Nhầm Sư Tổ Thành Lô Đỉnh
-
6: Không Chịu Mềm Xuống
Thẩm Lưu Ly ngồi xếp bằng ở góc bắt đầu vận khí hấp thu linh lực đang dũng mãnh tràn vào trong cơ thể.
Nguồn linh lực này không những tràn đầy mà còn cực kỳ tinh khiết cường đại!Phải biết rằng mấy trăm năm qua tu sĩ chính phái cùng Ma tông vì muốn nhanh chóng cường đại mà không ngừng luyện đan bắt gϊếŧ linh thú.
Vì điều đó linh khí vẫn liên tục bị hao tổn, thậm chí còn bị ô nhiễm đến nghiêm trọng.Bồng Lai Tiên Sơn sở dĩ có thể trở thành môn phái đứng đầu của chính phái là nhờ dựa vào linh khí dư thừa vẫn còn lại trên sơn môn.
Những ai tới Bồng Lai Môn tu luyện đa số đều sẽ thăng tiến nhanh hơn so với những môn phái khác.Chính vì thế mà đệ tử của Bồng Lai Môn càng ngày càng cường đại.
Có điều Thẩm Lưu Ly là do nông hộ sinh ra, nàng không được coi trọng, cũng không chạm vào được linh dược chứa Linh Khí, tu vài thập niên lúc khó khăn lắm hiện tại mới đến được Trúc Cơ sơ kỳ.Thế mà thân thể của nam thi này linh khí lại cực kỳ tinh khiết! Thẩm Lưu Ly từ khi sinh ra tới nay còn chưa thấy qua nguồn linh khí nào thuần khiết như vậy!Vừa hấp thụ vào một cỗ linh khí, Thẩm Lưu Ly liền cảm giác được quanh thân có một cổ nhiệt lưu bao phủ.
Chẳng sợ ở nơi này rét lạnh như hầm băng, có nó nàng chắc chắn không chút ảnh hưởng nào.Cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn.
Nếu đã hút linh khí của người ta, lời cảm tạ khẳng định là phải nói.(Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản = (hay) Cật nhân đích chủy nhuyễn, nã nhân đích thủ đoản = Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay Nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.)Thẩm Lưu Ly đỡ vòng eo đau nhức thong thả đi đến bên cạnh nam thi, “Đa tạ đạo hữu đã ban cho linh khí.
Nếu ta có thể từ địa phương quỷ quái này đi ra ngoài, chắc chắn sẽ tìm một nơi thật tốt an táng ngươi thỏa đáng.”Lúc này nếu Thẩm Lưu Ly quan sát kĩ hơn một chút, có lẽ nàng sẽ có thể nhìn thấy khóe miệng nam thi hơi giật giật.Nhưng cũng không phải do nàng lơ đễnh, mà bởi vì toàn bộ lực chú ý của Thẩm Lưu Ly đều bị cây gậy cao cao dựng đứng giữa hai chân nam thi hút đi mất.“Sao lại như vậy? Ta rõ ràng đã huỷ bỏ cấm thuật.
Sao thứ này vẫn chưa hồi phục lại?”Thẩm Lưu Ly không thể tưởng tượng mà nhìn về phía cực đại côn ŧɦịŧ.Vì để có thể cùng nam thi thuận lợi giao hợp, nàng đã dùng cấm thuật khiến ƈôи ŧɦịŧ của đối phương biến trở về bộ dáng khi còn sống.Chỉ là cấm thuật đã kết thúc, tại sao cây côn ŧɦịŧ này vẫn chưa mềm lại?Thẩm Lưu Ly luống cuống, nàng không phải sẽ là lỡ dùng cấm thuật đem thi thể người ta chơi hỏng rồi chứ?Nàng vội vàng dùng linh khí tiến vào kiểm tra trạng thái của nam thi.
Chỉ tiếc linh khí của vừa rót vào đã bị chặn lại bắn ngược trở về.Thực hiển nhiên, trừ phi song tu, nàng không có cách nào khác kiểm tra thân thể người này.“Mềm, mềm xuống!”Nàng nhìn chằm chằm cây gậy lớn hô.Kết quả có thể đoán được, côn ŧɦịŧ cũng không có mềm xuống mà vẫn tiếp tục cao cao dựng đứng.
Bộ dáng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, phảng phất là đang trào phúng nàng không biết nằng lực của đối phương mạnh đến mức nào.“Chẳng lẽ khi biến về bộ dạng lúc còn sống thì chức năng cũng sẽ giống khi đó sao? Nàng cần khiến nó phát tiết ra mới có thể mềm xuống?”Thẩm Lưu Ly ở Ma tông đã từng nhìn thấy ma tu khinh nhờn nữ tu sĩ.
Hình ảnh ghê tởm hạ lưu kia vẫn rõ ràng trước mắt.Thật ra nàng biết côn ŧɦịŧ của nam nhân nếu không thể phát tiết, thì sẽ vẫn luôn ngạnh.Chỉ tiếc đam ma tu của Ma giới lúc nào cũng trầm mê nhan sắc đến suy kiệt, thời gian cực kỳ ngắn.
Cơ hồ không bao lâu liền sẽ phát tiết ra.“Đạo hữu, ta lần này là vì để cơ thể ngươi trở về như cũ mới cưỡi côn ŧɦịŧ.
Ta phải cố ý muốn liên tục khinh nhờn thân thể ngươi.”Vốn dĩ Thẩm Lưu Ly còn định mấy ngày sau lại song tu lần nữa, nhưng côn ŧɦịŧ của nam thi vẫn luôn ngạnh.
Nàng tự nhiên không đành lòng.
Dù sao cũng mình dùng cấm thuật khiến côn ŧɦịŧ người ta xảy ra vấn đề.Về tình về lý, nàng đều cần đem thân thể đối phương khôi phục nguyên dạng.Thẩm Lưu Ly nhấc váy, sau đó lại tách ra hai chân trắng nõn ngồi xuống trên eo nam thi.Côn ŧɦịŧ lớn làm thân thể của nàng theo bản năng rùng mình.
Tưởng tượng đến cảnh lại phải bị cây côn ŧɦịŧ lớn như vậy chà đạp, tiểu huyệt mỏng manh sợ hãi run rẩy..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook