Nhân Đạo Chí Tôn
-
Chương 2371: Mới biết ta là ta (2)
Đó chính là Vòng Luân Hồi!
Mục đích của hắn lần này chính là để tìm Vòng Luân Hồi của chính mình, tìm cách thoát khỏi Luân Hồi!
Hắn định thần lại, từ trong Hỗn Độn nhìn thấy thời gian khác với việc trở về quá khứ. Về quá khứ chỉ có thể quan sát từng chút một, cần tự chỉnh lý thông tin mình có được, rồi suy đoán đáp án. Còn từ Hỗn Độn có thể thấy chỉnh thể, bằng góc độ của người ngoài quan sát vòng thời gian!
Chung Nhạc cho tâm thần chìm xuống, một vòng thời gian khác là Vòng Luân Hồi của Khởi Nguyên Đạo Thần, đúng như hắn nghĩ, Khởi Nguyên Đạo Thần từ Hỗn Độn lên bờ, sau khi tới Khởi Nguyên thánh địa thì Vòng Luân Hồi bắt đầu tách ra một đạo.
Có nghĩa là Khởi Nguyên Đạo Thần từ đó thoát khỏi Vòng Luân Hồi.
Còn Vòng Luân Hồi của Chung Nhạc thì là một vòng tròn, không tách ra một đạo khác, nghĩa là hắn vẫn trong Luân Hồi.
Hắn nhìn thấy nơi xa nhất của Vòng Luân Hồi của mình, năm mươi năm sau trong tương lai hắn chiến tử, sau khi bị Hỗn Độn thôn phệ thì nơi bắt đầu lại là Thương Cốc của hai trăm vạn năm trước.
- Quả nhiên là vậy.
Tâm thần Chung Nhạc khẽ chấn động, hắn nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị, Vòng Luân Hồi đó có nhiều đốt, mỗi đốt đều là Thương Cốc.
Vậy làm sao để thoát khỏi vòng luân hồi này?
Hắn tìm kiếm rất lâu không thấy điểm để thoát khỏi Luân Hồi. Nhưng luân hồi này có rất nhiều bị đứt, nơi đó là một vùng vẩn đục, nhưng không lâu sau lại liền lại.
Một lúc lâu sau hắn thu ánh mắt về, đờ đẫn nói:
- Thái Tuế, chúng ta quay về.
Thái Tuế Thần Vương cố gắng bơi về tiêu thạch mà Hỗn Độn lão tổ mở ra. Hỗn Độn mênh mang, Thái Tuế Thần Vương bơi không biết bao lâu mới tới được mảnh tiêu thạch kia. Nhưng ở đây thời gian không có bất cứ ý nghĩa gì, dù dùng bao nhiêu thời gian cũng chẳng là gì.
Chung Nhạc sững người suy nghĩ, không hề để ý Thái Tuế Thần Vương đã tới bên cạnh tiêu thạch.
Đột nhiên tiếng của Hỗn Độn lão tổ truyền tới:
- Bệ hạ, Hỗn Độn không nên ở lâu, hãy sớm quay về!
Chung Nhạc tinh thần khẽ chấn động, cùng Thái Tuế Thần Vương lên bờ. Tiếng của Hỗn Độn lão tổ đồng thời truyền tới, cười:
- Lên rồi, lên rồi! Bệ hạ, việc của các ngươi tự giải quyết. Ta không muốn liên quan quá sâu, sau này ta còn phải trở về Hỗn Độn nữa.
Chung Nhạc khựng người, thấy Hỗn Độn lão tổ đột nhiên đi xa, trước mặt hắn là Thất Khiếu Hỗn Độn thần nhân.
- Thái Tuế Thần Vương, ngươi cũng đi xa một chút.
Chung Nhạc vẫy tay, Thái Tuế Thần Vương vội tấp tểnh đi xa.
Chung Nhạc nhìn Thất Khiếu Hỗn Độn trước mặt, mở mồm nhưng không nói. Thất Khiếu Hỗn Độn thần nhân tiến lại đứng sánh vai với hắn. Hai người một người nhìn về Hỗn Độn, một người nhìn về thế giới bên ngoài.
Quanh người Thất Khiếu Hỗn Độn vẫn bao phủ bởi thần quang, trong thần quang là một đôi mắt chiếu rọi nhìn Hỗn Độn Khí, nói trước:
- Ngươi đã thấy gì trong Hỗn Độn?
Chung Nhạc mắt nhìn về thế giới bên ngoài, ba mắt bắn ra thần quang, ba đạo thần quang lộ ra cảm xúc phức tạp:
- Ta đã thấy Thương Cốc
Thất Khiếu Hỗn Độn khẽ gật đầu:
- Vẫn là Thương Cốc, vẫn là Phù Tang Thụ. Đó là cây linh căn duy nhất liên kết Hỗn Độn, rất nhiều việc đều xảy ra dưới Phù Tang Thụ tại Thương Cốc.
Giọng Chung Nhạc có chút khàn lại:
- Ta thấy ta câu Hỗn Độn lần thứ hai ở Thương Cốc. Câu lên một con sinh vật Hỗn Độn đã có ngũ khiếu, ta khắc cho nó hai khiếu còn lại, rồi hắn biến thành ta.
Hắn nghèn nghẹt nói:
- Ta điêu khắc chính mình.
Hai người quay lưng lại với thế giới của đối phương. Một bên là Hỗn Độn mênh mang, một bên là hiện thực bao la, mỗi bên đều vô cùng hoa lệ và hấp dẫn.
- Ngươi đã trải qua điều gì?
Chung Nhạc hỏi người bên cạnh.
Thất Khiếu Hỗn Độn thần nhân xua tan thần quang quanh người, lộ ra gương mặt vừa quen vừa lạ, giống hệt Chung Nhạc, điều khác duy nhất là hắn không có thần nhãn của Phục Hy thần tộc.
- Ta đã trải qua việc ngươi phải trải qua trong tương lai.
Thất Khiếu Hỗn Độn thần nhân bình tĩnh nói:
- Thất bại của ngươi, ngươi đã chôn vùi mọi thứ trong thất bại, rồi tới cái chết, sự không cam lòng, sát khí, oán nộ, chấp niệm, của ngươi, hồi sinh trong Hỗn Độn, ngươi sau này phải trải qua những việc đó, cuối cùng biến thành ta. Còn ta sẽ thoát khỏi Luân Hồi này khi ngươi chết, thay đổi tương lai.
Hắn quay người lại, Chung Nhạc cũng quay lại, hai người đều nhìn thấy gương mặt lạ mà quen, giống hệt nhau, chỉ có thần nhãn là khác.
- Ta chính là ngươi, ngươi khi đem theo phẫn nộ vô tận và chấp niệm phục thù từ Hỗn Độn lên bờ.
Hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, từ tốn nói.
Mục đích của hắn lần này chính là để tìm Vòng Luân Hồi của chính mình, tìm cách thoát khỏi Luân Hồi!
Hắn định thần lại, từ trong Hỗn Độn nhìn thấy thời gian khác với việc trở về quá khứ. Về quá khứ chỉ có thể quan sát từng chút một, cần tự chỉnh lý thông tin mình có được, rồi suy đoán đáp án. Còn từ Hỗn Độn có thể thấy chỉnh thể, bằng góc độ của người ngoài quan sát vòng thời gian!
Chung Nhạc cho tâm thần chìm xuống, một vòng thời gian khác là Vòng Luân Hồi của Khởi Nguyên Đạo Thần, đúng như hắn nghĩ, Khởi Nguyên Đạo Thần từ Hỗn Độn lên bờ, sau khi tới Khởi Nguyên thánh địa thì Vòng Luân Hồi bắt đầu tách ra một đạo.
Có nghĩa là Khởi Nguyên Đạo Thần từ đó thoát khỏi Vòng Luân Hồi.
Còn Vòng Luân Hồi của Chung Nhạc thì là một vòng tròn, không tách ra một đạo khác, nghĩa là hắn vẫn trong Luân Hồi.
Hắn nhìn thấy nơi xa nhất của Vòng Luân Hồi của mình, năm mươi năm sau trong tương lai hắn chiến tử, sau khi bị Hỗn Độn thôn phệ thì nơi bắt đầu lại là Thương Cốc của hai trăm vạn năm trước.
- Quả nhiên là vậy.
Tâm thần Chung Nhạc khẽ chấn động, hắn nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị, Vòng Luân Hồi đó có nhiều đốt, mỗi đốt đều là Thương Cốc.
Vậy làm sao để thoát khỏi vòng luân hồi này?
Hắn tìm kiếm rất lâu không thấy điểm để thoát khỏi Luân Hồi. Nhưng luân hồi này có rất nhiều bị đứt, nơi đó là một vùng vẩn đục, nhưng không lâu sau lại liền lại.
Một lúc lâu sau hắn thu ánh mắt về, đờ đẫn nói:
- Thái Tuế, chúng ta quay về.
Thái Tuế Thần Vương cố gắng bơi về tiêu thạch mà Hỗn Độn lão tổ mở ra. Hỗn Độn mênh mang, Thái Tuế Thần Vương bơi không biết bao lâu mới tới được mảnh tiêu thạch kia. Nhưng ở đây thời gian không có bất cứ ý nghĩa gì, dù dùng bao nhiêu thời gian cũng chẳng là gì.
Chung Nhạc sững người suy nghĩ, không hề để ý Thái Tuế Thần Vương đã tới bên cạnh tiêu thạch.
Đột nhiên tiếng của Hỗn Độn lão tổ truyền tới:
- Bệ hạ, Hỗn Độn không nên ở lâu, hãy sớm quay về!
Chung Nhạc tinh thần khẽ chấn động, cùng Thái Tuế Thần Vương lên bờ. Tiếng của Hỗn Độn lão tổ đồng thời truyền tới, cười:
- Lên rồi, lên rồi! Bệ hạ, việc của các ngươi tự giải quyết. Ta không muốn liên quan quá sâu, sau này ta còn phải trở về Hỗn Độn nữa.
Chung Nhạc khựng người, thấy Hỗn Độn lão tổ đột nhiên đi xa, trước mặt hắn là Thất Khiếu Hỗn Độn thần nhân.
- Thái Tuế Thần Vương, ngươi cũng đi xa một chút.
Chung Nhạc vẫy tay, Thái Tuế Thần Vương vội tấp tểnh đi xa.
Chung Nhạc nhìn Thất Khiếu Hỗn Độn trước mặt, mở mồm nhưng không nói. Thất Khiếu Hỗn Độn thần nhân tiến lại đứng sánh vai với hắn. Hai người một người nhìn về Hỗn Độn, một người nhìn về thế giới bên ngoài.
Quanh người Thất Khiếu Hỗn Độn vẫn bao phủ bởi thần quang, trong thần quang là một đôi mắt chiếu rọi nhìn Hỗn Độn Khí, nói trước:
- Ngươi đã thấy gì trong Hỗn Độn?
Chung Nhạc mắt nhìn về thế giới bên ngoài, ba mắt bắn ra thần quang, ba đạo thần quang lộ ra cảm xúc phức tạp:
- Ta đã thấy Thương Cốc
Thất Khiếu Hỗn Độn khẽ gật đầu:
- Vẫn là Thương Cốc, vẫn là Phù Tang Thụ. Đó là cây linh căn duy nhất liên kết Hỗn Độn, rất nhiều việc đều xảy ra dưới Phù Tang Thụ tại Thương Cốc.
Giọng Chung Nhạc có chút khàn lại:
- Ta thấy ta câu Hỗn Độn lần thứ hai ở Thương Cốc. Câu lên một con sinh vật Hỗn Độn đã có ngũ khiếu, ta khắc cho nó hai khiếu còn lại, rồi hắn biến thành ta.
Hắn nghèn nghẹt nói:
- Ta điêu khắc chính mình.
Hai người quay lưng lại với thế giới của đối phương. Một bên là Hỗn Độn mênh mang, một bên là hiện thực bao la, mỗi bên đều vô cùng hoa lệ và hấp dẫn.
- Ngươi đã trải qua điều gì?
Chung Nhạc hỏi người bên cạnh.
Thất Khiếu Hỗn Độn thần nhân xua tan thần quang quanh người, lộ ra gương mặt vừa quen vừa lạ, giống hệt Chung Nhạc, điều khác duy nhất là hắn không có thần nhãn của Phục Hy thần tộc.
- Ta đã trải qua việc ngươi phải trải qua trong tương lai.
Thất Khiếu Hỗn Độn thần nhân bình tĩnh nói:
- Thất bại của ngươi, ngươi đã chôn vùi mọi thứ trong thất bại, rồi tới cái chết, sự không cam lòng, sát khí, oán nộ, chấp niệm, của ngươi, hồi sinh trong Hỗn Độn, ngươi sau này phải trải qua những việc đó, cuối cùng biến thành ta. Còn ta sẽ thoát khỏi Luân Hồi này khi ngươi chết, thay đổi tương lai.
Hắn quay người lại, Chung Nhạc cũng quay lại, hai người đều nhìn thấy gương mặt lạ mà quen, giống hệt nhau, chỉ có thần nhãn là khác.
- Ta chính là ngươi, ngươi khi đem theo phẫn nộ vô tận và chấp niệm phục thù từ Hỗn Độn lên bờ.
Hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, từ tốn nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook