Nhân Duyên Người Thừa Kế
25: Ăn Cơm Trước Kẻng


Cẩm Mộng ngăn tôi lại, cô ta vô cùng kiêu ngạo nói với tôi: “Tôi đây cũng không phải là người nhỏ mọn gì, dù gì tương lai tôi cũng là người Đông Đông yêu, hôm nay tôi tới, cũng là có lòng tốt đến nhắc nhở cô, dù cho cô với anh ấy được người lớn chỉ định hôn ước, nhưng hai người chưa chính thức nên vợ nên chồng, chưa đăng ký kết hôn cũng chưa từng có một lễ cưới nào, chuyện hai người sống chung một mái nhà ngày đêm quấn quít với nhau, chẳng đáng xem chút nào, ngay cả Thủ Tướng đương nhiệm cũng không sống buông thả như vậy huống hồ chi cô là phụ nữ mà sao dễ dãi quá vậy."
Bây giờ là thời đại nào rồi, ngay cả việc có con trước khi cưới cũng không phải điều gì ghê gớm lạ lẫm, huống hồ chỉ là hơi thân thiết một chút.

Cẩm Mộng cô ta đúng là chuyện nực cười, lắm chuyện, có thể lúc trước tôi mất trí còn dễ dàng để cô ta bắt nạt, bây giờ trở lại vị trí chính xác của mình rồi tôi chẳng thèm tranh cãi mà thẳng thắn đuổi cổ cô ta đi ngay.
Cũng may lúc đó tôi đang đắp mặt nạ chăm sóc da, nếu không đã túm tóc vả cho mấy vả vì cái tội hống hách.
Trở về phòng tôi ngẫm nghĩ lại những lời Cẩm Mộng nói, tôi thấy trong lòng không chút thoải mái tại sao Đông Đông hết lần này đến lần khác để cô ta ngang nhiên gây sự xúc phạm tôi.

Cũng không biết Đông Đông rốt cuộc đang nghĩ gì muốn gì nữa, nhân dịp này lấy lý do đuổi anh ta khỏi nhà cũng được.

Vừa đuổi được Cẩm Mộng đi, bước tới cửa phòng Đông Đông lập tức anh ta cũng mở cửa bước ra, thấy tôi liền nhíu mày nói: "Anh không muốn em suy nghĩ nhiều, ở đâu có em anh sẽ cùng con dọn đến đó, em là vợ của anh, cũng là người phụ nữ duy nhất trong tim anh, người chung quanh có làm gì nói gì cũng không thể đẩy hình bóng em ra khỏi tim anh."
Tôi đờ người ra, anh ta nhắc đến, mới nhớ ra, Đông Đông đúng là người chồng mà Thủ Tướng đích thân hứa hôn với bố mẹ tôi.

Tính ra anh ta kém tôi cũng vài tuổi, lời vừa nói cũng là lời mà nhiều năm trước anh ta nói với tôi để rồi tôi ngu dại sinh cho anh một tiểu công chúa thông minh hơn tuổi, nhưng trước đó ở nhà anh ta thì lại có Cẩm Mộng, haizz, rốt cuộc anh ta là loại người gì đây....
Tôi thở dài một tiếng, nói: “Có lẽ thần tình yêu đã nhắm mắt ngủ quên khi bắn mũi tên cho tôi."
Các đầu ngón tay Đông Đông đột nhiên run run, trầm ngâm không nói gì, chăm chú nhìn tôi, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
Tôi cười khan “ha ha” vài tiếng, vội vã đổi đề tài: “Nghe Cẩm Mộng kia nói, cô ta là người duy nhất anh yêu, sao bây giờ lại chuyển qua tôi rồi?"
Chuyển sang chủ đề này xem ra lại càng không ổn.
Sau một hồi lạnh lùng nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên kéo thành một nụ cười, nói: “Em có thể cùng anh đi dạo không?"
Tôi u u mê mê nhận lời anh ta, xong đi một đoạn mới nhớ ra mình chưa kịp tháo lớp mặt nạ trên mặt xuống.
Còn phải đi bộ trong im lặng thế này tới bao lâu nữa đây, tôi bèn bóc đại mặt nạ trên mặt xuống, tiếp tục im lặng không nói gì nữa.
Anh ta đột nhiên nói: “Cẩm Mộng khi nhỏ năm lần bảy lượt đòi chết theo bố mẹ, lúc ông nội anh gặp biến cố bố mẹ cô ta tận tình chăm sóc ông, đến khi ông anh có được vị trí tốt trong sự nghiệp thì cũng là lúc bố mẹ Cẩm Mộng gặp tai nạn qua đời, mang ơn họ nên ông đưa Cẩm Mộng về nhận nuôi.

Lúc nhỏ trong sinh nhật của mình, cô ta hay nói với ông lớn lên muốn được làm vợ của anh, cứ nghĩ đó là lời nói của một đứa trẻ ngây thơ nên ông chẳng suy nghĩ gì mà mỉm cười gật đầu.


Lớn lên cô ta luôn tìm cách gần gũi anh hơn mức bình thường, đi đâu cũng kiêu ngạo nói mình là vợ tương lai của người kế thừa Đông Thị, rất phiền phức.

Anh chuyển đến sống cùng em cũng là muốn để cô ta thấy đó mà sớm từ bỏ."
Tôi ngẩn ngơ một lát, chẳng ngờ anh ta lại nói ra điều này.
Đông Đông quay sang, ánh mắt dịu dàng khôn xiết, thong thả nói: “Còn gì muốn hỏi anh không, anh biết trong lòng em có hơn chục câu hỏi dành cho anh đúng không.?"
Tôi vô cùng cảm kích: “Tôi phải trở về phòng để rửa mặt rồi.

Tôi thấy mặt mình không thoải mái."
Anh ta cười một tiếng, mới nói: “Thôi được rồi.


Chúng ta cùng về phòng nghỉ ngơi thôi."
Cuối cùng cũng được trở về phòng, vệ sinh cần thiết xong tôi nằm dài trên giường đánh một giấc.
Sáng sớm hôm sau, tôi trườn từ trên giường xuống, rửa mặt mũi rồi lấy ly sữa được bảo mẫu chuẩn bị sẵn, đứng bên cửa sổ vừa uống vừa nhìn ra ngoài.
Thật không ngờ khu vườn bao quanh biệt phủ của bố mẹ tôi lại đẹp như thế, bao quanh là giàn trúc, hồ nuôi cá koi chảy quanh vườn, và vô vàn loài hoa tươi đủ màu sắc.
Nơi đây đã được xây dựng khi tôi còn chưa sinh ra, nhưng tới nay vẫn chưa bị hao mòn bởi sương gió hay tháng năm.

Vô cùng khâm phục những người đã xây dựng lên nơi đây..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương