Nhân Gian Hoan Hỉ
Chương 78

Editor: Linh Đang (DĐLQĐ)

Bắt đầu mùa đông, nhiệt độ không khí ở thành phố A cũng càng ngày càng thấp; gió lạnh thấu xương xâm nhập vào bầu không khí, hơn nữa vào ban đêm càn rỡ tung hoành, vù vù lay động.

Bởi vì bên trong bật hệ thống sưởi, ngày hôm sau cửa sổ sát đất còn có thêm một tầng sương nhẹ.

Toronto bên kia đã có tuyết rơi.

Sáng sớm trò chuyện qua video Thiểm Thiểm mặc quần áo ngủ màu trắng, ngồi thành một đám lông xù, tay chỉ tuyết bên ngoài hoan hô liên tục: "Snow! Snow!"

"Thật muốn đắp tuyết cùng mọi người nha!" Thiểm Thiểm nằm úp sấp bên cửa sổ, quay đầu lại nhìn bọn họ qua video há to miệng nói, đôi mắt nhìn cô, cũng nhìn Chu Diệu. Khả năng biểu đạt tiếng Trung càng ngày càng tốt.

Chu Diệu cười hỏi Thiểm Thiểm: "Thiểm Thiểm còn bao lâu nữa thì được nghỉ đông?"

Đây là một vấn đề được thỏa thuận ngầm, được nghỉ đông cũng có nghĩa là dì dượng sẽ mang theo bé trở lại. Thiểm Thiểm lập tức chớp mắt suy nghĩ, sau đó đưa ra hai tay nhỏ bé với Chu Diệu.

"Còn có 10 ngày nữa." Thiểm Thiểm nói cho bọn họ.

Hoàn toàn không có nhớ lầm, Chu Diệu tiếp tục cười cười, gật đầu nói: "Đúng, chỉ còn 10 ngày nữa."

Thiểm Thiểm nâng cằm lên, sau đó lại quay đầu, mở to hai mắt tìm kiếm Đa Ninh ——

Đa Ninh đi đâu vậy?

Đa Ninh đứng dậy, nửa ngồi trước cửa sổ sát đất, lấy ngón tay vẽ người tuyết lên cửa sổ thủy tinh ngập sương trắng. Chu Diệu cắt ảnh trên màn hình, để Thiểm Thiểm thấy Đa Ninh vẽ người tuyết. Rất nhanh sau đó, Đa Ninh lưu loát vẽ ra ba người tuyết, hai lớn một nhỏ, tay cầm tay.

Không đợi cô nói chuyện, Thiểm Thiểm thông qua video đã chủ động kêu lên: "Một cái là anh Chu Diệu, một cái là Đa Ninh. . . The kid in the middle is ME!"

". . . We are family." Thiểm Thiểm liên tục nói chuyện, có tiếng Trung có tiếng Anh, có phần là dì dượng dạy bé có mục đích, cũng có phần bé tự bật ra.

Câu cuối cùng chúng ta là người một nhà này, là lần trước cô cùng Chu Diệu đi Toronto, Chu Diệu ôm Thiểm Thiểm nói cho bé. Thiểm Thiểm cũng nhớ kỹ, có lẽ còn hiểu được ý nghĩa.

Bởi vì sau khi nói xong, bé còn cố ý nhìn về phía Chu Diệu, chớp chớp mắt.

Thiểm Thiểm của anh cũng thật thông minh mà. Chu Diệu híp mắt, sau đó đối diện với webcam nâng tay lên, bên kia Thiểm Thiểm cũng nâng tay lên; cách màn hình bàn tay to bắt được tay nhỏ bé.

Hì hì hi. . . Thiểm Thiểm vui vẻ nhảy nhót.

Còn một tuần nữa cửa hàng thú bông Alice sẽ khai trương.

Sáng tinh mơ, Đa Ninh cùng Thiểm Thiểm nói chuyện xong, lập tức đến phòng làm việc thương lượng việc khai trương với Nhan Nghệ; xem thời gian, xỏ dép lê chạy vào toilet đánh răng rửa mặt, kết quả không cẩn thận vặn nhầm vòi nước lạnh.

Lạnh đến mức co rụt tay lại.

Chu Diệu đứng phía sau thay cô mở vòi nước ấm, thuận tiện thay cô thử nhiệt độ, sau đó trêu chọc nói: "Chỉ có bà chủ bán hàng nhỏ mới làm việc lúng túng hốt hoảng như em thôi."

Đa Ninh đánh răng, qua tấm gương đáp lời người đàn ông đang dựa tường đứng phía sau: "Đúng, em là bà chủ bán hàng nhỏ, anh là Chu tổng ông chủ lớn!"

Chu Diệu nhếch môi, sau đó cưởi cười, nói với cô: "Tuần sau anh phải đến nước Mỹ một chuyến."

Đa Ninh quay đầu lại, nâng mắt, nhìn Chu Diệu.

Chu Diệu đối mặt với cô: "Bàn một chút với Derrick về chuyện cổ phần của Nhất Nguyên, cùng với giải quyết chuyện rời khỏi thị trường."

"Ồ." Đa Ninh gật đầu một cái, trên trán đeo băng đô màu xanh đậm, đồng thời trong tay xoa sữa rửa mặt.

Nếu Chu Diệu muốn rời khỏi thị trường, cổ phần của Nhất Nguyên mà Derrick chưa chuyển nhượng ra ngoài sẽ đáng giá; hơn nữa năm nay ngành sản xuất tương hỗ vàng gặp khó khăn, giống hệt như đang lâm vào lúc trời đông giá rét, sau đấy Chu Diệu cầm lại được cổ phần thật sự là thời cơ tốt.

Đột nhiên cũng minh bạch, nguyên nhân Chu Diệu còn chưa kí hợp đồng với Bách Gia, đó là kế hoạch mới đầu xuân sang năm Nhất Nguyên mượn cơ hội để chuyển hình. Không nhịn được, Đa Ninh nở nụ cười, đối lập với phương thức làm việc cẩn thận ổn thỏa của Chu Diệu, cô luôn chậm lề mề mà dạo này cũng bắt đầu hấp tấp.

"Đi bao lâu?" Đa Ninh lại hỏi, kiễng chân, nửa dựa vào bồn rửa mặt.

Chu Diệu nói thời gian cụ thể: "Sớm hơn dự kiến, tranh thủ trở về trước lúc em khai trương cửa hàng."

Ồ, sắp xếp kiểu này cũng không tệ lắm! Đa Ninh gật gật đầu, tiếp tục xoa bọt lên mặt, lại dùng khăn rửa mặt lau khô; xoay người, đụng phải Chu Diệu đột nhiên tiến lên một bước. . . Cố ý!

Đúng, cố ý! Ai bảo có người rửa mặt mà bộ dáng còn làm anh thích rồi lòng nhộn nhạo. Chu Diệu cúi đầu ngửi ngửi người trong lòng vừa rửa mặt xong, chụt một cái.

Thật phiền mà! Đa Ninh làm bộ phải rửa mặt lần nữa, Chu Diệu trực tiếp xách cô ra khỏi toilet —— "Đợi anh chút."

Hôm nay là thứ Bảy, Chu Diệu nhất quán không thích tăng ca vào thứ Bảy, nhưng bởi vì Đa Ninh muốn đến phòng làm việc, anh thuận đường cũng tới công ty một chuyến. Nguy cơ thu mua cùng phá sản đã được giải trừ, nhưng công việc vẫn còn một đống lớn.

Thiên Tín sụp đổ, đối với Nhất Nguyên trước mắt mà nói chính là thiếu đi đối thủ lớn nhất, cho dù hiện tại toàn bộ ngành sản xuất đều đầy rẫy vết thương, nhưng vẫn dễ thở hơn việc loạn thành đống lúc ban đầu.

Trong xe vang tiếng radio, vừa vặn đưa tin nội dung sau khi Thiên Tín bị niêm phong: "Qua tài liệu điều tra, kim ngạch của toàn bộ tập đoàn mục nát Thiên Tín đạt tới hơn 24 triệu, phương thức phạm tội lây lan từ thực tế qua internet. . . Theo một người phụ trách một công ty trong ngành P2P, loại tội phạm này là do thiếu sự giám sát chặt chẽ về mặt số liệu của cấp trên gây ra."

Radio còn đang tiếp tục đưa tin, Đa Ninh quay đầu đi nhìn về phía Chu Diệu, đột nhiên nhớ ra hỏi: "Chu Diệu, hôm đó Thiên Tín gặp chuyện không may rốt cuộc anh đã làm gì?"

Không hề giấu diếm, Chu Diệu một bên lái xe, một bên báo cáo chi tiết: "Hỗ trợ bộ phận điều tra kinh tế phá án."

Đa Ninh: ". . ."

Chu Diệu giải thích hai câu: "Loại tội phạm nền tảng mạng này tương đối phiền phức, anh là người trong ngành, số liệu nào bị làm giả, số liệu nào tồn tại vấn đề, tương đối dễ nhìn ra." Nói xong, ho khan một tiếng.

Sự thật là, anh phối hợp với bộ phận điều tra kinh tế đã được một thời gian. Không với nhiều lời Đa Ninh, chủ yếu cũng là vì suy nghĩ an toàn. Lần này anh hợp tác với nhân viên trinh sát phá vụ án Thiên Tín, không khỏi cho hấp thụ ánh sáng không ít chuyện xấu xa; cũng giẫm phải không ít người ở cao tầng, đây là một kích trí mạng.

"Vậy sao bọn họ lại tìm anh?" Đa Ninh hỏi, nhìn về phía trước, chẳng lẽ Chu Diệu là người tuân thủ luật pháp nhất sao?

"Đội ngũ tham gia phá án Thiên Tín lần này có hai người là bạn học đại học với anh, em nói xem sao họ lại tìm anh?" Chu Diệu nhẹ nhàng hỏi lại cô, giọng điệu không cho phép nghi ngờ.

"Ồ. . ." Nhưng mà, là ai nói mình một không bối hai không nhân mạch thế. Đa Ninh chạm nhẹ vào mũi mình một cái, qua một lúc, mở miệng nói: "Chu Diệu, về sau anh cũng không được tính kế em."

Ha, Chu Diệu ngậm ý cười, định trêu Đa Ninh hai câu.

"Có một số việc, anh còn phải nghe em." Đa Ninh tiếp tục hạ mệnh lệnh, không cho Chu Diệu cơ hội nói chuyện, đã đưa lí do trước: “Bởi vì em là bà xã của anh."

[email protected]@[email protected]@don
Hồ ly vừa thông minh vừa giảo hoạt thì sao, dù gì cũng phải nghe lời vợ có biết không!

Chu Diệu mím môi, nhẹ nhàng liếm hàm răng một vòng, hai chữ bà xã là vòng kim cô thu phục anh, làm anh không thể không ngoan ngoãn gật đầu nói: "Ùm, đã biết. . . Bà xã."

Ách, Đa Ninh hất mặt một cái, nâng tay lên vuốt tóc đã rũ sang hai bên. Hai má tự nhiên có phần nóng, như thể nghe thấy cách xưng hô khó lường. Ùm, bởi vì vừa rồi là lần đầu tiên, Chu Diệu gọi cô là bà xã.

"Ừm. . ." Đa Ninh nhanh chóng bày ra bộ dáng quyền uy của người vợ, mở miệng nói: “Chuyên tâm lái xe!"

_

Tương đối ngoài ý muốn là, sau khi Thiên Tín bị điều tra, phó tổng Diệp Tư Tư cũng bị dính vào đó. . . Việc này Đa Ninh là gần đây mới biết được, biết từ chỗ anh họ của cô.

Tuần thứ hai sau đó, Chu Diệu bay đến nước Mỹ; Đa Ninh cũng về nhà họ Hứa một chuyến, ký tên sở hữu phần cổ phần mà ba cô muốn chuyển lại cho cô.

Cổ phần của ba cô ở công ty của bác cả có 3%, dựa theo giá của nền kinh tế suy thoái như bây giờ cũng là một số tiền đáng kể. Cũng là bởi vì ban đầu cổ phần của Hứa thị còn có chút đáng giá, năm ấy người phụ nữ kia đã sinh cho ba cô hai người con trai.

Thật ra, Đa Ninh cũng không muốn số cổ phần này, nhận rồi có nghĩa là tha thứ, chấp nhận rằng ba đã làm tổn thương mẹ cô; thế nhưng so với việc tha thứ sai lầm cho ba, cô lại càng không muốn tặng cổ phần của công ty cho người phụ nữ kia.

Bởi vì năm ấy tiền đầu tư vào Hứa thị là vốn chung của ba mẹ cô.

Luật sư chuyển nhượng cổ phần công ty vẫn là luật sư Điền năm năm trước giúp ba mẹ cô xử lí thủ tục ly hôn, buổi chiều đi cùng cô tới nhà họ Hứa, sau đó ba người ngồi quanh bàn ăn tròn ký hiệp nghị chuyển nhượng.

Trên lầu, truyền đến giọng nói nghiêm khắc của phụ nữ, cùng tiếng khóc loáng thoáng của hai đứa bé trai.

"Ba biết rõ trong khoảng thời gian này công ty của Chu Diệu gặp phải một ít phiền toái, vốn ba định trực tiếp tìm công ty chứng khoán bán nốt số cổ phần còn lại của công ty, rồi đưa tiền cho con. Nhưng chuyện cổ phần Chu Diệu hiểu rõ hơn ba, sau này có muốn bán hay không, chính con hãy quyết định lấy; bán thế nào, con để nó giúp con xử lí." Ba cô mở miệng nóimắt nhìn cô.

Đa Ninh cúi thấp đầu, trong lòng tư vị gì cũng có, qua một lúc, cô ngẩng đầu nói: ". . . Cám ơn ba."

Tiếng cám ơn này của cô, không phải cảm ơn ba chuyển cho cô 60% số cổ phần còn lại, mà là câu nói quan tâm kia của ba —— muốn bán đi hay không chính con tự quyết định.

Mặc kệ ba cô đang lo lắng điều gì, thay cô suy nghĩ cũng là thật sự.

Đa Ninh chưa từng nói với ba nguyên nhân năm đó cô và Chu Diệu ly hôn, hiện tại cô nói cho ba cô, giao phó Chu Diệu đưa ra cân nhắc cùng lựa chọn. Quả nhiên, ba cô nghe xong mặt lộ ra ý cười, giọng nói cũng yên tâm hơn rất nhiều: "Đó là ba lo lắng nhiều, tên nhóc Chu Diệu kia vẫn rất biết gánh vác!"

Ký xong hiệp nghị chuyển nhượng, ba Hứa suy nghĩ rồi nói: "Nếu Thiểm Thiểm trở về, nói với ba một tiếng. . . Ba đến thăm con bé." Nói như thế nào ông cũng là ông ngoại. Thế nhưng nhũ danh của Thiểm Thiểm, ông vẫn phải hỏi người nhà họ Chu mới biết.

Đa Ninh gật đầu, đáp ứng: "Được ạ."

"Cùng mang con bé đi gặp mẹ con." Ba Hứa còn nói, viền mắt bắt đầu có phần hồng.

"Được." Đa Ninh tiếp tục đáp ứng. Sau đó, cũng định rời đi.

"Ninh Ninh. . . Nếu không đêm nay ở lại ăn cơm đi." Ba cô thương lượng nói, nhìn đồng hồ trên tường.

"Ba, lúc nào tiện, ba qua chỗ con ăn cơm đi. . ." Thật xin lỗi, Đa Ninh vẫn cự tuyệt ở lại ăn cơm; nhưng mà nếu ba cô nguyện ý, có thể qua chỗ cô ăn cơm."Bây giờ tay nghề của con cũng không tệ lắm, ba tới rồi con nấu cho ba ăn." Đa Ninh lại nói thêm một câu.

Ba Hứa gật gật đầu, cười haha hai tiếng: "Được!"

Đa Ninh và luật sư Điền cùng nhau đi ra khỏi nhà họ Hứa, không nghĩ tới người phụ nữ kia cũng sẽ đuổi theo. Những lần gặp nhau trước không nói đến tiền, người phụ nữ này sẽ bày ra vẻ mặt tươi cười với cô, hiện tại nghiễm nhiên đã thay đổi gương mặt.

"Đa Ninh, cô không thể lấy đi nhiều cổ phần của công ty như vậy. . . Tiền lương của ba cô chỉ có vậy, hàng năm chính là dựa vào hoa hồng của nhà họ Hứa. Nếu cô bán cổ phần đi, chúng tôi phải sống thế nào đây?"

Lời này thật khoa trương, làm sao ba cô có thể không suy nghĩ mà đưa hết cổ phần cho cô, chỉ là cho cô phần lớn, sau đó hai con trai của người phụ nữ này chỉ có được phần nhỏ mà thôi. Đương nhiên việc này, bà nội cô còn không biết; người phụ nữ này cũng vừa mới biết được ba cô cho cô nhiều như vậy, mới hừng hực đuổi tới.

Thật ra, lúc ba cô nói sẽ đưa cô một chút cổ phần của nhà họ Hứa, Đa Ninh cũng không nghĩ tới ba sẽ đưa cô 60% còn lại.

"Năm ấy mẹ cô đã cầm đi một nửa, sao cô còn có thể lấy đi nhiều như vậy!" Người phụ nữ kia đưa ra nghi vấn, nhìn cô, cũng nhìn luật sư Điền.

Luật sư Điền đang định mở miệng, Đa Ninh đã nói trước: "Năm năm trước mẹ tôi chỉ cầm đi phần của bà, hiện tại tôi lấy phần ba cho tôi, có vấn đề gì sao?"

"Thế nhưng Đa Ninh. . . Cô cũng phải nghĩ đến chúng tôi và thân thể hiện tại của ba cô nữa chứ, ông ấy còn phải nuôi hai con trai. . ." Người phụ nữ này lại bắt đầu chịu thua, thay đổi một phương thức khác.

Tưởng bà ta còn không chủ động tranh đoạt chứ.

"Không phải còn có bà sao?" Đa Ninh bỗng nhiên chớp chớp mắt, dùng giọng điệu hoàn toàn không thèm để ý mở miệng nói: “Đúng vậy, ba tôi già đi, cho nên tôi cũng hy vọng ba về hưu sớm một chút, có thể ung dung hơn một chút. Nói như thế nào thì bây giờ ông ấy cũng lên chức ông ngoại rồi, nên vui vẻ an hưởng tuổi già. Ông ấy quan tâm ít đi một phần, tôi cũng đỡ lo lắng hơn một phần. Chỉ có điều chờ đến lúc ba tôi rời hẳn khỏi công ty của bác cả, kinh tế của các người sẽ kém đi một chút, cho nên về sau bà và công ty của bà tiêu xài nên có tính toán chút."

"Nhưng vấn đề tôi lo lắng cũng không lớn, ba tôi già đi thật, nhưng bà còn trẻ mà. Hai đứa trẻ kia trừ việc là con của ba tôi, còn không phải là con của bà sao! Chẳng lẽ bà không nên phụ trách sinh hoạt phí về sau này của bọn chúng sao? Hẳn là bà nhớ rõ, lúc trước mẹ tôi vì tôi mới ly hôn với ba, bằng không có khi cơ hội vào cửa bà cũng không có."

"Đương nhiên, tôi còn nhớ rõ lúc trước bà luôn miệng nói yêu thương ba tôi, mà không phải tiền của ông. Mẹ tôi vì ba tôi, cuối cùng còn không quên dặn dò tôi về sau phải chăm sóc ba, bà đã thương ông ấy như vậy, không phải bà nên làm gì cho ông ấy đi chứ? Ví dụ như ra ngoài tìm việc thì sao? Về sau chăm sóc ba tôi dưỡng lão?"

Đa Ninh nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt, mỗi một câu đều ép đến mức người phụ nữ kia không thể phản bác. Sau đó giữ vững nụ cười, lên xe của luật sư Điền.

Trong xe, Điền luật sư cười nói cô cùng trước kia không quá giống nhau.

Đúng, cô không quá giống. Chính là năm năm trước cô sẽ không tranh đoạt, mẹ cô mới có thể thay cô tính toán, thế nhưng bây giờ cô cũng đã làm mẹ rồi.

"Đa Ninh. . ." Bởi vì quen thuộc, luật sư Điền kêu tên cô, suy nghĩ rồi mở miệng nói: “Chú đã xử lý nhiều vụ ly hôn chia tài sản rồi, dù là năm năm trước hay là hôm nay, thật ra ba cháu đối xử với mẹ cháu và cháu. . . Thật sự coi như không tệ."

Đúng, Đa Ninh đồng ý lời này, so với phần lớn đàn ông giàu có cuối cùng còn không quên tính kế người vợ đã đi cùng những lúc khó khăn một phen, ba cô cũng coi như là không tệ lắm.

Xe chậm rãi chạy ra đường quốc lộ ngoài tiểu khu, cảnh quan xanh mát bên ngoài cửa sổ đang dần lùi về phía sau, Đa Ninh thu tầm mắt, nói với luật sư Điền: "Có lẽ ba mẹ cháu vẫn là yêu nhau mới kết hôn đi."

Cho nên cuối cùng lúc xé rách mặt, còn có thể suy nghĩ cho đối phương một chút.

Luật sư Điền cũng suy ngẫm, đồng ý nói: "Theo chú được biết, nếu lúc ấy không phải vì cho mẹ cháu yên tâm, thật ra ba cháu cũng không muốn ly hôn."

Đa Ninh nhếch môi, cười hai tiếng, đúng là không ủng hộ cách nói này của luật sư Điền, nhưng mà cũng không phản bác.

Nếu có một ngày cô có thể chân chính tha thứ cho sai lầm lúc trước ba cô phạm phải, chắc chắn không phải vì lí do ba cô có nỗi khổ riêng, chỉ bởi vì ông ấy là ba cô. Tựa như lời nói cuối cùng của mẹ với cô: "Dù cho như thế nào, trước sau gì ba con vẫn là ba con. . ."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương