Nhãn Ba Hoành
-
Chương 22
…… Không cần.
Hắn ngày trước không những không chịu, lại tùy tay ném tới một bên, hung hăng một cước giẫm lên.
Hoắc Niệm Hoài trong lòng phát run, hai tay lại như cũ ôm Vô Ảnh không buông, giọng nói khàn khàn: “Ta hiện tại hối hận.”
“Đã quá muộn.” Vô Ảnh cười lạnh một chút, thủy chung vẫn là biểu tình đạm mạc như nước kia, “Ta nếu đem tâm cho ngươi, sẽ không thu hồi nữa. Hiện giờ đi nơi nào…… Ta không xen vào.”
Nghe vậy, Hoắc Niệm Hoài khuôn mặt cứng đờ, toàn thân phát run.
Vô Ảnh cúi thấp đầu, dùng tay trái hoàn hảo vặn bung tay Hoắc Niệm Hoài, ôn hoà hỏi một câu: “Hoắc công tử còn có chuyện khác sao? Nếu không còn, thì mau cút đi.”
Dứt lời, không chút do dự chuyển thân, khập khiễng tiêu sái đi ra cửa.
Hoắc Niệm Hoài kinh ngạc đứng tại chỗ, sau lưng dần dần nổi lên hàn ý, nhất thời cũng không biết nên tiếp tục đuổi theo Vô Ảnh không rời, hay là lưu trong phòng chờ y? Cách hồi lâu, mới thoáng hoàn hồn, nghiêng ngả lảo đảo tiêu sái đến một góc tối tăm ở cạnh cửa, sờ soạng tìm về mặt nạ màu bạc kia.
Mặt nạ xúc tua lạnh lẽo, trước sau như một thản nhiên phản chiếu hào quang.
Hoắc Niệm Hoài ngưng thần, nâng nhẹ tay khẽ chạm, sau đó mặt nạ kia đặt vào trong ngực, cả người suy sụp xuống, chậm rãi nhuyễn ngã xuống mặt đất.
Nửa năm chia lìa này, hắn từng vô số lần ảo tưởng tình cảnh khi tìm được Vô Ảnh. Hắn lường trước tính tình Vô Ảnh như vậy, tất nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình, hoặc là cùng hắn đánh một trận, hoặc là hạ độc hắn một hồi, dù hung ác như thế nào cũng được. Nhưng đến cuối cùng, dù sao cũng chỉ trừng hai mắt nhìn, mang theo điểm thắt bại cùng buồn bực, hung hăng mà hôn hắn.
Bởi vì trong quá khứ đã nhiều lần giao thủ, Vô Ảnh cho tới bây giờ đều làm như vậy với hắn.
Hắn từng nghĩ tới, Vô Ảnh có lẽ không hề yêu hắn.
Hoặc là, hắn căn bản không dám nghĩ đi?
Hoắc Niệm Hoài lẳng lặng ngồi trong bóng đêm, hai mắt mờ mịt nhìn chằm chằm phía trước, trong lòng lúc lạnh lúc nóng, nói không nên lời là tư vị gì.
Hắn làm việc cho tới bây giờ tùy tâm sở dục, rõ ràng biết kế tiếp nên làm như thế nào, dù sao Vô Ảnh võ công đã bị phế, chỉ cần đem người bắt trở về, muốn yêu thương y như thế nào liền như thế ấy.
Khả hắn như thế nhưng lại cảm thấy sợ hãi.
Hắn cực kỳ sợ ánh mặt lạnh lùng kia của Vô Ảnh —— người ngày trước yêu mình như vậy, hiện giờ lại giống như người xa lạ mà nhìn hắn, vô bi vô hỉ, vô yêu vô hận.
Một khi bỏ lỡ sẽ không thể quay đầu.
Hắn tự tay bóp chết ôn nhu duy nhất trên đời này, cho nên xứng đáng chịu thống khổ thế này.
Hoắc Niệm Hoài hốt hoảng nghĩ, sau đó đợi rất lâu, cửa phòng kia mới một lần nữa bị người đẩy ra.
Vô Ảnh từng bước từng bước tiêu sái tiến đến, tay phải vẫn rũ xuống, tay trái cầm vài quả dại, tuy rằng trông thấy Hoắc Niệm Hoài ngồi trong góc, lại chỉ làm như cái gì cũng không phát hiện, tự chiếu cố mục đích của bản thân, trở về bên cạnh bàn ngồi xuống, cúi đầu ăn trái cây.
Biểu tình của y rất lãnh đạm, hoàn toàn xem như Hoắc Niệm Hoài không tồn tại, sau khi ăn xong, sắc trời cũng hoàn toàn tối sầm. Vì thế tùy tiện phủi phủi xiêm y, xoay người lên giường ngủ.
Hoắc Niệm Hoài như cũ ngồi yên ở trong góc, không nói một tiếng.
Vô Ảnh ở trên giường qua lại trở mình mấy lần, rốt cục lạnh lùng nhìn Hoắc Niệm Hoài liếc mắt một cái, có chút không kiên nhẫn hỏi: “Hoắc công tử như thế nào còn không đi? Ngươi đến tột cùng muốn cái gì?”
Hoắc Niệm Hoài biến sắc, mạnh mẽ đứng dậy, vọt đến phía trước hai bước, lại yếu đuối dừng lại, cứ như vậy ngồi chồm hỗm ở bên giường, thẳng ngoắc ngoắc nhìn thẳng Vô Ảnh, từng chữ từng chữ nói: “Ta muốn tâm của ngươi.”
Con ngươi Vô Ảnh âm trầm, xem như có chút kinh ngạc, nhưng lập tức lại lạnh lùng cười rộ lên, hừ nhẹ nói: “Muốn ta đào ra cho ngươi sao? Đáng tiếc ta hiện giờ võ công bị phế, chỉ sợ làm không được, ngươi nếu thích, vậy tự mình động thủ đi.”
Nói xong, nâng tay đè lên ngực mình, một bộ thái độ không sao cả.
Hoắc Niệm Hoài vẫn như vậy nhìn hắn, đáy lòng lại nổi lên đau đớn, ngay cả hô hấp cũng trở nên gian nan vạn phần.
Cứ như vậy trong nháy mắt, hắn cơ hồ nghĩ đến bán thân đang ở trong mộng.
Không có huyết hải thâm cừu, không có giang hồ phiêu linh, hắn vẫn như cũ là thế tử Vương phủ nhận hết sủng ái, mỗi ngày đọc sách ngắm hoa, vô ưu vô lự.
Thiếu niên tướng mạo thanh tú luôn quấn quít lấy hắn không rời, không nghĩ tới đã ngã trên mặt đất, oa oa khóc lớn. Hắn liền quay đầu làm mặt quỷ, cười hì hì tiêu sái trở về, hướng thiếu niên kia vươn tay……
Tên kia sẽ có phản ứng gì?
Chắc là kinh ngạc một trận, sau đó mở lòng lộ ra tươi cười?
Hắn cực kì quen thuộc nụ cười kia, đôi mắt mèo vừa to vừa tròn, lúm đồng tiền nhợt nhạt giáp bên má, thật sự vạn phần động lòng người.
Đáng tiếc, hắn nhưng một lần cũng không quay đầu lại.
Đáng tiếc, hắn hiện giờ ngay cả cầm tay Vô Ảnh, cũng chỉ cảm nhận được băng lãnh lạnh lẽo, hàn ý ngấm vào tận xương.
Hoắc Niệm Hoài lạnh đến cả người phát run, biết rõ tâm người kia đã vô pháp vãn hồi, lại vẫn luyến tiếc buông tay, ngược lại nhếch môi, chậm rãi hiện ra chút tiếu ý. Hắn chặt chẽ nhìn lại Vô Ảnh, con ngươi đen bốn bề sóng dậy, thần sắc dần dần trở nên khó lường, ngữ điệu nhẹ nhàng, trong tiếng nói tràn ngập ý tứ hấp dẫn hàm xúc: “Triệu Thanh An.”
Hắn cúi đầu gọi một tiếng, gương mày xinh đẹp, vẻ mặt quỷ dị, rất nhẹ rất nhẹ nói: “Ngươi yêu ta.”
Vô Ảnh ngẩn ngơ, khuôn mặt vặn vẹo một chút, biểu tình cứng ngắc đến lợi hại. Giãy giụa một lát, giống như đột nhiên mất đi tâm thần, mộc mộc lặp lại nói: “Không sai, ta yêu ngươi.”
Hoắc Niệm Hoài nhắm lại con ngươi, thấp cười ra tiếng.
Nhìn thấy không?
Nhiếp hồn đại pháp của hắn độc bộ thiên hạ, ngay cả người như Vô Ảnh, chung quy cũng không thể chống lại.
Hắn Hoắc Niệm Hoài đã muốn thứ gì đó, không thể không chiếm được, cho dù Vô Ảnh không chịu yêu hắn, hắn cũng còn rất nhiều biện pháp khác bắt buộc y.
Cáp, ha ha.
Hoắc Niệm Hoài một bên nghĩ một bên cười, cổ họng nghẹn lại, tiếng cười to trong màn đem tĩnh lặng phá lệ chói tai. Cười không ngừng đến khi khí lực đều dùng hết, mới nắm chặt lấy tay Vô Ảnh, cúi đầu hôn lên môi y, khóe mắt một mảnh ướt át.
Hắc ám phô thiên cái địa dần dâng lên.
Thiếu niên thanh tú trong trí nhớ càng đi càng xa.
Thứ muốn có đều chiếm được trong tay, nhưng duy độc nhiệt tình người kia đối với hắn……..đã biến mất vô tồn.
Hắn ngày trước không những không chịu, lại tùy tay ném tới một bên, hung hăng một cước giẫm lên.
Hoắc Niệm Hoài trong lòng phát run, hai tay lại như cũ ôm Vô Ảnh không buông, giọng nói khàn khàn: “Ta hiện tại hối hận.”
“Đã quá muộn.” Vô Ảnh cười lạnh một chút, thủy chung vẫn là biểu tình đạm mạc như nước kia, “Ta nếu đem tâm cho ngươi, sẽ không thu hồi nữa. Hiện giờ đi nơi nào…… Ta không xen vào.”
Nghe vậy, Hoắc Niệm Hoài khuôn mặt cứng đờ, toàn thân phát run.
Vô Ảnh cúi thấp đầu, dùng tay trái hoàn hảo vặn bung tay Hoắc Niệm Hoài, ôn hoà hỏi một câu: “Hoắc công tử còn có chuyện khác sao? Nếu không còn, thì mau cút đi.”
Dứt lời, không chút do dự chuyển thân, khập khiễng tiêu sái đi ra cửa.
Hoắc Niệm Hoài kinh ngạc đứng tại chỗ, sau lưng dần dần nổi lên hàn ý, nhất thời cũng không biết nên tiếp tục đuổi theo Vô Ảnh không rời, hay là lưu trong phòng chờ y? Cách hồi lâu, mới thoáng hoàn hồn, nghiêng ngả lảo đảo tiêu sái đến một góc tối tăm ở cạnh cửa, sờ soạng tìm về mặt nạ màu bạc kia.
Mặt nạ xúc tua lạnh lẽo, trước sau như một thản nhiên phản chiếu hào quang.
Hoắc Niệm Hoài ngưng thần, nâng nhẹ tay khẽ chạm, sau đó mặt nạ kia đặt vào trong ngực, cả người suy sụp xuống, chậm rãi nhuyễn ngã xuống mặt đất.
Nửa năm chia lìa này, hắn từng vô số lần ảo tưởng tình cảnh khi tìm được Vô Ảnh. Hắn lường trước tính tình Vô Ảnh như vậy, tất nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình, hoặc là cùng hắn đánh một trận, hoặc là hạ độc hắn một hồi, dù hung ác như thế nào cũng được. Nhưng đến cuối cùng, dù sao cũng chỉ trừng hai mắt nhìn, mang theo điểm thắt bại cùng buồn bực, hung hăng mà hôn hắn.
Bởi vì trong quá khứ đã nhiều lần giao thủ, Vô Ảnh cho tới bây giờ đều làm như vậy với hắn.
Hắn từng nghĩ tới, Vô Ảnh có lẽ không hề yêu hắn.
Hoặc là, hắn căn bản không dám nghĩ đi?
Hoắc Niệm Hoài lẳng lặng ngồi trong bóng đêm, hai mắt mờ mịt nhìn chằm chằm phía trước, trong lòng lúc lạnh lúc nóng, nói không nên lời là tư vị gì.
Hắn làm việc cho tới bây giờ tùy tâm sở dục, rõ ràng biết kế tiếp nên làm như thế nào, dù sao Vô Ảnh võ công đã bị phế, chỉ cần đem người bắt trở về, muốn yêu thương y như thế nào liền như thế ấy.
Khả hắn như thế nhưng lại cảm thấy sợ hãi.
Hắn cực kỳ sợ ánh mặt lạnh lùng kia của Vô Ảnh —— người ngày trước yêu mình như vậy, hiện giờ lại giống như người xa lạ mà nhìn hắn, vô bi vô hỉ, vô yêu vô hận.
Một khi bỏ lỡ sẽ không thể quay đầu.
Hắn tự tay bóp chết ôn nhu duy nhất trên đời này, cho nên xứng đáng chịu thống khổ thế này.
Hoắc Niệm Hoài hốt hoảng nghĩ, sau đó đợi rất lâu, cửa phòng kia mới một lần nữa bị người đẩy ra.
Vô Ảnh từng bước từng bước tiêu sái tiến đến, tay phải vẫn rũ xuống, tay trái cầm vài quả dại, tuy rằng trông thấy Hoắc Niệm Hoài ngồi trong góc, lại chỉ làm như cái gì cũng không phát hiện, tự chiếu cố mục đích của bản thân, trở về bên cạnh bàn ngồi xuống, cúi đầu ăn trái cây.
Biểu tình của y rất lãnh đạm, hoàn toàn xem như Hoắc Niệm Hoài không tồn tại, sau khi ăn xong, sắc trời cũng hoàn toàn tối sầm. Vì thế tùy tiện phủi phủi xiêm y, xoay người lên giường ngủ.
Hoắc Niệm Hoài như cũ ngồi yên ở trong góc, không nói một tiếng.
Vô Ảnh ở trên giường qua lại trở mình mấy lần, rốt cục lạnh lùng nhìn Hoắc Niệm Hoài liếc mắt một cái, có chút không kiên nhẫn hỏi: “Hoắc công tử như thế nào còn không đi? Ngươi đến tột cùng muốn cái gì?”
Hoắc Niệm Hoài biến sắc, mạnh mẽ đứng dậy, vọt đến phía trước hai bước, lại yếu đuối dừng lại, cứ như vậy ngồi chồm hỗm ở bên giường, thẳng ngoắc ngoắc nhìn thẳng Vô Ảnh, từng chữ từng chữ nói: “Ta muốn tâm của ngươi.”
Con ngươi Vô Ảnh âm trầm, xem như có chút kinh ngạc, nhưng lập tức lại lạnh lùng cười rộ lên, hừ nhẹ nói: “Muốn ta đào ra cho ngươi sao? Đáng tiếc ta hiện giờ võ công bị phế, chỉ sợ làm không được, ngươi nếu thích, vậy tự mình động thủ đi.”
Nói xong, nâng tay đè lên ngực mình, một bộ thái độ không sao cả.
Hoắc Niệm Hoài vẫn như vậy nhìn hắn, đáy lòng lại nổi lên đau đớn, ngay cả hô hấp cũng trở nên gian nan vạn phần.
Cứ như vậy trong nháy mắt, hắn cơ hồ nghĩ đến bán thân đang ở trong mộng.
Không có huyết hải thâm cừu, không có giang hồ phiêu linh, hắn vẫn như cũ là thế tử Vương phủ nhận hết sủng ái, mỗi ngày đọc sách ngắm hoa, vô ưu vô lự.
Thiếu niên tướng mạo thanh tú luôn quấn quít lấy hắn không rời, không nghĩ tới đã ngã trên mặt đất, oa oa khóc lớn. Hắn liền quay đầu làm mặt quỷ, cười hì hì tiêu sái trở về, hướng thiếu niên kia vươn tay……
Tên kia sẽ có phản ứng gì?
Chắc là kinh ngạc một trận, sau đó mở lòng lộ ra tươi cười?
Hắn cực kì quen thuộc nụ cười kia, đôi mắt mèo vừa to vừa tròn, lúm đồng tiền nhợt nhạt giáp bên má, thật sự vạn phần động lòng người.
Đáng tiếc, hắn nhưng một lần cũng không quay đầu lại.
Đáng tiếc, hắn hiện giờ ngay cả cầm tay Vô Ảnh, cũng chỉ cảm nhận được băng lãnh lạnh lẽo, hàn ý ngấm vào tận xương.
Hoắc Niệm Hoài lạnh đến cả người phát run, biết rõ tâm người kia đã vô pháp vãn hồi, lại vẫn luyến tiếc buông tay, ngược lại nhếch môi, chậm rãi hiện ra chút tiếu ý. Hắn chặt chẽ nhìn lại Vô Ảnh, con ngươi đen bốn bề sóng dậy, thần sắc dần dần trở nên khó lường, ngữ điệu nhẹ nhàng, trong tiếng nói tràn ngập ý tứ hấp dẫn hàm xúc: “Triệu Thanh An.”
Hắn cúi đầu gọi một tiếng, gương mày xinh đẹp, vẻ mặt quỷ dị, rất nhẹ rất nhẹ nói: “Ngươi yêu ta.”
Vô Ảnh ngẩn ngơ, khuôn mặt vặn vẹo một chút, biểu tình cứng ngắc đến lợi hại. Giãy giụa một lát, giống như đột nhiên mất đi tâm thần, mộc mộc lặp lại nói: “Không sai, ta yêu ngươi.”
Hoắc Niệm Hoài nhắm lại con ngươi, thấp cười ra tiếng.
Nhìn thấy không?
Nhiếp hồn đại pháp của hắn độc bộ thiên hạ, ngay cả người như Vô Ảnh, chung quy cũng không thể chống lại.
Hắn Hoắc Niệm Hoài đã muốn thứ gì đó, không thể không chiếm được, cho dù Vô Ảnh không chịu yêu hắn, hắn cũng còn rất nhiều biện pháp khác bắt buộc y.
Cáp, ha ha.
Hoắc Niệm Hoài một bên nghĩ một bên cười, cổ họng nghẹn lại, tiếng cười to trong màn đem tĩnh lặng phá lệ chói tai. Cười không ngừng đến khi khí lực đều dùng hết, mới nắm chặt lấy tay Vô Ảnh, cúi đầu hôn lên môi y, khóe mắt một mảnh ướt át.
Hắc ám phô thiên cái địa dần dâng lên.
Thiếu niên thanh tú trong trí nhớ càng đi càng xa.
Thứ muốn có đều chiếm được trong tay, nhưng duy độc nhiệt tình người kia đối với hắn……..đã biến mất vô tồn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook