Nhắm Mắt Nhớ Mở Mắt Yêu
-
Chương 10: Ngoại truyện
Cô đưa thiệp hồng tới tận tay mọi người trong công ty, miệng vẫn cười toe toét.
Chị Lan cầm lấy tấm thiệp, vẻ mặt hết sức xúc động.
“Ta chờ ngày này đã lâu, hóa ra cảm giác tống khứ được cục nợ nó thỏa mãn như vậy”. Nói xong còn làm bộ đưa tay chấm nước mắt.
“Mà khoan, em trai mày cưới à?”
“Dạ?”
“Tô Kỳ và Thanh Nam. Nam là thằng nào?”
“Là em.”
“Hả? Không phải mày tên Nơ sao?”
“… ”
…………………………….
Ngoại truyện 2: Tâm sự của Thành
Tôi không chắc em có nhớ tôi không, nhưng từ lần đầu gặp em, em đã ghi dấu ấn trong tim tôi rồi. Tôi vẫn nhớ như in chiều thu hôm đó, Hà Nội nổi những đợt gió đầu tiên và bóng dáng mảnh mai của em nghiêng nghiêng bên bờ hồ Hoàn Kiếm. Em mặc váy trắng ngang gối, tóc dài buộc cao sau gáy. Em đứng im trong tiết trời se lạnh, ánh mắt lơ đãng về nơi vô định, cảm giác không có tiêu cự, cũng không giống đang ngắm nhìn, em chìm trong thế giới của riêng em, xung quanh là một trời tâm sự. Em đứng đó tách riêng ra khỏi khoảng trời Hà Nội, tách riêng ra khỏi lòng người hối hả.
Lần thứ hai gặp em là khi tôi chuyển đến Sài Gòn. Tôi không nghĩ là mình có thể gặp em thêm một lần nữa. Giữa đất trời rộng lớn này, chỉ cần một phút lơ đãng người ta đã có thể để lạc mất nhau, hai lần tôi gặp được em liệu có phải là duyên phận? Vô tình nhìn thấy em trong công ty đã khiến tim tôi đập chậm một nhịp, rõ ràng giữa chúng ta là một mối duyên phận ràng buộc. Tôi sẽ theo đuổi em, sẽ kéo em vào thế giới của mình. Từ ngày đó, tôi vẫn luôn dõi theo em, thấy em cười, thấy em lơ đãng, thấy em che giấu nỗi buồn của mình nơi đáy mắt. Càng gần em tôi càng nhận ra em khác với ấn tượng lần đầu trong tôi. Bị sự bí ẩn của em lôi kéo, khiến tôi muốn khám phá tâm hồn nhạy cảm phía sau vẻ ngoài tràn đầy sức sống ấy. Tôi chờ cơ hội đến với em, và lần đầu nói chuyện với em trên chuyến xe hôm ấy.
………….
“Này Nơ, mày đi Hà Nội bao giờ chưa?”
“Dạ chưa.”
“À, vậy hả?”
“Sao vậy chị?”
“Không có gì.”
3.1.
Có một vài loại thói quen xấu mà hầu như cô gái nào cũng mắc phải, nhất là với những cô nàng đang say đắm trong tình yêu. Cô cũng vậy. Những lúc vui vẻ ở bên anh, nhìn anh nghiêm túc làm việc, cô chỉ muốn chui vào lòng anh ngồi im ở đó. Cô là sẽ là vật cản giữa anh và cái máy tính. Thứ mà đôi khi trong suy nghĩ của cô, nó mới chân thực là vợ anh. Những lúc như vậy, anh lại mặc kệ cô làm tổ trong lòng mình, chỉ đơn giản là gạt đầu cô qua một bên, châm chọc một câu, sau đó tiếp tục làm việc.
“Em cao quá đấy.”
Giận. Có những lúc lời anh nói làm cô cảm thấy không hài lòng về bản thân mình chút nào. Con gái cao một chút, chân dài một chút, vốn dĩ là điều đáng để tự hào. Nhưng những lúc thế này, cô chỉ hận không thể thu nhỏ mình lại để cuộn tròn trong lòng anh. Khoảnh khắc này, cô chỉ mong mình có thể nhỏ bé đáng yêu một chút.
3.2.
Răng của người bình thường sẽ ngừng mọc dài thêm vào năm sáu tuổi, vì vậy những triệu chứng như ngứa răng khi đang mọc răng sẽ không còn xuất hiện nữa. Nhưng đối với con gái thì điều này không hề chính xác. Răng có thể không mọc dài thêm nhưng lúc nào cũng muốn cắn mấy miếng vào người mình thương. Cắn anh một cái. Một loại đánh dấu lãnh thổ hay thể hiện yêu thương. Những lúc cảm thấy đáy lòng nhộn nhạo, hận không thể cho anh biết cô yêu anh nhiều như thế nào. Chỉ có thể chứng minh bằng hành động cụ thể. Này là của em. Có dấu răng của em rồi nhé. Rồi lại khúc khích cười trong lồng ngực anh. Cảm thấy lòng bồng bềnh hạnh phúc.
…..
Người nào đó: *Phản kháng trong im lặng* Có biết răng em sắc lắm không hả? Cắn đau lắm chứ đùa.
Chị Lan cầm lấy tấm thiệp, vẻ mặt hết sức xúc động.
“Ta chờ ngày này đã lâu, hóa ra cảm giác tống khứ được cục nợ nó thỏa mãn như vậy”. Nói xong còn làm bộ đưa tay chấm nước mắt.
“Mà khoan, em trai mày cưới à?”
“Dạ?”
“Tô Kỳ và Thanh Nam. Nam là thằng nào?”
“Là em.”
“Hả? Không phải mày tên Nơ sao?”
“… ”
…………………………….
Ngoại truyện 2: Tâm sự của Thành
Tôi không chắc em có nhớ tôi không, nhưng từ lần đầu gặp em, em đã ghi dấu ấn trong tim tôi rồi. Tôi vẫn nhớ như in chiều thu hôm đó, Hà Nội nổi những đợt gió đầu tiên và bóng dáng mảnh mai của em nghiêng nghiêng bên bờ hồ Hoàn Kiếm. Em mặc váy trắng ngang gối, tóc dài buộc cao sau gáy. Em đứng im trong tiết trời se lạnh, ánh mắt lơ đãng về nơi vô định, cảm giác không có tiêu cự, cũng không giống đang ngắm nhìn, em chìm trong thế giới của riêng em, xung quanh là một trời tâm sự. Em đứng đó tách riêng ra khỏi khoảng trời Hà Nội, tách riêng ra khỏi lòng người hối hả.
Lần thứ hai gặp em là khi tôi chuyển đến Sài Gòn. Tôi không nghĩ là mình có thể gặp em thêm một lần nữa. Giữa đất trời rộng lớn này, chỉ cần một phút lơ đãng người ta đã có thể để lạc mất nhau, hai lần tôi gặp được em liệu có phải là duyên phận? Vô tình nhìn thấy em trong công ty đã khiến tim tôi đập chậm một nhịp, rõ ràng giữa chúng ta là một mối duyên phận ràng buộc. Tôi sẽ theo đuổi em, sẽ kéo em vào thế giới của mình. Từ ngày đó, tôi vẫn luôn dõi theo em, thấy em cười, thấy em lơ đãng, thấy em che giấu nỗi buồn của mình nơi đáy mắt. Càng gần em tôi càng nhận ra em khác với ấn tượng lần đầu trong tôi. Bị sự bí ẩn của em lôi kéo, khiến tôi muốn khám phá tâm hồn nhạy cảm phía sau vẻ ngoài tràn đầy sức sống ấy. Tôi chờ cơ hội đến với em, và lần đầu nói chuyện với em trên chuyến xe hôm ấy.
………….
“Này Nơ, mày đi Hà Nội bao giờ chưa?”
“Dạ chưa.”
“À, vậy hả?”
“Sao vậy chị?”
“Không có gì.”
3.1.
Có một vài loại thói quen xấu mà hầu như cô gái nào cũng mắc phải, nhất là với những cô nàng đang say đắm trong tình yêu. Cô cũng vậy. Những lúc vui vẻ ở bên anh, nhìn anh nghiêm túc làm việc, cô chỉ muốn chui vào lòng anh ngồi im ở đó. Cô là sẽ là vật cản giữa anh và cái máy tính. Thứ mà đôi khi trong suy nghĩ của cô, nó mới chân thực là vợ anh. Những lúc như vậy, anh lại mặc kệ cô làm tổ trong lòng mình, chỉ đơn giản là gạt đầu cô qua một bên, châm chọc một câu, sau đó tiếp tục làm việc.
“Em cao quá đấy.”
Giận. Có những lúc lời anh nói làm cô cảm thấy không hài lòng về bản thân mình chút nào. Con gái cao một chút, chân dài một chút, vốn dĩ là điều đáng để tự hào. Nhưng những lúc thế này, cô chỉ hận không thể thu nhỏ mình lại để cuộn tròn trong lòng anh. Khoảnh khắc này, cô chỉ mong mình có thể nhỏ bé đáng yêu một chút.
3.2.
Răng của người bình thường sẽ ngừng mọc dài thêm vào năm sáu tuổi, vì vậy những triệu chứng như ngứa răng khi đang mọc răng sẽ không còn xuất hiện nữa. Nhưng đối với con gái thì điều này không hề chính xác. Răng có thể không mọc dài thêm nhưng lúc nào cũng muốn cắn mấy miếng vào người mình thương. Cắn anh một cái. Một loại đánh dấu lãnh thổ hay thể hiện yêu thương. Những lúc cảm thấy đáy lòng nhộn nhạo, hận không thể cho anh biết cô yêu anh nhiều như thế nào. Chỉ có thể chứng minh bằng hành động cụ thể. Này là của em. Có dấu răng của em rồi nhé. Rồi lại khúc khích cười trong lồng ngực anh. Cảm thấy lòng bồng bềnh hạnh phúc.
…..
Người nào đó: *Phản kháng trong im lặng* Có biết răng em sắc lắm không hả? Cắn đau lắm chứ đùa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook