Nhân Duyên Tiền Kiếp
-
Chương 51: Cay đắng
Ngân Bình bước vào lười biếng ngồi dựa xuống ghế trường kỷ, Xuân Mai mang đến cho công chúa một tách trà, sắc mặt tươi tắn, ánh mắt sáng rực nhìn Ngân Bình.
"Xuân Mai có chuyện gì sao?"Ngân Bình uống một ngụm trà, chậm rãi hỏi.
"Nô tì nghe nói Thiên tôn giáo lại bắt đầu hoạt động lại, có nhiều phú hào bị tàn sát cả nhà vô cùng tàn ác, giang hồ đồn đãi vì họ đang vội tìm ai đó, dân chúng cũng vì vậy mà hoang mang lo sợ. Các quan thần đồng loạt dâng tấu xin hoàng thượng phái người dẫn quân tiêu diệt Thiên Tôn Giáo, hoàng thượng còn đang căn nhắc tuyển người dẫn quân ? Công chúa nghĩ lần này hoàng thượng sẽ phái ai đi?" Xuân Mai hưng phấn, bát quái nói.
"Tám chính phần là An Quốc rồi trong triều còn ai thích hợp hơn hắn!" Ngân Bình bật cười giễu cợt, đôi mắt phượng xinh đẹp lại ánh lên tia sáng kỳ dị.
Thiên tôn giáo này ....Chẳng hiểu sao trong lòng lại có dự cảm bất hảo, là do nàng quá mẫn cảm chăng?
"A, nô tì cứ tưởng công chúa sẽ đề cử Lăng Thống lĩnh!Chẳng lẽ võ công Lăng thống lĩnh không bằng An tướng quân ạ?" Xuân Mai nghe vậy ngạc nhiên hỏi, cơ hội lập công hiếm có như vầy công chúa không hy vọng Lăng thống lĩnh đoạt được sao? Kỳ lạ à nha!
"Phụ hoàng chắc chắn không chọn A Hạo, cũng không phải vì võ công huynh ấy không bằng An Quốc mà có hai lý do quan trọng!" Ngân Bình giọng điệu chắc chắn,sắc mặt thản nhiên khiến cho An Quốc lẳng lặng nằm dưới gầm giường cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Ngân Bình, chờ đợi nàng nói tiếp.
Không nhận thấy tầm mắt hừng hực dị thường của An Quốc, Ngân Bình tiếp lời:
"Thứ nhất, bởi vì huynh ấy là Thống lĩnh cấm vệ quân phải duy trì trật tự và an toàn cho hoàng cung, bảo vệ thánh thượng, phụ hoàng sẽ không vì một tà giáo giang hồ mà giao hoàng cung vào tay người không đáng tin cậy!". Thấy nét mặt chăm chú của Xuân Mai, Ngân Bình từ tốn nói tiếp:
"Thứ hai, Thiên tôn giáo biến mất đã lâu bỗng nhiên xuất hiện, lại liên tiếp làm nhiều hành động hung tợn, tàn ác như vậy chẳng phải đáng ngờ lắm sao? Một môn phái dù lớn mạnh đến đâu cũng không nguyện ý đồng thời chống đối cả giang hồ và hoàng gia. Cho dù là tà giáo độc ác cũng không ngoại lệ,trừ khi đằng sau Thiên tôn giáo có chỗ dựa thật vững chắc, mới có thể ngang nhiên đắc tội với hoàng gia Tống Quốc. Nếu đúng như vậy, hành động phô trương vừa qua chẳng qua là kế "Dương đông kích tây" của họ mà thôi. Thử nghĩ xem, đến lúc đó hoàng gia tập trung binh lực tinh nhuệ tiêu diệt Thiên tôn giáo, nếu có kẻ nhân cơ hội này phát tâm làm phản, gây rối hoàng thành thì chẳng phải ta trở tay không kịp, gây nhiều tổn thất hay sao?" Tống Quốc vừa trải qua cuộc chiến dai dẳng với giặc Kim, binh lực chưa kịp phục hồi, nay lại phải phân tán một phần tiêu diệt Thiên Tôn giáo,Nam Quốc và Sơn Quốc lại như hổ rình mồi nếu chúng nghe được tiếng gió sẽ phái quân tiến công, Đại Tống sẽ rơi vào nguy hiểm nhưng những chuyện này thì nàng cũng không dự định kể với Xuân Mai chỉ yên lặng tính toán trong lòng phương án tiêu diệt Thiên tôn giáo-mối họa nguy hiểm này cho Tống Quốc.
Xuân Mai nghe công chúa nói xong, thoáng rùng mình nàng không ngờ sự việc nhìn bên ngoài đơn giản như vậy lại ẩn chứa âm mưu nguy hiểm như vậy, nhất thời rung sợ thật sâu không nói được câu nào.
Ngân Bình phân tích từng điều một, ý tứ rõ ràng,tầm nhìn lại sâu rộng khiến An Quốc phải mở mắt to mà nhìn thêm vài lần, trong lòng rung động thật sâu. Một Ngân Bình thông minh, trí tuệ như vậy khiến hắn trầm mê lúc nào không biết.
Kiếp trước, hắn chỉ nhìn thấy Ngân Bình giương nanh múa vuốt, luôn ỷ vào thân phận công chúa kiêu ngạo, ức hiếp người khác...Nhưng rõ ràng là hắn không dụng tâm tìm hiểu nàng, sự thật trước mắt lại hoàn toàn tương phản. Ngân Bình chẳng những lương thiện mà còn vô cùng thông minh, trí tuệ ai sẽ nghĩ đến, một cô bé chỉ mới tròn mười ba tuổi lại có được tầm nhìn sâu rộng như vậy chứ!Ý thức được điều này An Quốc trong lòng ngoại trừ một chút mất mát thì ý chí chiến đấu lại dậy lên hừng hực, một Ngân Bình xinh đẹp, thông minh như thế xứng đáng để hắn yêu chân thành và bất chấp trả giá mọi thứ để có được!
Mặt Xuân Mai trắng bệch, giọng khô khốc:"Vậy công chúa, nếu An tướng quân dẫn quân đi tiêu diệt Thiên tôn giáo thì cũng ta ở hoàng thành có an toàn không?"
"Yên tâm đi,cấm vệ quân là quân đội hoàng gia được huấn luyện tinh nhuệ nhất chỉ cần có A Hạo ở đây thì hoàng thành luôn an toàn" giọng Ngân Bình bình thản, thong dong như mãnh lực xoa dịu mọi nỗi sợ hãi.
Xuân Mai bình tĩnh lại, nghĩ thầm: Ở bên cạnh công chúa là an toàn nhất không cần sợ hãi gì hết. Thấy mặt Xuân Mai tươi tỉnh lại, Ngân Bình bật cười nói tiếp:
"Với lại đi tiêu diệt Thiên tôn giáo nguy hiểm như thế này sao để A Hao đi được, ta luyến tiếc huynh ấy bị thương đâu!" Mặt Ngân Bình ánh lên dịu dàng, giọng điệu mang đầy yêu thương, ngọt ngào.
Xuân Mai thấy vẻ mặt này của công chúa nhà mình, đầu chảy ba vạch đen, công chúa người nói thật đi đây mới là nguyên nhân quan trọng nhất người mới không muốn Lăng thống lĩnh đi tiêu diệt Thiên tôn giáo phải không?phải không? Xuân Mai trong lòng điên cuồng gào thét,bên ngoài vẫn thức thời mở miệng phụ họa:
"Vâng, Lăng thống lĩnh phải ở hoàng cung bảo vệ công chúa mới là đại sự ạ!"
An Quốc nghe vậy cuối gầm mặt xuống, cố nén cơn đau quặn thắt nơi lồng ngực. Thì ra, đến cuối cùng người nàng lo lắng, quan tâm chỉ có tên Lăng Hạo kia thôi sao? Chẳng lẽ nàng không suy nghĩ cho hắn dù chỉ một chút?
"Nhưng công chúa, Thiên tôn giáo nguy hiểm như vậy một mình An tướng quân dẫn quân đi thật không có vấn đề gì sao?". Xuân Mai có chút do dự hỏi, dù sao qua lần cứu tế đợt trước cũng thấy được An tướng quân là một người tốt, tận lực hoàn thành trách nhiệm nếu lần này vì Thiên tôn giáo gặp nguy hiểm cũng thật đáng tiếc.
"Xét theo tính tình An Quốc thì trước khi nhận lệnh chắc hắn đã điều tra rõ tình hình cũng như điểm mạnh, yếu của quân địch.Cẩn thận,lên kế hoạch tỉ mỉ rồi mới tấn công. Trong trường hợp quân địch quá lợi hại sẽ không liều mình mà đánh ngược lại linh hoạt rút quân chờ đợi thời cơ,hắn tuyệt đối không vì lợi ích nhỏ trước mắt mà đặt mình vào trường hợp nguy hiểm.Con người An Quốc lại lạnh lùng, ngoan tuyệt ,đối với việc thanh trừng một môn phái sẽ không yếu kém mềm lòng mà để lại hậu hoạn cho hoàng gia. Phái hắn đi tiêu diệt Thiên tôn giáo lần này là lựa chọn tốt nhất! Huống chi,An Quốc chẳng phải được xưng tụng là "Chiến Thần" sao? Đối với việc điều binh, khiển tướng luôn am hiểu và có bản lĩnh, đối phó với giặc Kim hung hãn còn được huống chi là Thiên Tôn giáo, ngươi không cần lo hắn sẽ gặp nguy hiểm đâu!"
"Tai họa lưu ngàn năm" mà! Cái tên đáng ghét đó không chết sớm vậy đâu, thật là khéo lo, Ngân Bình bĩu môi nói.
Xuân Mai suy nghĩ một chút, sau đó gật gật đầu, trên mặt lộ biểu tình cảm thán, thật đúng nha một Thiên tôn giáo nho nhỏ sao hạ gục được "Chiến Thần" của Đại Tống được!
An Quốc nhanh chóng ngửa đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô gái kiều diễm đang ngồi đằng kia,trong lòng như bị cảm xúc mãnh liệt nào đó chấn động, hệt như sấm sét tấn công phòng ngự nơi trái tim. Không ngờ Ngân Bình lại hiểu rõ hắn đến thế, lại thấu triệt như vậy? Không phải là nàng không quan tâm an nguy của hắn mà là nàng nhìn rõ bản lĩnh của hắn, nàng tin tưởng hắn...
Còn nữa Ngân Bình chú ý hắn như vậy, có phải nàng cũng đối với hắn...phù phù phù phù, trái tim mất hết can đảm của An Quốc lại bắt đầu nhảy điên loạn.
"Công chúa, người hiểu rõ An tướng quân như vậy, chẳng lẽ người...người đối với An tướng quân....?" Chợt nghĩ đến điều gì đó, Xuân Mai bỗng nhìn Ngân Bình lắp bắp hỏi, chết rồi có nên báo với Lăng Thống lĩnh đề phòng An tướng quân không đây? Nhưng nếu lỡ công chúa không cho phép thì sao? thật là khó nghĩ quá đi!
An Quốc nắm tay xiết chặt đến khớp trắng bệch, trong lòng mong mỏi cùng đợi chờ câu trả lời của Ngân Bình
Nhìn bộ mặt rối rắm, uể oải của Xuân Mai, Ngân Bình bật cười:
"Ngươi nghĩ đi đâu vậy?" Kiếp trước chắc có lẽ có, nhưng kiếp này lòng nàng chỉ có một mình A Hạo thôi, trên mặt nàng thoáng nét cười như có như không nói tiếp:"Ta chỉ quan tâm An Quốc như một công chúa một nước đối với tướng quân của mình mà thôi, quan hệ của ta và hắn là trên dưới, là quân thần, còn lại chẳng còn gì khác. Một người đàn ông lạnh lùng,kiêu ngạo như hắn cũng không hiếm lạ công chúa như ta đâu!"
Trái tim cuồng loạn của An Quốc thốt nhiên ngừng lại, trong đầu ngoại trừ một đống hỗn độn chỉ còn lại vài chữ "Quan hệ trên dưới, quân thần", mấy chữ này chính hắn cũng đã từng lạnh lùng nói với Ngân Bình ở kiếp trước, nhưng bây giờ nghe nàng nói về hắn như vậy, lại giống như một thanh kiếm thép, xuyên thấu vào da thịt hắn từng phân một. Cảm giác lồng ngực bị đè nén đến đau buốt như thế này có tên gọi là hối hận!
Phải chi bây giờ hắn được quang minh chính đại ôm Ngân Bình vào lòng, cầu xin nàng tha thứ, mà cho hắn một cơ hội để bù đắp tất cả những tổn thương kiếp trước hắn gây ra cho nàng. Ở thời khắc này, nguyện vọng lại có được Ngân Bình lại bức thiết chưa từng có.Hắn có thể đánh đổi tất cả, chỉ cần một cơ hội được ở bên cạnh nàng một lần nữa!
Biểu cảm rối rắm của Xuân Mai hơi khôi phục,chần chờ một lát lại tiếp tục hỏi:
"Công chúa vậy người vì sao hiểu rõ An tướng quân như vậy?Chẳng lẽ người bị truyền thiết giết giặc oai hùng của An tướng quân thu hút rồi!"
Lưng và chân An Quốc cứng còng, bàn tay càng thêm xiết chặt, cảm giác bản thân sắp không hít thở được nữa, hắn vẫn còn một tia hy vọng chăng?
"Ha ha~" Phổng chừng như nghe được một câu truyện tiếu lâm nào đó, Ngân Bình xua tay, cười rộ lên:
"Ai chú ý hắn chứ, chẳng qua là lúc đi cứu tế qua cách làm việc với An Quốc mà suy đoán thôi, ta đâu có thừa nhiều tinh lực như vậy mà chú ý một người không quan hệ như hắn, không bằng lo chăm sóc bản thân cùng người thân, cả A Hạo nữa còn nghe có vẻ tốt hơn. Xuân Mai ngươi thấy đúng chứ?".Kiếp trước làm 6 năm phu thê với An Quốc sao hiểu rõ hắn được,nhưng mọi thứ điều đã qua, kiếp này Ngân Bình chỉ mong yên ổn sống làm công chúa của nàng sẽ không liên quan gì đến tướng quân như hắn nữa.
Xuân Mai cũng vui vẻ bật cười,liên tục gật đầu nói vâng.
Những lời này biến thành một giọt nước cuối cùng tràn ly, cơn đau rút tâm tê liệt phế truyền từ lồng ngực, An Quốc thống khổ cắn chặt đến môi chảy máu,mặc cho máu tươi chảy dọc xuống khóe miệng, hắn nằm chết lặng dưới gầm giường tựa như một sức mạnh vô hình nào đó cướp đoạt hết sức sống.
"Xuân Mai có chuyện gì sao?"Ngân Bình uống một ngụm trà, chậm rãi hỏi.
"Nô tì nghe nói Thiên tôn giáo lại bắt đầu hoạt động lại, có nhiều phú hào bị tàn sát cả nhà vô cùng tàn ác, giang hồ đồn đãi vì họ đang vội tìm ai đó, dân chúng cũng vì vậy mà hoang mang lo sợ. Các quan thần đồng loạt dâng tấu xin hoàng thượng phái người dẫn quân tiêu diệt Thiên Tôn Giáo, hoàng thượng còn đang căn nhắc tuyển người dẫn quân ? Công chúa nghĩ lần này hoàng thượng sẽ phái ai đi?" Xuân Mai hưng phấn, bát quái nói.
"Tám chính phần là An Quốc rồi trong triều còn ai thích hợp hơn hắn!" Ngân Bình bật cười giễu cợt, đôi mắt phượng xinh đẹp lại ánh lên tia sáng kỳ dị.
Thiên tôn giáo này ....Chẳng hiểu sao trong lòng lại có dự cảm bất hảo, là do nàng quá mẫn cảm chăng?
"A, nô tì cứ tưởng công chúa sẽ đề cử Lăng Thống lĩnh!Chẳng lẽ võ công Lăng thống lĩnh không bằng An tướng quân ạ?" Xuân Mai nghe vậy ngạc nhiên hỏi, cơ hội lập công hiếm có như vầy công chúa không hy vọng Lăng thống lĩnh đoạt được sao? Kỳ lạ à nha!
"Phụ hoàng chắc chắn không chọn A Hạo, cũng không phải vì võ công huynh ấy không bằng An Quốc mà có hai lý do quan trọng!" Ngân Bình giọng điệu chắc chắn,sắc mặt thản nhiên khiến cho An Quốc lẳng lặng nằm dưới gầm giường cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Ngân Bình, chờ đợi nàng nói tiếp.
Không nhận thấy tầm mắt hừng hực dị thường của An Quốc, Ngân Bình tiếp lời:
"Thứ nhất, bởi vì huynh ấy là Thống lĩnh cấm vệ quân phải duy trì trật tự và an toàn cho hoàng cung, bảo vệ thánh thượng, phụ hoàng sẽ không vì một tà giáo giang hồ mà giao hoàng cung vào tay người không đáng tin cậy!". Thấy nét mặt chăm chú của Xuân Mai, Ngân Bình từ tốn nói tiếp:
"Thứ hai, Thiên tôn giáo biến mất đã lâu bỗng nhiên xuất hiện, lại liên tiếp làm nhiều hành động hung tợn, tàn ác như vậy chẳng phải đáng ngờ lắm sao? Một môn phái dù lớn mạnh đến đâu cũng không nguyện ý đồng thời chống đối cả giang hồ và hoàng gia. Cho dù là tà giáo độc ác cũng không ngoại lệ,trừ khi đằng sau Thiên tôn giáo có chỗ dựa thật vững chắc, mới có thể ngang nhiên đắc tội với hoàng gia Tống Quốc. Nếu đúng như vậy, hành động phô trương vừa qua chẳng qua là kế "Dương đông kích tây" của họ mà thôi. Thử nghĩ xem, đến lúc đó hoàng gia tập trung binh lực tinh nhuệ tiêu diệt Thiên tôn giáo, nếu có kẻ nhân cơ hội này phát tâm làm phản, gây rối hoàng thành thì chẳng phải ta trở tay không kịp, gây nhiều tổn thất hay sao?" Tống Quốc vừa trải qua cuộc chiến dai dẳng với giặc Kim, binh lực chưa kịp phục hồi, nay lại phải phân tán một phần tiêu diệt Thiên Tôn giáo,Nam Quốc và Sơn Quốc lại như hổ rình mồi nếu chúng nghe được tiếng gió sẽ phái quân tiến công, Đại Tống sẽ rơi vào nguy hiểm nhưng những chuyện này thì nàng cũng không dự định kể với Xuân Mai chỉ yên lặng tính toán trong lòng phương án tiêu diệt Thiên tôn giáo-mối họa nguy hiểm này cho Tống Quốc.
Xuân Mai nghe công chúa nói xong, thoáng rùng mình nàng không ngờ sự việc nhìn bên ngoài đơn giản như vậy lại ẩn chứa âm mưu nguy hiểm như vậy, nhất thời rung sợ thật sâu không nói được câu nào.
Ngân Bình phân tích từng điều một, ý tứ rõ ràng,tầm nhìn lại sâu rộng khiến An Quốc phải mở mắt to mà nhìn thêm vài lần, trong lòng rung động thật sâu. Một Ngân Bình thông minh, trí tuệ như vậy khiến hắn trầm mê lúc nào không biết.
Kiếp trước, hắn chỉ nhìn thấy Ngân Bình giương nanh múa vuốt, luôn ỷ vào thân phận công chúa kiêu ngạo, ức hiếp người khác...Nhưng rõ ràng là hắn không dụng tâm tìm hiểu nàng, sự thật trước mắt lại hoàn toàn tương phản. Ngân Bình chẳng những lương thiện mà còn vô cùng thông minh, trí tuệ ai sẽ nghĩ đến, một cô bé chỉ mới tròn mười ba tuổi lại có được tầm nhìn sâu rộng như vậy chứ!Ý thức được điều này An Quốc trong lòng ngoại trừ một chút mất mát thì ý chí chiến đấu lại dậy lên hừng hực, một Ngân Bình xinh đẹp, thông minh như thế xứng đáng để hắn yêu chân thành và bất chấp trả giá mọi thứ để có được!
Mặt Xuân Mai trắng bệch, giọng khô khốc:"Vậy công chúa, nếu An tướng quân dẫn quân đi tiêu diệt Thiên tôn giáo thì cũng ta ở hoàng thành có an toàn không?"
"Yên tâm đi,cấm vệ quân là quân đội hoàng gia được huấn luyện tinh nhuệ nhất chỉ cần có A Hạo ở đây thì hoàng thành luôn an toàn" giọng Ngân Bình bình thản, thong dong như mãnh lực xoa dịu mọi nỗi sợ hãi.
Xuân Mai bình tĩnh lại, nghĩ thầm: Ở bên cạnh công chúa là an toàn nhất không cần sợ hãi gì hết. Thấy mặt Xuân Mai tươi tỉnh lại, Ngân Bình bật cười nói tiếp:
"Với lại đi tiêu diệt Thiên tôn giáo nguy hiểm như thế này sao để A Hao đi được, ta luyến tiếc huynh ấy bị thương đâu!" Mặt Ngân Bình ánh lên dịu dàng, giọng điệu mang đầy yêu thương, ngọt ngào.
Xuân Mai thấy vẻ mặt này của công chúa nhà mình, đầu chảy ba vạch đen, công chúa người nói thật đi đây mới là nguyên nhân quan trọng nhất người mới không muốn Lăng thống lĩnh đi tiêu diệt Thiên tôn giáo phải không?phải không? Xuân Mai trong lòng điên cuồng gào thét,bên ngoài vẫn thức thời mở miệng phụ họa:
"Vâng, Lăng thống lĩnh phải ở hoàng cung bảo vệ công chúa mới là đại sự ạ!"
An Quốc nghe vậy cuối gầm mặt xuống, cố nén cơn đau quặn thắt nơi lồng ngực. Thì ra, đến cuối cùng người nàng lo lắng, quan tâm chỉ có tên Lăng Hạo kia thôi sao? Chẳng lẽ nàng không suy nghĩ cho hắn dù chỉ một chút?
"Nhưng công chúa, Thiên tôn giáo nguy hiểm như vậy một mình An tướng quân dẫn quân đi thật không có vấn đề gì sao?". Xuân Mai có chút do dự hỏi, dù sao qua lần cứu tế đợt trước cũng thấy được An tướng quân là một người tốt, tận lực hoàn thành trách nhiệm nếu lần này vì Thiên tôn giáo gặp nguy hiểm cũng thật đáng tiếc.
"Xét theo tính tình An Quốc thì trước khi nhận lệnh chắc hắn đã điều tra rõ tình hình cũng như điểm mạnh, yếu của quân địch.Cẩn thận,lên kế hoạch tỉ mỉ rồi mới tấn công. Trong trường hợp quân địch quá lợi hại sẽ không liều mình mà đánh ngược lại linh hoạt rút quân chờ đợi thời cơ,hắn tuyệt đối không vì lợi ích nhỏ trước mắt mà đặt mình vào trường hợp nguy hiểm.Con người An Quốc lại lạnh lùng, ngoan tuyệt ,đối với việc thanh trừng một môn phái sẽ không yếu kém mềm lòng mà để lại hậu hoạn cho hoàng gia. Phái hắn đi tiêu diệt Thiên tôn giáo lần này là lựa chọn tốt nhất! Huống chi,An Quốc chẳng phải được xưng tụng là "Chiến Thần" sao? Đối với việc điều binh, khiển tướng luôn am hiểu và có bản lĩnh, đối phó với giặc Kim hung hãn còn được huống chi là Thiên Tôn giáo, ngươi không cần lo hắn sẽ gặp nguy hiểm đâu!"
"Tai họa lưu ngàn năm" mà! Cái tên đáng ghét đó không chết sớm vậy đâu, thật là khéo lo, Ngân Bình bĩu môi nói.
Xuân Mai suy nghĩ một chút, sau đó gật gật đầu, trên mặt lộ biểu tình cảm thán, thật đúng nha một Thiên tôn giáo nho nhỏ sao hạ gục được "Chiến Thần" của Đại Tống được!
An Quốc nhanh chóng ngửa đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô gái kiều diễm đang ngồi đằng kia,trong lòng như bị cảm xúc mãnh liệt nào đó chấn động, hệt như sấm sét tấn công phòng ngự nơi trái tim. Không ngờ Ngân Bình lại hiểu rõ hắn đến thế, lại thấu triệt như vậy? Không phải là nàng không quan tâm an nguy của hắn mà là nàng nhìn rõ bản lĩnh của hắn, nàng tin tưởng hắn...
Còn nữa Ngân Bình chú ý hắn như vậy, có phải nàng cũng đối với hắn...phù phù phù phù, trái tim mất hết can đảm của An Quốc lại bắt đầu nhảy điên loạn.
"Công chúa, người hiểu rõ An tướng quân như vậy, chẳng lẽ người...người đối với An tướng quân....?" Chợt nghĩ đến điều gì đó, Xuân Mai bỗng nhìn Ngân Bình lắp bắp hỏi, chết rồi có nên báo với Lăng Thống lĩnh đề phòng An tướng quân không đây? Nhưng nếu lỡ công chúa không cho phép thì sao? thật là khó nghĩ quá đi!
An Quốc nắm tay xiết chặt đến khớp trắng bệch, trong lòng mong mỏi cùng đợi chờ câu trả lời của Ngân Bình
Nhìn bộ mặt rối rắm, uể oải của Xuân Mai, Ngân Bình bật cười:
"Ngươi nghĩ đi đâu vậy?" Kiếp trước chắc có lẽ có, nhưng kiếp này lòng nàng chỉ có một mình A Hạo thôi, trên mặt nàng thoáng nét cười như có như không nói tiếp:"Ta chỉ quan tâm An Quốc như một công chúa một nước đối với tướng quân của mình mà thôi, quan hệ của ta và hắn là trên dưới, là quân thần, còn lại chẳng còn gì khác. Một người đàn ông lạnh lùng,kiêu ngạo như hắn cũng không hiếm lạ công chúa như ta đâu!"
Trái tim cuồng loạn của An Quốc thốt nhiên ngừng lại, trong đầu ngoại trừ một đống hỗn độn chỉ còn lại vài chữ "Quan hệ trên dưới, quân thần", mấy chữ này chính hắn cũng đã từng lạnh lùng nói với Ngân Bình ở kiếp trước, nhưng bây giờ nghe nàng nói về hắn như vậy, lại giống như một thanh kiếm thép, xuyên thấu vào da thịt hắn từng phân một. Cảm giác lồng ngực bị đè nén đến đau buốt như thế này có tên gọi là hối hận!
Phải chi bây giờ hắn được quang minh chính đại ôm Ngân Bình vào lòng, cầu xin nàng tha thứ, mà cho hắn một cơ hội để bù đắp tất cả những tổn thương kiếp trước hắn gây ra cho nàng. Ở thời khắc này, nguyện vọng lại có được Ngân Bình lại bức thiết chưa từng có.Hắn có thể đánh đổi tất cả, chỉ cần một cơ hội được ở bên cạnh nàng một lần nữa!
Biểu cảm rối rắm của Xuân Mai hơi khôi phục,chần chờ một lát lại tiếp tục hỏi:
"Công chúa vậy người vì sao hiểu rõ An tướng quân như vậy?Chẳng lẽ người bị truyền thiết giết giặc oai hùng của An tướng quân thu hút rồi!"
Lưng và chân An Quốc cứng còng, bàn tay càng thêm xiết chặt, cảm giác bản thân sắp không hít thở được nữa, hắn vẫn còn một tia hy vọng chăng?
"Ha ha~" Phổng chừng như nghe được một câu truyện tiếu lâm nào đó, Ngân Bình xua tay, cười rộ lên:
"Ai chú ý hắn chứ, chẳng qua là lúc đi cứu tế qua cách làm việc với An Quốc mà suy đoán thôi, ta đâu có thừa nhiều tinh lực như vậy mà chú ý một người không quan hệ như hắn, không bằng lo chăm sóc bản thân cùng người thân, cả A Hạo nữa còn nghe có vẻ tốt hơn. Xuân Mai ngươi thấy đúng chứ?".Kiếp trước làm 6 năm phu thê với An Quốc sao hiểu rõ hắn được,nhưng mọi thứ điều đã qua, kiếp này Ngân Bình chỉ mong yên ổn sống làm công chúa của nàng sẽ không liên quan gì đến tướng quân như hắn nữa.
Xuân Mai cũng vui vẻ bật cười,liên tục gật đầu nói vâng.
Những lời này biến thành một giọt nước cuối cùng tràn ly, cơn đau rút tâm tê liệt phế truyền từ lồng ngực, An Quốc thống khổ cắn chặt đến môi chảy máu,mặc cho máu tươi chảy dọc xuống khóe miệng, hắn nằm chết lặng dưới gầm giường tựa như một sức mạnh vô hình nào đó cướp đoạt hết sức sống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook