Nhân Ngư
-
Chương 3
Nếu như bây giờ rời đi, ngày mai anh sẽ biến mất thì phải làm sao? Nghĩ đến đây, cô lại tiếp tục hắt hơi một cái.
[Cái đó…]
Đang lúc lo lắng không biết phải giải quyết ra sao, bỗng thấy người cá cầm chặt lấy tay cô, nhiệt độ cơ thể lạnh buốt của anh khiến cô run nhè nhẹ. Anh thấy thế mấy máy môi, buông tay ra. [Ngày mai em sẽ đến đây chứ?]
[Ồ, tất nhiên, tất nhiên, em còn muốn ngắm mặt trời mọc, trên bãi biển này.]
Ngả Thụy Tư lộ vẻ mặt tươi tắn, dùng ngón tay cái lau đi giọt nước đang chảy xuống trên mặt cô. [Về đi, trông em có vẻ như không được ổn.]
[Ừm.] Cửu Âm có chút không cam lòng đứng dậy, chầm chậm đi từng bước rời khỏi bãi đá ngầm chằng chịt.
Cô thẫn thờ quay về biệt thự gột rửa thân thể đầy vị biển, cả người mệt nhoài bắt đầu gọi điện cho mẹ báo bình an, cô nằm trên giường rất lâu nhưng không tài nào ngủ được, dứt khoác đứng dậy mặc thêm áo khoác.
Chàng mỹ nhân ngư đẹp đến mức không chân thực ấy, lẽ nào chỉ là mộng?
Quay lại bãi đá ngầm chằng chịt ấy, quả nhiên không còn trông thấy chàng người cá với chiếc đuôi có vảy bạc tuyệt đẹp đó. Trời đã khuya, cô thất vọng thở dài, suy xét một lúc cô liền quyết định chạy một vòng dọc theo bờ biển rồi trở về ngủ. Tuy chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm không nhiều lắm nhưng gió biển thổi qua người cô vẫn lạnh buốt. Lúc định quay người trở về, cô bỗng thấy một túi đồ đen đúa bất thình lình từ dưới biển phóng lên.
“Á…” Cô kinh hoàng thét lên một tiếng rồi lùi về sau, mượn ánh trăng mới thấy rõ. Đó là một cái lưới đơn sơ được bện từ rong biển, bên trong lưới đầy ắp vỏ sò cùng với mấy con cá không biết tên.
[…Cửu Âm?] Giọng nói khe khẽ tựa như ai đó kề cận thì thầm bên tai vậy.
Đây không phải là mơ!
Cô quay phắt lại, trông thấy người cá chống hai tay trên tảng đá ngầm trồi lên mặt nước, dường như anh mới vận động mạnh nên thở hổn hiển, nước biển hoàn toàn thấm ướt mái tóc dài bệt dính vào mặt anh rồi chạy dọc theo đường cong trên cơ thể.
Chết rồi, nên nói cái gì bây giờ? Cô nhìn chăm chú, đầu lưỡi như líu lại, hơn nửa ngày nghẹn nín mới nói: [Anh, sao còn ở đây? À, em, em muốn nói…] Nghe có vẻ như hạ lệnh đuổi khách vậy, cô vội vã khoác tay định tìm vài câu để giải thích. [Ý em không phải vậy…]
Vẻ mặt anh ngờ vực, nháy mắt một cái, lập tức cười toe. [Tôi đang đợi em.]
[Không phải chúng ta đã hẹn gặp nhau vào lúc mặt trời mọc sao, anh định chờ ở đây cho đến khi mặt trời mọc đấy à?]
Vừa dứt lời, cô liền thấy mình quá tự kỷ, trong lúc Cửu Âm định tìm chuyện gì đó để chuyển đề tài, chợt thấy Ngả Thụy Tư nghiêm túc gật đầu thừa nhận. [Tôi còn tìm một ít thức ăn, nếu như em thích…] Anh chỉ hải sản bên chân Cửu Âm.
[Tất, tất nhiên!]
Cửu Âm bỗng cúi đầu nhìn thân thể mình, cố sức nắm túi đồ vật ấy đẩy về phía Ngả Thụy Tư. [Đến, đến bờ biển đối diện đi! Chờ em một lát, em sẽ quay lại nhanh thôi!] Không chờ đối phương phản ứng, cô đã quay người chạy một mạch về phía biệt thự.
Mười lăm phút sau, Cửu Âm kéo một chiếc xe cút kít đi đến bờ cát, cô nhanh chóng tìm thấy bóng dáng người cá trên bãi biển.
Thủy triều lên đã gột rửa phần cát dính trên thân thể anh, so với nơi u ám bởi đá ngầm san sát chằng chịt như rừng rậm thì bãi biển bên này bằng phẳng không hề có chướng ngại vật, ngay cả vầng trăng cũng bị cuốn hút bởi chiếc vảy lấp lánh ánh bạc, phản chiếu ánh sáng nhu hòa, tựa như… Tựa như chính bản thân anh phát ra vậy.
Càng lại gần anh, cô càng cảm thấy bồng bềnh như đang mơ vậy.
Cửu Âm dùng sức lắc đầu, cô khó nhọc đẩy chiếc xe cút kít đến bên người Ngả Thụy Tư, từ trên xe lấy xuống đủ loại đồ dùng dã ngoại, dùng lá chắn cản gió sau đó nhóm lửa. [Được rồi, để em xem anh có thứ gì ngon nào?]
[Đây là cách loài người nấu nướng à?] Anh hiếu kỳ nhìn đống lửa than cùng với vĩ nướng được đặt ở phía trên.
[Đúng vậy.] Cô cởi nút buộc ra, hỏi. [Mấy anh thường trực tiếp ăn sống hả?]
[Sống… là sao?]
[Chúng ta thường gọi những thức ăn đã qua quá trình nấu nướng đun sôi là thức ăn chín, còn những… thứ này…] Cô vẫy vẫy còn hàu lớn trong tay, [Không qua nấu nướng đun sôi gọi là đồ sống.]
[Vậy sao? Chúng tôi đều ăn sống cả.] Anh vừa cười vừa nói, tay không nhịn được vươn tới đống lửa than đang cháy đỏ rực.
[Đừng chạm vào, sẽ bị phỏng đấy.]
[Có nóng như bị dung nham thiêu đốt ở dưới đáy biển không?]
[Đúng vậy!] Độ nóng không kém bao nhiêu đâu.
Cầm trên tay bốn, năm con hào, cùng với vài con cá mình biết tên và hai con bạch tuộc chỉ lớn bằng bàn tay, cô dùng nước biển rửa sạch bùn cát dính trên thân chúng, sau đó cắt thành miếng tùy thích rồi đặt lên vĩ nướng. Hải sản tươi đánh bắt trên vùng biển không bị ô nhiễm này hầu như không cần đến gia vị, nướng sơ sơ thôi đã tỏa ra hương vị mê người.
[Thử một chút xem sao?] Cô gắp một miếng, thổi thổi bạch tuộc nướng ở phía trên đến râu cũng đã co lại, đưa đến bên môi Ngả Thụy Tư.
Lần đầu tiên ăn thức ăn chín, anh hơi do dự, ngửi một cái, không được tự nhiên há mồm cắn xuống một miếng. [… Có vị hơi là lạ.]
Xem ra anh không thích mấy.
Cô cũng đồng thời từ chối miếng cá sống mà Ngả Thụy Tư đưa đến. [Em cũng không có thói quen ăn đồ sống.]
Tuy cảm thấy hơi tiếc, nhưng Cửu Âm vẫn cảm thấy may rằng, tuy họ có thói quen ăn uống trái ngược nhau nhưng không hề gây trở ngại đến việc làm quen, giao lưu của hai người bọn họ. Đất liền và biển cả, trong mắt đối phương đều mang vẻ thần bí, vừa trò chuyện với anh về những chuyện mới mẻ, thú vị trong cuộc sống cô, vừa chú ý rắc một chút gia vị lên miếng cá được nướng đã ngả màu vàng óng ánh.
[Bên trong con hào có ngọc trai không?] Trông thấy Ngả Thụy Tư tiện tay lấy một chiếc vỏ sò cạy mở miệng con hào, cô chợt nhớ đến quảng cáo chàng bếp quyến rũ nào đó trước kia cô từng xem qua, tay đầu bếp khêu gợi cạy mở miệng con hào, lấy ra một viên ngọc trai…
Anh nuốt thức ăn trong miệng xuống, há miệng để cô xem. [Không có.]
Người cá có vẻ cao quý, ưu nhã làm động tác này khiến cô cực kỳ buồn cười, nhịn không được cười rộ lên, sau đó chợt nhớ đến một việc. [Nghe nói khi người cá chảy nước mắt sẽ hóa thành hạt châu, điều này có thật không?]
Câu hỏi của cô tựa như đang dòm ngó đến hạt ngọc trai của anh vậy. Vừa dứt lời, cô liền thấy hơi hối hận. Bình thường, cô không phải là loại người hay lo âu, nhưng ở trước mặt anh, lúc nào cô cũng lo rằng lời nói của mình sẽ khiến cho anh không vui sau đó quay người nhảy xuống biển và không bao giờ xuất hiện nữa.
[Thật đó.] Ngoài dự đoán, anh trả lời rất dứt khoát.
“Wow…” Bất chợt thốt ra lời ca thán đầy ngưỡng mộ, vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô làm cho anh cảm thấy rất thú vị.
[Nếu như tôi có thể chảy nước mắt.] Ngả Thụy Tư ung dung thong thả bổ sung thêm nửa câu sau.
Cửu Âm thất vọng cúi đầu, gắp cá vừa được nướng xong vào cái chén từ từ ăn. Nếu như Ngả Thụy Tư là một cô gái, có lẽ cô còn có cách, ví dụ như kể cho “cô ấy” nghe những câu chuyện tình yêu bi đát, ha ha… Đúng rồi!
Cô lục lọi trong cái túi nhỏ, lấy ra một chai dầu bạc hà.
Có vẻ… không đứng đắn lắm? Khi bạn dùng chai dầu này sẽ làm cay mắt khiến nước mắt chảy ra.
[Em có cách gì à, mau đến đây.] Dường như nhìn ra sự do dự của cô, người cá nói.
[Nhưng sẽ khó chịu đó…] Vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình mà ép anh phải khóc thì thật quá quắc.
[Không sao đâu, cái này dùng thế nào?]
[…Lấy một chút bôi lên hốc mắt, hơi cay cay.]
[Đến đây.] Anh nhắm mắt lại.
[Cái đó…]
Đang lúc lo lắng không biết phải giải quyết ra sao, bỗng thấy người cá cầm chặt lấy tay cô, nhiệt độ cơ thể lạnh buốt của anh khiến cô run nhè nhẹ. Anh thấy thế mấy máy môi, buông tay ra. [Ngày mai em sẽ đến đây chứ?]
[Ồ, tất nhiên, tất nhiên, em còn muốn ngắm mặt trời mọc, trên bãi biển này.]
Ngả Thụy Tư lộ vẻ mặt tươi tắn, dùng ngón tay cái lau đi giọt nước đang chảy xuống trên mặt cô. [Về đi, trông em có vẻ như không được ổn.]
[Ừm.] Cửu Âm có chút không cam lòng đứng dậy, chầm chậm đi từng bước rời khỏi bãi đá ngầm chằng chịt.
Cô thẫn thờ quay về biệt thự gột rửa thân thể đầy vị biển, cả người mệt nhoài bắt đầu gọi điện cho mẹ báo bình an, cô nằm trên giường rất lâu nhưng không tài nào ngủ được, dứt khoác đứng dậy mặc thêm áo khoác.
Chàng mỹ nhân ngư đẹp đến mức không chân thực ấy, lẽ nào chỉ là mộng?
Quay lại bãi đá ngầm chằng chịt ấy, quả nhiên không còn trông thấy chàng người cá với chiếc đuôi có vảy bạc tuyệt đẹp đó. Trời đã khuya, cô thất vọng thở dài, suy xét một lúc cô liền quyết định chạy một vòng dọc theo bờ biển rồi trở về ngủ. Tuy chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm không nhiều lắm nhưng gió biển thổi qua người cô vẫn lạnh buốt. Lúc định quay người trở về, cô bỗng thấy một túi đồ đen đúa bất thình lình từ dưới biển phóng lên.
“Á…” Cô kinh hoàng thét lên một tiếng rồi lùi về sau, mượn ánh trăng mới thấy rõ. Đó là một cái lưới đơn sơ được bện từ rong biển, bên trong lưới đầy ắp vỏ sò cùng với mấy con cá không biết tên.
[…Cửu Âm?] Giọng nói khe khẽ tựa như ai đó kề cận thì thầm bên tai vậy.
Đây không phải là mơ!
Cô quay phắt lại, trông thấy người cá chống hai tay trên tảng đá ngầm trồi lên mặt nước, dường như anh mới vận động mạnh nên thở hổn hiển, nước biển hoàn toàn thấm ướt mái tóc dài bệt dính vào mặt anh rồi chạy dọc theo đường cong trên cơ thể.
Chết rồi, nên nói cái gì bây giờ? Cô nhìn chăm chú, đầu lưỡi như líu lại, hơn nửa ngày nghẹn nín mới nói: [Anh, sao còn ở đây? À, em, em muốn nói…] Nghe có vẻ như hạ lệnh đuổi khách vậy, cô vội vã khoác tay định tìm vài câu để giải thích. [Ý em không phải vậy…]
Vẻ mặt anh ngờ vực, nháy mắt một cái, lập tức cười toe. [Tôi đang đợi em.]
[Không phải chúng ta đã hẹn gặp nhau vào lúc mặt trời mọc sao, anh định chờ ở đây cho đến khi mặt trời mọc đấy à?]
Vừa dứt lời, cô liền thấy mình quá tự kỷ, trong lúc Cửu Âm định tìm chuyện gì đó để chuyển đề tài, chợt thấy Ngả Thụy Tư nghiêm túc gật đầu thừa nhận. [Tôi còn tìm một ít thức ăn, nếu như em thích…] Anh chỉ hải sản bên chân Cửu Âm.
[Tất, tất nhiên!]
Cửu Âm bỗng cúi đầu nhìn thân thể mình, cố sức nắm túi đồ vật ấy đẩy về phía Ngả Thụy Tư. [Đến, đến bờ biển đối diện đi! Chờ em một lát, em sẽ quay lại nhanh thôi!] Không chờ đối phương phản ứng, cô đã quay người chạy một mạch về phía biệt thự.
Mười lăm phút sau, Cửu Âm kéo một chiếc xe cút kít đi đến bờ cát, cô nhanh chóng tìm thấy bóng dáng người cá trên bãi biển.
Thủy triều lên đã gột rửa phần cát dính trên thân thể anh, so với nơi u ám bởi đá ngầm san sát chằng chịt như rừng rậm thì bãi biển bên này bằng phẳng không hề có chướng ngại vật, ngay cả vầng trăng cũng bị cuốn hút bởi chiếc vảy lấp lánh ánh bạc, phản chiếu ánh sáng nhu hòa, tựa như… Tựa như chính bản thân anh phát ra vậy.
Càng lại gần anh, cô càng cảm thấy bồng bềnh như đang mơ vậy.
Cửu Âm dùng sức lắc đầu, cô khó nhọc đẩy chiếc xe cút kít đến bên người Ngả Thụy Tư, từ trên xe lấy xuống đủ loại đồ dùng dã ngoại, dùng lá chắn cản gió sau đó nhóm lửa. [Được rồi, để em xem anh có thứ gì ngon nào?]
[Đây là cách loài người nấu nướng à?] Anh hiếu kỳ nhìn đống lửa than cùng với vĩ nướng được đặt ở phía trên.
[Đúng vậy.] Cô cởi nút buộc ra, hỏi. [Mấy anh thường trực tiếp ăn sống hả?]
[Sống… là sao?]
[Chúng ta thường gọi những thức ăn đã qua quá trình nấu nướng đun sôi là thức ăn chín, còn những… thứ này…] Cô vẫy vẫy còn hàu lớn trong tay, [Không qua nấu nướng đun sôi gọi là đồ sống.]
[Vậy sao? Chúng tôi đều ăn sống cả.] Anh vừa cười vừa nói, tay không nhịn được vươn tới đống lửa than đang cháy đỏ rực.
[Đừng chạm vào, sẽ bị phỏng đấy.]
[Có nóng như bị dung nham thiêu đốt ở dưới đáy biển không?]
[Đúng vậy!] Độ nóng không kém bao nhiêu đâu.
Cầm trên tay bốn, năm con hào, cùng với vài con cá mình biết tên và hai con bạch tuộc chỉ lớn bằng bàn tay, cô dùng nước biển rửa sạch bùn cát dính trên thân chúng, sau đó cắt thành miếng tùy thích rồi đặt lên vĩ nướng. Hải sản tươi đánh bắt trên vùng biển không bị ô nhiễm này hầu như không cần đến gia vị, nướng sơ sơ thôi đã tỏa ra hương vị mê người.
[Thử một chút xem sao?] Cô gắp một miếng, thổi thổi bạch tuộc nướng ở phía trên đến râu cũng đã co lại, đưa đến bên môi Ngả Thụy Tư.
Lần đầu tiên ăn thức ăn chín, anh hơi do dự, ngửi một cái, không được tự nhiên há mồm cắn xuống một miếng. [… Có vị hơi là lạ.]
Xem ra anh không thích mấy.
Cô cũng đồng thời từ chối miếng cá sống mà Ngả Thụy Tư đưa đến. [Em cũng không có thói quen ăn đồ sống.]
Tuy cảm thấy hơi tiếc, nhưng Cửu Âm vẫn cảm thấy may rằng, tuy họ có thói quen ăn uống trái ngược nhau nhưng không hề gây trở ngại đến việc làm quen, giao lưu của hai người bọn họ. Đất liền và biển cả, trong mắt đối phương đều mang vẻ thần bí, vừa trò chuyện với anh về những chuyện mới mẻ, thú vị trong cuộc sống cô, vừa chú ý rắc một chút gia vị lên miếng cá được nướng đã ngả màu vàng óng ánh.
[Bên trong con hào có ngọc trai không?] Trông thấy Ngả Thụy Tư tiện tay lấy một chiếc vỏ sò cạy mở miệng con hào, cô chợt nhớ đến quảng cáo chàng bếp quyến rũ nào đó trước kia cô từng xem qua, tay đầu bếp khêu gợi cạy mở miệng con hào, lấy ra một viên ngọc trai…
Anh nuốt thức ăn trong miệng xuống, há miệng để cô xem. [Không có.]
Người cá có vẻ cao quý, ưu nhã làm động tác này khiến cô cực kỳ buồn cười, nhịn không được cười rộ lên, sau đó chợt nhớ đến một việc. [Nghe nói khi người cá chảy nước mắt sẽ hóa thành hạt châu, điều này có thật không?]
Câu hỏi của cô tựa như đang dòm ngó đến hạt ngọc trai của anh vậy. Vừa dứt lời, cô liền thấy hơi hối hận. Bình thường, cô không phải là loại người hay lo âu, nhưng ở trước mặt anh, lúc nào cô cũng lo rằng lời nói của mình sẽ khiến cho anh không vui sau đó quay người nhảy xuống biển và không bao giờ xuất hiện nữa.
[Thật đó.] Ngoài dự đoán, anh trả lời rất dứt khoát.
“Wow…” Bất chợt thốt ra lời ca thán đầy ngưỡng mộ, vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô làm cho anh cảm thấy rất thú vị.
[Nếu như tôi có thể chảy nước mắt.] Ngả Thụy Tư ung dung thong thả bổ sung thêm nửa câu sau.
Cửu Âm thất vọng cúi đầu, gắp cá vừa được nướng xong vào cái chén từ từ ăn. Nếu như Ngả Thụy Tư là một cô gái, có lẽ cô còn có cách, ví dụ như kể cho “cô ấy” nghe những câu chuyện tình yêu bi đát, ha ha… Đúng rồi!
Cô lục lọi trong cái túi nhỏ, lấy ra một chai dầu bạc hà.
Có vẻ… không đứng đắn lắm? Khi bạn dùng chai dầu này sẽ làm cay mắt khiến nước mắt chảy ra.
[Em có cách gì à, mau đến đây.] Dường như nhìn ra sự do dự của cô, người cá nói.
[Nhưng sẽ khó chịu đó…] Vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình mà ép anh phải khóc thì thật quá quắc.
[Không sao đâu, cái này dùng thế nào?]
[…Lấy một chút bôi lên hốc mắt, hơi cay cay.]
[Đến đây.] Anh nhắm mắt lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook