Nhẫn Giả Hệ Thống
-
Chương 75: Đột kích
Quân doanh của Tinh Hà đế quốc là một doanh trại khổng lồ rộng gần hai mươi ki lô mét vuông chia làm bốn khu riêng biệt là khu trung tâm, khu lương thảo, khu đóng quân và khu phòng tuyến. Trong đó khu phòng tuyến là khu bọc ngoài được bao vây bằng tường gỗ thường xuyên có binh sĩ qua lại canh gác mà khu trung tâm là nơi chỉ huy trực tiếp chiến trường nằm giữa doanh trại hơi lệch bắc, khu đóng quân lại chia thành hàng ngàn doanh nằm rải rác quanh doanh trại, chia ba doanh làm một tổ có thể chiếu ứng lẫn nhau, khu lương thảo nằm ở phía Nam doanh trại có sáu doanh binh sĩ canh gác, trong đó có một doanh cung tiễn thủ, hai doanh trọng trang bộ binh và ba doanh tạp dịch binh. Hai cánh lương thảo lại là hai doanh khinh kỵ, và hai doanh trường thương binh. Như vậy canh gác lương thảo có đến mười doanh tổng số lên đến một vạn người đã có thể phòng thủ chờ các cánh quân khác cứu viện.
“Mở to con mắt ra mà canh gác cho ta, tên nào lười biếng ngủ gật xử theo quân pháp”.
Đi trên tường gỗ, một tên doanh trưởng liên tục quát mắng đám tạp dịch binh. Cấp bậc của quân đội Tinh Hà rất sâm nghiêm, địa vị giữa quân chính quy và tạp dịch binh khác nhau một trời một vực, tạp dịch binh ngoài việc hậu cần, gác đêm ra, trên chiến trường chỉ được xem là pháo hôi để sử dụng.
“Doanh trưởng, ngài nhìn kìa, trên trời thật có nhiều chấm sáng”.
Một tên tiểu binh bỗng chỉ tay lên trời hô lên. Tên doanh trưởng cùng đám lính canh gác đồng thời ngẩng mặt lên quả nhiên trên trời có từng chấm sáng như những vì sao nhưng lại di chuyển rất nhanh phương hướng của chúng rõ ràng hướng về doanh trại của Tinh Hà đế quốc.
Mà cách đó hơn một trăm mét một vạn binh sĩ Ala cũng đã tập kết sẵn sàng đột kích vào doanh trại địch, một hàng Kim sư vệ nhất tề kéo căng trường cung ngắm về phía các chấm sáng trên trời. Geoffey khẽ phẩy tay ra lệnh.
“Phóng tên”.
“Bang”
Đồng loạt tiếng dây cung vang lên, hàng trăm nhánh tên như tia chớp phóng lên bầu trời đêm. Mà bên phía Tinh Hà doanh trại các binh sĩ đang say sưa ngắm các chấm sáng trên trời thì bỗng nhiên các chấm sáng vỡ tung thành hàng chục đốm sáng nhỏ rơi thẳng xuống đầu của chúng. Bấy giờ bọn hắn mới phát hiện ra những chấm sáng này chính là ngọn lửa.
“
Cháy, cháy rồi”.
Hàng trăm đốm sáng thần kỳ rơi vào phân khu phía Nam của Tinh Hà doanh trại, càng kinh khủng hơn chính là độ bao phủ của những đốm lửa này, trong khi trên bầu trời liên tục có những chấm sáng bị vỡ tung rơi xuống.
“Mau, mang nước chữa cháy”.
Cả mười doanh rối lên vội vàng đi chữa cháy, chỉ có một số ít rơi được trúng lương thảo, còn đa phần lửa đều rơi xuống lều trại của Tinh Hà binh sĩ, có vài chục binh sĩ xấu số không thoát thân kịp liền bỏ mình trong biển lửa. Mà lúc này phía ngoài Geoffey giương cao trường thương hô lớn.
“Ala muôn năm, xung phong!”
“Vì Ala, hi sinh, hi sinh, xung phong!”
Sĩ khí dâng lên cao vút, hơn một trăm mét đối với khinh kỵ mà nói chỉ là thoáng qua trong vài giây, binh lính canh gác chưa kịp làm ra phản ứng gì thì một vạn khinh kỵ đã tiến đến sát tường gỗ, Geoffey hét lớn một tiếng quét ngang trường thương, đấu khí bàng bạc phóng ra phá tung cửa gỗ.
“Ala muôn năm, giết”.
Toàn bộ khinh kỵ theo lỗ hổng tiến vào, có sự dẫn dắt của Ám bộ, Ala khinh kỵ một đường phóng tới khu lương thảo, tiện đường còn giết vài trăm binh sĩ Tinh Hà đế quốc đang chữa cháy.
Trấn thủ khu lương thảo là một viên tướng trung niên, hắn nhanh cchongs tổ chức quân đội một mặt chữa cháy, mặt khác lại phái trọng trang chiến sĩ lập thành hai cái phương trận, cung tiễn thủ nấp đằng sau trận sẵn sàng công kích.
Nhìn đội hình quân địch Geoffey quyết đoán chia quân làm ba, chủ công là Kim sư vệ, khinh kỵ của sư đoàn Tia Chớp bọc ra hai cánh. Dù là khinh kỵ nhưng so với biên phòng doanh kỵ binh của Bridge Kim sư vệ được trang bị đầy đủ hơn nhiều. Bởi vì tính chất của hai loại quân khác nhau, Kim sư vệ nhiệm vụ là thủ hộ nên người họ đều mang giáp kim loại (cũng không phải là loại giáp của kỵ binh hạng nặng), cũng được trang bị một viên tiểu thuẫn, ngược lại khinh kỵ của Bridge tọa kỵ là lang nên sức tải trọng kém hơn chiến mã bù lại tốc độ cực nhanh, kỵ sĩ cũng chỉ có trang bị giáp da, ba cây tiêu thương và một thanh mã tấu nhiệm vụ của họ là quấy nhiễu mà không phải là chủ công.
“Bang”.
“Bang”.
Dưới làn mưa tên của Tinh Hà đế quốc hơn một trăm Kim sư vệ bị bắn hạ nhưng đội hình kỵ binh vẫn không thay đổi, hướng thẳng về phương trận của trọng trang chiến sĩ. Lúc này lang khinh kỵ do Geoffey xuất lĩnh cũng đã vòng ra được hai cánh của phương trận.
“Tiêu thương chuẩn bị, phóng”.
Tiêu thương mang theo khí thế mạnh mẽ từ phía sau cắm vào hàng phía trước của phương trận mang theo khí thế mạnh mẽ xé toang hàng phòng ngự của đối phương. Bàn về khoảng cách tiêu thương thua xa cung tiễn nhưng ngược lại uy lực của tiêu thương đến trọng trang chiến sĩ cũng phải dè chừng. Trọng trang chiến sĩ cũng không phải là một cỗ xe tăng bất khả xâm phạm, chỉ là phòng ngự mạnh mẽ của họ làm các binh chủng khác phải dè chừng, sự kém cơ động là yếu điểm chết người của trọng trang chiến sĩ, lợi dụng yếu điểm này lang khinh kỵ dễ dàng mài chết bọn họ.
“Loạt thứ hai, phóng”.
Các kỵ sĩ lại xoay người rút ra một căn tiêu thương, lần này họ không tấn công từ phía sau mà là tạc xuyên phương trận, xuyên qua lớp thuẫn chắn của trọng trang chiến sĩ tấn công sang bên kia phương trận. Cùng lúc đó Kim sư vệ cũng đột kích vào lỗ hổng xé toang hàng phòng ngự của trọng trang chiến sĩ. Lần đầu tiên trong lịch sử Lyon đại lục một nhánh khinh kỵ lại có thể xé tan được hàng phòng ngự của trọng trang chiến sĩ và cung tiễn thủ phối hợp.
“Không được dừng lại, tiến về phía lương thảo”.
Geoffey chỉ huy lang kỵ và hai ngàn Kim sư vệ giết vào doanh cung tiễn thủ, số còn lại khẩn trương đi đốt lương thảo. Không có đội hình Tinh Hà binh sĩ bị giết đầu rơi máu chảy chỉ biết bỏ chạy.
--------------Phân cách----------------
Trong khi đó trên bầu trời cũng có hai người đang đứng ba bóng người là hai vị trưởng lão gia tộc Bonaparte và một trung niên lưng mang đại kiếm. Ba người nhìn nhau một hồi lâu bỗng trung niên cúi người nói.
“Tiểu bối kính chào hai vị tướng quân, các ngài vẫn khỏe”.
“Javid, ngươi cũng sắp tấn thăng được đấu Thần rồi. Nhớ năm đó bọn ta gặp ngươi thì ngươi vẫn còn là một hoàng tử oắt con của Tinh Hà đây”.
Hai vị trưởng lão như bậc gia trưởng hiền lành vuốt râu cảm thán nói. Thì ra vài chục năm trước khi hai vị trưởng lão còn đang là tướng quân của Ala đế quốc, trong một lần sứ đoàn của Tinh Hà đế quốc bị phục kích, chính hai người đã cứu được một vị hoàng tử của Tinh Hà không ai khác chính là Javid. Không ngờ thiếu niên chỉ mười ba, mười bố tuổi năm đó bây giờ đã vượt bọn họ một chân bước vào Thần cấp.
“Quả nhiên là thiên phú trời ban. Bọn ta liều cả bộ xương già gần trăm năm mới đến được thánh cấp đỉnh phong, ngươi chỉ cần vài chục năm cũng đã sắp đột phá thần cấp”.
Nhị trưởng lão cảm thán nói. Javid vẫn một bộ cung kính, không vì mình thực lực cao hơn mà ngạo mạn nói.
“Cũng nhờ năm đó hai vị tướng quân đã cứu tiểu bối nếu không cũng không có Javid ngày hôm nay”.
Đến bây giờ Javid vẫn giữ thói quen gọi hai vị trưởng lão là tướng quân, con người hắn trọng tình nghĩa, một lần mang ơn cả cuộc đời hắn không bao giờ quên. Javid ngừng một lát rồi nói tiếp.
“Nhưng xin hai vị tướng quân hãy rút quân, tiểu bối thực sự không muốn đánh nhau với hai vị”.
“Javid, đây là chiến tranh, không phải chuyện trẻ con đánh nhau trong xóm nhỏ. Trận chiến này chúng ta ai cũng không thể nhúng tay, chẳng lẽ ngươi không biết quy tắc trên chiến trường”.
Nhị trưởng lão vẫn một bộ trưởng giả vuốt râu nói. Javid hơi cúi đầu suy nghĩ, nếu không kể quy tắc trên chiến trường dù hắn có đánh cũng không nắm chắc thắng được hai vị thánh cấp đã thành danh từ lâu, huống chi còn là một ma một vũ phối hợp ăn ý với nhau đã gần một trăm năm. Nhị trưởng lão đoán được ý nghĩ trong lòng Javid tiếp tục nói.
“Chúng ta chỉ ở đây xem kết quả như thế nào thôi”.
Javid cắn răng kiên trì nói.
“Xin hai vị rút quân đi thôi, lần này theo quân còn có một vị Thần cấp, nói không chừng hắn đang trên đường trở về, Javid thực sự không muốn bất lợi cho hai vị tướng quân”.
Tam trưởng lão phất tay không kiên nhẫn nói.
“Được rồi, được rồi. Cùng lắm hắn đến đây thì đánh một trận chứ gì. Ngồi xem kịch đi a”.
Hai vị trưởng lão đã nói đến đây Javid cũng hoàn toàn câm lặng rồi.
----------------------------Phân cách--------------------------
Ở tiền tuyến Jarod không ngừng đầu nhập binh sĩ lên chiến trường tấn công vào lớp phòng thủ thứ ba của quân Ala. Bây giờ tổng số lượng hai bên đầu nhập vào đã đạt đến gần sáu vạn người, tuyến phòng thủ thứ ba này xem chừng cũng không trụ được bao lâu.
“Thái tử, quân doanh bị tập kích, số lượng địch quân không rõ, tuyến đầu đã bị công phá”.
“Cái gì?”
Jarod sửng sờ khi nhận được tin báo. Dù mang đi mười vạn binh sĩ nhưng ở quân doanh vẫn còn hơn mười vạn binh lính làm sao có thể bị công phá nhanh như vậy được, huống chi trong doanh trại còn có Hoàng thúc (Javid). Bất chợt Jarod trong lòng có ý muốn thoái lui.
“Thái tử, quân địch rút lui”.
Mà lúc này tuyến phòng thủ thứ ba của Ala cũng đã sụp đổ, chưa đầy một vạn quân Ala rút về lũy ngoài của pháo đài tổ chức cuộc phòng thủ cuối cùng.
Jarod cắn chặt răng quay sang bên cạnh hắn, một vị lão giả tóc trắng đang nhắm mắt dưỡng thần như một vị thiền sư chính hiệu.
“Cung phụng đại nhân, xin ngài hãy quay về để cứu viện quân doanh”.
“Không được, bệ hạ đã căn dặn ta lấy an toàn của ngài làm trọng. Không phải bất đắc dĩ thì không được rời khỏi ngài”.
Lão giả là một ma pháp sư cung phụng trong hoàng tộc Tinh Hà đế quốc. Bởi vì Franz đã giết chết hoàng tử của Tinh Hà nên đại đế của Tinh Hà đế quốc thậm chí phái Thần cấp cường giả đến bảo tiêu.
“Nhưng đối phương hình như xuất động cường giả”.
Jarod kiên trì nói. Pháo đài Bridge ở trước mắt hắn không thể rút lui được, đã mất bao nhiêu binh sĩ chỉ để công phá lũy ngoài, hắn không thể về tay không, chỉ cần vị Thần cấp cường giả này trở về mọi chuyện ắt sẽ an bài.
Thế nhưng lão giả chỉ trầm ngâm nói.
“Trong một trăm dặm quanh đây ta không cảm nhận được khí thế của Thần cấp cường giả, chỉ cần phái hai vị Thánh cấp đỉnh phong trở về là được. Ở doanh trại đang có ba cỗ khí tức Thánh cấp, một trong số đó là của Javid”.
Jarod a lên một tiếng tỉnh ngộ vội phái hai vị Thánh cấp cường giả đỉnh phong trở về doanh trại, mặt khác lệnh David mang theo hai vạn quân quay về cứu viện.
Hai vị Thánh cấp cường giả vâng lệnh một tiếng bay lên trời trở về doanh trại. Vài dặm đường đối với Thánh cấp cường giả mà nói chỉ là trong chớp mắt. Thế nhưng bỗng nhiên…
“Hỏa độn, tứ trụ hỏa long chi thuật”.
“Mở to con mắt ra mà canh gác cho ta, tên nào lười biếng ngủ gật xử theo quân pháp”.
Đi trên tường gỗ, một tên doanh trưởng liên tục quát mắng đám tạp dịch binh. Cấp bậc của quân đội Tinh Hà rất sâm nghiêm, địa vị giữa quân chính quy và tạp dịch binh khác nhau một trời một vực, tạp dịch binh ngoài việc hậu cần, gác đêm ra, trên chiến trường chỉ được xem là pháo hôi để sử dụng.
“Doanh trưởng, ngài nhìn kìa, trên trời thật có nhiều chấm sáng”.
Một tên tiểu binh bỗng chỉ tay lên trời hô lên. Tên doanh trưởng cùng đám lính canh gác đồng thời ngẩng mặt lên quả nhiên trên trời có từng chấm sáng như những vì sao nhưng lại di chuyển rất nhanh phương hướng của chúng rõ ràng hướng về doanh trại của Tinh Hà đế quốc.
Mà cách đó hơn một trăm mét một vạn binh sĩ Ala cũng đã tập kết sẵn sàng đột kích vào doanh trại địch, một hàng Kim sư vệ nhất tề kéo căng trường cung ngắm về phía các chấm sáng trên trời. Geoffey khẽ phẩy tay ra lệnh.
“Phóng tên”.
“Bang”
Đồng loạt tiếng dây cung vang lên, hàng trăm nhánh tên như tia chớp phóng lên bầu trời đêm. Mà bên phía Tinh Hà doanh trại các binh sĩ đang say sưa ngắm các chấm sáng trên trời thì bỗng nhiên các chấm sáng vỡ tung thành hàng chục đốm sáng nhỏ rơi thẳng xuống đầu của chúng. Bấy giờ bọn hắn mới phát hiện ra những chấm sáng này chính là ngọn lửa.
“
Cháy, cháy rồi”.
Hàng trăm đốm sáng thần kỳ rơi vào phân khu phía Nam của Tinh Hà doanh trại, càng kinh khủng hơn chính là độ bao phủ của những đốm lửa này, trong khi trên bầu trời liên tục có những chấm sáng bị vỡ tung rơi xuống.
“Mau, mang nước chữa cháy”.
Cả mười doanh rối lên vội vàng đi chữa cháy, chỉ có một số ít rơi được trúng lương thảo, còn đa phần lửa đều rơi xuống lều trại của Tinh Hà binh sĩ, có vài chục binh sĩ xấu số không thoát thân kịp liền bỏ mình trong biển lửa. Mà lúc này phía ngoài Geoffey giương cao trường thương hô lớn.
“Ala muôn năm, xung phong!”
“Vì Ala, hi sinh, hi sinh, xung phong!”
Sĩ khí dâng lên cao vút, hơn một trăm mét đối với khinh kỵ mà nói chỉ là thoáng qua trong vài giây, binh lính canh gác chưa kịp làm ra phản ứng gì thì một vạn khinh kỵ đã tiến đến sát tường gỗ, Geoffey hét lớn một tiếng quét ngang trường thương, đấu khí bàng bạc phóng ra phá tung cửa gỗ.
“Ala muôn năm, giết”.
Toàn bộ khinh kỵ theo lỗ hổng tiến vào, có sự dẫn dắt của Ám bộ, Ala khinh kỵ một đường phóng tới khu lương thảo, tiện đường còn giết vài trăm binh sĩ Tinh Hà đế quốc đang chữa cháy.
Trấn thủ khu lương thảo là một viên tướng trung niên, hắn nhanh cchongs tổ chức quân đội một mặt chữa cháy, mặt khác lại phái trọng trang chiến sĩ lập thành hai cái phương trận, cung tiễn thủ nấp đằng sau trận sẵn sàng công kích.
Nhìn đội hình quân địch Geoffey quyết đoán chia quân làm ba, chủ công là Kim sư vệ, khinh kỵ của sư đoàn Tia Chớp bọc ra hai cánh. Dù là khinh kỵ nhưng so với biên phòng doanh kỵ binh của Bridge Kim sư vệ được trang bị đầy đủ hơn nhiều. Bởi vì tính chất của hai loại quân khác nhau, Kim sư vệ nhiệm vụ là thủ hộ nên người họ đều mang giáp kim loại (cũng không phải là loại giáp của kỵ binh hạng nặng), cũng được trang bị một viên tiểu thuẫn, ngược lại khinh kỵ của Bridge tọa kỵ là lang nên sức tải trọng kém hơn chiến mã bù lại tốc độ cực nhanh, kỵ sĩ cũng chỉ có trang bị giáp da, ba cây tiêu thương và một thanh mã tấu nhiệm vụ của họ là quấy nhiễu mà không phải là chủ công.
“Bang”.
“Bang”.
Dưới làn mưa tên của Tinh Hà đế quốc hơn một trăm Kim sư vệ bị bắn hạ nhưng đội hình kỵ binh vẫn không thay đổi, hướng thẳng về phương trận của trọng trang chiến sĩ. Lúc này lang khinh kỵ do Geoffey xuất lĩnh cũng đã vòng ra được hai cánh của phương trận.
“Tiêu thương chuẩn bị, phóng”.
Tiêu thương mang theo khí thế mạnh mẽ từ phía sau cắm vào hàng phía trước của phương trận mang theo khí thế mạnh mẽ xé toang hàng phòng ngự của đối phương. Bàn về khoảng cách tiêu thương thua xa cung tiễn nhưng ngược lại uy lực của tiêu thương đến trọng trang chiến sĩ cũng phải dè chừng. Trọng trang chiến sĩ cũng không phải là một cỗ xe tăng bất khả xâm phạm, chỉ là phòng ngự mạnh mẽ của họ làm các binh chủng khác phải dè chừng, sự kém cơ động là yếu điểm chết người của trọng trang chiến sĩ, lợi dụng yếu điểm này lang khinh kỵ dễ dàng mài chết bọn họ.
“Loạt thứ hai, phóng”.
Các kỵ sĩ lại xoay người rút ra một căn tiêu thương, lần này họ không tấn công từ phía sau mà là tạc xuyên phương trận, xuyên qua lớp thuẫn chắn của trọng trang chiến sĩ tấn công sang bên kia phương trận. Cùng lúc đó Kim sư vệ cũng đột kích vào lỗ hổng xé toang hàng phòng ngự của trọng trang chiến sĩ. Lần đầu tiên trong lịch sử Lyon đại lục một nhánh khinh kỵ lại có thể xé tan được hàng phòng ngự của trọng trang chiến sĩ và cung tiễn thủ phối hợp.
“Không được dừng lại, tiến về phía lương thảo”.
Geoffey chỉ huy lang kỵ và hai ngàn Kim sư vệ giết vào doanh cung tiễn thủ, số còn lại khẩn trương đi đốt lương thảo. Không có đội hình Tinh Hà binh sĩ bị giết đầu rơi máu chảy chỉ biết bỏ chạy.
--------------Phân cách----------------
Trong khi đó trên bầu trời cũng có hai người đang đứng ba bóng người là hai vị trưởng lão gia tộc Bonaparte và một trung niên lưng mang đại kiếm. Ba người nhìn nhau một hồi lâu bỗng trung niên cúi người nói.
“Tiểu bối kính chào hai vị tướng quân, các ngài vẫn khỏe”.
“Javid, ngươi cũng sắp tấn thăng được đấu Thần rồi. Nhớ năm đó bọn ta gặp ngươi thì ngươi vẫn còn là một hoàng tử oắt con của Tinh Hà đây”.
Hai vị trưởng lão như bậc gia trưởng hiền lành vuốt râu cảm thán nói. Thì ra vài chục năm trước khi hai vị trưởng lão còn đang là tướng quân của Ala đế quốc, trong một lần sứ đoàn của Tinh Hà đế quốc bị phục kích, chính hai người đã cứu được một vị hoàng tử của Tinh Hà không ai khác chính là Javid. Không ngờ thiếu niên chỉ mười ba, mười bố tuổi năm đó bây giờ đã vượt bọn họ một chân bước vào Thần cấp.
“Quả nhiên là thiên phú trời ban. Bọn ta liều cả bộ xương già gần trăm năm mới đến được thánh cấp đỉnh phong, ngươi chỉ cần vài chục năm cũng đã sắp đột phá thần cấp”.
Nhị trưởng lão cảm thán nói. Javid vẫn một bộ cung kính, không vì mình thực lực cao hơn mà ngạo mạn nói.
“Cũng nhờ năm đó hai vị tướng quân đã cứu tiểu bối nếu không cũng không có Javid ngày hôm nay”.
Đến bây giờ Javid vẫn giữ thói quen gọi hai vị trưởng lão là tướng quân, con người hắn trọng tình nghĩa, một lần mang ơn cả cuộc đời hắn không bao giờ quên. Javid ngừng một lát rồi nói tiếp.
“Nhưng xin hai vị tướng quân hãy rút quân, tiểu bối thực sự không muốn đánh nhau với hai vị”.
“Javid, đây là chiến tranh, không phải chuyện trẻ con đánh nhau trong xóm nhỏ. Trận chiến này chúng ta ai cũng không thể nhúng tay, chẳng lẽ ngươi không biết quy tắc trên chiến trường”.
Nhị trưởng lão vẫn một bộ trưởng giả vuốt râu nói. Javid hơi cúi đầu suy nghĩ, nếu không kể quy tắc trên chiến trường dù hắn có đánh cũng không nắm chắc thắng được hai vị thánh cấp đã thành danh từ lâu, huống chi còn là một ma một vũ phối hợp ăn ý với nhau đã gần một trăm năm. Nhị trưởng lão đoán được ý nghĩ trong lòng Javid tiếp tục nói.
“Chúng ta chỉ ở đây xem kết quả như thế nào thôi”.
Javid cắn răng kiên trì nói.
“Xin hai vị rút quân đi thôi, lần này theo quân còn có một vị Thần cấp, nói không chừng hắn đang trên đường trở về, Javid thực sự không muốn bất lợi cho hai vị tướng quân”.
Tam trưởng lão phất tay không kiên nhẫn nói.
“Được rồi, được rồi. Cùng lắm hắn đến đây thì đánh một trận chứ gì. Ngồi xem kịch đi a”.
Hai vị trưởng lão đã nói đến đây Javid cũng hoàn toàn câm lặng rồi.
----------------------------Phân cách--------------------------
Ở tiền tuyến Jarod không ngừng đầu nhập binh sĩ lên chiến trường tấn công vào lớp phòng thủ thứ ba của quân Ala. Bây giờ tổng số lượng hai bên đầu nhập vào đã đạt đến gần sáu vạn người, tuyến phòng thủ thứ ba này xem chừng cũng không trụ được bao lâu.
“Thái tử, quân doanh bị tập kích, số lượng địch quân không rõ, tuyến đầu đã bị công phá”.
“Cái gì?”
Jarod sửng sờ khi nhận được tin báo. Dù mang đi mười vạn binh sĩ nhưng ở quân doanh vẫn còn hơn mười vạn binh lính làm sao có thể bị công phá nhanh như vậy được, huống chi trong doanh trại còn có Hoàng thúc (Javid). Bất chợt Jarod trong lòng có ý muốn thoái lui.
“Thái tử, quân địch rút lui”.
Mà lúc này tuyến phòng thủ thứ ba của Ala cũng đã sụp đổ, chưa đầy một vạn quân Ala rút về lũy ngoài của pháo đài tổ chức cuộc phòng thủ cuối cùng.
Jarod cắn chặt răng quay sang bên cạnh hắn, một vị lão giả tóc trắng đang nhắm mắt dưỡng thần như một vị thiền sư chính hiệu.
“Cung phụng đại nhân, xin ngài hãy quay về để cứu viện quân doanh”.
“Không được, bệ hạ đã căn dặn ta lấy an toàn của ngài làm trọng. Không phải bất đắc dĩ thì không được rời khỏi ngài”.
Lão giả là một ma pháp sư cung phụng trong hoàng tộc Tinh Hà đế quốc. Bởi vì Franz đã giết chết hoàng tử của Tinh Hà nên đại đế của Tinh Hà đế quốc thậm chí phái Thần cấp cường giả đến bảo tiêu.
“Nhưng đối phương hình như xuất động cường giả”.
Jarod kiên trì nói. Pháo đài Bridge ở trước mắt hắn không thể rút lui được, đã mất bao nhiêu binh sĩ chỉ để công phá lũy ngoài, hắn không thể về tay không, chỉ cần vị Thần cấp cường giả này trở về mọi chuyện ắt sẽ an bài.
Thế nhưng lão giả chỉ trầm ngâm nói.
“Trong một trăm dặm quanh đây ta không cảm nhận được khí thế của Thần cấp cường giả, chỉ cần phái hai vị Thánh cấp đỉnh phong trở về là được. Ở doanh trại đang có ba cỗ khí tức Thánh cấp, một trong số đó là của Javid”.
Jarod a lên một tiếng tỉnh ngộ vội phái hai vị Thánh cấp cường giả đỉnh phong trở về doanh trại, mặt khác lệnh David mang theo hai vạn quân quay về cứu viện.
Hai vị Thánh cấp cường giả vâng lệnh một tiếng bay lên trời trở về doanh trại. Vài dặm đường đối với Thánh cấp cường giả mà nói chỉ là trong chớp mắt. Thế nhưng bỗng nhiên…
“Hỏa độn, tứ trụ hỏa long chi thuật”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook