Thằng bé mất tích.

Cô nhận được tin khi đang chuẩn bị tan sở. Chiều như thường lệ anh đến trường đón thằng nhóc về nhà cô, nhưng tìm mãi không thấy nó đâu cả. Anh nghĩ cô đến đón nó về nên gọi cho cô hỏi thử. Cuối cùng mới biết cả hai người đều chưa gặp thằng bé. Rốt cuộc nó đi đâu? Thằng bé mới chỉ vài tuổi, không thể tự biết đường về nhà. Ngày cô mới đến thành phố này, tự lò dò đi bộ ra biển, cũng đã bị lạc ở ngã sáu tới hơn hai tiếng đồng hồ, chứ đừng nói tới thằng bé. Cô bắt đầu hoảng loạn, không lẽ nó bị bắt cóc rồi? Dạo này thời thế loạn lạc, trên tivi báo đài vẫn thường xuyên đưa tin mất tích. Trong đầu luẩn quẩn nhiều ý nghĩ tiêu cực, cô bấu chặt tay vào tay ga, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Hóa ra cảm giác không thấy người thân của mình ở bên cạnh lại đáng sợ như vậy. Lúc này cô mới chợt nghĩ đến cảm xúc của anh và chị. Lúc cô biến mất, họ có lẽ đã hoang mang tới mức nào.

Cô đến trường thằng bé. Chưa bao giờ cô cảm thấy thành phố này lớn đến như vậy. Quãng đường cô đi cũng chưa bao giờ lâu đến như vậy. Lao vào phòng học, cô thấy anh quay lưng về phía cửa, vẫn là bóng lưng cao lớn đó, nhưng không hiểu sao cô lại cảm nhận được sự bất lực từ anh, bờ vai khẽ rung rung, cô hiểu gánh nặng mà anh đang phải gánh, cũng hiểu nỗi lo mà anh đang đè nén, như thể tâm tư hai người đã hòa thành một. Cô bước lại gần. Anh đang hỏi thăm cô giáo về lần cuối nhìn thấy thằng bé. Cô giáo cũng có vẻ không bình tĩnh, hai bàn tay đan chặt vào nhau khẽ run nhẹ, giọng nói còn mang theo tiếng nức nở. Lúc này cô mới biết hóa ra đây là cô giáo tập sự. Cô ấy cũng mới chỉ bắt đầu đi làm được một vài tuần. Vào giờ tan học như thường lệ vẫn có chút hỗn loạn, lúc cô ấy khoác áo cho một bé rồi dắt bé ra gặp ba mẹ thì không thể tập trung quan sát những bé khác. Cô ấy cũng không nhận ra gì bất thường cho đến khi anh đến tìm thằng bé. Trước khi tới đây, cô có chút bực bội trong người về sự vô tâm của những cô bảo mẫu này, nhưng lúc nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn đó cũng đang trong cơn hoảng loạn, cô lại có chút thấu hiểu. Cô kéo tay anh, nhẹ giọng nói.

“Mình cùng đi tìm.”

Anh không nói gì, cũng chỉ là trao cho cô một ánh nhìn hiểu rõ.

Hai người chia ra đi hai hướng. Từ lúc biết tin tới giờ cũng đã được hơn 30 phút. Thằng bé còn nhỏ, sẽ không đủ sức để đi xa. Nếu chỉ là đi lạc, hai người vẫn còn có cơ hội đuổi theo kịp. Còn nếu không tìm được, có lẽ… Cô không dám nghĩ tiếp. Chỉ nhất nhất trước mắt lao đi tìm.

Cô chạy quanh khu trường học, không bỏ qua dù chỉ là một con hẻm nhỏ. Gặp ai cô cũng hỏi. Thằng bé lanh lợi đáng yêu như vậy, gặp ai cũng sẽ chú ý tới, nhất là khi thấy nó đi một mình. Nghĩ vậy khiến cô có thêm chút động lực. Trong đầu cô trống rỗng, hiện tại chỉ có một suy nghĩ là đi tìm. Mỗi lần thấy mấy đứa nhóc chơi đùa quanh đó, cô đều chăm chú tìm kiếm, biết đâu sẽ thấy chóp mũ nho nhỏ màu xanh dương mà thằng nhóc vẫn luôn đội.

Chạy quanh một hồi khiến chân cô mún nhũn ra. Không tìm thấy. Vẫn là không tìm thấy. Trống ngực đập liên hồi, cổ họng nghẹn lại, không thể thở được, nước mắt bỗng trào ra, cô cứ thế đứng giữa đường khóc nấc lên như một đứa trẻ. Mọi người có vẻ tò mò vì bỗng nhiên có một cô gái đứng giữa đường òa khóc như vậy. Nhiều người bắt đầu tiến lại gần hỏi thăm, còn có vài người nước ngoài tò mò chỉ chỏ. Nếu như là bình thường chắc cô sẽ xấu hổ muốn chết, cảm giác chẳng khác gì thú trong vườn cho người ta nhìn ngó. Nhưng thực tế lúc này cô đang hoảng loạn, chỉ biết rằng không tìm thấy thằng bé, sẽ không bao giờ nhìn thấy thiên thần đó cười với cô. Nó còn nợ cô một hạnh phúc, hạnh phúc mà ngày nào nó còn hứa sẽ đem đến cho cô. Cô cứ thế khóc, tiếng khóc hòa cùng tiếng nấc khiến cổ họng nghẹn lại, tiếng nói không thể phát ra tròn trĩnh, nhưng là cô đang nói với nó: “Dì vẫn chưa nhận được, vẫn chưa nhận được mà.”

Lúc anh tìm đến thì chỉ thấy một đám đông tụ tập bên lề đường. Tim anh đánh thịch một cái, chỉ lo có điều gì không lành. Anh rẽ đám đông, chen vào giữa, trong lòng thầm cầu nguyện sẽ không phải là người anh quen. Nhưng khi nhìn thấy cô đứng đó khóc, nước mắt nước mũi tèm lem, anh có chút dở khóc dở cười. Đi tìm một đứa nhóc chưa đủ, bây giờ lại thêm một đứa nhóc chỉ biết khóc nhè.

“Xin lỗi, cho tôi qua, tôi quen cô ấy.”

Anh len vào giữa đám đông, ôm cô vào lòng, che khuất đi khuôn mặt cô bằng lồng ngực ấm áp, bàn tay khẽ vỗ nhè nhẹ vào lưng cô. Cô cảm thấy an ổn, cũng dần dần ngừng khóc, đám đông cũng tản dần ra. Lúc nào thì một cái đầu màu xanh nho nhỏ chen vào.

“Ơ, dì với ba làm gì vậy?”

Tiếng nói như chuông ngân, gõ vào lòng cô và anh. Hai người quay phắt lại, mắt trừng lớn.

Thằng nhóc đứng đó, tay cầm kem ốc quế, còn vừa hỏi vừa tranh thủ liếm một cái, vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn.

Cô có chút muốn phát điên lên, lúc này hình tượng gì đó đều không cần giữ nữa. Cô lao vào ngực anh gào khóc một trận thỏa mãn.

Mười phút sau.

Trong quán cà phê nho nhỏ nằm trong một con hẻm gần đó.

Thằng bé ngồi đối diện với cô và anh, hai tay nghiêm túc đặt trên gối, mở cặp mắt to long lanh nhìn cặp mắt nhỏ của hai người đối diện. Nó có chút không yên, mắt chớp liên tục, như kiểu hi vọng nước mắt mau chóng chảy ra, biết đâu sẽ có người thương tình mà không tiếp tục lườm nó như vậy nữa.

Hai người lớn vẫn bất động thanh sắc. Nếu ánh mắt mà có lửa, phỏng chừng thằng bé đã thành heo sữa quay từ lâu rồi.

Cạch.

Hai ly cà phê được đặt trước mặt hai người tỏa ra làn khói mỏng, thơm ngọt ngào. Cô khẽ ngước mắt lên nhìn người phục vụ. Anh ta khẽ mỉm cười, nụ cười như gió xuân ấm áp, rồi quay lưng đi. Nhưng không phải bước đi, mà là chầm chậm đẩy xe đi. Phải, anh ta ngồi trên xe lăn.

Cô chau mày đánh cặp mắt khó hiểu về phía anh. Anh vờ như không thấy. Cô có chút ấm ức trong lòng, quay qua lấy tay che một bên miệng, nhỏ giọng hỏi thằng bé.

“Sao con lại đi theo anh ta?”

Thằng bé dẩu môi, mắt khẽ hướng xuống, phụng phịu.

“Con tưởng là bố.”

Giống như có ai đó vừa bít não cô lại. Cô cảm thấy đầu óc ù đặc, không hiểu thằng bé nói gì. Cô khẽ nhìn qua chàng trai ngồi trên chiếc xe lăn, rồi nhìn qua anh. Tuyệt nhiên không có chút điểm chung nào cả. Hay là… thẩm mĩ của trẻ con có chút, ừm, đặc biệt. Cô khẽ liếc anh cầu cứu.

Nhìn theo ánh mắt đưa qua đưa lại của cô, anh biết cô đang thầm so sánh. Anh nhếch môi cười bí hiểm.

“Anh có nói anh là bố nó sao?”

Cô choáng váng, lần này cô thực sự là giống như rớt luôn não ra rồi. Chẳng hiểu gì cả.

“Nhưng, nhưng mà, nó là con chị.”

“Không sai.”

“Nó cũng là con của anh.”

“Không sai.” Anh nheo mắt.

“Vậy chẳng phải anh đúng là bố nó sao.”

“Lần này thì sai rồi.”

“Anh không phải bố nó, anh chỉ là ba nuôi thôi.” Anh cười cười nhìn cô. Còn cô phải đón nhận sự thực kinh khủng nhất cuộc đời. Anh vẫn còn độc thân, còn người chị kết hôn và sinh con lại là một người hoàn toàn khác.

…………………….

Lội ngược dòng về quá khứ, bốn năm trước.

……………………………………………………..​

Cô quyết định quá sớm, ra đi quá nhanh, không kịp cho người ta níu kéo, cũng bỏ qua mất phần sau của câu chuyện vốn dĩ cô là người nên biết đầu tiên.

Đám cưới bị phá bỏ.

Có quá nhiều chuyện bất ngờ xảy đến trong cùng một ngày. Cô dâu bỏ trốn ngay giữa buổi lễ, người cùng cô dâu chạy trốn lại là một người không thể tự mình bước đi. Thay vì ra mặt ngăn cản chuyện mất mặt, chú rể lại ra vẻ thản nhiên như mọi chuyện chắc chắn phải thế, cô dâu lại quá mức vui mừng khi người xưa xuất hiện. Chỉ có quan khách là không thể hiểu nổi rốt cuộc ở đây đang diễn là bi kịch hay hài kịch.

Chuyện xưa chưa kể còn dài, ẩn sau nó cả tấn bí mật chưa được nhắc đến. Còn anh vẫn thản nhiên cười, nụ cười mãn nguyện như đã buông bỏ được mọi gánh nặng. Chuyện phải làm cũng đã làm xong, anh cần bắt tay vun vén cho hạnh phúc của chính mình. Đến lúc này, anh mới chợt nhận ra cô đã biến mất.

Anh đảo mắt tìm kiếm, cả khán phòng rộng lớn không hề có bóng dáng cô. Anh khẽ nhíu mày. “Chắc lại đi tìm góc nào để khóc”. Anh đã thấy cô chịu đựng, những ngày qua không thấy cô nở một nụ cười thật lòng. Lúc nhìn anh nắm tay Diệp, khuôn mặt cô khó coi muốn chết. Trông như hận không thể kéo tay hai người xa ra một chút. Nhưng trong ánh mắt cô lại không có vẻ gì là ghen tị, mà là đau khổ, bất lực cho một mối tình. Vốn dĩ anh định giải thích cho cô, nhưng Diệp không cho phép để lộ bí mật của cô ấy. Anh cũng đành đồng ý làm theo. Nhìn cô cứ thản nhiên, giả bộ làm bộ mặt vui vẻ để sống, anh biết cô đã đau khổ như thế nào. Nhưng cuối cùng anh chỉ có một cách trốn tránh. Ngày ngày lánh mặt cô, cũng là những ngày khiến anh không thể thở nổi. Cứ ngỡ rằng, khi mọi chuyện đã giải quyết hết, anh sẽ cho cô một lời giải thích thỏa đáng. Anh cứ đinh ninh rằng cô nhóc như cô sẽ dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi từ anh, như hàng vạn lần trước vẫn thế. Anh khẽ bật cười. Cô ngốc của anh mãi không thể lớn.

Anh đi tìm khắp nơi. Cô vẫn bặt vô âm tín. Trống ngực đập thình thịch. Lòng càng lúc càng nóng như lửa đốt. Không phải có chuyện gì xảy ra rồi chứ. Chẳng lẽ lại nghĩ quẩn? Không, không thể nào. Cô tuy ngốc nhưng sẽ không đến mức làm chuyện điên rồ như vậy. Anh chau mày suy nghĩ. Lần cuối nhìn thấy cô là khi nào nhỉ? Rồi chợt giật mình nhớ tới bóng lưng cô xiêu vẹo, lại thấy Thành đuổi theo cô. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu anh. Hai người họ chắc chắn đang ở cùng nhau. Ý tưởng này khiến anh không vui. Cực kỳ không vui! Khi anh không ở bên cô, đã có người khác luôn theo cô từng bước. Anh tự tin rằng cô sẽ không dễ thay đổi, nhưng đâu đó vẫn lẻn vào một ý nghĩ miên man, sợ cô sẽ xiêu lòng, sợ cô sẽ không thể kiên trì với anh đến cuối. Trái tim anh như bị ai cấu véo.

Rốt cuộc, ai mới là người mãi không thể trưởng thành?

………

Anh gọi cho Thành. Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông lại không khó khăn như anh tưởng. Khi anh vừa định hỏi Thành cô ở đâu thì Thành đã cướp lời trước.

“Cô ấy ở chỗ anh sao?”

Anh khẽ nhíu mày, không lẽ anh đoán sai rồi? Hai người đó không ở cùng nhau, vậy cô đi đâu? Nhưng rõ ràng lúc đó anh nhìn thấy bóng lưng Thành đuổi theo cô cơ mà.

“Tôi tưởng cô ấy ở cùng anh.”

“Lúc nãy thì có, nhưng giờ thì cô ấy biến mất rồi.”

“Biến mất?”

“Phải, biến mất, không dấu vết.”

“Anh đang ở đâu?”

“Bệnh viện XXX.”

Tim anh như bị ai bóp nghẹt. Tại sao không phải nơi khác mà lại là bệnh viện? Anh cúp máy. Lao như bay ra ngoài, chặn đầu một chiếc taxi. Ba mươi phút sau có mặt tại chiếc giường mà cô từng nằm vài giờ trước, hiện tại trống rỗng, lạnh lẽo. Thành ôm tay tựa cửa, nhìn anh lăm lăm. Trong lòng có hàng vạn nghi vấn không thể giải thích được. Rốt cuộc giữa hắn và cô có mối quan hệ gì. Tại sao cô lại đau lòng tới mức vì hắn mà phải bỏ đi không một lời từ biệt. Vì một kẻ như hắn, liệu có đáng không? Những ngày qua ở bên cô, chăm sóc cô, lắng nghe cô, Thành cứ nghĩ cô đã cho mình cơ hội, nhưng cuối cùng thì ảo tưởng cũng như bong bóng xà phòng. Chưa chờ anh chạm vào đã vỡ tan như chưa từng tồn tại. Hóa ra cô chưa từng nhìn anh một lần. Chỉ một lời từ biệt cô còn không muốn nói. Thành khẽ cười chua chát.

Anh lật tung tấm chăn, như một con thú điên cuồng tìm kiếm, chỉ cần một dấu vết, một dấu vết duy nhất chứng minh rằng cô đã từng ở đây. Có lẽ cô sẽ để lại cho anh một lá thư. Trong lá thư đó nói rằng cô đang trốn, anh hãy đi tìm cô đi, cô vẫn đang đợi anh tìm thấy. Sau đó họ sẽ gặp nhau, tại một nơi nào đó mà cô đã cố tình chỉ hướng. Ngoảnh mặt nhìn anh cười, khẽ nói rằng: “Anh để em chờ lâu quá.”

Nhưng tất cả chỉ là ảo mộng, không một lá thư, không một lời chỉ dẫn. Chẳng lẽ cô thực sự không chờ anh được nữa. Chỉ một vài tiếng nữa thôi họ đã có thể ở bên nhau rồi. Sao cô không chờ? Sao lại đi nhanh như vậy. Ga trắng, gối trắng, vẫn còn vương mùi hương của cô. Anh trượt xuống đất, cảm thấy cả người vô lực. Như chợt nhớ tới điều gì. Anh bật dậy, đẩy Thành, lao ra cửa.

Thành hơi ngạc nhiên vì phản ứng bất chợt của anh, nhưng chợt hiểu ra có lẽ anh biết cô ở đâu, Thành vội vàng đuổi theo. Tìm kiếm mọi nơi mà cô có thể sẽ đến. Anh trở về nhà. Là nhà cô. Anh níu kéo những sợi tơ mong manh nhất. Vội vàng nhưng cẩn thận. Chỉ sợ mạnh tay một chút, manh mối đã đứt lìa. Có lẽ lúc này cô đang ở nhà, xem một bộ phim mà cô yêu thích, hoặc nấu một món ăn mà cô vẫn hứa sẽ nấu cho anh. Anh bật tung cánh cửa, lao vào phòng khách. Không có bóng người. Lần lượt tìm từng ngóc ngách. Cả căn nhà lạnh tanh như chưa từng có hơi người. Tủ quần áo trống rỗng. Cô đi rồi, đi thật rồi. Không một lời từ biệt.

Anh đạp mạnh cánh cửa tủ khiến nó gần như muốn long ra. Thành kéo anh lại, khẽ nhăn mặt quát.

“Anh điên sao?”

Giống như kẻ liều mạng không thiết sống. Anh níu chặt lấy áo Thành gầm lên.

“Đồ khốn, mày giấu cô ấy ở đâu?”

“Giấu? Là anh giấu hay tôi giấu? Anh coi cô ấy là đồ vật do anh sở hữu sao? Là tự cô ấy bỏ đi. Là vì anh làm cô ấy phải bỏ đi. Chẳng lẽ anh không biết cô ấy đã phải chịu đựng nhiều như thế nào? Nói tôi là đồ khốn. Hừ. Buồn cười. Có chị còn cần em. Anh mới chính là đồ khốn nạn.”

Thành giằng tay anh ra khỏi áo mình. Cú hất không quá mạnh nhưng cũng đủ để anh lùi về sau mấy bước. Lời nói của Thành như một nhát búa giáng thẳng vào đầu anh. Phải. Anh mới chính là kẻ khốn nạn. Đã biết sẽ làm cô đau khổ, nhưng không thể giải thích, cũng không thể khiến cô an tâm. Những ngày qua cô sống như nào anh vờ như không biết. Chỉ vì không thể đối diện ánh mắt oán trách của cô mà anh vô tình gạt đi tất cả. Cứ ngỡ cô sẽ chờ. Mà không thể đứng về phía cô nghĩ cho cô một chút. Anh cảm thấy thực sự bất lực. Là anh sai. Sai từ khoảnh khắc chiếm đoạt cô. Sai từ lúc đặt cô trong trái tim nhưng không thể cho cô một hạnh phúc trọn vẹn. Người ta nói đúng. Mất rồi mới thấy hạnh phúc trước đây mình có đáng quý như thế nào. Đến giờ anh cũng mới biết, cô còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của anh.

Là lỗi của anh, trở về đi. Là lỗi của anh, cho anh một cơ hội. Là lỗi của anh, anh yêu em.

Anh gục xuống, ôm mặt không nói một lời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương