Nhân Gian Tham Niệm
56: Vừa Rồi


Lam Lâm' bị bắt' thành người đầu tiên ra khỏi thang máy, trước khi rời đi có hỏi Hứa Nhược Tinh: “Hứa tổng, cả buổi sáng làm phiền Tô tổng giám, không biết có vinh hạnh mời hai người một bữa cơm hay không?”
Tô Nghi nghiêng đầu nhìn Hứa Nhược Tinh, suy nghĩ, chị ấy hẳn là không có thời gian?
Quả nhiên, Hứa Nhược Tinh nhàn nhạt từ chối: “Giữa trưa còn có chút việc, xin lỗi Lam tiểu thư.”
Lam Lâm gật đầu một cái: “Không sao, lần sau lại hẹn.” Rồi quay sang nói với Tô Nghi: “Chúng ta liên hệ qua điện thoại nhé, chị có vấn đề gì cứ liên hệ với em bất cứ lúc nào.”
Có vẻ, quan hệ rất thân thiết.
Hứa Nhược Tinh mím môi, nhìn Lam Lâm ra khỏi thang máy.
Tô Nghi đứng ở cửa thang máy hỏi Hứa Nhược Tinh: “Chị lên tầng mấy?”
Cô suy nghĩ một lát: “Em đi tầng nào?”
Tô Nghi có chút không hiểu được: “Em về phòng thiết kế.”
Hứa Nhược Tinh nhíu mày: “Không ăn cơm trưa?”
Tô Nghi nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn cơm trưa,
“Giữa trưa có bữa tiệc nào sao?”
“Không có.”
“Chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.” Nói xong không đợi Tô Nghi đáp lời, Hứa Nhược Tinh liền nói: “Tâm sự tình huống phòng thiết kế.”
Tô Nghi hiểu, chính mình mới vừa nhậm chức, cũng nên hiểu một chút tình huống, gật đầu: “Dạ.”
Cô liếc mắt thoáng qua nhìn Tô Nghi, nét mặt bình tĩnh, đôi tay rũ tại bên người.

Tô Nghi không có nhìn cô cười, không có kéo cô, không có gọi cô một tiếng 'vợ ơi'.

Không có Tô Nghi làm hành động gì thân thiết, quan hệ giữa hai người từng chút đã kéo xa rất nhiều.

Hứa Nhược Tinh cảm thấy quanh người trống rỗng, trong lòng cũng trống vắng, loại này cảm giác hư không chỉ có lúc nhìn đến Tô Nghi mới được lấp đầy.
Chẳng sợ không có hành động gì cả, cứ như vậy nhìn Tô Nghi.
Cho nên mới mở miệng nói yêu cầu cùng nhau ăn cơm.
Cô lại lần nữa lấy việc công ra tranh thủ đời tư, thân thể căng thẳng, gương mặt có vẻ rất nghiêm túc.

Khóe mắt Tô Nghi ngắm biểu cảm của Hứa Nhược Tinh, hơi cúi đầu.

Về văn phòng cầm chìa khóa xe, theo thói quen tính đưa cho Tô Nghi, cô ấy lại nói: “Chút nữa em về nhà sẽ lái xe của em.”
Kéo ra khoảng cách rõ ràng như vậy,
Hứa Nhược Tinh càng không vui vẻ, rầu rĩ đáp: “Đã biết.”
Nói xong thu hồi chìa khóa xe, Tô Nghi vừa định cầm lấy, tay dừng giữa không trung, có chút xấu hổ.

Tô Nghi gập bàn tay lại, chậm rãi thu hồi, hai người lại lên thang máy, phía sau có mấy nhân viên trong công ty, nhưng nhìn đến hai người thì rất biết ý liền lùi lại, không có cùng Tô Nghi và Hứa Nhược Tinh đi thang máy.
Cửa thang máy mở ra, Tô Nghi hỏi: “Đi đâu ăn ạ?”
Hứa Nhược Tinh cũng không ý tưởng gì, suy nghĩ một lát nói: “Đi đến quán em thích ăn đi.”
Mình thích? Tô Nghi suy nghĩ lại, lập tức nghĩ tới, gật đầu: “Còn rất xa.”
“Không sao.”
Đề tài lạnh xuống, không khí trên xe yên lặng bao trùm lên hai người, làm cho cả người Tô Nghi không được tự nhiên.

Giật giật thân người, lại mở ra di động, làm bộ xem tin tức, tâm tư lại ở trên người Hứa Nhược Tinh.
Bàn tay tinh tế nắm tay lái, mang đồng hồ màu lam nhạt, đồng hồ xung quanh nạm kim cương vụn, ánh mặt trời chiếu vào, lóe sáng.

Do thời tiết oi bức, cổ tay áo sơ mi cũng được xắn lên, chỗ cúc áo trên cùng cũng được cởi ra, như ẩn như hiện xương quai xanh.

Mái tóc quấn lên, còn có đường cong sườn mặt hình dáng rõ ràng, vành tai trắng nõn, trên tai còn đeo khuyên tai màu xanh nhạt.
Điều hòa Bên trong xe thổi lên trên người, nhưng Tô Nghi càng ngày càng nóng, không có tâm tư xem di động.

Xe rẽ vào một con đường, di động rơi xuống, Tô Nghi vội vàng cúi đầu nhặt lên.
Hứa Nhược Tinh thấy thế, hỏi: “Tìm được rồi chứ?”
“Tìm được rồi.”
Vừa muốn ngẩng đầu, tay phải của Hứa Nhược Tinh đã đặt trên đỉnh đầu Tô Nghi, sợ khi ngẩng đầu đụng vào phía trước.

Tô Nghi bị hành động này làm cho tim đập nhanh một nhịp, nhanh chóng ngồi thẳng thân người, nhìn tay Hứa Nhược Tinh thu hồi lại.
Thật muốn cầm lấy bàn tay.
Nắm lấy, mười ngón đan xen.

Tô Nghi điều chỉnh hô hấp, nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, cố gắng bình phục cảm giác khô nóng trong người.

Bên trong xe không khí không lưu thông, mùi hương thuộc về hai người pha trộn vào nhau, cảm xúc trong xe mập mờ ái muội.
Ý đồ dùng công việc đánh vỡ bầu không khí này, Tô Nghi nói: “Em đã liên hệ với Thẩm Như Tuyết.”
Hứa Nhược Tinh gật đầu: “Cô ấy nói như thế nào?”
“Sẽ giúp em liên hệ với người mẫu khác, một lát nữa sẽ cho em câu trả lời.”
Hứa Nhược Tinh không nhẹ không nặng ừ một tiếng.
Tô Nghi lại nói: “Em chọn Đào Nguyệt.”
Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu nhìn, ánh mắt không có kinh ngạc, bình tĩnh đáp: “Đã biết.”
“Chị không trách em tự tiện làm quyết định sao?”
Rốt cuộc mọi người trong phòng thiết kế đều cho rằng cô sẽ chọn Triệu Tam, chủ yếu sợ làm hỏng show diễn thời trang của SX lần này.
“Không đâu, chị tin tưởng em có năng lực xử lý tốt.”
Tô Nghi cảm giác trái tim thình thịch, đập nhanh hơn một chút.
Nói chuyện liền nói bình thường thôi, khen cô làm gì.
Thật vất vả mới giữ vững cảm xúc suýt chút nữa lại bị phá vỡ hết mọi phòng bị, Tô Nghi lại quay đầu nhìn ra bên ngoài, sườn mặt bị ánh mặt trời soi đến một chút, hồng hồng hai má.
Nửa giờ sau, hai người tới cửa quán ăn gần trường đại học, giữa trưa không có nhiều người bằng buổi tối, bên trong vị trí trống còn không ít, chủ quán thấy Tô Nghi tới liền vui vẻ: “Đến ăn đó à?”
Nói rồi nhìn hai người cười: “Còn dẫn cả vợ tới.”
Hứa Nhược Tinh cười cười với chủ quán, Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh ngồi xuống xong, nghe chủ quán hỏi: “Hai người muốn ăn cái gì?”
Trời nóng bức, các cô cũng không có gì muốn ăn lắm, gọi chút rau trộn thêm hai món xào.

Trong phòng có điều hòa, đầu gió đúng hướng hai người ngồi, gió mát lạnh.

Tô Nghi thực mau bình tĩnh lại, bị điều hòa phả gió cảm thấy hơi lạnh, cũng không mặc áo dài tay.
Hứa Nhược Tinh cũng để ý tới, ân cần nói: “Chị với em đổi chỗ đi.”
“Để em ngồi bên cạnh chị.”
Hai người dựa gần vào nhau.
Thật ra cũng còn chỗ khác, nhưng Hứa Nhược Tinh không nói, Tô Nghi cũng coi như nhìn không thấy.


Bọn họ dựa gần ngồi xuống, Tô Nghi nhìn Hứa Nhược Tinh đang bận với di động, làm bộ không thèm để ý hỏi: “Có việc gì ạ?”
“Không có việc gì.

Lê Thần hỏi chị Lam Lâm hôm nay đi đến văn phòng em có phải có chuyện gì hay không.”
Hứa Nhược Tinh giải thích: “Lam Lâm là cậu ấy phụ trách.”
Tô Nghi gật đầu: “Không có gì, cô ấy nhờ em làm một bộ lễ phục.”
“Lễ phục?”
“Ừ, cô ấy muốn tham gia lễ trao giải, tới hỏi em chuyện lễ phục, em đồng ý giúp cô ấy thiết kế bộ mới.”
Hóa ra hai người ở công ty là nói chuyện này.
“Em cảm thấy chúng ta có thể liên lạc với nghệ sĩ, còn có diễn viên điện ảnh nhiều hơn.”
Hứa Nhược Tinh nhìn cô: “Vì sao?”
“Tài trợ.” Tô Nghi nói: “Đặc biệt là một ít nghệ sĩ nổi tiếng, không cần họ làm đại diện, chúng ta chỉ cần tài trợ trang phục, liền có thể nâng cao mức độ nổi tiếng.”
Nghĩ cùng hướng với Hứa Nhược Tinh.
Tuy nhiên Tô Nghi vốn là người trong giới thời trang, đối với chuyện như này nhạy bén cũng thực bình thường, Hứa Nhược Tinh gật đầu: “Em có ý tưởng gì hay không?”
“Mở thêm mặt hàng cao cấp.”
Mộng tưởng này, cũng quá mức lớn chút.

Hứa Nhược Tinh đột nhiên nghĩ đến lời Lê Thần nói Tô Nghi lý tưởng quá, nhưng này không phải chuyện xấu.

Lý tưởng hóa, mới là động lực đi tới tương lại.
Tô Nghi hướng mắt sang Hứa Nhược Tinh: “Chị cảm thấy thế nào?”
“Mở thêm mặt hàng cao cấp e là phải lùi lại về sau.” Nói tiếp: “Trước mắt, chúng ta có thể tài trợ.”
Tô Nghi có thể hiểu được, thay đổi không phải một sớm một chiều, có thể đồng ý lập tức đứng ra tài trợ không phải chuyện đơn giản.
Hai người thảo luận xong, đồ ăn cũng được mang lên hết, chủ quán cười nói: “Rau trộn của hai người xin đợi thêm một lát.”
“Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.”
Điện thoại của Tô Nghi vang lên, là Triệu Dư gọi tới, cô nói với Hứa Nhược Tinh ra ngoài trả lời điện thoại, che lại điện thoại rời đi.
Hứa Nhược Tinh trông bóng lưng cô mảnh khảnh, nhấp môi, cúi đầu ăn một miếng đồ ăn, chua.
Hương vị thật là kỳ quái, Hứa Nhược Tinh lại ăn một miếng.
Thực mau chủ quán tặng rau trộn lại đây, là đậu phụ ướp lạnh, nhưng thật ra không đắt, chỉ là ăn vào thời tiết này vừa vặn thích hợp.


Hứa Nhược Tinh nhìn phía trên có phủ một lớp dầu đỏ, hai bên đều là gạo kê cay, chủ quán thấy lạ: “Tô Nghi đâu?”
“Đi ra ngoài trả lời điện thoại rồi ạ.” Nói xong cười: “Hình như chú có ấn tượng rất sâu về em ấy ạ.”
Lần trước tới cũng thế, vừa đối mặt liền nhận ra, chủ quán cũng cười: “Là rất sâu đậm, có mấy lần, con bé ăn cơm còn quên thời gian đi học, may có vợ tôi nhắc nhở con bé.”
“Em ấy trước kia đi học, thường xuyên tới đây ạ?”
“Là mỗi ngày đều tới, cô nói xem một thiếu nữ xinh đẹp như vậy, mỗi ngày đều tới, ngồi ăn nửa ngày, muốn không nhớ được cũng khó.”
Hứa Nhược Tinh gật đầu.
Đột nhiên nhớ tới lời Tô Nghi nói, cô ấy nói nếu có người yêu thích, nhất định sẽ dẫn lại đây, ở chỗ này ăn cơm, Hứa Nhược Tinh chợt thấy tim đập nhanh hơn, tay nắm chiếc đũa thật chặt, lúc chủ quán định xoay người phải rời khỏi liền đột nhiên gọi lại: “Chú ơi.”
Chủ quán quay đầu, đồng tử Hứa Nhược Tinh co rút lại, đầu lưỡi muốn nói ra mấy lời, khóe mắt liếc thấy Tô Nghi còn ở bên ngoài tiếp điện thoại mới hỏi: “Trước kia, em ấy hay đến một mình sao ạ?”
Dường như sợ chủ quán nghe không hiểu hết, cố căng giọng lên hỏi: “Có dẫn theo bạn, hoặc là bạn học tới ăn không ạ?”
“Không có.” Chủ quán thực chắc chắn: “Con bé trước nay vẫn luôn một mình, tôi cùng vợ của tôi còn cảm thấy lạ.

Một thiếu nữ xinh xắn như vậy, như thế nào mỗi lần đến đều đến một mình như thế.”
Hứa Nhược Tinh trong lòng căng thăng: “Chưa từng có sao?”
“Chưa từng có, cháu là người đầu tiên đến cùng con bé.”
Người đầu tiên sao sao?
Trước kia Tô Nghi cùng người kia, cũng chưa từng tới sao?
Là bởi chưa kịp, hay là lúc trước nói thích người ta, chỉ tồn tại tình cảm thích, cũng không dám tiếp cận, thậm chí là chưa đến mức làm bạn hay không?
Theo như tính cách của Tô Nghi trước kia, một người lạnh nhạt như vậy, chưa chắc sẽ chủ động tới gần.

Hứa Nhược Tinh cũng không biết nội tâm có cảm giác gì, ngồi ngẫm nghĩ, trước kia hai người không gần gũi với nhau, nhưng không gần gũi mà khiến Tô Nghi còn như vậy nhớ mãi không quên, tình cảm ấy sâu đậm đến mức nào?
Loại cảm xúc lặp lại lôi kéo sắp xé rách tâm trí, Hứa Nhược Tinh khó khăn nuốt xuống, mới vừa buông chiếc đũa, Tô Nghi cũng trở lại, sau khi ngồi xuống nhìn thức ăn trên bàn nói: “Đều lên hết rồi đó ạ?”
“Lên hết rồi.”
Tô Nghi cầm lấy chiếc đũa lại thấy người bên cạnh yên tĩnh, tò mò: “Chị không ăn sao?”
Vừa định nói no rồi, thấy ánh mắt trong trẻo của Tô Nghi, mắt màu nâu nhạt, cô cầm lấy chiếc đũa: “Chờ em vào cùng nhau.”
“Lần sau chị có thể ăn trước.”
Lần sau? Hứa Nhược Tinh nhẹ nhàng ừm một tiếng
“Đúng rồi, chuyện của Lam tiểu thư, còn cần cùng Lê tổng nói một tiếng không ạ?”
Rốt cuộc vừa rồi Hứa Nhược Tinh nói là Lê Thần phụ trách.
Hứa Nhược Tinh cúi đầu, tay nắm đôi đũa tăng thêm lực: “Không cần, lần sau trực tiếp nói với chị là được, hạng mục của Lam Lâm chuyển đến chị xử lý.”
“Chuyển từ khi nào vậy?” Thanh âm Tô Nghi kinh ngạc.
Hứa Nhược Tinh giương mắt nhìn, mặt thản nhiên nói: “Vừa rồi.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương