Mưa chỉ trong chớp mắt đã làm tóc ướt đẫm, một sợi tóc mái dính bên khoé mắt, Bạch Lộ nhẹ nhàng gạt ra.

Trời đêm hơi lạnh, lúc thân thể bị nước mưa thấm ướt, Bạch Lộ không khỏi hắt xì một cái, mắt hơi nheo lại.

Đi đến bên đường, Bạch Lộ rút điện thoại từ trong cặp ra, cài chế đô im lặng, sau đó cởi đồng phục ra nhét vào trong cặp. Gạt hết nước mưa trên mặt đi, tiến về phía lầu một.

Toà nhà kiểu cũ, thềm nhà rất thấp, có thể tưởng tượng ra cảnh trời mưa gian phòng ở tầng một sẽ vô cùng ẩm ướt.

Lối vào hành lang của toà nhà có một giá giày bị vứt đi, bám đầy bụi bặm, ngăn dưới cùng có một chiếc giày vải bố màu xanh xám, vứt ở đó, chiếc còn lại không biết đã ở nơi nào.

Bạch Lộ xoa xoa lòng bàn tay, đến trước cửa nhà của Hứa Huy, yên lặng nghe ngóng một hồi. Sau cửa không có động tĩnh gì, chỉ có tiếng mưa rơi rỉ rả ngoài hiên.

Bạch Lộ hít sâu một hơi, nhấc tay gõ cửa. Tiếng gõ rất khẽ, nhẹ nhàng ba lần, suýt bị tiếng mưa rơi át mất.

Thế mà người trong phòng lại nghe thấy.

“Ai?”

Cách một cánh cửa, Bạch Lộ vẫn nghe ra tiếng của Hứa Huy, uể oải hơn nhiều so với trước đây.

Tính cảnh giác của nam sinh không nhiều như nữ sinh, cũng không buồn nhìn mắt mèo một cái, trực tiếp mở luôn cửa ra.

Bạch Lộ vốn bé nhỏ, lại bị ướt như chuột lột, cả người nhìn như một chú mèo con trôi dạt đến, run rẩy yếu đuối.

Hứa Huy hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn cô, “Em là ai?”

Bạch Lộ ngẩng đầu, môi đã bị lạnh đến tím tái.

Cậu chắc vừa mới tắm nước nóng xong, trên cổ còn vắt một chiếc khăn lông màu trắng ngà. Quần áo ướt đã cởi ra, thay bằng một chiếc áo thun sạch sẽ màu xanh lam đậm. Áo thun hơi rộng, để lộ cổ và vai, da dẻ trắng trẻo, vóc dáng cao gầy.

Bạch Lộ co ro, khẽ nói: “Ngại quá, mình đi ngang qua đây…… Vốn là hẹn gặp một người bạn, nhưng trời bỗng dưng đổ mưa nên đến không kịp nữa, mình không mang theo di động, quanh đây lại cũng không có cửa tiệm nào, mình có thể mượn điện thoại của cậu được không?” Nói xong, cô lại vội vàng bổ xung, “Mình có thể trả tiền.”

Hứa Huy nghe xong, chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng, rồi quay trở lại vào trong phòng.

“Em đợi chút.” Cậu ta nói.

Cậu vừa đi vừa dùng khăn lông lau tóc, Bạch Lộ nhìn vào trong phòng ——

Một phòng ngủ một phòng khách, gian nhà rất nhỏ.

Cậu ta ở một mình?

Trong nhà không gọi là ngăn nắp, nhưng cũng không thể gọi là bừa bãi, vừa đủ gọn gàng. Bạch Lộ thấy vài món quần áo bị vứt ở góc cửa phòng ngủ, chính là hai món cậu vừa mặc dầm mưa bên ngoài ban nãy.

Hứa Huy quay lại rất nhanh, mở khoá màn hình của di động, đưa cho Bạch Lộ, mình thì quay vào phòng khách ngồi trên ghế sô pha.

Di động là kiểu mẫu mới nhất, Bạch Lộ rất nhanh đã để ý thấy trên màn hình có lịch, ngày hai mươi tháng tám được đánh dấu quan trọng.

Bạch Lộ liếc nhanh Hứa Huy một cái, cậu ta không còn lau tóc nữa, cầm hộp thuốc là từ chiếc bàn trà lên, lấy một điếu. Thuốc cắm bên khoé miệng, phát hiện trên bàn không có bật lửa, Hứa Huy rờ rờ túi quần, sau đó nhớ ra là bật lửa nằm trong quần áo đã thay ra, đứng dậy đi lấy.

Bạch Lộ bấm vào dấu hiệu quan trọng bên cạnh ngày hai mươi tháng tám.

Rất ngắn gọn, một hàng chữ.

Bệnh Viện II, khu nội trú, mười rưỡi, Hứa Dịch Hằng.

Cầm được bật lửa trong tay, Hứa Huy đốt thuốc. Bạch Lộ cũng gọi một cú điện thoại vào máy của mình.

Di động chắc đang chớp sáng từng hồi trong cặp.

“Tiểu Như, cậu còn đợi à? Đừng đợi nữa, trời xấu quá, tớ đến không nổi đâu.”

“……..”

“Cậu đừng trách tớ, tớ cũng hết cách rồi.”

“…….”

“Ừ, tớ biết cậu không vui, tớ cũng không vui.”

“…….”

“Nhưng mà không sao, lần sau gặp nhau, chúng ta sẽ ổn thôi.”

“……..”

“Thế nhé.”

Cúp máy, Bạch Lộ đang xoá lịch sử cuộc gọi, Hứa Huy bước tới, Bạch Lộ cầm ví moi tiền.

“Không cần đâu.” Khói hun làm cho mắt cậu ta hơi nheo lại.

Bạch Lộ cúi đầu, khẽ nói: “Vậy cám ơn cậu nhé.”

Hứa Huy ừ một tiếng, Bạch Lộ xoay người đi ra ngoài. Vừa đi tới khúc quẹo của hành lang lầu một, tiếng của Hứa Huy truyền đến từ phía sau lưng.

“Em không có dù?”

Bước chân của Bạch Lộ thoáng dừng, ngoái đầu, “Ừ.”

Đầu mày của Hứa Huy nhíu chặt, có vẻ mất kiên nhẫn.

“Thế thì em đợi ở trong phòng một lát đi vậy.”

Hai môi của Bạch Lộ mím chặt, một hồi lâu sau gật đầu, lí nhí nói: “Cám ơn.”

Hứa Huy cũng chỉ cho Bạch Lộ đứng ở chỗ gần cửa đợi, hoàn toàn không bảo cô vào hẳn trong phòng, Bạch Lộ đứng dựa vào khung cửa, Hứa Huy bật tv lên, bấm tới bấm lui hai ba lần, cũng không dừng lại.

Bạch Lộ cảm thấy cậu ta vốn không phải là muốn xem gì, chỉ là chán không có gì làm mà thôi.

Sau cùng dừng ở một kênh chiếu phim đang còn chiếu một bộ điện ảnh Hàn Quốc tên “Kẻ Sát Nhân.”[‘]

[‘] Phim này tên gốc là “The Yellow Sea”, tên tiếng Việt là “Kẻ Sát Nhân” kể về Gu Nam, tay tài xế taxi ở khu tự trị Diên Biên giáp Bắc Triều Tiên, nhận nhiệm vụ vượt biên sang Hàn Quốc ám sát một vị giáo sư theo đề nghị của ông trùm Muyn Ga cùng hy vọng tìm người vợ ở Hàn Quốc. Nhưng trong này, khi vừa đặt chân, anh bị cảnh sát nã vì tội danh giết người mà anh không hề phạm phải. Gu-nam bắt đầu nhận ra rằng anh đã bị lừa vào một cái bẫy vô cùng nguy hiểm.

Phim máu me u ám, nam chính rơi vào lao tù, một đội cảnh sát vây bắt, trốn vào trong núi. Cánh tay của ông ta trúng một viên đạn, tự mình xé quần áo, vụng về cột lại cầm máu, sau đó khóc rống lên một cách bất lực.Hứa Huy đã hút xong điếu thuốc, lại rút thêm một điếu nữa ra.Người phụ nữ của nam chính tới Hàn Quốc làm việc, biệt vô âm tín, nam chính vì mấy vạn tệ mà nhận lời vượt biên giết người, chỉ vì mong tìm được vợ mình, bắt đầu lại từ đầu.“Tội nghiệp quá…..” Bạch Lộ nhìn ánh sáng lạnh lẽo âm u của màn hình, khẽ nói. Dường như đến lúc đó Hứa Huy mới nhớ ra sự tồn tại của Bạch Lộ, nhìn phía cô đứng, không nói gì.

Bạch Lộ ngoảnh đầu, nhìn vào mắt cậu, lại nói, “Nhân vật nam chính này, thấy tội nghiệp quá……”

Có lẽ do nhàm chán, Hứa Huy đáp lại.

“Tội nghiệp cái gì, ai bảo hắn đi giết người.”

Bạch Lộ: “Nhưng mà người không phải do ông ta giết mà.”

Hứa Huy hừ một tiếng, “Cái đó không liên quan, người khác ra tay trước, nếu không thì đã là hắn giết rồi.”

Bạch Lộ không nói gì, Hứa Huy rít một hơi thuốc, nói: “Làm ác gặp ác, hắn vì muốn trả nợ mà nhận lời giết người, loại người này không không đáng được thương hại.”

“Không phải bởi vì muốn trả nợ.” Bạch Lộ lặng lẽ nói.

Thuốc đã hút xong, Hứa Huy cúi đầu nhét đầu lọc vào một bình nước khoáng đã được uống hết.

“Vậy thì vì cái gì.”

“Vì không muốn phải sống như một con chó.”

Hứa Huy ngẩng đầu, Bạch Lộ cũng đang nhìn thẳng vào mặt cậu.

“Nam chính là người Triều Tiên ở Diên Biên [‘], trong mắt người Trung Quốc bị coi như dị tộc, người Hàn Quốc cũng kỳ thị coi bọn họ như giai cấp thấp, không ai thấy những ưu điểm của bọn họ, tội tình gì bọn họ cũng phải gánh. Trong truyện phim này, từ đầu đến cuối đều là bi kịch của họ, không có tôn nghiêm, cho dù có cố gắng vùng vẫy, cuối cùng cũng không bước ra khỏi bóng tối được…….” Bạch Lộ nói đến đây, ngưng một chút, “Ô, xin lỗi, mình tiết lộ nội dung rồi.”

[‘]Diên Biên là khu vực tự trị phía đông Bắc của Trung Quốc, gần với biên giới Triều Tiên, có rất nhiều người gốc Triều Tiên di cư từ nhiều thế hệ trước chung sống, Tương tự như cộng đồng người Hoa ở Chợ Lớn ngày trước.

Vẻ mặt của Hứa Huy bình tĩnh, trên màn ảnh vẫn tiếp tục chiếu phim, ánh mắt của cậu vẫn bám trên Bạch Lộ.

“Em coi rồi?”

Bạch Lộ: “Trước đây coi rồi.”

Hứa Huy tựa như cảm thấy rất mới lạ đối với việc một nữ sinh nhìn giống bé mèo lưu lạc này mà lại đi coi một bộ phim máu me như vậy, nhưng cũng không hỏi gì thêm.

“À.”

Bèo nước gặp nhau, chẳng có gì để nói, Hứa Huy lại quay đầu đi.

Bạch Lộ nhìn giờ, thấy không mau về nữa thì ở trường sẽ không chỉ lo bị viết kiểm điểm mà thôi, nói với Hứa Huy: “Mưa chắc sắp tạnh rồi, mình đi trước đây, hôm nay cảm ơn cậu nhé.”

Hứa Huy: “Tạnh rồi à?” Cậu đứng dậy, đến bên giường, kéo rèm cửa sổ ra.

Rèm cửa lòng thòng, mơ hồ khó thấy.

Hứa Huy: “Chưa tạnh, em cứ vậy mà đi có sao không?”

Nét mặt của Bạch Lộ hơi ngượng ngập, “Hay là cậu, cậu có thể cho mình mượn……”

“Em lấy dù đi.” Hứa Huy tiếp lời của Bạch Lộ.

Bạch Lộ vội nói: “Mình đưa cậu tiền.”

“Không cần.” Hứa Huy bước tới, lấy từ sau cửa ra một cây dù đưa cho Bạch Lộ.

Bạch Lộ cầm lấy dù trong tay, thấp giọng nói: “Vậy ngày thường cậu thường có nhà giờ nào, mình quay lại trả dù.” “Khỏi đi, nhà tôi cũng không phải chỉ có một cây dù, dù này sắp hỏng rồi, chắc chỉ dùng được một, hai lần nữa.” Hứa Huy nói một cái bất đắc dĩ.

Bạch Lộ cầm dù, lại cảm ơn một lần nữa, xoay người rời bước.

Cửa đóng lại, Bạch Lộ không ngoái đầu.

Ra khỏi cửa căng dù lên, trắng đỏ xen kẽ, phía trên là quảng cáo của một công ty cho thuê xe. Dù quả nhiên sắp hư, que chống bị gãy mất ba que, bên phải hoàn toàn sụp xuống.

Bạch Lộ che dù băng qua con phố, dưới ánh mắt sắc bén của bảo vệ tiến vào trong trường.

Y như rằng, ngày hôm sau lại bị kiểm điểm —— bằng giọng mũi nghèn nghẹt. Đêm qua dầm mưa dãi gió khiến cho thể chất vốn yếu ớt của Bạch Lộ có nguy cơ bị cảm mạo.

“Cậu phen này bị hốt trọn rồi — ăn luôn một màn vô văn phòng hầu chuyện.” Bạch Lộ viết xong kiểm điểm bị thầy Bảo gọi vào văn phòng, lúc quay về Ngô Hãn Văn ngẩng đầu từ cuốn tập luyện thi lên trêu.

Bạch Lộ mặc kệ, ngồi vào chỗ của mình.

“Ma lực của Tương Như không nhỏ nhỉ.” Ngô Hãn Văn nói, “Khiến cho cậu cũng mang di chứng luôn, sao lại về trường muộn như thế?”

Bạch Lộ quay qua, “Đề của cậu làm xong rồi?”

Mặt Ngô Hãn Văn bình tĩnh: “Chưa xong.”

Bạch Lộ: “Giữa tháng Chín phải tham gia thi đấu đấy.” Ngô Hãn Văn nhăn nhó, “Sao cậu lại có thể như vầy, chỗ nào đau nhất thì cứ thế mà chọc, tốt xấu gì tớ cũng đã giảng cho cậu nhiêu đó đề, suy nghĩ rõ ràng cỡ nào cậu không biết sao?”

Bạch Lộ nhìn cậu ta, không nói gì, Ngô Hãn Văn lập tức nói thêm: “Tuy nhiên nói như vậy cũng không chính xác, những đề giảng cho cậu sẽ không thuộc loại sẽ có trong cuộc thi.”Bạch Lộ cười hừ một tiếng. Ngô Hãn Văn nhướn nhướn mày, cúi đầu tiếp tục giải đề.Đêm qua mưa lớn, sáng nay trời xanh thẳm.

Bạch Lộ quay qua lấy cuốn tập, trông thấy chiếc di động nằm ở dưới đáy cặp.

Ngần ngừ một lúc, vẫn cầm lên.

Cú gọi gần đây nhất, không còn là một dãy số vô danh, tối qua lúc về lại ký túc xá, Bạch Lộ đã lưu nó vào danh sách.

Nửa đêm nửa hôm cầm di động trong tay, Bạch Lộ sợ bóng sợ gió, không trực tiếp bỏ tên của Hứa Huy vào.

Giữa sấm sét vang rền, đêm tựa như càng thêm tĩnh lặng hơn so với bình thường, cô nằm trên giường một hồi lâu, trong đầu trỗi lên hình ảnh Tương Như cầm hoa cài lên tóc của cả hai đứa.

Thế là cô lưu tên của cậu thành “Nhẫn Đông.”

Cả ngày đầu óc ong ong, ráng chống đỡ đến tối, dùng hết nguyên một cuộn giấy vệ sinh để lau mũi.

Ngô Hãn Văn nhíu màu, “Cậu có sao không đấy?”

Bạch Lộ xua tay, “Không sao.”

Cô ráng làm cho hết một tập đề luyện thi Lý, sau đó ngẩng đầu, vừa vặn trông thấy cuốn lịch trên tường.

Mười bảy tháng Tám, ngày hai mươi rơi vào đúng thứ Bảy.

“Có cần uống thuốc không?” Tan học buổi tối, đám nữ sinh Châu Vũ Hân kéo đến, quan tâm hỏi han.

Bạch Lộ nhắm tịt mắt lắc đầu.

“Tránh tớ xa một chút đi, đừng để bị lây, hiện giờ đang trong thời điểm quan trọng.”

“Ừ, vậy cậu ráng tĩnh dưỡng.”

Lý Tư Nghị ngồi phía sau an ủi cô, “Bạch Lộ, cậu biết không, lúc sinh bệnh thật ra là rất thích hợp với việc học tập.”

Bạch Lộ: “……”

Lý Tư Nghị vẻ mặt rất nghiêm túc, “Bởi vào lúc này rất dễ tập trung.”

Ngô Hãn Văn: “Cậu lo học bài của cậu đi.”

“Ôi, lớp phó học tập cậu cũng không tin.” Lý Tư Nghị nói với Ngô Hãn Văn, “Lúc thi vào cấp 3, tớ vừa bệnh vừa sốt, mơ mơ màng màng mà thi đậu luôn vào Lục Trung đấy.”Ngô Hãn Văn: “Vậy hiện giờ thể trạng của cậu khoẻ như trâu, thi vào đại học vậy coi như không có tia hy vọng nào rồi.” Đôi mắt hí bị cận thị nặng của Lý Tư Nghị đang trừng lớn sau cặp kính dày: “Tớ đang sụt cân đây này.”

Bạch Lộ ngồi bên ngủ vật vờ ngủ vờ trên bàn.

Lúc đang thiu thiu, ý nghĩ trong đầu của cô là, không biết cơn bệnh này có kéo dài được qua hai ngày không.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương