Nhân Đạo Kỷ Nguyên
-
Chương 78: Triều bái thượng đế
Dịch giả: quantl
Nam Lạc đã không còn là trẻ con mới rời khỏi bộ tộc, không phải là là người mới trông thấy Thương Mãng Nhai là lập tức chấn động nữa. Nếu nói kiến thức uyên bác thì Nam Lạc không phải là người như vậy nhưng những nơi uy thế nhất trong thế gian này thì hắn đã từng tới rồi.
Nhưng lần đầu tới Bất Chu sơn, nhìn thấy cung điện thống trị chúng sinh này cũng cảm thấy chấn động một chút.
Độ hoa lệ chưa chắc đã hơn Phượng Hoàng Bất Tử Cung nhưng khí thế thì hệt như mục hạ chúng sinh. Phượng Hoàng Sơn tuy ngạo khí ngất trời nhưng tiên thiên của ngọn núi đó lại yếu hơn không chỉ một bậc, sao có thể so với khí thế chống trời của Bất Chu Sơn và Thiên Cung được chứ.
Ngẩng đầu lên, phát hiện được mặt trời lại gần mình đến thế, tựa hồ chỉ khẽ bay lên là chạm đến được.
Ánh sáng mỹ lệ của mặt trời chiếu lên trên biển của thiên địa đệ nhất cung điện, hai chữ “Thiên Đình” dường như có vạn đạo quang mang khuếch tán trong hư không.
Không có thủ vệ, trống trải mênh mông. Nam Lạc chẳng hề để ý tới những thứ này, bởi hắn tới cùng Phục Hy, tất cả cứ để Phục Hy làm, hắn chỉ cần đi theo sau là được.
Kỳ thực Nam Lạc cũng không biết mình theo chân Phục Hy tới nơi này làm gì, nói là muốn vì nhân tộc xuất lực nhưng căn bản là hắn chẳng phải làm gì cả, hơn nữa trong thiên đình này, dựa vào bản lãnh của hắn thì có thể làm gì được chứ.
Khi gặp Phục Hy dưới chân núi thì rất vui vẻ, dọc đường đàm luận một chút việc với Nam Lạc, nói cho Nam Lạc một số nhân vật mà hắn chưa bao giờ nghe thấy. Còn Nam Lạc, chỉ im lặng lắng nghe mà thôi.
Trong lúc trò chuyện Nam Lạc cũng hỏi Phục hy có biết một con sâu trong suốt không, rồi miêu tả hình dạng của con sâu. Nam Lạc vốn chỉ tuỳ tiện hỏi không ngờ Phục Hy lại nói rõ được lai lịch của con sâu đó.
Trong lòng Nam Lạc không khỏi kinh ngạc, tuy sớm biết Phục Hy giỏi trắc toán, nhưng không ngờ rằng chỉ mô tả qua ngoại hình mà có thể tính được xuất thân của sâu kia. Không khỏi nhớ lại nữ tử trong Thiên Hồi Bách Chuyển Vô Kiếp Sơn, khi đó còn tưởng nàng quá cẩn thận ai ngờ tới giờ mới hiểu được sự kỳ dị của trắc toán chi đạo.
Tà dị nữ tử Bắc Linh vốn muốn cùng Nam Lạc tới Bất Chu Sơn nhưng đi tới dưới ngọn núi này thì lại đột nhiên tiêu thất. Nam Lạc đương nhiên sẽ chẳng quản nàng, nàng rời đi thì hắn càng thêm vui vẻ. Đối với nữ tử hì nộ vô thường này, trong lòng hắn luôn luôn phòng bị bây giờ biết được xuất thân của nàng lại càng thêm nghĩ mà kinh hãi.
Cuối cùng cũng có người ra dẫn họ vào, khiến Nam Lạc không ngờ tới là người dẫn họ vào là mười tám, kẻ đã bị nhốt cùng lồng với hắn, cũng là người mà hắn đã từng giận dữ rút gươm.
Nam Lạc thấy gã, gã cũng thấy được Nam Lạc. Đương lúc Nam Lạc vui vẻ muốn hỏi gã vì sao lại ở chỗ này, thì gã đã quay đầu nói chuyện với Phục Hy, tựa như liếc mắt cái đã nhận ra lần này Phục Hy làm chủ, khả năng nhìn người của gã cũng có thể coi là đỉnh cao.
Gã dẫn Nam Lạc và Phục Hy vào tầng thứ hai của một đại điện. Ngẩng đầu nhìn lên trên bảng hiệu thì đó là Tinh Thần điện. Từ đầu tới cuối mười tám – Tàng Phong cũng không hề quay đầu liếc mắt nhìn Nam Lạc cũng không nói bất luận câu nào.
Ban đầu Nam Lạc còn có chút nghi hoặc sau lại trở lại bình thường, không hiểu vì sao Tàng Phong đi tới thiên đình nhưng gã sợ làm lỡ việc cho nên mới như vậy.
Phục Hy đứng lặng chính giữa điện, thần tình an tĩnh. Nam Lạc thì nhìn đại điện này một cách tỉ mỉ, cảm giác đầu tiên của hắn là nơi này để nghị sự, trên cùng có hai cái ghế, một màu đen tuyền lấp lánh ánh sao, một kim quang rực rỡ, khí thế phi phàm. Ngoài ra không còn cái gì khác, chỉ có trên trần cung điện, trần nhà tựa như tinh không khiến Nam Lạc trầm mê.
Giờ khắc này Nam Lạc phảng phất như đặt mình trong tinh không mờ mịt, không biết trời không biết đất, vô số ngôi sao như gần như xa, như mộng như huyễn. Không biết bao lâu hắn bỗng nhiên giật mình tỉnh lại. Trong đầu vẫn cứ lưu chuyển tinh không mịt mờ huyền ảo kia, trước mặt đã có thêm hai người.
Một người thân mang huyền hoàng bào, chỉ đứng ở đó mà khiến người khác không thở nổi. Nam Lạc mới liếc mắt đã cảm giác được người này là kẻ dùng tiếng chuông áp chế thiên địa chúng sinh. Bởi vì khí chất của gã thật sự quá giống, giống như tiếng chuông kia, hùng hồn và bá đạo.
Một người mặc pháp bào màu đen tuyền chạm đất đứng bên cạnh gã thế nhưng lại không tỏ vẻ yếu thế mà lại toả ra một loại mị lực thần bí. Nam Lạc cảm giác như khi nhìn vào mắt y giống như đang nhìn vào trong trời đêm tinh quang mê ly mà mờ ảo, không thể nắm lấy, phảng phất như không tồn tại, rồi lại tựa hồ như nhìn được thấu suốt.
“Nhân tộc Phục Hy bái kiến thượng đế” Phục Hy khẽ khom người, cao giọng nói, không kiêu không hèn.
Người mà y khom lưng không ngờ lại là người mặt pháp bào màu đen tuyền chấm đất.
Nam Lạc không biết vì sao Phục Hy biết người này là thượng đế, chỉ là hơi nghi hoặc, liền lập tức tự giễu cười, nghĩ thầm mình không biết lẽ nào người khác cũng không biết sao, hắn đã sinh ra lòng tin với Phục Hy nên cũng không chút do dự khom mình hành lễ.
Phục Hy dứt lời liền đứng yên không nói nữa, con mắt nửa nhắm nửa mở, trấn định tự nhiên.
Thái Nhất chỉ đứng đó nhìn, trước mặt người ngoài, chỉ cần không phải xuất thủ thì gã chưa bao giờ giành việc nói chuyện cả.
Đế Tuấn dáng cười nhàn nhạt, cũng nhìn Phục Hy, một lát sau y đột nhiên nói: “Ngươi biết xuất thân của ta”
Nam Lạc kinh hãi, không nghĩ rằng chủ tể thiên địa chúng sinh lại hỏi câu này, hắn biết rất nhiều người không thích người khác tính ra xuất thân của mình.
Phục Hy mỉm cười, dáng cười thế mà rất giống với Đế Tuấn. Y nhàn nhạt nói: “Có biết một... hai...”
“Ồ, nói thử xem sao” Đế Tuấn chắp hai tay phía sau, ống tay rộng rãi, pháp bào chấm đất.
“Khai linh trong hỗn độn, sinh cùng thiên địa, tiềm tu trên thái dương tinh, xuất thế Phượng Hoàng tử Long Vương diệt, thiên đình lập” Phục Hy cao giọng nói, không có chút khiếp ý. Nam Lạc vừa nghe liền biết là từ lúc Đế Tuấn sinh ra tới giờ.
“Ngươi còn chưa nói được một điểm mấu chốt, nguyên thân của ta” Đế Tuấn mỉm cười nói
“Ta tính không được”
“Ngươi tính được, cũng không dám nói”
Phục Hy trầm mặc, Nam lạc không biết Phục Hy tính được không, trong lòng thầm nghĩ, ngày đó y cũng không nói hai người này nguyên thân là gì. Lẽ nào y đã tính được đến tình huống này cho nên không hề nói ra.
Đế Tuấn cười nói: “Ta sinh lúc hỗn độn, hoá hình cùng thiên địa, trong thái dương dục hoả luyện thân, là con Tam Túc Kim Ô đầu tiên trong thiên địa, có thể nuốt rồng, có thể cắn phượng, có gì mà không dám để người ta biết chứ”
Nam Lạc nghe Đế Tuấn nói, trong lòng ngạc nhiên khó giải, nhất là một câu có thể nuốt long cắn phượng cực kỳ bá đạo, Thương Long và Phượng Hoàng trước đây là sinh linh cao nhất tồn tại trong thiên địa, Nam Lạc không biết bọn họ thì coi như không có gì, nhưng hắn đã lưu lại rất lâu trong Phượng Hoàng Cung, có thể cảm nhận được uy thế vô thượng của Phượng Hoàng.
Thế nhưng Đế Tuấn nói những lời này có cảm giác gió thổi qua mặt, tinh quang mờ ảo, tất cả dường như vô cùng tự nhiên.
Phục Hy thì mỉm cười không nói
Đế Tuấn nhìn Phục Hy, đột nhiên xoay người sang chỗ khác, không nhanh không chậm nói: “Nghe nói ngươi xem mai rùa đen ngộ ra bát phong trắc toán pháp, thật là thiên tư trác tuyệt, ta muốn thu ngươi làm đệ tử, ngươi có bằng lòng không?”
Trong lòng Nam Lạc kinh hãi, hắn không biết Đế Tuấn giỡn chơi hay nghiêm túc, biểu tình cũng không nhìn ra được, trong lòng không khỏi lo cho Phục Hy.
Phục Hy lại không cần suy nghĩ, lập tức mở miệng nói: “Đa tạ thượng đế ưu ái, Phục Hy không thể làm đệ tử thượng đế được” Thanh âm của y không có chút ba động nào, giống như lúc trước, trấn định tự nhiên, không buồn không vui
“Ồ, vì sao chứ?”
“Tộc nhân cần người chiếu cố”
“Ngươi làm đệ tử của ta cũng có thể chiếu cố tộc nhân của ngươi, hơn nữa thiên đình còn có thể giúp ngươi”
Phục Hy trầm mặc, Nam Lạc đứng cạnh y, có thể nhìn thấy mắt y tựa hồ nhíu lại, biểu tình trên mặt cứng không ít.
Trong lòng Nam Lạc khẩn trương, nghĩ thầm làm đệ tử y, có gì ghê gớm. Vừa muốn mở miệng nói chuyện, tai lại nghe thấy thanh âm bình tĩnh của Đế Tuấn: “Ngươi không muốn làm đệ tử của ta, có phải vì cảm thấy thiên đình không thể kéo dài, sợ tới lúc đó gặp phải tai hoạ không?”
“Phục Hy pháp lực thấp kém, không tính được vận thế của thiên đình”
“Ha ha, vậy ngươi nói lý do ra xem, bằng không bây giờ vì hành động của ngươi mà nhân loại sẽ bị diệt tộc”
Thanh âm nhẹ nhàng thong dong, không có bất kỳ uy thế gì, thế mà lại khiến lòng Nam Lạc sinh ra hàn ý.
Nam Lạc đã không còn là trẻ con mới rời khỏi bộ tộc, không phải là là người mới trông thấy Thương Mãng Nhai là lập tức chấn động nữa. Nếu nói kiến thức uyên bác thì Nam Lạc không phải là người như vậy nhưng những nơi uy thế nhất trong thế gian này thì hắn đã từng tới rồi.
Nhưng lần đầu tới Bất Chu sơn, nhìn thấy cung điện thống trị chúng sinh này cũng cảm thấy chấn động một chút.
Độ hoa lệ chưa chắc đã hơn Phượng Hoàng Bất Tử Cung nhưng khí thế thì hệt như mục hạ chúng sinh. Phượng Hoàng Sơn tuy ngạo khí ngất trời nhưng tiên thiên của ngọn núi đó lại yếu hơn không chỉ một bậc, sao có thể so với khí thế chống trời của Bất Chu Sơn và Thiên Cung được chứ.
Ngẩng đầu lên, phát hiện được mặt trời lại gần mình đến thế, tựa hồ chỉ khẽ bay lên là chạm đến được.
Ánh sáng mỹ lệ của mặt trời chiếu lên trên biển của thiên địa đệ nhất cung điện, hai chữ “Thiên Đình” dường như có vạn đạo quang mang khuếch tán trong hư không.
Không có thủ vệ, trống trải mênh mông. Nam Lạc chẳng hề để ý tới những thứ này, bởi hắn tới cùng Phục Hy, tất cả cứ để Phục Hy làm, hắn chỉ cần đi theo sau là được.
Kỳ thực Nam Lạc cũng không biết mình theo chân Phục Hy tới nơi này làm gì, nói là muốn vì nhân tộc xuất lực nhưng căn bản là hắn chẳng phải làm gì cả, hơn nữa trong thiên đình này, dựa vào bản lãnh của hắn thì có thể làm gì được chứ.
Khi gặp Phục Hy dưới chân núi thì rất vui vẻ, dọc đường đàm luận một chút việc với Nam Lạc, nói cho Nam Lạc một số nhân vật mà hắn chưa bao giờ nghe thấy. Còn Nam Lạc, chỉ im lặng lắng nghe mà thôi.
Trong lúc trò chuyện Nam Lạc cũng hỏi Phục hy có biết một con sâu trong suốt không, rồi miêu tả hình dạng của con sâu. Nam Lạc vốn chỉ tuỳ tiện hỏi không ngờ Phục Hy lại nói rõ được lai lịch của con sâu đó.
Trong lòng Nam Lạc không khỏi kinh ngạc, tuy sớm biết Phục Hy giỏi trắc toán, nhưng không ngờ rằng chỉ mô tả qua ngoại hình mà có thể tính được xuất thân của sâu kia. Không khỏi nhớ lại nữ tử trong Thiên Hồi Bách Chuyển Vô Kiếp Sơn, khi đó còn tưởng nàng quá cẩn thận ai ngờ tới giờ mới hiểu được sự kỳ dị của trắc toán chi đạo.
Tà dị nữ tử Bắc Linh vốn muốn cùng Nam Lạc tới Bất Chu Sơn nhưng đi tới dưới ngọn núi này thì lại đột nhiên tiêu thất. Nam Lạc đương nhiên sẽ chẳng quản nàng, nàng rời đi thì hắn càng thêm vui vẻ. Đối với nữ tử hì nộ vô thường này, trong lòng hắn luôn luôn phòng bị bây giờ biết được xuất thân của nàng lại càng thêm nghĩ mà kinh hãi.
Cuối cùng cũng có người ra dẫn họ vào, khiến Nam Lạc không ngờ tới là người dẫn họ vào là mười tám, kẻ đã bị nhốt cùng lồng với hắn, cũng là người mà hắn đã từng giận dữ rút gươm.
Nam Lạc thấy gã, gã cũng thấy được Nam Lạc. Đương lúc Nam Lạc vui vẻ muốn hỏi gã vì sao lại ở chỗ này, thì gã đã quay đầu nói chuyện với Phục Hy, tựa như liếc mắt cái đã nhận ra lần này Phục Hy làm chủ, khả năng nhìn người của gã cũng có thể coi là đỉnh cao.
Gã dẫn Nam Lạc và Phục Hy vào tầng thứ hai của một đại điện. Ngẩng đầu nhìn lên trên bảng hiệu thì đó là Tinh Thần điện. Từ đầu tới cuối mười tám – Tàng Phong cũng không hề quay đầu liếc mắt nhìn Nam Lạc cũng không nói bất luận câu nào.
Ban đầu Nam Lạc còn có chút nghi hoặc sau lại trở lại bình thường, không hiểu vì sao Tàng Phong đi tới thiên đình nhưng gã sợ làm lỡ việc cho nên mới như vậy.
Phục Hy đứng lặng chính giữa điện, thần tình an tĩnh. Nam Lạc thì nhìn đại điện này một cách tỉ mỉ, cảm giác đầu tiên của hắn là nơi này để nghị sự, trên cùng có hai cái ghế, một màu đen tuyền lấp lánh ánh sao, một kim quang rực rỡ, khí thế phi phàm. Ngoài ra không còn cái gì khác, chỉ có trên trần cung điện, trần nhà tựa như tinh không khiến Nam Lạc trầm mê.
Giờ khắc này Nam Lạc phảng phất như đặt mình trong tinh không mờ mịt, không biết trời không biết đất, vô số ngôi sao như gần như xa, như mộng như huyễn. Không biết bao lâu hắn bỗng nhiên giật mình tỉnh lại. Trong đầu vẫn cứ lưu chuyển tinh không mịt mờ huyền ảo kia, trước mặt đã có thêm hai người.
Một người thân mang huyền hoàng bào, chỉ đứng ở đó mà khiến người khác không thở nổi. Nam Lạc mới liếc mắt đã cảm giác được người này là kẻ dùng tiếng chuông áp chế thiên địa chúng sinh. Bởi vì khí chất của gã thật sự quá giống, giống như tiếng chuông kia, hùng hồn và bá đạo.
Một người mặc pháp bào màu đen tuyền chạm đất đứng bên cạnh gã thế nhưng lại không tỏ vẻ yếu thế mà lại toả ra một loại mị lực thần bí. Nam Lạc cảm giác như khi nhìn vào mắt y giống như đang nhìn vào trong trời đêm tinh quang mê ly mà mờ ảo, không thể nắm lấy, phảng phất như không tồn tại, rồi lại tựa hồ như nhìn được thấu suốt.
“Nhân tộc Phục Hy bái kiến thượng đế” Phục Hy khẽ khom người, cao giọng nói, không kiêu không hèn.
Người mà y khom lưng không ngờ lại là người mặt pháp bào màu đen tuyền chấm đất.
Nam Lạc không biết vì sao Phục Hy biết người này là thượng đế, chỉ là hơi nghi hoặc, liền lập tức tự giễu cười, nghĩ thầm mình không biết lẽ nào người khác cũng không biết sao, hắn đã sinh ra lòng tin với Phục Hy nên cũng không chút do dự khom mình hành lễ.
Phục Hy dứt lời liền đứng yên không nói nữa, con mắt nửa nhắm nửa mở, trấn định tự nhiên.
Thái Nhất chỉ đứng đó nhìn, trước mặt người ngoài, chỉ cần không phải xuất thủ thì gã chưa bao giờ giành việc nói chuyện cả.
Đế Tuấn dáng cười nhàn nhạt, cũng nhìn Phục Hy, một lát sau y đột nhiên nói: “Ngươi biết xuất thân của ta”
Nam Lạc kinh hãi, không nghĩ rằng chủ tể thiên địa chúng sinh lại hỏi câu này, hắn biết rất nhiều người không thích người khác tính ra xuất thân của mình.
Phục Hy mỉm cười, dáng cười thế mà rất giống với Đế Tuấn. Y nhàn nhạt nói: “Có biết một... hai...”
“Ồ, nói thử xem sao” Đế Tuấn chắp hai tay phía sau, ống tay rộng rãi, pháp bào chấm đất.
“Khai linh trong hỗn độn, sinh cùng thiên địa, tiềm tu trên thái dương tinh, xuất thế Phượng Hoàng tử Long Vương diệt, thiên đình lập” Phục Hy cao giọng nói, không có chút khiếp ý. Nam Lạc vừa nghe liền biết là từ lúc Đế Tuấn sinh ra tới giờ.
“Ngươi còn chưa nói được một điểm mấu chốt, nguyên thân của ta” Đế Tuấn mỉm cười nói
“Ta tính không được”
“Ngươi tính được, cũng không dám nói”
Phục Hy trầm mặc, Nam lạc không biết Phục Hy tính được không, trong lòng thầm nghĩ, ngày đó y cũng không nói hai người này nguyên thân là gì. Lẽ nào y đã tính được đến tình huống này cho nên không hề nói ra.
Đế Tuấn cười nói: “Ta sinh lúc hỗn độn, hoá hình cùng thiên địa, trong thái dương dục hoả luyện thân, là con Tam Túc Kim Ô đầu tiên trong thiên địa, có thể nuốt rồng, có thể cắn phượng, có gì mà không dám để người ta biết chứ”
Nam Lạc nghe Đế Tuấn nói, trong lòng ngạc nhiên khó giải, nhất là một câu có thể nuốt long cắn phượng cực kỳ bá đạo, Thương Long và Phượng Hoàng trước đây là sinh linh cao nhất tồn tại trong thiên địa, Nam Lạc không biết bọn họ thì coi như không có gì, nhưng hắn đã lưu lại rất lâu trong Phượng Hoàng Cung, có thể cảm nhận được uy thế vô thượng của Phượng Hoàng.
Thế nhưng Đế Tuấn nói những lời này có cảm giác gió thổi qua mặt, tinh quang mờ ảo, tất cả dường như vô cùng tự nhiên.
Phục Hy thì mỉm cười không nói
Đế Tuấn nhìn Phục Hy, đột nhiên xoay người sang chỗ khác, không nhanh không chậm nói: “Nghe nói ngươi xem mai rùa đen ngộ ra bát phong trắc toán pháp, thật là thiên tư trác tuyệt, ta muốn thu ngươi làm đệ tử, ngươi có bằng lòng không?”
Trong lòng Nam Lạc kinh hãi, hắn không biết Đế Tuấn giỡn chơi hay nghiêm túc, biểu tình cũng không nhìn ra được, trong lòng không khỏi lo cho Phục Hy.
Phục Hy lại không cần suy nghĩ, lập tức mở miệng nói: “Đa tạ thượng đế ưu ái, Phục Hy không thể làm đệ tử thượng đế được” Thanh âm của y không có chút ba động nào, giống như lúc trước, trấn định tự nhiên, không buồn không vui
“Ồ, vì sao chứ?”
“Tộc nhân cần người chiếu cố”
“Ngươi làm đệ tử của ta cũng có thể chiếu cố tộc nhân của ngươi, hơn nữa thiên đình còn có thể giúp ngươi”
Phục Hy trầm mặc, Nam Lạc đứng cạnh y, có thể nhìn thấy mắt y tựa hồ nhíu lại, biểu tình trên mặt cứng không ít.
Trong lòng Nam Lạc khẩn trương, nghĩ thầm làm đệ tử y, có gì ghê gớm. Vừa muốn mở miệng nói chuyện, tai lại nghe thấy thanh âm bình tĩnh của Đế Tuấn: “Ngươi không muốn làm đệ tử của ta, có phải vì cảm thấy thiên đình không thể kéo dài, sợ tới lúc đó gặp phải tai hoạ không?”
“Phục Hy pháp lực thấp kém, không tính được vận thế của thiên đình”
“Ha ha, vậy ngươi nói lý do ra xem, bằng không bây giờ vì hành động của ngươi mà nhân loại sẽ bị diệt tộc”
Thanh âm nhẹ nhàng thong dong, không có bất kỳ uy thế gì, thế mà lại khiến lòng Nam Lạc sinh ra hàn ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook