Nhân Duyên Người Thừa Kế
-
29: Lạc Nhau
Trong ngày sinh nhật mà có đủ cả bố lẫn mẹ thì còn gì hạnh phúc hơn cơ chứ, nhưng sự yêu thương của tôi dành cho con bé không lớn bằng sự hận thù trong lòng thì phải, tôi vẫn muốn đi chơi riêng với An Nhi hơn là có đầy đủ cả tôi – An Nhi và Đông Đông.
Ơn trên dường như đã nghe thấu tiếng lòng tôi nên đã tạo cơ hội cho tôi được như ý rồi..
Tôi đưa An Nhi đến xem kịch thiếu nhi ở sân khấu Nụ Cười Mới.
Con bé chưa bao giờ được đến đây, đôi mắt sáng rỡ, lúc thì mỉm cười, lúc thì nắm chặt hai nắm tay, lúc thì thở dài.
Mặc dù những vở kịch này được lấy từ trong sách ra, tôi khi còn bé cũng đọc được rất nhiều sách truyện, bây giờ xem thực tế cảm thấy vô cùng hứng thú với những câu chuyện đầy màu sắc tưởng tượng ấy, bắp rang tôi với An Nhi mỗi tay một túi, hào hứng vừa ăn vừa thưởng thức kịch hay.
Tôi mơ mơ màng màng quay sang định kêu An Nhi cùng đi chỗ khác, ngồi đây lâu cũng thấy buồn ngủ rồi, chỗ ngồi của con bé giờ đã trống không.
Tôi kinh hãi giật thót mình, cơn ngái ngủ trong phút chốc đã không còn.
May mà An Nhi thông minh lanh lợi đã được Đông Đông hướng dẫn và cho phép sử dụng điện thoại.
Mặc dù vậy con bé chỉ được nghe và gọi chứ không được sử dụng thường xuyên.
Chỉ mong con bé đang ở một nơi gần nhất, dễ tìm nhất, nếu như nó ở trong một nơi không có đặc điểm gì nổi bật, không có sóng điện thoại thì khó mà liên lạc được.
Mẹ ơi.
Điện thoại vừa đổ chuông chưa qua tiếng thứ hai, An Nhi lễ phép nhấc máy lên tiếng liền, theo cách nó miêu tả thì hình như nó đang ở bên ngoài khuôn viên của sân khấu.
Nhanh chân chạy tới, hoảng hốt tột độ, trước mắt con bé là một cặp tình nhân.
Cô gái kia ăn mặc hết sức “mát mẻ”, quần đùi ngắn sát ‘’ngã ba đường’’, phần trên chỉ có chiếc áo mỏng nhỏ xíu như một chiếc áo yếm.
Cô gái đó nằm ngang trên chân tên đàn ông kia, hắn ta gục đầu vào phần ngực cô gái.
Mặc dù họ đã chọn nơi kín đáo nhất ở đây nhưng cũng không thể thoải mái làm những chuyện chướng mắt như thế ở trốn thanh thiên bạch nhật này được.
Tôi còn nghe loáng thoáng tiếng thở kèm tiếng rên rỉ của bọn họ: “ Đúng là cuộc đời...!tởm vãi! Không thể chấp nhận được những con người này mà, thật là ngứa mắt.
Trẻ con ở đây không hề ít vậy mà làm những trò mèo kinh tởm!’’
Tôi cố tình nói lớn cho bọn họ nghe nhưng dường như họ đang mải hôn hít cuồng nhiệt chắc không nghe thấy lời tôi thì phải.
Thực sự nơi này bị đôi nam nữ kinh tởm kia làm vấy bẩn rồi, không thể để An Nhi ở đây được nữa.
Tôi giận đỏ bừng mặt mũi, kéo An Nhi ra xe, nghĩ ngợi hồi lâu mà vẫn không biết nên dạy dỗ con bé như thế nào để nó biết say.
Nhưng hôm nay là sinh nhật con bé, đã vậy Đông Đông còn dặn tôi phải chăm sóc con bé, ngày này mà làm cho nó tủi, như thế là đối xử không tốt, nhiều năm không ở bên đón sinh nhật, năm đầu tiên ở bên mà để nó không vui thì cũng không đành.
Tôi thầm suy nghĩ một hồi, cuối cùng nở một nụ cười, rất hiền từ hỏi con bé: “Kịch không hay, không vui, con không thích hay sao mà lại bỏ mẹ lại đó một mình mà bỏ đi đến mấy chỗ không hay thế này vậy?’’
An Nhi nhíu mày đáp: “Vừa nãy con muốn đi vệ sinh, nhìn qua thấy mẹ đang ngủ ngon quá, con sợ mẹ mệt, An Nhi lớn rồi muốn được mẹ khen nên đi một mình.
Con đã một mạch đi đến nhà vệ sinh, sau khi đi xong con đã rửa tay sạch sẽ và sấy khô.
Đến khi con chạy ra ngoài thì đột nhiên không còn nhớ đường quay trở lại nữa, con không thể gọi cho mẹ nên cố gắng nhớ đường đi ra ngoài, rồi mẹ gọi cho con..’’
Ôi trời, may là con bé vừa đi tới, để con bé đứng nhìn cảnh tượng bỏng mắt kia một hồi lâu chắc hư mắt thật.
Cục bột nhỏ sờ vào chóp mũi rồi nhăn mày, kể tiếp: “Hai người đó quấn lấy nhau ở trên giường, con
Lồng ngực tôi bỗng đập “thình thịch”, run rẩy hắng giọng hỏi: “Con đã thấy những gì chưa?”.
Con bé trầm ngâm nói: “Trời tối lắm con thấy nhiều đèn lắm mẹ à.’’
Tôi thở dài một hơi, đắn đo hồi lâu, nghiêm túc nói: “Từ giờ trở đi, dù đi với bố hay đi với mẹ con không được phép tự ý đi như thế, ở trong nhà con muốn chạy quanh đi đâu cũng được, nhưng khi ra khỏi nhà con được phép rời đi khi chưa được sự cho phép của người lớn.
Lỡ con đi lạc mẹ không thể tìm thấy con thì mẹ sẽ đau lòng vô cùng, mẹ sẽ khó nhiêu lắm con có biết không?’’
Tiểu công chúa của tôi ra vẻ đã hiểu: “An Nhi không muốn mẹ buồn, không muốn mẹ khóc, An Nhi xin lỗi mẹ lần sau An Nhi sẽ không hư như vậy nữa..’’
Tôi thở dài một hơi, coi như có chút nhẹ lòng.
Xoay người lại định đưa An Nhi vào xe thì chẳng may va phải một người, từ đầu đến chân gã ta nồng nặc mùi men..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook