Dư Yểu là lúc bái tế cha mẹ mới phát hiện đại bá mẫu Vương thị bị bệnh.

Không chỉ vậy, sắc mặt đại bá phụ cũng không được tự nhiên, sau khi nàng cung kính gọi bá phụ, phản ứng né tránh theo bản năng giống như chim sợ cành cong.

"Đại bá phụ, người làm sao vậy? Bệnh của đại bá mẫu nghiêm trọng lắm sao? Sau khi gặp thất gia gia xong con sẽ tới phủ thăm bà ấy." Dư Yểu mơ hồ đoán được Vương thị vì sao mà bệnh, nhưng lại giả vờ không biết, chậm rãi dò hỏi.

Lúc này bọn họ đang ở từ đường của tộc, Dư Yểu sau khi dâng hương trước mộ cha mẹ xong, liền tới đây.

Thực ra trong thâm tâm nàng có chút muốn vị hôn phu cùng tới mộ cha mẹ, nhưng vị hôn phu có lẽ là vì đêm qua nghỉ ngơi quá muộn, cửa phòng đóng chặt không có động tĩnh gì, nàng ngóng trông nhìn vài lần, cuối cùng vẫn không dám nói ra ý đồ của mình với Thường Bình đang canh giữ ở cửa.

"Ngũ cô nương, có chuyện gì sao?" Nội thị hạ giọng, ánh mắt dò xét rơi vào gương mặt do dự của thiếu nữ.

"Không có gì, chỉ là tới xem một chút, còn nữa là con phải tới từ đường một chuyến, lang quân tỉnh dậy sẽ không tìm thấy con."

Nàng mím môi, không che giấu vẻ thất vọng cười cười. Biết thế, đêm qua đã không dẫn lang quân ở bên ngoài lâu như vậy.

Tuy nhiên, khi tới trước mặt đại bá phụ, nhắc tới vị hôn phu, Dư Yểu rất nhanh che giấu vẻ thất vọng, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề sang đại bá mẫu Vương thị đang bị bệnh.

Nói ra thì có chút buồn cười, chuyện Vương thị bị bệnh lại là nhị bá mẫu mặt mày nịnh nọt nói cho nàng biết.

“Bá phụ không sao, bá mẫu cũng chỉ là nhiễm chút phong hàn thôi. Con sắp sửa cùng Thế tử hồi kinh, làm sao có thể nhiễm bệnh khí được? Đại bá phụ biết Yểu nương là đứa hiểu chuyện ngoan ngoãn, có lòng tốt, tâm ý là tốt rồi.” Dư lão gia cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, giọng điệu từ ái từ chối Dư Yểu đến thăm.

Lời nói của ông ta còn ẩn chứa vài phần lấy lòng.

Nhị bá phụ của Dư Yểu là Dư nhị gia cũng ở đó, nghe được lời này có chút khó tin, đại ca khi nào lại hạ mình trước cháu gái như vậy.

Chẳng lẽ thật sự như lời phu nhân nói, cháu gái vẫn canh cánh trong lòng chuyện suýt bị gả cho Lưu tri phủ hôm đó, đại ca đại tẩu sợ bị Thế tử truy cứu trách nhiệm mà thấp thỏm lo âu.

Ông ta đảo mắt, dưới sự ám chỉ của Đỗ thị, cũng thân thiết gọi “Yểu nương”, “Lộ trình xa xôi, con còn chưa từng ra khỏi cửa xa như vậy, bá phụ thật sự không yên tâm, chi bằng để bá phụ tiễn con một đoạn. Thương thuyền trong nhà đã chuẩn bị xong rồi.”

Ông ta và Đỗ thị tham lam thì đúng, nhưng lại nhát gan, cho dù biết Trấn Quốc công Thế tử ở ngay phía đông thành, cũng không dám đơn phương chủ động nịnh bợ, lúc này lấy lòng cháu gái trước mặt thì dám.

“Không làm phiền nhị bá phụ, thuyền của Lang quân rất lớn, cao tận hai tầng lầu, chứa đồ của con được.” Dư Yểu mỉm cười nhạt, đôi mắt đen láy lại mở to.

Thương thuyền trong miệng nhị bá phụ chính là di vật cha nàng để lại, cha mẹ mới qua đời không lâu, thương thuyền đã bị nhị bá phụ chiếm mất.

Thiếu nữ nhìn chằm chằm người ta bằng ánh mắt trong veo, Dư nhị gia cũng nhớ tới lai lịch của thương thuyền trong miệng mình, da mặt giật giật, không dám hó hé thêm.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến bọn họ không dám nịnh bợ, không có biện pháp, chột dạ thôi.

Nhưng lúc trước cũng không trách bọn họ được, tam đệ tam đệ muội đều đã chết, chỉ còn lại một đứa con gái, sớm muộn gì cũng phải gả đi, thương thuyền loại đồ quan trọng này vẫn phải để lại cho người họ Dư.

Đại ca chiếm một nửa gia sản của tam đệ, ông ta lấy hai chiếc thuyền cũng không tính là gì.

Ai ngờ một cô nhi mất cha mất mẹ lại có ngày bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.

Dư nhị gia đang nghĩ xem nên bồi tội thế nào để nối lại quan hệ với cháu gái, tộc lão họ Dư cùng đường huynh Dư Xương Hiếu của Dư Yểu bước vào từ đường.



“Thất gia gia.” Thấy tộc lão, Dư Yểu ngoan ngoãn chào hỏi, lúc trước nàng có thể giữ lại được một nửa gia sản, cũng nhờ vị lão nhân tóc bạc phơ trước mặt này giúp đỡ.

“Tiểu Yểu nương đã lớn rồi, nếu Thừa An có thể nhìn thấy dáng vẻ hôm nay của con, chắc chắn sẽ rất an ủi.” Tộc lão họ Dư nhắc tới cha Dư Yểu, nhìn thiếu nữ xinh đẹp, nụ cười hiền từ.

Con gái duy nhất của Thừa An cuối cùng cũng phải gả đi, nhưng nhà chồng của nàng lại là gia tộc cao quý mà cả họ Dư trăm năm qua cũng chỉ có thể ngước nhìn.

Chỉ bằng điểm này, ông ta nhất định sẽ không để thiếu nữ chịu thiệt thòi.

“Xương Hiếu, lấy đồ trong tay con ra đưa cho Yểu nương đi.”

Nghe được lời này, Dư Yểu mới hiểu được vì sao đại đường ca lại đi cùng tộc lão, nàng nhận lấy chiếc hộp đại đường ca đưa tới, mở ra xem, bên trong là một xấp ngân phiếu được xếp ngay ngắn.

Ước chừng có đến mấy vạn lượng.

“Đây đều là thứ ngũ muội muội nên được, trước kia do nhà giữ hộ, giờ ngũ muội muội sắp gả chồng rồi, đương nhiên phải trả lại cho muội.”

Người đàn ông có quầng thâm mắt khi nói chuyện với thiếu nữ vô cùng chân thành, cứ như bọn họ thật sự là một đôi đường huynh muội tình cảm hòa thuận.

“Thế gia đại tộc quy củ nhiều, chờ ngũ muội muội tới kinh thành nhất định phải viết thư về nhà, trước khi đại hôn, huynh trưởng ta cũng sẽ xuất phát từ nhà, đến kinh thành đưa tiễn muội.”

Dư Yểu sờ sờ ngân phiếu, không khách khí cất đi, đồng thời nở nụ cười rạng rỡ, “Được ạ, đại đường ca cứ chờ thư của muội.”

Bọn họ đều ngầm hiểu không nhắc tới ba năm u ám kia, cũng như nguyên nhân Vương thị bệnh nặng.

Cho dù bọn họ có trả lại số bạc này hay không, Dư Yểu cũng không định trở mặt với tộc nhân họ Dư ở Tô Châu, bởi vì nàng còn chưa xác định được tương lai của mình.

Mọi thứ ở kinh thành đối với nàng mà nói đều là ẩn số.

“Tiểu Yểu nương, đã đi bái tế cha mẹ con chưa?” Tộc lão họ Dư thấy ngân phiếu đã vào tay nàng, mỉm cười hỏi tiếp.

Dư Yểu gật đầu, đôi mắt cong cong, “Thất gia gia, đã nói với cha mẹ rồi ạ. Còn có một chuyện, con muốn dẫn người hầu trong nhà đi cùng, chìa khóa nhà sẽ đưa tới phủ của Thất gia gia, sau này phiền Thất gia gia chăm sóc giúp con. Bá phụ bá mẫu bận rộn, có lẽ không lo được.”

Nàng nói dối trắng trợn, không muốn giao ngôi nhà chứa đựng hồi ức tươi đẹp cho hai vị bá phụ trông coi, nếu là trước kia nhất định sẽ bị phản đối kịch liệt, nhưng hiện tại trừ Dư nhị gia mấp máy môi, không có ai lên tiếng.

“Tốt, tốt, sau này con về thăm nhà còn có chỗ ở.”

Tộc lão họ Dư cười tủm tỉm đáp ứng, lại dặn nàng vài câu sau khi tới kinh thành nhất định phải thường xuyên qua lại với nhà ngoại.

Dư Yểu gật đầu, ghi nhớ lời dặn dò của ông.

***

Để Phong Nguyên Nguy lăn tới Tô Châu cách kinh thành ngàn dặm làm tri phủ, Tiêu Diễm cảm thấy mình đã đưa ra quyết định sáng suốt, vừa có thể bịt miệng đám đại thần trong triều, cũng khiến hắn sau này không cần nhìn thấy cái bản mặt lúc nào cũng nghiêm nghị của Phong Nguyên Nguy nữa.

Khi hắn ung dung tỉnh dậy từ trong phòng chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, tùy ý liếc nhìn chiếc mặt nạ xấu xí đeo tối qua, hắn dùng ngón tay thon dài kẹp lấy đặt cùng với tấu chương được đưa tới từ kinh thành.



“Bệ hạ, ngài tỉnh rồi. Vừa rồi Dư cô nương tới rồi lại đi, Lê Lang tướng đưa tới tang chứng thu được từ đám quan viên Tô Châu. Còn có, y phục bốn mùa và trang sức Dư cô nương đặt làm cũng đã đưa tới.” Thường Bình rất tinh ý, phát hiện tâm trạng Bệ hạ lười biếng vui vẻ, nhỏ giọng bẩm báo những chuyện xảy ra khi hắn chưa tỉnh dậy.

“Nàng tới, có chuyện gì?” Tiêu Diễm hơi nhíu mày, dùng ánh mắt gần như dò xét nhìn ra ngoài cửa, giọng điệu có chút khó chịu, “Vì sao lại đi rồi?”

“Ngày mai Bệ hạ khởi giá hồi kinh, Dư cô nương sáng sớm đã đi bái tế cha mẹ nàng.” Thường Bình vội vàng giải thích thay Dư Yểu.

“Ừm, truyền thiện đi.” Tiêu Diễm không hứng thú với cha mẹ đã khuất của tiểu đáng thương, chỉ nhấc mí mắt lên một chút rồi bảo Thường Bình truyền thiện.

Có lẽ bởi vì tối qua dạo một vòng Tô Châu, cũng có thể là vì xử lý một số chính sự, hoặc là vì giải quyết được một vấn đề nan giải khiến hắn đau đầu, giấc ngủ này của Tiêu Diễm rất an ổn, ngủ rất lâu.

Giờ đã quá giờ Tỵ, thứ Thường Bình sai người bày biện có thể coi là bữa trưa.

Tôm bóc nõn xào rau, cá chép hồ Thái, thịt kho tàu, canh măng hun khói, rau dền đỏ, đủ loại bánh bao chay nhỏ nhân mỏng, còn có một bát thuốc bổ hầm đã lâu, bày đầy cả bàn, nhìn qua sắc hương vị đều đủ.

Được Dư Yểu dặn dò kỹ lưỡng, về khoản ăn uống, Đới bà bà rất để tâm tới vị công tử ở trong phủ, chỉ sợ vị cô gia tương lai có chút bất mãn nào với tiểu thư nhà mình.

Chỉ riêng bữa trưa này thôi, tâm tư và tiền bạc bỏ ra đều có thể nhìn thấy rõ ràng, ngay cả Thường Bình cũng không bắt được lỗi gì.

Nhưng mà, sự việc lại đột nhiên xảy ra biến cố.

Khi Tiêu Diễm một mình ngồi xuống, bên tai không chỉ thiếu đi tiếng lẩm bẩm của một người, cũng không ngửi thấy mùi hương thanh mát trên người nàng, chỉ mới nếm thử một miếng, sắc mặt hắn lập tức trở nên âm trầm.

Gân xanh trên trán cũng giật giật.

“Thật... khó... ăn.” Tiêu Diễm nếm thử hương vị ngọt ngấy, cảm giác nóng rát quen thuộc dâng lên trong dạ dày, tựa như trở về cung điện trống trải sâu hun hút.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một, như thể đang nhai nuốt miếng thịt hôi thối không chịu nổi.

Nghe vậy, Thường Bình ánh mắt hơi biến đổi, vội vàng nhìn về phía tiểu thái giám đã thử món ăn trước đó.

Tiểu thái giám run rẩy, lắc đầu lia lịa.

Thức ăn của nhà họ Dư so với những gì bọ hạ đã từng ăn trước đây căn bản không có gì khác biệt lớn. Tất cả bọn họ đều đã thử trước, không thể sai.

Còn việc tại sao bệ hạ đột nhiên nói khó ăn... bọn họ thật sự không biết a!

Trong miệng là vị ngọt ngấy, mũi ngửi thấy đủ loại mùi hỗn tạp, đặc biệt là đĩa rau dền có màu sắc đỏ tươi như máu, sự bực bội trong lòng Tiêu Diễm ngày càng nặng, như muốn trào ra khỏi mạch máu.

Hắn sắc mặt âm trầm, ra lệnh Thường Bình dọn hết thức ăn xuống, sau đó tự tay rót một cốc nước, dập tắt Kỳ Nam hương ngàn vàng khó đổi, tâm trạng bực bội vẫn không hề thuyên giảm.

...

Dư Yểu ôm chiếc hộp đựng đầy ngân phiếu, hớn hở trở về từ từ đường của dòng tộc, vừa định mở miệng nói với vị hôn phu tin vui này, đã đụng phải bộ dạng tức giận của hắn.

Người trong phòng run rẩy quỳ đầy đất, thiếu nữ ngơ ngác không biết đã xảy ra chuyện gì, còn chưa kịp mở miệng hỏi, đã bị một bàn tay to nắm lấy cằm.

Đôi mắt đen lạnh lùng của người đàn ông nhìn chằm chằm vào nàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương