Nhân Ngư [Khải Nguyên]
-
Chương 22
Vương Tuấn Khải cẩn thận đặt bộ ly thủy tinh mới toanh lên bàn, khi hắn đang lau chùi, Tiểu Hạ lúng túng đến gần hắn, ho khan:
"Cảm ơn anh." Cậu nhỏ giọng, sợ Vương Tuấn Khải không nghe thấy nên chăm chú nhìn hắn, mặt lại đỏ hồng lên rồi.
"Dù sao thì cậu cũng là nhân viên của tôi."
Tiểu Hạ sửng sốt một chút, gật gật đầu rồi mím môi rời đi.
Chỉ là nhân viên mà thôi. . .
"Một trái tim chân thành cứ như vậy tan vỡ a."
". . .Ừ. . .Ủa?"
Vương Tuấn Khải giật mình ngó sang, chỉ thấy một chàng trai đứng cạnh quầy từ lúc nào, miệng cười tủm tỉm, nói được câu đó chắc hẳn đã nghe hết toàn bộ đối thoại rồi.
"Anh cuối cùng cũng tối rồi."
Mấy ngày nay bọn họ chiến tranh lạnh chỉ có Thiên Tỉ biết rõ, tuy rằng anh không hiểu cụ thể chi tiết cho lắm, nhưng nói thế nào thì cũng là sứ giả trung gian duy nhất có thể làm dịu tình hình này. Vương Tuấn Khải cũng không phải đèn cạn dầu, hắn luôn ở nhà không có nghĩa là hắn không biết làm sao. Hơn nữa hắn có rất nhiều nghi vấn mà trong lúc này, có lẽ chỉ có mình Thiên Tỉ mới giải đáp được.
Hoàng Kỳ Lâm nhìn chằm chằm cái tay đang nắm lấy cổ tay Thiên Tỉ của Vương Tuấn Khải, há hốc mồm, lẽ nào ông chủ chơi trò bắt cá hai tay? Lại nhớ tới gương mặt ôn hòa mà vẫn góc cạnh nam tính của chàng trai kia, vô thức rùng mình, khẩu vị của ông chủ thật đặc biệt nha!
Vương Tuấn Khải rót trà cho Thiên Tỉ, hai mắt sáng quắc nhìn anh.
"Cậu muốn hỏi cái gì?" Thiên Tỉ buồn cười rồi: "Tôi sẽ trả lời từng vấn đề một."
"Như vậy. . .nói về thân thế của Vương Nguyên trước đi."
Thường thì người ta phải hỏi về mình chứ nhỉ? Có điều Thiên Tỉ dễ dàng hiểu ra được vấn đề, chậm rãi nói: "Câu chuyện về con cá rơi xuống trần gian của Hàn Tương Tử. . ."
"Chuyện này Vương Nguyên đã kể cho tôi nghe rồi. Cậu ấy nói con cá đó là tổ tiên của tôi." Lúc trước hắn bán tín bán nghi, giờ thì tin rồi.
Mà người miễn cưỡng thừa nhận sức mạnh này, chính là Vương Nguyên.
"Cho nên nói, ban đầu cậu ấy vốn là người?"
"Ừm, khởi nguồn thì đúng là người, nhưng không phải người bình thường. Vương Nguyên có một nửa huyết mạch của Phong tộc, đang được các trưởng lão trong tộc coi trọng, có cơ hội trở thành tộc trưởng. Có điều sau khi nội đan kia chiếm cứ lấy thân thể của Vương Nguyên, giá trị của y trong tộc đã biến mất hoàn toàn."
Vương Tuấn Khải sửng sốt: "Vì sao?"
"Cái gì? Lẽ nào trưởng lão không nhìn ra?"
"Thời gian này có một vài ma vật không biết từ đâu xuất hiện, liên tục đuổi gϊếŧ người các tộc, bảo bọn họ không nghi ngờ cũng khó, bởi vì đám ma vật đó đều có hình dạng nửa người nửa thú, nguyên bản không hoàn chỉnh." Thiên Tỉ nói đến đây, nhíu mày: "Lúc đó y vừa bị tộc nhân xa lánh, vừa bị ma vật săn bắt, cuối cùng chạy về Đông Hải, trốn xuống đáy biển hơn năm mươi năm."
"Sau đó?"
"Sau đó, Lam Vương xuất hiện."
. . .
Lam Vương vốn là một kẻ vô danh, hắn không có tên, chỉ vì đôi mắt của hắn màu xanh nên được gọi là Lam Vương. Không ai biết hắn từ đâu tới, đi về đâu, có mục đích gì, muốn làm gì. Hắn cứ như từ hư không bước ra, bộ dạng tuấn lãng bất phàm, tính cách ôn hòa nhã nhặn, nói ra cũng có vài phần giống Thiên Tỉ. Có điều Lam Vương nhiều lúc khá kỳ quặc, hắn làm những việc người ta không thể hiểu nổi, đi chu du tứ phía, rốt cuộc có một ngày hắn nghe nói dưới thung lũng phía Đông đại lục là một nơi hoang sơ cằn cỗi, mấy ngàn năm rồi chưa từng có một giọt mưa nào. Cũng có người nói nơi này chính là sào huyệt của ma vật, thiên địa bất dung, trời phạt không làm mưa, trở thành vùng đất chết. Lam Vương cảm thấy khá thú vị, bèn xách đao của mình chạy tới Đông đại lục, sấm rền gió giật phun nước ra tứ phía, chẳng mấy chốc đã làm vùng trũng này ngập sâu trong nước, ảnh hưởng đến mực nước biển, thế là thành công gọi được Ngư Vương ra.
Vương Nguyên nhớ lại, đó cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt nhau. Hắn đứng trên đầu ngọn núi, ba phần ngạo nghễ bảy phần đùa cợt, quả thật chọc giận y rồi. Y đại chiến cùng hắn một ngày một đêm, cứ nghĩ là bất phân thắng bại, không ngờ tên mắt xanh kia thế nhưng lại che giấu thực lực, đợi đến lúc sắp hạ màn mới tung đòn quyết định, còn hạ cấm chú lên người y, ép buộc y vĩnh viễn không thể dùng đôi chân xuất hiện trước mặt người khác.
Hành vi này trong mắt người khác có vẻ là ngông cuồng, nhưng y hoàn toàn hiểu được cách làm của hắn. Lam Vương muốn y đoạn tuyệt quan hệ với Phong tộc, để y dứt khoát bỏ đi khúc mắc trong lòng, chăm chỉ tu luyện. Chỉ là cấm chế này có phần cực đoan thái quá, khiến y không thể lên bờ được nữa.
Sau đó Vương Nguyên phát hiện, chỉ cần y ở bên cạnh Lam Vương, chân của y sẽ trở về.
Lam Vương lúc ngốc nghếch lơ đãng, lúc bí hiểm thần kỳ, người ngoài đều cho rằng hắn là đại trí giả ngu, chỉ có Vương Nguyên mới biết hắn thật sự ngốc, còn là tên ngốc có chỉ số thông minh âm hai số.
Âm thanh chuông cửa reo inh ỏi làm Vương Nguyên giật mình, Vương Tuấn Khải sẽ không về sớm như vậy, tốt xấu gì hắn cũng rời đi quán nhiều ngày, hẳn là có nhiều việc phải xử lí lắm chứ? Cực chẳng đã đây là nhà của hắn mà, trừ phi hắn đánh mất chìa khóa sơ cua, nếu không sẽ tự động mở vào.
Vương Nguyên lười biếng đi mở cửa, bèn vẫy vẫy tay về phía nhà bếp, làm một động tác "túm lấy". Hai giây sau, một tiểu mập mạp năm tuổi bị lôi ra, mắt nâu tóc nâu xoăn nhẹ bồng bềnh, trên mép vẫn còn dính dấu vết của sườn ram chua ngọt.
Nhóc mập này không ai khác chính là Đô Đô khả ái bán manh (≧∇≦). Bởi vì bình thường Vương Nguyên sẽ dạy Vương Tuấn Khải các phương pháp kích phát thủy linh căn trong người hắn nên không có thời gian chú ý đến Đô Đô, nó thức tỉnh sớm hơn Vương Tuấn Khải, ở trong hình hài con chó đã có thể sử dụng nhuần nhuyễn các đấu pháp của thổ linh căn. Nhân dịp dằn mặt Vương Tuấn Khải trong mấy ngày này, Vương Nguyên chủ động hỗ trợ Đô Đô, để tu vi của nó tăng cao, hóa thân thành người. . .
Có điều, người thì người nhưng cái bản tính tham ăn vẫn không bỏ được.
"Lại ăn vụng đấy hả?"
"Không có, không hề, bé chỉ. . .nếm thử mùi vị thôi."
Bé ngoan Đô Đô lắc đầu nguầy nguậy, vội vã chùi mép, nhưng vẫn không che giấu được cái mỏ bóng loáng đầy mỡ.
Vương Nguyên ngại thằng nhóc phiền, cũng lười tranh cãi, phất tay bảo nó đi mở cửa.
Đại khái không ai nghĩ người mở cửa là đứa bé tròn vo nhỏ xíu như vậy, chàng trai tươi cười kia hơi sửng sốt, lại mỉm cười: "Nhóc con, anh hai đâu?"
Bốn năm người mặc áo đen quy củ đứng một bên, dẫn đầu là một chàng trai cười cười hữu lễ, bên cạnh là một thiếu niên và cô bé nhỏ nhắn, tác phong và trang phục trên người diễm lệ quý giá, vừa nhìn đã biết không phải nhà giàu bình thường. Hiển nhiên, trong mắt Đô Đô thì có giàu hay không chẳng qua cũng chỉ là con người thôi. Cho dù kẻ đứng trước mặt nó là hoàng tộc đi chăng nữa, đại ngộ không có gì khác biệt.
Đô Đô không nghĩ ngợi nói: "Chết rồi."
Chàng trai: ". . ."
Đứa nhỏ ngước con mắt khô queo tỉnh rụi nhìn anh ta, anh hai Cáp Sỹ Kỳ (Husky) của nó quả thật đã chết rồi nha, bị Hắc Ám gϊếŧ chết đó. Đô Đô là một con cún từ nhỏ đã được nhận sự giáo dục vô cùng nguyên tắc, vả lại chủ nhân cũng ở đây, bé mới không nói dối đâu.
Cô gái phía sau kinh ngạc một chút, sấn sổ bước tới chụp lấy cánh tay trắng nõn mềm mịn của Đô Đô: "Ngươi nói ai chết? Sáng nay ta còn gặp hắn trước quán coffee!!"
Đô Đô ngơ ngác nhìn chằm chằm cánh tay bị bấm thành vệt hồng của bé, đột nhiên "Oa" lên, gương mặt mũm mĩm đáng yêu toàn là nước mắt. Khỏi phải nói, sức tấn công của trẻ nhẻ đúng là quả đáng sợ. Mấy người kia bị dọa không nhẹ, sắc mặt cô gái xanh mét, vội buông bé ra, ánh mắt ghét bỏ hừ lạnh một tiếng.
Đô Đô ôm cánh tay thút thít chạy về phía ghế sofa, chủ nhân, cầu an ủi (TT Д TT)
Bởi vì Vương Tuấn Khải không muốn nằm đối mặt với cửa chính, nên sofa đã bị quay ngược lại hướng này, một mình Vương Nguyên nằm vừa đủ cái sofa, không thừa cũng không thiếu tấc nào, người khác nhìn vào căn bản là nhìn không thấy. Đến lúc đứa bé đáng yêu kia chạy tới sofa, mọi người mới phát hiện trong phòng này từ đầu đến cuối luôn có người lớn.
Cũng đúng thôi, ai lại dám để một nhóc con moe thế kia ở nhà một mình chứ!
Thời điểm Đô Đô nhào vào lòng Vương Nguyên, miệng nhỏ đô đô lên y hệt cái tên của bé, nhỏ giọng nói: "Chủ nhân, người xấu."
Vương Nguyên nheo mắt, vuốt vuốt đầu nó: "Thế nào?"
"Ta ở khu rừng phía Đông, từng gặp qua những người này, bọn họ mượn danh chính phủ nói muốn xây công viên, nhưng căn bản là chiếm đất bất hợp pháp, rất có thể sẽ làm những chuyện kỳ quái, làm ảnh hưởng đến thứ đang ngủ trong lòng đất kia."
Vương Nguyên thú vị "a" một tiếng, chậm rãi ngồi dậy.
Ở vị trí của những người kia, bất giác sinh ra cảm giác hồi hộp, sau đó tất cả đều ngẩn người, dùng ánh mắt ngây ngẩy mà nhìn chủ nhà.
Tóc bạch kim không phải hiếm, nhưng tỉ lệ giữa đất đại lục mà xuất hiện một người sở hữu mái tóc bạch kim dài đến thắt lưng thì đúng là quá thấp. Người nọ đứng quay lưng về phía bọn họ, cúi đầu an ủi nhóc mập cái gì đó, sau đó ôn nhu lau nước mắt trên mặt nó, còn cưng chiều mà hôn một cái lên trán nó nữa.
Đô Đô rất phối hợp xụ mặt xuống, ngoan ngoãn chạy vào bếp chuẩn bị trà.
Vương Nguyên xoay người, không đợi đối phương có thời gian sửng sốt đã mỉm cười câu nhân, đuôi mắt lấp lánh, khóe môi cong cong vẽ lên một cung độ tuyệt mỹ.
"Thật có lỗi quá, ta ngủ quên mất. Đã vào nhà rồi thì trước tiên nên ngồi xuống đi, đừng khách sáo."
~LpM"~K(P~NyT:z#I)RÖ_%lQҖ&GlpW,"M"fIE>#l$_U ,pa1aȵ^@DO;bWbjŮ+]Y>>a=k0,j9.-ёCv͐ )?hoZ4Nr84,olڇXceW j*pIScyq1yaOg
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook