Nhân Gian Hoan Hỉ
-
Chương 15
*
Tại cửa lớn nhà họ Vương, khi Nhan Nghệ nghe điện thoại của Chu Diệu gọi đến, Vương Diệp cũng đi đến bên cạnh cô, khi nghe đến lúc cô nói đến chồng trước cặn bã và tiểu tam bạch liên hoa, không nhịn được hít vào một hơi.
Cho đến khi Nhan Nghệ cúp điện thoại, anh ta mới lên tiếng nói với Nhan Nghệ: “Nhan Nhan, anh khẳng định là em hiểu lầm rồi, hôm nay Ngô Tâm chỉ đến đây thăm ba mẹ anh… Em cũng biết, đến tận bây giờ mối quan hệ của họ vẫn luôn rất tốt đẹp.”
Trước sau vẫn bênh vực như thế, Nhan Nghệ cắn chặt răng không nói.
Vương Diệp tiếp tục nói: “Còn chuyện chúng ta ly hôn, không phải là do Ngô Tâm. Cô ấy vốn không phải là bồ nhí của anh, vì sao em cứ phải đặt tội danh lên người cô ấy…”
Đột nhiên Vương Diệp ngừng lại.
Nguyên nhân không phải vì Nhan Nghệ ngăn anh ta lại, cũng không phải là không nói tiếp được… Mà là Đa Ninh đã đi tới. Đa Ninh đứng bên cạnh Nhan Nghệ, ngẩng đầu nhìn Vương Diệp đứng đối diện.
Cũng giống như Đa Ninh, hôm nay cũng là lần đầu tiên Vương Diệp trông thấy ngoài đời Đa Ninh. Trước đó, ấn tượng của anh ta đối với Đa Ninh chính là mỗi khi Nhan Nghệ nhắc đến người bạn cùng phòng có vẻ đẹp giống như cô tiên bé nhỏ: anh ta cũng xem qua ảnh chụp, cũng xác nhận gương mặt đó rất phù hợp với điều Nhan Nghệ đã hình dung. Căn bản nếu anh ta và Nhan Nghệ không ly hôn, anh ta cũng muốn có cơ hội trông thấy tiên nữ trong truyền thuyết.
Kết quả may mắn được gặp, không phải là tiên nữ, mà chính là tiểu ma nữ.
“Vương tổng, đến cuối cùng quan hệ giữa anh và Ngô tiểu thư như thế nào thì chỉ có trong lòng anh biết rõ ràng, anh không phải mất công đi giải thích.” Đa Ninh mở miệng nói, vẻ mặt bình tĩnh. Sau đó cô giữ chặt tay Nhan Nghệ, lòng bàn tay hơi phát run. Nguyên nhân không phải là do cô luống cuống, mà bởi vì những lời nói tiếp theo cô muốn nói ra làm cho cô nghĩ đến chuyện không vui trước kia, “Anh biết cái tồi tệ nhất của đàn ông là gì không? Chính là rõ ràng đã phạm sai lầm, lại còn muốn đổ chuyện đó lên đầu người khác. Loại người như thế này tôi chỉ biết có hai người, nhưng luận đến ghê tởm, thì Vương tổng anh đứng thứ nhất.”
Không muốn phí lời, Đa Ninh trực tiếp mang theo Nhan Nghệ rời đi. Vòng qua đầu xe Macan, đầu tiên cô giúp cho Nhan Nghệ mở cửa bên ghế phụ lái, sau đó mới tiếp tục đi qua bên ghế lái, lần này vẫn là cô lái xe.
Nhẹ nhàng lái xe Macan đi, cô chạy trước dẫn đầu, sau đó là đến chiếc xe tải chuyển nhà chứa đầy vật dụng trong nhà, vững vàng chạy theo ở phía sau.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Hai chiếc xe cùng nhau chạy ra khỏi khu biệt thự của nhà họ Vương.
Hùng hổ đi đến gặp mặt, oanh phong lẫm liệt rời đi. Nhan Nghệ không nhịn được giơ ngón tay cái với Nhan Ninh, cảm giác kích động không thôi mở miệng nói: “Đa Ninh, hôm nay cậu chính là nữ thần của mình.”
“Nhan Nghệ, thực ra mình…” Đa Ninh trề môi, nói với Nhan Nghệ: “Đột nhiên mình cảm thấy chân mình run lẩy bẩy rồi.”
Nhan Nghệ: “Cậu nói thật hả?”
Đa Ninh nhếch miệng: “Giả.”
Trước kia Chu Diệu cũng giỡn chơi với cô như vậy, Đa Ninh cũng muốn làm vậy cho Nhan Nghệ vui vẻ một chút. Cô hiểu rõ, tuy rằng hôm nay Nhan Nghệ cùng cô tức giận đi đến lấy đồ đạc trở về, nhưng trong lòng Nhan Nghệ vẫn sẽ có chút đau khổ.
Không đau khổ, không được đau khổ. Nhan Nghệ nhìn đường cái thẳng tắp ở phía trước, từ hôm nay trở đi tuyệt đối cô sẽ không khổ sở nữa. Cô muốn sống một cuộc sống tốt đẹp hơn, cuộc sống tốt đẹp đó sẽ không có chuyện mỗi ngày phải cố ý giảm cân, ngũ âm không đầy đủ cũng phải ép mình đi học đàn dương cầm, nghĩ mọi biện pháp để lấy lòng một người đàn ông không xứng đáng…
Cô sẽ đối tốt với bản thân mình, đối tốt với người nhà của cô, còn có bạn bè nữa.
“Đa Ninh, mình yêu cậu rất nhiều.” Nhan Nghệ ngồi ở ghế lái phụ thổ lộ.
“Nói thêm lần nữa.” Đa Ninh cười hì hì.
Nhan Nghệ tiếp tục nói: “Đa Ninh, tớ yêu cậu…”
Có thể giúp cho bạn thân, chính mình cũng thấy vui vẻ. Nhan Nghệ có thể thoải mái, Đa Ninh cũng sẽ vô cùng vui vẻ. Đột nhiên, cô nhớ đến cú điện thoại với giọng nói vênh váo mà cô tiếp máy ở nhà họ Vương… là Chu Diệu sao?
Tại cửa lớn nhà họ Vương, khi Nhan Nghệ nghe điện thoại của Chu Diệu gọi đến, Vương Diệp cũng đi đến bên cạnh cô, khi nghe đến lúc cô nói đến chồng trước cặn bã và tiểu tam bạch liên hoa, không nhịn được hít vào một hơi.
Cho đến khi Nhan Nghệ cúp điện thoại, anh ta mới lên tiếng nói với Nhan Nghệ: “Nhan Nhan, anh khẳng định là em hiểu lầm rồi, hôm nay Ngô Tâm chỉ đến đây thăm ba mẹ anh… Em cũng biết, đến tận bây giờ mối quan hệ của họ vẫn luôn rất tốt đẹp.”
Trước sau vẫn bênh vực như thế, Nhan Nghệ cắn chặt răng không nói.
Vương Diệp tiếp tục nói: “Còn chuyện chúng ta ly hôn, không phải là do Ngô Tâm. Cô ấy vốn không phải là bồ nhí của anh, vì sao em cứ phải đặt tội danh lên người cô ấy…”
Đột nhiên Vương Diệp ngừng lại.
Nguyên nhân không phải vì Nhan Nghệ ngăn anh ta lại, cũng không phải là không nói tiếp được… Mà là Đa Ninh đã đi tới. Đa Ninh đứng bên cạnh Nhan Nghệ, ngẩng đầu nhìn Vương Diệp đứng đối diện.
Cũng giống như Đa Ninh, hôm nay cũng là lần đầu tiên Vương Diệp trông thấy ngoài đời Đa Ninh. Trước đó, ấn tượng của anh ta đối với Đa Ninh chính là mỗi khi Nhan Nghệ nhắc đến người bạn cùng phòng có vẻ đẹp giống như cô tiên bé nhỏ: anh ta cũng xem qua ảnh chụp, cũng xác nhận gương mặt đó rất phù hợp với điều Nhan Nghệ đã hình dung. Căn bản nếu anh ta và Nhan Nghệ không ly hôn, anh ta cũng muốn có cơ hội trông thấy tiên nữ trong truyền thuyết.
Kết quả may mắn được gặp, không phải là tiên nữ, mà chính là tiểu ma nữ.
“Vương tổng, đến cuối cùng quan hệ giữa anh và Ngô tiểu thư như thế nào thì chỉ có trong lòng anh biết rõ ràng, anh không phải mất công đi giải thích.” Đa Ninh mở miệng nói, vẻ mặt bình tĩnh. Sau đó cô giữ chặt tay Nhan Nghệ, lòng bàn tay hơi phát run. Nguyên nhân không phải là do cô luống cuống, mà bởi vì những lời nói tiếp theo cô muốn nói ra làm cho cô nghĩ đến chuyện không vui trước kia, “Anh biết cái tồi tệ nhất của đàn ông là gì không? Chính là rõ ràng đã phạm sai lầm, lại còn muốn đổ chuyện đó lên đầu người khác. Loại người như thế này tôi chỉ biết có hai người, nhưng luận đến ghê tởm, thì Vương tổng anh đứng thứ nhất.”
Không muốn phí lời, Đa Ninh trực tiếp mang theo Nhan Nghệ rời đi. Vòng qua đầu xe Macan, đầu tiên cô giúp cho Nhan Nghệ mở cửa bên ghế phụ lái, sau đó mới tiếp tục đi qua bên ghế lái, lần này vẫn là cô lái xe.
Nhẹ nhàng lái xe Macan đi, cô chạy trước dẫn đầu, sau đó là đến chiếc xe tải chuyển nhà chứa đầy vật dụng trong nhà, vững vàng chạy theo ở phía sau.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Hai chiếc xe cùng nhau chạy ra khỏi khu biệt thự của nhà họ Vương.
Hùng hổ đi đến gặp mặt, oanh phong lẫm liệt rời đi. Nhan Nghệ không nhịn được giơ ngón tay cái với Nhan Ninh, cảm giác kích động không thôi mở miệng nói: “Đa Ninh, hôm nay cậu chính là nữ thần của mình.”
“Nhan Nghệ, thực ra mình…” Đa Ninh trề môi, nói với Nhan Nghệ: “Đột nhiên mình cảm thấy chân mình run lẩy bẩy rồi.”
Nhan Nghệ: “Cậu nói thật hả?”
Đa Ninh nhếch miệng: “Giả.”
Trước kia Chu Diệu cũng giỡn chơi với cô như vậy, Đa Ninh cũng muốn làm vậy cho Nhan Nghệ vui vẻ một chút. Cô hiểu rõ, tuy rằng hôm nay Nhan Nghệ cùng cô tức giận đi đến lấy đồ đạc trở về, nhưng trong lòng Nhan Nghệ vẫn sẽ có chút đau khổ.
Không đau khổ, không được đau khổ. Nhan Nghệ nhìn đường cái thẳng tắp ở phía trước, từ hôm nay trở đi tuyệt đối cô sẽ không khổ sở nữa. Cô muốn sống một cuộc sống tốt đẹp hơn, cuộc sống tốt đẹp đó sẽ không có chuyện mỗi ngày phải cố ý giảm cân, ngũ âm không đầy đủ cũng phải ép mình đi học đàn dương cầm, nghĩ mọi biện pháp để lấy lòng một người đàn ông không xứng đáng…
Cô sẽ đối tốt với bản thân mình, đối tốt với người nhà của cô, còn có bạn bè nữa.
“Đa Ninh, mình yêu cậu rất nhiều.” Nhan Nghệ ngồi ở ghế lái phụ thổ lộ.
“Nói thêm lần nữa.” Đa Ninh cười hì hì.
Nhan Nghệ tiếp tục nói: “Đa Ninh, tớ yêu cậu…”
Có thể giúp cho bạn thân, chính mình cũng thấy vui vẻ. Nhan Nghệ có thể thoải mái, Đa Ninh cũng sẽ vô cùng vui vẻ. Đột nhiên, cô nhớ đến cú điện thoại với giọng nói vênh váo mà cô tiếp máy ở nhà họ Vương… là Chu Diệu sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook