn, lại nghe thấy trên đài cao truyền đến âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị.
“Vệ Phong.”
Vệ Phong đang định giở trò giật mình, tưởng rằng có trưởng lão nào phát hiện ra trò đùa của hắn, hấp tấp ngẩng đầu nhìn lên, lại quên mất là con diều này dùng ánh mắt để định vị.
Con diều vàng nhỏ được gấp tinh xảo tỉ mỉ liền vỗ cánh, lung lay bay về phía tu sĩ đang nói chuyện trên bậc thềm.
Dáng người đối phương cao lớn, tay áo trắng thêu hoa văn mây bồng bềnh, mái tóc dài như thác nước, bên trong có nửa chiếc trâm kẹp tóc bằng ngọc, dung mạo rõ nét, mặt mày thanh tú, tựa như tiên nhân hạ phàm.
Y một tay chắp sau lưng, tay kia cầm con diều giấy vàng liếc xuống Vệ Phong từ bậc thềm cao.
Vệ Phong ngơ ngác nhìn đối phương, đầu óc nhất thời trống rỗng.
Xung quanh yên tĩnh như thể nghe được cả tiếng kim rơi, hắn phảng phất ngửi được mùi thơm ngào ngạt của hoa đỗ quyên nở rộ trên đỉnh Xuân Phong.
Không phải phảng phất.
Khoảnh khắc Giang Cố cầm con diều, nó liền nổ tung thành vô số cánh hoa đỏ rực bay lả tả rơi đầy đất.
“Vệ Phong!” Sau sự im lặng ngượng ngùng, Giải Phất Tuyết lập tức phản ứng lại, tức giận trách mắng: “Ngươi làm gì vậy!?”
Vệ Phong bị khiển trách liền giật mình, lập tức bĩu môi, hồn nhiên như heo chết không sợ nước sôi, cười hì hì nói: “Ta chỉ muốn hoan nghênh trưởng lão mới đến chút thôi.”
Giải Phất Tuyết tuy giận thì giận nhưng vì ngại với các tân trưởng lão ở đây nên chỉ liếc nhìn Vệ Phong một cái, sau đó quay ra Giang Cố với ánh mắt áy náy thấp thỏm: “Giang công tử, ngài thấy đấy tiểu tử này là một tên phóng đãng ngu dốt, hắn tu luyện từ khi còn nhỏ mà hiện tại mới chỉ đến Luyện Khí tầng một, thu làm đệ tử thực sự là bôi nhọ thanh danh của ngài, vẫn còn rất nhiều đệ tử ưu tú khác trong tông chưa bái sư, ngài không ngại thì có thể xem xét kỹ hơn.”
Trên đại điện bất kể là đệ tử nội ngoại môn hay tân đệ tử đều nóng lòng nhìn về phía Giang Cố, dù sao vừa rồi Giải Phất Tuyết cũng đã giới thiệu qua vị này chính là người của Giang gia.
Nếu bái Giang Cố làm sư phụ, ngàn vạn lợi ích cùng với tương lai sáng lạn sẽ mở ra ngay trước mắt.
“Thu đồ đệ? Thu đồ đệ gì?” Vệ Phong vừa rồi chỉ mải chơi đùa căn bản nãy giờ không nghe bà già kia lải nhải, lúc này hắn mới cúi đầu giả chết, nhỏ giọng hỏi Huyền Chi Diễn.
Huyền Chi Diễn thấp giọng nói: “Xem ra tân trưởng lão kia muốn thu ngươi.”
“!?” Vệ Phong kinh ngạc ngẩng đầu lên, sau đó bất ngờ không kịp đề phòng nhìn thẳng vào mắt Giang Cố.
Các trưởng lão, Giải Phất Tuyết trên đài và các đệ tử dưới đài đều tỏ vẻ như thể Giang Cố điên rồi.
Tạo sao lại thu Vệ Phong loại không học vấn không bản lĩnh còn ăn chơi trác táng này làm đồ đệ!?
Hay là tẩu hỏa nhập ma rồi? Nhất định là đã tẩu hỏa nhập ma!
Vệ Phong dưới khán đài cứng đờ tại chỗ.
Huyền Chi Diễn bên cạnh lo lắng không chịu nổi, đầu ngón tay trong tay áo khẽ nhúc nhích, hai tia linh lực liền đánh vào chân Vệ Phong.
Trước mắt bao người, chỉ nghe “Bụp” một tiếng, Vệ Phong thẳng tắp quỳ gối trên mặt đất.
“Ai-” Đầu gối Vệ Phong đập mạnh xuống sàn đá, hắn nhăn mặt đau đớn, quay đầu hung tợn nhìn về phía Huyền Chi Diễn, dùng khẩu hình miệng nói: “Ngươi đang làm cái quái gì vậy!!?”
Hắn điên rồi mới muốn bái sư! Cho dù đối phương có đẹp hơn nữa cũng không được!
Giang Cố cố nén suy nghĩ muốn trực tiếp xách người lên đánh một trận, trong tiếng khuyên giải không ngớt của Ô Thác, y nặn ra nụ cười cực nhạt, “Vệ Phong, ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy không?”
Vệ Phong vốn muốn đổi ý nhưng nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt Giang Cố, đầu óc đã đau đến choáng váng, hắn liền gật đầu.
“Nguyện ý.”
Đi?
Vệ Phong tò mò cẩn thận ngước mắt nhìn Giang Cố, một lần nữa bị nụ cười dịu dàng ôn hòa của đối phương làm mụ mị hết cả đầu óc, mặc kệ người xung quanh phản ứng như thế nào hắn hùng hổ nói: “Sư phụ, đồ nhi nguyện ý!”
Vừa nhìn đã biết sư phụ của hắn là một đại mỹ nhân ôn nhu săn sóc chu đáo rồi.
Giang Cố nén lại nụ cười, mặt không chút thay đổi nghiền nát con diều nhỏ ở giữa các ngón tay..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook