Nhân Gian Đa Tình
-
Chương 3
Đại yến vừa tàn, hoàng y nam tử say đến cái gì cũng không biết. Người được lệnh đến thị tẩm, theo tiểu thái giám cúi gầm mặt bước đi. Tiểu thái giám nhìn cũng không thèm nhìn lấy mặt. Chính là người này, cách đây vài năm đã đi vào quên lãng, không còn ai nhớ đến.
Du Nguyệt vừa được đưa vào trong liền bị hắn mạnh kéo xuống bên giường. Nam tử năm xưa cái gì cũng ôn nhu, bây giờ lại như mãnh thú cường bạo không một chút thương tiếc áp người xuống dưới thân. Tiểu u cốc sau mấy năm liền khép kín, bất ngờ bị mở toan ra, người kia đem cả thân hung khí cực lợi hại tiến nhập sâu vào, liền khiến y thấy người đau đớn như sắp chết. Chính là môi y cắn chặt lại, đến xuất huyết vẫn không thấu khỏi đau đớn dưới hạ thân bị người không một chút lưu tình luật động. Y cảm thấy cả người như bị xé đôi ra theo từng cử động mạnh bạo của hắn. Nước mắt không tự chủ lại rơi xuống sau bao năm câm lặng, thoáng chút giàn giụa trên cả gương mặt nhem nhuốc. Sợ hãi, y chính là đang sợ hãi. Năm xưa, dù lần đầu tiên kia có bị hai nam nhân cưỡng bức cũng chưa thấy đau đến như vậy. Thân đau, tâm can cũng một trận tê dại đến liệt phế. Y thà là cả đời để nam nhân kia quên lãng y, cả đời này cũng không xuất hiện trước mặt hắn, cũng không muốn một đêm đầy đau đớn như này.
Bất giác một thanh âm bất nhẫn vang lên: “Vân Mộng!” khiến hắn như bừng tỉnh, cũng là lúc người kia máu tươi thấm ướt cả giường, hơi thở yếu ớt đến như muốn tắt. Này thỏa mãn được dục vọng, hắn thở ra một hơi liền đem người vào trong lòng mà ngủ say.
Nữa đêm tái tỉnh lại, Du Nguyệt thấy chính mình đang nằm trong lòng người kia liền vội vàng rời khỏi. Người vừa nhích đi một chút dưới hạ thân liền dậy lên một trận kích đau. Du Nguyệt ngồi trấn tĩnh một lúc, lại cố gượng người rời khỏi giường. Lúc y đi ra cũng là không ai để ý đến, thẳng một đường nghiêng ngã về đến Tiêu Tịch Lâu.
Vừa về đến liền thấy Tiểu Viên Tử vẫn còn chưa ngủ ngồi đợi trước cửa. Vừa trông thấy người, hắn bước ngay đến đỡ y đi vào trong hỏi: “Chủ tử, đại yến tan đã lâu, cớ sao ngươi bây giờ mới về tới? Ngươi không biết ta lo a, còn tưởng ngươi xảy ra chuyện đi.”
Du Nguyệt ảm đạm cười nói: “Không phải ta về rồi sao?”
“Ân…”
Tiểu Viên Tử nhìn biểu tình chủ tử thực khác lạ. Người ngay cả bước đi cũng không được vững. Vừa dìu y ngồi xuống ghế, người liền nhỏm dậy nói: “Ngươi… đi… đi chuẩn bị cho ta một cái thủy bồn… Ta muốn tẩy trần.”
“Ngay bây giờ sao?”
Bây giờ đã khuya lắm rồi a. Tiểu Viên Tử ánh mắt khó hiểu nhìn chủ tử của hắn, y lại nói: “Ân, ngay bây giờ.”
“Ân.”
Không hỏi nhiều nữa, hắn vội vàng quay đi nấu nước. Sau một lúc thủy bồn cũng đã được chuẩn bị xong. Hắn bước đến bên cạnh Du Nguyệt lay gọi: “Chủ tử… chủ tử…”
Người kia đang gục đầu trên bàn ngủ, nghe gọi giật mình nhướn mày, khó khăn mở mắt dậy: “Ân…”
“Chủ tử, thủy bồn đã được chuẩn bị xong. Để ta giúp ngươi…”
Tiểu Viên Tử còn chưa kịp đụng đến người, liền bị y đẩy ra nói: “Ta tự làm được rồi. Ngươi mau lui ra.”
“Ân…” Tiểu Viên Tử có chút lo ngại nhìn chủ tử hắn, sau cũng nguyện ý lui xuống.
Du Nguyệt nhìn một tản khói lơ là trên mặt nước mà tâm càng muốn đông lại. Y khó khăn trút đi lớp phục trang trên người bước chân vào thủy bồn, liền thấy hạ thân một trận đau nhức. Sau một lúc như kích ứng được, y liền cố đưa tay đến tiểu đình, moi từ bên trong ra những thứ không nên lưu lại, cổ vết thương nơi kia cư nhiên bị đụng chạm lại một lần nữa rách toan ra, đau đớn khó nhịn…
Tiểu Viên Tử ngồi đợi mãi bên ngoài không thấy cửa mở, lo lắng chạy vào bên trong liền thấy Du Nguyệt nằm gục trên thủy bồn mà ngủ, lòng không khỏi sinh đau gọi: “Chủ tử, người làm sao? Dậy đi, ngâm mình lâu như vậy không tốt a.”
Nhưng gọi mãi, đến mấy lần y mới trở mình dậy được “ân” một tiếng. Hắn giúp người kia đứng dậy, khoác lại y phục cũng không cảm thấy có gì không đúng. Càng làm sao chú ý đến vết thương ở nơi tư mật kia. Y cả thân người tê dại, một chút phản ứng cũng không có, sau lại được Tiểu Viên Tử đưa đến bên giường nằm xuống liền đi vào mê man.
Tiểu Viên Tử lo lắng nhìn y cũng không biết làm sao. Chỉ cảm thấy y thật sự không tốt, càng không biết y là không tốt ở chổ nào.
Buổi sáng tinh sương, hoàng y nam tử vẫn còn say ngủ, bên tai nghe thấy tiếng nước chảy róc rách cùng tiếng chim vũ kêu miên, rất êm, nghe tựa như tiếng đàn của ai năm xưa. Lại nghe rất rõ tiếng người gọi hắn: “Vân Mộng… Vân Mộng!”
“Ân…” Cái tên phong lưu năm xưa hắn dùng đi phiêu kỹ a. Duy cũng chỉ một người gọi hắn như vậy, chỉ là lâu lắm rồi không còn nghe gọi nữa. Người kia là ai? Trong ký ức mờ nhạt lộn xộn của hắn, có lưu lại một người, rất mờ, rất mờ. Trong mơ nhớ đến tâm lại thấy đau, nhưng chính là khi tỉnh lại liền trở lại bình thường không hề nhớ gì, duy chỉ có một cảm giác đối người kia rất chán.
Tái tỉnh lại, sắc trời đã muốn lên đến đỉnh. Hắn như vậy sáng nay ngủ đến quên cả thượng triều. Duy chỉ thấy người lâng lâng nhớ về cảm giác đêm qua với một ai đó. Thế nhưng hắn nghĩ mãi mấy lượt vẫn không ra, đêm qua say quá hắn thực không nhớ gì.
Rời khỏi giường, liền có một vị công công đến giúp hắn khoác lại hoàng bào. Sau một lúc suy ngẫm không được liền gọi: “Tiểu Đăng Tử.”
“Có nô tài.” Vị công công tên gọi Tiểu Đăng Tử đang buộc ngọc đái lại cho hắn nhanh nhẹn nói: “Hoàng thượng có gì căn dặn a?”
“Đêm qua là ai thị tẩm trẩm.”
“Ân, chuyện này…” Tiểu Đăng Tử ngơ ngác lúc lâu. Hầu là chuyện hoàng thượng hoang ái với tiểu quan, hắn không tiện quản nhiều. Huống chi cái người đêm qua đúng là do hắn dẫn tới, nhưng cái mặt của y tròn méo thế nào, hắn cũng có nhìn tới đâu a.
Đợi mãi không nghe được câu trả lời, hắn có chút bất nhẫn nói: “Ngươi thực làm việc không chú tâm a!” (Câu này quen lắm, ta đi làm nghe hoài hà… giờ để thằng nhỏ này nghe lại một chút cho biết tư vị:)))
Lời trách cứ vừa thốt ra, Tiểu Đăng Tử vội quỳ dập đầu xuống đất nói: “Nô tài vô dụng, thỉnh hoàng thượng thứ tội!”
“Đứng lên đi!”
Hắn tự mình chỉnh lại hoàng bào rồi hướng rời khỏi cung. Tiểu Đăng Tử vội chạy theo sau lưng hắn nói: “Hoàng thượng nếu không nhớ có thể cho gọi cung nhân đến để hỏi. Người kia chắc chắn là còn ở trong cung a.”
Hoàng y nam tử đang đi chợt đứng lại: “Gọi hết cung nhân ra để hỏi sao, thật là hoang đường.”
“Hoàng thượng…”
Tiểu Đăng Tử chân run lên đi muốn không vững, đầu óc xoay xoay nghĩ mãi không ra cách gì hay. Hắn lặng thinh chậm rãi đi phía trước, một lúc đứng lại nói: “Như vậy cũng được đi.”
“Ân, được gì ạ?” Tiểu Đăng Tử ngơ ngẩn nhìn hắn.
“Ngươi cho gọi hết đám tiểu quan ra đây.”
“Thần tuân chỉ.”
Lời vừa dứt Tiểu Đăng Tử định đi ngay liền bị hắn gọi lại: “Khoan đã.”
“Ân, hoàng thượng còn gì căn dặn?”
“Chuyện này vẫn nên là âm thầm mà làm.”
“Ân, nô tài đã rõ.”
“Đi đi.”
Hoàng y nam tử quay đi, Tiểu Đăng Tử lĩnh mệnh mà làm.
Sau vài canh giờ, đám tiểu quan ước chừng khoảng bảy người cuối cùng cũng được triệu tập đến hậu viện hoàng cung. Ngay cả Du Nguyệt cả người ê ẩm, mệt mỏi, hạ thân đau đớn đến muốn tê liệt cũng bị sốc dậy bắt đi.
Bọn họ ngơ ngẩn không hiểu chuyện nhìn nhau một lúc lâu. Giữa trưa nắng nóng càng bức Du Nguyệt mồ hôi tuôn xuống muốn ướt cả ngoại bào.
Hoàng y nam tử thản nhiên bước tới trước mặt bọn họ đỉnh đạc ngồi xuống nhìn quanh đám người. Tiểu Đăng Tử dõng dạc hỏi: “Đêm qua là ai đã đến Bảo Tâm Cung?”
Bọn họ biểu tình khó hiểu chỉ đứng lặng mặt xuống, không ai bước ra. Hắn đứng dậy nhìn qua lần lượt từng người. Bọn họ tất cả đều là những người có mỹ sắc động lòng người a. Chỉ là đã qua đi một thời để hắn ân luyến. Nay nhìn lại từng người hắn thực không rõ là ai. Chỉ là trong số đó có một người, trông dáng cũng được, nhưng sắc mặt hiện tại thực là khó coi, một mãng trắng bệch, môi khô khốc. Người như này cũng có mặt ở đây a. Sau một lúc nhìn không được, hắn đến trước mặt y hỏi: “Ngươi tên gì? Ở cung nào?”
Du Nguyệt trong đầu nghe ong ong mấy tiếng. Nhìn hắn tâm không khỏi dậy lên trận thê lãnh, khóe môi cắn chặt một lúc, nhẫn nhẫn hạ thấp người xuống nói: “Hạ thần… tên gọi Du Nguyệt. Ở Tiêu Tịch Cung.”
“Tiêu Tịch Cung?”
“Ân.”
Hắn miên man suy nghĩ một lúc. Nơi đó nguyên là cận lãnh cung. Chính là khi xưa có thường lui tới. Lại có chút nhớ đến người ở cung đó khi xưa, dụng một thời gian rồi sinh tâm nhàm chán. Nói vậy sao có thể là cái người đêm qua được. Hình như có chút không giống. Hắn khoát tay quay đi nói: “Được rồi, đều lui về hết đi.”
“Cung tiễn hoàng thượng!”
Đám người cúi xuống hành lễ xong lập tức lui đi. Chỉ thoáng chốc không còn ai ở lại, Du Nguyệt cả người nặng nề muốn gục xuống liền được Tiểu Viên Tử vội chạy ra đỡ lấy, y tâm có chút thê lương gọi: “Tiểu Viên Tử…”
“Có… nô tài.” Tiểu Viên Tử đứng trong góc khuất cũng có nghe qua sự. Lại nhìn chủ tử của hắn như vậy nói sao không khỏi đau thương nói: “Chủ tử về thôi, ta đưa ngươi về cung.”
“Ân…” Du Nguyệt chậm rãi nương theo người Tiểu Viên Tử đi, nở nụ cười ảm đạm lắc đầu nói: “Ngươi nói về… là về đâu đây… ta phải về đâu đây… Quân vương vô tình, chỉ mới hơn ba năm, sao ngươi đã vội quên, cái gì cũng đều không nhớ… sao ngươi cái gì cũng không nhớ a…”
“Bất quá là cái sự tình nhám chán không đáng để ngươi lưu tâm nên mới không nhớ. Năm xưa nếu ngươi đã chán đến như vậy sao còn lưu giữ lại làm gì ––”
Nghĩ đến có phải càng thương tâm hơn, y gục đầu xuống cái gì cũng không muốn nhớ đến nữa. Bên tai chỉ nghe thanh âm văng vẳng: “Chủ tử về thôi… đừng nghĩ nữa… đừng nghĩ nữa…”
Tiểu Viên Tử xót xa nhìn chủ tử hắn như vậy, mới chợt biết chính mình đã sai. Đêm qua theo lẽ hắn không nên bảo y đi dự đại tiệc của người kia mới phải. Quân vương đã vô tình không màn đến, nhìn y sẽ khiến hắn nhớ ra được gì sao? Tâm hắn thực sẽ lay động sao. Tâm người là sắc đá. Tâm quân vương càng chính là như vậy.
Trở lại Tiêu Tịch Cung, Du Nguyệt lặng lẽ theo Tiểu Viên Tử đưa đến bên giường nằm xuống, một lời cũng không nói. Mắt thẳng nhìn bạch khởi miên liêm (tấm màn trắng) thoang thoảng theo gió lay động tựa như dáng bạch y năm xưa trầm mình tĩnh lặng. Tiếc thay cho một đời xuân sắc chưa hết đã vội chóng tàn. Hoàng y nam tử năm xưa, chân tình như vậy, say mê như vậy, sao mới đó đã vội quên mất rồi. Thế sự hôm nay đã không phải như khi xưa, dù cho y có chờ đến khi sơn cùng thủy tận thì người cũng không bao giờ quay về. Đợi chờ làm gì một lần hồi tâm. Nhược thủy tam thiên*, cái gì cũng muốn vượt qua rồi mà tâm người càng lúc càng xa tận. Một cõi lòng tối tăm mờ tịt hướng về xa xăm, duy chỉ nghĩ đến giải thoát sau cùng.
*Nhược thủy tam thiên, chích thủy nhất biểu: Nước sông có đến ba ngàn, nhưng chỉ cần một gáo là đủ. Câu dùng để tỏ tình, ý nói trên đời có rất nhiều người, chỉ cần một người là đủ. Ở đây muốn nói đến cái mênh mông vạn dặm =.=~…
Du Nguyệt vừa được đưa vào trong liền bị hắn mạnh kéo xuống bên giường. Nam tử năm xưa cái gì cũng ôn nhu, bây giờ lại như mãnh thú cường bạo không một chút thương tiếc áp người xuống dưới thân. Tiểu u cốc sau mấy năm liền khép kín, bất ngờ bị mở toan ra, người kia đem cả thân hung khí cực lợi hại tiến nhập sâu vào, liền khiến y thấy người đau đớn như sắp chết. Chính là môi y cắn chặt lại, đến xuất huyết vẫn không thấu khỏi đau đớn dưới hạ thân bị người không một chút lưu tình luật động. Y cảm thấy cả người như bị xé đôi ra theo từng cử động mạnh bạo của hắn. Nước mắt không tự chủ lại rơi xuống sau bao năm câm lặng, thoáng chút giàn giụa trên cả gương mặt nhem nhuốc. Sợ hãi, y chính là đang sợ hãi. Năm xưa, dù lần đầu tiên kia có bị hai nam nhân cưỡng bức cũng chưa thấy đau đến như vậy. Thân đau, tâm can cũng một trận tê dại đến liệt phế. Y thà là cả đời để nam nhân kia quên lãng y, cả đời này cũng không xuất hiện trước mặt hắn, cũng không muốn một đêm đầy đau đớn như này.
Bất giác một thanh âm bất nhẫn vang lên: “Vân Mộng!” khiến hắn như bừng tỉnh, cũng là lúc người kia máu tươi thấm ướt cả giường, hơi thở yếu ớt đến như muốn tắt. Này thỏa mãn được dục vọng, hắn thở ra một hơi liền đem người vào trong lòng mà ngủ say.
Nữa đêm tái tỉnh lại, Du Nguyệt thấy chính mình đang nằm trong lòng người kia liền vội vàng rời khỏi. Người vừa nhích đi một chút dưới hạ thân liền dậy lên một trận kích đau. Du Nguyệt ngồi trấn tĩnh một lúc, lại cố gượng người rời khỏi giường. Lúc y đi ra cũng là không ai để ý đến, thẳng một đường nghiêng ngã về đến Tiêu Tịch Lâu.
Vừa về đến liền thấy Tiểu Viên Tử vẫn còn chưa ngủ ngồi đợi trước cửa. Vừa trông thấy người, hắn bước ngay đến đỡ y đi vào trong hỏi: “Chủ tử, đại yến tan đã lâu, cớ sao ngươi bây giờ mới về tới? Ngươi không biết ta lo a, còn tưởng ngươi xảy ra chuyện đi.”
Du Nguyệt ảm đạm cười nói: “Không phải ta về rồi sao?”
“Ân…”
Tiểu Viên Tử nhìn biểu tình chủ tử thực khác lạ. Người ngay cả bước đi cũng không được vững. Vừa dìu y ngồi xuống ghế, người liền nhỏm dậy nói: “Ngươi… đi… đi chuẩn bị cho ta một cái thủy bồn… Ta muốn tẩy trần.”
“Ngay bây giờ sao?”
Bây giờ đã khuya lắm rồi a. Tiểu Viên Tử ánh mắt khó hiểu nhìn chủ tử của hắn, y lại nói: “Ân, ngay bây giờ.”
“Ân.”
Không hỏi nhiều nữa, hắn vội vàng quay đi nấu nước. Sau một lúc thủy bồn cũng đã được chuẩn bị xong. Hắn bước đến bên cạnh Du Nguyệt lay gọi: “Chủ tử… chủ tử…”
Người kia đang gục đầu trên bàn ngủ, nghe gọi giật mình nhướn mày, khó khăn mở mắt dậy: “Ân…”
“Chủ tử, thủy bồn đã được chuẩn bị xong. Để ta giúp ngươi…”
Tiểu Viên Tử còn chưa kịp đụng đến người, liền bị y đẩy ra nói: “Ta tự làm được rồi. Ngươi mau lui ra.”
“Ân…” Tiểu Viên Tử có chút lo ngại nhìn chủ tử hắn, sau cũng nguyện ý lui xuống.
Du Nguyệt nhìn một tản khói lơ là trên mặt nước mà tâm càng muốn đông lại. Y khó khăn trút đi lớp phục trang trên người bước chân vào thủy bồn, liền thấy hạ thân một trận đau nhức. Sau một lúc như kích ứng được, y liền cố đưa tay đến tiểu đình, moi từ bên trong ra những thứ không nên lưu lại, cổ vết thương nơi kia cư nhiên bị đụng chạm lại một lần nữa rách toan ra, đau đớn khó nhịn…
Tiểu Viên Tử ngồi đợi mãi bên ngoài không thấy cửa mở, lo lắng chạy vào bên trong liền thấy Du Nguyệt nằm gục trên thủy bồn mà ngủ, lòng không khỏi sinh đau gọi: “Chủ tử, người làm sao? Dậy đi, ngâm mình lâu như vậy không tốt a.”
Nhưng gọi mãi, đến mấy lần y mới trở mình dậy được “ân” một tiếng. Hắn giúp người kia đứng dậy, khoác lại y phục cũng không cảm thấy có gì không đúng. Càng làm sao chú ý đến vết thương ở nơi tư mật kia. Y cả thân người tê dại, một chút phản ứng cũng không có, sau lại được Tiểu Viên Tử đưa đến bên giường nằm xuống liền đi vào mê man.
Tiểu Viên Tử lo lắng nhìn y cũng không biết làm sao. Chỉ cảm thấy y thật sự không tốt, càng không biết y là không tốt ở chổ nào.
Buổi sáng tinh sương, hoàng y nam tử vẫn còn say ngủ, bên tai nghe thấy tiếng nước chảy róc rách cùng tiếng chim vũ kêu miên, rất êm, nghe tựa như tiếng đàn của ai năm xưa. Lại nghe rất rõ tiếng người gọi hắn: “Vân Mộng… Vân Mộng!”
“Ân…” Cái tên phong lưu năm xưa hắn dùng đi phiêu kỹ a. Duy cũng chỉ một người gọi hắn như vậy, chỉ là lâu lắm rồi không còn nghe gọi nữa. Người kia là ai? Trong ký ức mờ nhạt lộn xộn của hắn, có lưu lại một người, rất mờ, rất mờ. Trong mơ nhớ đến tâm lại thấy đau, nhưng chính là khi tỉnh lại liền trở lại bình thường không hề nhớ gì, duy chỉ có một cảm giác đối người kia rất chán.
Tái tỉnh lại, sắc trời đã muốn lên đến đỉnh. Hắn như vậy sáng nay ngủ đến quên cả thượng triều. Duy chỉ thấy người lâng lâng nhớ về cảm giác đêm qua với một ai đó. Thế nhưng hắn nghĩ mãi mấy lượt vẫn không ra, đêm qua say quá hắn thực không nhớ gì.
Rời khỏi giường, liền có một vị công công đến giúp hắn khoác lại hoàng bào. Sau một lúc suy ngẫm không được liền gọi: “Tiểu Đăng Tử.”
“Có nô tài.” Vị công công tên gọi Tiểu Đăng Tử đang buộc ngọc đái lại cho hắn nhanh nhẹn nói: “Hoàng thượng có gì căn dặn a?”
“Đêm qua là ai thị tẩm trẩm.”
“Ân, chuyện này…” Tiểu Đăng Tử ngơ ngác lúc lâu. Hầu là chuyện hoàng thượng hoang ái với tiểu quan, hắn không tiện quản nhiều. Huống chi cái người đêm qua đúng là do hắn dẫn tới, nhưng cái mặt của y tròn méo thế nào, hắn cũng có nhìn tới đâu a.
Đợi mãi không nghe được câu trả lời, hắn có chút bất nhẫn nói: “Ngươi thực làm việc không chú tâm a!” (Câu này quen lắm, ta đi làm nghe hoài hà… giờ để thằng nhỏ này nghe lại một chút cho biết tư vị:)))
Lời trách cứ vừa thốt ra, Tiểu Đăng Tử vội quỳ dập đầu xuống đất nói: “Nô tài vô dụng, thỉnh hoàng thượng thứ tội!”
“Đứng lên đi!”
Hắn tự mình chỉnh lại hoàng bào rồi hướng rời khỏi cung. Tiểu Đăng Tử vội chạy theo sau lưng hắn nói: “Hoàng thượng nếu không nhớ có thể cho gọi cung nhân đến để hỏi. Người kia chắc chắn là còn ở trong cung a.”
Hoàng y nam tử đang đi chợt đứng lại: “Gọi hết cung nhân ra để hỏi sao, thật là hoang đường.”
“Hoàng thượng…”
Tiểu Đăng Tử chân run lên đi muốn không vững, đầu óc xoay xoay nghĩ mãi không ra cách gì hay. Hắn lặng thinh chậm rãi đi phía trước, một lúc đứng lại nói: “Như vậy cũng được đi.”
“Ân, được gì ạ?” Tiểu Đăng Tử ngơ ngẩn nhìn hắn.
“Ngươi cho gọi hết đám tiểu quan ra đây.”
“Thần tuân chỉ.”
Lời vừa dứt Tiểu Đăng Tử định đi ngay liền bị hắn gọi lại: “Khoan đã.”
“Ân, hoàng thượng còn gì căn dặn?”
“Chuyện này vẫn nên là âm thầm mà làm.”
“Ân, nô tài đã rõ.”
“Đi đi.”
Hoàng y nam tử quay đi, Tiểu Đăng Tử lĩnh mệnh mà làm.
Sau vài canh giờ, đám tiểu quan ước chừng khoảng bảy người cuối cùng cũng được triệu tập đến hậu viện hoàng cung. Ngay cả Du Nguyệt cả người ê ẩm, mệt mỏi, hạ thân đau đớn đến muốn tê liệt cũng bị sốc dậy bắt đi.
Bọn họ ngơ ngẩn không hiểu chuyện nhìn nhau một lúc lâu. Giữa trưa nắng nóng càng bức Du Nguyệt mồ hôi tuôn xuống muốn ướt cả ngoại bào.
Hoàng y nam tử thản nhiên bước tới trước mặt bọn họ đỉnh đạc ngồi xuống nhìn quanh đám người. Tiểu Đăng Tử dõng dạc hỏi: “Đêm qua là ai đã đến Bảo Tâm Cung?”
Bọn họ biểu tình khó hiểu chỉ đứng lặng mặt xuống, không ai bước ra. Hắn đứng dậy nhìn qua lần lượt từng người. Bọn họ tất cả đều là những người có mỹ sắc động lòng người a. Chỉ là đã qua đi một thời để hắn ân luyến. Nay nhìn lại từng người hắn thực không rõ là ai. Chỉ là trong số đó có một người, trông dáng cũng được, nhưng sắc mặt hiện tại thực là khó coi, một mãng trắng bệch, môi khô khốc. Người như này cũng có mặt ở đây a. Sau một lúc nhìn không được, hắn đến trước mặt y hỏi: “Ngươi tên gì? Ở cung nào?”
Du Nguyệt trong đầu nghe ong ong mấy tiếng. Nhìn hắn tâm không khỏi dậy lên trận thê lãnh, khóe môi cắn chặt một lúc, nhẫn nhẫn hạ thấp người xuống nói: “Hạ thần… tên gọi Du Nguyệt. Ở Tiêu Tịch Cung.”
“Tiêu Tịch Cung?”
“Ân.”
Hắn miên man suy nghĩ một lúc. Nơi đó nguyên là cận lãnh cung. Chính là khi xưa có thường lui tới. Lại có chút nhớ đến người ở cung đó khi xưa, dụng một thời gian rồi sinh tâm nhàm chán. Nói vậy sao có thể là cái người đêm qua được. Hình như có chút không giống. Hắn khoát tay quay đi nói: “Được rồi, đều lui về hết đi.”
“Cung tiễn hoàng thượng!”
Đám người cúi xuống hành lễ xong lập tức lui đi. Chỉ thoáng chốc không còn ai ở lại, Du Nguyệt cả người nặng nề muốn gục xuống liền được Tiểu Viên Tử vội chạy ra đỡ lấy, y tâm có chút thê lương gọi: “Tiểu Viên Tử…”
“Có… nô tài.” Tiểu Viên Tử đứng trong góc khuất cũng có nghe qua sự. Lại nhìn chủ tử của hắn như vậy nói sao không khỏi đau thương nói: “Chủ tử về thôi, ta đưa ngươi về cung.”
“Ân…” Du Nguyệt chậm rãi nương theo người Tiểu Viên Tử đi, nở nụ cười ảm đạm lắc đầu nói: “Ngươi nói về… là về đâu đây… ta phải về đâu đây… Quân vương vô tình, chỉ mới hơn ba năm, sao ngươi đã vội quên, cái gì cũng đều không nhớ… sao ngươi cái gì cũng không nhớ a…”
“Bất quá là cái sự tình nhám chán không đáng để ngươi lưu tâm nên mới không nhớ. Năm xưa nếu ngươi đã chán đến như vậy sao còn lưu giữ lại làm gì ––”
Nghĩ đến có phải càng thương tâm hơn, y gục đầu xuống cái gì cũng không muốn nhớ đến nữa. Bên tai chỉ nghe thanh âm văng vẳng: “Chủ tử về thôi… đừng nghĩ nữa… đừng nghĩ nữa…”
Tiểu Viên Tử xót xa nhìn chủ tử hắn như vậy, mới chợt biết chính mình đã sai. Đêm qua theo lẽ hắn không nên bảo y đi dự đại tiệc của người kia mới phải. Quân vương đã vô tình không màn đến, nhìn y sẽ khiến hắn nhớ ra được gì sao? Tâm hắn thực sẽ lay động sao. Tâm người là sắc đá. Tâm quân vương càng chính là như vậy.
Trở lại Tiêu Tịch Cung, Du Nguyệt lặng lẽ theo Tiểu Viên Tử đưa đến bên giường nằm xuống, một lời cũng không nói. Mắt thẳng nhìn bạch khởi miên liêm (tấm màn trắng) thoang thoảng theo gió lay động tựa như dáng bạch y năm xưa trầm mình tĩnh lặng. Tiếc thay cho một đời xuân sắc chưa hết đã vội chóng tàn. Hoàng y nam tử năm xưa, chân tình như vậy, say mê như vậy, sao mới đó đã vội quên mất rồi. Thế sự hôm nay đã không phải như khi xưa, dù cho y có chờ đến khi sơn cùng thủy tận thì người cũng không bao giờ quay về. Đợi chờ làm gì một lần hồi tâm. Nhược thủy tam thiên*, cái gì cũng muốn vượt qua rồi mà tâm người càng lúc càng xa tận. Một cõi lòng tối tăm mờ tịt hướng về xa xăm, duy chỉ nghĩ đến giải thoát sau cùng.
*Nhược thủy tam thiên, chích thủy nhất biểu: Nước sông có đến ba ngàn, nhưng chỉ cần một gáo là đủ. Câu dùng để tỏ tình, ý nói trên đời có rất nhiều người, chỉ cần một người là đủ. Ở đây muốn nói đến cái mênh mông vạn dặm =.=~…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook