Nhắm Mắt Lại Đừng Lùi Ba Bước
-
1: Rồng Rắn Lên Mây1
Hắn vén tóc mai lên, buộc gọn lại phần tóc dài suôn mượt đen óng ra sau đầu bằng một dải lụa có độ dài vừa phải màu đen, trên dây buộc có thêu chút tiểu tiết bạc tinh tế.
Quay người liền nhặt áo khoác đen dài đơn giản đang nằm tuỳ ý trên giường lên mặc vào người.
Lục lọi trong túi áo, soạt một tiếng mở tờ giấy ra:
""Rồng rắn lên mây
Có cây lúc lắc
Có nhà hiển vinh
Hỏi thăm thầy thuốc
Có nhà hay không?"
Quốc gia thứ ba- Việt Nam, trò chơi: "Rồng rắn lên mây"
Hắn đọc thầm trong đầu, đây là tờ giấy gợi ý đặc biệt khi hắn vượt qua trò chơi cuối cùng của quốc gia thứ hai, trải qua nhiều hiện tượng không mấy được bình thường nên hắn không còn cảm giác khẩn trương hồi hộp như lần đầu tiên hắn bước chân vào mấy trò chơi này nữa.
Hắn im lặng trong căn phòng ngủ chỉ bật duy nhất một cái đèn nhợt nhạt, nhìn đồng hồ như đang đếm thầm số gì đó, kim giây chậm rãi chạy, kim phút lại nhích như ngày càng nhanh..
"Đi"
Loạt soạt tiếng vải quần áo, hắn mở cửa sổ,
Nhảy ra ngoài—
"Xoạch"
Cánh cửa bằng kim loại màu đỏ vừa cổ vừa cũ của con tàu đóng lại, tuy là hắn vừa nhảy qua cửa sổ, thế nhưng lại bước chân ung dung vào một con tàu không biết từ đâu đã mở cửa sẵn chờ hắn vào trong.
Nó đến đón hắn.
"12-Hành khách đã lên tàu, đến trạm tiếp theo".
Một con rối gỗ đi đến trước mặt hắn, nói là "đi" nhưng đúng hơn là đang xê dịch, con rối gỗ cao gần bằng người lớn, gọi là con ma-nơ-canh tiền sử cũng không sai đi:)
Trên người nó mặc đồng phục của nhân viên phục vụ, bộ đồ phối màu có phần đặc sắc, lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã không khỏi hít sâu tự trấn an bản thân..
giờ thì quen hơn rồi.
"Vé của ngài đây" cọc cạch mấy tiếng gây khó chịu từ khớp các tứ chi của con rối, "nhân viên phục vụ" cùng nụ cười "thân thiện" cứng đơ rộng dài tận mang tai đến lạnh lẽo trên khuôn mặt gỗ vuông có phần vừa lạnh lùng vừa rợn người đưa đến trước mặt hắn một tấm vé bằng kim loại rất đẹp màu vàng, trên có ghi hạn sử dụng, tên ghế, tên chủ sở hữu (khách),
Tên khoang để trống..
Vé này là chỗ ngồi của hắn chung với một đám "khách" khác, sau khi "tranh chỗ" có thể mới thay đổi vị trí, tên ghế vẫn như cũ, nhưng tên khoang thì linh hoạt..
Thế nên nó không có địa chỉ cụ thể
"Chú ý giữ gìn vé, không có vé không được lên tàu"
Rối gỗ khô khốc
Hắn cất tấm vé đi cẩn thận, đẩy gọng kính bạc tinh tế trên sống mũi, gật đầu nhẹ với con rối, ánh sánh mờ mịt phản vào mắt kính, vậy mà lại che đi ánh mắt u tối của hắn, hắn mỉm cười.
"Dịch vụ phục vụ rất tốt, tôi sẽ ghi nhớ"
Hắn là hành khách thứ 12, vậy là còn phải đón thêm 3 người nữa là đủ "khách", sau đó tàu sẽ đi đến trạm cuối- bắt đầu trò chơi.
Giết thời gian, hắn tìm wc trên tàu, thản nhiên đắp mặt nạ, rửa mặt rồi lững thững cầm bịt mắt về chỗ của mình nằm ngủ.
"Cậu còn có tâm tư đắp mặt nạ? Còn là đàn ông..
ba, ba trạm nữa thôi là hết rồi đấy, cậu còn ngủ được sao?!"
Một gã trung niên ngồi ở ghế chéo phía trước hắn hai ghế sau khi chứng kiến loạt hành động tự nhiên như ruồi của hắn không khỏi trong tâm cảm thấy ít nhiều bị đả kích một phen, liền nói lớn chất vấn.
Hắn vừa đeo bịt mắt lên, nghe câu hỏi lại kéo bịt mắt xuống, nhìn người kia.
"Thời đại này dù là nam hay nữ cũng nên đều biết tự chăm sóc da cho bản thân nha..
chú định thức trắng hết đêm nay? Tuỳ chú, nếu thức đêm có thể "thắng" trò chơi, tôi cũng sẽ thức"
Người đàn ông kia thần mặt nhìn hắn, nghe hắn nói xong nhưng nỗi sợ của ông ta vẫn chưa hề nguôi ngoai, từ từ nhìn hắn bỏ kẹo vào miệng ngậm, từ từ nhìn hắn đeo bịt mắt lên nằm ngủ đến quên trời quên đất, quên cả tính mạng..
Ít ra trong lời hắn nói vẫn có ý đúng, trên tàu là thời gian chờ, hoàn toàn an toàn, người lên tàu sớm nếu đã quen thuộc hoàn cảnh giống hắn ít nhiều đều đã đánh một giấc ngủ thật no, phần còn lại là ngồi run mình thức trắng đêm giống người đàn ông kia, hôm nay là hắn kém may mắn nên lên tàu muộn, có lẽ cũng chỉ ngủ được chút ít nên hắn vẫn tranh thủ.
Tàu đón trạm thứ hai
Vậy mà lại là một người mới
Chuyến hôm nay hắn bước vào tổng cộng trong 12 người có ba người mới, hiện tại đều đang co ro ngơ ngác tụ tập chung một chỗ bàn tán gì đó, may là tinh thần không yếu lắm, ít ra không ai khóc, không khóc vì bất ngờ bị đem đến một nơi kỳ lạ thì cũng phải khóc vì thiết kế của con tàu này đi:D
Một đoàn tàu đỏ lòm như máu
Kim loại hoen gỉ toả mùi khó chịu lại có phần hơi giống mùi tanh..
Trừ cái đó ra và gu thẩm mĩ của chủ tàu có chút kì lạ thì dịch vụ chăm sóc khách hàng lẫn wc, ghế ngồi, đồ ăn đều đầy đủ tiện nghi nha.
Thắng là được rồi, không có ai còn tâm tư để ý vài cái chuyện lặt vặt này.
"Tôi là Tư Hạ, có thể..
có thể cho tôi gia nhập cùng được không?"
Người mới là một chàng trai rụt rè, trong ba người mới kia có một cô gái, tên Dư Lộ, tuy là phái nữ duy nhất trong đám người mới nhưng tinh thần cô ta lại khá ổn định hơn ba tên nam nhân kia.
"Được, anh ngồi xuống đi, chúng tôi đang bàn về chuyện này"
Dư Lộ thân thiện chỉ chỗ còn trống cho thanh niên người mới kia ngồi xuống.
"Sao..
sao ghế này mềm quá vậy"
"Làm bằng da" một người cũ mới ngủ dậy vừa hay nghe thấy câu hỏi của Tư Hạ liền uể oải trả lời.
"Cái–cái gì?! Da.."
"Da thú, Bạn trẻ, cậu sợ cái gì vậy?"
"Anh..
vì sao chúng ta lại đều đến nơi này vậy?"
"Đến nơi rồi biết"
"Chuyến tàu này rốt cuộc đi đến nơi nào?"
Dư Lộ ngó đầu ra khỏi hàng ghế, hỏi người cũ kia, bây giờ cô mới có thể quan sát kĩ hơn một chút hoàn cảnh trên tàu, mọi người..
hầu hết đều đang nằm ngủ
Cứ như đi du lịch gia đình vậy
Chẳng ai mảy may lo lắng
"Đến nơi rồi các người sẽ tự thích nghi, nếu tôi trả lời các người sẽ gây phiền phức cho tôi."
Chê người ta hỏi nhiều
Dư Lộ nhìn thái độ thôi cũng hiểu ra gì đó, im lặng không tò mò nữa, đám người mới ngồi nép cạnh nhau không theo vị trí đã được rối gỗ sắp xếp.
Đón người thứ ba
Còn một người nữa là đủ sĩ số..
Trò chơi sắp bắt đầu rồi
Cánh cửa sắt lạnh lẽo cành cạch mở ra, một người thanh niên trẻ tuổi tầm 19-20 bước chân vào không một tiếng động, trên mặc áo phao đen ấm áp, dưới mặc quần ống đứng trông lại càng làm tôn lên chiều cao 1m88 của cậu ta.
Dựa vào chiều cao, cậu ta đưa mắt nhìn một lượt quanh khoang tàu, con rối gỗ lại như thường lệ cọt kẹt lao đến tiếp khách và đưa vé cho cậu.
"A–"
Cậu thốt lên một tiếng nhỏ, chậm rãi về chỗ của mình, trùng hợp là chỗ đối diện của..
"Lão đại ngủ rồi à?"
Cậu nghĩ nghĩ, im lặng ngồi xuống đối diện một tên đàn ông tóc dài đang đeo bịt mắt ngủ như chết.
Phải nói từ trò chơi trước, hắn lần đầu tiên quen được cậu cũng là do chuyến tàu này,
Đi cùng nhau cũng không tệ nha
Đừng bóp d*i nhau là được
Cũng nhờ có hắn mà cậu mới có thể đi đến chuyến tàu tiếp theo này.
Tàu đi, cán phải thứ gì đó mềm mềm nhưng dày tới mức vang lên cả tiếng động nghe không được thoải mái lắm
"Nhẹp nhẹp nhẹp"
Âm thanh này không khỏi khiến mọi người trong khoang tàu đều chấn động(!)
Nhưng không ai nói gì
Nên hắn vẫn ngủ
"Cọc cạch cọc cạch" con rối gỗ tỏ vẻ chuyên nghiệp, đẩy xe đưa thức ăn cùng nước uống đến, người mới có người không ăn gì, có người lấy bánh mì và nước khoáng.
Người cũ đều tuỳ ý lấy snack, cà phê, bánh ngọt, thậm chí còn yêu cầu chè cháo gì đó..
Đám người này cũng quá thản nhiên rồi đi!
"Ngài có muốn ăn khuya gì không? Sắp đến trạm cuối rồi."
Chu Linh Thu- cậu thanh niên ngồi đối diện hắn ngẩng đầu lên, cười mỉm
"Tôi muốn ăn thử bánh bột lọc"
Cả khoang tàu im lặng dồn mắt nhìn cậu.
" món ăn Việt Nam nhỉ, nghe nói rất ngon, tôi muốn ăn thử"
Riêng chỉ có con rối gỗ là bình thản, cúi thân hình cứng ngắc của nó xuống, lôi trong ngăn kéo ba bọc bánh bằng lá nóng hổi được đựng trên đĩa cùng nước chấm và một đôi đũa, đưa cho hắn.
"Cảm ơn."
Ngửi thấy mùi thơm, hắn vẫn là đầu hàng từ từ tỉnh giấc, ngồi dậy kéo bịt mắt xuống.
"Cái gì thơm.." Mắt hắn có hơi kém thật, đeo kính thực sự không phải để làm màu, sau khi mò tay đeo kính lên liền nhìn thấy thằng nhóc cao hơn mình cả cái đầu đang ngồi an tọa cùng một đĩa bánh ở ghế đối diện.
Hắn nhăn mặt
Thật ghen tỵ với chiều cao đó nha!
"Đại lão!"
Hắn xua tay, biểu cảm có phần mệt mỏi, thằng nhóc này thật ồn ào, đẩy gọng kính nhẹ, đưa tay buộc lại mái tóc dài.
Linh Thu im lặng ngồi bóc ba gói bánh ra, mùi thơm phức ấm áp lan toả, màu sắc của bánh trông cũng rất đẹp, nhân tôm thịt nấm..
đầy ắp.
Đưa đũa gắp bánh dùng nước chấm ăn từ từ.
"Qua giờ giao đồ ăn rồi"
Hắn tiếc nuối, định gọi một cốc cà phê hoặc đĩa hoành thánh ăn cho ấm bụng nhưng lỡ ngủ như chết, thành ra con rối gỗ đã đi từ lâu.
Miếng bánh được gắp trên đũa đã được chấm nước dùng hoàn hảo đưa đến trước mặt hắn.
"lần sau nếu tôi ngủ quên, có lòng hảo tâm nhớ gọi tôi dậy" Hắn lầm bầm, há miệng ăn miếng bánh được "đàn em" đưa cho bằng đũa.
Ừm..
cũng ngon, muốn gọi thêm cái nữa..
Tàu đón người cuối cùng
"A..
huhuhuhu" là một người mới, còn là nữ sinh, mệt rồi đây.
Cô gái cuối cùng bước chân vào khoang tàu, sau khi chứng kiến con rối lại còn khóc lớn hơn, chân tay run lẩy bẩy.
Hắn muốn cười lại thôi
Hẳn là bị cách phối màu doạ sợ đi:)
"Xoạch!"(?!)
Mọi người trong giây lát đều nháo nhào đứng lên trừng mắt nhìn cô gái
Cô ta mở cửa tàu muốn chạy ra.
"A..
ÁAA!"
"Em gái, đừng manh động, mau đi vào đây, ngoan ngoãn về chỗ đi" một vài người cũ lẫn người mới mở lời khuyên ngăn.
Hắn và Linh Thu im lặng nhìn đôi giày trắng đã thấm màu đỏ thẫm của nữ sinh.
Là máu
Cô ta giẫm phải thứ ban nãy tàu cán qua, máu bắn lên cửa, cô ta đụng phải, mùi tanh tưởi xộc thẳng vào khoang tàu, cũng tốt là đám người trong này đều dùng bữa đêm xong cả rồi.
Thật may là không giống chuyến tàu đầu tiên hắn đến, tiếng nháo tiếng hét tiếng khóc lẫn lộn hoà âm, còn có manh động xông ra ngoài, nôn ói đủ thứ..
Nghĩ đến là thấy ghê
Dư Lộ đến kéo nhanh cửa lại, trấn an nữ sinh rồi đưa cô gái vào nhà vệ sinh rửa giày lau nước mắt.
"Chị Dư..
máu ban nãy..
là ở đâu vậy? Bên ngoài còn tối om, rõ ràng lúc em lên đây bên ngoài còn là trạm xe bus bình thường.."
Nữ sinh tên Hà Tiêu, đã bình tĩnh hơn chút, đang cùng Dư Lộ ngồi cọ rửa giày.
"Chị cũng không biết, chị cũng vừa mới đến giống em vậy.
Mọi người ở đây hình như đều biết gì đó, em ráng nghe lời họ là được" Nói xong hai người lại cúi xuống im lặng cọ giày.
Một lát sau họ đi ra wc, giày đã sạch, nước mắt đã khô.
Tàu đi đến ga cuối cùng
Bắt đầu trò chơi.
- -------------------------------------
Tâm sự của tác giả: Lần đầu tui viết truyện thể loại này, viết chơi chơi thui nên vẫn có sạn to đùng, mn thông cảm nhen;v;.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook