Nhân Duyên Tiền Kiếp
-
Chương 1: Tử Trận sa trường
Xung quanh yên lặng như tờ chỉ nghe được nhè nhẹ tiếng hít thở.
An Quân mở to mắt không thể tin được nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt -Tuyết Nhi người mà hắn yêu thương cùng hắn thanh mai trúc mã lớn lên, đang đâm một đao vào ngực mình.
An Quân được xưng là chiến thần của triều Tống từ 10 tuổi đã theo cha trinh chiến sa trường, cái chết đối với hắn mà nói chỉ nhẹ tựa lông hồng nhưng gần với tử thần trong chớp mắt hắn cảm thấy không cam lòng, hắn còn trọng trách trên vai- không ai so với hắn biết rõ hắn tử trận chiến này tất bại, nước Tống sẽ đứng trước nguy cơ rơi vào tay giặc và còn gì nữa...đúng rồi còn thê tử của hắn Ngân Bình đang đợi hắn về....
Đè nén cơn đau khiến hắn một khắc hô hấp dường như có chút khó khăn nghe thây giọng mình mơ hồ:
-" Tại sao??? Tại sao lại đối với ta như vậy???"
Đối diện với hắn Tuyết Nhi một thân váy xanh da trời bị máu thấm ướt trở nên có chút đỏ, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn mỉn cười nhìn hắn:
-" Tại sao à..Bời vì ngươi không thể cho ta chức chính thê mà Hoàng Cẩn có thể cho ta làm hoàng tử phi của Nam Quốc, bởi vì ngươi chỉ là một tướng quân nhỏ bé mà Hoàng Cẩn là một hoàng tử cao quý. Còn bởi vì..." Tuyết Nhi tiến lại gần sát khuôn mặt nhợt nhạt suy yếu của An Quân:
-" Bởi vì trước giờ ta chưa từng yêu ngươi, một khắc ngươi dám từ bỏ ta lấy công chúa Ngân Bình ngươi nên biết mình xứng đáng có ngày hôm nay..."
An Quân không thể tin vào tai mình, cố gắng giơ cánh tay đầy máu của mình bắt lấy cánh tay Tuyết Nhi gằn từng chữ âm thanh nghe được sự phẫn nộ và tuyệt vọng:
-" Tuyết Nhi..giỏi cho ngươi Đồ Tuyết Nhi ngươi biết ta lấy Ngân Bình chỉ vì cứu mạng ngươi, ngươi biết ta đối xử lạnh nhạt với Ngân Bình chỉ vì sợ ngươi buồn...Ha..Ha..Ha Thì ra trước giờ là một mình ta đa tình...Nhưng ngươi dù gì cũng là con dân của đại Tống sao có thể thông đồng với địch bán nước...."
Tuyết Nhi lạnh lùng giật tay khỏi An Quân :
-"Nước Tống cái gì đó ta không cần biết, ta đã là người của Hoàng Cẩn, sắp tới đây là hoàng tử phi của đại Nam...Sống chết của các ngươi thì có gì liên quan tới ta chứ" Ngừng một chút ả nhìn An Quân trong mắt toát ra chế nhiễu nói:
-" Quân đội của Hoàng Cẩn sẽ tiến thẳng vào đại Tống liền thê tử của ngươi Ngân Bình công chúa cũng khó bảo toàn tính mạng...Còn ngươi, ta nóng lòng muốn thấy quân đội đại Tống nhìn thấy thi thể Chiến Thần của họ vứt ngoài đại doanh sẽ có vẻ mặt như thế nào.. thật là thú vị đâu.."
An Quân co rụt con ngươi nhìn Tuyết Nhi không kiềm chế được mà phun một ngụm máu lớn, tức giận dốc hết sức lực cuối cùng nhào về phía Tuyết Nhi, ả không kịp đề phòng bị tay của An Quân vơ đến trên đầu tóc vốn dĩ gọn gàng giờ trở nên bù xù, sắc mặt nhất thời khó coi đẩy mạnh An Quân ra, An Quân chỉ kịp cầm được cây trâm của ả thì ngã nhào xuống đất trút hơi thở cuối cùng.
Tuyết Nhi sửa sang lại đầu tóc không để ý tới cây trâm trong tay An Quân lớn giọng hô to:" Người đâu..".Lúc này xung quanh yên tĩnh bỗng xuất hiện 2 người áo đen, khuôn mặt lạnh lùng cuối đầu trước Tuyết Nhi chờ lệnh:
-" Đem hắn ném vào đại doanh của quân Tống.."
An Quân mở to mắt không thể tin được nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt -Tuyết Nhi người mà hắn yêu thương cùng hắn thanh mai trúc mã lớn lên, đang đâm một đao vào ngực mình.
An Quân được xưng là chiến thần của triều Tống từ 10 tuổi đã theo cha trinh chiến sa trường, cái chết đối với hắn mà nói chỉ nhẹ tựa lông hồng nhưng gần với tử thần trong chớp mắt hắn cảm thấy không cam lòng, hắn còn trọng trách trên vai- không ai so với hắn biết rõ hắn tử trận chiến này tất bại, nước Tống sẽ đứng trước nguy cơ rơi vào tay giặc và còn gì nữa...đúng rồi còn thê tử của hắn Ngân Bình đang đợi hắn về....
Đè nén cơn đau khiến hắn một khắc hô hấp dường như có chút khó khăn nghe thây giọng mình mơ hồ:
-" Tại sao??? Tại sao lại đối với ta như vậy???"
Đối diện với hắn Tuyết Nhi một thân váy xanh da trời bị máu thấm ướt trở nên có chút đỏ, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn mỉn cười nhìn hắn:
-" Tại sao à..Bời vì ngươi không thể cho ta chức chính thê mà Hoàng Cẩn có thể cho ta làm hoàng tử phi của Nam Quốc, bởi vì ngươi chỉ là một tướng quân nhỏ bé mà Hoàng Cẩn là một hoàng tử cao quý. Còn bởi vì..." Tuyết Nhi tiến lại gần sát khuôn mặt nhợt nhạt suy yếu của An Quân:
-" Bởi vì trước giờ ta chưa từng yêu ngươi, một khắc ngươi dám từ bỏ ta lấy công chúa Ngân Bình ngươi nên biết mình xứng đáng có ngày hôm nay..."
An Quân không thể tin vào tai mình, cố gắng giơ cánh tay đầy máu của mình bắt lấy cánh tay Tuyết Nhi gằn từng chữ âm thanh nghe được sự phẫn nộ và tuyệt vọng:
-" Tuyết Nhi..giỏi cho ngươi Đồ Tuyết Nhi ngươi biết ta lấy Ngân Bình chỉ vì cứu mạng ngươi, ngươi biết ta đối xử lạnh nhạt với Ngân Bình chỉ vì sợ ngươi buồn...Ha..Ha..Ha Thì ra trước giờ là một mình ta đa tình...Nhưng ngươi dù gì cũng là con dân của đại Tống sao có thể thông đồng với địch bán nước...."
Tuyết Nhi lạnh lùng giật tay khỏi An Quân :
-"Nước Tống cái gì đó ta không cần biết, ta đã là người của Hoàng Cẩn, sắp tới đây là hoàng tử phi của đại Nam...Sống chết của các ngươi thì có gì liên quan tới ta chứ" Ngừng một chút ả nhìn An Quân trong mắt toát ra chế nhiễu nói:
-" Quân đội của Hoàng Cẩn sẽ tiến thẳng vào đại Tống liền thê tử của ngươi Ngân Bình công chúa cũng khó bảo toàn tính mạng...Còn ngươi, ta nóng lòng muốn thấy quân đội đại Tống nhìn thấy thi thể Chiến Thần của họ vứt ngoài đại doanh sẽ có vẻ mặt như thế nào.. thật là thú vị đâu.."
An Quân co rụt con ngươi nhìn Tuyết Nhi không kiềm chế được mà phun một ngụm máu lớn, tức giận dốc hết sức lực cuối cùng nhào về phía Tuyết Nhi, ả không kịp đề phòng bị tay của An Quân vơ đến trên đầu tóc vốn dĩ gọn gàng giờ trở nên bù xù, sắc mặt nhất thời khó coi đẩy mạnh An Quân ra, An Quân chỉ kịp cầm được cây trâm của ả thì ngã nhào xuống đất trút hơi thở cuối cùng.
Tuyết Nhi sửa sang lại đầu tóc không để ý tới cây trâm trong tay An Quân lớn giọng hô to:" Người đâu..".Lúc này xung quanh yên tĩnh bỗng xuất hiện 2 người áo đen, khuôn mặt lạnh lùng cuối đầu trước Tuyết Nhi chờ lệnh:
-" Đem hắn ném vào đại doanh của quân Tống.."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook